Chương 52: Lớp học ẩm thực của đầu bếp Na
Tay An Hách còn sưng nên có chút khó khăn khi cầm đũa, Na Thần ngại ngùng đưa dao nĩa cho y: “Anh dùng cái này để ăn đi, hay để tôi đút cho?”
“Cảm ơn, lần sau trước khi động kinh, làm ơn báo trước cho tôi một tiếng để tôi còn biết mang găng tay vào.” An Hách cũng không so đo chuyện này nữa, cầm nĩa lên bắt đầu ăn, cũng bởi y quá đói bụng rồi.
Na Thần cười khẽ không nói gì, cúi đầu uống một ngụm bia rồi bắt đầu ăn.
Các món ăn đều rất ngon, An Hách vốn ăn nhạt, Na Thần nêm gia vị rất vừa tay, cộng thêm lại đang bị thương, nên y rất tích cực đánh chén.
Hồi trước mỗi lần bị đánh, lúc ăn thịt nướng với người khác ở quán vỉa hè y đều rất hạnh phúc, không biết vì sao, cứ sau khi bị mẹ đánh y lại thường đói bụng, và ngủ cũng sâu hơn hẳn.
Bị đánh hay đánh người đều khiến thể lực sống lại.
Sau một hồi được nạp năng lượng, toàn thân An Hách đều thả lỏng xuống.
Cách trang hoàng phòng khách ở tầng trệt nhà Na Thần khiến người khác có cảm giác nặng nề, áp lực, nhưng phòng ăn cùng phòng bếp lúc này thì ngược lại, nhờ những món ăn đầy hương sắc mà trở nên ấm áp.
“Có phải mẹ anh không hay vào nhà bếp?” Na Thần uống bia, hỏi.
“Ừ,” An Hách cười khẽ, “Mẹ tôi coi mạt chược là sự nghiệp cả đời, vì nó mà bỏ ra toàn bộ tinh thần, thể lực của bản thân, từ bỏ tất cả chỉ vì cái mạt chược không chút liên quan gì. Bà ấy mà tham gia giải đấu mạt chược thế giới chắc sẽ giành ngôi vô địch luôn quá.”
“Vậy…” Na Thần hơi nhíu mày, ở nhà hắn không có ai chơi mạt chược nên hắn không hiểu được chuyện kỳ lạ của nhà An Hách, “Ba anh đâu?”
An Hách không lên tiếng, hà hơi thổi mấy cái lên mu bàn tay đang tấy đỏ của mình, xong rồi mới chậm rãi trả lời: “Ba tôi căn bản là không ở nhà.”
“Có phụ nữ khác hả?” Na Thần hỏi rất tùy ý.
“Rất nhiều,” An Hách rút ra một điếu thuốc, tại nơi đây, dưới ánh đèn màu vàng, mùi đồ ăn nhàn nhạt lộ ra sự ấm áp trong phòng ăn, phòng tuyến luôn buộc chặt trong lòng y dần nới lỏng, “Dù sao tôi cũng chưa từng đếm thử, mỗi lần lại thấy là người khác.”
“Ba tôi không có người phụ nữ khác.” Na Thần múc canh vào chén, bưng lên chậm rãi uống.
“Thật không?” An Hách nhìn hắn, theo cách nói của Na Thần thì mối quan hệ giữa hắn và ba hắn không tốt lắm, hình như không phải ngày nào cũng ở chung. Y không biết vì sao Na Thần có thể khẳng định được như vậy.
“Ừ,” Na Thần nhếch môi cười khẽ, “Ông ta không thích tôi, nhưng lại thật lòng yêu mẹ tôi.”
An Hách rít điếu thuốc không nói lời nào, Na Thần thò tay qua rút một điếu thuốc, thấp giọng tiếp tục kể: “Nếu không có tôi thì đã tốt rồi, ông ta đã nói vậy đấy.”
“Là vì cảm thấy cậu đã đoạt đi sự chú ý của mẹ cậu với ông ấy sao?” An Hách hỏi, y không nói là tình yêu, tình cảm của mẹ Na Thần với Na Thần, dùng từ chú ý có lẽ sẽ chính xác hơn từ yêu.
“Chắc là vậy, tôi không biết,” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, “Có điều ông ta đối xử với mẹ tôi rất tốt, vô cùng tốt. Cô tôi nói, ổng đã tự sát, chỉ vì tình hình của mẹ tôi không tốt.”
“Có phải cậu và mẹ cậu có ngoại hình rất giống nhau không?” An Hách nhón một miếng sườn lên, món sườn này còn ngon hơn hẳn cái quán mà mỗi khi rảnh muốn tụ tập Lâm Nhược Tuyết lại tiến cử như bị trúng tà.
“Ừ,” Na Thần nở nụ cười, “Bà ngoại tôi còn thường xuyên cho tôi là mẹ tôi.”
“Có phải cậu cảm thấy nếu cậu trông càng giống mẹ, ba cậu sẽ…”
“Không,” Na Thần cau mày, rít mạnh một hơi thuốc, “Ông ta sẽ không vì cái đó mà thích tôi, mà…”
“Mà ông ấy sẽ tức giận,” An Hách dụi tàn thuốc, nhìn tàn thuốc, “Bình thường ông ấy không để cậu vào mắt, nhưng khi tức giận, nói không chừng còn có thể mắng chửi cậu đúng không?”
“Ừ, ổng bảo tôi cái gì cũng không được, làm gì cũng không tốt, tôi thế nào cũng sẽ không khiến ông ta vừa lòng,” Na Thần cười, trong cái cười mang theo sự bất đắc dĩ cùng không cam tâm, “Thế là tôi liền muốn chọc tức ổng, ông ta tức giận tôi càng vui.”
An Hách không nói nữa, tiếp tục dùng bữa. Na Thần cũng không hiểu được chính mình, điều hắn muốn không phải là làm cho ba tức giận, hắn chỉ khát khao sự chú ý của ba mình mà thôi, thế nhưng lại mãi mãi bị đặt ở ngoài tầm mắt. Hắn cũng không biết nên làm thế nào để có thể được khẳng định, chỉ khi chọc giận người đó thì hắn mới có thể được chú ý ngắn ngủi.
Mà tất cả mọi thứ đã không còn khả năng trở lại nữa, ba đã không còn ở đây, chọc tức cũng tốt, mà cố gắng cũng thế, đều chẳng thay đổi được rồi.
“Có lúc tôi thật không hiểu,” Na Thần ngửa đầu uống bia, cười nói, “Vì sao bọn họ muốn sinh con, nếu không có tôi, chẳng phải bọn họ sẽ rất hạnh phúc sao, yêu thương lẫn nhau, ổng yêu người điên, người điên yêu ổng.”
An Hách vẫn không nói gì, Na Thần trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi một câu: “An Hách anh là bi hả?”
An Hách không ngờ hắn đột nhiên lại hỏi câu này, ngẩn người không trả lời.
“Anh có nghĩ tới chuyện sinh con sau khi kết hôn không?” Na Thần lại hỏi.
“…Nghĩ tới,” An Hách dựa lưng vào ghế, nhéo ở trên sống mũi, “Trước kia tôi vô cùng muốn có một gia đình của chính mình, tôi cảm thấy bản thân nhất định có thể làm tốt hơn ba mẹ mình.”
“Trước kia?” Na Thần nhìn y, “Giờ không còn muốn nữa sao?”
Giờ? An Hách cười khẽ.
Không phải giờ mà là từ rất nhiều năm trước đây đã không còn suy nghĩ này nữa.
“Giờ không rảnh để nghĩ,” An Hách cầm nĩa định lấy miếng sườn cuối cùng trên đĩa ăn nốt, vừa đưa nĩa qua thì Na Thần đã nhanh tay đưa đũa qua gắp, cướp nó trước y, y ngẩn người, “Ý gì đó? Cướp đồ ăn luôn vậy hả!”
“Sườn ngon không? Đây là món tôi làm ngon nhất đấy.” Na Thần cũng chưa ăn, dùng đũa lắc lắc miếng sườn.
“Ừ, rất ngon, lại không ngán. So với cái quán mà đám chị em thèm nhỏ nước miếng kia đề cử thì ngon hơn nhiều.” An Hách vô cùng nghiêm túc, chân thành mà tâng bốc.
“Muốn ăn không?” Na Thần nheo mắt lại một chút, đưa miếng sườn đến gần miệng mình.
“Chơi tôi hả?” An Hách mài răng, định nói y cũng không thèm miếng sườn này, thế nhưng cái cảm giác muốn ăn mà không được ăn đúng là khiến người ta buồn bực, “Có người nào tiếp khách như vậy à! Tôi cũng đã khen ngợi tưng bừng như hoa hướng dương rồi đấy…”
“Vậy, cho anh ăn,” Na Thần dựa lưng vào ghế, đầu ngửa ra sau, dùng miệng ngậm miếng sườn, cười với An Hách, mơ hồ nói, “Dám không?”
“Mới mấy lon bia đã thành như vậy à?” An Hách chậc lưỡi một tiếng, “Nếu mà uống thêm hai lon nữa chắc cũng muốn nhảy thoát y luôn quá.”
“Anh không ăn thì tôi ăn, tôi mà thấy chán là anh chỉ còn xương mà nhai thôi nhé.” Na Thần không nhúc nhích, ngậm miếng sườn tiếp tục mơ hồ nói.
“Mẹ, sợ cậu sao.” An Hách bỏ nĩa xuống, đi hai bước tới khóa lên người Na Thần, tay đè lên trán hắn, cúi đầu cắn miếng sườn.
Vừa định kéo miếng sườn ra, phát hiện Na Thần lại ngậm chặt miệng nên kéo không được. An Hách khẽ nhíu mày, cũng không nhả ra, nói mơ hồ: “Cậu không giữ lời hứa.”
“Vậy anh dùng sức đi.” Na Thần cười.
“Nước miếng của tôi sắp chảy xuống mặt cậu đấy.” An Hách nhìn vào mắt Na Thần, Na Thần có đôi mắt rất sáng, con ngươi tối đen, y có thể nhìn thấy cả khuôn mặt mình bên trong đôi ngươi đó.
“Anh mà dám là tôi cho anh một trận khỏi xuống giường, giống như lần trước đấy.” Na Thần nheo mắt lại nhìn y.
“Cậu không thấy hai thằng đàn ông chơi trò cướp miếng sườn rất ngu ngốc hả?” An Hách thở dài, tuy là nói thế nhưng y cũng không buông lỏng miệng.
“Không…” Na Thần vừa định nói chuyện, An Hách đột nhiên đâm vào eo hắn một cái, cảm giác nhức mỏi liền làm hắn nhịn không được kêu một tiếng, “A!”
An Hách nhanh chóng nuốt miếng sườn vào miệng, chẳng mấy chốc nhả xương ra trước mặt Na Thần: “Cún ăn đi.”
“Đã bảo không phải cún mà.” Na Thần xoa xoa xương sườn.
“Báo con ăn.”
“Báo con bị tổn thương lòng tự trọng, không ăn.”
“Vậy làm sao giờ, tôi ăn hết rồi.” An Hách cười khẽ, xoay người chuẩn bị trở lại ghế của mình.
Bỗng Na Thần nắm chặt cánh tay y: “Nói một chút đi.”
“Gì?” An Hách quay đầu lại nhìn hắn.
“Cái người làm anh không vui cả ngày đó.” Na Thần nói.
An Hách đứng yên tại chỗ, cũng không lên tiếng.
Chuyện này y chưa bao giờ kể cho người khác mà luôn giấu kín ở trong lòng, chỉ mong về sau có thể không bao giờ nhớ lại, ngay cả Lâm Nhược Tuyết cũng chỉ biết đại khái.
Y thấy không ai có thể hiểu được cảm xúc của y mà y cũng không trông mong có người hiểu được. Nhưng bây giờ khi nhìn vào mắt Na Thần, y đột nhiên lại có chút dao động. Bỗng y muốn có một người có thể giống bản thân y, lắng nghe cái quá khứ mà y không dễ dàng muốn bị đụng vào.
Bình luận truyện