Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 4: Trốn chạy



Nó nhất thời không bật lại được câu nào, đành ngậm ngùi nằm trên lưng hắn. Ra khỏi nhà ma, nó lại xuống đất. Thực ra nó muốn ở trên lưng hắn hơn, để không phải đi bộ, nhưng có lẽ là nó muốn được hắn cõng. Ra đến hết ngoài, một chiếc BMW đen bóng loáng đã chờ sẵn. Hắn bước lên xe, không quên kéo theo cả nó.

- Cậu chủ muốn đi đâu ạ? – ông tài xế hỏi hắn với một giọng cung kính, có vẻ như hắn rất có quyền lực.

- Về nhà – hắn trả lời trống không.

Hừ, tên này thật đúng là không biết phép tắc gì cả. Dù gì thì bác tài xế cũng hơn hắn phải đến chục tuổi mà hắn dám ăn nói thế. Nó nhíu mày tỏ vẻ bất đồng. Đúng là không thể ưa nổi tên này mà. Nó ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Bao giờ mới có thể trở lại cuộc sống bình thường???

————-

Chiếc xe đỗ lại trước bãi biển. Hắn xuống xe, nó bước theo sau hắn.

- Anh Stevennnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!

Một cô gái từ đâu chạy đến ôm chầm lấy hắn, làm hắn giật lùi vài bước và không may đẩy nó ngã. Nó định đứng lên mắng hắn, nhưng khi nhìn thấy cái cảnh trước mặt thì lại vô cùng ngạc nhiên. Bạn gái sao? Có lẽ mình ở đây chỉ làm kì đà cản mũi, nên đi thì hơn. Nó nghĩ vậy rồi nhẹ nhàng bước đi, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút gì đó ấm ức.

Vào nhà, nó lên giường định đánh một giấc, nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được. Nó vẫn băn khoăn về cô gái ban nãy, cô ấy là ai? Có phải là bạn gái hắn không? Nếu là bạn gái hắn thì mình phải biết từ lâu rồi chứ? Sao bây giờ cô ấy mới xuất hiện? Nó hết quay sang bên này lại lật sang bên khác. Cuối cùng nó ngồi dậy, lấy áo khoác và xuống biển đi dạo. Nó nhìn thấy hắn và cô gái ban nãy, có lẽ nó có duyên với hai người này. Liếc hai người kia một lần nữa rồi bước đi, nó ngồi cách xa đôi trai gái kia, nhưng cũng đủ để nghe thấy tiếng của hai người họ.

- Sao em lại đến đây? – hắn nói tay cầm một vỏ sò ném xuống biển.

- Em nhớ anh – cô gái kia vòng tay qua ôm tay hắn.

- Amy à, chúng ta chia tay lâu rồi, em nhớ chứ? Chính em là người nói chia tay mà – hắn đẩy tay cô gái kia ra rồi đứng dậy.

Nó nghe loáng thoáng hắn nói cô gái kia tên Amy.

- Bây giờ em đã về rồi mà, anh không thể cho em một cơ hội nữa sao?

- Muộn rồi.

( Nói thực, đoạn này ta viết chính ta còn cảm thấy nó hơi sến).

Hắn mặc kệ Amy vẫn đang ngồi đó mà đi vào nhà. Nó nhìn Amy, bất chợt bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, nó vội lảng sang bên khác. Amy mỉm cười nhìn nó rồi bước lại chỗ nó ngồi.

- Chào cậu. Cậu là giúp việc của anh Steven đúng không? – Amy nói rất nhẹ nhàng, khác hẳn với cái tên trời đánh kia.

Nó mỉm cười chào lại.

- Ừ, bạn là bạn gái tên đó hả?

- Không hẳn là vậy. Mình chỉ là một người thừa – Amy cúi mặt xuống nghịch nghịch ngón tay.

Khi ở gần mới nhìn thấy hết được Amy. Cô rất xinh, mái tóc dài bồng bềnh, cách ăn mặc rất phong cách, lại thêm giọng nói trầm ấm, nhưng điều đó cũng đủ để trở thành một người con gái hoàn hảo trong tất cả những tên con trai. Vậy mà tên kia….. Haizz! Đúng là đồ chảnh. Mỡ dâng đến miệng mèo mà còn chê.

- Mình sẽ giúp cậu.

Không hiểu thế nào mà lúc đó nó lại có thể nói ra câu như vậy.

- Không được đâu. Steven, anh ấy chưa bao giờ nghe ai cả, ngoài chủ tịch.

- Có vẻ như cậu rất thích hắn? – nó nhíu mày hỏi.

- Ừm, có thể người khác cho là tớ đùa giỡn, nhưng tớ thích anh ấy là thật.

Nó khẽ thở dài.

- Haizz! Tớ thật không hiểu nổi cậu, hắn ta thì có gì mà cậu thích chứ. Một tên chảnh chọe, vô nhân đạo, mà còn hay bức hiếp người khác nữa chứ.

Nghe nó nói xong một tràng những tính xấu của hắn, Amy bật cười thành tiếng.

- Có vẻ như cậu không thích anh Steven lắm nhỉ.

- Không phải là không thích mà là cực kì ghét. Nhưng vì cậu thì tôi sẽ giúp.

- Vậy….. cậu giúp tôi lấy lại được tình cảm từ Steven nhé.

- Ừm, tôi sẽ giúp cậu.

Tuy nói là giúp nhưng trong lòng nó lại đau thắt lại. Là cảm giác gì?

++++++++++++

- Alissa, sao giờ này mà vẫn chưa có đồ ăn sáng hả? – hắn lật tung chăn nó lên hét vào tai nó.

- Thì anh tự làm đi, sao cứ phải gọi tôi hoài à, mệt quá – nó lại chùm chăn lên đắp kín.

Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi đi ra ngoài, xuống nhà làm đồ ăn sáng. Sau khi biết chắc là hắn đã đi khỏi phòng, nó mới dám ngồi dậy. Trên khuôn mặt nó lúc này lẫn lộn những cảm xúc khác nhau, vui buồn lẫn lộn. Sự lựa chọn của nó…… là đúng hay sai…..

Vào bếp, hắn thấy có dáng người thân thuộc. Những kỉ niệm của 1 năm trước lại ùa về.

- Amy, em đang làm gì vậy?

- Em làm đồ ăn cho anh – Amy quay sang cười với hắn.

- Vợ anh đảm đang quá à – hắn vòng tay từ đằng sau ôm cô.

- Xì, ai đồng ý là vợ anh chứ – cô véo mũi hắn.

- Em dám không đồng ý không?

Hắn đẩy cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đặt lên môi cô một nụ hôn…..

Người con gái trước mặt hắn vẫn đang mải mê. Cô vẫn như ngày nào, vẫn xinh đẹp và đảm đang như vậy, nhưng trái tim kia thì đã thay đổi. Hắn bươc đến bàn ăn rót nước.

- A, anh dậy rồi à. Em đang làm đồ ăn sáng cho anh – Amy mỉm cười nhìn hắn.

- Không cần đâu, hôm nay anh không ăn sáng.

Nói rồi, hắn khoác áo và ra xe. Bỗng nghe tiếng Amy từ trong nhà phát ra, không phải là lại đứt tay chứ. Hắn chạy vội vào nhà. Quả đúng như hắn nghĩ, Amy bị dao cứa một vết khá sâu. Hắn đưa tay cô lên ngậm để cầm máu. Amy nhìn hắn ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên chuyển sang trầm ấm. Em biết anh vẫn yêu em!

Bên ngoài cánh cửa bếp, nó nhìn đôi trai gái bên trong tự cảm thấy vui. Mà không phải là vui, có thể là cảm giác ghen tức, không phải, là cảm giác buồn. Nó vò đầu bứt tai, lúc này nó không còn biết làm gì nữa.

++++++

- Hôm nay anh không đi làm hả? – nó vừa uống nước vừa hỏi hắn đang đọc báo ngoài ghế sa lông.

- Hôm nay Amy bị ốm nên tôi ở nhà, cô đi chợ, tí nữa về nấu cơm – hắn vật lật giở tờ báo trong khi nói.

Tên này, càng ngày càng quá quắt, không tôn trọng người khác gì cả. Nếu không phải vì Amy thì tôi đã đánh chết anh ngay tại đây rồi. Nó nói thầm rồi đi lên lầu. Mặc quần áo, nó xuống nhà.

- Cô đi đâu đấy? – hắn ngẩng lên nhìn nó.

- Đi làm – nó không thèm nhìn hắn, nói trong khi buộc dây giày.

- Cô làm ở đây rồi còn làm gì nữa?

- Này, chứ anh tưởng tôi nhàn rỗi lắm hả.

- Cô làm gì?

- Làm gì kệ tôi, anh quan tâm làm gì.

Buộc xong dây giày, nó đứng lên đi ra ngoài, đóng cửa cái Rầm. Hắn nhún vai tỏ vẻ không hiểu gì.

Tên điên, tên khùng, tên đầu đất, tên…… Đang định nói tiếp, nó nhìn xuống dây giày lại bị tuột.

- Sao đến mày cũng muốn chọc tức tao luôn hả!!!!! – nó đành phải cúi xuống buộc lại dây giày.

Một bóng đen che khuất ánh sáng của nó, nó ngẩng lên. Một khuôn mặt điển trai đập vào mắt.

- Lâu rồi không gặp em, Alissa!

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện