Này, Đại Thúc!

Chương 2



Lý Mộc Nhất là người chưa bao giờ phải vì tiền mà lo lắng, rốt cục biết kiếm tiền là chuyện vất vả đến cỡ nào. Trước kia trong nhà tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng là gia đình trung lưu. Hiện tại lại không như vậy, ở nhà dưới tầng trệt, mùa đông thì đun bếp lò khiến hắn đau đầu không thôi, mặt thì biến thành hoa là chuyện bình thường

Sau mỗi kỳ trị liệu cho ba ba cần rất nhiều tiền, hắn làm liền một lúc ba công việc một ngày, làm tra sư cho học sinh trung học, nhân viên lễ tân tại khách sạn cộng thêm lao động cực nhọc tại công trường. Nếu là hai công việc trên hắn còn ứng phó được, chứ làm việc cực nhọc tại công trường với hắn thật sự là quá sức

Một người tay trói gà không chặt ở công trường thì sẽ thành cái dạng gì, phơi nắng hứng gió cả ngày, làn da mịn màng trắng nõn trước kia hiện tại đã thành màu đen bóng

Vì tiết kiệm tiền, hắn để ba ba một ngày ăn ba bữa, chính mình một ngày ăn hai bữa. Sáng không đi xe công cộng để tiết kiệm tiền xe. Sáng dậy sớm, đi bộ khoảng hơn 1 giờ đến nơi làm việc, cho dù như vậy tiền hắn kiếm được cũng chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống

Thế nhưng hắn không có lựa chọn, hắn biết chính mình phải kiên trì, bằng không thì tiền học phí của mình, tiền sinh hoạt hang ngày, tiền thuốc của ba ba phải làm sao bây giờ?

May mắn một năm sau Lý Mộc Nhất tốt nghiệp đại học, lấy thành tích xuất sắc nổi trội xin vào một công ti IT phi thường tốt, làm lập trình viên. Nói thực ra, kỹ thuật của Lý Mộc Nhất dù không được làm quản lý thì cũng có thể làm tổ trưởng, nhưng hắn cũng chỉ là lập trình viên, tại sao?

Mọi người trong công ty đều trốn hắn, không thích hắn, không muốn cùng hắn nói chuyện, hắn tính cách không phải khiến người không thích mà chính hắn làm cho mình khiến người ta vừa nhìn thấy liền ghét. Rõ ràng bộ dạng rất được nhưng cả ngày mang vẻ mặt như ai đó thiếu hắn mười vạn. Nhân viên trong công ty liên hoan chưa bao giờ gọi hắn, có người kết hôn cũng không mời hắn.

Thậm chí có đồng nghiệp trong công ty còn gửi đơn đền nghị lên quản lí xin công ti xa thải Lý Mộc Nhất. Mọi người đều kết luận là có một người bên cạnh như vậy sẽ không có tâm trạng làm việc, có nữ đồng nghiệp còn nói nhìn thấy hắn liền sợ hãi, hắn còn đáng sợ hơn cả một tên biến thái

Người trong công ty đều như vậy, quản lí cũng muốn sa thải hắn nhưng là không có biện pháp a, ai bảo Lý Mộc Nhất kĩ thuật thật quá tốt, người khác cần một tháng để khai thác phần mềm nhưng hắn chỉ cần nửa tháng liền hoàn tất. Lý Mộc Nhất chính là thiên tài, mà thiên tài thì đều cô độc a. Hắn mang đến lợi ích lớn như vậy cho công ty đối với cấp trên mà nói như vậy mới quan trọng nhất, không phải sao?

Cho nên người trong công ti cứ việc không thích hắn, nhưng địa vị hắn trong công ti vững vàng như vậy, không ai có thể đuổi hắn.

Ở công ti ngây người vài năm, Lý Mộc Nhất để dành được chút tiền, vừa lúc nhà trệt kia đã muốn hỏng, vì muốn để ba ba ở nơi tốt một chút, Lý Mộc Nhất dùng tiền, mua một căn nhà rộng lớn, ba phòng ngủ, một phòng khách gần trăm thước vuông nghĩ về sau cùng ba ba sống thật tốt. Kết quả ông trời lại true đùa hắn, vừa bàn về nhà mới chưa đến một ngày, ba ba Lý Mộc Nhất đã ra đi tìm bạn già. Thực sự biến Lý Mộc Nhất thành người cô đơn

Sau khi lo tốt hậu sự cho ba ba, hắn hướng công ti xin nghỉ phép một tháng. Chiếu theo biểu hiện bình thường của hắn, quản lí liền sáng khoái cho hắn nghỉ phép. Hắn cảm thấy chính mình thật khổ, lại thấy chính mình là người góp phần làm cha mẹ ra đi sớm

Lý Mộc Nhất nghĩ về sau hắn phải làm sao bây giờ? phụ thân cũng bỏ mình mà đi, trong nhà cũng không còn ai thân thích, chính mình lại không có bằng hữu từ nay về sau thật sự chỉ có một mình mình. Một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình làm việc,  một mình cho nên mọi việc chỉ có một mình mình làm, một loại cảm giác sợ hãi mang tên cô độc đánh úp lại

Sau đó vào một buổi sáng, Lý Mộc Nhất kéo rèm ra, nhìn đến ánh mặt trời ấm áp, chiếu ánh sáng vào nhà, hắn nghĩ mặt trời mỗi ngày đều mọc lên, mỗi ngày đều là một ngày mới, chính mình cũng không thể lại một lần nữa trở về quá khứ mà

Ngày mai sẽ đi làm, hết thảy đều trở về như cũ, lại giống như trở về không được, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua lịch, hôm nay cư nhiên là ngày sinh nhật 30 tuổi của mình, mà Lý Mộc Nhất rốt cục từ thanh niên biến thành đại thúc trung niên

Sáng sớm Lý Mộc Nhất rời giường, tự làm bữa sáng cho mình. Mấy năm nay vì chiếu cố phụ thân bị liệt, hắn đến nay đã là một đầu bếp thật tốt

Phòng mới của Lý Mộc Nhất ở phía đông, gần đó có một trường đại học nông nghiệp, mỗi ngày đi làm trên xe công cộng đều thật nhiều người. Sau khi nếm qua điểm tâm Lý Mộc Nhất đuổi theo xe công cộng đi làm, may mắn công ti không tính là quá xa

Đến tới đại sảnh dưới lầu công ti, Lý Mộc Nhất đang đợi thang máy, công ti hắn ở trên tầng 26, mỗi ngày đi làm thang máy đều chật đến dọa người, Lý Mộc Nhất bị đám người xô đẩy liền đi vào, đến taangf16 người lại càng nhiều

Trong thang máy có nữ đồng nghiệp của Lý Mộc Nhất, trong đó có một cô gái nói:” Vưu Ni, ngươi mới đến công ti vài ngày chưa gặp qua biến thái nam đi?”

Cô gái tên là Vưu Ni sửng sốt:” Chính là người mà đồng nghiệp trong công ti nói sao?”

“Đúng, đúng hắn đó” Cô gãi cụng trộm chỉ Lý Mộc Nhất

Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy Lý Mộc Nhất, liền thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm làm Lý Mộc Nhất cả người không thoái mái. Nhưng Lý Mộc Nhất cũng không thoải mái, bình thường ở công ti hắn cũng như vậy

“Xin chào, ta là Vưu Ni, xưng hô với ngươi như thế nào?” Lý Mộc Nhất mạnh mẽ ngảng đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm trước mặt, không biết làm sao, lăng lăng nhìn cô gái kều Vưu Ni này, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra sự chán ghét, cảm xúc sợ hãi nhưng là không có, một chút cũng không có

Thang máy đến tầng 26, Lý Mộc Nhất chạy nhanh khỏi thanh máy vào công ti cũng không quay đầu lại

“Vưu Ni, ngươi điên rồi, cư nhiên nói chuyện với hắn”

Vưu Ni quay đầu cười đến ngọt ngào:”Ta như thế nào đều không nhìn ra hắn biến thái? Rõ ràng là bộ dạng suất vô cùng a!”

“Tránh xa hắn ra đi, người này tính cách thật tối tăm, đồng nghiệp trong công ti nhìn thấy hắn có thể trốn liền trốn, ngươi phải cách xa hắn một chút, người biến thái như vậy còn không biết sẽ làm chuyện gì đâu.

“Nga, ta đây thật sự là phải hảo hảo nhìn xem mà!” ha ha

“Ta xem ngươi thực sự là điên r”

“Nhanh lên đi thôi, nếu không sẽ đến muộn”

Buổi sáng không có việc gì Vưu Ni luôn tìm Lý Mộc Nhất muốn cùng hắn nói chuyện, Lý Mộc Nhất tận lực trốn tránh. Sau lại không có biện pháp, Vưu Ni ngay tại lúc hắn đang làm việc đến tìm hắn. Lý Mộc Nhất vừa thấy trước sau không có người đuổi  yên tâm trở về, đến văn phòng liền trợn tròn mắt, Vưu Ni đang ngồi trước bàn làm việc của hắn, Lý Mộc Nhất trong lòng liền nghĩ, xong rồi, xem ra tránh không được đi

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Lý Mộc Nhất rầu rĩ hỏi

“Ngươi không phải luôn trốn sao? lúc này không trốn nữa?”

“Ta không có trốn a! ta vừa vặn có việc!”

“Nga, có việc a, kia như vậy, ta đến thong báo cho ngươi, ta vừa tới công ti được vài ngày, đếm nay muốn mời mọi người  liên hoan, của hàng bên kia đường, ngươi cũng cùng đi!”

Không đợi Lý Mộc Nhất nói, văn phòng liền nổ tung:” Vưu Ni, ngươi có nhầm không, đê hắn cùng đi, ngươi điên rồi đi, hắn đi ta sẽ không đi”

“Đúng, ai muốn đi cùng hắn a?”

Vưu Ni xem như biết được người này rốt cục nhân duyên kém đến thế nào

Lý Mộc cảm giác chính mình bị nước miếng của mọi người nhấn cho chết đuối, hắn đứng trước bàn công tác, hai bàn tay nắm chặt bên mép quân

Vưu Ni chọn mi, nhìn nhóm người này, trong lòng lửa giận bốc lên đến cực hạn:” đều mẹ nó câm miệng cho ta, ta ở đây mà các ngươi kì thị người ta a? Người ta thiếu ngươi mười tám vạn, hay là giết cha mẹ các ngươi, đốt nhà các ngươi? Các ngươi đây là làm cái gì thâm cừ đại hận nên các ngươi chán ghét người ta, một đám có bệnh, muốn đi hay không không có người giữ, đều cút xa ta một chút”

Vưu Ni phi thường hào sảng vỗ vai Lý Mộc Nhất:” Buổi tối hai ta liên hoan, không cần người khác, chỉ cần hai ta, biết không?”

Lý Mộc sửng sốt đứng im nhìn mọi chuyện phát sinh, không rõ cô gái này suy nghĩ gì trong lòng, thế này không phải là đắc tội với toàn bộ người trong công ti sao? về sau công tác thế nào a? Vì đã biết người nào là đáng giá sao?

Lý Mộc Nhất chính là không biết trước khi hắn đến công ti, Vưu Ni đã đến công ti, quản lí đã nói cho mọi người phía dưới, tuy chỉ đến làm một chức nho nhỏ, nhưng người ta có chỗ dựa a, là tổng công ty phái người tiếp đón, hơn nữa người ta họ “Vưu” a, trong tổng công ti họ Vưu chiếm hơn phân nửa. Tuy là không biết xuất thân của nàng, nhưng khẳng định là người trong nhà chủ tịch a ai dám đắc tội?

Vưu Ni nhìn đồng nghiệp trong công ti, thật sự a, mỗi công ty đều như vậy, sẽ có một hai người không được mọi người thích, đây là xã hội, tuy tàn nhẫn nhưng là sự thật

Sau khi tan tầm, Vưu Ni sớm chờ trước cửa, Lý Một Nhất một mình đi ra. Vưu Ni cầm tay hắn bước đi, Lý Mộc không muốn đi một chút nào, thật sự không muốn, nhưng là nghĩ đến hôm nay ở công ti Vưu Ni bênh mình lại cảm thấy không đi không được, ân,  thật sự là mâu thuẫn a!

Ra đến đại sảnh, Vưu ni nhìn ra Lý Mộc Nhất do dự, thở dài:” ta hỏi ngươi mọi người sao lại hành động như vậy a, rõ ràng thấy thế nào cũng là một người được hoan nghênh, như thế nào lại biến thành như vậy?”

“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta cảm thấy chính mình không hiểu được ngươi, ta trước kia không quen biết ngươi, vì cái gì hôm nay ngươi muốn giúp ta?

Vưu Ni chọn mi nhìn Lý Mộc Nhất:” Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lý Mộc Nhất không phản ứng kịp, đây thật sự là chuyện khó nói nhưng vẫn đáp:”30”

Ngươi là người ngu ngốc sao? Người khác đối với ngươi như vậy ngươi không biết phản kháng sao? Ngươi 30 tuổi, ta 21 tuổi, ngươi so với ta sống lâu hơn nhiều năm như vậy đều là uổng phí sao? Bọn họ dựa vào cái gì nói ngươi như vậy, bọn họ có tư cách gì a, mỗi người đều có ưu khuyết điểm của mình, cho dù khuyết điểm của ngươi so với người khác đều nhiều hơn cũng được, kia cũng không đại biểu ngươi không có ưu điểm, vì cái gì chỉ nhìn đến khuyết điểm của người khác? Còn có chính ngươi, ngươi càng không phản kháng, người khác càng cảm thấy khi dễ ngươi thật tốt, sẽ ngày càng quá đáng. rất nhiều người đều thích biểu hiện sự cường đại của mình trước mặt kẻ yếu nhưng trước mặt kẻ mạnh chân chính bọn không là cái gì cả, nếu chính ngươi nghĩ cả đời sống như vậy, đó là chuyện của ngươi, ta cũng không giúp được.

“Về phần chuyện ta giúp ngươi hôm nay, là vì ta không nhìn được sắc mặt mấy người đó, ngươi có cái gì đáng giá để ta lừa sao?

Vưu Ni nhìn mặt Lý Mộc Nhất có chút tối tăm:” Ta nói có đúng hay không? Tuy rằng khó nghe, bất quá đừng để ý. Ta còn tính là người tốt đi? Đại thúc, có thể hay không đừng đem ta tà ác giống mọi người  như vậy? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện