Này, Người Đàn Ông Của Em!
Chương 6: Tơ vò khó gỡ
Trữ Mặc không biết là bà Trần đã hạ quyết tâm tìm một đối tượng cho cô làm quen tìm hiểu. Sau một kỳ nghỉ dài, cô trở lại bệnh viện làm việc. Y tá trưởng vừa gặp đã ân cần hỏi thăm, nhưng chỉ được chốc lát là trở lại vẻ nghiêm khắc như xưa và cũng chẳng ngại ngần xếp cho cô liên tiếp mấy ca trực đêm.
Chuỗi ngày bận rộn đã trở lại, chẳng còn thời gian để cô nghĩ những chuyện không vui vừa qua.
Thời gian này, Tô Chính phải học quân sự, kỷ luật nghiêm ngặt nên không liên lạc được gì với cô. Có lúc Trữ Mặc nghĩ, con trai tuổi mới lớn, sinh lực tràn đầy, trước đây yêu quý ngưỡng mộ cô với những cảm xúc trong trẻo, bây giờ đã vào đại học, xung quanh chắc chắn có không ít các bạn nữ đồng trang lứa, cậu sẽ nhận ra tình cảm cậu dành cho cô không phải là tình yêu. Cũng có thể... cậu đã tìm được một cô gái khiến cậu rung động thật sự.
Nhưng đó cũng là những suy nghĩ thoáng qua, cô bận rộn hết ngày này sang ngày khác, mỗi ngày chỉ mong đến giờ giao ca để có thể thư giãn đầu óc.
Làm việc mệt mỏi quá khiến cô không muốn suy nghĩ chuyện gì nữa, về đến nhà chỉ mong ngủ một giấc thật ngon.
Trữ Mặc nhắm mắt tựa đầu vào thang máy, đã ba giờ sáng nên xung quanh tĩnh mịch vô cùng. Thang máy "Ding" một tiếng khiến cô giật mình. Trữ Mặc ra khỏi thang máy đi dọc hành lang, bước nhẹ nhàng, không có đèn nên khung cảnh càng tối tăm và lạnh lẽo hơn. Nhờ chút ánh sáng hắt ra từ thang máy, cô nhìn thấy một người ôm balô đang ngồi dựa vào cửa phòng cô ngủ say.
Thì ra là Tô Chính.
Cô đứng yên nhìn cậu. Nghe tiếng động, cậu giật mình thức giấc, ngước nhìn cô, mắt ánh lên niềm vui sướng khó tả. Cậu đứng dậy ôm cô vào lòng trước khi cô kịp hỏi gì.
Trữ Mặc sửng sốt mất một lúc, hành lang không sáng đèn nên không nhìn rõ. Cô nhắm mắt, lắng nghe nhịp đập của tim cậu.
"Học xong quân sự rồi à?"
"Chưa. Nhớ Mặc Mặc quá nên ghé thăm chút thôi."
Cuộc đối thoại ngắn gọn, thì thầm như sợ làm phiền xung quanh. Trữ Mặc mở to mắt, đẩy Tô Chính ra, cô muốn thoát khỏi tình trạng cảm xúc lấn át lúc nãy. Tô Chính nắm chặt tay cô, vẻ vui mừng khôn tả.
Vào nhà rồi, Trữ Mặc mới nhìn Tô Chính thật kỹ.
Huấn luyện quân sự được một tháng mà cậu ốm đi, đen hơn, tóc cắt ngắn, cơ bắp càng nổi rõ. Những người mới gặp thường cảm thấy cậu là người lạnh lùng, với dáng vẻ này, cảm giác lạnh lùng càng rõ hơn. Trữ Mặc thầm nghĩ, cô không thấy dáng vẻ này có lẽ là do cậu luôn đối xử chu đáo với cô, mang lại cho cô cảm giác ấm áp gần gũi.
"Mặc Mặc nhìn gì vậy?" Tô Chính ngồi xuống thềm nhà bếp, kéo Trữ Mặc lại đứng trước mặt, "Một tháng rồi không được gặp Mặc Mặc, để em ngắm cho thỏa đã."
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô cố đoán xem cô đang nghĩ gì, rồi vuốt nhẹ mắt cô: "Sao có quầng thâm thế này? Có phải nhớ em quá không ngủ được không?"
Trữ Mặc hất tay Tô Chính ra, lúng túng: "Chị buồn ngủ rồi. Không như cậu, chị phải làm việc vất vả lắm."
Cậu đột ngột kéo cô lại gần rồi ôm cô vào lòng: "Sau này em nuôi Mặc Mặc."
Cho dù là lời lẽ khéo léo hay thật lòng thì người con gái nào khi nghe như vậy cũng cảm động. Có thể về lý trí, cô cho rằng cậu không phải là đối tượng dành cho cô nhưng về cảm xúc thì cô hoàn toàn bị chinh phục.
Tô Chính ôm Trữ Mặc, nhìn bờ môi cô mà tim cậu đập loạn xạ. Cậu kéo cô sát lại rồi ôm thật chặt. Nỗi nhớ dường như được dịp trào dâng, cậu không thể khống chế cảm xúc, còn cô cũng không đủ sức chống cự lại cảm xúc của mình và những cử chỉ thân mật của cậu. Một tay cậu ôm lấy eo cô, một tay đỡ phía sau đầu từ từ cúi xuống hôn cô đắm đuối.
Người cậu tỏa ra hương chanh nhè nhẹ cuốn hút, thân hình cao lớn ôm trọn cô, nụ hôn nóng bỏng ấy khiến cô như mê mụ.
Cô không phản kháng cũng không thụ động mà lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn đó. Tô Chính như được kích thích, càng ghì cô chặt hơn.
Một lát, cậu buông cô ra, ánh mắt vẫn hừng hực ngọn lửa tình yêu, nhìn cô vài giây rồi bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ.
"Tiểu Chính, đừng..."
Trữ Mặc yếu ớt ngăn lại. Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ôm chặt lấy rồi hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói như vọng 1ại từ một nơi nào khác: "Đừng sợ, Mặc Mặc không muốn thì em cũng không ép. Ngủ đi, em ngồi ở đây canh cho Mặc Mặc ngủ, khi nào ngủ say em sẽ ra ngoài."
Trữ Mặc dần lấy lại được nhịp thở đều đặn. Cảm giác này khiến cô vừa cảm động vừa muốn khóc, cô vùi đầu vào lòng cậu để giấu đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Tô Chính ôm cô như ôm một đứa trẻ, vỗ nhẹ vào lưng dỗ cho cô ngủ. Trữ Mặc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Trữ Mặc tỉnh dậy thì Tô Chính đã trở về trường, trong nhà vẫn còn phảng phất mùi hương chanh của cậu.
Cô ngẫm nghĩ về chuyện tối qua mà cảm thấy mình thật tệ, tình yêu đã một lần làm tổn thương cô, có cậu an ủi vỗ về, cô như tìm thấy chỗ tựa. Nếu cô chấp nhận những gì cậu muốn thì liệu tình cảm của cậu dành cho cô có sâu sắc hơn không? Cũng không thể cự tuyệt tình cảm của Tô Chính, như thế sẽ tổn thương cậu, sao cô có thể gây tổn thương cho cậu được chứ?
Trữ Mặc vuốt mặt, càng nghĩ càng rối. Bà Trần gọi điện thoại đến cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô: "Mặc Mặc, hôm nay con có được nghỉ không?
Đi ăn cơm với ba mẹ."
"Dạ."
"Con nhớ trang điểm tươi tắn một chút." Bà Trần căn dặn, "Để mẹ với ba con yên tâm hơn."
Trữ Mặc hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy. Được rồi, phấn chấn lên để ba mẹ đỡ lo lắng nào. Đến nơi hẹn, Trữ Mặc mới biết là không chỉ có gia đình cô mà còn có vài người nữa.
"Mặc Mặc, đến đây đi, đây là chú Lâm, cô Trinh, còn đây là Lâm Nghiêm, con trai của cô chú." Ông Trần giới thiệu.
Trữ Mặc cúi đầu chào: "Con chào chú Lâm, cô Trinh." Rồi xoay sang Lâm Nghiêm, "Chào anh."
"Được rồi, được rồi." Bà Lâm ngắm nghía Trữ Mặc, cười mãn nguyện, "Mặc Mặc lớn thế này rồi à?"
"Chứ còn sao nữa? Con cái khôn lớn thì chúng ta cũng đã già cả rồi!" Bà Trần tiếp lời.
Ông bà Trần và ông bà Lâm đưa mắt nhìn nhau cười vui vẻ. Lâm Nghiêm kéo ghế mời Trữ Mặc ngồi, rồi rót trà vào tách cho cô, nhìn cô mỉm cười: "Nghe nói em đang làm việc ở bệnh viện thành phố?"
"Dạ, đúng vậy." Trữ Mặc nhìn Lâm Nghiêm, anh đúng là kiểu người nho nhã, lịch thiệp, quần áo chỉnh tề, cư xử lễ độ.
"Vậy thì tốt quá." Lâm Nghiêm nửa đùa nửa thật, "Sau này xem như chúng ta có người quen ở bệnh viện thành phố rồi. Ba mẹ anh có đau ốm gì là sẽ nhờ đến em."
"Anh đừng nói vậy." Trữ Mặc nói đùa theo, "Đã đến Phòng bệnh nặng thì không phải việc tốt gì đâu."
Hai người nhìn nhau cười, cũng giảm phần nào sự lúng túng ở lần đầu gặp mặt, không khí vui vẻ hẳn lên.
Trữ Mặc hỏi lại: "Anh là giảng viên đại học à? Anh dạy ngành nào vậy?"
"Anh dạy về máy tính." Lâm Nghiêm nói tiếp, "Bạn học của anh sau khi tốt nghiệp, nếu làm về phần cứng phần mềm đã giàu cả rồi, tệ hơn chút thì mua đi bán lại máy tính đầu đĩa cũng giàu lên. Chỉ còn có mỗi mình anh ở lại trường làm giảng viên, đến bây giờ vẫn chưa khá nổi."
Trữ Mặc bật cười.
"May mà môn học máy tính bây giờ trường quy định sinh viên năm thứ nhất, năm thứ hai bất kỳ khoa nào ngành nào cũng đều phải học, anh mới có thể tạm sống qua ngày."
"Anh dạy ở trường nào?"
Lâm Nghiêm nói tên trường. Trữ Mặc ngạc nhiên vô cùng, sao lại trùng hợp như thế, chẳng phải đó cũng là trường Tô Chính đang học sao? Mà cũng phải, ở thành phố cũng chỉ có hai ba trường đại học có tiếng, bọn họ cùng một trường cũng chẳng có gì lạ. Nếu nói sinh viên mới đều phải học môn của Lâm Nghiêm, vậy Tô Chính là sinh viên của anh.
Thấy bọn trẻ nói chuyện vui vẻ, người lớn không chen vào, nhưng nghe Lâm Nghiêm nhắc đến tên trường xong, bà Trần không kìm được, tò mò lên tiếng hỏi: "Vậy à con, đó là trường Tô Chính học mà? Vậy Lâm Nghiêm là thầy của Tô Chính rồi!"
"Tô Chính?" Lâm Nghiêm nhớ lại, hình như anh đã nghe cái tên này ở đâu đó. Sinh viên đông như vậy, anh không thể nhớ hết nhưng quả thật cái tên Tô Chính nghe quen lắm, anh hỏi: "Là họ hàng của cô chú à?"
"Ừ, nó mới đến đây học."
Lâm Nghiêm cố gắng nhớ lại: "Cậu ấy học cừ lắm?"
"Cừ lắm à?" Ông Trần hỏi, "Điều này thì cô chú không biết."
"Đợt nhập học năm nay có một sinh viên học rất giỏi, đậu vào trường con với điểm thi bỏ xa các sinh viên khác. Trường đã trao mười ngàn đồng tiền học bổng cho cậu ấy." Lâm Nghiêm quả quyết, "Chắc chắn đó là Tô Chính."
"Thằng nhóc này quả là không đơn giản!" Ông Trần vỗ đùi thích thú: "Vậy mà nó chẳng nói gì cả, gặp nó phải hỏi mới được?"
"Hỏi gì chứ, lỡ mà trùng họ trùng tên thì khó xử lắm." Bà Trần cắt ngang lời ông Trần nhưng vẫn cười vui vẻ nói với Lâm Nghiêm: "Tiểu Lâm à, có gì con giúp đỡ cho Tô Chính giùm cô chú."
"Chắc chắn rồi ạ", Lâm Nghiêm vui vẻ nhận lời.
Trữ Mặc nghe ông bà Trần nhắc tới Tô Chính thì tỏ ra lúng túng, cô im lặng cúi đầu uống trà.
"Ăm cơm xong mời anh chị sang nhà chúng tôi chơi cho biết." Bà Lâm mời, "Trường phân cho Tiểu Lâm một căn nhà, nó trang hoàng xong lại không ở, kêu chúng tôi đến ở, nó vào ký túc xá của trường ở một mình. Thế đấy..." Tuy là lời trách nhưng giọng điệu bà Lâm hết sức tự hào.
Bà Trần khen: "Nó có hiếu thế còn gì?"
"Con thì nghĩ thế này." Lâm Nghiêm trịnh trọng nói, "Ba mẹ ở đó có thể dọn dẹp nhà cửa giúp con, còn con ở ký túc xá không ai quản lý nên được tự do, đói thì về nhà đã có sẵn cơm ăn, còn gì bằng."
Mọi người được một trận cười, Lâm Nghiêm cũng cười lớn.
"Đến nhà chúng tôi đi." Ông Lâm nhiệt tình mời ông Trần, "Tuy không thể sánh bằng căn biệt thự ngoại ô của anh chị nhưng không khí ở đó cũng tốt lắm."
Ông Trần gật đầu.
Khu nhà giảng viên của trường đại học nằm bên cạnh hồ nhân tạo của trường, không khí quả nhiên mát mẻ trong lành. Vừa ăn cơm xong nên mọi người cùng tản bộ, vừa đi vừa trò chuyện.
Lâm Nghiêm giới thiệu sơ qua về trường đại học với mọi người. Buổi tối ở ký túc xá rất náo nhiệt. Mặt trời vừa lặn, khắp nơi đều sáng đèn, không khí nóng bức buổi chiều cũng bớt đi ít nhiều. Một số sinh viên đang chuẩn bị tới phòng tự học, một số khác còn mặc quân trang, là nhóm sinh viên vừa nhập học đang trong thời gian huấn luyện quân sự, từng tốp từng tốp đến căn-tin.
"Đã đến đây rồi, hay mình đi thăm Tô Chính luôn đi". Ông Trần đề nghị.
"Đến tay không cũng không hay lắm, mua ít trái cây được không?" Vẫn là bà Trần suy nghĩ chu đáo.
"Ở căn-tin có một quầy bán trái cây, qua đó mua được ạ." Lâm Nghiêm góp ý.
Ông bà Lâm về nhà trước, để Lâm Nghiêm dẫn nhà họ Trần đi thăm Tô Chính rồi mới dẫn họ về nhà sau.
Trữ Mặc muốn cản nhưng không tìm được lý do nào nên yên lặng theo ba mẹ đi mua trái cây rồi dẫn họ đến phòng Tô Chính.
Mọi người còn chưa đi đến khu Tô Chính ở thì thấy Tô Chính trong bộ quân trang chạy ra từ một tòa nhà.
Có một cô gái đuổi theo, chạy lên phía trước cản cậu lại: "Tô Chính! Cậu không nói rõ ràng thì tớ không cho cậu đi đâu hết!"
Chuyện thế này hay gặp trong các bộ phim Đài Loan, vai nam chính và vai nữ chính yêu nhau, phát sinh hiểu lầm rồi cãi cọ và đau khổ.
Trữ Mặc cúi đầu, cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể, không ngờ lại gặp phải tình cảnh như thế này.
Tô Chính nhìn thấy cả nhà Trữ Mặc, tuy hơi ngạc nhiên nhưng vô cùng vui mừng. Cậu quay sang nói với cô bạn gái vài câu rồi vội vàng chạy nhanh đến chỗ mọi người chào hỏi: "Con chào chú, chào dì." Cậu ngừng lại một chút rồi nhìn Trữ Mặc, ánh mắt không giấu vẻ hân hoan: "Mặc Mặc."
"Thằng nhóc này, vẫn không chịu gọi Mặc Mặc là chị." Bà Trần cười.
Ông Trần đưa tay ra bắt tay Tô Chính: "Tiểu Chính à, lại đây để chú giới thiệu. Đây là thầy Lâm Nghiêm ở trường con, dạy môn máy tính."
"Em chào thầy." Tô Chính lễ phép cúi đầu chào, "Em có học lớp của thầy."
"Chào em." Lâm Nghiêm cũng lịch sự gật đầu chào.
Ông Trần cười: "Tiểu Lâm à, sau này nhờ cậu để ý giúp Tiểu Chính của chúng tôi."
"Chú nói gì thế ạ, chuyện con nên làm mà." Lâm Nghiêm đáp.
Cô gái cản đường Tô Chính vừa nãy, do dự một chút rồi cũng bỏ đi.
Trữ Mặc nhìn theo, trông cô gái này rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Cô cố nhớ lại, có phải là Doãn Miêu không? Cô gái hôm trước đi xe đạp suýt đụng vào cô...? Lúc đó, cô đã cảm thấy Doãn Miêu nhìn cô rất lạ, phản ứng của Tô Chính cũng bất thường, hay là giữa hai người có chuyện gì đó?
"Cha mẹ thầy Lâm là chỗ quen biết cũ với chú, bây giờ cả nhà đang định ghé thăm nhà thầy Lâm, tiện sang đây thăm con." Ông Trần nhìn Tô Chính nói.
"Chú đang bảo Mặc Mặc đi mua ít trái cây, không ngờ lại gặp con ở đây."
Ông bà Trần và Lâm Nghiêm chắc chắn cũng thấy chuyện giữa Tô Chính và cô gái lúc nãy nhưng không tiện hỏi nên xem như không thấy. Chỉ có ông Trần nháy mắt chọc Tô Chính nhưng cũng không nhắc gì đến, chỉ nói bâng quơ: "Có cản trở con việc gì không?"
"Dạ, không." Tô Chính lập tức phủ nhận, "Con đâu có bận gì ạ?"
Lâm Nghiêm nhìn quyển sách Tô Chính đang cầm: "Em chuẩn bị lên phòng tự học à?"
"Dạ." Tô Chính nhìn Trữ Mặc, "Em cũng đang định đi."
Ông Trần gật đầu: "Vậy con đi học đi. Thấy con vẫn khỏe thì cô chú yên tâm rồi, cô chú đi trước đây."
Bà Trần vỗ vỗ vào cánh tay của Tô Chính: "Cuối tuần về nhà cô chú ăn cơm."
"Dạ, con biết rồi."
Ông bà Trần đi theo Lâm Nghiêm. Trữ Mặc đi được vài bước ngoái đầu lại nhìn, không thấy Tô Chính đâu nữa.
Cha mẹ Lâm Nghiêm đều là trí thức, trong nhà nơi đâu cũng thấy sách. Bà Trần pha trà, bốn người cùng nhau uống trà, nhắc lại những chuyện ngày xưa một cách hào hứng.
Nhà Lâm Nghiêm có một ban công rộng rãi, nhìn ra hướng trường học. Bà Lâm làm hòn non bộ và một mảnh vườn nhỏ ngay ban công, nuôi cá, trồng đủ các loại hoa, đặt hai chiếc ghế tre cạnh bên hồ cá.
Trữ Mặc tò mò nhìn một dãy chai thủy tinh hình giọt nước treo ở bên trên. Chai thủy tinh được nối với nhau bằng chỉ gai, mỗi chai có một dây vạn niên thanh. Bình thủy tinh trong suốt, nước trong veo, màu xanh tươi của lá vạn niên thanh dưới ánh đèn thật đẹp. Lâm Nghiêm theo Trữ Mặc ra ban công tự lúc nào, anh lên tiếng: "Em thích mấy cái chai đó à?"
"Vâng", Trữ Mặc quay đầu lại nhìn Lâm Nghiêm cười, "Thật đẹp, em chưa thấy bao giờ."
Lâm Nghiêm ngồi xuống ghế tre, "Lần anh đi du lịch Đài Loan, thấy một tiệm bán hoa người ta treo như vậy ngay trước cửa. Trong chai là cá vàng, bên trên là hoa cúc vàng, nên anh mua về."
Trữ Mặc chỉ cười không nói gì.
Lâm Nghiêm nói đùa: "Có phải em đang nghĩ, dân học máy tính thường khô khan, không ngờ cũng lãng mạn như thế?"
Trữ Mặc cười lớn: "Quả là cũng có lãng mạn."
Lâm Nghiêm giả vờ nghiêm mặt nói: "Coi vậy chứ anh cũng nghệ sĩ lắm đấy."
Trữ Mặc không nhịn được, cười phá lên.
Lâm Nghiêm bỗng nói: "Có ai nói với em là nụ cười của em rất có sức lan tỏa không?"
Trữ Mặc vừa cười vừa lắc đầu: "Ba em nhắc em luôn, trong bất cứ trường hợp nào cũng cười nhẹ nhàng thôi, như vậy mới là thục nữ."
"Cười thoải mái thì có gì không tốt chứ?" Lâm Nghiêm ngả người dựa vào ghế tre, "Cứ thể hiện con người thật của mình, quen lâu thì cũng biết tính cách của từng người thôi."
"Nghe cũng có lý."
Lâm Nghiêm nói đùa: "Sao lại cũng có lý? Đó là do trí tuệ đúc kết mà."
Trữ Mặc lắc đầu: "Anh thật biết nói chuyện."
Lúc chào tạm biệt nhà họ Lâm ra về cũng khá khuya. Ngồi trên xe, lúc đầu bà Trần nói chuyện này chuyện kia, dần dần chuyển đề tài sang Lâm Nghiêm, hỏi dò Trữ Mặc: "Con thấy Lâm Nghiêm thế nào?"
"Cũng tốt. Làm bạn cũng được."
Bà Trần tỏ ý không hài lòng, hỏi dồn: "Chỉ có thể làm bạn tốt với nhau thôi à?" .
Trữ Mặc nhìn bà Trần: "Mẹ, mới lần đầu, có hiểu gì nhiều về anh ta đâu?
Chỉ có ấn tượng anh ta cũng tốt vậy thôi."
Bà Trần còn muốn nói gì nữa thì ông Trần ngăn lại, nói sang chuyện khác: "Gần đây công việc ra sao rồi con? Nghỉ lâu quá mới đi làm lại, có bị hội chứng chán làm việc không?"
"Ba thật là theo kịp thời đại, cả hội chứng chán làm việc mà cũng biết." Trữ Mặc cười rồi nắm cánh tay ông Trần, dựa dầu vào vai ông, "Ba yên tâm, con ổn hết."
Ông Trần cầm tay Trữ Mặc vỗ vỗ, thở dài.
Quay lại với công việc, Trữ Mặc bận rộn suốt ngày, về đến nhà là ngủ thật say. Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Do Trữ Mặc đã nghỉ phép dài ngày trước đó nên bây giờ không thể xin nghỉ thêm nữa, y tá trưởng còn phân cho cô vô số ca trực đêm, bảo cô làm thay cho đồng nghiệp để cuối năm nghỉ phép, lúc đó đồng nghiệp lại làm thay cô.
Tuy rất mệt mỏi nhưng Trữ Mặc không hề oán trách. Trước đây, khi xảy ra chuyện, y tá trưởng và đồng nghiệp cũng thông cảm cho cô, bây giờ đến lượt cô nghĩ cho người khác.
Nhưng ngày ngày đối mặt với khối lượng công việc quá lớn, cường độ cao, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Sau một ca trực đêm về, vừa ra khỏi bệnh viện là cô như không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn dựa vào đâu đó mà ngủ. Đến bậc thềm, cô loạng choạng do sơ ý bước hụt một bậc, bỗng nhiên có ai đó nắm lấy cánh tay cô kéo lại, giúp cô đứng vững.
Cô giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Cô vội vàng cảm ơn người đã đỡ cô, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mặc Mặc, là em đây."
Trữ Mặc ngước lên nhìn, đúng là Tô Chính.
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Cậu mặc áo khoác, đầu đội mũ, nhìn thật trẻ trung đầy sức sống, đúng phong cách của một chàng trai hai mươi tuổi xuân.
Trữ Mặc khẽ thở dài: "Thì ra là cậu, sao ở đây? Ba giờ sáng rồi, sao còn ở ngoài đường?"
"Em là con trai, sợ gì chứ?" Tô Chính kéo một bên áo khoác ra bọc lấy người Trữ Mặc: "Trường cho nghỉ rồi. Em biết hôm nay Mặc Mặc làm ca đêm nên đến đón."
"Trường cho nghỉ lễ à?"
"Ừ. Lễ Quốc khánh, em được nghỉ mười ngày."
"Không về nhà sao?"
"Không, em gọi điện thoại báo rồi, đợi đến đợt nghỉ đông mới về."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Trước đây, Trữ Mặc cũng thường làm ca đêm, quen với Điền Tuấn hai năm mà anh chưa hề đến đón cô lần nào. Cô cũng chẳng mong anh đến đón, không trách anh gì cả. Cô tan ca đêm cũng đã ba giờ sáng, Điền Tuấn làm giờ hành chính, giờ đó phải nghỉ ngơi, cô không thể ép anh đến đón mình.
Nhưng những lúc mệt mỏi mà có được một người quan tâm, ở bên cạnh chăm sóc thì thật ấm áp. Chỉ là những hành động rất đỗi bình thường, nói mấy câu thường ngày vẫn nói, nhưng cũng khiến cô cảm thấy yên tâm. Ngày thường cô đã quen đi về một mình, nhưng thỉnh thoảng cũng có những ngày mệt mỏi quá, tinh thần xuống dốc. Trữ Mặc nhớ lại lời Lý Diệp, con gái rất dễ mềm lòng, một cử chỉ quan tâm nhỏ nhoi cũng khiến con gái xúc động.
Vào giờ này cũng không thể đuổi Tô Chính về trường được. Nhìn dáng vẻ của cậu, thấy cũng chẳng có ý về trường. Trời lạnh nên Trữ Mặc lấy thêm một tấm nệm trải lên giường cho Tô Chính nằm. Lúc cô trải nệm, cậu đứng tựa cửa nhìn cô.
"Được rồi, ngủ đi." Trữ Mặc vỗ vỗ tấm nệm, lách qua người Tô Chính đi ra ngoài: "Chị mệt quá, chỉ muốn ngủ ngay thôi."
Tô Chính đi theo cô ra phòng khách, lắc lắc lọ thuốc trên tay: "Lại bị bệnh phải uống thuốc à?"
Trữ Mặc quay lại nhìn, thì ra là lọ thuốc cô để trong phòng khách: "Là vitamin thôi, không có bị bệnh gì đâu". Trữ Mặc nhíu mày: "Viên thuốc đó lớn lắm, nuốt rất khó nên lần nào chị cũng phải bẻ nhỏ rồi mới nuốt được, nhai ra thì mùi thuốc rất khó chịu." Trữ Mặc lấy lại lọ thuốc, đặt ở vị trí cũ, "Chỉ sợ quên nên phải để ở chỗ ngày nào cũng nhìn thấy."
Vừa đặt lọ thuốc xuống bàn, quay lại là chạm phải Tô Chính. Không biết cậu đến gần cô từ lúc nào, cô muốn né cũng không né được.
"Ngủ ngon nhé!" Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô "Ngủ sớm đi."
Tim Trữ Mặc đập nhanh, cô chỉ nói "Ngủ ngon!" rồi chạy vào phòng.
Vì mệt quá nên Trữ Mặc ngủ luôn một giấc đến trưa hôm sau. Vừa mở cửa phòng, cô đã cảm thấy căn nhà khác ngày thường, một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất. Tô Chính quét dọn sạch sẽ mọi nơi, mở toang cửa sổ để thoáng khí. Ánh nắng chiếu vào làm cả căn phòng như bừng sáng, gió thổi rèm cửa bay phấp phới.
Một bó hoa bách hợp đặt trên bệ cửa sổ, thì ra là hương hoa.
Ở nhà không có bình hoa nào lớn nên Tô Chính ngâm hoa tạm trong xô, cậu nghe tiếng mở cửa phòng nên quay người lại nhìn. Cậu đang đeo kính ngồi trên sofa đọc sách. Đây cũng không phải lần đầu tiên Trữ Mặc thấy cậu đeo kính, trông cậu có vẻ trí thức, đem lại cảm giác yên bình cho người đối diện.
Tô Chính nhìn Trữ Mặc rồi quay lại xem sách tiếp: "Dậy rồi à? Đi tắm đi rồi ra ăn gì thì ăn."
Trữ Mặc ừ một tiếng, tắm xong cô lấy thuốc, định ăn xong rồi uống, vừa mở nắp ra thì sững sờ. Trong lọ thuốc là từng túi nhỏ, mỗi túi đựng một viên thuốc đã được cắt đôi. Cô thuận miệng càu nhàu nhưng cậu cũng không để tâm.
Cậu đã cắt nửa tất cả lọ thuốc, để từng viên vào bao nhỏ rồi bỏ vào lọ. Thấy cô đứng yên không nói gì, cậu hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Trữ Mặc cầm lọ thuốc, do dự một chút rồi nói: "Cảm ơn."
Tô Chính cười: "Đồ ngốc."
Lần đầu tiên cô không phản ứng lại khi Tô Chính mắng mình là đồ ngốc.
Chuỗi ngày bận rộn đã trở lại, chẳng còn thời gian để cô nghĩ những chuyện không vui vừa qua.
Thời gian này, Tô Chính phải học quân sự, kỷ luật nghiêm ngặt nên không liên lạc được gì với cô. Có lúc Trữ Mặc nghĩ, con trai tuổi mới lớn, sinh lực tràn đầy, trước đây yêu quý ngưỡng mộ cô với những cảm xúc trong trẻo, bây giờ đã vào đại học, xung quanh chắc chắn có không ít các bạn nữ đồng trang lứa, cậu sẽ nhận ra tình cảm cậu dành cho cô không phải là tình yêu. Cũng có thể... cậu đã tìm được một cô gái khiến cậu rung động thật sự.
Nhưng đó cũng là những suy nghĩ thoáng qua, cô bận rộn hết ngày này sang ngày khác, mỗi ngày chỉ mong đến giờ giao ca để có thể thư giãn đầu óc.
Làm việc mệt mỏi quá khiến cô không muốn suy nghĩ chuyện gì nữa, về đến nhà chỉ mong ngủ một giấc thật ngon.
Trữ Mặc nhắm mắt tựa đầu vào thang máy, đã ba giờ sáng nên xung quanh tĩnh mịch vô cùng. Thang máy "Ding" một tiếng khiến cô giật mình. Trữ Mặc ra khỏi thang máy đi dọc hành lang, bước nhẹ nhàng, không có đèn nên khung cảnh càng tối tăm và lạnh lẽo hơn. Nhờ chút ánh sáng hắt ra từ thang máy, cô nhìn thấy một người ôm balô đang ngồi dựa vào cửa phòng cô ngủ say.
Thì ra là Tô Chính.
Cô đứng yên nhìn cậu. Nghe tiếng động, cậu giật mình thức giấc, ngước nhìn cô, mắt ánh lên niềm vui sướng khó tả. Cậu đứng dậy ôm cô vào lòng trước khi cô kịp hỏi gì.
Trữ Mặc sửng sốt mất một lúc, hành lang không sáng đèn nên không nhìn rõ. Cô nhắm mắt, lắng nghe nhịp đập của tim cậu.
"Học xong quân sự rồi à?"
"Chưa. Nhớ Mặc Mặc quá nên ghé thăm chút thôi."
Cuộc đối thoại ngắn gọn, thì thầm như sợ làm phiền xung quanh. Trữ Mặc mở to mắt, đẩy Tô Chính ra, cô muốn thoát khỏi tình trạng cảm xúc lấn át lúc nãy. Tô Chính nắm chặt tay cô, vẻ vui mừng khôn tả.
Vào nhà rồi, Trữ Mặc mới nhìn Tô Chính thật kỹ.
Huấn luyện quân sự được một tháng mà cậu ốm đi, đen hơn, tóc cắt ngắn, cơ bắp càng nổi rõ. Những người mới gặp thường cảm thấy cậu là người lạnh lùng, với dáng vẻ này, cảm giác lạnh lùng càng rõ hơn. Trữ Mặc thầm nghĩ, cô không thấy dáng vẻ này có lẽ là do cậu luôn đối xử chu đáo với cô, mang lại cho cô cảm giác ấm áp gần gũi.
"Mặc Mặc nhìn gì vậy?" Tô Chính ngồi xuống thềm nhà bếp, kéo Trữ Mặc lại đứng trước mặt, "Một tháng rồi không được gặp Mặc Mặc, để em ngắm cho thỏa đã."
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô cố đoán xem cô đang nghĩ gì, rồi vuốt nhẹ mắt cô: "Sao có quầng thâm thế này? Có phải nhớ em quá không ngủ được không?"
Trữ Mặc hất tay Tô Chính ra, lúng túng: "Chị buồn ngủ rồi. Không như cậu, chị phải làm việc vất vả lắm."
Cậu đột ngột kéo cô lại gần rồi ôm cô vào lòng: "Sau này em nuôi Mặc Mặc."
Cho dù là lời lẽ khéo léo hay thật lòng thì người con gái nào khi nghe như vậy cũng cảm động. Có thể về lý trí, cô cho rằng cậu không phải là đối tượng dành cho cô nhưng về cảm xúc thì cô hoàn toàn bị chinh phục.
Tô Chính ôm Trữ Mặc, nhìn bờ môi cô mà tim cậu đập loạn xạ. Cậu kéo cô sát lại rồi ôm thật chặt. Nỗi nhớ dường như được dịp trào dâng, cậu không thể khống chế cảm xúc, còn cô cũng không đủ sức chống cự lại cảm xúc của mình và những cử chỉ thân mật của cậu. Một tay cậu ôm lấy eo cô, một tay đỡ phía sau đầu từ từ cúi xuống hôn cô đắm đuối.
Người cậu tỏa ra hương chanh nhè nhẹ cuốn hút, thân hình cao lớn ôm trọn cô, nụ hôn nóng bỏng ấy khiến cô như mê mụ.
Cô không phản kháng cũng không thụ động mà lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn đó. Tô Chính như được kích thích, càng ghì cô chặt hơn.
Một lát, cậu buông cô ra, ánh mắt vẫn hừng hực ngọn lửa tình yêu, nhìn cô vài giây rồi bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ.
"Tiểu Chính, đừng..."
Trữ Mặc yếu ớt ngăn lại. Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ôm chặt lấy rồi hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói như vọng 1ại từ một nơi nào khác: "Đừng sợ, Mặc Mặc không muốn thì em cũng không ép. Ngủ đi, em ngồi ở đây canh cho Mặc Mặc ngủ, khi nào ngủ say em sẽ ra ngoài."
Trữ Mặc dần lấy lại được nhịp thở đều đặn. Cảm giác này khiến cô vừa cảm động vừa muốn khóc, cô vùi đầu vào lòng cậu để giấu đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Tô Chính ôm cô như ôm một đứa trẻ, vỗ nhẹ vào lưng dỗ cho cô ngủ. Trữ Mặc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Trữ Mặc tỉnh dậy thì Tô Chính đã trở về trường, trong nhà vẫn còn phảng phất mùi hương chanh của cậu.
Cô ngẫm nghĩ về chuyện tối qua mà cảm thấy mình thật tệ, tình yêu đã một lần làm tổn thương cô, có cậu an ủi vỗ về, cô như tìm thấy chỗ tựa. Nếu cô chấp nhận những gì cậu muốn thì liệu tình cảm của cậu dành cho cô có sâu sắc hơn không? Cũng không thể cự tuyệt tình cảm của Tô Chính, như thế sẽ tổn thương cậu, sao cô có thể gây tổn thương cho cậu được chứ?
Trữ Mặc vuốt mặt, càng nghĩ càng rối. Bà Trần gọi điện thoại đến cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô: "Mặc Mặc, hôm nay con có được nghỉ không?
Đi ăn cơm với ba mẹ."
"Dạ."
"Con nhớ trang điểm tươi tắn một chút." Bà Trần căn dặn, "Để mẹ với ba con yên tâm hơn."
Trữ Mặc hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy. Được rồi, phấn chấn lên để ba mẹ đỡ lo lắng nào. Đến nơi hẹn, Trữ Mặc mới biết là không chỉ có gia đình cô mà còn có vài người nữa.
"Mặc Mặc, đến đây đi, đây là chú Lâm, cô Trinh, còn đây là Lâm Nghiêm, con trai của cô chú." Ông Trần giới thiệu.
Trữ Mặc cúi đầu chào: "Con chào chú Lâm, cô Trinh." Rồi xoay sang Lâm Nghiêm, "Chào anh."
"Được rồi, được rồi." Bà Lâm ngắm nghía Trữ Mặc, cười mãn nguyện, "Mặc Mặc lớn thế này rồi à?"
"Chứ còn sao nữa? Con cái khôn lớn thì chúng ta cũng đã già cả rồi!" Bà Trần tiếp lời.
Ông bà Trần và ông bà Lâm đưa mắt nhìn nhau cười vui vẻ. Lâm Nghiêm kéo ghế mời Trữ Mặc ngồi, rồi rót trà vào tách cho cô, nhìn cô mỉm cười: "Nghe nói em đang làm việc ở bệnh viện thành phố?"
"Dạ, đúng vậy." Trữ Mặc nhìn Lâm Nghiêm, anh đúng là kiểu người nho nhã, lịch thiệp, quần áo chỉnh tề, cư xử lễ độ.
"Vậy thì tốt quá." Lâm Nghiêm nửa đùa nửa thật, "Sau này xem như chúng ta có người quen ở bệnh viện thành phố rồi. Ba mẹ anh có đau ốm gì là sẽ nhờ đến em."
"Anh đừng nói vậy." Trữ Mặc nói đùa theo, "Đã đến Phòng bệnh nặng thì không phải việc tốt gì đâu."
Hai người nhìn nhau cười, cũng giảm phần nào sự lúng túng ở lần đầu gặp mặt, không khí vui vẻ hẳn lên.
Trữ Mặc hỏi lại: "Anh là giảng viên đại học à? Anh dạy ngành nào vậy?"
"Anh dạy về máy tính." Lâm Nghiêm nói tiếp, "Bạn học của anh sau khi tốt nghiệp, nếu làm về phần cứng phần mềm đã giàu cả rồi, tệ hơn chút thì mua đi bán lại máy tính đầu đĩa cũng giàu lên. Chỉ còn có mỗi mình anh ở lại trường làm giảng viên, đến bây giờ vẫn chưa khá nổi."
Trữ Mặc bật cười.
"May mà môn học máy tính bây giờ trường quy định sinh viên năm thứ nhất, năm thứ hai bất kỳ khoa nào ngành nào cũng đều phải học, anh mới có thể tạm sống qua ngày."
"Anh dạy ở trường nào?"
Lâm Nghiêm nói tên trường. Trữ Mặc ngạc nhiên vô cùng, sao lại trùng hợp như thế, chẳng phải đó cũng là trường Tô Chính đang học sao? Mà cũng phải, ở thành phố cũng chỉ có hai ba trường đại học có tiếng, bọn họ cùng một trường cũng chẳng có gì lạ. Nếu nói sinh viên mới đều phải học môn của Lâm Nghiêm, vậy Tô Chính là sinh viên của anh.
Thấy bọn trẻ nói chuyện vui vẻ, người lớn không chen vào, nhưng nghe Lâm Nghiêm nhắc đến tên trường xong, bà Trần không kìm được, tò mò lên tiếng hỏi: "Vậy à con, đó là trường Tô Chính học mà? Vậy Lâm Nghiêm là thầy của Tô Chính rồi!"
"Tô Chính?" Lâm Nghiêm nhớ lại, hình như anh đã nghe cái tên này ở đâu đó. Sinh viên đông như vậy, anh không thể nhớ hết nhưng quả thật cái tên Tô Chính nghe quen lắm, anh hỏi: "Là họ hàng của cô chú à?"
"Ừ, nó mới đến đây học."
Lâm Nghiêm cố gắng nhớ lại: "Cậu ấy học cừ lắm?"
"Cừ lắm à?" Ông Trần hỏi, "Điều này thì cô chú không biết."
"Đợt nhập học năm nay có một sinh viên học rất giỏi, đậu vào trường con với điểm thi bỏ xa các sinh viên khác. Trường đã trao mười ngàn đồng tiền học bổng cho cậu ấy." Lâm Nghiêm quả quyết, "Chắc chắn đó là Tô Chính."
"Thằng nhóc này quả là không đơn giản!" Ông Trần vỗ đùi thích thú: "Vậy mà nó chẳng nói gì cả, gặp nó phải hỏi mới được?"
"Hỏi gì chứ, lỡ mà trùng họ trùng tên thì khó xử lắm." Bà Trần cắt ngang lời ông Trần nhưng vẫn cười vui vẻ nói với Lâm Nghiêm: "Tiểu Lâm à, có gì con giúp đỡ cho Tô Chính giùm cô chú."
"Chắc chắn rồi ạ", Lâm Nghiêm vui vẻ nhận lời.
Trữ Mặc nghe ông bà Trần nhắc tới Tô Chính thì tỏ ra lúng túng, cô im lặng cúi đầu uống trà.
"Ăm cơm xong mời anh chị sang nhà chúng tôi chơi cho biết." Bà Lâm mời, "Trường phân cho Tiểu Lâm một căn nhà, nó trang hoàng xong lại không ở, kêu chúng tôi đến ở, nó vào ký túc xá của trường ở một mình. Thế đấy..." Tuy là lời trách nhưng giọng điệu bà Lâm hết sức tự hào.
Bà Trần khen: "Nó có hiếu thế còn gì?"
"Con thì nghĩ thế này." Lâm Nghiêm trịnh trọng nói, "Ba mẹ ở đó có thể dọn dẹp nhà cửa giúp con, còn con ở ký túc xá không ai quản lý nên được tự do, đói thì về nhà đã có sẵn cơm ăn, còn gì bằng."
Mọi người được một trận cười, Lâm Nghiêm cũng cười lớn.
"Đến nhà chúng tôi đi." Ông Lâm nhiệt tình mời ông Trần, "Tuy không thể sánh bằng căn biệt thự ngoại ô của anh chị nhưng không khí ở đó cũng tốt lắm."
Ông Trần gật đầu.
Khu nhà giảng viên của trường đại học nằm bên cạnh hồ nhân tạo của trường, không khí quả nhiên mát mẻ trong lành. Vừa ăn cơm xong nên mọi người cùng tản bộ, vừa đi vừa trò chuyện.
Lâm Nghiêm giới thiệu sơ qua về trường đại học với mọi người. Buổi tối ở ký túc xá rất náo nhiệt. Mặt trời vừa lặn, khắp nơi đều sáng đèn, không khí nóng bức buổi chiều cũng bớt đi ít nhiều. Một số sinh viên đang chuẩn bị tới phòng tự học, một số khác còn mặc quân trang, là nhóm sinh viên vừa nhập học đang trong thời gian huấn luyện quân sự, từng tốp từng tốp đến căn-tin.
"Đã đến đây rồi, hay mình đi thăm Tô Chính luôn đi". Ông Trần đề nghị.
"Đến tay không cũng không hay lắm, mua ít trái cây được không?" Vẫn là bà Trần suy nghĩ chu đáo.
"Ở căn-tin có một quầy bán trái cây, qua đó mua được ạ." Lâm Nghiêm góp ý.
Ông bà Lâm về nhà trước, để Lâm Nghiêm dẫn nhà họ Trần đi thăm Tô Chính rồi mới dẫn họ về nhà sau.
Trữ Mặc muốn cản nhưng không tìm được lý do nào nên yên lặng theo ba mẹ đi mua trái cây rồi dẫn họ đến phòng Tô Chính.
Mọi người còn chưa đi đến khu Tô Chính ở thì thấy Tô Chính trong bộ quân trang chạy ra từ một tòa nhà.
Có một cô gái đuổi theo, chạy lên phía trước cản cậu lại: "Tô Chính! Cậu không nói rõ ràng thì tớ không cho cậu đi đâu hết!"
Chuyện thế này hay gặp trong các bộ phim Đài Loan, vai nam chính và vai nữ chính yêu nhau, phát sinh hiểu lầm rồi cãi cọ và đau khổ.
Trữ Mặc cúi đầu, cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể, không ngờ lại gặp phải tình cảnh như thế này.
Tô Chính nhìn thấy cả nhà Trữ Mặc, tuy hơi ngạc nhiên nhưng vô cùng vui mừng. Cậu quay sang nói với cô bạn gái vài câu rồi vội vàng chạy nhanh đến chỗ mọi người chào hỏi: "Con chào chú, chào dì." Cậu ngừng lại một chút rồi nhìn Trữ Mặc, ánh mắt không giấu vẻ hân hoan: "Mặc Mặc."
"Thằng nhóc này, vẫn không chịu gọi Mặc Mặc là chị." Bà Trần cười.
Ông Trần đưa tay ra bắt tay Tô Chính: "Tiểu Chính à, lại đây để chú giới thiệu. Đây là thầy Lâm Nghiêm ở trường con, dạy môn máy tính."
"Em chào thầy." Tô Chính lễ phép cúi đầu chào, "Em có học lớp của thầy."
"Chào em." Lâm Nghiêm cũng lịch sự gật đầu chào.
Ông Trần cười: "Tiểu Lâm à, sau này nhờ cậu để ý giúp Tiểu Chính của chúng tôi."
"Chú nói gì thế ạ, chuyện con nên làm mà." Lâm Nghiêm đáp.
Cô gái cản đường Tô Chính vừa nãy, do dự một chút rồi cũng bỏ đi.
Trữ Mặc nhìn theo, trông cô gái này rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Cô cố nhớ lại, có phải là Doãn Miêu không? Cô gái hôm trước đi xe đạp suýt đụng vào cô...? Lúc đó, cô đã cảm thấy Doãn Miêu nhìn cô rất lạ, phản ứng của Tô Chính cũng bất thường, hay là giữa hai người có chuyện gì đó?
"Cha mẹ thầy Lâm là chỗ quen biết cũ với chú, bây giờ cả nhà đang định ghé thăm nhà thầy Lâm, tiện sang đây thăm con." Ông Trần nhìn Tô Chính nói.
"Chú đang bảo Mặc Mặc đi mua ít trái cây, không ngờ lại gặp con ở đây."
Ông bà Trần và Lâm Nghiêm chắc chắn cũng thấy chuyện giữa Tô Chính và cô gái lúc nãy nhưng không tiện hỏi nên xem như không thấy. Chỉ có ông Trần nháy mắt chọc Tô Chính nhưng cũng không nhắc gì đến, chỉ nói bâng quơ: "Có cản trở con việc gì không?"
"Dạ, không." Tô Chính lập tức phủ nhận, "Con đâu có bận gì ạ?"
Lâm Nghiêm nhìn quyển sách Tô Chính đang cầm: "Em chuẩn bị lên phòng tự học à?"
"Dạ." Tô Chính nhìn Trữ Mặc, "Em cũng đang định đi."
Ông Trần gật đầu: "Vậy con đi học đi. Thấy con vẫn khỏe thì cô chú yên tâm rồi, cô chú đi trước đây."
Bà Trần vỗ vỗ vào cánh tay của Tô Chính: "Cuối tuần về nhà cô chú ăn cơm."
"Dạ, con biết rồi."
Ông bà Trần đi theo Lâm Nghiêm. Trữ Mặc đi được vài bước ngoái đầu lại nhìn, không thấy Tô Chính đâu nữa.
Cha mẹ Lâm Nghiêm đều là trí thức, trong nhà nơi đâu cũng thấy sách. Bà Trần pha trà, bốn người cùng nhau uống trà, nhắc lại những chuyện ngày xưa một cách hào hứng.
Nhà Lâm Nghiêm có một ban công rộng rãi, nhìn ra hướng trường học. Bà Lâm làm hòn non bộ và một mảnh vườn nhỏ ngay ban công, nuôi cá, trồng đủ các loại hoa, đặt hai chiếc ghế tre cạnh bên hồ cá.
Trữ Mặc tò mò nhìn một dãy chai thủy tinh hình giọt nước treo ở bên trên. Chai thủy tinh được nối với nhau bằng chỉ gai, mỗi chai có một dây vạn niên thanh. Bình thủy tinh trong suốt, nước trong veo, màu xanh tươi của lá vạn niên thanh dưới ánh đèn thật đẹp. Lâm Nghiêm theo Trữ Mặc ra ban công tự lúc nào, anh lên tiếng: "Em thích mấy cái chai đó à?"
"Vâng", Trữ Mặc quay đầu lại nhìn Lâm Nghiêm cười, "Thật đẹp, em chưa thấy bao giờ."
Lâm Nghiêm ngồi xuống ghế tre, "Lần anh đi du lịch Đài Loan, thấy một tiệm bán hoa người ta treo như vậy ngay trước cửa. Trong chai là cá vàng, bên trên là hoa cúc vàng, nên anh mua về."
Trữ Mặc chỉ cười không nói gì.
Lâm Nghiêm nói đùa: "Có phải em đang nghĩ, dân học máy tính thường khô khan, không ngờ cũng lãng mạn như thế?"
Trữ Mặc cười lớn: "Quả là cũng có lãng mạn."
Lâm Nghiêm giả vờ nghiêm mặt nói: "Coi vậy chứ anh cũng nghệ sĩ lắm đấy."
Trữ Mặc không nhịn được, cười phá lên.
Lâm Nghiêm bỗng nói: "Có ai nói với em là nụ cười của em rất có sức lan tỏa không?"
Trữ Mặc vừa cười vừa lắc đầu: "Ba em nhắc em luôn, trong bất cứ trường hợp nào cũng cười nhẹ nhàng thôi, như vậy mới là thục nữ."
"Cười thoải mái thì có gì không tốt chứ?" Lâm Nghiêm ngả người dựa vào ghế tre, "Cứ thể hiện con người thật của mình, quen lâu thì cũng biết tính cách của từng người thôi."
"Nghe cũng có lý."
Lâm Nghiêm nói đùa: "Sao lại cũng có lý? Đó là do trí tuệ đúc kết mà."
Trữ Mặc lắc đầu: "Anh thật biết nói chuyện."
Lúc chào tạm biệt nhà họ Lâm ra về cũng khá khuya. Ngồi trên xe, lúc đầu bà Trần nói chuyện này chuyện kia, dần dần chuyển đề tài sang Lâm Nghiêm, hỏi dò Trữ Mặc: "Con thấy Lâm Nghiêm thế nào?"
"Cũng tốt. Làm bạn cũng được."
Bà Trần tỏ ý không hài lòng, hỏi dồn: "Chỉ có thể làm bạn tốt với nhau thôi à?" .
Trữ Mặc nhìn bà Trần: "Mẹ, mới lần đầu, có hiểu gì nhiều về anh ta đâu?
Chỉ có ấn tượng anh ta cũng tốt vậy thôi."
Bà Trần còn muốn nói gì nữa thì ông Trần ngăn lại, nói sang chuyện khác: "Gần đây công việc ra sao rồi con? Nghỉ lâu quá mới đi làm lại, có bị hội chứng chán làm việc không?"
"Ba thật là theo kịp thời đại, cả hội chứng chán làm việc mà cũng biết." Trữ Mặc cười rồi nắm cánh tay ông Trần, dựa dầu vào vai ông, "Ba yên tâm, con ổn hết."
Ông Trần cầm tay Trữ Mặc vỗ vỗ, thở dài.
Quay lại với công việc, Trữ Mặc bận rộn suốt ngày, về đến nhà là ngủ thật say. Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Do Trữ Mặc đã nghỉ phép dài ngày trước đó nên bây giờ không thể xin nghỉ thêm nữa, y tá trưởng còn phân cho cô vô số ca trực đêm, bảo cô làm thay cho đồng nghiệp để cuối năm nghỉ phép, lúc đó đồng nghiệp lại làm thay cô.
Tuy rất mệt mỏi nhưng Trữ Mặc không hề oán trách. Trước đây, khi xảy ra chuyện, y tá trưởng và đồng nghiệp cũng thông cảm cho cô, bây giờ đến lượt cô nghĩ cho người khác.
Nhưng ngày ngày đối mặt với khối lượng công việc quá lớn, cường độ cao, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Sau một ca trực đêm về, vừa ra khỏi bệnh viện là cô như không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn dựa vào đâu đó mà ngủ. Đến bậc thềm, cô loạng choạng do sơ ý bước hụt một bậc, bỗng nhiên có ai đó nắm lấy cánh tay cô kéo lại, giúp cô đứng vững.
Cô giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Cô vội vàng cảm ơn người đã đỡ cô, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mặc Mặc, là em đây."
Trữ Mặc ngước lên nhìn, đúng là Tô Chính.
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Cậu mặc áo khoác, đầu đội mũ, nhìn thật trẻ trung đầy sức sống, đúng phong cách của một chàng trai hai mươi tuổi xuân.
Trữ Mặc khẽ thở dài: "Thì ra là cậu, sao ở đây? Ba giờ sáng rồi, sao còn ở ngoài đường?"
"Em là con trai, sợ gì chứ?" Tô Chính kéo một bên áo khoác ra bọc lấy người Trữ Mặc: "Trường cho nghỉ rồi. Em biết hôm nay Mặc Mặc làm ca đêm nên đến đón."
"Trường cho nghỉ lễ à?"
"Ừ. Lễ Quốc khánh, em được nghỉ mười ngày."
"Không về nhà sao?"
"Không, em gọi điện thoại báo rồi, đợi đến đợt nghỉ đông mới về."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Trước đây, Trữ Mặc cũng thường làm ca đêm, quen với Điền Tuấn hai năm mà anh chưa hề đến đón cô lần nào. Cô cũng chẳng mong anh đến đón, không trách anh gì cả. Cô tan ca đêm cũng đã ba giờ sáng, Điền Tuấn làm giờ hành chính, giờ đó phải nghỉ ngơi, cô không thể ép anh đến đón mình.
Nhưng những lúc mệt mỏi mà có được một người quan tâm, ở bên cạnh chăm sóc thì thật ấm áp. Chỉ là những hành động rất đỗi bình thường, nói mấy câu thường ngày vẫn nói, nhưng cũng khiến cô cảm thấy yên tâm. Ngày thường cô đã quen đi về một mình, nhưng thỉnh thoảng cũng có những ngày mệt mỏi quá, tinh thần xuống dốc. Trữ Mặc nhớ lại lời Lý Diệp, con gái rất dễ mềm lòng, một cử chỉ quan tâm nhỏ nhoi cũng khiến con gái xúc động.
Vào giờ này cũng không thể đuổi Tô Chính về trường được. Nhìn dáng vẻ của cậu, thấy cũng chẳng có ý về trường. Trời lạnh nên Trữ Mặc lấy thêm một tấm nệm trải lên giường cho Tô Chính nằm. Lúc cô trải nệm, cậu đứng tựa cửa nhìn cô.
"Được rồi, ngủ đi." Trữ Mặc vỗ vỗ tấm nệm, lách qua người Tô Chính đi ra ngoài: "Chị mệt quá, chỉ muốn ngủ ngay thôi."
Tô Chính đi theo cô ra phòng khách, lắc lắc lọ thuốc trên tay: "Lại bị bệnh phải uống thuốc à?"
Trữ Mặc quay lại nhìn, thì ra là lọ thuốc cô để trong phòng khách: "Là vitamin thôi, không có bị bệnh gì đâu". Trữ Mặc nhíu mày: "Viên thuốc đó lớn lắm, nuốt rất khó nên lần nào chị cũng phải bẻ nhỏ rồi mới nuốt được, nhai ra thì mùi thuốc rất khó chịu." Trữ Mặc lấy lại lọ thuốc, đặt ở vị trí cũ, "Chỉ sợ quên nên phải để ở chỗ ngày nào cũng nhìn thấy."
Vừa đặt lọ thuốc xuống bàn, quay lại là chạm phải Tô Chính. Không biết cậu đến gần cô từ lúc nào, cô muốn né cũng không né được.
"Ngủ ngon nhé!" Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô "Ngủ sớm đi."
Tim Trữ Mặc đập nhanh, cô chỉ nói "Ngủ ngon!" rồi chạy vào phòng.
Vì mệt quá nên Trữ Mặc ngủ luôn một giấc đến trưa hôm sau. Vừa mở cửa phòng, cô đã cảm thấy căn nhà khác ngày thường, một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất. Tô Chính quét dọn sạch sẽ mọi nơi, mở toang cửa sổ để thoáng khí. Ánh nắng chiếu vào làm cả căn phòng như bừng sáng, gió thổi rèm cửa bay phấp phới.
Một bó hoa bách hợp đặt trên bệ cửa sổ, thì ra là hương hoa.
Ở nhà không có bình hoa nào lớn nên Tô Chính ngâm hoa tạm trong xô, cậu nghe tiếng mở cửa phòng nên quay người lại nhìn. Cậu đang đeo kính ngồi trên sofa đọc sách. Đây cũng không phải lần đầu tiên Trữ Mặc thấy cậu đeo kính, trông cậu có vẻ trí thức, đem lại cảm giác yên bình cho người đối diện.
Tô Chính nhìn Trữ Mặc rồi quay lại xem sách tiếp: "Dậy rồi à? Đi tắm đi rồi ra ăn gì thì ăn."
Trữ Mặc ừ một tiếng, tắm xong cô lấy thuốc, định ăn xong rồi uống, vừa mở nắp ra thì sững sờ. Trong lọ thuốc là từng túi nhỏ, mỗi túi đựng một viên thuốc đã được cắt đôi. Cô thuận miệng càu nhàu nhưng cậu cũng không để tâm.
Cậu đã cắt nửa tất cả lọ thuốc, để từng viên vào bao nhỏ rồi bỏ vào lọ. Thấy cô đứng yên không nói gì, cậu hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Trữ Mặc cầm lọ thuốc, do dự một chút rồi nói: "Cảm ơn."
Tô Chính cười: "Đồ ngốc."
Lần đầu tiên cô không phản ứng lại khi Tô Chính mắng mình là đồ ngốc.
Bình luận truyện