Nay Tịch Hà Tịch
Chương 20: Phiên ngoại 3: Tháng ngày yên bình
Editor: Sakura Trang
Đêm xuân trướng noãn, có sương mở trên cao. Lâm Thanh Ngôn miễn cưỡng gối lên người trong lòng bên người, u ngón tay ở trên mặt người kia quát quát. Hô hấp thâm trầm, bên gối có mùi hoa bách hợp nhàn nhạt.
Gặp người không tỉnh, lại dùng ngón tay để trên môi, lại bị một ngụm ngậm, giãy không được.
Mặc Diễn thiêu mi, tự tiếu phi tiếu liếc y một cái, đem ngón tay ngọc thu nạp,, đặt ở trong lòng.
“Không ngủ?” Mặc Diễn buồn cười nhìn y, một bên khẽ xoa thắt lưng người trong lòng.
“Đau chết luôn...” Lâm Thanh Ngôn mềm nói, mang theo giọng mũi, lông mi run, khiến người rất là yêu thương.
“Đau ở đâu?” Mặc Diễn biết rõ còn hỏi, Lâm Thanh Ngôn lườm một cái, xoay người.
“Mỗi ngày bắt nạt ta, mỗi ngày đều bắt nạt ta...” Lâm Thanh Ngôn toái toái niệm, rất là chấp nhất.
“Ta nào có bắt nạt ngươi.” Mặc Diễn buồn cười kéo vai người nọ.
“Cũng do chính ngươi mê người như vậy.”
“Thật vất vả Tuyên nhi tới, ngươi lại làm hắn chạy trở về...”
“Ta nào có.”
“Ngươi ngày đó làm như vậy, mọi người đều nhìn thấy!”
“Ta cũng không biết hắn tới...”
“Ta mặc kệ!” Lâm Thanh Ngôn thở phì phò kéo chặt chăn, nếu không để ý đến hắn.
“Được rồi được rồi ta sai rồi.” Mặc Diễn nhẹ dụ dỗ y, Lâm Thanh Ngôn muộn không xoay người.
“Đồ ăn sáng muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi.”
“Tiểu hồn đồn?”
“Tiểu cao điểm?”
Lâm Thanh Ngôn không ra tiếng.
“Bách hợp tô?”
Vai Lâm Thanh Ngôn hơi run run.
“Nhà ở ngõ Trường An?”
“... Ừ “
“Tốt!” Mặc Diễn một cái lật người ngồi dậy, vài cái xỏ giầy khoác y phục, trong tiểu viện tìm tới một con ngựa, trong chớp mắt không có người.
Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu tập.
Đầu đường Trường An tiếng rao hàng bên tai không dứt, cụ ông xốc lên một gậy trúc trong lồng là bánh bao nóng hổi.
“Lão nhân gia, cho hai cái bánh bao.”
“Ai! Người cầm chắc!” Cụ ông cười tươi, lấy lá gói kỹ đưa tới trong tay Mặc Diễn, Mặc Diễn định trả tiền lại thấy bên trong thưa ra một cái bánh bao.
“Trong ngày thường nhờ công tử chiếu cố, hôm nay là ta tặng người, thừa dịp nóng ăn ngon, nhanh lên rồi mang về về đi!” Cụ ông hì hì cười, Mặc Diễn cúi đầu.
“Cám ơn người.”
Móng ngựa nhiều tiếng vang lên, dừng ở trước một tiểu am nhỏ, tiểu am rất là lịch sự tao nhã, treo một màn trúc, trước am có hai tấm đào mộc, có khắc chữ tiểu triện. Trong núi đào lý tranh nhau tươi đẹp, nơi nào có thể tìm ra hương?
“Ta tự mình đạp phương mà đến, người pha trà tự mình vội vàng.” Mặc Diễn cười khẽ, thiếu nữ trong màn ngẩng đầu một cái.
“Đại ca ca!” Thiếu nữ một thân la quần vội vàng chạy đến, trên người còn dính vài miếng lá trà, cười hì hì nhận lấy bọc nhỏ ngân lượng, chỉ chốc lát sau liền lấy ra bọc nhỏ giấy dầu.
“Đây, bách hợp tô hôm nay!”
“Đã đoán đúng!” Mặc Diễn một tiếng cười, nhận lấy bọc nhỏ cho vào trong lòng.
“Ai! Đại ca ca! Ngươi chừng nào thì tiến đến uống chén trà a!” Tiểu cô nương hô to.
Vị ca ca tuấn tú tiêu sái kia, phong lưu phóng khoáng, là người đẹp mắt nhất nàng từng gặp. Cũng không biết là ai có phúc khí như thế, được ông trời tác hợp, nguyệt lão nối duyên, được người yêu thương.
Thấy bộ dạng của đại ca kia, nên cùng người trong lòng hắn rất là ân ái đi. Tiểu cô nương khóe miệng cong cong, loan ra một cái cười khổ.
Trên chợ vẫn là rộn ràng như ngày xưa, náo nhiệt bất phàm, đợi cho mặt trời chiều tà, rất nhiều người đều tìm đường về, tiểu điếm bắt đầu đóng cửa.
Trước điếm vẫn là hai khối hoa đào mộc, người lữ hành vào kinh đi thi dừng lại chân.
Nữ tử dịu dàng đi tới, bình điểm la quần thúy sa sam, người lữ hành chính si thần.
“Khách quan làm sao vậy?”
Người lữ hành ngưng mắt chỉ đào mộc, “Trong núi đào lý tranh nhau tươi đẹp, nơi nào có thể tìm ra hương?”
Thúy sam nữ tử che miệng, “Đào lý hàng vạn hàng nghìn, lại cuối cùng tìm không được một đóa trong lòng mình.”
“Cũng không tránh khỏi quá mức đáng tiếc.”
“Hoặc giả nói, trong lòng đã có một người, túng đào lý hàng vạn hàng nghìn, cũng khó lại đập vào mắt.”
“Thế gian thật có người si tình như vậy?”
“Khó nói.” Nữ tử mỉm cười.
“Đáng tiếc đáng tiếc.” Thư sinh lắc đầu, chậm rãi đi đến, lưu lại nữ tử một người, suy nghĩ bay xa.
Đã từng người nọ, coi như đã năm năm chưa có tới đây mua mai hoa tô bách hợp tô. Hàng năm bọn ta nghiền tốt cánh hoa chờ hắn, hắn đi đâu vậy?
Thế gian khó phân, chung quy chống bất quá cái nhìn kia.
Mà thôi mà thôi.
Tà dương kết thúc, ánh nắng chiều vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ để lại một cái ánh chiều tà.
P/s: Tiểu công tiểu thụ rời ly cung sau ở dân gian Giang Nam ẩn cư một trận, nhàn nhã đi chơi thích ý, sau lại bởi vì thái tử vẫn không thể xử lý rất nhiều chuyện, song song hồi cung. Sở dĩ liền không ăn được bách hợp tô đi.
Đêm xuân trướng noãn, có sương mở trên cao. Lâm Thanh Ngôn miễn cưỡng gối lên người trong lòng bên người, u ngón tay ở trên mặt người kia quát quát. Hô hấp thâm trầm, bên gối có mùi hoa bách hợp nhàn nhạt.
Gặp người không tỉnh, lại dùng ngón tay để trên môi, lại bị một ngụm ngậm, giãy không được.
Mặc Diễn thiêu mi, tự tiếu phi tiếu liếc y một cái, đem ngón tay ngọc thu nạp,, đặt ở trong lòng.
“Không ngủ?” Mặc Diễn buồn cười nhìn y, một bên khẽ xoa thắt lưng người trong lòng.
“Đau chết luôn...” Lâm Thanh Ngôn mềm nói, mang theo giọng mũi, lông mi run, khiến người rất là yêu thương.
“Đau ở đâu?” Mặc Diễn biết rõ còn hỏi, Lâm Thanh Ngôn lườm một cái, xoay người.
“Mỗi ngày bắt nạt ta, mỗi ngày đều bắt nạt ta...” Lâm Thanh Ngôn toái toái niệm, rất là chấp nhất.
“Ta nào có bắt nạt ngươi.” Mặc Diễn buồn cười kéo vai người nọ.
“Cũng do chính ngươi mê người như vậy.”
“Thật vất vả Tuyên nhi tới, ngươi lại làm hắn chạy trở về...”
“Ta nào có.”
“Ngươi ngày đó làm như vậy, mọi người đều nhìn thấy!”
“Ta cũng không biết hắn tới...”
“Ta mặc kệ!” Lâm Thanh Ngôn thở phì phò kéo chặt chăn, nếu không để ý đến hắn.
“Được rồi được rồi ta sai rồi.” Mặc Diễn nhẹ dụ dỗ y, Lâm Thanh Ngôn muộn không xoay người.
“Đồ ăn sáng muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi.”
“Tiểu hồn đồn?”
“Tiểu cao điểm?”
Lâm Thanh Ngôn không ra tiếng.
“Bách hợp tô?”
Vai Lâm Thanh Ngôn hơi run run.
“Nhà ở ngõ Trường An?”
“... Ừ “
“Tốt!” Mặc Diễn một cái lật người ngồi dậy, vài cái xỏ giầy khoác y phục, trong tiểu viện tìm tới một con ngựa, trong chớp mắt không có người.
Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu tập.
Đầu đường Trường An tiếng rao hàng bên tai không dứt, cụ ông xốc lên một gậy trúc trong lồng là bánh bao nóng hổi.
“Lão nhân gia, cho hai cái bánh bao.”
“Ai! Người cầm chắc!” Cụ ông cười tươi, lấy lá gói kỹ đưa tới trong tay Mặc Diễn, Mặc Diễn định trả tiền lại thấy bên trong thưa ra một cái bánh bao.
“Trong ngày thường nhờ công tử chiếu cố, hôm nay là ta tặng người, thừa dịp nóng ăn ngon, nhanh lên rồi mang về về đi!” Cụ ông hì hì cười, Mặc Diễn cúi đầu.
“Cám ơn người.”
Móng ngựa nhiều tiếng vang lên, dừng ở trước một tiểu am nhỏ, tiểu am rất là lịch sự tao nhã, treo một màn trúc, trước am có hai tấm đào mộc, có khắc chữ tiểu triện. Trong núi đào lý tranh nhau tươi đẹp, nơi nào có thể tìm ra hương?
“Ta tự mình đạp phương mà đến, người pha trà tự mình vội vàng.” Mặc Diễn cười khẽ, thiếu nữ trong màn ngẩng đầu một cái.
“Đại ca ca!” Thiếu nữ một thân la quần vội vàng chạy đến, trên người còn dính vài miếng lá trà, cười hì hì nhận lấy bọc nhỏ ngân lượng, chỉ chốc lát sau liền lấy ra bọc nhỏ giấy dầu.
“Đây, bách hợp tô hôm nay!”
“Đã đoán đúng!” Mặc Diễn một tiếng cười, nhận lấy bọc nhỏ cho vào trong lòng.
“Ai! Đại ca ca! Ngươi chừng nào thì tiến đến uống chén trà a!” Tiểu cô nương hô to.
Vị ca ca tuấn tú tiêu sái kia, phong lưu phóng khoáng, là người đẹp mắt nhất nàng từng gặp. Cũng không biết là ai có phúc khí như thế, được ông trời tác hợp, nguyệt lão nối duyên, được người yêu thương.
Thấy bộ dạng của đại ca kia, nên cùng người trong lòng hắn rất là ân ái đi. Tiểu cô nương khóe miệng cong cong, loan ra một cái cười khổ.
Trên chợ vẫn là rộn ràng như ngày xưa, náo nhiệt bất phàm, đợi cho mặt trời chiều tà, rất nhiều người đều tìm đường về, tiểu điếm bắt đầu đóng cửa.
Trước điếm vẫn là hai khối hoa đào mộc, người lữ hành vào kinh đi thi dừng lại chân.
Nữ tử dịu dàng đi tới, bình điểm la quần thúy sa sam, người lữ hành chính si thần.
“Khách quan làm sao vậy?”
Người lữ hành ngưng mắt chỉ đào mộc, “Trong núi đào lý tranh nhau tươi đẹp, nơi nào có thể tìm ra hương?”
Thúy sam nữ tử che miệng, “Đào lý hàng vạn hàng nghìn, lại cuối cùng tìm không được một đóa trong lòng mình.”
“Cũng không tránh khỏi quá mức đáng tiếc.”
“Hoặc giả nói, trong lòng đã có một người, túng đào lý hàng vạn hàng nghìn, cũng khó lại đập vào mắt.”
“Thế gian thật có người si tình như vậy?”
“Khó nói.” Nữ tử mỉm cười.
“Đáng tiếc đáng tiếc.” Thư sinh lắc đầu, chậm rãi đi đến, lưu lại nữ tử một người, suy nghĩ bay xa.
Đã từng người nọ, coi như đã năm năm chưa có tới đây mua mai hoa tô bách hợp tô. Hàng năm bọn ta nghiền tốt cánh hoa chờ hắn, hắn đi đâu vậy?
Thế gian khó phân, chung quy chống bất quá cái nhìn kia.
Mà thôi mà thôi.
Tà dương kết thúc, ánh nắng chiều vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ để lại một cái ánh chiều tà.
P/s: Tiểu công tiểu thụ rời ly cung sau ở dân gian Giang Nam ẩn cư một trận, nhàn nhã đi chơi thích ý, sau lại bởi vì thái tử vẫn không thể xử lý rất nhiều chuyện, song song hồi cung. Sở dĩ liền không ăn được bách hợp tô đi.
Bình luận truyện