Nếu Còn Có Ngày Mai

Chương 18



Thomas Bowers - tức Jeff Stevens - ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trong lúc chiếc máy bay cất cánh. Anh đưa khăn mùi xoa lên mắt và hai vai rung rung lên xuống.

Dennis Trevor - tức Brandon Higgins - ngồi kế bên, ngạc nhiên. "Này", ông ta nói. "Chỉ là chuyện tiền bạc, có gì mà phải khóc".

Jeff Stevens quay sang, nước mắt giàn giụa, và Higgins ngơ ngác nhận ra rằng Jeff đang cười rũ rượi. "Có chuyện quỷ quái gì với cậu thế Higgins hỏi.

"Cũng có gì đáng cười đâu".

Với Jeff thì lại khác. Cái cách mà Tracy Whitney đã qua mặt họ ở sân bay là một trò bịp tuyệt vời nhất mà anh được chứng kiến. Thật quả là kẻ cắp gặp bà già. Conrad Morgan đã bảo rằng người phụ nữ này chỉ là một kẻ nghiệp dư. Lạy Chúa, Jeff nghĩ, cô ta sẽ đến thế nào nếu là chuyên nghiệp nhỉ? Tracy Whitney chắc chắn là người đàn bà đẹp nhất mà Jeff Stevens từng thấy. Và thông minh nữa. Jeff vốn tự hào là người giỏi nhất trong nghề lừa bịp này, thế mà cô ta đã vượt qua anh. Chú Willie cũng sẽ phải mến cô ta, Jeff nghĩ bụng.

Chú Willie là người dạy dỗ Jeff. Mẹ Jeff, người được thừa kế một tài sản lớn, đã cưới một người đàn ông đầy ảo tưởng với những giấc mộng làm giàu mau chóng, chỉ có điều những giấc mộng đó chẳng bao giờ thành hiện thực cả Cha Jeff là một người đàn ông đầy sức hấp dẫn, cực kỳ đẹp trai và mồm miệng thì không ai sánh kịp. Chỉ năm năm sau ngày cưới, ông đã phá tan cả cái cơ nghiệp được thừa kế của vợ. Những hồi ức sớm nhất của Jeff khi còn rất nhỏ là việc cha mẹ cãi lộn về tiền bạc và những cuộc ngoại tình của cha. Đó là một cuộc hôn nhân khủng khiếp và cậu bé quyết tâm:

Mình sẽ không bao giờ lấy vợ cả:

Không bao giờ.

Người em của cha cậu, chú Willie, làm chủ một gánh tạp kỹ nhỏ lang thang đây đó, và bất kỳ khi nào đi ngang vùng Marion, Ohio, nơi mà gia đình Stevens sống, chú cũng đến thăm. Chú là một người đàn ông vui vẻ nhất mà Jeff từng biết, đầy nhưng lời hứa hẹn về một ngày mai tươi đẹp Chú luôn luôn mang tới những thứ quà hấp dẫn, và dạy Jeff những trò ảo thuật tuyệt diệu. Chú Willie đầu tiên làm nghề ảo thuật trong một gánh xiếc và khi nó sắp tan vỡ thì chú bèn nắm lấy nó.

Khi Jeff mười bốn tuổi, mẹ cậu chết trong một tai nạn xe hơi. Hai tháng sau, cha Jeff cưới một cô hầu bàn mười chín tuổi. "Một người đàn ông sống độc thân là hoàn toàn phi tự nhiên". Cha giải thích như thế. Song cậu thì hết sức bất bình, cảm thấy sự phản bội ở vẻ vô tình của cha.

Cha Jeff làm nghề giao hàng và phải vắng nhà ba ngày trong tuần. Một đêm, khi Jeff ở nhà một mình với người mẹ kế, cánh cửa buồng ngủ của cậu bị mở ra đã làm cậu thức giấc. Tí tẹo sau cậu cảm thấy một tấm thân trần truồng, mềm mại áp sát vào mình. Jeff hoảng hất nhổm dậy.

"Ôm chị đi, Jeff bé bỏng", người mẹ kế trẻ tuổi thầm thì. "Chị sợ sấm lắm".

"Làm ... làm gì có sấm". Jeff lắp bắp.

"Nhưng mà có thể có. Báo nói là trời mưa mà". Cô ta áp chặt tấm thân trần truồng lên người cậu bé. "Làm tình với chị đi".

Jeff hoảng sợ. "Được. Ta chơi trong giường của bố nhé".

"Được chứ?" Cô ta cười khoái chí. "Cho thêm lạ, phải không?".

"Tôi sẽ sang đó ngay". Jeff hứa.

Cô ta trườn ra khỏi giường đi sang phòng ngủ kia. Jeff chưa bao giờ mặc quần áo nhanh đến thế. Cậu nhảy qua cửa sổ đi về phía Cimarron, bang Kansas, nơi gánh tạp kỹ của chú Willie đang biểu diễn, không hề ngoái cổ lại.

Khi chú Willie hỏi vì sao bỏ nhà ra đi, cậu chỉ nói:

"Cháu không hợp với mẹ kế".

Chú Willie gọi điện cho cha Jeff, và sau một hồi nói chuyện dài đã đi đến quyết định là cậu bé sẽ ở lại gánh tạp kỹ. "Nó sẽ học ở đây được nhiều hơn ở bất cứ một trường học nào", chú Willie hứa hẹn.

Bản thân gánh tạp kỹ là cả một thế giới. "Không phải chúng ta diễn một thứ trò vặt ngày chủ nhật ở trường học", chú Willie giải thích cho Jeff. "Chúng ta là những nghệ sĩ lừa gạt. Thế nhưng, con ạ, phải nhớ rằng, không thể bịp người ta trừ phi họ bắt đầu nổi lòng tham".

Những thành viên trong gánh đều trở thành bạn của Jeff. Gánh cũng có một nhóm các cô gái trẻ, và họ bị cậu bé trẻ trung hấp dẫn. Jeff thừa hưởng tính nhạy cảm của mẹ và vẻ đẹp của người cha, và các cô gái đã tranh giành nhau xem ai là người "được" làm mất đi sự trinh tiết của Jeff.

Bài học vỡ lòng về tình dục của Jeff diễn ra với một cô gái xinh đẹp phụ trách tiết mục uốn dẻo và trong vài năm liền cô ta đã là cái mẫu để những người đàn bà khác noi theo.

Chú Willie đã thu xếp để Jeff có cơ hội được làm tất cả các ngón nghề khác nhau của gánh tạp kỹ.

"Một ngày nào đó, tất cả những thứ này sẽ là của cháu", chú Willie bảo, "và cách duy nhất để có thể nắm giữ nó là phải rành về nó hơn bất kỳ kẻ nào khác".

Jeff bắt đầu với trò "ném mèo", một trò mà người chơi phải trả tiền để có bóng ném vào sáu con mèo làm bằng giấy bồi với đế gỗ sao cho chúng rơi vào một cái lưới.

Người diễn trò sẽ chứng minh rằng ném ngã chúng thật là dễ dàng, nhưng khi người chơi bắt đầu ném, một "xạ thủ nấp sau tấm vải phông sẽ nâng một cái cần để giữ vững đế gỗ của các con mèo giấy. Có trời mà đánh ngã được chúng.

"Trời, ném hơi quá thấp đấy", người diễn trò sẽ la lên.

"Chỉ có một việc là ném cho thật ngon lành".

Từ "ngon lành" là một ám hiệu, ngay khi người diễn trò nói vậy, kẻ giấu mặt kia sẽ hạ cái cần xuống và người diễn trò sẽ ném ngã con mèo. Khi đó anh ta sẽ nói. "Thấy chưa?" và đó là ám hiệu để kẻ giấu mặt lại nhấc cái cần giữ lên. Và dĩ nhiên, luôn luôn có một anh chàng công tử nào đó muốn khoe với cô bạn gái đang khúc khích cười cánh tay tuyệt vời của mình.

Jeff cũng diễn trò số đếm. Một trò mà khách bỏ tiền để được ném vòng cao su lên những cái ghim cài vải có đánh số. Họ được hứa rằng nếu tổng các con số ném được bằng đúng 20 thì sẽ được thưởng một thứ đồ chơi đắt tiền.

Nhưng điều mà khách chơi không biết là người diễn trò có thể đánh tráo các con số để bảo đảm con số 20 không bao giờ đạt được.

Một hôm, chú Willie nói với Jeff. "Làm tất đấy, bé con, chú tự hào về cháu, cháu sẽ được chuyển sang diễn trò Skilô".

Đám người diễn trò Skilô này là những thành phần tinh túy nhất, và các thành viên khác đều nhìn họ ghen ty. Họ kiếm được nhiều tiền hơn người khác, ngủ khách sạn hạng nhất và lái những chiếc xe bóng lộn. Trò này ồm một hình tròn phẳng được chía các ô có gài một con số đánh dấu với một mũi tên thăng bằng ở giữa. Người chơi sẽ quay một cái vòng và khi nó dừng, mũi tên chỉ con số nào thì con số đó được nhấc ra. Người diễn trò giải thích rằng khi nào tất cả các con số đều bị nhấc ra hết thì người chơi sẽ được thưởng một khoản tiền lớn.

Khi người chơi đã gần tới đích, người diễn trò bèn khuyến khích đặt thêm tiền cược. Anh ta sẽ nhìn quanh với vẻ hồi hộp và thì thào. "Tôi muốn anh thắng, bởi có thể anh sẽ thưởng cho tôi một ít mà".

Người diễn trò còn có thể dúi cho người chơi 5 hoặc 10 đô la và nói. "Đặt thêm cho tôi được không? Anh không thể thua được". Và kẻ máu mê kia bỗng cảm thấy mình có một đồng minh, hắn sẽ dốc túi ra. Jeff trở thành sành nghề trong việc moi túi người chơi. Khi khả năng tới đích đã rất lớn, sự kích động cũng tăng lên.

Jeff sẽ kêu lên. "Giờ thì anh không thể trượt nữa rồi", Kẻ kia sẽ đặt thêm tiền và có khi còn chạy về nhà lấy nữa, dĩ nhiên là hắn ta chẳng bao giờ được cả.

Keren, một vũ nữ xinh đẹp còn rủ rê Jeff chơi trò "Chìa khóa".

"Sau khi đã xong việc mồm mép cám dỗ mọi người", vào tối thứ bảy, Karen nói với Jeff. "Gọi vài ông khách ra, từng người một, và bán cho họ một chiếc chìa khóa của cái buồng ngủ lưu động của tôi nhé".

Mỗi chiếc chìa này giá 5 đô la. Tới nửa đêm, cả tá đàn ông, có khi nhiều hơn nữa, đợi chờ tới nhoài người ra quanh chỗ xe ngủ của Keren. Trong khi đó, ở một khách sạn trong thành phố, Karen đang trần truồng ôm Jeff. Hôm sau, khi đám đàn ông này kéo tới để trả thù thì gánh tạp kỹ đã lên đường lâu rồi.

Trong bốn năm từ khi bỏ nhà ra đi, Jeff đã hiểu được nhiều về bản chất con người. Cậu phát hiện ra rằng để gợi lên lòng tham của ai đó thật là dễ dàng. Họ tin vào những điều không thể tin được chỉ vì lòng tham đã buộc họ phải tin vào đó. Vào tuổi 18, Jeff đẹp trai đến mức làm các cơ gái phải choáng váng. Ngay một phụ nữ hờ hững nhất cũng lập tức để ý và mến mộ cặp mắt tơ màu xám, dáng người cao và mớ tóe đen quăn của cậu. Những người đàn ông thì khoái vẻ hài hước, thoải mái, thông minh mà Jeff có. Thậm chí đám trẻ con, dường như thấy mình cũng đang nới chuyện với một đứa trẻ trong con người Jeff và bao giờ cũng đặt ngay lòng tin vào cậu. Đám khách nữ luôn phỉnh phờ tán tỉnh Jeff nhưng chú Willie cảnh cáo cậu.

"Tránh xa bộn con gái thành phố ra, cậu bé của ta. Cha chúng nó thường là cảnh sát trưởng cả đấy?".

Việc Jeff phải từ giã gánh tạp kỹ ra đi là do vợ của người ném dao. Đoàn tới biểu diễn ở Milledgeville, bang Goergia, và những ngôi lều được dựng lên. Một tiết mục mới đã được ký hợp đồng với nghệ sĩ ném dao người Sicin được mệnh danh là Zobini vĩ đại và cô vợ tóc vàng hấp dẫn của ông ta.

Trong khi Zorbini vĩ đại đang cùng đoàn dàn dựng các đồ nghề thì vợ ông ta mời Jeff tới phòng riêng của vợ chồng họ trong khách sạn ở thành phố.

"Zorbini sẽ bận bịu suốt ngày". Chị ta nói với Jeff.

"Chúng ta hãy vui với nhau một chút nhé".

Nghe được quá.

"Hãy đi đâu một giờ rồi trở lại đây ". Chị ta nói.

"Sao lại phải đi đâu một giờ vậy?" Jeff hỏi.

Chị ta nhoẻn cười. "Phải chừng ấy thì tôi mới chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng được".

Sự tò mò của Jeff tăng lên, và sau cùng, khi quay lại, chị ta đón cậu ở cửa vào, trần truồng. Jeff choàng tay ôm, nhưng chị ta ngăn lại và nói. "Vào đây đã".

Cậu ta theo vào phòng tắm và trố mắt ngạc nhiên. Chị ta đã bơm đầy nước ấm vào bồn và hòa vào đó sáu thứ nước trái cây có ga.

"Cái gì thế này?" Jeff hỏi.

"Món khai vị đó. Cởi quần áo ra, chàng trai".

Jeff làm theo.

"Nào, vào đây".

Jeff bước vào bồn tắm và ngồi xuống, cảm giác thật là đặc biệt. Thứ nước thơm tho, trơn trơn này như thấm vào từng thớ thịt, xoa bóp khắp cơ thể. Người phụ nữ tóc vàng cũng ngồi vào theo.

Giữa lúc đó, cửa phòng tắm bật mở và Zorbini vĩ đại xông vào. Người đàn ông Sicin thoáng nhìn cảnh tượng ấy và gầm lên.

Jeff không kịp nghe ông ta quát gì nữa, nhưng cái cơn giận đó thì cậu biết, và khi Zorbini vĩ đại lao ra ngoài để lấy dao thì Jeff vụt nhảy ra khỏi bồn tắm, người bóng nhầy lớp nước quả và vớ vội quần áo, nhẩy qua cửa sổ, vẫn trần truồng, lao người chạy dọc xuống sườn đồi. Cậu nghe thấy một tiếng thét phía sau và cảm thấy tiếng rít của lưỡi dao vụt qua đầu cậu. Vèo, một lưỡi dao nữa, và lúc này cậu đã ở ngoài tầm ném. Cậu vội vã mặc quần áo và đi ra bến xe, nhảy lên một chiếc xe buýt và rời khỏi thành phố.

Sáu tháng sau, Jeff đã ở Việt Nam.

Mỗi người lính nghĩ về cuộc chiến tranh mỗi khác và Jeff rời Việt Nam với sự bất mãn nặng nề đối với giới cầm quyền và sự khinh ghét bộ máy quan liêu. Anh đã tham gia hai năm vào một cuộc chiến tranh không thể chiến thắng và sững sờ bởi sự phung phí tiền của và sinh mạng con người, ghê tởm với sự phản bội và lừa gạt của các tướng lĩnh và các chính sách - những kẻ miệng lưỡi dối trá. Ta đã bị lôi kéo vào một cuộc chiến tranh không ai mong muốn, Jeff nghĩ.vậy. Một trò bịp. Trò bịp lớn nhất thế giới này.

Một tuần sau khi giải ngũ, Jeff nhận được tin về cái chết của chú Willie.

Gánh tạp kỹ đóng cửa. Quá khứ đã kết thúc. Bây giờ đã đến lúc Jeff phải sống với tương lai.

Tiếp theo là một loạt những cuộc phiêu lưu. Đối với Jeff, cả thế giới này lả một màn tạp kỹ và mọi người đều là đối tượng để anh lừa gạt. Jeff đã đăng quảng cáo trên báo bán mỗi tấm hình màu của tổng thống với giá một đô la đặt mua rồi gửi cho nạn nhân một con tem bưu điện có hình tổng thống trên đó.

Jeff cho loan báo trên các tạp chí nhắc nhở công chúng chỉ còn sáu mươi ngày để gửi vào 5 đô la, rằng sau hạn đó là thôi không nhận nữa. Lời quảng cáo không nói cụ thể 5 đô la sẽ mua được cái gì, thế mà tiền vẫn cứ đổ vào.

Jeff yêu thích các loại tàu thuyền và có hôm, một người bạn mách rằng có chỗ làm việc trên một chiếc tàu đi Tahiti, Jeff đã ký hợp đồng làm thủy thủ trên tàu đó.

Con tàu thật là đẹp, dài khoảng sáu mươi mét, nổi bật lên dưới ánh nắng.

Tất cả các cánh buồm đều rộng mở. Mặt boong đóng bằng gỗ tếch, thân tàu đóng bằng gỗ lim sam Ogeron.

Trên tàu có một phòng ăn lớn cho mười hai người, một phòng bếp ở phía mũi trước. Ngoài thuyền trưởng, một người phục vụ và một đầu bếp, nhóm thủy thủ gồm có năm người. Công việc của Jeff là rút kéo buồm lên, lau bóng những khu cửa sổ bằng đồng, và leo trèo trên các xà ngang để rút gấp buồm lại.

Chuyến đi này con tàu chở một nhóm hành khách gồm tám người.

"Chủ của nó là Hollander". Người bạn của Jeff nói vậy.

Trên thực tế, chủ con tàu là cô Louise Hollander xinh đẹp, tuổi hai mươi lăm, có mái tóc vàng óng ả. Cha cô là chủ của cả nửa vùng Trung Mỹ. Các hành khách khác đều là bạn bè cô chủ mà đám đồng nghiệp của Jeff giờ là những kẻ trên tiền.

Ngày đầu tiên ra khơi, trong lúc Jeff đang làm việc dưới ánh nắng gay gắt, đánh bóng những tay vịn bọc đồng trên boong thì Louise Hollanđer dừng lại bên.

"Cậu mới lên tàu này?".

"Jeff nhìn lên. "Vâng".

"Cậu có một cái tên chứ?".

"Jeff Stevens".

"Đó là một cái tên đẹp". Jeff im lặng. "Cậu biết tôi là ai không?".

"Không".

"Tôi là Louis Hollander, chủ con tàu này".

"Tôi hiểu. Vậy là tôi làm việc cho cô".

Cô ta nở một nụ cười hờ hững. "Đúng vậy".

"Vậy thì nếu muốn đồng tiền của cô là có ích, hãy nên để tôi tiếp tục công việc của mình". Jeff bước tới cái trụ tiếp theo.

Ở các phòng nghỉ của họ, vào ban đêm, đám thủy thủ thường kể những câu chuyện giễu cợt về đám hành khách. Thế nhưng Jeff phải tự thú nhận với mình rằng cậu rất ghen tỵ với họ - về tiểu sử, học vấn, và phong cách thoải mái vân vân ... Họ xuất thân từ các gia đình giàu có và được học hành ở các trường hạng nhất. Còn trường học của cậu chỉ là chú Willie và gánh tạp kỹ khốn khổ kia.

Một trong những thành viên của gánh đã từng là giáo sư khảo cổ học trước khi bị ném ra khỏi trường vì tội đánh cắp và bán các di vật quý báu. Ông ta và Jeff thường có những cuộc trò chuyện dài và vị giáo sư đã khơi dậy ở Jeff long nhiệt tình với khảo cổ học. "Con có thể nhìn vào quá khứ để thấy cả tương lai nhân loại". Vị giáo sư nói. "Nghĩ về nó một chút, con trai ạ. Hàng nghìn năm trước đây đã có những người như ta và con, mơ ước những giấc mơ, sáng tác những câu chuyện dân gian ... sống hết đời họ, và sinh ra các tổ tiên của chúng ta". Cặp mắt ông nhìn về xa xăm. "Carthage - đó là nơi ta muốn tiến hành một cuộc khai quật. Ngay từ rất lâu trước khi Jesus ra đời, nó đã là một thành phố lớn, một Paris của châu Phí cổ đại. Dân chúng đã có những môn thể thao, các cuộc đua xe và có nhà tắm công cộng lớn. Sân vận động Maximuc ở đó lớn bằng năm cái sân bóng đá bây giờ vậy" Ông ta nhìn thấy vẻ thích thú trong cặp mắt của cậu bé. "Con có biết Cato lớn đã thường kết thúc các bài nói của ông ấy trước thượng viện La Mã thế nào không? Ồng ấy bảo, Catharge phải bị phá hủy.

Mong mỏi của ông ấy sau cùng đã trở thành hiện thực. Người La Mã đã biến nơi đó thành một đống gạch vụn và hai mươi lăm năm sau đã quay lại xây dựng trên đống tro tàn này một thành phố lớn. Ta mong rằng một ngày nào đó có thể đưa con tới nơi ấy làm một cuộc khai quật, cậu bé của ta ạ".

Một năm sau, vị giáo sư đã chết vì say rượu, còn Jeff thì tự hứa với mình rằng sẽ có ngày tiến hành một cuộc khai quật ở Carthege để tưởng nhớ vị giáo sư.

Đêm cuối cùng trước khi con tàu cặp bến Tahiti, Jeff được gọi đến phòng riêng của Louise Hollander. Cô ta khoác trên người cái áo choàng bằng lụa mỏng.

"Cô muốn gặp tôi ư, cô chủ?".

"Anh có phải là kẻ đồng tính luyến ái không, Jeff?".

"Tôi không tin rằng đó là việc liên quan tới cô, thưa cô Hollander, thế nhưng câu trả lời của tôi là không. Tôi là một kẻ khó chiều".

Louise Hollander mỉm môi lại. "Anh thích loại đàn bà nào? Gái làm tiền chăng?".

"Thỉnh thoảng. Còn gì không, cô chủ?".

"Có Tôi sẽ mở một bữa tiệc vào tối mai. Anh có muốn dự không?".

Jeff nhìn người phụ nữ hồi lâu trước khi trả lời. "Sao lại không".

Chuyện bắt đầu theo cách đó.

Louise Hollander đã có hai đời chồng trước khi đến tuổi hai mươi mốt, khi gặp Jeff thì luật sư của cô ta cũng chỉ mới vừa hoàn thành một giải pháp đối với ông chồng thứ ba. Đêm thứ hai kể từ khi họ buông neo trong cảng Papecte, và vào lúc khách khứa cùng đám thủy thủ đã lên bờ cả, Jeff nhận được lệnh đến khu ca bin của Louise Hollander. Khi Jeff tới nơi, cô ta xuất hiện trong tấm váy áo bằng lụa sặc sỡ, xẻ hai bên tới tận đùi.

"Tôi đang cố cởi cái thứ này ra", cô ta nói. "Vậy mà cái khóa kéo bị hỏng".

Jeff bước lại xem xét. "Nó làm gì có khóa kéo".

Cô ta nhìn vào mắt Jeff và mỉm cười. "Tôi biết chứ.

Cái đó chính là chỗ rắc rối đấy".

Họ làm tình với nhau ngay trên mặt boong, nơi những làn gió nhiệt đới nhẹ nhàng vuốt ve thân thể họ như một sự âu yếm. Sau đó, họ nằm nghiêng người, quay mặt vào nhau. Jeff chống khuỷu tay lên và nhìn xuống Louise. "Cha cô không phải là cảnh sát trưởng chứ?" Jeff hỏi.

Cô ngồi dậy, ngạc nhiên. "Cái gì?".

"Cô là người thành phố đầu tiên mà tôi đã ăn nằm cùng. Chú Willie đã cảnh cáo tôi rằng cha của các cô gái thành phố thường là cảnh sát trưởng cả".

Từ đó, đêm nào họ cũng làm tình. Lúc đầu bạn bè của Louise thấy buồn cười. Họ đã nghĩ Jeff lại là thứ đồ chơi mới của Louise. Thế nhưng khi cô ta thông báo ý định sẽ cưới Jeff thì họ sững người vì ngạc nhiên.

"Hãy vì Chúa, Louise, cậu ta chả là cái gì cả. Cậu ta xuất thân từ một gánh tạp kỹ thôi mà. Lạy Chúa, có thể là cậu đang định cưới một gã lực điền. Cậu ta đẹp trai ... đành rằng thế. Và cậu ta có thể làm tình tuyệt vời. Nhưng ngoài chuyện tình dục, hai người dứt khoát là không có gì chung cả, bạn thân mến".

"Louise, Jeff chỉ là thứ lót dạ chứ đâu phải bữa tiệc chiều".

"Cô còn phải tính đến địa vị xã hội nữa chứ".

"Nói thẳng ra thì cậu ta sẽ không thể nào phù hợp được, phải vậy không, thiên thần của tôi?".

Nhưng không gì có thể lay chuyển Louise. Jeff là người đàn ông tuyệt diệu nhất mà cô ta từng biết. Cô đã phát hiện ra rằng những người đàn ông quá đẹp trai đều hoặc là ngu xuẩn hoặc là chậm chạp tới mức không chịu được còn Jeff thì vừa thông minh, vừa hóm hỉnh, và sự kết hợp của hai thứ đó là một sự quyến rũ khó mà cưỡng lại.

Khi Louise đề cập tới chuyện cưới xin, Jeff cũng kinh ngạc y hệt như bạn bè của cô ta.

"Tại sao lại thế. Cô đã có thể xác tôi rồi còn gì. Tôi không thể hiến cho cô cái mà tôi không có".

"Thật đơn giản thôi, Jeff. Em yêu anh. Em muốn chia sẻ cuộc sống của em với anh cho tới cuối đời".

Chuyện cưới xin vốn là một ý nghĩ xa lạ, và đột nhiên vấn đề trở thành ngược lại. Dưới vẻ bề ngoài tinh tế và quảng giao của Louise Hollander, thực ra là một cô gái yếu đuối, đáng thương. Cô ấy cần có mình, Jeff nghĩ. Ý nghĩ về một cuộc sống gia đình ổn định, và con cái, bỗng trở nên hấp dẫn mạnh mẽ. Đối với Jeff thì có vẻ như là anh đã liên tục chạy một quãng đường quá dài ... dài đến không còn tới được nữa. Đã đến lúc phải dừng lại.

Ba ngày sau, họ kết hơn tại tòa thị chính Tahiti.

Khi họ quay trở về New York, Jeff được triệu đến văn phòng của Forgarty, luật sư riêng của Louise, một người đàn ông bé nhỏ, lạnh lùng, miệng luôn mím chặt.

"Tôi có một văn bản để anh ký đây", viên luật sư tuyên bố.

"Loại văn bản gì vậy?".

"Một cam kết. Nó chỉ xác nhận rằng trong trường hợp cuộc hôn nhân của anh với Louise Hollander ...".

"Louise Stenvens chứ?".

"Với Louise Stenvens tan vỡ, anh sẽ không đòi chia sẻ về tài chính đối với ...".

Jeff nghiến răng. "Ký vào đâu?".

"Anh không muốn ngồi đọc xong à?".

"Không. Tôi không cho rằng ông hiểu vấn đề. Tôi không cưới cô ta vì cái chuyện tiền bạc chết tiệt ấy".

"Đúng vậy, ông Stenvens? Tôi chỉ ...".

"Ông muốn tôi ký vào đó hay không?".

Viên luật sư đặt tờ giấy ra trước Jeff. Anh nghuệch ngoạc ký vào rồi hầm hầm bỏ ra ngoài. Chiếc xe hơi sang trọng của Louise và người tài xế đã đợi sẵn.

Khi chui vào xe, Jeff bật cười. Có trời mà biết tại sao mình lại nổi đóa lên như thế" Cuộc đời mình là cuộc đời của một kẻ lường gạt, và lần đầu tiên khi mình định ngay thẳng thì người ta lại sợ bị lừa - Jeff thấy mình xử sự thật kỳ cục.

Louise đưa Jeff tới một hiệu may hạng nhất ở Manhattan "Trông anh sẽ thật tuyệt vời trong bộ đồ buổi tối đấy" cô ta dỗ dành. Và quả là thế thật. Chị chưa đầy hai tháng sau ngày cưới, cô bạn thân nhất của Louise đã cố quyến rũ chàng thanh niên tuấn tú mới xuất hiện này, thế nhưng Jeff lờ hết. Anh quyết tâm làm cho cuộc hôn nhân trở thành tốt đẹp.

Budge Hollander, anh trai của Louise, tiến cử Jeff làm một chân hội viên trong câu lạc bộ dành riêng Pilgrim New York, và được chấp thuận. Budge 1à một người đàn ông to béo, tuổi trung niên, chủ một công ty tàu biển, một đồn điền trồng chuối, nhiều đồng cỏ chăn nuôi, một công ty đóng thịt hộp, và nhiều thứ khác nữa mà Jeff không đếm xuể. Budge Hollander đã chẳng cần giấu giếm sự khinh thị của ông ta với Jeff.

"Thật ra thì cậu không thuộc tầng lớp chúng tôi, phải vậy không? Nhưng chừng nào cậu làm hài lòng Louise trên giường, thì chừng đó mọi chuyện sẽ tết cả. Tôi rất yêu quý em gái tôi".

Jeff đã phải dùng hết sức mạnh ý chí để tự kiềm chế. Mình không cưới cái lão khốn kiếp này. Mình cưới Louise - anh tự nhủ.

Những hội viên khác của câu lạc bộ Pilgrin thì cũng tệ hại như vậy. Họ thấy Jeff thật đáng tức cười, các buổi trưa bọn họ đều ăn tại câu lạc bộ, và đề nghị Jeff kể cho nghe chuyện về quá khứ của mình. Và Jeff đã cố tình làm cho những câu chuyện càng thêm vẻ tàn nhẫn.

Jeff và Louise sống trong một biệt thự 25 phòng, với đầy kẻ hầu người hạ, ở khu Đông Manhattan. Louise có các dinh cơ ở Long Island và Bahamans, có biệt thự ở Sardinia, và căn hộ lớn trên đại lộ Foch ở Paris. Ngoài chiếc du thuyền, Louise còn có một.chiếc Maserati, một chiếc Rolls Corniche, một chiếc Lamborghini và chiếc Damler - những chiếc xe hơi hảo hạng.

Một buổi sáng Jeff tỉnh dậy trên chiếc giường kiểu thế kỷ Mười tám, mặc lên người áo ngủ Sulka, và đi tìm Louise. Anh thấy vợ trong phòng ăn sáng.

Anh phải kiếm một việc làm, Jeff nói với vợ.

"Để làm gì chứ, anh yêu? Chúng ta không cần tiền mà".

"Không phải là chuyện tiền nong. Em đừng nghĩ rằng tôi có thể hài lòng ngồi không và được bưng đồ ăn tới tận miệng. Anh phải làm việc ".

Louise nghĩ ngợi một lát. "Cũng được, thiên thần của em. Em sẽ nói với Budge. Anh ấy có một hãng cổ phiếu. Anh có muốn trở thành một người mua bán cổ phiếu không, anh yêu?".

"Gì cũng được, miễn là có việc làm". Jeff càu nhàu.

Thế Jeff đi làm công cho Budge. Trước đây, anh chưa bao giờ có việc làm mà giờ giấc ổn định cả. Mình sẽ yêu thích công việc, Jeff hy vọng.

"Khi nào thì em và anh sẽ có một đứa con? "Jeff hỏi Louise, sau bữa ăn sáng hôm chủ nhật.

"Ngay thôi mà, anh yêu. Em đang cố đấy".

"Lên giường nào. Chúng ta lại thử một lần nữa xem sao".

Jeff được xếp ngồi cùng bàn ăn dành riêng cho ông anh vợ và dăm ông chủ khác trong câu lạc bộ Pilgrin.

Budge loan báo. "Các bạn thân mến, chúng tôi mới công bố báo cáo hàng năm của công ty thịt hộp. Lợi nhuận lên tới 40 phần trăm".

"Thì làm sao không lời thế được chứ?" Một người trong bọn cười lớn. "Anh đã hối lộ cái bọn thanh tra chết tiệt ấy" Ông ta quay sang nói với mấy người kia.

"Ông bạn Budge khôn ngoan của chúng ta đây mua thịt phế phẩm, cho đóng mác thượng hạng vào rồi bán mà".

Jeff giật mình. "Mọi người ăn thứ thịt đó, lạy Chúa. Họ cho cả trẻ con ăn nữa. Ông ta đùa vậy thôi, phải không anh Budge?".

Budge cười phá lên. "Trông anh chàng đạo đức kìa!".

Trong ba tháng tiếp theo đó Jeff đã biết rõ về những người ngồi ăn cùng bàn với mình. Edxeller đã bỏ ra cả triệu bạc hối lộ để có thể xây dựng một nhà máy ở Libi. Mike Quincef, đứng đầu một tổ hợp công nghiệp, là một tên kẻ cướp chuyên mua lại các công ty chứng khoán và mách nước bất hợp pháp cho đồng bòn khi nào nên bán hoặc nên mua các cổ phiếu. Alan Thompson, người giàu nhất a bàn ăn này đã khoe khoang chính sách của công ty hắn, "Trước khi người ta thay đổi các điều luật đó, chúng tôi thường sa thải những người già một năm trước khi họ đến tuổi về hưu. Tiết kiệm được cả một gia tài đấy".

Tất cả bọn họ đều trốn thuế, gian dối trong lĩnh vực bảo hiểm, đưa ra những báo cáo chi phí láo toét, và đưa tình nhân của mình vào danh sách trả lương dưới danh nghĩa thư ký hoặc trợ lý gì đó.

Lạy Chúa, Jeff nghĩ. Bọn họ cũng chỉ là những kẻ lường gạt ăn mặc sang trọng mà thôi.

Những bà vợ thì cũng chẳng khá hơn. Họ vơ vét tất cả những gì mà bàn tay tham lam của họ có thể với tới và lừa dối những ông chồng của mình. Bọn họ đều chơi trò "Chìa khóa", Jeff nghĩ mà thấy kinh tởm.

Khi Jeff cố gắng kể lại cảm nghĩ của mình với Louise, cô ta cười phá lên.

"Đừng có ngây thơ, Jeff. Anh đang sung sướng với cuộc sống này, phải không nào?".

Sự thật thì không phải là anh sung sướng gì. Jeff cưới Louise bởi vì tin rằng cô ta cần đến mình, và cho rằng con cái sẽ biến chuyển mọi thứ.

"Chúng ta hãy có một đứa con đi. Đến lúc rồi. Chúng ta đã cưới nhau đã một năm còn gì".

"Thiên thần của em, hãy kiên nhẫn. Em đã tới bác sĩ, và ông ta bảo em không có vấn đề gì. Có thể là anh nên đi kiểm tra xem có bình thường không".

Jeff "không có trục trặc gì trong việc sản sinh ra những đứa con khỏe mạnh", ông bác sĩ bảo đảm như vậy.

Vậy mà vẫn không có gì xảy ra.

Vào cái ngày thứ hai đen tối đó, thế giới của Jeff tan vở. Nó bắt đầu vào buổi sáng khi anh vào tủ thuốc của Louise để kiếm một viên Apspirin, và thấy cả một giá đầy những thuốc tránh thai. Trong số đó có một hộp đã được dùng gần hết.

Nằm ngay bên cạnh nó là một cái lọ đựng thứ bột trắng tinh và cái muỗng nhỏ mạ vàng. Và tất cả chỉ mới chỉ là bắt đầu của ngày hôm đó. Buổi trưa, trong lúc Jeff đang ngồi trong một chiếc ghế bành lớn, sâu lút ở câu lạc bộ Pilgrin để chờ Budge thì nghe tiếng hai người đàn ông nói chuyện phía sau.

"Cô ả thề sống thề chết rằng cái thằng cha ca sĩ người Ý đó làm tình khỏe lắm".

"Ồ, ả Louise thì luôn thích cái của đó".

Họ đang nói về một Louise nào khác, Jeff tự nhủ.

"Có thể đó là lý do mà ả cưới vội cái thằng tạp kỹ kia. Thế mà ả đã tự kể những mẩu chuyện khôi hài về thằng nhóc đó. Anh sẽ không thể tin nổi những điều hắn đã từng làm hồi trước ...".

Jeff đứng phắt dậy và loạng choạng bỏ ra khỏi câu lạc bộ, giận dữ khủng khiếp, một cảm giác chưa bao giờ có. Jeff muốn giết chóc, muốn giết cái anh chàng người Ý nào đó, muốn giết Louise. Trong một năm qua, không biết cô ta đã ăn nằm với bao nhiêu người đàn ông khác nữa? Bọn họ đã cười vào mũi anh trong suốt thời gian vừa rồi. Budge, Ed Zeller, Mike, Quincy, Alan Thompson và mấy mụ vợ đã và đang giễu cợt, nhạo báng anh. Và cả Louise nữa, cái người phụ nữ mà Jeff muốn che chở. Phản ứng đầu tiên của Jeff là muốn thu xếp hành trang và xéo đi ngay. Nhưng thế thì không hay ho gì, bọn khốn nạn kia sẽ là người có tiếng cười sau cùng.

Chiều hôm đó, khi Jeff về nhà anh thì Louise vẫn chưa về. "Bà đi từ sáng", Pickens, người quản gia nói. "Tôi nghĩ là bà mắc hẹn gì đó".

Thì chắc vậy, Jeff nghĩ, với thằng cha ca sĩ người Ý đó chứ còn gì nữa. Lạy Chúa.

Cho tới lúc Lomse trở về thì Jeff đã hoàn toàn bình tĩnh.

"Một ngày tốt lành cả chứ, em?" Jeff hỏi.

"Ôi, vẫn những chuyện tẻ nhạt hàng ngày ấy mà, anh yêu đi sửa sang đầu tóc, mặt mũi một chút này, đi mua sắm này ... Còn anh thế nào, thiên thần của em?".

"Rất thú vị", Jeff nói đúng sự thực. "Anh đã hiểu biết thêm nhiều điều".

"Anh Budge nói với em là anh làm việc rất tốt".

"Đúng vậy". Và anh sẽ làm tốt hơn nữa".

Louise vuốt ve tay Jeff. "Đức ông chồng tuyệt vời của em. Lên giường với em sớm đi nào".

"Tối nay thì không", Jeff. "Anh nhức đầu lắm".

Suốt cả tuần tiếp theo, Jeff tính toán các kế hoạch của mình.

Một bữa trưa tại câu lạc bộ, anh bắt đầu. "Có ai trong số các ông biết tí gì về những vụ lừa gạt bằng máy tính điện tử không?".

"Sao vậy?" Ed Zeller muốn biết. "Cậu định làm một vụ à?".

Tất cả cười ồ lên.

"Không, tôi nói chuyện nghiêm túc đấy", Jeff nói chắc nịch. "Đó là một vấn đề lớn. Người ta đang lợi dụng các máy tính điện tử để cướp đoạt các nhà băng, công ty bảo hiểm và các ngành khác nữa hàng tỷ đô la. Và tình hình ngày càng tệ hại thêm".

"Có vẻ đúng lĩnh vực của cậu.đấy". Budge làu bàu.

"Tôi đã gặp một người có cái máy tính mà ông ta cam đoan rằng không thể nào lợi dụng nó được".

"Và cậu muốn quật ngã hắn à?" Mike Quincy đùa.

"Trên thực tế, tôi quan tâm tới việc hùn tiền để tài trợ cho ông ta. Tôi chỉ băn khoăn không biết có ai trong các ông biết đôi chút về máy tính không".

"Không". Budge cười lớn. "Nhưng bọn ta biết mọi thứ về việc tài trợ cho một nhà sáng chế, có phải thế không, anh bạn?".

Cả bọn lại cười phá lên.

Hai ngày sau, Jeff bỏ qua cái bàn thường lệ vẫn ngồi và giải thích với Budge.

"Tôi xin lỗi, tôi không ngồi cùng các ông hôm nay được. Tôi có mời một người khách ăn trưa ở đây".

Khi Jeff đã bỏ sang bàn khác, Alan Thompson cười cợt.

"Có lẽ là chú nhóc sẽ ăn trưa với cô ả có râu ở rạp xiếc đấy".

Một người đàn ông tóc bạc dáng gù gù bước vào phòng ăn và được đưa tới bàn Jeff.

"Lạy Chúa!" Mike Quincy kêu lên. "Đó có phải là giáo sư Ackerman không?".

"Giáo sư Arkerman là ai vậy?".

"Anh không bao giờ đọc gì khác ngoài các báo cáo tài chính ư, Budge?

Vernon Ackerman được in hình trên trang bìa của tờ Time hồi tháng trước đấy.

Ông ta là Chủ tịch Ủy ban khoa học quốc gia của Tổng thống. Hiện đang là nhà khoa học danh tiếng nhất đất nước".

"Ông ta có chuyện quỷ quái gì với cậu em rể yêu quý của tôi thế nhỉ?".

Jeff và vị giáo sư mải mê trao đổi một câu chuyện gì đó suốt cả bữa trưa, còn Budge và bạn hữu của ông ta thì càng trở nên tò mò hơn. Khi vị giáo sư về, Budge vẫy Jeff lại bàn mình.

"Này, Jeff. Ai đó?".

Vẻ mặt Jeff đầy ngượng nghịu "ờ ... ý anh muốn hỏi Vernon ấy à?".

"Phải. Hai người nói chuyện về vấn đề gì vậy?".

"Chúng tôi ... Ờ ..." Những người kia nhìn vẻ mặt cũng thừa biết Jeff muốn lẩn tránh câu hỏi này. "Tôi ... ờ ... Định viết một cuốn sách về ông ta. Ông ta là một nhân vật rất thú vị".

"Tôi đã không biết rằng cậu còn là một nhà văn đấy".

"Ồ, tôi nghĩ là chuyện gì mà chẳng cần phải có sự khởi đầu".

Ba ngày sau, Jeff có một vị thực khách khác. Lần này thì Budge là người nhận ra ông ta. "Kìa! Đó là Seymonr Jarett, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty máy tính quốc tế Jarett đấy. Lão ta có chuyện trời đánh gì với Jeff không biết?".

Và Jeff cùng với vị khách của anh lại trao đổi một câu chuyện dài đầy sôi nổi. Khi bữa trưa đã qua, Budge tìm bằng được Jeff.

"Jeff thân mến, cậu có chuyện gì với Seymonr Jarett vậy?".

"Có gì đâu", Jeff đáp nhanh, "chỉ một chút chuyện phiếm ấy mà". Anh định bỏ đi. Budge chặn lại.

"Đừng vội thế, cậu bé thân mến. Seymonr Jarett bận trăm công ngàn việc.

Không đời nào ông ta ngồi lê nói chuyện suông đâu".

Jeff nghiêm chỉnh trở lại. "Thôi được. Sự thực là Seymonr sưu tầm tem, Budge ạ, và tôi nói với ông ta về một con tem tôi có thể kiếm được cho ông ta thôi mà".

Sự thực cái đít tao đây này, Budge nghĩ.

Tuần lễ sau đó, Jeff ăn trưa tại câu lạc bộ với Charlie Bartlett, chủ tịch. của hãng Bartlett Bartlett, một trong số những hãng đầu tư tư nhân lớn nhất thế giới.

Budge, Ed Zeller, Alan Thompson và Mike Quincy kinh ngạc nhìn hai người trò chuyện, đầu ghé sát vào nhau.

"Cậu em rể của anh đạo này chắc hẳn có những người bạn đường tầm cỡ", Zeller bình luận. "Không biết nó đang toan tính gì thế nhỉ, Budge?".

Budge bực bội đáp. "Tôi đâu có biết, quỷ tha ma bắt đi nếu như tôi không mò ra điều đó. Nếu mà Jarett và Bartlett đã quan tâm đến, thì dứt khoát chuyện phải liên quan tôi một hũ tiền".

Họ thấy Bartlett đứng lên sốt sắng bắt tay Jeff và ra về Khi Jeff đi ngang qua bàn họ, Budge túm lấy cánh tay anh. "Ngồi xuống, Jeff. Chúng tôi có câu chuyện nhỏ muốn nói với cậu".

Tôi phải trở lại văn phòng", Jeff khước từ:

"Tôị.".

"Cậu làm việc cho tôi, cậu nhớ chứ? Ngồi xuống". Jeff miễn cưỡng ngồi.

Budge tiếp tục. "Cậu ăn trưa với ai thế".

Jeff ngập ngừng. "Không có gì đặc biệt đâu. Một người bạn cũ ấy mà".

"Charlie Bartlettt mà là một người bạn cũ?".

"Đại loại thế".

"Vậy cậu và ông bạn cũ Charlie quý hóa đó bàn chuyện gì vậy, Jeff "Trời ... chủ yếu là về ô tô. Ông bạn Charlie rất khoái những chiếc ô tô cổ kính, và tôi có nghe về một chiếc Packard 37, bốn cửa, có thể tháo rời ...".

"Dẹp mẹ chuyện đó đi?" Budge quát lên. "Cậu không sưu tầm tem hay bán chác xe cộ, hay viết sách siếc mẹ gì hết. Cậu thực sự đang bận tâm về việc gì hả?".

"Không có gì cả. Tôi ...".

"Cậu đang kiếm tiền cho một vụ gì đó phải không, Jeff " EdZel1er hỏi thẳng.

"Không mà". Anh đáp hơi quá nhanh một chút.

Budge choàng cánh tay lực lưỡng ôm ngang người Jeff. "Này, anh bạn, đây là anh rể cậu. Chúng ta là người nhà, cậu nhớ chứ? " Ông ta ôm chặt lấy Jeff.

"Đó là chuyện liên quan tới cái Máy tính loại an toàn mà cậu đã nhắc tới hồi tuần trước phải không?".

Nàng vẻ mặt Jeff họ có thể thấy rằng đã bắt nọn được anh.

"Thì đúng vậy đấy".

"Tại sao cậu đã không nói với chúng tôi về sự tham gia của giáo sư Ackerman?".

"Tôi không nghĩ rằng các ông sẽ quan tâm".

"Cậu đã nhầm. Khi cần vốn, cậu phải tới gặp bạn bè".

"Ngài giáo sư và tôi đâu có cần vốn", Jeff nói. "Jarett và Bartlett ...".

- Jarett và Bartlett là những con cá mập khốn khiếp! Bọn họ sẽ nuốt sống cậu". Alan Thompson kêu lên.

Ed Zeller chộp lấy cái ý đó. "Jeff, khi cậu làm ăn với bạn bè, cậu sẽ không bị thua thiệt".

"Mọi việc đã được thỏa thuận rồi", Jeff bảo bọ.

"Cậu đã ký một thứ gì chưa?".

"Chưa, nhưng tôi đã hứa".

"Vậy thì chưa có gì được thỏa thuận cả. Trời đất, Jeff, trong chuyện kinh doanh người ta thay đổi ý kiến từng giờ".

"Tôi thực là không nên thảo luận chuyện này với các ông", Jeff lớn tiếng.

"Không được nhắc đến tên của giáo sư Ackerman. Ông ấy đang làm việc theo hợp đồng cho một cơ quan của chính phủ".

"Chứng tôi biết thế", Thompson nới vẻ thông cảm. "Ngài giáo sư có cho là cái máy đó chắc chắn bảo đảm không?".

"Ồ, ông ấy biết chắc điều đó".

"Nếu đối với Ackerman mà nó là tốt, thì với chúng tôi nó cũng tất, phải vậy không các bạn?".

Tất cả đều tỏ ý tán thành.

"Nhưng này, tôi không phải là một nhà khoa học". Jeff nói. "Tôi không thể bảo đảm bất kỳ điều gì. Theo chỗ tôi hiểu, các thứ này có thể là chẳng có giá trị gì cả".

"Được rồi. Chúng tôi hiểu. Nhưng vẫn bảo rằng nó có giá trị của nó, Jeff ạ.

Cái máy này có thể to bằng chừng nào".

"Anh Budge, thị trường cho cái máy này sẽ rộng khắp thế giới. Thậm chí tôi không biết nói thế nào cả. Tất cả mọi người đều có thể sử dụng nó".

"Khoán tài trợ ban đầu mà cậu đang tìm kiếm là bao nhiêu?".

"Hai triệu đô la, nhưng hiện tất cả chúng tôi chỉ còn là hai trăm năm mươi nghìn đôla, Bartlett đã hứa ...".

"Quên Bartlett đi. Ngần đó là gì đâu, anh bạn thân mến. Chúng ta sẽ tự thu xếp lấy, giữ nó trong phạm vi gia đình. Phải không".

"Phải quá đi chứ".

Budge ngẩng lên và búng ngón tay, một người bồi bàn vội chạy đến.

"Dominick này, mang cho ông Stevens vài tờ giấy và một cây bút".

Giấy bút được cung cấp gần như tức khắc.

"Chúng ta có thể gói ghém câu chuyện này vào đây".

Budge nói với Jeff. "Cậu làm ngay văn bản, dành mọi quyền cho chúng tôi, và chúng tôi sẽ ký vào đó, sáng mai cậu sẽ nhận một tấm séc bảo đảm, trị giá hai trăm năm mươi ngàn đô la. Cậu thấy thế được không nào?".

Jeff cắn môi. "Anh Budge, tôi đã hứa với ông Bartlett ...".

"Kệ mẹ lão Bartlett", Budge gầm lên. "Cậu đã lấy em gái lão hay em gái tôi?

Nào, viết đi".

"Chúng tôi chưa có bằng phát minh của cái máy này, và ...".

"Viết đi, quỷ tha ma bắt?" Budge ấn cái bút vào tay Jeff. Vẻ đầy miễn cưỡng, Jeff viết:

"Văn bản này sẽ trao toàn bộ quyền bản hiệu, và lợi nhuận của tôi đối với chiếc máy điện toán mang tên SUCABA cho những người mua lại bản quyền là Donald Budge Hollanđer, Eđ Zekker, Alan Thompson và Mike Quincy với giá hai triệu đô la, trả ngay hai trăm năm mươi ngàn đô la khi ký văn bản này. SUCABA cần được thử nghiệm rộng rãi, giá rẻ, vận hành bảo đảm không có trục trặc, và sử dụng ít năng lượng hơn so với bất kỳ một máy điện toán nào khác hiện đang lưu hành trên thị trường. SUCABA không có yêu cầu bảo dưỡng hoặc thay thế linh kiện trong một giai đoạn ít nhất là mười năm?

Tất cả bọn họ đều đứng ngay sau nhìn Jeff viết.

"Lạy Chúa!" Ed Zel1er nói. "Mười năm? Không ai dám tuyên bố báo đảm như vậy cho bất kỳ một chiếc máy nào khác trên thị trường".

Jeff tiếp tục. "Những người mua hiểu rằng cả giáo sư Vernon Ackermman lẫn tôi đều chưa cầm bằng phát minh của chiếc SUCABA ...".

"Chúng tôi sẽ lo chuyện đó", Alan Thompson sốt ruột cắt ngang. "Dĩ nhiên là tôi có một luật sư chuyên về bằng phát minh".

Jeff vẫn đang viết tiếp. "Tôi đã nói rõ với những người mua rằng SUCABA có thể không hề có giá trị gì, và rằng cả giáo của Ackkekrman và tôi đều không làm bất kỳ một sự giới thiệu hay bảo đảm gì về SUCABA trừ những điều nói trên.

Anh ký xuống dưới và giơ tờ giấy lên. "Các ông có hài lòng không?".

"Cậu chắc về chuyện mười năm chứ"" Budge hỏi.

Bảo đảm. Tôi sẽ làm một bản sao nữa". Jeff nói. Họ theo dõi anh thận trọng chép lại những gì đã viết.

Budge chộp lấy mấy tờ giấy từ tay Jeff và ký tên lên đó Zeller, Quincy, và Thompson làm theo.

Budge cười hể hả. "Một bản cho chúng tôi, một bản cho cậu. Vậy là các ông bạn Seymour Jarett và Charlie Bartltt sẽ bị ném trứng thối vào mặt, ha, phải không các bạn? Tôi nóng lòng chờ đợi lúc họ biết rằng họ đã bị loại khỏi vụ này".

Sáng hôm sau, Budge đưa cho Jeff một tấm séc bảo đảm trị giá hai trăm năm mươi ngàn đô la.

"Cái máy tính đâu?" Budge hỏi.

"Tôi đã thu xếp để nó được chuyển lên đây, tại câu lạc bộ này, vào lúc buổi trưa. Tôi nghĩ rằng như thế là phù hợp nhất vì rằng chúng ta sẽ đều có mặt khi anh nhận nó".

Budge vỗ vỗ vào vai Jeff. "Cậu biết đấy, Jeff, cậu là một tay khá. Hẹn gặp lại vào buổi trưa".

Khi trưa đến, một người giao hàng mang một cái hộp xuất hiện trước cửa phòng ăn của câu lạc bộ Pilgrin và được đưa tới bàn của Budge, nơi ông ta cùng ngồi với Zeller, Thompsom và Quincy.

"Đây rồi?" Budge kêu lên. "Lạy Chúa! Cái máy lại còn xách tay được cơ chứ".

"Chúng ta có nên đợi Jeff không"" Thompson hỏi.

"Kệ mẹ nó. Cái này giờ đây là của bọn ta". Budge xé bỏ lớp giấy bọc ngoài của cái hộp. Trong đó là một ổ rơm. Ông ta thận trọng tới mức gần như kính cẩn nhắc cái vật nằm trong đó ra. Cả bọn ngồi lặng nhìn chằm chằm vào đó. Nó là một cái khung hình chữ nhật nhỏ nhắn, có một loạt cái que ngang, trên đó có sâu những viên gỗ nhẵn bóng, tròn tròn. Tất cả im lặng hồi lâu.

"Cái gì vậy?" Sau cùng thì Quincy cất tiếng.

Alan Thompson nói. "Nó là một cái bàn tính. Một trong những thứ mà người phương Đông dùng để đếm ...".

Mặt ông ta chợt tái ngắt. "Lạy Chúa SUCABA là cách viết đảo ngược của chữ ABACUS - nghĩa là bàn tính". Ông ta quay sang Budge. "Một kiểu đùa giỡn gì chăng".

Zelle dằn từng tiếng. "Vận hành bảo đảm không trục trặc kỹ thuật, tiêu hao ít năng lượng hơn so với bất kỳ một máy tính điện toán nào hiện có trên thị trường ... chặn ngay cái séc ngớ ngẩn kia lại".

Cả bọn lao tới bên máy điện thoại.

"Séc bảo đảm của ngài ư? " Người kế toán trưởng đáp, "Không có gì phải lo ngại cả. Sáng nay ông Stevens đã rút tiền mặt rồi ạ".

Pickens, người quản gia hết sức bối rối. "Nhưng quả thực là ông Jeff Stevens đã sắp xếp hành lý và đã ra đi.

Ông ấy nói gì đó về một chuyến đi xa".

Chiều hôm đó, Budge cuống cuồng tìm cách liên lạc với giáo sư Vernon Ackerman.

"Đúng vậy. Jeff Stevens. Một chàng trai hấp dẫn. Ông nói là em rể ông à?".

"Thưa giáo sư, ngài và Jeff đã thảo luận về chuyện gì thế?".

"Tôi cho rằng chả có gì phải bí mật cả. Jeff sốt sắng muốn viết một cuốn sách về tôi. Cậu ta đã thuyết phục tôi rằng thế giới muốn biết về con người thật của một nhà khoa học".

Seymonr Jarett rất kín miệng. "Tại sao ông lại muốn biết ông Jeff Stevens và tôi đã bàn bạc gì? Ông là một người sưu tầm tem cạnh tranh với Jeff à?".

"Không tôi ...".

"Ồ, ông sẽ không lợi lộc gì trong việc xía ngang thế này đâu. Hiện chỉ còn duy nhất có một con tem như vậy thôi, và ông Stevens đã đồng ý bán cho tôi khi ông ta kiếm được".

Budge đã biết Charlie Bartlett sắp nói gì trước cả khi ông ta mở miệng. "Jeff Stevens? Ồ, phải, tôi sưu tầm xe hơi cổ. Cậu Jeff biết nơi có chiếc Packard 37 bốn cửa có thể tháo rời, vẫn còn mới nguyên" ...

"Đừng lo", Budge nói với đồng bọn. "Chúng ta sẽ thu hồi tiền của ta lại và ném thằng chó đẻ ấy vào tù cho tới mãn đời nó. Kiệm một cái lệnh bắt".

"Ông có cái hợp đồng đó ở đây không, Budge?".

"Có ngay đây". Ông ta đưa cho Fogarty văn bản mà Jeff đã thảo ra và ông ta đã ký vào.

Viên luật Sư nhìn lướt qua một lượt rồi chậm rãi đọc lại. "Hắn có cưỡng ép các ông ký tên vào đây không?".

"Sao, không!" Mike Quincy nói. "Chúng tôi đòi ký".

"Các ông có đọc trước không?".

Ed Zeller bực bội đáp. "Dĩ nhiên là chúng tôi đã đọc.

Ông nghĩ rằng chúng tôi ngu ngốc cả à?".

"Cái đó xin để các ông tự đánh giá. Các ông đã ký một hợp đồng xác nhận là các ông đã được cho biết rằng cái mà các ông mua với số tiền hai trăm năm mươi ngàn đô la là một đồ vật chưa được cấp bằng phát minh và có thể hoàn toàn chẳng đáng giá gì. Theo cách nói của một giáo sư già cả như tôi thì, các ông đã bị chơi một vố thật đau một cách hết sức trịnh trọng".

Ở Reno, Jeff đã xin ly dị. Và chính trong thời gian ổn định nơi ăn chốn ở tại đó anh đã gặp Conrađ Morgan, người đã có một thời gian làm việc cho chú Willie. "Cậu có thể sẵn lòng giúp tôi một việc nhỏ không, Jeff Conrad Morgan nêu vấn đề, "Có một phụ nữ trẻ đi trên xe lửa từ New York tới St. Louis mang theo một ít kim cương ...".

Jeff lơ đãng nhìn qua cửa sổ máy bay và nghĩ về Tracy. Trên mặt anh thoáng một nụ cười.

Khi Tracy trở lại New York, nơi dừng đầu tiên của nàng là trụ sở Conrad Morgan và công ty. Morgan đưa Tracy vào phòng làm việc của ông ta, đóng cửa lại, xoa xoa tay và nói. "Cô bạn thân mến, tôi đang rất lo lắng.

"Tôi đã đợi cô ở St. Louis và ...".

"Ông đã không đến St. Louis".

"Cái gì? Ý cô định nói gì vậy?" "Cặp mắt xanh của ông ta nhướn cao, sáng lên tinh quái".

"Tôi muốn nói là ông đã không đi St. Louis. Ông chưa bao giờ có ý định đón tôi ở đó cả".

"Chắc chắn là không phải thế đâu. Cô có chỗ kim cương và tôi ...".

"Ông đã cử hai gã đàn ông đi cướp nó khỏi tay tôi".

Vẻ lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt Morgan. "Tôi không hiểu gì cả".

"Lúc đầu tôi nghĩ là có sự rò rỉ trong tổ chức của ông, nhưng hóa ra không phải vậy, đúng không nào? Chính là ông. Ông bảo với tôi rằng ông đích thân lo vé tàu cho tôi, bởi vậy ông là kẻ duy nhất biết số ngăn tôi ngồi. Tôi dung một cái tên khác và đã hóa trang, nhưng người của ông đã biết chính xác nơi phải tìm tôi".

Khuôn mặt tròn ngộ nghĩnh của ông ta đẩy vẻ ngạc nhiên. "Cô đang định nói với tôi rằng có mấy kẻ nào đó đã cướp đoạt số kim cương của cô ư?".

Tracy mỉm cười "Tôi đang định nói với ông rằng họ đã không làm được điều đó".

Lần này thì vẻ ngạc nhiên trên mặt Morgan hoàn toàn thành thực. "Cô có trong tay chỗ kim cương".

"Đúng. Đám tay chân của ông vì quá vội ra sân bay nên đã bỏ chúng lại".

Morgan nhìn Morgan soi mói giây lát. "Xin lỗi".

Ông ta đi qua một cái cửa riêng sang phòng bên, còn Tracy thả mình ngồi xuống đi văng một cách thoải mái.

Conrad Morgan mất dạng tới gần mười lăm phút, khi trở lại, khuôn mặt ông ta vẫn còn đọng vẻ hết hoảng. "Tôi sợ rằng đã có một sai lầm. "Một sai lầm lớn.

Cô là một phụ nữ thông minh, cô Whitney. Cô đã kiếm được 25 ngàn đô la của cô". Ông ta mỉm cười thán phục. "Trao cho tôi kim cương và ...".

"Năm mươi ngàn".

"Xin cô nói lại?".

"Tôi đã đánh cắp chúng hai lần. Vậy là phải năm mươi ngàn đô la, thưa ông Morgan".

"Không được", ông ta nói dứt khoát. Cặp mắt tôi lại. "Tôi e rằng tôi không thể nào đưa cho cô tới ngần ấy được".

Tracy đứng dậy. "Hoàn toàn được thôi. Tôi sẽ thử tìm ai đó ở Las Vegas mà người đó cho rằng vậy là phải giá".

Nàng bước ra cửa.

"Năm mươi ngàn đô la cơ à?" Conrad Morgan hỏi lại.

Tracy gật đầu.

"Chỗ kim cương đó ở đâu?".

"Trong một hộp thư lưu ở ga Penn, ngay khi nào ông trao tiền - tiền mặt - và đưa tôi ngồi vào một chiếc tắc xi, tôi sẽ trao ông chìa khóa".

Conrad Morgan thở dài cam chịu thất bại. "Cô đã ngã giá xong".

"Cảm ơn ông", Tracy đáp vui vẻ. "Làm ăn với ông thật là dễ chịu".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện