Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 45: Đại kết cục - Ngoại truyện: Hàn Mạch



Editor: Lavender - Blue

Tôi tên là Hàn Mạch, Hàn Mỹ Úy, Hàn Mạch hai người xa lạ. Ha ha, không biết vì sao đột nhiên tôi có thể tự giới thiệu mình như vậy, có thể là bởi vì nhớ tới, đôi mắt hoảng hốt và kỳ lạ khi lần đầu tiên cô ấy tỉnh lại trong lòng mình.

Lần đầu tiên thấy Hàn Mỹ Úy, là ở trong bệnh viện. Tôi cùng bạn tốt Ninh Tùng Phong và người yêu cậu ta đến bệnh viện băng bó, tôi và Ninh Tùng Phong cười giỡn náo loạn hai lần, tôi cười lớn, mọi người cũng biết tôi mà, luôn luôn không biết điều.

Lúc ấy bệnh nhân đang chờ đợi băng bó ở bệnh viện rất nhiều, chính là lúc đó, cô ấy trừng mắt, tự cho là rất uy nghiêm nhìn tôi, cảnh cáo tôi phải chú ý lời nói.

Trên mặt tôi còn treo nụ cười, lúc cũng đang ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, sửng sốt một chút. Cô ấy và tôi cơ bản giống nhau, mắt tròn, chóp mũi xinh xắn, bộ dạng đơn thuần lanh lẹ, phụ nữ như vậy ở trên giường, đúng là cực kỳ nguy hiểm.

Dĩ nhiên, cũng không phải tôi quá mong muốn phụ nữ, hiện tại cô ấy trông quản tôi rất nghiêm, gió thổi nhẹ nhàng, tốt nhât tôi cũng đừng nên nghĩ.

Theo quá trình bình thường, tôi tìm người quen hẹn cô ấy đến hộp đêm, lúc cô ấy nhìn thấy tôi có lẽ không nhận ra, một nụ cười đểu, cái miệng nhỏ nhắn in trên miệng ly, thỉnh thoảng lại nhấp ly rượu hai lần.

Đôi môi mỏng như vậy, ngậm trong miệng, nhất định rất sảng khoái. Tôi suy nghĩ.

Sau tất cả lại đều như vậy thuận nước đẩy thuyền.

Tôi không phải loại người gặp phụ nữ nào vừa mắt là liền kéo người ta đi mướn phòng, tôi thề, hôm đó, là cô ấy ôm eo của tôi không chịu buông.

Không nhớ rõ lúc đo trong miệng cô ấy lầm bầm cái gì đó, chỉ nhớ rõ khuôn mặt cười háo sắc của cô, giương cặp mắt mê ly, chỉa tau vào sống mũi của tôi hỏi tôi: tại sao sống mũi và lông mi của anh lại đẹp hơn tôi?

Thần kinh! Tôi bị lời nói lộn xộn của cô chọc cười, cô gái này nhất định là lần đầu say rượu.

Đặt cô lên giường, tôi gọi mang lên phòng một chai Chivas. Cô nằm ngửa trên giường ngủ không có chút đề phòng, giống như một con chim bị thương nằm trong lồng tre.

Còn là con chim ngu ngốc.

Tôi rót ly rượu, ngồi trên ghế sa lon nhìn cô ấy. Đột nhiên cô ấy ngồi bật dậy, xoa xoa đầu một cái, mắt nhắm lại hỏi tôi.

Cô nói: anh, biết không? Tôi sắp kết hôn. Đây là chứng minh nhân dân của tôi.

Cô nói xong cũng ngửa đầu té xuống.

Làm sao tôi biết cô sẽ kết hôn.

Ngồi ở trên ghế sa lon, tôi nghĩ thật lâu chứng minh nhân dân và kết hôn có quan hệ gì, cho đến khi cả người tôi nóng ran, tôi đi tới giường, cô ấy khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn thở từ từ, không có chút đề phòng. Tôi ngậm một ngụm rượu dán lên môi nhỏ của cô, đút cho cô..

Uống ngon sao?

Uống ngon, vẫn còn.

Cô nhắm mắt lại cười ngọt ngào, giống như là ở trong mơ.

Tôi cười. Muốn, nào có đạo lý không cho.

Tôi vốn tưởng rằng sẽ là một đêm hết mức bình thường, giống như lúc ở nước ngoài cùng những cô gái DCup (ngực lớn) nhàm chán kia. Nhưng không ngờ, cô lại là... Tôi dừng lại, nhìn nét mặt đau đớn của cô, hoài nghi bản thân mình ức hiếp trẻ nhỏ.

Tôi biết nó rất nguy hiểm, cũng dễ tức giận, nhưng của cô khít khao làm cho tôi khó có thể kiềm chế, tôi nắm bả vai của cô ấy điên cuồng luật động trong cơ thể cô, cho đến khi đau đớn trên mặt cô biến thành vui sướng, cuối cùng bắt đầu phối hợp với tôi.

Cái này gọi là cảm giác chinh phục, bạn không phải là một người đàn ông thì sẽ không hiểu được.

Tôi không biết bạn có nhớ những gì khó ăn nhất là cái gì, nhưng tôi đoán bạn nhất định nhớ, bạn đã từng ăn cái gì ngon nhất trên đời.

Tôi không biết tôi có được tính là người tốt hay không, nhưng trước khi gặp Hàn Mỹ Úy tôi chưa từng làm chuyện xấu.

Trịnh Bách Hợp là người phụ nữ đơn giản nhất mà tôi từng gặp, chỉ cần có tiền, cô ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của bạn. Cô ta có khả năng diễn xuất tuyệt vời, đó là nguyên nhân sau này tôi đẩy qua cho Tịch Không.

Hàn Mỹ Úy, bác sĩ Trần mắc câu, một chút lo lắng cũng không có. Tôi vốn là muốn thăm dò tính tình để chơi cho tốt, nhưng anh ta nhanh chóng bị hút vào khiến cho tôi cảm thấy rất nhàm chán. Nếu là tôi, mỗi ngày ôm mỹ nhân như thế này ngủ mỗi đêm, tôi còn cần cái gì Trịnh Bách Hợp kia chứ.

Dĩ nhiên đâylà chuyện sau này, trước đây tôi vẫn rất thịch Trịnh Bách Hợp.

Đột nhiên phát hiện đến lúc trò chơi nên kết thúc, một đêm trời mưa gió, cô phát sốt gặp ác mộng, vươn tay ra gọi tên tôi, cô ấy gọi Hàn Mạch cứu em.

Nhất định cô ấy rất sợ, đó không phải là giả vờ, giống như cô ấy bị ma quỷ bao vây, cầu cứu tôi, nhưng cô ấy lại không biết, ma quỷ kia là tôi phái tới.

Làm thế nào, bỗng dưng tôi không muốn nhớ lại những người rượt đuổi kia trong cuộc sống, tôi đã không kịp chờ để nhớ tới nó, tôi cùng cô ấy sống những ngày thanh thản trong căn phòng nhỏ nơi đồng quê.

Bạn biết không? Phụ nữ mang thai cũng có thể rất đẹp.

Mỗi sáng tôi đón anh mặt trời, nhìn cô ấy phơi quần áo trong sân. Cô ấy vắt áo sơ mi của tôi phơi trước, sau đó là đồ của cô ấy.

Cô mang tất cả đồ lót phơi bên cạnh cửa, vì để tránh hang xóm láng giềng nhìn thấy, nhưng mỗi lần tôi ra cửa đều sẽ thấy quần lót cô ấy phơi, điều này làm cho tôi rất không hài lòng.

Tôi biết rõ cô ấy rất sợ mất tôi, luôn gạt tôi nước ô mai rất có tác dụng. Nhưng mà không chỉ một lần tôi thấy, sau lưng tôi cô ấy len lén nôn mửa trong góc sân sau nhà.

Mang thai là chuyện rất vất vả, nhưng trên mặt cô ấy luôn trắng hồng hào, tôi nghĩ, có khả năng đây chính là nguyên nhân tôi yêu cô ấy.

Tôi chưa từng thiếu phụ nữ, tôi hiểu rất rõ tư thế có thể làm cho cô thoải mái hơn, những món quà có thể lấy được trái tim cô. Nhưng một khoản thời gian rất dài,không biết trái tim của Hàn Mỹ Úy rốt cuộc đang du lịch nơi nào.

Mặc dù tôi vừa mở mắt là có thể thấy cô ấy, mặc dù nơi làng quê chỉ có hai chúng tôi, mặc dù cô ấy theo tôi trở về thành phố dưỡng thai, nhưng tôi vẫn không thể nào cảm thấy là cô ấy có ý định ở với tôi.

Tôi cũng cần cô ấy theo tôi, giống như cảm giác cần chiếc nhẫn ở trên ngót áp út không thể lấy xuống được.

Cô nằm viện an thai một chút, tôi loay hoay sứt đầu mẻ trán. Khi tôi lấy trứng chọi đá, cha tôi sẽ chế giễu tôi, ông nói Hàn Mạch bây giờ cũng đã là người đàn ông có vợ có con.

Tôi nhắm mắt lại dựa người vào trên ghế làm việc, tôi nói tôi rất mệt mỏi, có lẽ tôi nên đến bệnh viện chăm sóc cô ấy.

Cha nói, cái con cần làm nhất, chính là phải thống trị thiên hạ, đàn ông không có cái gì, nhưng không thể không có sự nghiệp, không có sự nghiệp sớm muộn gì phụ nữ cũng sẽ ghét bỏ con.

Tôi cười thầm cha mình thật đáng buồn, lại nghĩ tới Mỹ Úy đầy kiêu ngạo, cô ấy và tôi đã từng sống rất hạnh phúc trong căn phòng nhỏ ở quê, cùng nhau ăn hết rau củ trong đĩa.Cô ấy rất hài lòng, rất hạnh phúc.

Cô luôn có thể phóng đại hạnh phúc nho nhỏ lên gấp nhiều lần, không cẩn thận bức xạ tới tôi.

Ngày Tiểu da thịt ra đời ấy, là một ngày tôi thống khổ, không đề cập tới.

Bây giờ nói đến vấn đề con tôi, tôi thật sự rất thương nó, hơn cả sinh mạng của mình, mọi người nói làm cha tới để nhìn đứa nhỏ, nhìn thấy đứa bé kia mới hiểu máu mủ rất thần kỳ, không sai, từ khi tôi nhìn thấy nó về sau tôi rất dễ dàng hứa đem cả sinh mạng cho nó. Tuy là tôi nói rất yêu nó, cũng không có nghĩa là thích cái tên nhóc đó.

Nó luôn dính vợ tôi không thả, sau khi nó khóc náo lên, sẽ ngậm vú đầu ngẩng cao hung hồn nhìn tôi, giống như đang thị uy, điều này làm cho tôi rất khó chịu,. Tôi là một người đàn ông, đàn ông cũng giống động vật muốn chiếm giữ lãnh thổ.

Tối nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Hàn Mỹ Úy, bất kể như thế nào, con trai nhất định phải ngủ giường nhỏ của mình, mặc dù bây giờ địa vị của tôi có bấp bênh, nhưng có chút nguyên tắc, nhất định phải kiên trì, giống như đạo lý mỗi ngày Hàn Mỹ Úy để tôi rửa chén, một lý do.

Không nói, tối nay nghe nói có người từ nước ngoài trở về, ba người chúng tôi phải chuẩn bị một chút, ra sân bay.

Tôi là Hàn Mạch, Hàn Mỹ Úy, bên đường hoa mạch nở.

...

Ngoại truyện: Tịch Không

Tôi tên là Tịch Không, Tịch trong chỗ ngồi còn chưa ấm chỗ, Không trong mưa thuận gió hòa. Khai giảng năm cấp ba (lớp mười) Tô Đỉnh cười nhạt coi thường lời giới thiệu của tôi, cô ấy nói với tôi đáng lẽ nên giới thiệu thế này:

Tên tôi là Tịch Không, Tịch trong chiếu ngồi còn chưa ấm chỗ, Tô Đỉnh thể hiện làm mát Tịch, Không trong cơn gió vô tình.

Lúc cô ấy nói với tôi cái này, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là, sau này chúng tôi kết hôn có con, nhất định không thể cho cô ấy đặt tên.

Đúng, năm hai tung học (lớp mười một), tôi biết ngay chúng tôi sẽ kết hôn.

Từ nhỏ mắt tôi không tốt, tôi phải mang đôi kính dày cộm, nhưng chuyện này không gây trở ngại cho việc con gái có tình cảm tốt với tôi.

Lúc tôi còn nhỏ không phải là nam sinh xấu xa, nhưng luôn nữ sinh luôn tự động tìm tới chơi. Tôi dắt tay rất nhiều con gái. Lúc ở nhà trẻ.

Tại sao hạnh phúc dừng ở mẫu giáo? Bởi vì Tô Đỉnh và người bạn nhỏ Tiểu Ban cùng giành cái bô, hai bên vật lộn một trận, cuối cùng Tô Đỉnh bị chia phân đến chỗ tôi ở lớp lớn. Vì vậy ngày tháng tươi đẹp của tôi chấm dứt.

Tôi nói gì đây, mọi người đại khái cho rằng mọt sách tôi đây rất ghét Tô Đỉnh bé nhỏ. Không đúng, khoảng thời gian năm tôi lớp năm lên lớp sáu, thầm mến cô ấy, nguyên nhân cô rất thoải mái hoàn thành bài tập về nhà mặc dù bàn chân mang vớ trắng đang gác lên trên đùi của tôi, tôi rất động lòng.

Sau nửa học ký thầm mến vì cô ấy rớt mất răng cửa mà đưt gánh giữa đường, vì mất cái răng cửa cô ấy cực kỳ xấu, so với con gái trong suy nghĩ của tôi là một trời một vực.

Nhớ năm lớp sáu lúc tôi biết sử dụng cụm từ “Một trời một vực” này, Tô Đỉnh giương cái miệng thiếu cái răng cửa hỏi tôi:

Tịch Không, một trời một vực là có ý gì? Cậu nói tôi giống như một con chuồn chuồn à?

Tôi nhớ lúc đó tôi hết sức khinh thường cô ấy lườm một cái: nông cạn.

Lần thứ hai khi phát hiện thầm mến cô ấy là khi học ngày thứ hai của học kỳ sau, sau khi Tô Đỉnh nghe cậu nhóc Bàn Vương gọi tôi là bốn mắt, cô ấy vỗ bàn đứng dậy, chống nạnh trợn mắt nhìn cậu nhóc Bàn Vương, ngay trước mặt cả lớp hét lên: bốn mắt chỉ có tôi mới được gọi! Cậu là cái gì!

Có phải thật đáng yêu không? Lúc đó tôi đã u mê, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, hét lên một tiếng: nhìn cái gì vậy! Làm bài tập đi!

Tôi cực kỳ nghe lời, cúi đầu làm bài tập, cả lớp yên lặng như tờ, chỉ có tôi len lén cúi đầu cười.

Vậy mà, thời gian thầm mến không dài, vì cha của Tô Đỉnh qua đời mà giữa đường gãy gánh.

Khoảng thời gian đó Tô Đỉnh rất ngoan ngoãn, đi học sớm, tan học muộn, làm bài tập nộp đúng hạn, đi học không ngủ gục, cô ấy giống như biến thành một người khác, mât màu giống như màu sắc chén nước lọc. Không hề có cá tính.

Lần thứ ba tôi phát hiện thầm mến cô ấy, là lúc tên Tần Diệu kia xuất hiện, cô ấy nói cho tôi biết bọn họ hôn môi, tôi rất căm tức, vô cùng căm tức. Khi tôi nhận ra cảm giác nghiêm trọng này gọi là ghen, qua Hàn Mạch tôi được giới thiệu Trịnh Bách Hợp.

Cứ như vậy lảo đảo một đường đi tới, chúng tôi kết hôn, khi cô nói cho tôi biết cô ấy mang thai, trời mới biết tôi suy nghĩ muốn bay về nước thế nào.

Lúc sinh Tịch Vân, cô ấy không cho mẹ gọi điện cho tôi…tôi thậm chí cũng không biết. Sau khi đứa bé sinh được hai ngày tôi mới biết, tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, cô đang nằm trên giường, đầu bên kia điện thoại giọng nói của cô tràn đầy sức sống nhưng không thoát khỏi tai tôi.

Cô rất vất vả, tôi hiểu rất rõ.

Khoảng cách máy bay hạ xuống còn có mười phút, tôi nghĩ tất cả mọi người đã ở phi trường chờ tôi. Tôi đoán, cô ấy nhìn thấy tôi nhất định sẽ nấp sau lưng bạn bè và người thân, đứng xa xa nhìn tôi, không kiểu cách không rơi lệ, cứ nhìn tôi như vậy, không dám chuyển động.

Bạn biết không? Tô Đỉnh, tối hôm qua tôi một đêm mất ngủ. Bốn giờ sáng, tôi nằm ở trên giường nhìn đồng hồ đeo tay, đếm thời gian, bỗng dưng tôi phát hiện, thì ra nhiều năm như vậy, tôi yêu cô ấy, giống như cây kim sợi chỉ, chưa bao giờ ngừng lại.

Đợi đến khi tôi nhận ra, người liền đứng đó, không di chuyển, tôi sẽ vượt qua từng người từng khoảnh khắc thời gian, đi tới trước mặt em, ôm em. Đến lúc đó, ngàn vạn lần không được xấu hổ đẩy tôi ra,em biết không tô nhớ em rất nhiều.

Tôi là Tịch Không, Tịch trong chiếu ngồi còn chưa ấm chỗ, Tô Đỉnh thể hiện làm mát Tịch, Không trong cơn gió vô tình.

Hoàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện