Nếu Như Em Yêu Anh

Chương 7



Thái Dương mua về rất nhiều dâu, long nhãn, óc chó, táo tàu, hạt sen, hạt vừng, chuối, táo đủ các loại vừa làm nguyên liệu nấu ăn vừa xay ra làm nước hoa quả rồi cắt nhỏ cho anh ăn vặt. Buổi tối trước khi đi ngủ lúc thì đem vào một ly sữa mật ong ấm, khi thì trà long nhãn, Khổng Bồi không nói gì chỉ vô cùng phối hợp uống hết.

Lúc ăn cơm tối, Sở Giới và Thẩm Thư tới chơi, Thái Dương vội đi vào bếp lấy thêm bát đũa, Sở Giới đầy hiếu kỳ đảo mắt lướt qua lướt lại trên bàn ăn: “Mấy thứ này là gì vậy chứ?”

Khổng Bồi khẽ mỉm cười giải thích: “Đây là cà rốt hầm thịt bò, cua hấp tỏi, súp tim lợn táo tàu, cái này là cơm canh thiên ma.”

(*Cơm canh thiên ma có tác dụng kiện não, cường thân, trấn kinh, an thần, phù hợp với các chứng hay đau đầu, hoa mắt, ngủ ít, hay mê, hay quên.)

Sở Giới mắt tròn mắt dẹt há hốc miệng: “Sao linh đình dữ vậy?”

Thẩm Thư cảm thán: “Không chỉ linh đình mà còn chứa đựng rất nhiều tâm ý trong đó. Những thứ này đều có tác dụng chữa chứng mất ngủ.”

“Nhanh ngồi xuống đi, những món trên bàn này có vitamin PP, vitamin B2, sắt, về nhà có thể giúp cậu ngủ một giấc thật ngon.” Khổng Bồi cười nói.

“Đều do Thái Dương làm sao?” Sở Giới nhanh chóng ngồi xuống, nhìn thấy Khổng Bồi gật đầu, liền oán thán: “Tớ muốn ở lại đây, tớ muốn được ăn dược thiện, nếu không tớ sẽ đem Thái Dương đi, sao có thể để một mình tên nhóc cậu hưởng lợi như vậy chứ?”

(*Dược thiện: là những món ăn có tác dụng chữa bệnh.)

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Khổng Bồi lóe lên tia ảm đạm, rất nhanh liền vụt biến mất nhưng nét u buồn đó in hết vào mắt Thẩm Thư và Thái Dương.

Thẩm Thư vừa xới cơm vừa nói: “Ngày nào anh cũng ngủ khò khò chẳng khác gì heo, còn đòi dùng dược thiện sao?”

“Anh không thiếu ngủ, anh thiếu quan tâm!” Sở Giới oán hận không thôi.

Mọi người cười rộ lên.

Ăn cơm xong, Thái Dương và Sở Giới ngồi trong phòng khách tiếp tục nghiên cứu vụ án.

Thẩm Thư nhìn thấy bên cạnh gối đầu của Khổng Bồi trong thư phòng có đặt một chai nước ép hành tây, nhỏ vào nước trái cây có thể giúp người ta cải thiện giấc ngủ.

Thẩm Thư mỉm cười hỏi: “Ngủ có ngon không?”

“Cũng không tệ, gần đây buổi tối không cần trực ban, không cần ép cơ thể mệt mỏi cũng có thể ngủ được năm sáu tiếng liên tục.” Khổng Bồi nhìn cái chai thủy tinh nho nhỏ đó, bên khóe môi ngập ý cười.

“Giấc ngủ là một loại cảm thụ thể nghiệm giữa tinh thần và thể xác, tâm trạng bình thản giấc ngủ sẽ đến một cách tự nhiên thoải mái và dễ chịu, tâm trạng lo lắng u buồn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.” Thẩm Thư mỉm cười: “Thay vì nói cậu tiến bộ nhờ… hiệu quả của mấy thực phẩm này, chi bằng nói là nhờ người làm ra chúng.”

Khổng Bồi đứng dõi mắt nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ không nói gì, không thừa nhận cũng chẳng bác bỏ, chỉ yên lặng đứng như thế.

“Ở bên Thái Dương, cậu hạnh phúc không?” Thẩm Thư chậm rãi hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, con cháu chăm sóc.” Giọng nói của Khổng Bồi phẳng lặng, không nghe ra chút gợn sóng.

‘Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Hóa bướm đi tìm hoa, đêm về đậu trên cỏ.’

Giọng nói của Thẩm Thư dịu dàng réo rắt đầy da diết.

Khổng Bồi giật mình hoảng hốt, ngữ điệu trầm thấp có đôi chút trách giận: “Được rồi, cần gì phải vạch trần tớ?”

“Con người ta không cách nào đấu với bản thân mình cả đời.” Thẩm Thư đưa ra lời khuyên an ủi: “Chuyện của ba con bé, nói cho nó biết đi. Thái Dương đã lớn rồi, con bé có đủ trí tuệ và sự vững vàng để đảm đương mọi thứ.”

“Cô ấy là đứa trẻ, một tay tớ nuôi lớn, tớ nói cái gì đây?” Giọng nói của Khổng Bồi đầy cố chấp kiên định: “Đến khi tớ tuổi già sức yếu, cô ấy là đóa hoa nở giữa thanh xuân. Tớ không thể nào dựng lên chiếc lồng giam giữ cô ấy lại, đó là vô nhân đạo.”

Thẩm Thư nhẹ nhàng cất lời: “Cậu cho rằng, hiện giờ cậu và Thái Dương đang ở bên ngoài chiếc lồng đó sao?”

***

Khúc Hạo Triết chần chừ đứng trước cổng bệnh viện. Lúc nãy khi ra về, Hoa Điêu nói Thái Dương từ chối lời mời đến tham dự bữa tiệc, cũng có ý sâu sa rằng Thái Dương chỉ có một người thân duy nhất là Khổng Bồi, cũng là người có ảnh hưởng lớn nhất với cô ấy.

Thế là trực tiếp chạy đến đây đánh đường vòng, hắn không biết mình quyết định có đúng không.

Khổng Bồi đang loay hoay với công việc dở dang, mang theo chút nghi hoặc tiếp Khúc Hạo Triết. Anh lấy một ly nước đưa qua rồi ngồi xuống kiên nhẫn chờ đối phương mở lời.

“Chúng ta đã từng gặp nhau, ở nhà của Thái Dương.” Khúc Hạo Triết hít sâu một hơi.

Khổng Bồi gật đầu: “Cậu đã từng đi cùng Thái Dương đến kiểm tra sức khỏe.”

Khúc Hạo Triết ngạc nhiên mừng ra mặt: “Thái Dương nói với chú sao?”

Nhìn chàng trai trẻ trung, thẳng thắn mang đôi chút liều lĩnh, toàn thân hừng hực lửa nhiệt tình này, Khổng Bồi bật cười: “Tôi nhìn thấy.”

“Công ty có bữa tiệc mừng sáu năm thành lập, tôi muốn mời Thái Dương làm bạn nhảy nhưng cô ấy từ chối. Hoa Điêu nói có lẽ chú có khả năng làm cô ấy đổi ý.” Khúc Hạo Triết đối mặt với bậc cha chú dĩ nhiên có chút luống cuống: “Tôi thật sự rất thích Thái Dương, điều kiện… của tôi, hoàn toàn có thể mang đến cho Thái Dương một cuộc sống thật tốt, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.”

Khổng Bồi thở dài: “Ý của Thái Dương thế nào?”

“Cô ấy nói chuyện này không thể miễn cưỡng được.” Khúc Hạo Triết thành thật trả lời.

“Cậu muốn tôi giúp thế nào?” Trong lòng Khổng Bồi đã hiểu rõ.

“Hoa Điêu nói cô ấy rất nghe lời chú.” Áo sơ mi của Khúc Hạo Triết lấm tấm những giọt mồ hôi: “Tôi muốn nhờ chú khuyên cô ấy làm bạn nhảy với tôi trong bữa tiệc sắp tới, tôi chỉ muốn… được gặp cô ấy.”

Khổng Bồi chăm chú nhìn hắn thật lâu, nhìn thấy sự giãy dụa đầy mong đợi đó, anh trịnh trọng gật đầu: “Tôi sẽ truyền đạt lại tâm ý của cậu, đi hay không, do bản thân Thái Dương quyết định.”

Khúc Hạo Triết vội vàng đưa qua một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo, cuống quít nói cảm ơn rồi đứng dậy xoay người rời đi.

Khổng Bồi nhìn tấm thiệp trên bàn, thẫn thờ thật lâu thật lâu.

Sau khi ăn cơm tối xong, hai người ngồi trong thư phòng đọc sách, Thái Dương dời ánh mắt khỏi quyển án lệ dầy cộm nặng nề, ngẩng đầu lén nhìn Khổng Bồi đang đứng ở góc cửa sổ hút thuốc, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống không để lộ chút dấu vết nào.

Lúc Thái Dương đang ở trong phòng ngủ lau mái tóc ướt sũng vừa mới tắm ra, Khổng Bồi gõ cửa bước vào, đặt tấm thiệp trên tay xuống bàn: “Khúc Hạo Triết mời cháu tham gia tiệc rượu, có lẽ ngại nói trực tiếp với cháu nên đưa thiệp mời đến bệnh viện.”

Động tác của Thái Dương khựng lại, có chút luống cuống, nổi giận nói: “Cháu đã nói với anh ta không đi rồi.”

“Người ta rất có thành ý, chỉ là một bữa tiệc, không đại diện cho bất cứ điều gì.” Khổng Bồi mỉm cười nhìn vẻ mặt hiếm khi lộ ra tính trẻ con của Thái Dương: “Đúng hôm đó chú có ca phẫu thuật, không đưa cháu đi được. Buổi tối làm xong việc có lẽ vừa vặn thời gian đến đón cháu.”

Thái Dương nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

“Lúc đi nhớ chú ý cẩn thận.” Trước khi xoay người ra ngoài, Khổng Bồi dặn dò: “Bảo Khúc Hạo Triết tới đón cháu.”

Thái Dương nhìn hai chiếc hộp giấy trên giường, cô đưa tay mở ra, bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu đen cổ điển của Rick Owens, một đôi giày cao gót cùng màu và chiếc ví cầm tay màu bạc, đôi giày tinh xảo với những dây quai mảnh đan cài vào nhau, đặc biệt là gót giày không cao lắm nhưng vẫn toát lên vẻ thanh thoát. Đầm dạ hội với phong cách tối giản đầy tinh tế nhẹ nhàng khéo léo khoe tấm lưng trần gợi cảm nhờ thiết kế cổ yếm, đai thắt đính hạt cườm lộng lẫy tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, tà váy buông lơi thướt tha vô cùng quyến rũ… cô biết Khổng Bồi đã chuẩn bị nó. Thái Dương đưa tay chạm vào chiếc váy, là lụa tơ tằm cao cấp, Thái Dương thích cái cảm giác nhẹ tênh mượt mà, bóng sáng lành lạnh, ấm áp khi đông sang, thoáng mát khi hè tới như vậy, nó mang vẻ đẹp thuần khiết mong manh nhưng ôm trọn sự cao quý không chịu cúi đầu khuất phục.

Khúc Hạo Triết đã đứng đợi dưới lầu từ rất sớm, trong điện thoại hắn cố đè nén thanh âm kích động. Khi nhìn thấy Thái Dương trong chiếc váy dạ hội màu đen, mái tóc búi rối đầy quyến rũ đi tới, rất lâu sau mới chợt hoàn hồn: “Thái Dương, bây giờ anh chỉ muốn giấu em thật kỹ!”

Thái Dương ngồi vào xe, dịu dàng cất lời nhưng đầy nghiêm túc: “Khúc Hạo Triết, chỉ là vũ hội thôi, tàn tiệc rồi, chúng ta lại trở về cuộc sống của riêng mình.”

Khúc Hạo Triết ngồi ngay ngắn lại: “Lần đầu tiên nhìn thấy em trong trang phục dạ hội lộng lẫy nên có chút hồn xiêu phách lạc, sau này anh sẽ không nói hươu nói vượn nữa, anh cam đoan nói được làm được.”

Thái Dương không nhịn được khẽ thở dài: “Nghe anh nói, thật giống như yêu nữ xuất hiện.”

Thấy Thái Dương mỉm cười, Khúc Hạo Triết cũng nhoẻn miệng cười tươi rói: “Em thật có khiếu thẩm mỹ, cảm ơn em đã để tâm như thế.”

Thái Dương nghĩ nên giải thích thế nào, có điều chữ ‘chú’ đó cô không cách nào mở miệng ra được, lại không thể gọi là Khổng Bồi, như vậy quá bất thường, nên chỉ im lặng không nói gì.

Tiệc rượu thịnh soạn đầy ấn tượng, có rất đông khách mời tham dự, thế mới biết Hoa Điêu làm việc cho một công ty quy mô không phải lớn bình thường. Đứng giữa hội trường, Khúc Hạo Triết là một người đầy sắc sảo khôn khéo từ giao tiếp đối đáp đến xử lý mọi vấn đề, hoàn toàn là dáng vẻ của một người đàn ông điển trai tài giỏi, nhưng khi đứng trước mặt Thái Dương lại trở nên dè dặt gần như không dám hít thở, cứ y hệt một người khác.

Thái Dương nhảy cùng Khúc Hạo Triết điệu đầu tiên, giữa không khí ồn ào náo nhiệt, cô nhìn thấy ánh mắt quan sát không che giấu nỗi buồn của Đồng Nhan, Thái Dương cảm thấy có chút ngột ngạt liền lấy cớ đi nhà vệ sinh.

Đồng Nhan liền bước theo phía sau: “Cô thật sự muốn quen với Khúc Hạo Triết sao?”

Một cô gái vốn thanh tú mảnh mai, đơn thuần đáng yêu giờ lại lộ ra ngữ khí đầy thê lương. Thái Dương lại không nhịn được khẽ thở dài, thế gian này rốt cuộc chẳng biết ai nợ ai nhiều hơn.

“Không.” Thái Dương trịnh trọng nói: “Tôi và Khúc Hạo Triết chỉ là quan hệ rất đỗi bình thường, sau này cũng tuyệt đối không có gì tiến triển.”

Đồng Nhan nghi hoặc nhìn Thái Dương, Thái Dương không nói gì nữa xoay người rời đi.

Cả hội trường chẳng khác gì một khối không gian ba chiều đang lưu chuyển, Thái Dương phát hiện chỉ duy nhất Đồng Nhan yên lặng đứng đó, không ăn, không khiêu vũ, chỉ lẳng lặng nhìn Thái Dương và Khúc Hạo Triết, Thái Dương đột nhiên cảm thấy sao mình tàn nhẫn thế này.

Cô liền nói với Khúc Hạo Triết mình hơi chóng mặt muốn về trước.

Khúc Hạo Triết vô cùng sốt ruột: “Để anh đưa em về.”

“Vũ hội mới bắt đầu chưa được một nửa, anh là chủ nhân, sao có thể giữa chừng chạy trốn được?” Thái Dương từ chối: “Thời gian còn sớm, tôi lại thường đi về một mình, lá gan rất lớn không có chuyện gì đâu.”

Thái Dương không để ý tới những lời Khúc Hạo Triết năn nỉ cố giữ lại, vội vàng đi xuống lầu, sao cô có thể duy trì tâm trạng thoải mái, nhẫn tâm ở lại nơi này nhìn Đồng Nhan cho được? Rốt cuộc tình cảm được tạo thành từ thứ gì? Ion, nguyên tử hay phân tử? Không hình không dạng, không màu không mùi, không quy luật, vào một thời khắc rất nhỏ nào đó nó dịu dàng mang đến những ngọt ngào hạnh phúc, nhưng rồi cũng vô tình thản nhiên bất ngờ đem đến đầy xót xa, làm thế nào mới có thể nắm bắt được đây?

Xuống tới đại sảnh, Thái Dương hít sâu một hơi rồi thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ cơ thể cũng trở nên khoan khoái. Nhưng chỉ một giây sau, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc chiếc áo lam nhạt giản dị nhưng đầy thanh sạch đang ngồi trên sofa ở góc đại sảnh, nhìn thấy cô người đó cũng sửng sốt đứng lên, là Khổng Bồi.

Hai người cứ đứng yên như vậy nhìn nhau, Thái Dương có thể thấy trong mắt anh lóe lên tia kinh ngạc, bất ngờ, tán thưởng, cả chua xót buồn bã, từng chút từng chút một lướt qua khuôn mặt đầy thâm trầm đó, thấy cả sự chật vật khi Khổng Bồi vội dời ánh mắt, cố che giấu cảm xúc của mình.

Thái Dương khẽ thở dài, không biết vì đứng lâu hay vì điệu khiêu vũ lúc nãy, mà mắt cá chân bỗng mơ hồ đau đớn.

“Sớm như vậy đã ra rồi?” trong đáy mắt của anh gió yên sóng lặng lại quay về, chẳng còn chút dao động nào, điềm nhiên hỏi.

“Vai diễn xong rồi ạ.” Thái Dương nhìn những đường sọc trắng trên chiếc sơ mi lam nhạt của anh: “Cảm ơn bộ lễ phục của chú.”

Khổng Bồi mỉm cười: “Thích là tốt rồi.”

“Đói bụng.” Thái Dương chợt nhớ ra từ nãy tới giờ hầu như mình không ăn gì.

“Chủ nhân bữa tiệc Khúc Hạo Triết có phần không chu đáo rồi.” Khổng Bồi vẫn mỉm cười: “Dáng vẻ cháu thế này, chỉ có thể đi ăn cơm Tây.”

Đi theo Khổng Bồi ngồi vào xe, Thái Dương chợt nghĩ tới: “Lỡ như mấy tiếng nữa cháu mới xuống, chú cứ ngồi đợi như vậy sao?”

Khổng Bồi không nói gì, lúc Thái Dương cho rằng sẽ không có câu trả lời, bỗng nghe thấy thanh âm của anh: “Đợi ở đây, mới yên tâm.”

Trong lồng ngực, trái tim Thái Dương khẽ nảy lên, nhìn những ngọn đèn sáng rực dần lùi về sau bên ngoài cửa sổ, nhìn cặp đôi đang cãi nhau bên đường, nhìn đám đông ồn ào hỗn loạn hòa trong không khí náo nhiệt, vậy mà xúc động đến rưng rưng.

Lúc cánh cửa phòng riêng trong nhà hàng khép lại, không gian cũng trở nên yên ắng, hơi lạnh từ chiếc máy điều hòa nhiệt độ phả ra đều đều, phả lên khóe môi vẫn còn cong cong nụ cười của Thái Dương, cảm giác xúc động vừa nãy ôm trọn trái tim cô. Mãi đến khi nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, hàng loạt món ăn từ khai vị, súp, món phụ, món chính, rau quả, tráng miệng từ thấp tới cao chẳng thiếu thứ gì lần lượt thoát ra khỏi bờ môi xinh xắn, giọng nói trong veo: “Trứng cá muối, súp hành tây kiểu Pháp, cá nướng sốt tartar, cà ri sườn bò, rau cải và nấm nướng phô mai, bánh mì sandwich nướng syrup maple (siro lá phong).”

Khổng Bồi ngồi một bên chăm chú nhìn cô đầy thú vị, Thái Dương giương mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhận ra tâm ý của mình hoàn toàn không che giấu, đó đều là những món anh thích, liền hạ giọng thật thấp nói với nhân viên phục vụ: “Thử xem vị tiên sinh kia có bổ sung gì không?”

Khổng Bồi gật đầu: “Khui một chai Penfolds.”

Thái Dương ngạc nhiên, Khổng Bồi mỉm cười dịu dàng giải thích: “Là thương hiệu của Úc, vang Pháp nhiều thương hiệu và phức tạp, trái lại mất đi phong cách.”

Lúc đợi thức ăn bê lên, bầu không khí lại chìm vào yên lặng, Thái Dương thầm nghĩ đây là lần đầu tiên cô mặc váy dạ hội ngồi ăn cơm với Khổng Bồi, dường như bộ trang phục không biết nói cười này lại giúp cô có được cảm giác ngang hàng với anh, ngồi bên anh như một người đàn ông và một người phụ nữ.

Đàn ông và phụ nữ? Thái Dương hoảng loạn che giấu những suy nghĩ đang tự do lướt gió tung mây trong đầu mình, sắc mặt ửng hồng, trong lúc rối rắm lại thốt ra một câu vô cùng ngốc nghếch: “Vì sao rượu vang lại đỏ ạ?”

Khổng Bồi nhìn thoảng qua đôi gò má hây hây: “Rượu vang thông thường không pha bất kỳ sắc tố nào, màu sắc của nó có được do nước nho ép tiếp xúc với vỏ nho trong quá trình ủ rượu mà thành.”

“Nó cũng giống như tình cảm của con người, từ mạch máu lan truyền đến da, người ta không thể nào kiểm soát can thiệp được.” Thái Dương cảm thán.

Khổng Bồi không nói gì, anh đưa ly rượu lên miệng chậm rãi uống, tựa như làm vậy có thể uống cạn phong trần.

***

Lúc Hoa Điêu trở về liền đi thẳng đến công ty báo cáo nhiệm vụ, không liên lạc gì với Lục Chính, sau đó ghé qua chỗ Thẩm Thư.

Nhìn thấy Hoa Điêu, Thẩm Thư vô cùng bất ngờ, mỗi lần Hoa Điêu đến đây đều mang tâm trạng chống đối, lần đầu tiên ngoan ngoãn chủ động đến chơi thế này.

“Chị cảm thấy hiện giờ em có gì không giống người khác không?” Làn da của Hoa Điêu ngăm đi nhiều, vẻ mặt yếu đuối bất lực.

Thẩm Thư không cười, chỉ nghiêm túc nhìn đứa trẻ đang dần trưởng thành với vết sẹo khắc sâu trong lòng chẳng dễ gì xóa bỏ: “Xinh đẹp hơn người khác rất nhiều.”

“Có đáng để người ta thích không ạ?”

“Người có đôi mắt trẻ thơ, đối với tình cảm rất chân thành. Vì vậy, đáng giá.”

“Thật ạ?” Hoa Điêu xác nhận lại.

“Thật.” Thẩm Thư biết, Hoa Điêu đang bị một tình cảm không thể chế ngự được bao trùm mọi cảm xúc, vì vậy mới bất lực và sợ hãi.

“Có người chiếm giữ cuộc sống của em, ăn cũng người đó, thở cũng người đó, ngủ cũng người đó đến cả trong mơ cũng là người đó, vậy bản thân em đâu rồi? Có khi nào cứ như vậy đắm chìm không bao giờ tìm lại được mình nữa không ạ?”

“Sao có thể?” rốt cuộc Thẩm Thư cũng bật cười: “Tình yêu là trao đi và nhận lại, em ở trong tim người đó, người đó cũng đồng thời xuất hiện trong tim em, thế nên người đó đem chính mình trả lại cho em.”

Hoa Điêu thở phào một hơi, cảm xúc bị đè nén một thời gian dài giờ được khơi thông, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.

“Có điều mãi mãi đừng bao giờ níu chặt hay cố sở hữu người đàn ông em yêu, phải học cách cho người đó không gian của riêng họ, nếu không, sự bám víu của em sẽ trở thành nỗi vướng bận khiến họ nghẹt thở. Nhưng cũng đừng trốn quá xa khiến người đó không tìm thấy được em.”

Thẩm Thư đưa tay quấn nhẹ lọn tóc xoăn bồng bềnh của Hoa Điêu: “Yêu nhau không phải lúc nào cũng kiểm soát hay quản thúc cũng không phải trò trốn tìm. Giữa cuộc đời rối ren phức tạp đầy gánh nặng này, nếu đã yêu nhau thì đừng quá ràng buộc lẫn nhau, cả hai hãy là chỗ dựa, cho nhau sự bảo vệ lòng trung thành, để có thể cùng nhau hạnh phúc.”

Hoa Điêu nhìn Thẩm Thư, đôi mắt trong trẻo lấp lánh: “Yêu là giúp người ta được là chính mình, yêu bằng bản năng của trái tim, không ngờ vực cũng không tùy tiện thay đổi.”

“Đúng, thông minh như vậy, chỉ một chút đã thông suốt rồi.” Thẩm Thư nhìn Hoa Điêu, mỉm cười.

Chạng vạng tối hôm đó, Hoa Điêu lần đầu tiên gõ cửa nhà Lục Chính.

Lục Chính ra mở cửa, trên người mặc bộ quần áo mùa hè ở nhà đơn giản thoải mái thế nhưng nhìn khá phong cách.

Thấy Hoa Điêu, vẻ mặt đầy lo lắng mong đợi, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười trêu: “Khiến bản thân đen thành thế này, chẳng khác gì công chúa Công-gô.”

Lục Chính sải chân bước vào nhà, vờ như lơ đãng hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Đổi luôn cả số điện thoại, cũng thật quyết tâm mà.”

Hoa Điêu vẫn không nói gì, chỉ ngồi yên trên ghế sofa, loay hoay với mấy hoa văn nằm rải rác trên váy.

Lục Chính ngồi xuống một góc cách Hoa Điêu khá xa: “Ảnh quảng cáo chụp thế nào rồi?”

Hoa Điêu gật đầu: “Cũng được.”

Sau đó Lục Chính không nói gì, chỉ ngồi đó dịu dàng nhìn Hoa Điêu, Hoa Điêu cố kìm nén những giọt nước mắt chực rơi xuống, cũng không dám mở miệng nói gì, sợ sẽ òa khóc.

“Nghê Hoa Điêu, kể từ khi em bắt đầu hung hăng phá vỡ cuộc sống bình thường của anh, em đã không còn được quyền đứng ngoài quan sát bỏ mặc anh nữa, em có trách nhiệm phải trả lại niềm vui hạnh phúc cho anh.” Lục Chính dịu dàng chậm rãi nói: “Anh đau khổ hay hạnh phúc, đều phụ thuộc vào suy nghĩ quyết định của em.”

Hoa Điêu nhẹ giọng hỏi: “Có ăn được cơm? Ngủ có ngon không?”

Lục Chính đang dần lấy lại bình tĩnh, nghe thấy câu hỏi đó, vẻ mặt tràn ngập niềm vui: “Không có em ở đây, mọi thứ đều không ổn.”

“Rất nhớ em sao?”

“Nhớ, rất nhớ, lúc nào cũng nhớ.” Lục Chính đứng dậy bước tới ôm Hoa Điêu vào lòng: “Nhớ đến tim cũng đau, rất đau.”

“Vậy thì phải đến chỗ Khổng Bồi khám gấp.” Hoa Điêu chôn khuôn mặt mình trong ngực Lục Chính, khẽ hít thở mùi hương ấm áp đó, lí nhí nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện