Nếu Như Yêu - Do Khê

Chương 67



Vừa vào đến cửa, Hàn Duy còn chưa kịp quan sát căn phòng đã lâu không được đặt chân vào, thì đã bị khiêng đến phòng ngủ. Từ Diệu Văn ném y lên giường rồi nhanh chóng dùng lực hôn xuống.

Miệng lưỡi day dưa cuồng nhiệt.

Tay cũng bắt đầu luồn vào quần áo, phủ lấy ngực và eo, rồi dùng ngón tay kẹp lấy đầu ngực của đối phương không ngừng xoa nắn, hạ thân dính chặt giữa hai chân người ta mà mạnh mẽ ma sát.

Hàn Duy bị châm ngòi đến cả người phát hỏa, toàn thân đều bị cuốn vào từng đợt khoái cảm. Y cố ngăn tiếng rên rỉ trong cổ họng, khẽ giọng nói ‘’Anh, không được, xằng bậy’’.

Từ Diệu Văn lại tăng thêm lực tay, hạ thân tiếp tục ma sát ‘’Anh đang yêu thương lão bà của mình, sao lại bảo là xằng bậy?’’.

‘’Anh đã hứa…Mấy ngày này…Ưm…Sẽ không làm…’’

‘’Để lừa em về phải nói vậy chứ? Em thật sự muốn để anh tự dùng tay mình à?’’

Hàn Duy giận phát khóc ‘’Sao anh lại…mặt dày như vậy?!’’.

Từ Diệu Văn kéo quần y xuống, lại đưa tay lên cởi áo sơ mi của đối phương, động tác nhanh gọn lại đẹp mắt, biểu tình vẫn rất bình tĩnh, sau đó lại bắt lấy tay Hàn Duy ép cởi quần áo cho mình, mặt vẫn không đổi sắc.

‘’Lưu manh, khốn kiếp, không biết xấu hổ’’ Tay bị ép vào chỗ đang bừng bừng phấn chấn, Hàn Duy mới nhận ra một khi đã ở cùng hắn, dù mình tính tình tốt đẹp cỡ nào cũng bị nhiễm bẩn.

Khi hai khối cơ thể trần truồng chạm vào nhau, Hàn Duy lập tức có phản ứng, chỗ đó từ từ ngẩng đầu dậy rồi kiên định đâm vào trước bụng Từ Diệu Văn.

Từ Diệu Văn cười mỉa ‘’Em cũng muốn anh mà’’.

Chứng cớ rành rành trước mặt, không thể phản bác chỉ quay đầu đi không để ý đến hắn.

Từ Diệu Văn thế nhưng lại không làm gì nữa mà đột nhiên đứng dậy, loay hoay tìm kiếm thứ gì trong tủ quần áo, một lúc sau, Hàn Duy thấy hắn cầm một thứ rất quen mắt đi tới, trong lòng không khỏi nổi lên dự cảm xấu.

Quả nhiên Từ Diệu Văn cầm cái tạp dề màu hồng viền ren định mặc vào người mình thì Hàn Duy lập tức kích động bật dậy, dùng sức giãy dụa ‘’Không mặc!’’

‘’Ngoan, chỉ mặc cho anh xem thôi được không? Chỉ một mình anh thấy thôi, được không? Hửm?’’

Cho dù Từ Diệu Văn dùng giọng nói trầm ấm không ngừng dụ ngọt, hai má lại bị hôn, Hàn Duy vẫn thủy chung đáp ‘’Không. Muốn thì tự mình mặc đi’’.

‘’Anh mặc đâu có đẹp. Ngoan, chỉ mặc lần này thôi, không còn lần sau, được không? Bảo bối, anh muốn thấy em mặc nó, một lần là được rồi. Được không? Hửm? Bảo bối?’’

‘’Không’’.

‘’Nghe lời’’.

‘’Không được…’’

‘’Anh rất muốn xem, bảo bối, bảo bối…’’

Từ Diệu Văn vừa gọi từng tiếng, vừa nhẹ nhàng ma sát khí quan giữa hai chân đối phương, nhưng vẫn không làm thêm gì nữa. Hàn Duy biết hắn mà không bắt mình mặc được cái tạp dề đáng sợ kia sẽ không buông tha, sợ hắn khó chịu, trong lòng thầm mắng chính mình một câu, rồi căm tức nhắm mắt lại, đưa đầu tới, ý bảo hắn mặc vào cho mình.

Ngẩng cao đầu, trên người cảm nhận được sự mềm mại của miếng vải áo, thắt lưng cũng buộc xong, Từ Diệu Văn khàn khàn lên tiếng ‘’Được rồi, mở mắt lên’’.

Không muốn mở mắt. Thật không dám nhìn đến bộ dạng của mình lúc này.

‘’Ngoan, mở mắt. Rất dễ nhìn’’.

‘’Lừa đảo’’.

‘’Không tin thì hỏi nó xem’’ Tay bị ép nắm lấy một vật gì đó nóng rực, Từ Diệu Văn kéo tay y vuốt ve vật căng cứng đến nổi gân xanh giữa hai đùi hắn, kéo từ gốc đến đỉnh, cảm nhận cho đủ độ nóng của nó.

Đã không ít lần cùng hắn, Hàn Duy đối với chỗ đó của hắn mỗi tấc đều quen thuộc, dù là lúc nó co ro im lặng giữa hai chân hay là lúc nó căng cứng đến nổi gân xanh, Hàn Duy đều biết rõ nó có thể biến hóa ra sao.

Bình thường đều không ngại ngùng gì.

Nhưng hôm nay trên người lại mặc thứ quần áo kỳ dị này, tay chạm đến tính khí ướt át của Từ Diệu Văn, Hàn Duy lập tức đỏ mặt.

‘’Mở mắt’’.

Vừa mở mắt đã thấy vật nóng bỏng trong tay mình, rồi mới cúi đầu xuống nhìn cái tạp dề.

Không biết lúc này trong mắt hắn bộ dạng này ra sao, Hàn Duy nhìn cái tạp dề thấy vô cùng mất tự nhiên muốn cởi ra.

‘’Rất dễ nhìn’’.

Từ Diệu Văn lên tiếng, vùi đầu vào hõm vai của đối phương đồng thời luồn tay vào tạp dề âu yếm cơ thể người nọ.

‘’Lần sau…Ưm…Không mặc nữa…’’

‘’Lão bà của anh mặc gì cũng dễ nhìn’’ Từ Diệu Văn nhấc một chân y lên, ngón tay thon dài bắt đầu hướng vào trong thăm dò ‘’Thật ra không mặc gì vẫn là đẹp nhất’’.

‘’Hạ lưu…’’

Đột ngột bị tiến vào, Hàn Duy chút nữa là rớt nước mắt.

Từ Diệu Văn thật đáng sợ, không biết là do ảo giác, hay là do đã lâu không làm, Hàn Duy cảm thấy chỗ đó của hắn còn lớn hơn bình thường, bên dưới của mình nuốt lấy có chút khó khăn.

‘’Bảo bối, em chặt quá’’.

Từ Diệu Văn nâng cao mông đối phương, cẩn thận tiến vào vài cái rồi rút ra, đến lúc thấy ra vào dễ dàng hơn rồi mới bóp mạnh hai vành mông, dùng lực tiến nhập, tốc độ kinh người đến mức khiến đối phương giàn giụa nước mắt.

‘’Chậm một chút… Diệu Văn…Ư ưm…Không…Ưm…Đừng…’’

Âm thanh cơ thể va chạm không ngừng vang vọng, tạp dề trên người Hàn Duy bị tốc lên cao, phía dưới bị hắn chiếm đóng, lực đạo vẫn không giảm chút nào, muốn xin Từ Diệu Văn đứng làm nhanh như vậy, thế mà một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, chỉ có thể gọi tên hắn, tiếng rên rỉ dần hòa nhịp với tiết tấu của đối phương.

Từ Diệu Văn giảm tốc độ lại, cúi người liếm đi những giọt nước mắt trên mặt y ‘’Sau này anh sẽ không để em phải rơi nước mắt nữa…Trừ những lúc làm em đến khóc…’’.

‘’…’’

Hàn Duy còn chưa kịp thở dốc mấy cái đã bị ôm lấy khóa ngồi trên người Từ Diệu Văn, tính khí tiến thẳng vào nơi sâu nhất, Hàn Duy giật nảy lên, nơi bị sáp nhập nóng rực như muốn thiêu đốt cả người.

Từ Diệu Văn đâm vào sâu, lại động eo nhanh, Hàn Duy bị làm đến thừa sống thiếu chết chỉ biết chôn mặt vào vai hắn, môi chạm đến da thịt hắn lại thấy chưa đủ mà chuyển qua hôn môi.

Cuối cùng hai người đồng loạt bắn ra, khắp người và trên tạp dề đều dính dớp thứ chất lỏng trắng đục. Từ Diệu Văn vẫn không cho y cởi tạp dề ra mà tiếp tục đứng trước gương làm thêm một lần.

Sau đó cảm nhận được cả người khoan khoái, thì ra Từ Diệu Văn vừa tắm cho mình, hắn mặc giúp y một bộ áo ngủ bình thường, chỉ chờ có thế y thoải mái vùi đầu vào lòng hắn tìm đến với giấc ngủ của mình.

Từ Diệu Văn ôm người trong lòng, đột ngột lên tiếng ‘’Anh cũng biết mình không đủ tốt, không thể dịu dàng quan tâm nhiều như Quản lý của em, sau này hẳn sẽ còn chọc tức em, khiến em đau lòng….’’

Hàn Duy khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn lại bị ấn vào ngực.

‘’Nhưng mà, anh sẽ không bao giờ buông tay, em cũng đừng mong có thể bỏ đi lần nữa….Nghĩ cũng đừng nghĩ, em chạy không thoát đâu’’.

Hàn Duy lắng nghe những lời kia, rồi vương tay ôm chặt Từ Diệu Văn, nhếch môi cười ‘’Nhưng mà, trong lòng em, anh là tốt nhất’’.

Im lặng một chốc mới nghe được hắn hỏi lại ‘’Thật không?’’

‘’Thật’’.

‘’Không nói láo?’’

‘’Không nói láo. Đồ ngốc’’.

Yêu một người, vốn không đơn giản là chỉ nhìn thấy những ưu điểm của hắn. Mà ngược lại, ở bên hắn càng lâu, càng phát hiện ra khuyết điểm của hắn nhiều không đếm xuể, nhưng vì đó là một phần của hắn, cho nên bạn có thể bao dung, thậm chí có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Bởi vì yêu hắn, cho nên nguyện ý đi yêu toàn bộ những thứ thuộc về hắn.

Mà người này vừa hay cũng nguyện ý yêu bạn.

Niềm hạnh phúc này không có gì so sánh được.

———————–END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện