Ngã Dục Phong Thiên

Chương 94: Nơi đây không phải thế giới của nó 2



Trong túi trữ vật của hắn còn ba khối lớn linh thạch, hắn không dám mang ra dùng

Sau một thời gian dài tu hành, hắn phát hiện ra việc năm đó mình phục chế thanh phi kiếm bằng gỗ thật quá lãng phí

Khối linh thạch lớn này rất không tầm thường, nếu không cũng không thể phục chế Trảm ngọc huyết tinh được

- Không phải việc bất đắc dĩ, nhất định không thể dùng tới mấy khối linh thạch này, có thể về sau sẽ có tác dụng lớn hơn

Mạnh Hạo hạ quyết tâm, sau đó thân thể hóa thành một đạo hồng quang, bảo phiến dưới chân lượn lờ, bay về hướng xa

Hắn suy nghĩ, sau đó linh lực trong cơ thể biến đổi, hào quang bao quanh bảo phiến dưới chân liền tiêu tán, sau đó hắn mới yên tâm phóng vút đi

- Qua mấy tháng rồi, đám đệ tử Tử Vận tông đó cũng nên rời đi mới phải

Mạnh Hạo cẩn thận suy xét

Hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, sau một hồi tính toán, đồ rằng nơi hắn đang xuất hiện đã gần đô thành nước Triệu

Đó là nơi gần với Đông Thổ Đại Đường, nơi mà hắn vẫn luôn mơ ước được đi đến

Hồi tưởng lại khoảng thời gian ba năm miệt mài kinh sử rồi thi rớt, hiện giờ hắn đã không còn là một thư sinh nữa, mà trở thành tu sĩ

Mọi việc biến đổi thật không ngờ

Sắp tới gần đô thành nước Triệu, Mạnh Hạo đi trên quan đạo, tóc dài buộc cao, trường bào bên ngoài làm hắn không khác gì văn sĩ bình thường, chỉ có thân thể trở nên thon dài hơn, làn da ngăm ngăm, khí chất hoạt bát hơn nhiều

Theo bước chân hắn, từng bông tuyết bay bay

Mặt đất như được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng

Không gian xung quanh yên tĩnh

Càng gần tới đô thành, xe ngực xuất hiện càng nhiều

Mạnh Hạo đang đi trên đường, từ sau lưng hắn xuất hiện một cỗ xe chạy với tốc độ rất nhanh như sắp bỏ lỡ điều gì đó

Lúc đi ngang qua người Mạnh Hạo, màn che bị gió thổi tung lên làm lộ ra ở bên trong có một thư sinh đang chăm chú đọc sách

Mạnh Hạo liếc nhìn người thư sinh, ánh mắt bình tĩnh như đang nhìn bản thân mình mấy năm trước

Hắn thở nhẹ, muốn bước đi tiếp thì chiếc xe ngựa chợt dừng lại, đợi Mạnh Hạo tới gần

Thư sinh từ trên xe đi xuống, cúi đầu thi lễ với Mạnh Hạo

- Huynh đài cũng tới đô thành nước Triệu tham gia khoa cử sao?

- Lúc trước tại hạ có ôm mộng đỗ đạt, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi

Mạnh Hạo vội hoàn lễ, rồi đáp

- Đáng tiếc! Huynh đài có khí vũ không tầm thường, sao lại sớm buông xuôi như vậy?

Thư sinh này nhìn Mạnh Hạo tuổi tác không cách xa mình lắm, tiếc nuối

Mạnh Hạo chỉ lắc đầu, không đáp

- Mà thôi, tuyết đã phủ dày, đường sá không dễ đi

Nếu sợ không kịp vào thành, hay là huynh đài cùng đi với tại hạ, may ra còn kịp

Người thư sinh này mỉm cười nói với Mạnh Hạo

Mạnh Hạo ngẩng nhìn sắc trời, lại nhìn thư sinh trước mặt, ôm quyền tạ ơn rồi bước lên xe ngựa cùng đối phương

Trong xe có một Đồng Lô đang đỏ lửa, hơi nóng xua đi khí lạnh bên ngoài

Từ đó có thể thấy được gia cảnh thư sinh này không thấp, lão giả lái xe cũng là người biết công phu

- Tiểu sinh là Trịnh Dung, huynh đài không cần câu nệ

Chúng ta đều là văn nhân, ra ngoài cũng nên giúp đỡ lẫn nhau

Trịnh Dung khoát tay, mỉm cười nói với Mạnh Hạo

- Tại hạ là Mạnh Hạo, đa tạ Trịnh huynh!

Mạnh Hạo cũng mỉm cười đáp lại

Hắn nhìn vào quyển sách trên tay Trịnh Dung, từ chữ viết và mùi hương tản ra có thể thấy đây nhất định là một cuốn sách cổ

- Huynh đài họ Mạnh?

Trịnh Dung nghe xong liền nghiêm mặt, không gian chật chội trong xe làm hắn rất muốn cúi đầu thi lễ nhưng không được

- Thì ra huynh đài cũng là thế gia vọng tộc, thứ cho Trịnh mỗ đã thất lễ

- Trịnh huynh cần gì như thế, chỉ là tên họ mà thôi, dù tổ tiên huy hoàng, tại hạ lại là tử tôn, nhiều lần thi rớt, tự thấy hổ thẹn trong lòng

Mạnh Hạo ôm quyền trả lễ

- Mạnh huynh nói vậy chưa đúng rồi

Tuy đời trước không còn, đời sau lại không đỗ thành khoa cử nhưng chỉ cần trong lòng còn giữ nhân lễ, tất là đại nho sinh

Trịnh Dung nghiêm túc nói

- Trịnh huynh, thế nào là nho?

Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Dung hỏi

- Lễ nhạc, nhân nghĩa, trung dung chính là nho

Trịnh Dung không cần nghĩ, lập tức đáp

Mạnh Hạo không trả lời ngay, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết bay bay, sau một hồi mới nói:

- Vậy còn nhân sinh?

- Nhân sinh?

Trịnh Dung hơi khựng lại, không đáp lời ngay

Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, gió tuyết phiêu tán bên ngoài cửa xe

Mạnh Hạo nâng tay lên, đưa ra ngoài cửa sổ, đón lấy từng bông tuyết rơi vào lòng bàn tay mình

- Tuyết này chỉ mùa đông mới có, lại cần tiết trời giá lạnh, cho nên, giá buốt chính là nhân sinh của nó

Mạnh Hạo khẽ nói:

- Tuyết chỉ có thể tồn tại vào mùa đông, tới gần lửa sẽ không còn nữa, mùa hè cũng không thể có tuyết

Bông tuyết trong lòng bàn tay ta đã tan ra, bởi vì đó không phải là thế giới của nó

Mạnh Hạo vung tay, những giọt nước vung ra, rơi xuống mặt đất

Trịnh Dung ngẩn người, thần sắc hơi mờ mịt

Tới lúc xe ngựa tiến vào cửa thành, Mạnh Hạo bình thản nói

- Đa tạ Trịnh huynh đã giúp đỡ, Mạnh mỗ cáo từ

Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu cảm tạ rồi xuống xe, bước đi trên nền đường phủ đầy tuyết trắng

Trịnh Dung nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, miệng vẫn còn lẩm bẩm mấy câu, "nhân sinh của tuyết chính là như vậy sao”, sau đó ôm quyền, cúi đầu thật sâu hướng về phía Mạnh Hạo

Trong gió lạnh, thân thể hắn dần bị bông tuyết bao phủ

Hắn dường như đã ngộ ra điều gì đó

Sau khi vào xe ngựa, những bông tuyết trên người hắn tan biến

Câu chuyện của ngày hôm nay hắn sẽ mãi không quên

Nhiều năm sau, khi đã trở thành một đại nho sĩ của nước Triệu, hắn vẫn nhớ tới màn gió tuyết hôm nay, nhớ tới một người thư sinh tên là Mạnh Hạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện