Chương 2: Theo Ta Đi! Bao Ăn Bao Ở
Nhớ tới những chuyện trong mộng, Chu Chu nhịn không được đỏ mặt, dù mình có động xuân tâm thì nằm mơ thấy cái loại này cũng quá suy đồi quá xằng bậy rồi, nàng đầu óc không có bệnh, lại là một hoàng hoa tiểu khuê nữ, thế nào lại mơ tưởng cùng với cái thằng thị huyết biến thái kia cái gì đó, gì đó chứ?
Chu Chu tiện tay kéo cái khăn đã cũ từ trên cái giá đặt bên tường qua, ném vào trong chậu nước, đánh vỡ đi ảnh ngược của mình, sau đó vớt lên, vắt khô rồi dùng sức lau mặt.
Lau ba lớp da cũng không lau thành mỹ nữ được! Một giấc mộng mà thôi, lại nghĩ chi cho nhiều chứ! Chu Chu khinh khỉnh, chấp nhận số mệnh xoay người đi nhóm lữa nấu cơm.
Hai chén một lớn một nhỏ, mì nước rau dại, nấu xong vừa bưng đến bên bàn, cửa phòng đã bị người bên ngoài đá văng một cách thô bạo, một thanh sam thiếu niên nhìn qua đại khái chừng mười bảy, mười tám tuổi phóng cái vèo tới chổ Chu Chu, chỉ kịp thấy bóng lưng không thấy rõ mặt người.
Thiếu niên mắt đăm đắm nhìn mì nước rau dại đặt ở trên bàn, nhăn nhăn đầu mày, ác giọng hỏi: “Chỉ ăn cái này? ! Hai con gà ngũ sắc hôm qua ta mang đến đâu? !”
Chu Chu bị thằng khách hung dữ này dọa cho một trận, theo phản xạ lùi về sau mấy bước, lúng túng đáp: “Sáng, sáng sớm ăn dầu mỡ nhiều không tốt, ta, ta, ta buổi trưa làm cho ngươi ăn được không? Ôi…”
Lời còn chưa nói hết, lỗ tai đã bị thanh sam thiếu niên giơ vuốt ra nhéo cho một trận, kề sát mặt trước mặt nàng, mắng: “Đại não heo của ngươi chứa cái gì trong đó? Ta nói rồi sáng hôm nay phải xuất phát đến Thánh Trí Sơn bái sư, đi liền ở hẳn trên núi, buổi trưa còn ăn gà ngũ sắc cái giống gì?”
Nhìn gần mới thấy rõ, thiếu niên lớn lên dung mạo thật phi phàm, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan thanh tú, tinh tế lại ẩn chứa một chút lạnh lùng yêu mỵ, có trợn mắt cau mày mà giận dữ, cũng vẫn đẹp đẽ như thường.
Chu Chu không biết sao mà hình dung, chỉ là bỗng dưng nhớ tới một câu khoai khoai ngô ngô: dù có là vô tình cũng vẫn khiến người động tâm.
Nàng như thế nào lại nghĩ ra một câu nho nhã như vầy chứ? Nàng hình như trường còn chưa tới qua, sách còn chưa rờ đến mà… Bất quá thói nghĩ mông lung của nàng đã rất nhanh bị một trận đau nhức trên tai thay thế hẳn.
Thiếu niên nhướng mày trái, vừa xem thường vừa hung hăn nhìn nàng, ánh mắt kia rõ ràng có ý là: Nếu như không cho thằng chả một giao đãi thỏa đáng, thằng chả sẽ nhéo rớt tai nàng!
Chu Chu đau đớn đến độ nước mắt rưng rưng, khúm núm thẻ thọt nói: “Vậy, ta ngay bây giờ đi làm cho ngươi ăn…” Ngụy biện sẽ ăn đòn, biết sai thành thật nhận, đồng thời lập tức sữa chữa sai lầm, còn có một con đường mà sống.
Thanh sam thiếu niên hừ nặng một tiếng, buông tha cái lỗ tai nàng, nói: “Chờ ngươi làm xong trời còn không tối, xuất phát thế quái nào? Hành lý thu thập rồi chưa? Ăn nhanh đi rồi theo ta!”
“A? Hành lý?” Chu Chu mặt ngu ra, nàng nhớ thiếu niên hai ngày trước từng nói muốn lên Thánh Trí Sơn bái sư tu luyện, nhưng mà nhà hắn ở cách vách cũng không có ở với nàng, nàng làm sao thu thập hành lý cho hắn a? Không đúng! Hắn nói là cùng đi với hắn? !
Lỗ tay vừa mới thoát khỏi kiếp số lại lần thứ hai rơi vào ma chưởng, thiếu niên hung hăng véo một hồi cả giận nói: “Lợn ngố! Ngươi đương nhiên là phải theo ta tới Thánh Trí Sơn rồi, này còn cần ta phải căn dặn sao? !
Tượng đất ép quá cũng biết giận, Chu Chu vừa ráng sức cứu vớt lỗ tai mình, vừa la nhỏ: “Ta lại không hy vọng trường sinh đắc đạo gì hết, đến Thánh Trí Sơn làm gì?”
Thiếu niên sửng sốt, giận dữ nói: “Cơ hội này người khác cầu còn không được, ta lại nguyện ý mang ngươi đi, ngươi còn màu mè với ta? !”
“Ta không muốn tu tiên, ở nơi đây rất tốt.” Chu Chu vất vã lắm mới giãy khỏi ma trảo, bưng bưng lỗ tai chạy trốn thật nhanh.
“Ngươi ở chỗ này vô thân vô cố, chết đói cũng không có ai lo, còn theo ta đi đến Thánh Trí Sơn bái sư, chỉ cần có thể trở thành đệ tử ngoại môn, cả đời cơm áo không lo, có Thánh Trí phái bao ăn bao ở, cung phụng ngươi đến ngày ngươi nằm xuống mồ, chẳng lẽ không tốt?” Thanh sam thiếu niên dưới đáy mắt mang vẻ tính toán, thu liễm cơn tức hừm hừ nói.
Hắn gần một năm nay ở chung với Chu Chu, căn bản cũng hiểu thấu được suy nghĩ của nàng, tự nhiên cũng biết rõ thứ gì đối với nàng có lực hấp dẫn lớn nhất. Từ đây đi đến Thánh Trí Sơn đường xá xa xôi, đi nhanh cũng mất cả hai, ba ngày, nếu như không thể thuyết phục nàng tự nguyện đi theo, thì thật đúng là phiền toái.
Quả nhiên, Chu Chu nghe xong tâm liền động đậy, bất quá còn có chút hồ nghi: “Có chuyện tốt như vậy sao? Trở thành đệ tử của bọn họ có khó không? Thường yêu cầu những gì?”
Thiếu niên hừ khẽ một tiếng, nói: “Không khó, chỉ cần ngươi vượt qua vài cái khảo nghiệm linh căn là có thể, thông thường thì tìm kiếm mấy loại thảo dược trong sân, rất nhẹ nhàng. Nếu như không phải đáp ứng với bà ngoại ngươi phải chiếu cố ngươi, ta cũng chẳng muốn rước phiền phức như vậy đâu! Cũng không đổ chậu nước nhìn lại đức hạnh của mình xem sao, ngay cả lão lưu manh cuối thôn cũng không chịu tới đề hôn, sau này ngươi già ai dưỡng ngươi?”
Nói thì nói, đâu cần vũ nhục nhau chi nữa!
Nàng mỗi sáng đều lấy chậu nước soi mặt mình một lần xem xem đẹp hay không! Bà ngoại nói nàng là nữ tử đẹp nhất trong thiên hạ, mặc dù hiện tại còn chưa phải, nhưng con gái mười tám tuổi luôn thay đổi rất lớn, nàng một lúc nào đó cũng sẽ rất xinh đẹp! Chu Chu ở trong lòng ra sức cường điệu, nhưng nàng không có ngu đến nước nói ra lời cho cái thằng bại hoại trước mặt nghe, bằng không nhất định sẽ bị đã kích không chút lưu tình.
Tỉ mỉ xem xét lời thiếu niên nói một chút, hắn tuy rằng quen thói ăn hiếp nàng, nhưng ngẫm lại cũng chưa từng gạt nàng, hay phải nói là hắn khinh thường gạt nàng. Cái dạng của nàng, rất thương tâm mà nói, bọn buôn người gặp nàng cũng sẽ đi vòng thật xa, trên người lục mãi không ra vài đồng bạc, tiền không sắc không, lại không có gì cái đáng giá để người ta đánh chủ ý cả.
Bà ngoại mất, bại hoại cũng sẽ đi, trong thôn này lưu manh hỗn tạp nhất định sẽ thừa dịp khi dễ nàng, nàng ngày sau rất có thể sẽ thật cảnh già quạnh quẻ.
Thiếu niên thấy nàng động tâm thì thôi không nói nữa, điệu bộ nghênh ngang ngồi xuống bưng chén mì lớn trước mặt lên húp xì xụp. Chu Chu lớn lên không đẹp mắt, thế nhưng tay nghề thì rất xuất sắc.
Rốt cục, Chu Chu tựa hồ như nhận mệnh, bước dịch về phía bên bàn, máy móc ăn cho xong một chén của mình, sau đó đứng lên thu dọn bát đũa, thành thành thật thật trở về phòng thu dọn hành lý.
Thiếu niên nhìn xem bóng lưng nàng bận bịu, trong lòng thầm đắc ý, mẫu thân từng nói qua, Thánh Trí phái đồ ăn rất kém cỏi, các đệ tử bình thường mấy việc giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, vân vân đều phải tự mình động thủ, lừa đem tiểu ngốc trư theo, liền không cần phải phiền não vì mấy thứ vụn vặt này nữa, còn coi như đã hoàn thành lời hứa với bà ngoại Chu Chu, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Nhớ tới mẫu thân, tâm tình phấn chấn của thiếu niên nhất thời chuyển sang buồn bã, gục đầu nhếch môi không nói.
Chu Chu không phải không biết nàng đi theo thiếu niên lên núi bái sư, thì phải tiếp tục cuộc sống nô dịch bị hắn sai sử, bất quá chung quy so với một người một mình ở lại thôn, đến già chết đói không người chăm sóc thì tốt hơn.
Hơn nữa từ khi hắn thành hàng xóm, số lần nàng gặp ác mộng tựa hồ đã giảm thiểu rõ rệt, trước đây gần như cách hai, ba ngày đều giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, sau khi hắn đến, có lúc một tháng cũng không phải chịu ác mộng một lần… Đại khái là ác mộng cũng biết sợ ác nhân đi.
Nàng đã tạo nghiệt gì a! Nằm mơ thì bị biến thái khi dễ, tỉnh dậy liền bị ác nhân sai bảo!
Chu Chu kỳ thực không có hành lý gì để thu thập, chủ yếu chỉ mang theo một ít lương khô, nước uống và vẻn vẹn vài kiện y phục để thay đổi, gian phòng đơn giản thu dọn xong liền trống trơn, đem mấy thứ linh tinh xếp gọn vào hòm, nhờ hàng xóm bên cạnh trông dùm cái nhà một tiếng là được.
Trước khi đi, Chu Chu đến trước mộ phần bà ngoại ở phía sau núi, cúi đầu lạy ba cái, vác lấy hành trang là cái giỏ trúc đựng thức ăn và y phục, sờ sờ lên cái vòng tay bằng đồng nho nhỏ trên cổ tay mà bà ngoại lưu lại cho nàng, đưa mắt nhìn lại tiểu trang nàng đã sinh hoạt hai năm qua, xoay người bước theo thanh sam thiếu niên.
Bình luận truyện