Chương 22: Sở Thích Đặc Biệt Của Sư Phụ
Chu Chu dở khóc dở cười, nhìn Bảo Pháp Hổ tư thái kinh hồn táng đảm như lâm đại địch, giống như hắn ăn vào chính là độc dược mà không phải một món ăn bình thường. Hắn bị Bùi Cốc độc hại bao nhiêu năm, mới có thể phòng bị sâu như vậy với Bùi Cốc a?
“Ơ? ” Bảo Pháp Hổ càng nhai hai mắt càng sáng, nhai hết một khối thịt chồn trắng, lại kẹp một khối nữa lên bỏ vào trong miệng, tốc độ lần này so với trước nhanh một chút. Một đũa tiếp một đũa như vậy, không tới thời gian một nén hương, cả nồi chồn trắng chưng quả ô tô bị hắn ăn đến sạch sẽ, chỉ kém Bùi cốc khi trước không để ý dáng vẻ liếm sạch nước tương mà thôi.
“Sướng khoái! Ha ha! Sướng khoái! Chồn trắng chưng quả ô tô này mùi vị quả thật không tệ! ” Bảo Pháp Hổ liếm liếm mép, hài lòng thở dài một tiếng, đã bao nhiêu năm rồi! Vị giác của hắn cũng sắp bị Bùi cốc phế bỏ, rốt cục cũng được ăn mĩ vĩ nhân gian như này!
Bùi Cốc hất hàm, vênh vênh váo váo nói: ” Ta sớm đã nói Bách Vị Thiên của ta chính là tuyệt thế kỳ thư, ngươi lại không tin, hôm nay ngươi phục chưa?”
Bảo Pháp Hổ thân mình mệt mỏi, hừ nói: ” Phục một nửa thôi, thằng cha nhà ngươi cho dù lại đầu thai mười lần nữa cũng làm không ra mỹ vị như thế, món ăn này là tiểu nha đầu kia làm chứ gì.” Vừa nói vừa đưa tay vẫy vẫy Chu Chu, nói: “Tiểu nha đầu tới đây. “
Bùi Cốc không phục nói: “Đó cũng là do sách của ta viết hay! Như thế nào, ăn chồn trắng chưng quả ô tô, ngươi…..cảm thấy khá hơn nhiều chứ? “
“Bệnh cũ rồi, nào có hiệu quả dễ dàng như vậy, chỉ qua mùi vị này cũng làm ta thoải mái hơn nhiều. ” Bảo Pháp Hổ cười cười nói, đưa tay sờ sờ, từ trong lòng ngực lấy ra một khối thuẫn bài màu hoàng kim đưa cho Chu Chu nói: ” Tiểu nha đầu, cái khiên Kim Cang coi như tạ lễ đi. Ngươi ngay cả Luyện Khí kỳ tầng một cũng không đạt tới, pháp khí pháp bảo khác ngươi cũng không dùng được, cái khiên Kim Cang này bên trong phong ấn một chút linh lực, ngươi chỉ cần mang nó ở trên người, gặp công kích pháp thuật hay là pháp lực thì nó sẽ bảo vệ ngươi, địch nhân Luyện Khí kỳ bình thường đều không cần phải lo lắng. Bất quá linh lực có hạn, nhiều nhất chỉ có thể dùng ba lần. “
Có thể có ba lần cũng rất không tệ, nàng cũng không phải là Doãn Tử Chương ngày ngày thích tìm người đánh nhau ẩu đả!
Chu Chu không nghĩ tới làm một món ăn có thể đổi lại đồ tốt như vậy, vội vàng lớn tiếng nói tạ ơn.
Bảo Pháp Hổ nhìn nàng một lúc, kỳ quái nói: “Ta nhớ bổn môn chưa bao giờ thu đệ tử mười tuổi trở lên không có chút căn cơ nào…… ” Chu Chu mặc dù nhìn qua rất nhỏ, nhưng dù thế nào cũng mười ba mười bốn tuổi rồi, trên người nửa điểm linh lực dao động cũng không có, rõ ràng chưa từng tu luyện qua, người như vậy làm thế nào lẫn vào Thánh Trí phái?
Bùi Cốc cười nói: “Nàng gọi Chu Chu, là đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền trưởng lão Ứng Bàng Phong, coi như là sư muội của ta và ngươi. Chưởng môn cùng các vị trưởng lão từng khảo nghiệm qua, nàng vừa không có linh căn còn là phế mạch trời sinh, có điều cảm ứng thần thức cường đại dị thường, hôm qua xem Bách Vị Thiên của ta, hôm nay có thể làm ra chồn trắng chưng quả ô tô này, quả thực chính là kỳ tài trời sinh!”
Có thể làm thức ăn ngon chính là kỳ tài trời sinh? Bảo Pháp Hổ trong lòng xem thường, bất quá cũng đoán được mục đích Bùi Cốc cố ý mang nàng đến đây, thứ nhất là rửa sạch nỗi nhục trước đây, chứng minh Bách Vị Thiên của mình nói có đạo lý, thứ hai là muốn giúp mình kết giao Trịnh Quyền trưởng lão Ứng Bàng Phong, nói không chừng một ngày kia có thể luyện chế ra đan dược điều trị vết thương cũ của hắn.
Thậm chí Bùi Cốc những năm này chỉ nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng linh thảo linh thú, còn không phải là có ý thay hắn điều dưỡng thân thể, khôi phục bệnh cũ.
Bảo Pháp Hổ đối với tâm ý của Bùi Cốc rất cảm động, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Hắn tính tình cao ngạo, lại càng không nguyện ý cầu trợ những người khác, hơn nữa khinh thường hành động cùng Chu Chu kết giao đi lấy lòng sư phụ Trịnh Quyền của nàng, cho nên nhận thấy được ý đồ của Bùi Cốc, đối với Chu Chu ngược lại lãnh đạm không ít.
Bùi Cốc cùng hắn quen biết nhiều năm, thấy như thế, trong lòng thầm than một tiếng, trước mặt Chu Chu không tiện khuyên giải hắn, không khí nhất thời lạnh xuống.
Chu Chu hồi tưởng tình cảnh nhìn thấy mới vừa rồi, Bảo Pháp Hổ này tựa hồ rất có thành kiến với Tô Kinh, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, phải nghĩ biện pháp kéo hắn tới làm núi dựa của mình mới được, trong một tháng này mình coi như là kiếm ăn trên địa bàn của hắn, Nguyên Thủy cốc tổng cộng do sáu tên đệ tử Trúc Cơ kỳ chịu trách nhiệm quản lý, Kim Vạn Lượng là một trong số đó, còn có Bảo Pháp Hổ cùng Bùi Cốc trước mặt, cùng bọn họ đặt quan hệ tốt, ít nhất thì một nửa Đại đầu mục đứng ở cạnh mình, có người muốn đối phó nàng thì sẽ gặp phải khó khăn rất lớn.
Đến Ứng Bàng Phong, có sư phụ Doãn Tử Chương tọa trấn, cho dù Trịnh Quyền lại nhìn mình không vừa mắt, cũng không đến mức mặc kệ những người thuộc Phong khác đến ức hiếp nàng, đây là vấn đề mặt mũi, Trịnh Quyền không cần mặt mũi, Vưu Thiên Nhận lại không thể không cần.
Chu Chu con ngươi xoay chuyển, rụt rè mở miệng nói: “Bảo sư huynh, ngươi có thể giúp ta một việc hay không? “
Đối phó loại người cao ngạo hiếu thắng này, trực tiếp yếu thế van xin che chở là một loại phương pháp không tệ.
Bảo Pháp Hổ quả nhiên mắc lừa, hiếu kỳ nói: “Cái gì? “
“Hôm qua ta mới vừa đến thánh trí phái, lại không cẩn thận đắc tội cháu cố gái Tô Lăng của Tô Kinh Tô trưởng lão, người nhà nàng rất hung dữ, ta sợ….. ” Chu Chu cố ý ấp a ấp úng nói.
Bảo Pháp Hổ thoạt nhìn thô lỗ, nhưng tâm tư rất tinh tế, vừa nghe lời này đã hiểu, hừ một tiếng cười nói: “Ngươi thấy ta cùng Tô trưởng lão không hợp nhau, muốn ta ra mặt thay cho ngươi? “
“Không phải, Tô trưởng lão là tiền bối, ta làm sao có năng lực cùng hắn đối nghịch? Bất quá là nghĩ, nếu như hai vị sư huynh nghe được tin tức gì, thông báo trước một tiếng, ta cùng với Doãn sư huynh nghĩ biện pháp tốt ứng phó. ” Chu Chu nói lên yêu cầu vô cùng thấp, nàng như vậy ngược lại khơi dậy hào khí của Bảo Pháp Hổ cùng Bùi Cốc, hai người vỗ ngực biểu thị ở trong Nguyên Thủy cốc, bảo vệ nàng cùng Doãn Tử Chương an toàn vô lo.
Chu Chu không dưng nhiều thêm hai tòa núi dựa, tạm thời buông xuống tảng đá lớn trong lòng, ngược lại nhớ tới lúc trước Liêu Vịnh Kỳ nói một ít vấn đề không rõ ràng về Trịnh Quyền…, nhân cơ hội hỏi thăm hai người tính tình cùng thái độ đối nhân xử thế của Trịnh Quyền.
Bảo Pháp Hổ cùng Bùi Cốc hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút cổ quái.
“Con người Trịnh trưởng lão cũng không có gì, bất quá có chút ít…… Ừ……Sở thích nhỏ. ” Bộ mặt đen xì của Bảo Pháp Hổ hơi hồng lên, dời tầm mắt đi không nhìn chu chu.
“Sở thích gì?” Chu chu truy hỏi kỹ càng sự việc.
“Ngươi là một bé gái, vẫn không nên hỏi nhiều mới tốt. Lại nói lão thất phu Tô Kinh kia cũng không biết nghĩ cái gì, nghe nói hắn muốn đưa đi cháu cố gái đi bái Trịnh trưởng lão làm thầy, đứa cháu gái kia lớn lên cũng xinh xắn, hiện tại tuổi còn nhỏ quá, qua mấy năm nữa…… Hắn sẽ không sợ….. ” Bùi Cốc nói chuyện cũng thật là mập mờ.
Bảo Pháp Hổ hừ nói: “Nói không chừng người ta chính là đánh cái chủ ý này! Đánh cược một cháu cố gái, giao hảo với đại sư luyện đan như Trịnh trưởng lão, nói như thế nào cũng không lỗ lã, huống chi đứa cháu cố gái kia nghe nói ở phương diện luyện đan cũng rất có thiên phú. Trịnh trưởng lão những năm gần đây cũng thường xuống núi giải quyết, cũng chưa từng nghe nói hắn cùng nữ đệ tử trong phái có cái gì, có lẽ trong lòng hắn tự có chừng mực.
Chu Chu buồn bực, các ngươi nói rõ chút không được sao?
Bình luận truyện