Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 17



Sau hơn mười ngày, Tô Mạch thường xuyên đi tìm Hà Thụ, nhưng phần lớn di động đều không dùng tới, chủ yếu gọi người thông báo một tiếng, nói là lại trục trặc ra sao, lớn từ cửa đóng nhỏ đến ngăn kéo, Hà Thụ mỗi lần đều là có chút hoảng hốt hiểu được, nhưng lại sợ y làm gì xấu, đều là ôm công cụ hấp tấp đi qua, nhưng những dụng cụ này không một lần nào được phát huy công dụng.

Thời điểm Tô Mạch gọi hắn, phần lớn thời điểm đều là thời điểm nghỉ trưa, người khác đều ở văn phòng, Tô Mạch liền không sợ hãi mang Hà Thụ ở trong lối đi nhỏ đấu đá lung tung, lái xe đi ở trên đường càn quét, có đôi khi sẽ mang Hà Thụ đi siêu thị, hai người ôm đống lớn củ cải trắng không coi ai ra gì, gặp gỡ thời điểm giảm giá, Hà Thụ ở mặt sau lấy đồ, Tô Mạch ở phía trước xung phong mở đường, chờ thời điểm ăn uống thỏa mãn, đều là một thân mồ hôi khó ngửi, Tô Mạch lại mang Hà Thụ về nhà của mình, y ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi một bên nghĩ lần sau muốn ăn cái gì, Hà Thụ ở trong phòng bếp nồi chảo leng keng một trận loạn vội.

Có một lần ở trong nhà Tô Mạch không có muối, Tô Mạch mặc quần tây trang ống quần giẫm lên dép lên, đá lẹp xẹp đi xuống dưới lầu mua, gặp một đống người của Phùng Lạc, những anh em khác đều lớn tiếng rống: “Tô Mạch, đi a, người nào khiến cậu hồi tâm, hôm nào mang bọn tôi bái kiến chị dâu!” Chỉ có Phùng Lạc nhìn y bộ dáng có chút phức tạp. Tô Mạch cũng đùa, nói tiếng hi, thoải mái mà mang bao lớn muối ăn lại đá lẹp xẹp tiêu sái trở về.

Ngày như vậy, làm cho Hà Thụ rất có cảm giác hạnh phúc, chính mình cũng ít khi trở về căn nhà nhỏ bé kia, trong mười ngày có bảy ngày đều là qua đêm ở nhà Tô Mạch, buổi tối làm xong sự tình kia, Tô Mạch liền ôm chặt bên hông của Hà Thụ, hai người ở trên giường nhỏ kia, chung quanh phòng đều trống trải, trên đỉnh đầu là bức vẽ đỏ vả đen bừa bãi, những lúc này, Hà Thụ đều tự trong đáy lòng cảm thấy được giường nhỏ tốt hơn, so với giường king size, nằm chung bất quá là đồng sàng dị mộng, không so được với gắt gao ôm nhau.

Tô Mạch tính dục cực kỳ dồi dào, có đôi khi buổi tối sẽ làm hai ba lần, làm cho Hà Thụ có chút ăn không tiêu. Có đôi khi Hà Thụ trở về nhà, ôm gối đầu cố gắng ngủ một buổi tối, buổi sáng ngày hôm sau Tô Mạch liền đánh một cái điện thoại gọi Hà Thụ đến, đem văn phòng khóa trái, hai người ở trên ghế sa lon làm, Tô Mạch tựa hồ cực kỳ thích từ phía sau đi vào, một chút một chút đều tiến rất sâu, khí lực cũng rất lớn, Hà Thụ luôn chôn cái đầu, đem thở dốc cùng khóc thút thít đều vùi vào, chính là thân mình hơi hơi run rẩy, có chút vuốt ve đau đớn, có chút bạo lực cắn, rõ ràng chính mình cũng không rõ bản thân cũng thích loại mãnh liệt này một chút, mỗi lần đều là động tác thất thần phối hợp với động tác của Tô Mạch phóng thích, thời điểm đứng lên chân đều run rẩy một trận.

Có một lần Tô Mạch đi tham gia đàm phán với một công ty lớn, ngay ở trong thành phố này, cách công ty không xa có một khách sạn cao cấp dùng để tổ chức hội nghị, nhưng vừa đi hai ba ngày, vài ngày sau Hà Thụ lần đầu tiên nhận được điện thoại của Tô Mạch, ở trong phòng làm việc, tiếng vang thực mãnh liệt kia thời điểm vang lên, Hà Thụ còn có chút phản ứng không kịp, thẳng đến khi ánh mắt của đồng nghiệp đều hung hăng bắn tới, Hà Thụ mới cuống quít lấy ra cái di động không ngừng rung, đem di động kia mở ra, thanh âm của Tô Mạch ở đầu bên kia kiêu ngạo vang lên, tựa hồ có vài phần từ tính.

Tô Mạch đàm phán tựa hồ tiến hành thực thành công, Tô Mạch nói: “Hà Thụ, cậu hiện tại lại bên này của tôi đi.”

Hà Thụ sững sờ nói: “Anh không phải ngày mai mới trở về sao?”

Tô Mạch ở đầu dây bên kia thấp cười, tiếng cười rất êm tai: “Ngày mai còn có một hồi tiệc rượu chúc mừng, cậu hiện tại lại đây đi, tôi ở phòng một mình, đến đây đi —- Hà Thụ, tôi đã lâu không có gặp cậu.”

Hà Thụ cảm thấy được mặt mình nóng lên, ngay cả máu đều sôi sục lên, vì thế đem công việc buông ở trên bàn, thực đột nhiên đứng lên, ánh mắt đều có chút tỏa sáng. Đón một đống ánh mắt chẳng biết gì của đồng sự, Hà Thụ đầu óc có chút mê muội nói: “Tôi… Tôi xin nghỉ bệnh.” Rồi mới oanh oanh liệt liệt chạy ra ngoài, hắn cảm thấy được gió bên tai đều cao xướng cao vút, tim đập rất nhanh, cơ hồ muốn từ trong cổ họng nhảy ra. Khẩn cấp như thế.

Đó là Hà Thụ lần đầu tiên cực độ xa xỉ kêu một chiếc xe taxi, chạy đến trước mặt khách sạn liền xuống xe, bảo vệ ở cửa nhìn hắn mộc mạc cũng không cho hắn vào, bất kể hắn mặt đỏ tai hồng giải thích như thế nào, đều không cho vào. Lúc này Tô Mạch từ trong khách sạn chạy chậm vọt ra, trên chân chỉ mang một đôi dép lê của khách sạn, Tô Mạch một bên nắm tay của Hà Thụ, một bên lớn tiếng đối với bảo vệ trước mặt rống lên một tiếng: “Mẹ nó, đây là bằng hữu của tôi!” Bảo vệ bị rống mặt đều bị dọa đến trắng bệch, rồi mới mang Hà Thụ vào khách sạn, ở đây có chín tầng treo đèn thủy tinh xinh đẹp cùng thảm đỏ mềm mại, Tô Mạch mang Hà Thụ bước qua thảm, rồi mới đi thang máy đến tầng cao nhất.

Đợi tới thời điểm hai người đều đứng ở phòng của Tô Mạch, đều có chút choáng váng, lúc Tô Mạch ở cửa sổ bên kia nhìn thấy Hà Thụ tới, hướng đi mau, đã quên mang theo thẻ để mở cửa, thời điểm trở về gió thổi qua cánh cửa đã khóa, hai người bị giam ở bên ngoài. Bọn họ chưa gặp qua chuyện này, có chút hôn mê. Hà Thụ có chút mê vọng nhỏ giọng nói: “Nếu không, anh đi tìm người mở cửa đi?”

Tô Mạch hừ vài tiếng, nói: “Tôi chờ không được, chúng ta làm xong chuyện lại đi.”

Tô Mạch nói xong đem Hà Thụ kéo đến trong phòng WC dùng chung thực xa hoa, hai người ở tận cùng bên trong WC, khóa trái cánh cửa. Tô Mạch dùng sức hôn Hà Thụ, lưỡi giao nhau giao chiến một hồi, phía dưới cứng rắn không chịu được, ngay cả ánh mắt đều là đỏ, chưa nói cái gì, đã đem quần dài cùng quần lót của Hà Thụ kéo đến đầu gối, bên ngoài WC người đến người đi, tiếng nước cùng tiếng nói chuyện vang lên không ngừng nghỉ.

Hà Thụ bị dọa đến không chịu được, một bàn tay ôm khối bồn cầu kia, hai đầu gối quỳ trên nắp bồn cầu, còn một bàn tay còn lại dùng sức che miệng mình, Tô Mạch ôm thắt lưng Hà Thụ dùng lực đi vào, hai người đều ở chỗ này không khống chế được, càng sợ hãi càng kích thích, càng phóng túng càng kích động. Thời điểm xong việc, hai người đều bị dính tinh dịch cùng mồ hôi biến thành có chút chật vật, Tô Mạch từng chút một hôn môi, Hà Thụ ánh mắt đã khóc đến đỏ bừng, hai người chính là gắt gao ôm nhau, thở dốc thật lâu, một câu đều không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện