Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 209: Thất lộc cộng trục (5)



Đã từng chính mắt nhìn thấy hậu quả khủng khiếp do cuộc bạo loạn lưu dân ở Kỳ huyện mang đến, Chân Văn Quân trước khi tiếp nhận nạn dân đã suy nghĩ thật tốt sách lược.

Tuyệt đối không mở rộng cửa thành là điểm trọng yếu nhất. Tiến hành tuần tự để cho những người bị thương và già yếu trước tiên vào thành chữa trị, sau đó mới là tráng niên nam nữ. Mỗi một người vào thành ngay lập tức phải giao ra hộ tịch bài, tư liệu của tất cả mọi người đều được ghi chép lại, sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng có dấu tích lần theo để mà tra xử.

Hộ tịch bản địa ở Hoài Dương là màu trắng, để phân biệt với người bản địa liền phát lam tịch cho nạn dân. Tất cả lam tịch đều được sắp xếp vào dưới trướng sĩ tộc, sĩ tộc cung cấp cho những người già yếu ăn mặc ở đi lại thậm chí là đất ruộng, để cho bọn họ cày cấy trồng trọt sản xuất lương thực. Tất cả những người trẻ tuổi khỏe mạnh đều được sắp xếp binh tịch, phát lương thực phát binh khí còn có thể nhận được quân lương.

Một quận nhỏ cùng sáu huyện ở phía nam Nhữ Trữ tạm thời đã được Chân Văn Quân đưa về Hoài Dương, ruộng đất phì nhiêu, hết thảy đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng cũng không phải là không có tin tức xấu.

Bởi vì chiến loạn, Chân Văn Quân mất đi rất nhiều dã thiết phường, tạm thời nguồn thu nhập đã giảm bớt gần một nửa.

Tài phú dồi dào do binh khí và túc thiết mang lại cùng với lương thực dưới tình hình chiến hỏa ngày càng hút hàng chính là gốc rễ để cho Chân Văn Quân hiện giờ có thể đứng vững ở Hoài Dương, trở thành cường phiên một phương. Số tiền kiếm về được lúc trước đã biến thành quân đội hùng mạnh, muốn nuôi sống quân đội đòi hỏi những khoản chi tiêu khổng lồ hơn, Chân Văn Quân một khắc cũng không thể đình chỉ tiến độ kiếm tiền.

Thông qua Quan Huấn, nàng ở Hoài Dương một lần nữa thành lập dã thiết phường, quy mô gấp đôi lúc trước.

Không lâu sau khi Quan Huấn đến Hoài Dương, hắn chẳng qua là từ kinh thành bị lưu đày xuống phía nam, quãng đời còn lại không có bất kỳ chí hướng gì, chỉ muốn an an ổn ổn sinh sống, đối với tiền tài lại càng không vừa mắt, thường xuyên chủ trì thỉnh các danh sĩ địa phương đến uống rượu ăn thịt, đi chung quanh du ngoạn.

Hắn xử lý chính sự cũng không qua loa, các danh sĩ đều có chút thưởng thức cách đối nhân xử thế của Quan Huấn, không chỉ khẳng khái mà còn là một hiền sĩ từng trải lại có ý chí, hắn ở Hoài Dương rất nhanh đã kết giao được một nhóm hảo hữu.

Chân Văn Quân có ân đối với Quan Huấn, nàng có thể có chỗ đứng ở Hoài Dương ngoại trừ việc tự thân tích lũy hùng hậu, cứu trợ dân chúng thu được mỹ danh, Quan Huấn cũng giúp đỡ không ít.

Lâm gia cũng được an trí tại Hoài Dương.

Hoài Dương là một nơi xa xôi giá đất không bằng một phần mười so với ở Nhữ Trữ, Chân Văn Quân quyết đoán thu mua một mảnh đất cùng mấy tòa nhà cung ứng cho Lâm gia thu xếp ổn định. Lâm gia vạn phần cảm kích ân tình của Chân Văn Quân đối với toàn tộc bọn họ, Lâm Duyệt lại tự mình đăng môn bái phỏng, quỳ xuống dập đầu bái lạy nàng.

Chân Văn Quân nâng hắn dậy: "Ngươi ta chính là bằng hữu cũ, hà tất hành đại lễ như thế này."

Bạch diện nho sinh ngày xưa hiện giờ đã râu ria rậm rạp đầy mặt, mới từ trong chiến loạn nhặt về được một mạng, có chút nhếch nhác. Thấy Chân Văn Quân thanh tú xinh đẹp, nhìn qua đã trưởng thành thuần thục, mang một phần dáng vẻ ung dung trong thời loạn thế, vô cùng hiếm thấy, khiến cho Lâm Duyệt cảm thán không thôi.

Lâm Duyệt đã thành thân sinh con, đối với Chân Văn Quân cũng không dám có ý nghĩ không an phận gì nữa, chỉ nhắc đến câu chuyện thú vị năm xưa ở Nhữ Trữ Vệ phủ lúc nàng xướng khúc "Tân giá y". Hồi tưởng ngày xưa lại nhìn vào hôm nay, thủ phủ của một quốc gia đã bị hồ tặc chiếm đóng, phù sinh nhược ký*, được mất hưng bại chỉ trong chớp mắt. Nước mất nhà tan, không biết ngày sau nên làm thế nào cho phải, Lâm Duyệt vô cùng mờ mịt.

(*) Phù sinh nhược ký (浮生若寄): đời người phù phiếm, giống như chỉ sống tạm bợ trên thế gian

Nhưng Chân Văn Quân lại có suy nghĩ hoàn toàn bất đồng.

Chiếu Vũ năm thứ năm, là năm mà nàng đã bước ra khỏi màn sương mù trong nhân sinh của mình.

Giữa nhân thế hỗn loạn, nàng lại nhìn thấy rõ con đường phía trước mà trước đó chưa từng thấy, rõ ràng hiểu được chính mình sẽ tiến bước như thế nào, đi hướng đến phương nào.

Chuyện Lý Phong đăng cơ hiển nhiên đã truyền tới Hoài Dương. Quan Huấn cùng Khương Vọng cũng đang cười nói mỗi lần đều cho rằng Vệ Tử Trác sẽ phát ra độc chiêu, thì mỗi một lần nàng không chỉ phát ra độc chiêu mà còn phát ra tuyệt chiêu, từng chiêu từng chiêu đều vượt quá tưởng tượng. Nghe nói nàng ở trước mặt Lâm An Vương đem di chiếu của Lý Duyên Ý đốt đi, chỉ sợ từ xưa đến nay dám làm loại chuyện đó cũng chỉ có mỗi mình nàng —— mà lại không một ai có thể làm gì được kẻ cuồng vọng là nàng đây.

Chân Văn Quân ở bên cạnh chỉ nghe không lên tiếng.

Từ lần trước ở Bình Thương từ biệt, hai người đã mấy tháng không gặp nhau, đều đang mải miết chuyên tâm mưu đồ chuyện của chính mình.

Bốn mùa luân phiên chẳng mấy chốc lại là một mùa thu. Khoảng cách xa xôi, mọi việc làm của người đã từng quen thuộc kia đều chỉ được biết thông qua miệng người khác, cảm giác hết sức kỳ diệu, giống như là trông thấy nàng với một bộ dáng khác, tất cả những thói quen ngày xưa đều khó tránh khỏi một lần nữa hoài niệm.

Tượng gỗ mà Vệ Đình Húc đưa cho nàng vẫn ngẫu nhiên mang theo bên người, mấy năm nay trong quá trình bôn ba ngược xuôi tượng gỗ vẫn còn rất bền chắc, bị mài mòn là không thể tránh được, nét cười nho nhỏ trên mặt đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại một cái xác gỗ nhẵn bóng.

Đêm trăng sáng, Chân Văn Quân rót một chén rượu, không gọi Bộ Giai cũng không gọi Quan Huấn, ở trong hoa viên một mình uống rượu.

Đầu ngón tay lướt qua tượng gỗ, cảm thụ mỗi một vết mòn trên bề mặt. Lúc trước Vệ Đình Húc khắc tượng gỗ này là có dụng tâm, ngay cả tỷ lệ chiều cao cũng rất thực, là kiểu dáng một tiểu hài nhi mới hơn mười tuổi còn chưa phát dục hoàn toàn.

Đây là chính mình ngày xưa.

Đến Hoài Dương đã được hơn nửa năm, ở tại tòa phủ đệ này, so với ở Nhữ Trữ rộng lớn tráng lệ hơn rất nhiều. Cây cối xanh tươi, suối nước róc rách, ở trong nhà là có thể sở hữu được một khu rừng nho nhỏ. Vả lại Hoài Dương bốn mùa như xuân, ngoại trừ địa thế xa xôi giao thông bất tiện thì cơ hồ không hề có khuyết điểm.

Nàng thích nơi này, nhưng nơi này không phải nhà của nàng.

Tuy Xuyên không phải nhà của nàng Cốt Luân thảo nguyên cũng không phải, Hoài Dương mặc dù rất tốt, nhưng vẫn không có cảm giác thuộc về nhà.

Nói đến "nhà", nàng đầu tiên nghĩ đến chính là "Trác Quân phủ", ngôi "nhà" mà nàng cùng Vệ Đình Húc tay nắm tay nhau tạo dựng.

Tòa phủ đệ được dụng tâm trang trí, tốn rất nhiều tâm tư, chỉ sợ cũng đã biến thành một đống phế tích rồi.

A mẫu vẫn không có tung tích, nàng cùng Vệ Đình Húc có đi con đường nào cũng. . . . . .

"Muội muội! Văn Quân muội muội!"

Giọng nói thô ráp của Chu Mao Tam ngay lập tức chấn vỡ dòng suy nghĩ của Chân Văn Quân, nàng nhét tượng gỗ vào trong ngực, hỏi:

"Chu đại ca có chuyện gì mà kinh hoảng?"

"Thư!" Chu Mao Tam đem một ống trúc được niêm phong nghiêm kín chặt chẽ đưa cho nàng, bổ sung thêm một câu, "Thư khẩn từ Bình Thương đưa tới!"

Nghe được hai chữ "Bình Thương" Chân Văn Quân khó nén được vẻ kinh ngạc vui mừng, khi nàng tiếp nhận ống trúc trong lòng đã đoán được vài phần, sau khi mở thư ra đọc khó tránh khỏi nghĩ đến lời bình phẩm của Quan Huấn cùng Khương Vọng về Vệ Đình Húc —— mỗi một lần nàng đều có thể vượt quá tưởng tượng.

Chân Văn Quân biết ấu đế ở Bình Thương đăng cơ chính là vì kinh thành đã bị đánh chiếm, quả thực là bất đắc dĩ. Chỉ cần ấu đế vẫn còn ở Bình Thương thì sẽ tiếp tục bị người lời ra tiếng vào, Vệ gia sẽ bị tình nghi là cưỡng ép Hoàng đế. Vệ Đình Húc vì sự trong sạch của bản thân cũng tốt, vì để ấu đế có thể càng thêm danh chính ngôn thuận cũng được, tất nhiên là phải đưa ấu đế trở về Nhữ Trữ. Một khi đoạt lại Nhữ Trữ phù trợ Hoàng thượng trở về kinh thành, còn có cái gì mà Vệ Đình Húc không chiếm được chứ?

Bức thư này Vệ Đình Húc viết có chút chân thành, đối với dã tâm của chính mình cũng không chút nào che giấu. Nàng muốn cùng Chân Văn Quân kết thành đồng minh, muốn cùng với nàng đánh trở lại Nhữ Trữ, trảm trừ tặc tử tẩy sạch khuất nhục, để cho tất cả bách tính Đại Duật thấy được niềm hi vọng của quốc gia này, thấy được khả năng tiếp tục sinh tồn.

"A Khung đã được đón trở về Vệ phủ, hết thảy bình an, Văn Quân chớ mong nhớ. Chí hướng của ta chính là mọi người bình quyền triều đình ổn định, càng nguyện cho dân an vật thịnh bốn mùa hòa thuận. Vọng cùng quân cộng sang thịnh thế*."

(*) Vọng cùng quân cộng sang thịnh thế (望与君共创盛世): hi vọng cùng người chung tay sáng lập thịnh thế.

Mấy câu này nếu như bị người khác nhìn thấy chỉ sợ là tội lớn mưu nghịch, nàng hoàn toàn tín nhiệm Chân Văn Quân, đem tất cả ý tưởng thậm chí lộ tuyến hành động đều nhất nhất nói cho nàng biết.

Chân Văn Quân đem thư đốt đi.

"Chu đại ca, binh mã trong tay chúng ta hiện tại tổng cộng có bao nhiêu?"

"Tổng cộng sao? Toàn bộ gộp lại đại khái có thể được mười tám vạn."

"Lại chiêu mộ thêm một đợt nữa, ta cần hai mươi lăm vạn."

"Cái này. . . . . . Chỉ sợ nhất thời có chút khó khăn a!"

"Nếu là đơn giản thì sao lại phải phiền đến Chu đại ca? Tin tưởng Chu đại ca nhất định có diệu kế."

Chu Mao Tam thích nhất lời nói êm tai, Chân Văn Quân vừa nói như vậy hắn đặc biệt thoải mái, cho dù đầu óc trống rỗng tạm thời không có biện pháp hắn cũng sảng khoái nhận lời thực hiện: "Chỉ cần cho lão Chu ta thời gian ba tháng, nhất định có thể tập hợp đầy đủ hai mươi lăm vạn binh mã!"

"Ba tháng quá dài, mười ngày."

"Hả? Mười. . . . . . mười ngày?"

Chân Văn Quân cũng không nói lại lần thứ hai.

Chu Mao Tam rầu rĩ, hắn phải đi đâu đào bới mới có thể trong vòng mười ngày đào ra được cho nàng bảy vạn người? Bảy vạn người a không phải bảy vạn hạt gạo.

Chu Mao Tam đi tìm Bộ Giai cùng A Hy bàn bạc.

"Nam Nhai Diêu gia có bao nhiêu tư binh?" Bộ Giai nghe nói việc này cũng không giống như Chu Mao Tam hoang mang kích động như vậy, thản nhiên hỏi hắn.

"Diêu gia? E là có mười lăm vạn."

A Hy thấy Bộ Giai nhàn nhạt nở nụ cười, đã đoán được ý tưởng của hắn.

Một lọ Tái ma phí được đặt lên bàn, ba người hợp lại tính toán, chuyện này có thể làm được.

Thời hạn mười ngày đã đến, Chân Văn Quân ra lệnh cho một đợt quân nhu quân dụng đi trước, Chu Mao Tam đã giúp nàng tập hợp đủ hai mươi lăm vạn binh mã, một mảnh binh giáp sáng lóa mênh mông trải dài đang chờ đợi nàng kiểm duyệt.

Người đã tập trung đông đủ, binh nhiều, bạc xuất ra còn nhiều hơn.

Chu Mao Tam, Bộ Giai cùng A Hy đã mang binh lặng lẽ đi Nam Nhai một chuyến, xuất ra một đội khinh kỵ binh dụ quân đội đối phương truy kích.

Ngay từ đầu Diêu gia quân chỉ xuất ra một ngàn người đi thăm dò tình hình quân địch, không muốn xâm nhập sâu, ai ngờ vừa đi lại không trở về. Tiếp tục phái đi ba ngàn khinh kỵ binh, vẫn là không thấy bóng dáng. Tướng lĩnh của Diêu gia thật sự rất hiếu kỳ khó hiểu, tự mình lãnh binh đi tìm người. Đi chưa tới hai dặm đã rơi vào bên trong cạm bẫy do Bộ Giai thiết đặt, trong lúc người ngã ngựa đổ đã trúng phải độc tố của Tái ma phí, tất cả đều không thể động đậy.

Đám người Chu Mao Tam hiện thân nói với bọn họ, chỉ cần quy hàng thì chẳng những không giết, Diêu gia cho bọn hắn bao nhiêu quân lương thì Quân gia ở Hoài Dương bên này có thể cho gấp bội. Nếu như không đầu hàng thì ngay tại chỗ chôn sống. Cứ thế mà mang theo hơn bốn vạn người trở về, số binh mã còn lại là tốn một khoản tiền lớn mà chiêu mộ được.

Chân Văn Quân nghe nói Chu Mao Tam trưng binh lại tiêu tốn nhiều bạc như vậy, hai mắt đều trợn ngược, cũng khó mà nói được gì.

Đương gia chân chính sau đó mới biết được gia chủ khó khăn, bạc kiếm được không hề dễ dàng, tiêu xài một lần tựa như nước lũ vừa được xả đập.

Hai mươi lăm vạn đại quân nắm trong tay, Chân Văn Quân khẩn thiết phải hành động.

Nàng hồi âm cho Vệ Đình Húc, rất đơn giản ba chữ —— Nhữ Trữ gặp.

Chân Văn Quân dẫn binh bắc thượng, dọc theo đường đi dân chúng tràn ra hai bên đường hoan nghênh chào đón.

Tất cả mọi người nghe nói đến chuyện nàng thu lưu nạn dân, là một cảng tránh gió của bách tính Đại Duật trong thời loạn thế. Người tặng hoa thì tặng hoa người tặng lương thực thì tặng lương thực, thậm chí tiểu lang quân nhà mình cũng đều đưa tới cửa muốn Chân Tướng quân thu nhận tòng quân đánh giặc, kiến công lập nghiệp cũng tốt sinh oa nhi cũng được, đều không chậm trễ.

Chân Văn Quân cũng nghĩ được các vị hương thân nhiệt tình, nhưng không nghĩ được là lại nhiệt tình như vậy, e rằng tất cả mọi người bị chiến loạn giày vò đến mất trí nhớ rồi, đã quên mất nàng là người đầu tiên ở Đại Duật đồng tính thành hôn.

Từng vị tiểu lang quân được tặng đến nàng lại sai người đưa từng vị trở về, toàn bộ đều uyển chuyển khước từ trả về chỗ cũ, nói chính mình đã thành thân, phu nhân mặc dù ở nơi xa xôi ngàn dặm nhưng trong lòng nàng chỉ có phu nhân, cũng không thể dung chứa thêm bất kỳ người nào khác nữa.

Các vị hương thân lúc này mới chết tâm mẫu bằng tử quý*.

(*) Mẫu bằng tử quý (母凭子贵): người mẹ dựa vào con cái có địa vị mà được kính trọng

Mà sự chuyên tình của Chân Văn Quân cùng câu chuyện tưởng niệm phu nhân cũng được lưu truyền rộng rãi, không biết là kẻ chết tiệt nào lại đi biên soạn thành đồng dao, một đường xướng tới phía tây, xướng tới trong tai Vệ Đình Húc.

Vệ Đình Húc lại viết một bức thư khẩn đưa đến trong tay Chân Văn Quân, không viết gì khác, chỉ đem bài đồng dao này tự mình sao chép lại một lần.

Rõ thật là sợ cái gì thì đến cái đó.

Chân Văn Quân mở bức thư ra cũng không thể không biết xấu hổ mà xem hết, hai mắt tối sầm hận không thể ngay tại chỗ nuốt chửng bức thư này.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường nho nhỏ:

- Nàng gửi thư trở lại cho Vệ Đình Húc, chỉ viết hai chữ: "Chớ tin."

- Vệ Đình Húc lại hồi âm cho nàng, cũng là hai chữ: "Hi hi."

- Chân Văn Quân: ". . . . . ."

- Tín sứ vượt núi băng sông xuyên rừng vượt biển chạy tới chạy lui: ". . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện