Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 246: Tồi khô lạp hủ (13)
Một đội khinh kỵ binh của Diêu gia len lỏi di chuyển, mật thám chặt chẽ giám thị Diêu gia quân cấp tốc hồi báo cho Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc đánh hơi được mùi bất thường, cho người tiếp tục đi theo đội khinh kỵ binh, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Còn nàng thì nhanh chóng đến hội hợp cùng Chân Văn Quân.
Nhóm người Chân Văn Quân hiện giờ đang ở tiểu thành Nam Lĩnh biên cảnh Bình Thương, chính là nơi mà Cung nhi và Canh Thái hậu đang cư ngụ.
Sau khi hai người hội hợp Vệ Đình Húc đem toàn bộ mọi chuyện mấy ngày trước cùng Diêu gia so chiêu nói cho nàng biết, vài vị tướng quân cùng mưu sĩ ở bên trong lều trại bàn bạc.
Chân Văn Quân nói: "Xem ra Diêu gia là muốn tương kế tựu kế, khiến cho chúng ta lầm tưởng rằng bọn họ cùng Hành Thủy Vương đã gây thù kết oán, phái khinh kỵ binh đi Tuệ huyện dò xét. Một khi chúng ta tùy tiện vượt qua Quỷ Thủy tấn công Đạt huyện, sẽ trúng phải mai phục của bọn họ. Nhưng nếu không tấn công chỉ sợ sẽ hình thành cục diện giằng co, đến lúc đó hao phí lương thực, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi."
Trưởng Tôn Ngộ: "Cát Thăng này quả thực rất giảo hoạt a, cố ý để lộ ra một đội khinh kỵ binh cho chúng ta nhìn thấy. Như vậy chúng ta nhất định sẽ phỏng đoán, một khi đã có phỏng đoán thì sẽ càng thêm kiêng kỵ. Có lẽ Cát lão tặc chính là muốn chúng ta kiêng kỵ, không dám tùy tiện vượt qua Quỷ Thủy, để tranh thủ thêm nhiều thời gian cho kế hoạch của bọn họ."
Vệ Cảnh An nói: "Tuệ huyện kia đích thực là một phiền toái, không bằng trước tiên tấn công Tuệ huyện, lấy Tuệ huyện làm cứ điểm rồi lại tấn công Đạt huyện, cũng vững chắc hơn một chút."
Chân Văn Quân vuốt cằm suy tư một lúc, hỏi Bộ Giai:
"Văn Thăng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bộ Giai thấy Vệ Đình Húc ở đối diện đang mỉm cười ngưng mắt nhìn hắn, tựa hồ đang rất nghiêm túc chờ nghe cao kiến của hắn. Bộ Giai bình tĩnh nói:
"Vệ Tướng quân nói rất đúng. Tuệ huyện là đất phong của Hành Thủy Vương, hắn vẫn luôn âm thầm chiêu binh mãi mã, rất có khả năng đều ẩn giấu ở Tuệ huyện. Hành Thủy Vương đối với chúng ta có địch ý rất lớn, đặt vào thời điểm này đúng là bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát tác đại họa. Lúc trước Diêu gia quân sở dĩ rút lui về hướng Quỷ Thủy, chắc chắn cũng đã sớm cân nhắc đến việc bày bố thế lực ở nơi đây rồi. Hiện giờ khinh kỵ binh của Diêu gia tiến đến Tuệ huyện, một là để mê hoặc chúng ta, hai cũng là quyết tâm muốn liên minh với Hành Thủy Vương. Một khi hai phe liên minh, Quỷ Thủy khó công, lương thực của chúng ta không đủ cung cấp, e rằng chỉ còn một con đường duy nhất là rút lui. Vì kế hoạch tối ưu trước mắt thì trước tiên nên tấn công Tuệ huyện rồi lại đánh Đạt huyện."
Bộ Giai nói xong, tất cả mọi người ở trong lều trại đều liên tiếp gật đầu.
Một bức thư khẩn được đưa vào trong lều trại, Vệ Đình Húc mở thư xem lướt qua, sau đó nhìn mọi người.
"Làm sao vậy?" Chân Văn Quân hỏi.
"Du Bắc Vương Lý Mục dẫn binh bắc thượng nhắm thẳng vào Nhữ Trữ, hiện giờ đã đánh tới bên dưới Nhữ Trữ thành rồi."
"Cái gì?"
Chân Văn Quân nói: "Du Bắc Vương Lý Mục này là thần thánh phương nào? Trước đó hoàn toàn không có nghe nói đến người này, thế mà lại vào thời điểm này tấn công Nhữ Trữ."
Trưởng Tôn Ngộ nói: "Hiện giờ Nhữ Trữ trống rỗng, chỉ còn lại cấm quân trong kinh. Lý Mục này chỉ cần động đến Nhữ Trữ thì chính là tội lớn tày trời, chẳng những sẽ bị các thế lực khác thảo phạt, mà còn gánh chịu tiếng xấu ngàn đời. Xem ra hắn chính là cái gì cũng không quản, có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn quyết tâm giành chiến thắng a."
Chân Văn Quân nhìn về phía Vệ Đình Húc: "Tử Trác đã dự đoán được sau khi chúng ta rời khỏi Nhữ Trữ nhất định sẽ có người tấn công kinh thành, từ sớm cũng đã đem tất cả gia quyến ở trong kinh rút lui trở về Bình Thương. Không ngờ trận chiến này còn chưa đánh được mấy tháng thì đã ứng nghiệm. Du Bắc Vương này sợ là cũng không nhịn được nữa, lộ ra nguyên hình rồi."
"Muội muội." Vệ Cảnh An hỏi Vệ Đình Húc, "Chi viện hay không chi viện?"
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, chờ đợi nàng mở miệng.
Vệ Đình Húc khép bức thư lại, trong lòng đã sớm có đáp án, "Không chi viện" ba chữ dứt khoát.
Chân Văn Quân đi ra ngoài lều trại, A Bích theo sát ở phía sau, điên cuồng vẫy đuôi.
Khi vừa ôm lấy A Bích thì Vệ Đình Húc đúng lúc đi ra.
Chân Văn Quân nhìn khắp nơi tìm chỗ muốn đem con chó ngốc nghếch dính người này giấu đi, nụ cười của Vệ Đình Húc có chút cứng ngắc, nàng đi tới miễn cưỡng sờ sờ cái đầu lông xù của A Bích.
"Ơ?" Chân Văn Quân đặc biệt tò mò, "Ngươi không sợ?"
A Bích rất đúng lúc vươn đầu lưỡi mềm mại liếm liếm mu bày tay của Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc cười nói:
"Sợ thì sợ, nhưng không thể cứ sợ mãi được."
"Nếu như ngay cả chó cũng không sợ, Tử Trác thật sự là không có một chút nhược điểm nào."
Vệ Đình Húc chăm chú nhìn nàng hồi lâu: "Ai mà không có nhược điểm kia chứ, còn phải xem liệu có nguyện ý khắc phục hay không thôi."
Vệ gia liên quân cùng Diêu gia quân ngươi tới ta đi ngang tài ngang sức, phe nào cũng chưa thể một chiêu chiến thắng. Ngay tại thời điểm Tiểu Kiêu cùng nhóm người Chân Văn Quân hội hợp, Nhữ Trữ truyền đến chiến báo, đại quân của Du Bắc Vương đã đánh vào Nhữ Trữ, Nhữ Trữ thành bị phá, Hoàng đế Lý Phong dưới sự bảo vệ của Lưu Thiệu chạy ra khỏi kinh thành, trốn đến đất phong của Lâm An Vương Lý Mẫn tạm lánh.
Lý Mục chiếm đóng Nhữ Trữ, rất nhanh thiên hạ quần hùng cũng đồng loạt nổi dậy, thanh âm thảo phạt Lý Mục sóng sau lại cao hơn sóng trước. Người tấn công Nhữ Trữ muốn bắt Lý Mục quất roi vào thi thể hắn trút giận nối liền không dứt.
Lý Mục chiếm cứ Nhữ Trữ không ra, có trọng binh hộ thành, cưỡng chế công thành phi thường khó khăn. Ba tháng tiếp theo Lý Mục ở bên trong Cấm uyển đến an nhàn thoải mái, dĩ nhiên đã xem chính mình là Hoàng đế. Lúc này, tất cả các cuộc khởi nghĩa dân gian lớn nhỏ lần lượt bùng nổ trong khắp lãnh thổ Đại Duật, Lưu Thiệu ở quê nhà Lưu huyện xây dựng rầm rộ hao tài tốn của, dân chúng nơi đây từ lâu đã chất chứa oán hận, trong lúc thiên hạ đại loạn dẫn đầu khởi nghĩa, rất nhanh đã lấy xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ cuốn sạch toàn bộ Đại Duật.
Đếm kỹ trong lịch sử Đại Duật, ngoại trừ thời kỳ Văn Đế Vũ Đế khai quốc cùng Vĩnh Thọ phục hưng hai giai đoạn phồn vinh ổn định nhất khởi nghĩa ít, các giai đoạn khác cơ hồ hàng năm đều sẽ bùng nổ đủ loại khởi nghĩa. Hoàng Thổ nghĩa sĩ cũng thế Tru Tà Giáo cũng vậy, chưa có lần nào bạo phát mạnh mẽ lại điên cuồng giống như lúc này. Ngoại trừ oán hận kiềm chế lâu ngày bùng nổ, trong dân gian còn đột nhiên xuất hiện một nhân vật rất có khí chất lãnh tụ. Nghe nói người này họ Hoàng tên Phục, một đầu tóc đỏ cùng râu đỏ, nhìn từ xa giống như lửa. Hai vai cực kỳ rộng lớn, có ba mắt, có thể nhìn ngược về quá khứ cũng có thể thấy được tương lai.
Quân khởi nghĩa tự xưng là Hồng Liên Giáo, cuộc khởi nghĩa thanh thế to lớn này từ Lưu huyện khởi xướng rất nhanh đã từ bốn phương tám hướng hội tụ thành nắm đấm cứng rắn, từng quyền đánh tan phòng tuyến các nơi, xông về phía lãnh địa của Lý Mẫn, muốn hắn đem Lưu Thiệu cùng Hoàng thượng giao ra.
Lý Mẫn vốn luôn có bản lĩnh đặc biệt thuận theo chiều gió, thấy Hồng Liên Giáo này khí thế rào rạt muốn ngăn cũng ngăn không được, hắn liền thức thời đem Lưu Thiệu cùng Lý Phong giao ra, mang theo gia quyến dọc theo Vạn Hướng Chi Lộ chạy ra khỏi Đại Duật.
Lưu Thiệu bị giết chết ngay tại chỗ, Lý Phong thì bị thế lực của Canh gia đoạt đi. Canh gia nắm giữ Hoàng thượng vốn tưởng rằng có thể điều khiển thiên hạ, không ngờ rằng còn chưa tới một tháng, ba phe nhân mã đã nuốt chửng Canh thị, đồng thời lại cướp đoạt Lý Phong.
Lý Phong được ba tiểu Hoàng môn liều chết hộ tống trốn thoát, tiểu Hoàng môn rất nhanh đã bị giết, Lý Phong một mình một người đánh xe ngựa điên cuồng chạy trốn.
Đại quân đuổi theo ở phía sau, tiếng vó ngựa vang vọng đến khắp mặt đất đều đang run rẩy. Kỳ thật Lý Phong đang ở ngay trong tầm bắn phía trước, nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng thượng, không ai dám bắn tên.
Lý Phong ở trên ngựa lắc lư nghiêng ngả, phía sau có truy binh nguy hiểm cận kề, nhưng ánh tà dương sáng rực nhuộm khắp mặt đất phía trước lại hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Trên đại đạo rộng lớn không có bất kỳ trở ngại nào, từng cơn gió rít gào thổi vào trên mặt hắn, làm cho hắn cảm giác được chính mình là còn sống.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không hề rời khỏi Cấm uyển một bước, không có điên cuồng rong ruổi, không có mồ hôi khó ngửi đầy người cùng cảm giác căng thẳng khi đứng bên bờ vực sinh tử.
Đây mới là thế giới của hắn, hắn là vua của nơi này!
Lý Phong nghênh đón ánh nắng vàng lớn tiếng reo hò, gào thét cười to, đem một cuộc chạy trốn biến thành cuồng hoan.
Cuối cùng đánh xe ngựa lao ra khỏi vách núi.
Khi tin tức Lý Phong rơi xuống vực truyền đến tai Vệ Đình Húc, Trung Nguyên đã chiến tranh đến hỗn loạn, mà trận giằng co giữa bọn họ cùng Diêu gia cũng tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Diêu gia chặt đứt nguồn cung cấp lương thực của các nàng, ngược lại đã kích phát ý chí chiến đấu của đám người Chân Văn Quân, sau khi cây cầu đi thông tới Đạt huyện được sửa xong, Vệ Cảnh An dẫn binh tiên phong đánh về phía trận địa quân địch.
Vệ Cảnh An luôn luôn là người tiên phong chiến đấu ở phía trước nhất, mấy năm nay bị thương không ít, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, hắn cũng không còn giống như thời điểm hơn hai mươi tuổi hung mãnh bưu dũng như vậy nữa, nhưng lần này hắn vẫn quyết định dẫn binh trước tiên vượt qua Quỷ Thủy.
"Việc này ngươi có thể để cho người khác đi làm. Ta thấy Hoàng Bộ kia cũng không tệ." Trước lúc xuất chinh Trưởng Tôn Ngộ thử khuyên hắn không nên tiếp tục liều mạng như vậy, Vệ Cảnh An lại lắc đầu:
"Giao cho người khác ta không yên tâm."
"Ngươi là không yên tâm người khác, hay là không yên tâm người của Chân Văn Quân?"
Vệ Cảnh An cười lắc lắc đầu, tiếp tục chà lau binh khí.
"Vạn nhất ngươi có điều gì sơ suất, tẩu tử phải làm sao bây giờ, hài nhi trong nhà phải làm sao bây giờ? Tử Luyện, đừng cậy mạnh mới đúng."
Vệ Cảnh An vừa muốn nói chuyện, vết thương bên hông đột nhiên tái phát, đau đến mức làm hắn đầu đầy mồ hôi. Trưởng Tôn Ngộ bảo hắn mau chóng nằm xuống, lấy rượu thuốc đến giúp hắn xoa ấn thư giãn.
"Đa tạ Chiêm Dĩnh." Vệ Cảnh An nằm sấp ở trên giường hướng hắn nói lời cảm tạ.
"Ngươi cùng ta còn khách khí cái gì?"
"Ân. . . . . . Chiêm Dĩnh." Vệ Cảnh An ấp a ấp úng nói, "Chuyện trước kia là ta không đúng, ta nhất thời suy nghĩ không sáng suốt nên mới. . . . . ."
Trưởng Tôn Ngộ cười mềm mại một tiếng nói: "Đều là mấy chuyện vụn vặt nhạt nhẽo gì đó, nhắc đến làm gì?"
"Lúc trước ta được tiện nghi, sau đó còn đối với ngươi như vậy, ta thật không phải là người."
Trưởng Tôn Ngộ đấm một phát vào chỗ vết thương bên hông hắn, đau đến khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
"Loại chuyện này dĩ nhiên là cả hai chúng ta đều vui vẻ, nào có chuyện một người được tiện nghi? Ta đã sớm biết Vệ Tử Luyện ngươi là con người rắn rỏi tựa như vách sắt tường đồng, chút chuyện cùng nam nhân kia bất quá chỉ là nhất thời bị quỷ ám, chung quy vẫn là phải đi trở lại trên con đường thuộc về chính ngươi. Ngươi cùng tẩu tử cũng là tâm đầu ý hợp mới có thể thành thân, hiện tại hạnh phúc mỹ mãn, với tư cách là huynh đệ ta cũng thay ngươi cao hứng. Chuyện trước kia ta chưa từng để ở trong lòng, cũng chỉ có ngươi còn nhớ đến."
Vệ Cảnh An quay đầu lại nhìn hắn cười: "Chiêm Dĩnh về sau nếu như có điều gì cần ca ca hỗ trợ, nhất định phải nói!"
"Ta có cái gì cần ngươi quan tâm? Ngươi bảo toàn tính mạng trở về còn quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì khác."
Khúc mắc nhiều năm cuối cùng cũng tháo giải, Vệ Cảnh An lại biến thành một con mãnh hổ, thần tốc vượt qua Quỷ Thủy, đánh về phía Đạt huyện.
Trước đó Tiểu Kiêu đã cùng đại quân hội hợp, dùng tính mạng của Diêu Chiếu Nghi để uy hiếp Diêu gia, bảo bọn họ nhanh chóng ra khỏi thành đầu hàng. Diêu gia trắng đêm thương nghị, Cát Thăng đề nghị hi sinh tính mạng nữ lang lấy đại cục làm trọng. Diêu Lâm cùng các nhi tử của hắn cũng chỉ có thể nhịn đau đáp ứng.
Khi chưa tới Nam Lĩnh thì Tiểu Kiêu là tướng lĩnh, sau khi tới Nam Lĩnh rồi có bao nhiêu danh tướng xoay quanh nàng chỉ là một kẻ hậu sinh, trên cơ bản không có cơ hội để lên tiếng, nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi trông coi Diêu Chiếu Nghi.
Không nghĩ tới không làm việc cũng không đánh trận, dạ dày vậy mà lại càng dễ đói, hai cái bánh chưng được phân phát xuống căn bản không đủ cho nàng ăn, mỗi ngày nàng đều phải lén lút hướng a mẫu xin thêm hai cái.
Chân Văn Quân có chút giật mình: "Ngươi mỗi bữa phải ăn đến bốn cái bánh chưng?"
Tiểu Kiêu vừa ăn vừa dùng tay ra hiệu thành "sáu", ý tứ là phải ăn sáu cái mới đủ.
Nhớ lại sức ăn của chính mình lúc mới hơn mười tuổi, Chân Văn Quân rút ra một kết luận, có lẽ bên trong thân thể của người Trường Ca quốc có chảy dòng máu quy định sức ăn lớn, có thể ăn có thể uống.
Cảm giác đói bụng này Chân Văn Quân đã lĩnh hội sâu sắc, Tiểu Kiêu đang trong giai đoạn cao lớn không thể để cho nàng bị đói, cũng không tiện cắt xén quân lương chỉ vì đứa nhỏ nhà mình, Chân Văn Quân mỗi bữa cơm chỉ ăn một cái bánh chưng, giảm bớt một cái đưa cho Tiểu Kiêu. Vệ Đình Húc sau khi biết được chuyện này đơn giản đem hai cái bánh chưng của chính mình đưa hết cho nàng, dù sao Vệ Đình Húc cũng cắn không nổi món bánh cứng như đĩa sắt này.
Tiểu Kiêu phụ trách trông coi Diêu Chiếu Nghi, lúc Chân Văn Quân đem bánh chưng đưa tới Diêu Chiếu Nghi nghe được thanh âm của nàng, mở mắt ra, nhìn thấy Chân Văn Quân đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp.
"Diêu nữ lang, đã lâu không gặp." Chân Văn Quân đưa cho nàng một bình rượu.
"Chân Tướng quân, biệt lai vô dạng." Diêu Chiếu Nghi nâng khóe miệng, dùng khóe mắt liếc nhìn nàng, "Ta không uống rượu."
Chân Văn Quân nâng nàng dậy, bàn tay hướng đến phía sau thắt lưng nàng đè ấn một chút, rồi lại ấn lên trên nữa. Diêu Chiếu Nghi đau đến hoa mắt choáng váng, chịu đựng không kêu thành tiếng.
Sau vài lần xoa ấn Chân Văn Quân buông nàng ra, Diêu Chiếu Nghi nói: "Chân Tướng quân chẳng lẽ còn cảm thấy ta là đang đóng giả tàn tật? Tướng quân không cần lo lắng, năm đó sau khi ta từ trên Hướng Nguyệt Thăng rơi xuống, mấy năm qua làm bạn cùng xe lăn, áo cơm sinh hoạt hàng ngày đều cần có người chiếu cố, là một phế nhân thật sự!"
Nghênh đón ánh mắt oán hận của Diêu Chiếu Nghi, Chân Văn Quân không có bất kỳ biểu lộ gì, bỏ lại một câu "Diêu nữ lang bảo trọng" sau đó rời đi.
Tiểu Kiêu cho rằng sau khi gặp lại kẻ thù cảm xúc của Diêu Chiếu Nghi nhất định sẽ cực kỳ không tốt, có lẽ rất nhanh sẽ chết. Vượt ngoài ý liệu của nàng, từ sau ngày hôm đó Diêu Chiếu Nghi lại có thể ăn được một ít, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều, thậm chí chủ động muốn uống bình rượu mà Chân Văn Quân đã để lại. Không giống lúc trước, rõ ràng chính là một cái xác khô.
"Ngươi không phải là đối với a mẫu ta có tình ý gì đó chứ?" Lúc Tiểu Kiêu nói ra những lời này miếng bánh chưng trong miệng cũng chẳng còn ngon lành gì nữa.
Vốn tưởng rằng Diêu Chiếu Nghi sẽ lại giống hệt như trước không phản ứng nàng, không nghĩ tới nàng rất nghiêm túc mà trả lời:
"Không phải là cái loại mà ngươi đang nghĩ. Ta hận nàng, nhưng lại hâm mộ ghen tỵ với nàng, càng nhiều hơn chính là thưởng thức, còn có tiếc hận. Một người như nàng lẽ ra phải có nhiều sự lựa chọn hơn."
"Cái này cũng chưa tính là có tình ý?" Tiểu Kiêu dùng sức kéo xé một miếng bánh lớn, nhét vào trong miệng.
Diêu Chiếu Nghi: ". . . . . ."
Ngay lập tức cảm thấy hối hận, vì sao lại cùng một tiểu hài tử xấu xa nói ra lời trong lòng chứ.
"Này, nếu như ngươi còn có thể đi, ngươi muốn làm cái gì?" Tiểu Kiêu ăn xong rồi còn không đi, tiếp tục hỏi nàng.
Diêu Chiếu Nghi nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện 'nếu như'."
Tiểu Kiêu nhớ kỹ những lời này, cảm thấy đặc biệt tiêu sái, không giống người thường.
Nữ nhân Diêu gia này có rất nhiều phẩm chất khiến cho Tiểu Kiêu muốn tinh tế thưởng thức, đáng tiếc nàng không có cơ hội tiếp tục thưởng thức nữa.
Hai ngày sau, Diêu Chiếu Nghi chết dưới cuộc ám sát của Diêu gia.
Vệ Đình Húc đánh hơi được mùi bất thường, cho người tiếp tục đi theo đội khinh kỵ binh, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Còn nàng thì nhanh chóng đến hội hợp cùng Chân Văn Quân.
Nhóm người Chân Văn Quân hiện giờ đang ở tiểu thành Nam Lĩnh biên cảnh Bình Thương, chính là nơi mà Cung nhi và Canh Thái hậu đang cư ngụ.
Sau khi hai người hội hợp Vệ Đình Húc đem toàn bộ mọi chuyện mấy ngày trước cùng Diêu gia so chiêu nói cho nàng biết, vài vị tướng quân cùng mưu sĩ ở bên trong lều trại bàn bạc.
Chân Văn Quân nói: "Xem ra Diêu gia là muốn tương kế tựu kế, khiến cho chúng ta lầm tưởng rằng bọn họ cùng Hành Thủy Vương đã gây thù kết oán, phái khinh kỵ binh đi Tuệ huyện dò xét. Một khi chúng ta tùy tiện vượt qua Quỷ Thủy tấn công Đạt huyện, sẽ trúng phải mai phục của bọn họ. Nhưng nếu không tấn công chỉ sợ sẽ hình thành cục diện giằng co, đến lúc đó hao phí lương thực, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi."
Trưởng Tôn Ngộ: "Cát Thăng này quả thực rất giảo hoạt a, cố ý để lộ ra một đội khinh kỵ binh cho chúng ta nhìn thấy. Như vậy chúng ta nhất định sẽ phỏng đoán, một khi đã có phỏng đoán thì sẽ càng thêm kiêng kỵ. Có lẽ Cát lão tặc chính là muốn chúng ta kiêng kỵ, không dám tùy tiện vượt qua Quỷ Thủy, để tranh thủ thêm nhiều thời gian cho kế hoạch của bọn họ."
Vệ Cảnh An nói: "Tuệ huyện kia đích thực là một phiền toái, không bằng trước tiên tấn công Tuệ huyện, lấy Tuệ huyện làm cứ điểm rồi lại tấn công Đạt huyện, cũng vững chắc hơn một chút."
Chân Văn Quân vuốt cằm suy tư một lúc, hỏi Bộ Giai:
"Văn Thăng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bộ Giai thấy Vệ Đình Húc ở đối diện đang mỉm cười ngưng mắt nhìn hắn, tựa hồ đang rất nghiêm túc chờ nghe cao kiến của hắn. Bộ Giai bình tĩnh nói:
"Vệ Tướng quân nói rất đúng. Tuệ huyện là đất phong của Hành Thủy Vương, hắn vẫn luôn âm thầm chiêu binh mãi mã, rất có khả năng đều ẩn giấu ở Tuệ huyện. Hành Thủy Vương đối với chúng ta có địch ý rất lớn, đặt vào thời điểm này đúng là bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát tác đại họa. Lúc trước Diêu gia quân sở dĩ rút lui về hướng Quỷ Thủy, chắc chắn cũng đã sớm cân nhắc đến việc bày bố thế lực ở nơi đây rồi. Hiện giờ khinh kỵ binh của Diêu gia tiến đến Tuệ huyện, một là để mê hoặc chúng ta, hai cũng là quyết tâm muốn liên minh với Hành Thủy Vương. Một khi hai phe liên minh, Quỷ Thủy khó công, lương thực của chúng ta không đủ cung cấp, e rằng chỉ còn một con đường duy nhất là rút lui. Vì kế hoạch tối ưu trước mắt thì trước tiên nên tấn công Tuệ huyện rồi lại đánh Đạt huyện."
Bộ Giai nói xong, tất cả mọi người ở trong lều trại đều liên tiếp gật đầu.
Một bức thư khẩn được đưa vào trong lều trại, Vệ Đình Húc mở thư xem lướt qua, sau đó nhìn mọi người.
"Làm sao vậy?" Chân Văn Quân hỏi.
"Du Bắc Vương Lý Mục dẫn binh bắc thượng nhắm thẳng vào Nhữ Trữ, hiện giờ đã đánh tới bên dưới Nhữ Trữ thành rồi."
"Cái gì?"
Chân Văn Quân nói: "Du Bắc Vương Lý Mục này là thần thánh phương nào? Trước đó hoàn toàn không có nghe nói đến người này, thế mà lại vào thời điểm này tấn công Nhữ Trữ."
Trưởng Tôn Ngộ nói: "Hiện giờ Nhữ Trữ trống rỗng, chỉ còn lại cấm quân trong kinh. Lý Mục này chỉ cần động đến Nhữ Trữ thì chính là tội lớn tày trời, chẳng những sẽ bị các thế lực khác thảo phạt, mà còn gánh chịu tiếng xấu ngàn đời. Xem ra hắn chính là cái gì cũng không quản, có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn quyết tâm giành chiến thắng a."
Chân Văn Quân nhìn về phía Vệ Đình Húc: "Tử Trác đã dự đoán được sau khi chúng ta rời khỏi Nhữ Trữ nhất định sẽ có người tấn công kinh thành, từ sớm cũng đã đem tất cả gia quyến ở trong kinh rút lui trở về Bình Thương. Không ngờ trận chiến này còn chưa đánh được mấy tháng thì đã ứng nghiệm. Du Bắc Vương này sợ là cũng không nhịn được nữa, lộ ra nguyên hình rồi."
"Muội muội." Vệ Cảnh An hỏi Vệ Đình Húc, "Chi viện hay không chi viện?"
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, chờ đợi nàng mở miệng.
Vệ Đình Húc khép bức thư lại, trong lòng đã sớm có đáp án, "Không chi viện" ba chữ dứt khoát.
Chân Văn Quân đi ra ngoài lều trại, A Bích theo sát ở phía sau, điên cuồng vẫy đuôi.
Khi vừa ôm lấy A Bích thì Vệ Đình Húc đúng lúc đi ra.
Chân Văn Quân nhìn khắp nơi tìm chỗ muốn đem con chó ngốc nghếch dính người này giấu đi, nụ cười của Vệ Đình Húc có chút cứng ngắc, nàng đi tới miễn cưỡng sờ sờ cái đầu lông xù của A Bích.
"Ơ?" Chân Văn Quân đặc biệt tò mò, "Ngươi không sợ?"
A Bích rất đúng lúc vươn đầu lưỡi mềm mại liếm liếm mu bày tay của Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc cười nói:
"Sợ thì sợ, nhưng không thể cứ sợ mãi được."
"Nếu như ngay cả chó cũng không sợ, Tử Trác thật sự là không có một chút nhược điểm nào."
Vệ Đình Húc chăm chú nhìn nàng hồi lâu: "Ai mà không có nhược điểm kia chứ, còn phải xem liệu có nguyện ý khắc phục hay không thôi."
Vệ gia liên quân cùng Diêu gia quân ngươi tới ta đi ngang tài ngang sức, phe nào cũng chưa thể một chiêu chiến thắng. Ngay tại thời điểm Tiểu Kiêu cùng nhóm người Chân Văn Quân hội hợp, Nhữ Trữ truyền đến chiến báo, đại quân của Du Bắc Vương đã đánh vào Nhữ Trữ, Nhữ Trữ thành bị phá, Hoàng đế Lý Phong dưới sự bảo vệ của Lưu Thiệu chạy ra khỏi kinh thành, trốn đến đất phong của Lâm An Vương Lý Mẫn tạm lánh.
Lý Mục chiếm đóng Nhữ Trữ, rất nhanh thiên hạ quần hùng cũng đồng loạt nổi dậy, thanh âm thảo phạt Lý Mục sóng sau lại cao hơn sóng trước. Người tấn công Nhữ Trữ muốn bắt Lý Mục quất roi vào thi thể hắn trút giận nối liền không dứt.
Lý Mục chiếm cứ Nhữ Trữ không ra, có trọng binh hộ thành, cưỡng chế công thành phi thường khó khăn. Ba tháng tiếp theo Lý Mục ở bên trong Cấm uyển đến an nhàn thoải mái, dĩ nhiên đã xem chính mình là Hoàng đế. Lúc này, tất cả các cuộc khởi nghĩa dân gian lớn nhỏ lần lượt bùng nổ trong khắp lãnh thổ Đại Duật, Lưu Thiệu ở quê nhà Lưu huyện xây dựng rầm rộ hao tài tốn của, dân chúng nơi đây từ lâu đã chất chứa oán hận, trong lúc thiên hạ đại loạn dẫn đầu khởi nghĩa, rất nhanh đã lấy xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ cuốn sạch toàn bộ Đại Duật.
Đếm kỹ trong lịch sử Đại Duật, ngoại trừ thời kỳ Văn Đế Vũ Đế khai quốc cùng Vĩnh Thọ phục hưng hai giai đoạn phồn vinh ổn định nhất khởi nghĩa ít, các giai đoạn khác cơ hồ hàng năm đều sẽ bùng nổ đủ loại khởi nghĩa. Hoàng Thổ nghĩa sĩ cũng thế Tru Tà Giáo cũng vậy, chưa có lần nào bạo phát mạnh mẽ lại điên cuồng giống như lúc này. Ngoại trừ oán hận kiềm chế lâu ngày bùng nổ, trong dân gian còn đột nhiên xuất hiện một nhân vật rất có khí chất lãnh tụ. Nghe nói người này họ Hoàng tên Phục, một đầu tóc đỏ cùng râu đỏ, nhìn từ xa giống như lửa. Hai vai cực kỳ rộng lớn, có ba mắt, có thể nhìn ngược về quá khứ cũng có thể thấy được tương lai.
Quân khởi nghĩa tự xưng là Hồng Liên Giáo, cuộc khởi nghĩa thanh thế to lớn này từ Lưu huyện khởi xướng rất nhanh đã từ bốn phương tám hướng hội tụ thành nắm đấm cứng rắn, từng quyền đánh tan phòng tuyến các nơi, xông về phía lãnh địa của Lý Mẫn, muốn hắn đem Lưu Thiệu cùng Hoàng thượng giao ra.
Lý Mẫn vốn luôn có bản lĩnh đặc biệt thuận theo chiều gió, thấy Hồng Liên Giáo này khí thế rào rạt muốn ngăn cũng ngăn không được, hắn liền thức thời đem Lưu Thiệu cùng Lý Phong giao ra, mang theo gia quyến dọc theo Vạn Hướng Chi Lộ chạy ra khỏi Đại Duật.
Lưu Thiệu bị giết chết ngay tại chỗ, Lý Phong thì bị thế lực của Canh gia đoạt đi. Canh gia nắm giữ Hoàng thượng vốn tưởng rằng có thể điều khiển thiên hạ, không ngờ rằng còn chưa tới một tháng, ba phe nhân mã đã nuốt chửng Canh thị, đồng thời lại cướp đoạt Lý Phong.
Lý Phong được ba tiểu Hoàng môn liều chết hộ tống trốn thoát, tiểu Hoàng môn rất nhanh đã bị giết, Lý Phong một mình một người đánh xe ngựa điên cuồng chạy trốn.
Đại quân đuổi theo ở phía sau, tiếng vó ngựa vang vọng đến khắp mặt đất đều đang run rẩy. Kỳ thật Lý Phong đang ở ngay trong tầm bắn phía trước, nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng thượng, không ai dám bắn tên.
Lý Phong ở trên ngựa lắc lư nghiêng ngả, phía sau có truy binh nguy hiểm cận kề, nhưng ánh tà dương sáng rực nhuộm khắp mặt đất phía trước lại hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Trên đại đạo rộng lớn không có bất kỳ trở ngại nào, từng cơn gió rít gào thổi vào trên mặt hắn, làm cho hắn cảm giác được chính mình là còn sống.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không hề rời khỏi Cấm uyển một bước, không có điên cuồng rong ruổi, không có mồ hôi khó ngửi đầy người cùng cảm giác căng thẳng khi đứng bên bờ vực sinh tử.
Đây mới là thế giới của hắn, hắn là vua của nơi này!
Lý Phong nghênh đón ánh nắng vàng lớn tiếng reo hò, gào thét cười to, đem một cuộc chạy trốn biến thành cuồng hoan.
Cuối cùng đánh xe ngựa lao ra khỏi vách núi.
Khi tin tức Lý Phong rơi xuống vực truyền đến tai Vệ Đình Húc, Trung Nguyên đã chiến tranh đến hỗn loạn, mà trận giằng co giữa bọn họ cùng Diêu gia cũng tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Diêu gia chặt đứt nguồn cung cấp lương thực của các nàng, ngược lại đã kích phát ý chí chiến đấu của đám người Chân Văn Quân, sau khi cây cầu đi thông tới Đạt huyện được sửa xong, Vệ Cảnh An dẫn binh tiên phong đánh về phía trận địa quân địch.
Vệ Cảnh An luôn luôn là người tiên phong chiến đấu ở phía trước nhất, mấy năm nay bị thương không ít, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, hắn cũng không còn giống như thời điểm hơn hai mươi tuổi hung mãnh bưu dũng như vậy nữa, nhưng lần này hắn vẫn quyết định dẫn binh trước tiên vượt qua Quỷ Thủy.
"Việc này ngươi có thể để cho người khác đi làm. Ta thấy Hoàng Bộ kia cũng không tệ." Trước lúc xuất chinh Trưởng Tôn Ngộ thử khuyên hắn không nên tiếp tục liều mạng như vậy, Vệ Cảnh An lại lắc đầu:
"Giao cho người khác ta không yên tâm."
"Ngươi là không yên tâm người khác, hay là không yên tâm người của Chân Văn Quân?"
Vệ Cảnh An cười lắc lắc đầu, tiếp tục chà lau binh khí.
"Vạn nhất ngươi có điều gì sơ suất, tẩu tử phải làm sao bây giờ, hài nhi trong nhà phải làm sao bây giờ? Tử Luyện, đừng cậy mạnh mới đúng."
Vệ Cảnh An vừa muốn nói chuyện, vết thương bên hông đột nhiên tái phát, đau đến mức làm hắn đầu đầy mồ hôi. Trưởng Tôn Ngộ bảo hắn mau chóng nằm xuống, lấy rượu thuốc đến giúp hắn xoa ấn thư giãn.
"Đa tạ Chiêm Dĩnh." Vệ Cảnh An nằm sấp ở trên giường hướng hắn nói lời cảm tạ.
"Ngươi cùng ta còn khách khí cái gì?"
"Ân. . . . . . Chiêm Dĩnh." Vệ Cảnh An ấp a ấp úng nói, "Chuyện trước kia là ta không đúng, ta nhất thời suy nghĩ không sáng suốt nên mới. . . . . ."
Trưởng Tôn Ngộ cười mềm mại một tiếng nói: "Đều là mấy chuyện vụn vặt nhạt nhẽo gì đó, nhắc đến làm gì?"
"Lúc trước ta được tiện nghi, sau đó còn đối với ngươi như vậy, ta thật không phải là người."
Trưởng Tôn Ngộ đấm một phát vào chỗ vết thương bên hông hắn, đau đến khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
"Loại chuyện này dĩ nhiên là cả hai chúng ta đều vui vẻ, nào có chuyện một người được tiện nghi? Ta đã sớm biết Vệ Tử Luyện ngươi là con người rắn rỏi tựa như vách sắt tường đồng, chút chuyện cùng nam nhân kia bất quá chỉ là nhất thời bị quỷ ám, chung quy vẫn là phải đi trở lại trên con đường thuộc về chính ngươi. Ngươi cùng tẩu tử cũng là tâm đầu ý hợp mới có thể thành thân, hiện tại hạnh phúc mỹ mãn, với tư cách là huynh đệ ta cũng thay ngươi cao hứng. Chuyện trước kia ta chưa từng để ở trong lòng, cũng chỉ có ngươi còn nhớ đến."
Vệ Cảnh An quay đầu lại nhìn hắn cười: "Chiêm Dĩnh về sau nếu như có điều gì cần ca ca hỗ trợ, nhất định phải nói!"
"Ta có cái gì cần ngươi quan tâm? Ngươi bảo toàn tính mạng trở về còn quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì khác."
Khúc mắc nhiều năm cuối cùng cũng tháo giải, Vệ Cảnh An lại biến thành một con mãnh hổ, thần tốc vượt qua Quỷ Thủy, đánh về phía Đạt huyện.
Trước đó Tiểu Kiêu đã cùng đại quân hội hợp, dùng tính mạng của Diêu Chiếu Nghi để uy hiếp Diêu gia, bảo bọn họ nhanh chóng ra khỏi thành đầu hàng. Diêu gia trắng đêm thương nghị, Cát Thăng đề nghị hi sinh tính mạng nữ lang lấy đại cục làm trọng. Diêu Lâm cùng các nhi tử của hắn cũng chỉ có thể nhịn đau đáp ứng.
Khi chưa tới Nam Lĩnh thì Tiểu Kiêu là tướng lĩnh, sau khi tới Nam Lĩnh rồi có bao nhiêu danh tướng xoay quanh nàng chỉ là một kẻ hậu sinh, trên cơ bản không có cơ hội để lên tiếng, nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi trông coi Diêu Chiếu Nghi.
Không nghĩ tới không làm việc cũng không đánh trận, dạ dày vậy mà lại càng dễ đói, hai cái bánh chưng được phân phát xuống căn bản không đủ cho nàng ăn, mỗi ngày nàng đều phải lén lút hướng a mẫu xin thêm hai cái.
Chân Văn Quân có chút giật mình: "Ngươi mỗi bữa phải ăn đến bốn cái bánh chưng?"
Tiểu Kiêu vừa ăn vừa dùng tay ra hiệu thành "sáu", ý tứ là phải ăn sáu cái mới đủ.
Nhớ lại sức ăn của chính mình lúc mới hơn mười tuổi, Chân Văn Quân rút ra một kết luận, có lẽ bên trong thân thể của người Trường Ca quốc có chảy dòng máu quy định sức ăn lớn, có thể ăn có thể uống.
Cảm giác đói bụng này Chân Văn Quân đã lĩnh hội sâu sắc, Tiểu Kiêu đang trong giai đoạn cao lớn không thể để cho nàng bị đói, cũng không tiện cắt xén quân lương chỉ vì đứa nhỏ nhà mình, Chân Văn Quân mỗi bữa cơm chỉ ăn một cái bánh chưng, giảm bớt một cái đưa cho Tiểu Kiêu. Vệ Đình Húc sau khi biết được chuyện này đơn giản đem hai cái bánh chưng của chính mình đưa hết cho nàng, dù sao Vệ Đình Húc cũng cắn không nổi món bánh cứng như đĩa sắt này.
Tiểu Kiêu phụ trách trông coi Diêu Chiếu Nghi, lúc Chân Văn Quân đem bánh chưng đưa tới Diêu Chiếu Nghi nghe được thanh âm của nàng, mở mắt ra, nhìn thấy Chân Văn Quân đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp.
"Diêu nữ lang, đã lâu không gặp." Chân Văn Quân đưa cho nàng một bình rượu.
"Chân Tướng quân, biệt lai vô dạng." Diêu Chiếu Nghi nâng khóe miệng, dùng khóe mắt liếc nhìn nàng, "Ta không uống rượu."
Chân Văn Quân nâng nàng dậy, bàn tay hướng đến phía sau thắt lưng nàng đè ấn một chút, rồi lại ấn lên trên nữa. Diêu Chiếu Nghi đau đến hoa mắt choáng váng, chịu đựng không kêu thành tiếng.
Sau vài lần xoa ấn Chân Văn Quân buông nàng ra, Diêu Chiếu Nghi nói: "Chân Tướng quân chẳng lẽ còn cảm thấy ta là đang đóng giả tàn tật? Tướng quân không cần lo lắng, năm đó sau khi ta từ trên Hướng Nguyệt Thăng rơi xuống, mấy năm qua làm bạn cùng xe lăn, áo cơm sinh hoạt hàng ngày đều cần có người chiếu cố, là một phế nhân thật sự!"
Nghênh đón ánh mắt oán hận của Diêu Chiếu Nghi, Chân Văn Quân không có bất kỳ biểu lộ gì, bỏ lại một câu "Diêu nữ lang bảo trọng" sau đó rời đi.
Tiểu Kiêu cho rằng sau khi gặp lại kẻ thù cảm xúc của Diêu Chiếu Nghi nhất định sẽ cực kỳ không tốt, có lẽ rất nhanh sẽ chết. Vượt ngoài ý liệu của nàng, từ sau ngày hôm đó Diêu Chiếu Nghi lại có thể ăn được một ít, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều, thậm chí chủ động muốn uống bình rượu mà Chân Văn Quân đã để lại. Không giống lúc trước, rõ ràng chính là một cái xác khô.
"Ngươi không phải là đối với a mẫu ta có tình ý gì đó chứ?" Lúc Tiểu Kiêu nói ra những lời này miếng bánh chưng trong miệng cũng chẳng còn ngon lành gì nữa.
Vốn tưởng rằng Diêu Chiếu Nghi sẽ lại giống hệt như trước không phản ứng nàng, không nghĩ tới nàng rất nghiêm túc mà trả lời:
"Không phải là cái loại mà ngươi đang nghĩ. Ta hận nàng, nhưng lại hâm mộ ghen tỵ với nàng, càng nhiều hơn chính là thưởng thức, còn có tiếc hận. Một người như nàng lẽ ra phải có nhiều sự lựa chọn hơn."
"Cái này cũng chưa tính là có tình ý?" Tiểu Kiêu dùng sức kéo xé một miếng bánh lớn, nhét vào trong miệng.
Diêu Chiếu Nghi: ". . . . . ."
Ngay lập tức cảm thấy hối hận, vì sao lại cùng một tiểu hài tử xấu xa nói ra lời trong lòng chứ.
"Này, nếu như ngươi còn có thể đi, ngươi muốn làm cái gì?" Tiểu Kiêu ăn xong rồi còn không đi, tiếp tục hỏi nàng.
Diêu Chiếu Nghi nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện 'nếu như'."
Tiểu Kiêu nhớ kỹ những lời này, cảm thấy đặc biệt tiêu sái, không giống người thường.
Nữ nhân Diêu gia này có rất nhiều phẩm chất khiến cho Tiểu Kiêu muốn tinh tế thưởng thức, đáng tiếc nàng không có cơ hội tiếp tục thưởng thức nữa.
Hai ngày sau, Diêu Chiếu Nghi chết dưới cuộc ám sát của Diêu gia.
Bình luận truyện