Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 51: Thần Sơ năm thứ chín
Túc Độ thu lương (3)
"Yêu quái?" Chân Văn Quân nghe Vương Tiến nói mà bật cười, "Ngươi tưởng ta là hài tử ba tuổi hay sao hả? Trên đời này làm gì có yêu quái? Nếu như thực sự có, vậy con yêu quái này lại cần phải cướp đoạt lúa gạo của ngươi mà sống qua ngày, chẳng phải rất thảm sao? Xem ra ngươi vẫn là miệng đầy gian trá!" Nói xong nàng lập tức khoanh tay xoay người, dáng vẻ giống như vứt bỏ hắn.
"Lão tiểu nhân, ta thấy ngươi đây là không còn muốn giữ lại hai bàn tay nữa rồi!" Chu Mao Tam giọng nói như chuông đồng, gương mặt đồ tể dưới ánh lửa hừng hực tràn đầy sát khí, tay nâng trường đao tiến lên miệng thì ô nha nha giả vờ như muốn chém xuống.
Vương Tiến sắc mặt như tro tàn, thấy đại đao tới gần, tròng mắt đều sắp rơi xuống, vội nhắm mắt kêu gào cầu xin tha thứ: "Đừng đừng đừng! Để ta giải thích, để ta giải thích a! Lão nô thật sự không có nửa lời dối trá!"
Chân Văn Quân xoay người lại, Chu Mao Tam cũng dừng lại động tác trên tay.
"Nói đi." Chân Văn Quân nhìn bộ dáng kinh khiếp hoảng sợ này của hắn tựa hồ không giống như lại dám nói dối nữa, nhưng muốn làm cho nàng tin tưởng chuyện thần ma quỷ quái quả thật là hơi khó.
Vương Tiến dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, thở dài bắt đầu nói: "Lúc đầu ta cũng không tin trên đời này có yêu ma quỷ quái gì đó, nhưng mà chuyện này thật sự rất kỳ quặc, khiến cho lão nô không thể không tin."
Chân Văn Quân: "Nói trọng điểm!"
Vương Tiến chắp tay: "Nhị vị xin để cho ta bẩm báo tường tận."
Đại Duật thiếu lương thảo không đủ binh dụng đã sớm không phải là chuyện gì cơ mật, bất luận là nơi tiền tuyến phương bắc hay là cảnh nội thì nạn dân đều đã bị vắt ép đến khô cạn, mỗi một hạt lúa hạt gạo đều vô cùng trân quý, nếu lúc này có người có thể vì triều đình giải quyết được tình trạng khẩn cấp này thì chính là đã lập công lớn. Bản thân Vương Tiến cư ngụ ở Hợp Thương, chiếm giữ cả ngàn mẫu ruộng tốt, những thứ khác thì không nhiều, nhưng nếu nói đến lương thực chỉ sợ tất cả các sĩ tộc trong lãnh thổ Đại Duật đều khó có thể sánh được với hắn.
Hiến lương tranh công đối với cả gia tộc Vương thị đều là một chuyện tốt vô cùng, Vương gia bọn họ vốn là vọng tộc, sang năm đến lúc thuyên tuyển nói không chừng có thể lấy công trạng này để được tuyển cử làm đại quan tứ phẩm. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Vương thị ở Nam Nhai có thể sẽ càng tiến thêm một bước, thậm chí còn có cơ hội kiến tạo thế lực ở kinh thành, mà bản thân Vương Tiến mong muốn lại chính là địa vị Túc Độ Ngoại giao Thứ sử. Không một ai bằng lòng nam hạ đến vùng đất man di mà nhậm chức, vì vậy địa vị này đã để trống nhiều năm, nếu Hoàng thượng có thể hạ chiếu bổ nhiệm hắn, vậy thì toàn bộ Túc Độ xem như rơi vào trong tay hắn, ngay cả đám kiêu binh của Chu Mao Tam đóng tại nơi này cũng phải nghe lệnh của hắn.
Từ mùa xuân năm Thần Sơ thứ bảy Vương Tiến đã chiêu mộ thật nhiều nông nô đến cày cấy, đến vụ thu năm sau liên tục hai năm sản lượng thu hoạch vô cùng dồi dào, tất cả các kho lương đều đầy tràn. Hai tháng trước Vương Tiến truyền tin tức đến cho Nam Nhai Vương gia, nói có thể cống hiến mười vạn xe gạo. Nam Nhai Vương gia sau khi nhận được tin tức thì mừng rỡ, lập tức dọn sạch kho chứa, chờ hắn tặng gạo đến.
Bàn tính này của Vương Tiến đánh rất vang, mười vạn xe lương thực toàn bộ cho chất lên xe ngựa ước chừng cũng phải đến bốn ngàn chiếc, sợ là đương kim Hoàng thượng nhìn thấy cũng sẽ trợn mắt líu lưỡi.
Tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng cho đến đêm trước khi xuất phát đi Nam Nhai, bỗng nhiên có một gã điên chạy đến chỗ đoàn xe đóng trú mà gào thét, nói rằng trong núi có yêu quái ăn thịt người, việc này đại hung!
Thấy bộ dáng điên cuồng loạn trí của hắn, Vương Tiến trực tiếp cho người đuổi hắn đến một nơi không người hung hăng giáo huấn một trận, bảo hắn không được giả thần giả quỷ khiến người khác phiền lòng.
Lúc gã điên kia bị kéo đi hai chân đạp loạn trên mặt đất, hô: "Năm hồng dương kiếp* tai họa không ngừng, ngày mai trong núi nhất định sẽ nổi lên yêu vụ**! Để xem cả đám ngu phu các ngươi đây còn ai có thể sống sót!" Nói xong hắn cười sằng sặc không ngừng, bộ dáng đáng sợ, làm cho người ta hoang mang trong lòng.
(*) Năm hồng dương kiếp (红羊劫年): cổ nhân cho rằng năm Bính Ngọ, Đinh Mùi là những năm quốc gia sẽ xảy ra tai họa, với thiên can "Bính" "Đinh" và địa chi "Ngọ" trong âm dương ngũ hành đều thuộc nhóm Hỏa, làm màu đỏ (hồng), mà địa chi "Mùi" trong cầm tinh 12 con giáp là con dê, mỗi 60 năm sẽ xuất hiện một lần "tai ương Bính Ngọ, Đinh Mùi", sau đó được gọi là "Hồng Dương kiếp"
(**) Yêu vụ (妖雾): sương mù tà quái
Ngày hôm sau vì muốn gấp rút lên đường đoàn xe đã xuất phát từ rất sớm. Bởi vì số lượng lương thực quá nhiều, Vương Tiến không yên tâm nên đi theo cùng đoàn xe.
Băng qua ruộng lúa đi vào trong núi, mới vừa đi đến giữa sườn núi khí trời vốn đang thoáng đãng đẹp đẽ đột nhiên trở nên u ám. Sấm sét ầm ầm nổi lên, một trận mưa to tầm tã không hề dự báo trước đột nhiên trút xuống. Đoàn xe vận chuyển lương thực nhất thời rối loạn, người dẫn đầu đội vận lương Ngô Đại Lực dày dặn kinh nghiệm, quát tháo vài tiếng ổn định lại đoàn xe, nói với Vương Tiến: "Vương công, trận mưa này quá lớn mà sơn đạo lại quá dốc, nếu như đi tiếp chỉ sợ đường trơn lật xe, cả người lẫn lương thực đều sẽ rơi xuống vách núi mất, không bằng tạm nghỉ tại chỗ một lát. Lương thực trên xe đều được che phủ bằng vải dầu sẽ không bị ảnh hưởng, Vương công cứ yên tâm. Trận mưa này nhanh tới cũng sẽ nhanh đi, chắc chắn sẽ chấm dứt ngay thôi."
Khuôn mặt Vương Tiến đều bị nước mưa giội ướt, hai mắt nhìn sơn đạo cũng bị mưa bụi làm cho mơ hồ, quả thật không dám đi tiếp, liền gật đầu đồng ý. Mưa to quả nhiên không bao lâu liền ngừng lại, thế nhưng bầu trời vẫn không sáng trong trở lại như lúc đầu.
Bốn phía dần dần trở nên mờ mịt, rốt cuộc thật sự là sương mù kéo tới.
Hợp Thương nơi này nhiều núi lại ẩm thấp, dân bản xứ đều quen với khí trời mây mù, sương mù dày đặc đối với bọn họ mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng trận sương mù trước mắt này có chút kỳ quái, vốn dĩ sơn đạo còn có thể nhìn thấy, một trận gió thổi tới sương mù dày đặc trong nháy mắt đã nuốt chửng lấy bọn họ. Đừng nói là con đường phía trước, ngay cả hai người ở trên hai xe ngựa kế bên nhau cũng có chút nhìn không thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Không biết ai đó chợt hô một câu: "Yêu vụ, yêu vụ thật sự xuất hiện rồi! Yêu quái muốn tới ăn thịt người a!" Trong lúc nhất thời đoàn xe ngựa lại hỗn loạn, âm thanh nghị luận loạn xạ nổi lên.
Vương Tiến giận dữ: "Có cái gì mà phải hoảng hốt! Một đám thôn phu ngu dốt! Chẳng qua chỉ là gió lớn thổi tới sương dày mà thôi, chẳng lẽ ngay cả sương mù cũng chưa từng thấy sao hả!"
Hắn rống lên như vậy ngược lại làm cho đám tùy tùng tiểu tốt đều trấn định hơn chút ít, Vương Tiến tự mình xuống xe đem mấy sợi dây thừng lỏng lẻo một lần nữa cột chặt, chỉ huy bọn họ xuống ngựa kéo xe, sương mù quá dày không tiện di chuyển quá nhanh, vẫn là chậm một chút cho chắc.
Từng đợt sương mù kỳ quái từ một nơi nào đó không biết tên trên đỉnh đầu cứ thổi tới, thổi trúng đám tiểu tốt lạnh run, nuốt nước bọt kinh hồn táng đảm quan sát bốn phía, lôi kéo dây cương ngựa cẩn thận từng li từng tí tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn xe mới vừa tiếp tục đi chưa tới một dặm, Vương Tiến trở lại trong xe ngồi còn chưa nóng mông, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu to: "Các ngươi xem! Các ngươi xem kìa! Thiên Cẩu ăn mặt trời* rồi!"
(*) Thiên Cẩu ăn mặt trời (天狗吞日): ý nói hiện tượng nhật thực. Người Trung Quốc cổ xưa không hiểu thiên văn nên cho rằng hiện tượng nhật thực, nguyệt thực là không bình thường, cho rằng bị Thiên Cẩu (con chó trời) ăn mất mặt trời, mặt trăng, nên thường vừa đánh vừa gõ vào đồ vật, gào hét để đuổi "Thiên Cẩu" đi
Giữa một mảnh âm thanh kinh hoảng Vương Tiến xốc màn xe lên đứng dậy, chỉ thấy mặt trời hình tròn trên bầu trời đã bị Thiên Cẩu ăn mất một mảng, chỉ trong nháy mắt toàn bộ mặt trời đỏ đều biến mất, khắp mặt đất rơi vào trong một mảnh hắc ám. Bên trong màn sương dày đặc lại đen kịt, ngay cả Vương Tiến cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, căn bản thấy không rõ các tùy tùng đang ở đâu, chỉ nghe được bên dưới có tiếng người bái lạy cầu khẩn cùng tiếng chiêng trống xua đuổi Thiên Cẩu, tiếng ngựa hí vang xen lẫn vào trong đó. Có lẽ tất cả mọi người đều nhớ tới lời nói của gã điên ngày hôm qua, hiện giờ ở bên trong trận sương mù dày đặc bắt đầu run rẩy lo lắng hỗn loạn cực kỳ, lại thêm Thiên Cẩu ăn mặt trời bất thình lình xảy ra càng làm gia tăng khí tức yêu ma thoắt ẩn thoắt hiện, cả người lẫn ngựa đều giống như ruồi bọ không đầu trở nên tán loạn.
"Mọi người đừng hoảng hốt!" Vương Tiến đứng ở trên xe ngựa hô to, gào hét đến khàn cả giọng nhưng vẫn không thể khiến cho mọi người trấn định lại. Có vài môn khách thông minh, nhanh chóng đốt đuốc lên. Bên trong màn sương hắc ám ngọn đuốc chợt bùng lên, có ánh sáng, lập tức thu hút lực chú ý của mọi người.
"Đừng hoảng hốt đừng chạy loạn! Nếu không ngã xuống vách núi ai cũng không còn mạng!" Vương Tiến kêu gào đến sức cùng lực kiệt rốt cục cũng khống chế được tình huống hỗn loạn.
Thế nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Vương Tiến ai cũng không nghĩ tới, lúc ngọn đuốc vừa cháy sáng, chuyện quái dị đáng sợ mới chính thức bắt đầu.
Chỉ nghe trong màn sương dày truyền đến âm thanh "Bộp bộp" kỳ quái, Vương Tiến vẻ mặt đông cứng, trong ngực khó chịu, không thể không lắng nghe thật kỹ động tĩnh kia.
Âm thanh "Bộp bộp" càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
"Các ngươi, các ngươi xem!" Lưu Tứ nãy giờ vẫn quỳ mọp tại chỗ chỉ vào một chỗ sâu bên trong màn sương mù, có một đoàn bóng đen đang lay động với tốc độ rất nhanh, càng lúc càng trở nên to lớn, đang lao về phía bọn họ!
"Yêu quái! Yêu quái ăn thịt người kìa!"
Đám người đại loạn bỏ chạy, mà bóng đen kia lại đuổi theo mọi người một tấc cũng không rời!
"Không trách được bọn họ, tình cảnh lúc ấy rất đáng sợ, ngay cả ta cũng sợ tới mức đánh rơi cây đuốc ôm đầu chạy loạn. Có mấy người vì quá kinh hoảng mà rơi xuống vực mất mạng, hậu sự cũng phải lo liệu rất lâu." Nói đến sự việc kỳ lạ này Vương Tiến vẫn còn tỏ vẻ sợ sệt, "Mọi người tháo chạy xuống núi, chờ sau khi mặt trời xuất hiện trở lại, sương mù dày đặc tan đi một ít, ta mới chọn ra mấy người gan dạ trở lên núi định đem xe ngựa lương thảo trước tiên kéo xuống dưới rồi tính sau. Ai cũng không ngờ được, lúc lên tới trên núi thì thấy, bốn ngàn xe ngựa chiếm cứ phân nửa đỉnh núi toàn bộ đều biến mất tăm! Đừng nói là xe ngựa, ngay cả gạo cũng không tìm thấy một hạt! Loại chuyện này ngoại trừ yêu quái ra thì còn ai có thể làm được? Từ đó về sau ta mỗi ngày đều đốt nhang tế bái quỷ thần, cũng không dám thất lễ nữa."
Nghe xong câu chuyện này của Vương Tiến, Chân Văn Quân nói: "Rõ ràng chính là gã điên kia muốn nuốt hết số lương thực của ngươi cố ý nói lời tà quái mê hoặc người khác! Ngươi có dẫn người đi đến những chỗ khác trên núi điều tra qua chưa?"
"Đã lục soát qua, trong núi ngoài núi toàn bộ đều lục soát qua hết rồi, một sợi lông cũng không thấy. Ngươi nói xem, từng bao lương thực như vậy bị cướp đi có thể giấu ở nơi nào đó để không bị người ta phát hiện thì có thể lý giải được, nhưng còn mấy ngàn con ngựa thì sao? Ngoại trừ bị yêu quái ăn mất thì ta thật sự nghĩ không ra khả năng nào khác." Vương Tiến vẻ mặt sầu khổ, "Tân tân khổ khổ trồng được mười vạn xe lương thực cứ như vậy mà biến mất, tổn thất nặng nề không nói còn làm cho Nam Nhai dòng chính bên kia vô cùng thất vọng, ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp bọn họ. Đúng lúc. . . . . . đúng lúc tiểu cô nương ngươi tới mua lương thực còn ra tay hào phóng, vừa ra tay chính là hai mươi vạn lượng, ta nghĩ có bạc sao lại không kiếm, vừa vặn có thể bổ khuyết một chút cho gia đình ta còn có thời gian để hít thở, cho nên mới bị ma xui quỷ khiến nảy ra tâm tư không đứng đắn. . . . . . Tiểu cô nương thứ tội a, lão nô biết sai rồi."
Chân Văn Quân đối với hắn miệng đầy xin lỗi đã không còn hứng thú gì nữa, lôi kéo hắn hỏi: "Bốn ngàn xe ngựa chở lương thực muốn vận chuyển ra ngoài từ bất kỳ một cửa thành nào cũng không có khả năng không để lại dấu vết gì, ngươi có hỏi qua thủ vệ ở tất cả các cửa thành chưa?"
"Hỏi qua rồi, tất cả đều chưa từng thấy."
"Các đại tộc trong phạm vi Hợp Thương liệu có thể buôn bán lương thực số lượng lớn không?"
"Cũng không có. Hợp Thương vùng đất bé xíu này tổng cộng cũng không có mấy gia đình đại tộc, huống chi Đại Duật thiếu lương thực, do đó lương thực ở Hợp Thương giá cả cực kỳ cao, nhà nào có một số lượng lớn như vậy bán ra ngoài ắt hẳn sẽ khiến cho toàn thành chú ý, tin tức như vậy ta không có khả năng bỏ sót được."
Chân Văn Quân xoa xoa mũi: "Vậy số lương thực kia nhất định vẫn còn ở Hợp Thương. Không có khả năng ở trong thành, bên trong thành đông người nhiều tai mắt hỗn tạp, bốn ngàn xe ngựa cho dù có phân tán ra cũng rất dễ dàng bị phát hiện, chắc chắn là giấu ở trên núi. Ta hỏi ngươi, cả hai ngọn núi ngươi thật sự đều đã điều tra toàn bộ rồi sao?"
"Thật sự! Những nơi có thể điều tra được ta đều lục soát qua hết rồi!"
Chân Văn Quân vặn hỏi: "Còn có nơi nào không thể điều tra?"
"Tiểu cô nương không phải người địa phương, có điều không biết a, ngươi cứ nhìn xem người Cô Thương tộc tất cả đều ở ngoài đồng ruộng trồng trọt, không có một người nào đi vào trong núi rừng mà gieo hạt, đây đều là có nguyên nhân. Hai ngọn núi tiến nhập Hợp Thương kia được gọi là Song Nhũ Sơn, người Cô Thương tộc thờ phụng sơn thần, huống hồ còn là Song Nhũ Sơn nối liền thành một thể, càng thiêng liêng bất khả xâm phạm. Bọn họ có một điều chú trọng, chính là sơn thần có thể phù hộ cho mưa thuận gió hòa, thỉnh thoảng cũng có thể đi lên núi hái những loại dược liệu trân quý để cứu sống mạng người. Nếu như xúc phạm sơn thần sơn thần sẽ giáng tai họa xuống, làm cho sơn đạo sụt lún nước bùn ngập đường, dược liệu lại càng không thể hái được. Trong thung lũng nơi nối liền giữa hai ngọn Song Nhũ Sơn quanh năm sương mù giăng mờ cả mắt, dân bản xứ đều nói đó chính là nơi sơn thần cư ngụ, tuyệt đối không thể quấy rầy."
"Vậy ngươi cũng không đi xem sao?"
Vương Tiến vẻ mặt nghiêm túc: "Chỗ đó ta thật không dám đi, cho dù không tin quỷ thần cũng không dám đi, hơn nữa cũng không ai nguyện ý đi. Nếu như sang năm cũng gặp thiên tai không ngừng giống như Đại Duật, ai có thể gánh nổi tội danh này a."
Chân Văn Quân vô cùng không có hứng thú: "Đừng nói nữa, nhất định là gã điên kia đem toàn bộ lương thực giấu ở trong thung lũng rồi. Chỗ đó đi như thế nào, ngươi nói cho ta biết."
"Tiểu cô nương chẳng lẽ muốn đi? Vạn nhất chọc giận thần linh thì phải làm thế nào đây!"
"Ta không tin ma quỷ lại càng không tin thần linh." Chân Văn Quân mắt sáng như đuốc, "Ta chỉ tin chính mình."
Vì để tránh tai họa, người ngoại xứ từ Nam Nhai di chuyển đến Hợp Thương thường tụ hợp lại thành một cụm lớn, Chân Văn Quân tìm ra hơn hai mươi người ngoại xứ không sợ sơn thần, cùng Chu Mao Tam và chúc quan của hắn ngồi trên ba chiếc xe ngựa đi hướng đến vùng thung lũng theo lời Vương Tiến chỉ dẫn. Mười vạn xe lương thực này nàng nhất định phải lấy về, nếu như thu không được thì không thể ăn nói với Vệ Đình Húc.
Nàng cố ý chọn lúc giữa trưa đi vào núi, sau khi đi vào sương mù dày đặc rất nhanh cũng nổi lên, vây quanh mấy chiếc xe ngựa.
Ánh mắt khẩn trương của Linh Bích không hề chớp một lần nào, thậm chí còn rút nhuyễn đao ra.
"Linh Bích tỷ tỷ đừng khẩn trương, quỷ thần gì đó đều là giả. Gã điên kia có lẽ là biết được chút thiên văn quan trắc thuật, đêm trước đó xem tinh tượng dự đoán được ngày hôm sau thời tiết có dấu hiệu biến đổi đột ngột, không có gì phải sợ."
"Nhưng mà âm thanh trong màn sương mù kia thì phải giải thích như thế nào? Còn đuổi theo người không tha. Nếu thật sự là gã điên kia gây nên, chẳng lẽ hắn không chỉ thông thạo thiên văn, mà còn có thể nói chuyện cùng bóng ma?"
Chân Văn Quân bị nàng nói đến nhất thời nghẹn lời. Cho dù là thủ đoạn lừa bịp, muốn đồng thời hù dọa nhiều người như vậy cũng không đơn giản. Nàng vẫn khăng khăng không tin có quỷ thần, trong chuyện này nhất định là có kỹ xảo gì đó mà nàng chưa nghĩ ra được.
Càng đến gần thung lũng sương mù càng dày đặc, mặt trời trên đỉnh đầu rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa, Vân Trung Phi Tuyết cũng di chuyển càng lúc càng cẩn thận, thả chậm nhịp bước.
Chân Văn Quân cho người đốt lửa soi đường đi, dọc theo sơn đạo nghiêng lệch trơn ướt đi vào bên trong núi.
Ánh lửa gần như không xuyên thủng được màn sương kỳ quái này, Chu Mao Tam cầm cây đuốc lắc lắc, phun một ngụm nước bọt: "Trận sương mù này thật khiến người ta muốn chết ngạt mà, muội muội ngươi đừng sợ, lão Chu ta đi phía trước dò đường cho ngươi!"
Nói xong, Chu Mao Tam cùng hai tùy tùng gan dạ giơ cây đuốc lên gia tăng tốc độ, lớn tiếng hát một khúc sơn ca lấy thêm can đảm đi về phía trước thăm dò. Chân Văn Quân mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ càng đi càng nhanh, khi thân ảnh gần như sắp cùng tiếng hát bị màn sương dày nuốt chửng, thì chuyện khiến cho người ta sởn tóc gáy đã xảy ra.
Màn sương dày đang chậm rãi trôi nổi bỗng nhiên bị một trận gió kỳ quái đảo loạn, một tiếng hét thảm thiết từ một nơi nào đó sâu bên trong màn sương truyền đến, Chân Văn Quân nghe được đó chính là thanh âm của Chu Mao Tam. Ánh lửa yếu ớt trong nháy mắt liền biến mất, Chu Mao Tam rốt cuộc giống như là bị tiện tay xóa đi lặng yên không một tiếng động mà biến mất tăm.
Không ai dám mở miệng phát ra động tĩnh gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
"Bóng đen!"
Phía sau có người hô to một tiếng, Chân Văn Quân tập trung nhìn lại, chỉ thấy phía sau màn sương mù dày đặc có vô số bóng đen từ trên trời giáng xuống, lắc lư lay động kịch liệt, giống như yêu quái ở trên màn trời rộng lớn phóng xuống nanh vuốt sắc bén, ngay tức khắc sẽ phá tan một tầng trở ngại cuối cùng lao tới xé toạc các nàng thành từng mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt tất cả mấy con ngựa đều chấn kinh nhấc chân chạy loạn, ngay cả Vân Trung Phi Tuyết cũng bất ngờ nổi điên, không thể khống chế mà chạy băng băng. Chân Văn Quân ghìm chặt dây cương đến nỗi bàn tay cũng rướm máu nhưng vẫn không thể khống chế được nó. Bỗng nhiên trong đầu lóe lên nhớ lại cách khống chế ngựa của tiểu kỵ sĩ ngày ấy tới truyền tin, lập tức giẫm chặt bàn đạp, nương theo thế chạy của nó thật vất vả mới trấn an được Vân Trung Phi Tuyết, nhưng nó đã chạy đi rất xa, không muốn quay đầu lại nữa.
Chân Văn Quân vuốt ve lỗ tai của Vân Trung Phi Tuyết, ôn nhu nói: "Hảo hài tử, Linh Bích tỷ tỷ các nàng vẫn còn ở bên trong, chúng ta không thể tham sống sợ chết mà chạy một mình! Ngoan, chúng ta trở về nhìn xem, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện! Ngươi có nguyện ý tin tưởng ta không?"
Vân Trung Phi Tuyết nhấp nháy hai hàng mi dài, giậm chân tại chỗ trong chốc lát sau đó tựa hồ đã hiểu được lời nàng, cuối cùng cũng chịu đi vòng trở lại.
Cây đuốc trong tay Chân Văn Quân trong lúc rối loạn vừa rồi đã tuột khỏi tay, chỉ có thể ở bên trong màn sương lần mò chậm rãi đi tới.
"Linh Bích tỷ tỷ!"
Trong màn sương dày đặc không có bất kỳ một thanh âm gì, từng bụi cỏ khô ngẫu nhiên hiện ra đều khiến cho nàng run rẩy trong lòng, đánh bạo kêu lên một tiếng, Linh Bích không có đáp lại nàng, không có bất cứ người nào đáp lại nàng.
Trong thung lũng vắng lặng giống như chỉ còn lại một mình nàng.
"Yêu quái?" Chân Văn Quân nghe Vương Tiến nói mà bật cười, "Ngươi tưởng ta là hài tử ba tuổi hay sao hả? Trên đời này làm gì có yêu quái? Nếu như thực sự có, vậy con yêu quái này lại cần phải cướp đoạt lúa gạo của ngươi mà sống qua ngày, chẳng phải rất thảm sao? Xem ra ngươi vẫn là miệng đầy gian trá!" Nói xong nàng lập tức khoanh tay xoay người, dáng vẻ giống như vứt bỏ hắn.
"Lão tiểu nhân, ta thấy ngươi đây là không còn muốn giữ lại hai bàn tay nữa rồi!" Chu Mao Tam giọng nói như chuông đồng, gương mặt đồ tể dưới ánh lửa hừng hực tràn đầy sát khí, tay nâng trường đao tiến lên miệng thì ô nha nha giả vờ như muốn chém xuống.
Vương Tiến sắc mặt như tro tàn, thấy đại đao tới gần, tròng mắt đều sắp rơi xuống, vội nhắm mắt kêu gào cầu xin tha thứ: "Đừng đừng đừng! Để ta giải thích, để ta giải thích a! Lão nô thật sự không có nửa lời dối trá!"
Chân Văn Quân xoay người lại, Chu Mao Tam cũng dừng lại động tác trên tay.
"Nói đi." Chân Văn Quân nhìn bộ dáng kinh khiếp hoảng sợ này của hắn tựa hồ không giống như lại dám nói dối nữa, nhưng muốn làm cho nàng tin tưởng chuyện thần ma quỷ quái quả thật là hơi khó.
Vương Tiến dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, thở dài bắt đầu nói: "Lúc đầu ta cũng không tin trên đời này có yêu ma quỷ quái gì đó, nhưng mà chuyện này thật sự rất kỳ quặc, khiến cho lão nô không thể không tin."
Chân Văn Quân: "Nói trọng điểm!"
Vương Tiến chắp tay: "Nhị vị xin để cho ta bẩm báo tường tận."
Đại Duật thiếu lương thảo không đủ binh dụng đã sớm không phải là chuyện gì cơ mật, bất luận là nơi tiền tuyến phương bắc hay là cảnh nội thì nạn dân đều đã bị vắt ép đến khô cạn, mỗi một hạt lúa hạt gạo đều vô cùng trân quý, nếu lúc này có người có thể vì triều đình giải quyết được tình trạng khẩn cấp này thì chính là đã lập công lớn. Bản thân Vương Tiến cư ngụ ở Hợp Thương, chiếm giữ cả ngàn mẫu ruộng tốt, những thứ khác thì không nhiều, nhưng nếu nói đến lương thực chỉ sợ tất cả các sĩ tộc trong lãnh thổ Đại Duật đều khó có thể sánh được với hắn.
Hiến lương tranh công đối với cả gia tộc Vương thị đều là một chuyện tốt vô cùng, Vương gia bọn họ vốn là vọng tộc, sang năm đến lúc thuyên tuyển nói không chừng có thể lấy công trạng này để được tuyển cử làm đại quan tứ phẩm. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Vương thị ở Nam Nhai có thể sẽ càng tiến thêm một bước, thậm chí còn có cơ hội kiến tạo thế lực ở kinh thành, mà bản thân Vương Tiến mong muốn lại chính là địa vị Túc Độ Ngoại giao Thứ sử. Không một ai bằng lòng nam hạ đến vùng đất man di mà nhậm chức, vì vậy địa vị này đã để trống nhiều năm, nếu Hoàng thượng có thể hạ chiếu bổ nhiệm hắn, vậy thì toàn bộ Túc Độ xem như rơi vào trong tay hắn, ngay cả đám kiêu binh của Chu Mao Tam đóng tại nơi này cũng phải nghe lệnh của hắn.
Từ mùa xuân năm Thần Sơ thứ bảy Vương Tiến đã chiêu mộ thật nhiều nông nô đến cày cấy, đến vụ thu năm sau liên tục hai năm sản lượng thu hoạch vô cùng dồi dào, tất cả các kho lương đều đầy tràn. Hai tháng trước Vương Tiến truyền tin tức đến cho Nam Nhai Vương gia, nói có thể cống hiến mười vạn xe gạo. Nam Nhai Vương gia sau khi nhận được tin tức thì mừng rỡ, lập tức dọn sạch kho chứa, chờ hắn tặng gạo đến.
Bàn tính này của Vương Tiến đánh rất vang, mười vạn xe lương thực toàn bộ cho chất lên xe ngựa ước chừng cũng phải đến bốn ngàn chiếc, sợ là đương kim Hoàng thượng nhìn thấy cũng sẽ trợn mắt líu lưỡi.
Tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng cho đến đêm trước khi xuất phát đi Nam Nhai, bỗng nhiên có một gã điên chạy đến chỗ đoàn xe đóng trú mà gào thét, nói rằng trong núi có yêu quái ăn thịt người, việc này đại hung!
Thấy bộ dáng điên cuồng loạn trí của hắn, Vương Tiến trực tiếp cho người đuổi hắn đến một nơi không người hung hăng giáo huấn một trận, bảo hắn không được giả thần giả quỷ khiến người khác phiền lòng.
Lúc gã điên kia bị kéo đi hai chân đạp loạn trên mặt đất, hô: "Năm hồng dương kiếp* tai họa không ngừng, ngày mai trong núi nhất định sẽ nổi lên yêu vụ**! Để xem cả đám ngu phu các ngươi đây còn ai có thể sống sót!" Nói xong hắn cười sằng sặc không ngừng, bộ dáng đáng sợ, làm cho người ta hoang mang trong lòng.
(*) Năm hồng dương kiếp (红羊劫年): cổ nhân cho rằng năm Bính Ngọ, Đinh Mùi là những năm quốc gia sẽ xảy ra tai họa, với thiên can "Bính" "Đinh" và địa chi "Ngọ" trong âm dương ngũ hành đều thuộc nhóm Hỏa, làm màu đỏ (hồng), mà địa chi "Mùi" trong cầm tinh 12 con giáp là con dê, mỗi 60 năm sẽ xuất hiện một lần "tai ương Bính Ngọ, Đinh Mùi", sau đó được gọi là "Hồng Dương kiếp"
(**) Yêu vụ (妖雾): sương mù tà quái
Ngày hôm sau vì muốn gấp rút lên đường đoàn xe đã xuất phát từ rất sớm. Bởi vì số lượng lương thực quá nhiều, Vương Tiến không yên tâm nên đi theo cùng đoàn xe.
Băng qua ruộng lúa đi vào trong núi, mới vừa đi đến giữa sườn núi khí trời vốn đang thoáng đãng đẹp đẽ đột nhiên trở nên u ám. Sấm sét ầm ầm nổi lên, một trận mưa to tầm tã không hề dự báo trước đột nhiên trút xuống. Đoàn xe vận chuyển lương thực nhất thời rối loạn, người dẫn đầu đội vận lương Ngô Đại Lực dày dặn kinh nghiệm, quát tháo vài tiếng ổn định lại đoàn xe, nói với Vương Tiến: "Vương công, trận mưa này quá lớn mà sơn đạo lại quá dốc, nếu như đi tiếp chỉ sợ đường trơn lật xe, cả người lẫn lương thực đều sẽ rơi xuống vách núi mất, không bằng tạm nghỉ tại chỗ một lát. Lương thực trên xe đều được che phủ bằng vải dầu sẽ không bị ảnh hưởng, Vương công cứ yên tâm. Trận mưa này nhanh tới cũng sẽ nhanh đi, chắc chắn sẽ chấm dứt ngay thôi."
Khuôn mặt Vương Tiến đều bị nước mưa giội ướt, hai mắt nhìn sơn đạo cũng bị mưa bụi làm cho mơ hồ, quả thật không dám đi tiếp, liền gật đầu đồng ý. Mưa to quả nhiên không bao lâu liền ngừng lại, thế nhưng bầu trời vẫn không sáng trong trở lại như lúc đầu.
Bốn phía dần dần trở nên mờ mịt, rốt cuộc thật sự là sương mù kéo tới.
Hợp Thương nơi này nhiều núi lại ẩm thấp, dân bản xứ đều quen với khí trời mây mù, sương mù dày đặc đối với bọn họ mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng trận sương mù trước mắt này có chút kỳ quái, vốn dĩ sơn đạo còn có thể nhìn thấy, một trận gió thổi tới sương mù dày đặc trong nháy mắt đã nuốt chửng lấy bọn họ. Đừng nói là con đường phía trước, ngay cả hai người ở trên hai xe ngựa kế bên nhau cũng có chút nhìn không thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Không biết ai đó chợt hô một câu: "Yêu vụ, yêu vụ thật sự xuất hiện rồi! Yêu quái muốn tới ăn thịt người a!" Trong lúc nhất thời đoàn xe ngựa lại hỗn loạn, âm thanh nghị luận loạn xạ nổi lên.
Vương Tiến giận dữ: "Có cái gì mà phải hoảng hốt! Một đám thôn phu ngu dốt! Chẳng qua chỉ là gió lớn thổi tới sương dày mà thôi, chẳng lẽ ngay cả sương mù cũng chưa từng thấy sao hả!"
Hắn rống lên như vậy ngược lại làm cho đám tùy tùng tiểu tốt đều trấn định hơn chút ít, Vương Tiến tự mình xuống xe đem mấy sợi dây thừng lỏng lẻo một lần nữa cột chặt, chỉ huy bọn họ xuống ngựa kéo xe, sương mù quá dày không tiện di chuyển quá nhanh, vẫn là chậm một chút cho chắc.
Từng đợt sương mù kỳ quái từ một nơi nào đó không biết tên trên đỉnh đầu cứ thổi tới, thổi trúng đám tiểu tốt lạnh run, nuốt nước bọt kinh hồn táng đảm quan sát bốn phía, lôi kéo dây cương ngựa cẩn thận từng li từng tí tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn xe mới vừa tiếp tục đi chưa tới một dặm, Vương Tiến trở lại trong xe ngồi còn chưa nóng mông, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu to: "Các ngươi xem! Các ngươi xem kìa! Thiên Cẩu ăn mặt trời* rồi!"
(*) Thiên Cẩu ăn mặt trời (天狗吞日): ý nói hiện tượng nhật thực. Người Trung Quốc cổ xưa không hiểu thiên văn nên cho rằng hiện tượng nhật thực, nguyệt thực là không bình thường, cho rằng bị Thiên Cẩu (con chó trời) ăn mất mặt trời, mặt trăng, nên thường vừa đánh vừa gõ vào đồ vật, gào hét để đuổi "Thiên Cẩu" đi
Giữa một mảnh âm thanh kinh hoảng Vương Tiến xốc màn xe lên đứng dậy, chỉ thấy mặt trời hình tròn trên bầu trời đã bị Thiên Cẩu ăn mất một mảng, chỉ trong nháy mắt toàn bộ mặt trời đỏ đều biến mất, khắp mặt đất rơi vào trong một mảnh hắc ám. Bên trong màn sương dày đặc lại đen kịt, ngay cả Vương Tiến cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, căn bản thấy không rõ các tùy tùng đang ở đâu, chỉ nghe được bên dưới có tiếng người bái lạy cầu khẩn cùng tiếng chiêng trống xua đuổi Thiên Cẩu, tiếng ngựa hí vang xen lẫn vào trong đó. Có lẽ tất cả mọi người đều nhớ tới lời nói của gã điên ngày hôm qua, hiện giờ ở bên trong trận sương mù dày đặc bắt đầu run rẩy lo lắng hỗn loạn cực kỳ, lại thêm Thiên Cẩu ăn mặt trời bất thình lình xảy ra càng làm gia tăng khí tức yêu ma thoắt ẩn thoắt hiện, cả người lẫn ngựa đều giống như ruồi bọ không đầu trở nên tán loạn.
"Mọi người đừng hoảng hốt!" Vương Tiến đứng ở trên xe ngựa hô to, gào hét đến khàn cả giọng nhưng vẫn không thể khiến cho mọi người trấn định lại. Có vài môn khách thông minh, nhanh chóng đốt đuốc lên. Bên trong màn sương hắc ám ngọn đuốc chợt bùng lên, có ánh sáng, lập tức thu hút lực chú ý của mọi người.
"Đừng hoảng hốt đừng chạy loạn! Nếu không ngã xuống vách núi ai cũng không còn mạng!" Vương Tiến kêu gào đến sức cùng lực kiệt rốt cục cũng khống chế được tình huống hỗn loạn.
Thế nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Vương Tiến ai cũng không nghĩ tới, lúc ngọn đuốc vừa cháy sáng, chuyện quái dị đáng sợ mới chính thức bắt đầu.
Chỉ nghe trong màn sương dày truyền đến âm thanh "Bộp bộp" kỳ quái, Vương Tiến vẻ mặt đông cứng, trong ngực khó chịu, không thể không lắng nghe thật kỹ động tĩnh kia.
Âm thanh "Bộp bộp" càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
"Các ngươi, các ngươi xem!" Lưu Tứ nãy giờ vẫn quỳ mọp tại chỗ chỉ vào một chỗ sâu bên trong màn sương mù, có một đoàn bóng đen đang lay động với tốc độ rất nhanh, càng lúc càng trở nên to lớn, đang lao về phía bọn họ!
"Yêu quái! Yêu quái ăn thịt người kìa!"
Đám người đại loạn bỏ chạy, mà bóng đen kia lại đuổi theo mọi người một tấc cũng không rời!
"Không trách được bọn họ, tình cảnh lúc ấy rất đáng sợ, ngay cả ta cũng sợ tới mức đánh rơi cây đuốc ôm đầu chạy loạn. Có mấy người vì quá kinh hoảng mà rơi xuống vực mất mạng, hậu sự cũng phải lo liệu rất lâu." Nói đến sự việc kỳ lạ này Vương Tiến vẫn còn tỏ vẻ sợ sệt, "Mọi người tháo chạy xuống núi, chờ sau khi mặt trời xuất hiện trở lại, sương mù dày đặc tan đi một ít, ta mới chọn ra mấy người gan dạ trở lên núi định đem xe ngựa lương thảo trước tiên kéo xuống dưới rồi tính sau. Ai cũng không ngờ được, lúc lên tới trên núi thì thấy, bốn ngàn xe ngựa chiếm cứ phân nửa đỉnh núi toàn bộ đều biến mất tăm! Đừng nói là xe ngựa, ngay cả gạo cũng không tìm thấy một hạt! Loại chuyện này ngoại trừ yêu quái ra thì còn ai có thể làm được? Từ đó về sau ta mỗi ngày đều đốt nhang tế bái quỷ thần, cũng không dám thất lễ nữa."
Nghe xong câu chuyện này của Vương Tiến, Chân Văn Quân nói: "Rõ ràng chính là gã điên kia muốn nuốt hết số lương thực của ngươi cố ý nói lời tà quái mê hoặc người khác! Ngươi có dẫn người đi đến những chỗ khác trên núi điều tra qua chưa?"
"Đã lục soát qua, trong núi ngoài núi toàn bộ đều lục soát qua hết rồi, một sợi lông cũng không thấy. Ngươi nói xem, từng bao lương thực như vậy bị cướp đi có thể giấu ở nơi nào đó để không bị người ta phát hiện thì có thể lý giải được, nhưng còn mấy ngàn con ngựa thì sao? Ngoại trừ bị yêu quái ăn mất thì ta thật sự nghĩ không ra khả năng nào khác." Vương Tiến vẻ mặt sầu khổ, "Tân tân khổ khổ trồng được mười vạn xe lương thực cứ như vậy mà biến mất, tổn thất nặng nề không nói còn làm cho Nam Nhai dòng chính bên kia vô cùng thất vọng, ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp bọn họ. Đúng lúc. . . . . . đúng lúc tiểu cô nương ngươi tới mua lương thực còn ra tay hào phóng, vừa ra tay chính là hai mươi vạn lượng, ta nghĩ có bạc sao lại không kiếm, vừa vặn có thể bổ khuyết một chút cho gia đình ta còn có thời gian để hít thở, cho nên mới bị ma xui quỷ khiến nảy ra tâm tư không đứng đắn. . . . . . Tiểu cô nương thứ tội a, lão nô biết sai rồi."
Chân Văn Quân đối với hắn miệng đầy xin lỗi đã không còn hứng thú gì nữa, lôi kéo hắn hỏi: "Bốn ngàn xe ngựa chở lương thực muốn vận chuyển ra ngoài từ bất kỳ một cửa thành nào cũng không có khả năng không để lại dấu vết gì, ngươi có hỏi qua thủ vệ ở tất cả các cửa thành chưa?"
"Hỏi qua rồi, tất cả đều chưa từng thấy."
"Các đại tộc trong phạm vi Hợp Thương liệu có thể buôn bán lương thực số lượng lớn không?"
"Cũng không có. Hợp Thương vùng đất bé xíu này tổng cộng cũng không có mấy gia đình đại tộc, huống chi Đại Duật thiếu lương thực, do đó lương thực ở Hợp Thương giá cả cực kỳ cao, nhà nào có một số lượng lớn như vậy bán ra ngoài ắt hẳn sẽ khiến cho toàn thành chú ý, tin tức như vậy ta không có khả năng bỏ sót được."
Chân Văn Quân xoa xoa mũi: "Vậy số lương thực kia nhất định vẫn còn ở Hợp Thương. Không có khả năng ở trong thành, bên trong thành đông người nhiều tai mắt hỗn tạp, bốn ngàn xe ngựa cho dù có phân tán ra cũng rất dễ dàng bị phát hiện, chắc chắn là giấu ở trên núi. Ta hỏi ngươi, cả hai ngọn núi ngươi thật sự đều đã điều tra toàn bộ rồi sao?"
"Thật sự! Những nơi có thể điều tra được ta đều lục soát qua hết rồi!"
Chân Văn Quân vặn hỏi: "Còn có nơi nào không thể điều tra?"
"Tiểu cô nương không phải người địa phương, có điều không biết a, ngươi cứ nhìn xem người Cô Thương tộc tất cả đều ở ngoài đồng ruộng trồng trọt, không có một người nào đi vào trong núi rừng mà gieo hạt, đây đều là có nguyên nhân. Hai ngọn núi tiến nhập Hợp Thương kia được gọi là Song Nhũ Sơn, người Cô Thương tộc thờ phụng sơn thần, huống hồ còn là Song Nhũ Sơn nối liền thành một thể, càng thiêng liêng bất khả xâm phạm. Bọn họ có một điều chú trọng, chính là sơn thần có thể phù hộ cho mưa thuận gió hòa, thỉnh thoảng cũng có thể đi lên núi hái những loại dược liệu trân quý để cứu sống mạng người. Nếu như xúc phạm sơn thần sơn thần sẽ giáng tai họa xuống, làm cho sơn đạo sụt lún nước bùn ngập đường, dược liệu lại càng không thể hái được. Trong thung lũng nơi nối liền giữa hai ngọn Song Nhũ Sơn quanh năm sương mù giăng mờ cả mắt, dân bản xứ đều nói đó chính là nơi sơn thần cư ngụ, tuyệt đối không thể quấy rầy."
"Vậy ngươi cũng không đi xem sao?"
Vương Tiến vẻ mặt nghiêm túc: "Chỗ đó ta thật không dám đi, cho dù không tin quỷ thần cũng không dám đi, hơn nữa cũng không ai nguyện ý đi. Nếu như sang năm cũng gặp thiên tai không ngừng giống như Đại Duật, ai có thể gánh nổi tội danh này a."
Chân Văn Quân vô cùng không có hứng thú: "Đừng nói nữa, nhất định là gã điên kia đem toàn bộ lương thực giấu ở trong thung lũng rồi. Chỗ đó đi như thế nào, ngươi nói cho ta biết."
"Tiểu cô nương chẳng lẽ muốn đi? Vạn nhất chọc giận thần linh thì phải làm thế nào đây!"
"Ta không tin ma quỷ lại càng không tin thần linh." Chân Văn Quân mắt sáng như đuốc, "Ta chỉ tin chính mình."
Vì để tránh tai họa, người ngoại xứ từ Nam Nhai di chuyển đến Hợp Thương thường tụ hợp lại thành một cụm lớn, Chân Văn Quân tìm ra hơn hai mươi người ngoại xứ không sợ sơn thần, cùng Chu Mao Tam và chúc quan của hắn ngồi trên ba chiếc xe ngựa đi hướng đến vùng thung lũng theo lời Vương Tiến chỉ dẫn. Mười vạn xe lương thực này nàng nhất định phải lấy về, nếu như thu không được thì không thể ăn nói với Vệ Đình Húc.
Nàng cố ý chọn lúc giữa trưa đi vào núi, sau khi đi vào sương mù dày đặc rất nhanh cũng nổi lên, vây quanh mấy chiếc xe ngựa.
Ánh mắt khẩn trương của Linh Bích không hề chớp một lần nào, thậm chí còn rút nhuyễn đao ra.
"Linh Bích tỷ tỷ đừng khẩn trương, quỷ thần gì đó đều là giả. Gã điên kia có lẽ là biết được chút thiên văn quan trắc thuật, đêm trước đó xem tinh tượng dự đoán được ngày hôm sau thời tiết có dấu hiệu biến đổi đột ngột, không có gì phải sợ."
"Nhưng mà âm thanh trong màn sương mù kia thì phải giải thích như thế nào? Còn đuổi theo người không tha. Nếu thật sự là gã điên kia gây nên, chẳng lẽ hắn không chỉ thông thạo thiên văn, mà còn có thể nói chuyện cùng bóng ma?"
Chân Văn Quân bị nàng nói đến nhất thời nghẹn lời. Cho dù là thủ đoạn lừa bịp, muốn đồng thời hù dọa nhiều người như vậy cũng không đơn giản. Nàng vẫn khăng khăng không tin có quỷ thần, trong chuyện này nhất định là có kỹ xảo gì đó mà nàng chưa nghĩ ra được.
Càng đến gần thung lũng sương mù càng dày đặc, mặt trời trên đỉnh đầu rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa, Vân Trung Phi Tuyết cũng di chuyển càng lúc càng cẩn thận, thả chậm nhịp bước.
Chân Văn Quân cho người đốt lửa soi đường đi, dọc theo sơn đạo nghiêng lệch trơn ướt đi vào bên trong núi.
Ánh lửa gần như không xuyên thủng được màn sương kỳ quái này, Chu Mao Tam cầm cây đuốc lắc lắc, phun một ngụm nước bọt: "Trận sương mù này thật khiến người ta muốn chết ngạt mà, muội muội ngươi đừng sợ, lão Chu ta đi phía trước dò đường cho ngươi!"
Nói xong, Chu Mao Tam cùng hai tùy tùng gan dạ giơ cây đuốc lên gia tăng tốc độ, lớn tiếng hát một khúc sơn ca lấy thêm can đảm đi về phía trước thăm dò. Chân Văn Quân mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ càng đi càng nhanh, khi thân ảnh gần như sắp cùng tiếng hát bị màn sương dày nuốt chửng, thì chuyện khiến cho người ta sởn tóc gáy đã xảy ra.
Màn sương dày đang chậm rãi trôi nổi bỗng nhiên bị một trận gió kỳ quái đảo loạn, một tiếng hét thảm thiết từ một nơi nào đó sâu bên trong màn sương truyền đến, Chân Văn Quân nghe được đó chính là thanh âm của Chu Mao Tam. Ánh lửa yếu ớt trong nháy mắt liền biến mất, Chu Mao Tam rốt cuộc giống như là bị tiện tay xóa đi lặng yên không một tiếng động mà biến mất tăm.
Không ai dám mở miệng phát ra động tĩnh gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
"Bóng đen!"
Phía sau có người hô to một tiếng, Chân Văn Quân tập trung nhìn lại, chỉ thấy phía sau màn sương mù dày đặc có vô số bóng đen từ trên trời giáng xuống, lắc lư lay động kịch liệt, giống như yêu quái ở trên màn trời rộng lớn phóng xuống nanh vuốt sắc bén, ngay tức khắc sẽ phá tan một tầng trở ngại cuối cùng lao tới xé toạc các nàng thành từng mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt tất cả mấy con ngựa đều chấn kinh nhấc chân chạy loạn, ngay cả Vân Trung Phi Tuyết cũng bất ngờ nổi điên, không thể khống chế mà chạy băng băng. Chân Văn Quân ghìm chặt dây cương đến nỗi bàn tay cũng rướm máu nhưng vẫn không thể khống chế được nó. Bỗng nhiên trong đầu lóe lên nhớ lại cách khống chế ngựa của tiểu kỵ sĩ ngày ấy tới truyền tin, lập tức giẫm chặt bàn đạp, nương theo thế chạy của nó thật vất vả mới trấn an được Vân Trung Phi Tuyết, nhưng nó đã chạy đi rất xa, không muốn quay đầu lại nữa.
Chân Văn Quân vuốt ve lỗ tai của Vân Trung Phi Tuyết, ôn nhu nói: "Hảo hài tử, Linh Bích tỷ tỷ các nàng vẫn còn ở bên trong, chúng ta không thể tham sống sợ chết mà chạy một mình! Ngoan, chúng ta trở về nhìn xem, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện! Ngươi có nguyện ý tin tưởng ta không?"
Vân Trung Phi Tuyết nhấp nháy hai hàng mi dài, giậm chân tại chỗ trong chốc lát sau đó tựa hồ đã hiểu được lời nàng, cuối cùng cũng chịu đi vòng trở lại.
Cây đuốc trong tay Chân Văn Quân trong lúc rối loạn vừa rồi đã tuột khỏi tay, chỉ có thể ở bên trong màn sương lần mò chậm rãi đi tới.
"Linh Bích tỷ tỷ!"
Trong màn sương dày đặc không có bất kỳ một thanh âm gì, từng bụi cỏ khô ngẫu nhiên hiện ra đều khiến cho nàng run rẩy trong lòng, đánh bạo kêu lên một tiếng, Linh Bích không có đáp lại nàng, không có bất cứ người nào đáp lại nàng.
Trong thung lũng vắng lặng giống như chỉ còn lại một mình nàng.
Bình luận truyện