Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 89: Tam Niên (Hạ)
Triều Ca, dương quang cao chiếu.
So với ba năm trước, tòa kinh đô Đại Thương này đã phồn hoa hơn đâu chỉ gấp đôi, diện tích cũng được mở rộng gấp rưỡi. Thành ngoại Đế Ất dựng lên năm xưa đã được phá bỏ, thay bằng thành đá vững chắc cao lớn, tổng cộng ba tầng, thành một ngôi thành diện tích vuông vắn trông đầy khí thế, đại biểu triều đại rực rỡ của Thiên Tử Trụ.
Trong thị tập, các quầy tạp hóa dựng đầy hai bên đường thành một khu trung tâm buôn bán, từng gian từng gian đều thấy cảnh dân chúng đi mua sắm, nhộn nhịp vô cùng. Trong từng quán rượu tiếng huyên nháo, tiếng cười vang lên không dứt. Mặt đường được lát bằng đá lớn, rất rộng, khắp nơi qua lại thông thoáng, xe ngựa như nêm. Tất cả đều toát lên vẻ phồn hoa thịnh thế.
Nếu như nói tại thời kỳ tiên quân Đế Ất, ngôi thành còn mang tên Muội Ấp này chỉ như ánh dương buổi hoàng hôn le lói miễn cưỡng phát những tia sáng cuối cùng, thì Triều Ca bây giờ như vầng mặt trời mới nhô lên rực rỡ.
Hoặc có lẽ, đây là đại biểu vương triều Đại Thương như phượng hoàng dục hỏa trọng sinh?
Tổng bộ Phú Quý Thương Hào.
Vưu Hồn tổng hợp sổ sách từng tháng hạ chúc dâng lên, mãn ý gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn biết, chủ nhân chân chánh của số tiền khổng lồ này không phải mình. Tất nhiên mấy năm qua, hắn dựa vào thủ đoạn kinh thương được thiên tử truyền thụ, cũng kiếm được không ít tài phú, dù cuối cùng thiên tử không phong chư hầu cũng có thể làm tên địa chủ phú xưng địch quốc.
Trên mặt tường đằng sau hắn có một bức địa đồ toàn cảnh Đại Thương, từng đường kẻ đỏ trên đó là biểu thị những chi nhánh của Phú Quý Thương hào, giờ đã mở rộng tới hơn nửa trong số 800 nước chư hầu.
Kẻ "tề danh" cùng Vưu Hồn là Phí Trọng lúc này cũng khá phong quang. Ba năm trước, hắn từ thượng đại phu bị trực tiếp giáng xuống hạ đại phu, rất nhiều người cho rằng hắn không còn được thiên tử sủng tín, đường quan lộ đã hết rồi. Nhưng cuộc đời thế thái thay đổi, không bao lâu sau thiên tử tiến hành đại cải cách, thành lập sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, phân ra các chánh vụ, hắn được phái về Lễ bộ nhậm chức.
Bộ Binh và bộ Hình do thái sư Văn Trọng chủ quản, bộ Hộ và bộ Công do Á thừa tướng Tỉ Can chủ quản, bộ Lễ và bộ Lại là Thương Dung đứng đầu. So với thượng thư bộ Lại lo việc khảo hạch là chính, thượng thư bộ Lễ coi như không có thực quyền, nhưng thiên tử lại thành lập một "sở văn hóa" giao cho Phí Trọng, thăng làm trung đại phu, chuyên môn phụ trách một hạng mục mới – tạp chí triều đình: Đại Thương Quý Khan.
Tạp chí ra đời ở thời đại này xem ra quá sớm, nhưng trải qua Trương Tử Tinh suy ngẫm cẩn thận, ý nghĩa chính trị ẩn chứa trong đó rất to lớn.
Trải qua việc cải tiến cách sản xuất giấy, đổi in khắc thành in typo, vấn đề kỹ thuật chế bản tạp chí đã được giải quyết, người ta đọc tạp chí cũng tiện lợi dễ dàng. Mà Trương Tử Tinh lại quyết định đóng dấu lên từng ấn bản, do đẳng cấp chế độ tôn nghiêm và hạn chế quan niệm thời đại, quý khan chỉ được bán từ tay quan viên, nên không cần lo lắng vấn đề bị đạo bản.
Về phần nội dung của quý khan (tạp chí), chủ yếu là đăng tin thời sự của Đại Thương, đôi khi cũng có một số bài bàn về phương diện tư tưởng chính trị. Kẻ trải qua kinh nghiệm hậu thế như Trương Tử Tinh tất nhiên là phi thường khống chế nội dung những mục này, không ngừng lợi dụng một chút cố sự để biểu đạt đạo lý và quan điểm, giọng văn được lựa chọn đơn giản, mục đích chính là tác động tư tưởng, từng bước từng bước tiêm vào đầu dân chúng; nếu lúc nào cũng viết tràng giang đại hải, thâm ảo phức tạp, chỉ e sẽ khiến cho độc giả mệt mỏi vô cùng, hiệu quả tất nhiên kém xa. Trừ mấy nội dung này, còn có hai mục nhỏ, một là tiểu mục "nửa thực nửa giả", thường xuyên đăng truyện châm biếm hay truyện cười, tất nhiên là đều được rà soát cẩn thận, không đi sâu vào ẩn tư, chủ yếu là tiếng cười gải trí; mục còn lại là "chuyên đề tổng hợp", đăng những kỹ xảo sinh hoạt trong đời sống hàng ngày và y học thường thức các loại.
Thiên tử tự tay đề chữ giới thiệu cho quý khan, lúc tuyên bố phát hành còn đồng thời ban một chánh lệnh khác: phổ thông bình dân hay nô đãi đều có quyền đọc tạp chí, người khác không được ngăn trở, nếu có phát hiện tất sẽ nghiêm trị. Quý khan vừa ra, tuy không chấn hãm thiên hạ như tam đại kỳ thư năm xưa, nhưng cũng tạo được hiệu ứng oanh động vượt quá tưởng tượng, hoặc xét từ khía cạnh nào đó, quý khan còn được giai cấp bình dân ưa chuộng hơn cả tam đại kỳ thư.
Do Trương Tử Tinh tiến hành cải cách từng bước, bộ phận nô đãi trong Đại Thương đã dần chuyển sang trạng thái bán nông nô của thời kỳ tiền phong kiến, tuy vẫn như cũ không có được tự do, nhưng điều kiện sinh hoạt tốt hơn trước rất nhiều. Lại thêm nhiều quan viên có ý lấy lòng thiên tử, nên không ít nô đãi cũng có tư cách được đọc quý khan. Tuyệt đại đa số bọn họ không biết chữ, nhưng Trương Tử Tinh đã sớm chuẩn bị, sớm tại 2 năm trước khi quý khan phát hành đã hạ lệnh mở bình dân học vụ, dạy miễn phí cho một số thiếu niên nô đãi thông minh, hầu hết nội dung trong quý khan là mấy thiếu niên này đi kể lại, dù chúng nô đãi chỉ có nghe hiểu một phần hay một câu chuyện mà thôi, nhưng cũng đủ quý khan nhanh chóng phổ biến.
Tầng lớp nô đãi trước đây chỉ lo lắng không biết làm sao sống tới ngày mai, giờ không chỉ nhờ cải cách mà sinh hoạt được cải thiện lớn, khía cạnh tinh thần cũng tốt đẹp hơn nhiều: thì ra lũ địa vị thấp kém chúng ta cũng có thể được như những quý tộc kia, được nghe được đọc rất nhiều điều tân kỳ cổ quái, thậm chí những chuyện xảy ra cách đây hàng ngàn dặm. Còn bình dân thì phản ứng càng nhiệt liệt với quý khan, rất nhiều nội dung mà bây giờ chúng ta gọi là "tin vắn" trở thành chủ đề trong những lúc trà dư tửu hậu của bọn họ, mà chuyên mục cuộc sống thường thức kia càng có giá trị thực dụng phi thường.
Lúc đầu, Đại Thương Quý Khan chỉ phát hành trong Đại Thương và Đông Tề, dần dần theo dân chúng lưu truyền cộng với sự quảng bá cố ý, đến kỳ thứ ba, hầu hết các nước chư hầu đã xuất hiện bản "photo" của quý khan, nhu cầu cũng dần tăng rất lớn, cho nên cuối cùng thiên tử đặc ý cho phép các nơi đồng bộ phát hành.
Rất nhiều người trong lúc hưởng thụ ngồi đọc tạp chí, cũng đồng thời nghi hoặc, tốc độ lên khuôn, chế bán, in ấn, đóng gói, phát hành của quý khan thực là bất khả tư nghị, chỗ thần bí nhất là không ngờ lại có thể trong thời gain ngắn thu thập tin tức từ khắp nơi, hơn nữa còn hết sức chính xác. Một số chư hầu có tầm nhìn xa lập tức liên tưởng tới ứng dụng năng lực này vào trong phương diện quân sự, nếu quân tình cũng có thể thông tin nhanh như thế này…nghĩ đến đây, bọn họ liền có cảm giác không lạnh mà run, lời giải thích cho việc này được dân chúng thần bí hóa, phổ biến nhất đều cho là thiên tử được tiên nhân hỗ trợ, dùng tiên thuật biết hết truyện trong thiên hạ.
Nghe thấy đáp án này, Trương Tử Tinh chỉ cười không để ý: tiên nhân không có, nhưng quả là có vài tên giả đạo sĩ. Mấy tin tức từ "tiên thuật" này tuy thông tin cho người khác, nhưng chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi, chỗ đặc sắc chân chính là quân giới, quân tình kia…, có điều như vậy cũng tốt, có thể tránh ánh mắt của những kẻ đề phòng, che dấu những sự tình bí mật mình triển khai…
Người phụ trách Đại Thương Quý Khan - Phí Trọng, có thể coi là toàn tâm tẫn lực công tác, công lao trong việc phát hành và truyền bá quý khan không nhỏ, đến giờ đã không còn kẻ nào dám coi thường vị trung đại phu "từng bị thất sủng", tuy bộ Lễ không có thực quyền, nhưng có ai không biết sau này thiên tử sẽ đề bạt hắn, có điều lại không ai biết thiên tử từ rất sớm đã hứa hẹn đề bạt Phí Trọng, được hắn coi như bùa hộ mệnh. Phí Trọng cũng vì những mỹ hảo tương lai mà không tiếc phát huy năng lực bản thân, không khác nào vị đại tài chủ quản lý Phú Quý Thương Hào kia. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
Hoàng cung, Trích Tinh Lâu.
Tòa lâu cùng Lộc Thai nổi danh hậu thế này, độ xa xỉ thực không kém gì tiên cung, không chỉ bề ngoài trang trí rất đẹp, mà bên trong càng tinh xảo hoa lệ, nghe nói ngay việc làm móng cũng tốn hơn năm. So sánh với nó, tòa trúc lâu trong hậu diện được dựng lên cực kỳ thần tốc, được vậy là có liên quan mật thiết tới việc nô đãi môn cật lực ngày đêm lao động. Nô đãi được thiên tử hứa hẹn, trừ mỗi ngày ăn uống và tắm rửa nghỉ ngơi, chỉ cần an tâm lao động, án theo tiến độ hoàn thành công trình liền có thể trở thành kiến trúc công chính thức của bộ Công, chuyên môn tu kiến công trình; không chỉ được giải trừ nô tịch thành bình dân tự do, mà còn được lĩnh tiền công – Loại điều kiện mê người thế này, kẻ nô đãi nào có thể kháng cự?
Nam chủ chân của Trích Tinh Lâu giờ không ở đây, nữ chủ nhân lại có ba người, ai nấy xinh đẹp như hoa.
"Phu quân thiết kế ra chiếc quần nhỏ này mặc thực là thoải mái, so với cung trang kia tốt hơn không biết bao nhiêu, hoạt động gì cũng không phiền toái", Hoàng Phi Yến lại làm vài động tác linh hoạt như muốn chứng minh, lộ ra vài phần anh tư cân quắc.
Khương Văn Sắc chờ nàng đi xong bài quyền, bước lên lấy khăn tay yêu thương lau đi mồ hôi trên mặt nàng: "thực là thoải mái, có điều y phục này hơi hở hang một chút, nếu bị người khác nhìn thấy có chút bất nhã".
Hoàng Phi Yến hết sức hưởng thụ loại chăm sóc này, còn tác tính lăn vào lòng tỷ tỷ: "chúng ta chỉ mặc cho vị phu quân háo sắc kia xem, nếu kẻ khác dám nhìn, muội sẽ….hừ !"
Hoàng Phi Yến nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, rốt cuộc không có nói ra mấy lời dọa dẫm như "móc mắt" kia, ít nhất cũng không muốn nói trước mặt vị tỷ tỷ thiện lương này. Đối với hai vị tỷ tỷ này, nàng thủy chung có cảm giác tôn kính và cảm kích từ trong nội tâm. Mấy năm nay, Khương Văn Sắc như mẹ như chị khoan dung chiếu cố, Dương Cửu tâm lý cùng ôn nhu đã đi vào lòng nàng, tựa như thân tỷ muội cùng chung huyết mạch. Ở điểm này, kể cả vị muội muội Duệ phi Thương Thanh Quân vào cung sau kia cũng đồng cảm vô cùng.
Khương Văn Sắc bật cười một tiếng, ôm lấy vị muội muội khả ái hoạt bát này nói: "Phi Yến, nếu có lúc đó, còn chưa chờ muội phát tiết, phu quân đại nhân đã sớm xông lên rồi. Cần phải biết, tính ghen của vị bệ hạ kia của chúng ta không phải nhỏ đâu a! còn nhớ ba năm trước cùng đi Đông Tề thăm Nguyệt Cơ muội muội không? Lúc gần tới nơi, phu quân không theo xe đi cùng mà lén lút theo tỷ muội chúng ta vào thành, lại gặp một tên vương tử gì gì đó, nhìn trúng nhan sắc của muội, muốn theo quy củ quyết đấu cùng phu quân, kết quả…"
Hoàng Phi Yến tất nhiên là không quên chuyện này, ánh mắt sáng bừng: "kết quả phu quân một chút cũng không khách khí, đem tên cái gì Cáp vương tử đánh thành đầu heo, lại xử lý hết những tên tới báo cừu! sau đó, Nguyệt Cơ tỷ tỷ tới…"
Mới nói có nửa câu, Hoàng Phi Yến đột nhiên đỏ mặt ngưng không nói nữa, Khương Văn Sắc và Dương Cửu hiểu được, nhìn nhau buồn cười. Sự thật, tuy Hoàng Phi Yến không thực sự để ý chuyện Hán Di, nhưng lúc đầu gặp mặt Nguyệt Cơ vẫn có vài phần thấy xa lạ, có điều bất luận là dung nhan hay tài năng của Nguyệt Cơ đều không kém nàng, thậm chí còn hơn xa không ít, đặc biệt tại tiễn thuật Hoàng Phi Yến sở trường nhất. Được thiên tử cổ vũ, hai người tỷ thí một trận, Hoàng Phi Yến cuối cùng minh bạch vì sao vị Tề hầu tỷ tỷ này lại là Đông Di đệ nhất xạ thủ, cũng may về sau Nguyệt Cơ cố ý thua nàng, mới vãn hồi chút thể diện. Bất quá Hoàng Phi Yến cũng biết đối phương cố ý nhường nhìn, trong bụng thầm xấu hổ, chủ động giao hảo cùng Nguyệt Cơ, từ đó chuyện "lửa chảy hậu viện" Trương Tử Tinh lo lắng mới chấm dứt. Tính cách hào sảng và cởi mở của Nguyệt Cơ khiến Hoàng Phi Yến thập phần thán ngục, hai nàng không đánh không quen nhau, nghiễm nhiên thành như bằng hữu thân mật nhiều năm. Nguyệt Cơ được chúng tỷ muội chấp nhận, sự cô độc trong lòng mới tan biến, cảm động không ngừng. Sau đó hai bên còn gặp mặt hai lần, tiếc là Nguyệt Cơ ở nơi Đông Tề xa xôi, lại thêm thân phận Tề hầu nhiều công vụ, không thể thường xuyên tụ hội, mỗi lần ly biệt chúng nữ đều nước mắt lâm ly.
"Tỷ tỷ, đây là báo cáo thu chi tháng vừa rồi của nội cung, xin tỷ tỷ xem qua", Dương Cửu đưa báo cáo trong tay dâng lên Khương Văn Sắc.
Khương Văn Sắc mở ra nhìn qua, khe khẽ gật đầu: "muội muội làm không sai, tốc độ nhanh hơn trước nhiều".
Dương Cửu không ý tứ nói: "đa tạ tỷ tỷ cổ vũ, nhưng muội quá ngốc, lâu vậy mới chỉ hiểu được toán thuật cơ bản, không thể giúp tỷ tỷ chuyện gì, thực là xấu hổ".
"Muội muội vì sao lại nói vậy? tuy em không tính toán bằng tỷ, nhưng quý ở tấm lòng, về chuyện quản lý cũng có chỗ độc đáo, ngay tỷ tỷ cũng không bằng muội. Nếu thực bàn về tài năng toán thuật, trừ phu quân ra, cả thiên hạ chỉ e không ai sánh nổi với vị muội muội tài hoa kia của chúng ta a", Khương Văn Sắc cười nói: "tỷ biết em muốn học theo Thanh Quân muội muội hỗ trợ phu quân nên mới từ bỏ trách nhiệm, đem tài vụ trong cung giao cho muội quản lý, nếu không chúng ta là chị em một nhà, tỷ làm sao phải kiểm tra trương mục ?"
Hoàng Phi Yến đang đứng một bên đôi mắt bỗng ươn ướt, cúi đầu nói: "mấy vị tỷ muội đều có thể vì phu quân lo lắng, Nguyệt Cơ tỷ tỷ thống lĩnh Đông Tề, hôm nay cà thiên hạ nghe danh; Thanh Quân muội muội tài đức vô song, sớm đã là trợ thủ đắc lực của phu quân; Văn Sắc tỷ tỷ thân là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thống lĩnh nội cung, duy trì trật tự hậu cung yên ấm, ngay phu quân cũng khen ngợi không dứt; mà Dương tỷ tỷ thông minh hiếu học, cần mẫn chăm chỉ, có thể giúp Văn Sắc tỷ tỷ quản lý tài vụ; chỉ có muội, cả ngày chỉ biết vũ lộng đao thương, kết quả không được việc gì…"
"Hậu cung cần là tỷ muội đồng tâm, tỷ tỷ tài mạo kém cỏi, đâu có gì giỏi giang? Chỉ bất quá lớn hơn vài tuổi, vào cửa sớm hơn mới may mắn ở ngôi hoàng hậu này", Khương Văn Sắc vuốt mái tóc Hoàng Phi Yến, ôn nhu nói: "muội muội cũng không nên coi thường bản thân, mỗi lần săn bắn hay đi xa, nếu không có nữ tướng quân của chúng ta, phu quân làm sao tận hứng? mấy người bọn ta thân thể hư nhược, sức trói gà không chựt, chỉ có thể ở đằng sau mà hâm mộ a".
"Nhưng người ta không phải là tướng quân thực sự…", Hoàng Phi Yến ảo não thở dài, ánh mắt vô ý rơi trên người cung nữ đang đứng thị hầu bỗng nhiên sáng rỡ, rồi như reo lên: "có biện pháp rồi…"
Nàng ghé vào tai Khương Văn Sắc thì thầm vài câu, Khương Văn Sắc ngẫm nghĩ chốc lát rồi mỉm cười gật đầu, Hoàng Phi Yến hưng phấn nhảy cao ba xích cười lớn. Chúng cung nữ trên lầu kinh nghi nhìn Hoàng phi nương nương thất thái như vậy, hồn nhiên không biết mình đã thành đối tượng thực hiện lý tưởng của vị nữ tướng quân này.
So với ba năm trước, tòa kinh đô Đại Thương này đã phồn hoa hơn đâu chỉ gấp đôi, diện tích cũng được mở rộng gấp rưỡi. Thành ngoại Đế Ất dựng lên năm xưa đã được phá bỏ, thay bằng thành đá vững chắc cao lớn, tổng cộng ba tầng, thành một ngôi thành diện tích vuông vắn trông đầy khí thế, đại biểu triều đại rực rỡ của Thiên Tử Trụ.
Trong thị tập, các quầy tạp hóa dựng đầy hai bên đường thành một khu trung tâm buôn bán, từng gian từng gian đều thấy cảnh dân chúng đi mua sắm, nhộn nhịp vô cùng. Trong từng quán rượu tiếng huyên nháo, tiếng cười vang lên không dứt. Mặt đường được lát bằng đá lớn, rất rộng, khắp nơi qua lại thông thoáng, xe ngựa như nêm. Tất cả đều toát lên vẻ phồn hoa thịnh thế.
Nếu như nói tại thời kỳ tiên quân Đế Ất, ngôi thành còn mang tên Muội Ấp này chỉ như ánh dương buổi hoàng hôn le lói miễn cưỡng phát những tia sáng cuối cùng, thì Triều Ca bây giờ như vầng mặt trời mới nhô lên rực rỡ.
Hoặc có lẽ, đây là đại biểu vương triều Đại Thương như phượng hoàng dục hỏa trọng sinh?
Tổng bộ Phú Quý Thương Hào.
Vưu Hồn tổng hợp sổ sách từng tháng hạ chúc dâng lên, mãn ý gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn biết, chủ nhân chân chánh của số tiền khổng lồ này không phải mình. Tất nhiên mấy năm qua, hắn dựa vào thủ đoạn kinh thương được thiên tử truyền thụ, cũng kiếm được không ít tài phú, dù cuối cùng thiên tử không phong chư hầu cũng có thể làm tên địa chủ phú xưng địch quốc.
Trên mặt tường đằng sau hắn có một bức địa đồ toàn cảnh Đại Thương, từng đường kẻ đỏ trên đó là biểu thị những chi nhánh của Phú Quý Thương hào, giờ đã mở rộng tới hơn nửa trong số 800 nước chư hầu.
Kẻ "tề danh" cùng Vưu Hồn là Phí Trọng lúc này cũng khá phong quang. Ba năm trước, hắn từ thượng đại phu bị trực tiếp giáng xuống hạ đại phu, rất nhiều người cho rằng hắn không còn được thiên tử sủng tín, đường quan lộ đã hết rồi. Nhưng cuộc đời thế thái thay đổi, không bao lâu sau thiên tử tiến hành đại cải cách, thành lập sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, phân ra các chánh vụ, hắn được phái về Lễ bộ nhậm chức.
Bộ Binh và bộ Hình do thái sư Văn Trọng chủ quản, bộ Hộ và bộ Công do Á thừa tướng Tỉ Can chủ quản, bộ Lễ và bộ Lại là Thương Dung đứng đầu. So với thượng thư bộ Lại lo việc khảo hạch là chính, thượng thư bộ Lễ coi như không có thực quyền, nhưng thiên tử lại thành lập một "sở văn hóa" giao cho Phí Trọng, thăng làm trung đại phu, chuyên môn phụ trách một hạng mục mới – tạp chí triều đình: Đại Thương Quý Khan.
Tạp chí ra đời ở thời đại này xem ra quá sớm, nhưng trải qua Trương Tử Tinh suy ngẫm cẩn thận, ý nghĩa chính trị ẩn chứa trong đó rất to lớn.
Trải qua việc cải tiến cách sản xuất giấy, đổi in khắc thành in typo, vấn đề kỹ thuật chế bản tạp chí đã được giải quyết, người ta đọc tạp chí cũng tiện lợi dễ dàng. Mà Trương Tử Tinh lại quyết định đóng dấu lên từng ấn bản, do đẳng cấp chế độ tôn nghiêm và hạn chế quan niệm thời đại, quý khan chỉ được bán từ tay quan viên, nên không cần lo lắng vấn đề bị đạo bản.
Về phần nội dung của quý khan (tạp chí), chủ yếu là đăng tin thời sự của Đại Thương, đôi khi cũng có một số bài bàn về phương diện tư tưởng chính trị. Kẻ trải qua kinh nghiệm hậu thế như Trương Tử Tinh tất nhiên là phi thường khống chế nội dung những mục này, không ngừng lợi dụng một chút cố sự để biểu đạt đạo lý và quan điểm, giọng văn được lựa chọn đơn giản, mục đích chính là tác động tư tưởng, từng bước từng bước tiêm vào đầu dân chúng; nếu lúc nào cũng viết tràng giang đại hải, thâm ảo phức tạp, chỉ e sẽ khiến cho độc giả mệt mỏi vô cùng, hiệu quả tất nhiên kém xa. Trừ mấy nội dung này, còn có hai mục nhỏ, một là tiểu mục "nửa thực nửa giả", thường xuyên đăng truyện châm biếm hay truyện cười, tất nhiên là đều được rà soát cẩn thận, không đi sâu vào ẩn tư, chủ yếu là tiếng cười gải trí; mục còn lại là "chuyên đề tổng hợp", đăng những kỹ xảo sinh hoạt trong đời sống hàng ngày và y học thường thức các loại.
Thiên tử tự tay đề chữ giới thiệu cho quý khan, lúc tuyên bố phát hành còn đồng thời ban một chánh lệnh khác: phổ thông bình dân hay nô đãi đều có quyền đọc tạp chí, người khác không được ngăn trở, nếu có phát hiện tất sẽ nghiêm trị. Quý khan vừa ra, tuy không chấn hãm thiên hạ như tam đại kỳ thư năm xưa, nhưng cũng tạo được hiệu ứng oanh động vượt quá tưởng tượng, hoặc xét từ khía cạnh nào đó, quý khan còn được giai cấp bình dân ưa chuộng hơn cả tam đại kỳ thư.
Do Trương Tử Tinh tiến hành cải cách từng bước, bộ phận nô đãi trong Đại Thương đã dần chuyển sang trạng thái bán nông nô của thời kỳ tiền phong kiến, tuy vẫn như cũ không có được tự do, nhưng điều kiện sinh hoạt tốt hơn trước rất nhiều. Lại thêm nhiều quan viên có ý lấy lòng thiên tử, nên không ít nô đãi cũng có tư cách được đọc quý khan. Tuyệt đại đa số bọn họ không biết chữ, nhưng Trương Tử Tinh đã sớm chuẩn bị, sớm tại 2 năm trước khi quý khan phát hành đã hạ lệnh mở bình dân học vụ, dạy miễn phí cho một số thiếu niên nô đãi thông minh, hầu hết nội dung trong quý khan là mấy thiếu niên này đi kể lại, dù chúng nô đãi chỉ có nghe hiểu một phần hay một câu chuyện mà thôi, nhưng cũng đủ quý khan nhanh chóng phổ biến.
Tầng lớp nô đãi trước đây chỉ lo lắng không biết làm sao sống tới ngày mai, giờ không chỉ nhờ cải cách mà sinh hoạt được cải thiện lớn, khía cạnh tinh thần cũng tốt đẹp hơn nhiều: thì ra lũ địa vị thấp kém chúng ta cũng có thể được như những quý tộc kia, được nghe được đọc rất nhiều điều tân kỳ cổ quái, thậm chí những chuyện xảy ra cách đây hàng ngàn dặm. Còn bình dân thì phản ứng càng nhiệt liệt với quý khan, rất nhiều nội dung mà bây giờ chúng ta gọi là "tin vắn" trở thành chủ đề trong những lúc trà dư tửu hậu của bọn họ, mà chuyên mục cuộc sống thường thức kia càng có giá trị thực dụng phi thường.
Lúc đầu, Đại Thương Quý Khan chỉ phát hành trong Đại Thương và Đông Tề, dần dần theo dân chúng lưu truyền cộng với sự quảng bá cố ý, đến kỳ thứ ba, hầu hết các nước chư hầu đã xuất hiện bản "photo" của quý khan, nhu cầu cũng dần tăng rất lớn, cho nên cuối cùng thiên tử đặc ý cho phép các nơi đồng bộ phát hành.
Rất nhiều người trong lúc hưởng thụ ngồi đọc tạp chí, cũng đồng thời nghi hoặc, tốc độ lên khuôn, chế bán, in ấn, đóng gói, phát hành của quý khan thực là bất khả tư nghị, chỗ thần bí nhất là không ngờ lại có thể trong thời gain ngắn thu thập tin tức từ khắp nơi, hơn nữa còn hết sức chính xác. Một số chư hầu có tầm nhìn xa lập tức liên tưởng tới ứng dụng năng lực này vào trong phương diện quân sự, nếu quân tình cũng có thể thông tin nhanh như thế này…nghĩ đến đây, bọn họ liền có cảm giác không lạnh mà run, lời giải thích cho việc này được dân chúng thần bí hóa, phổ biến nhất đều cho là thiên tử được tiên nhân hỗ trợ, dùng tiên thuật biết hết truyện trong thiên hạ.
Nghe thấy đáp án này, Trương Tử Tinh chỉ cười không để ý: tiên nhân không có, nhưng quả là có vài tên giả đạo sĩ. Mấy tin tức từ "tiên thuật" này tuy thông tin cho người khác, nhưng chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi, chỗ đặc sắc chân chính là quân giới, quân tình kia…, có điều như vậy cũng tốt, có thể tránh ánh mắt của những kẻ đề phòng, che dấu những sự tình bí mật mình triển khai…
Người phụ trách Đại Thương Quý Khan - Phí Trọng, có thể coi là toàn tâm tẫn lực công tác, công lao trong việc phát hành và truyền bá quý khan không nhỏ, đến giờ đã không còn kẻ nào dám coi thường vị trung đại phu "từng bị thất sủng", tuy bộ Lễ không có thực quyền, nhưng có ai không biết sau này thiên tử sẽ đề bạt hắn, có điều lại không ai biết thiên tử từ rất sớm đã hứa hẹn đề bạt Phí Trọng, được hắn coi như bùa hộ mệnh. Phí Trọng cũng vì những mỹ hảo tương lai mà không tiếc phát huy năng lực bản thân, không khác nào vị đại tài chủ quản lý Phú Quý Thương Hào kia. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
Hoàng cung, Trích Tinh Lâu.
Tòa lâu cùng Lộc Thai nổi danh hậu thế này, độ xa xỉ thực không kém gì tiên cung, không chỉ bề ngoài trang trí rất đẹp, mà bên trong càng tinh xảo hoa lệ, nghe nói ngay việc làm móng cũng tốn hơn năm. So sánh với nó, tòa trúc lâu trong hậu diện được dựng lên cực kỳ thần tốc, được vậy là có liên quan mật thiết tới việc nô đãi môn cật lực ngày đêm lao động. Nô đãi được thiên tử hứa hẹn, trừ mỗi ngày ăn uống và tắm rửa nghỉ ngơi, chỉ cần an tâm lao động, án theo tiến độ hoàn thành công trình liền có thể trở thành kiến trúc công chính thức của bộ Công, chuyên môn tu kiến công trình; không chỉ được giải trừ nô tịch thành bình dân tự do, mà còn được lĩnh tiền công – Loại điều kiện mê người thế này, kẻ nô đãi nào có thể kháng cự?
Nam chủ chân của Trích Tinh Lâu giờ không ở đây, nữ chủ nhân lại có ba người, ai nấy xinh đẹp như hoa.
"Phu quân thiết kế ra chiếc quần nhỏ này mặc thực là thoải mái, so với cung trang kia tốt hơn không biết bao nhiêu, hoạt động gì cũng không phiền toái", Hoàng Phi Yến lại làm vài động tác linh hoạt như muốn chứng minh, lộ ra vài phần anh tư cân quắc.
Khương Văn Sắc chờ nàng đi xong bài quyền, bước lên lấy khăn tay yêu thương lau đi mồ hôi trên mặt nàng: "thực là thoải mái, có điều y phục này hơi hở hang một chút, nếu bị người khác nhìn thấy có chút bất nhã".
Hoàng Phi Yến hết sức hưởng thụ loại chăm sóc này, còn tác tính lăn vào lòng tỷ tỷ: "chúng ta chỉ mặc cho vị phu quân háo sắc kia xem, nếu kẻ khác dám nhìn, muội sẽ….hừ !"
Hoàng Phi Yến nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, rốt cuộc không có nói ra mấy lời dọa dẫm như "móc mắt" kia, ít nhất cũng không muốn nói trước mặt vị tỷ tỷ thiện lương này. Đối với hai vị tỷ tỷ này, nàng thủy chung có cảm giác tôn kính và cảm kích từ trong nội tâm. Mấy năm nay, Khương Văn Sắc như mẹ như chị khoan dung chiếu cố, Dương Cửu tâm lý cùng ôn nhu đã đi vào lòng nàng, tựa như thân tỷ muội cùng chung huyết mạch. Ở điểm này, kể cả vị muội muội Duệ phi Thương Thanh Quân vào cung sau kia cũng đồng cảm vô cùng.
Khương Văn Sắc bật cười một tiếng, ôm lấy vị muội muội khả ái hoạt bát này nói: "Phi Yến, nếu có lúc đó, còn chưa chờ muội phát tiết, phu quân đại nhân đã sớm xông lên rồi. Cần phải biết, tính ghen của vị bệ hạ kia của chúng ta không phải nhỏ đâu a! còn nhớ ba năm trước cùng đi Đông Tề thăm Nguyệt Cơ muội muội không? Lúc gần tới nơi, phu quân không theo xe đi cùng mà lén lút theo tỷ muội chúng ta vào thành, lại gặp một tên vương tử gì gì đó, nhìn trúng nhan sắc của muội, muốn theo quy củ quyết đấu cùng phu quân, kết quả…"
Hoàng Phi Yến tất nhiên là không quên chuyện này, ánh mắt sáng bừng: "kết quả phu quân một chút cũng không khách khí, đem tên cái gì Cáp vương tử đánh thành đầu heo, lại xử lý hết những tên tới báo cừu! sau đó, Nguyệt Cơ tỷ tỷ tới…"
Mới nói có nửa câu, Hoàng Phi Yến đột nhiên đỏ mặt ngưng không nói nữa, Khương Văn Sắc và Dương Cửu hiểu được, nhìn nhau buồn cười. Sự thật, tuy Hoàng Phi Yến không thực sự để ý chuyện Hán Di, nhưng lúc đầu gặp mặt Nguyệt Cơ vẫn có vài phần thấy xa lạ, có điều bất luận là dung nhan hay tài năng của Nguyệt Cơ đều không kém nàng, thậm chí còn hơn xa không ít, đặc biệt tại tiễn thuật Hoàng Phi Yến sở trường nhất. Được thiên tử cổ vũ, hai người tỷ thí một trận, Hoàng Phi Yến cuối cùng minh bạch vì sao vị Tề hầu tỷ tỷ này lại là Đông Di đệ nhất xạ thủ, cũng may về sau Nguyệt Cơ cố ý thua nàng, mới vãn hồi chút thể diện. Bất quá Hoàng Phi Yến cũng biết đối phương cố ý nhường nhìn, trong bụng thầm xấu hổ, chủ động giao hảo cùng Nguyệt Cơ, từ đó chuyện "lửa chảy hậu viện" Trương Tử Tinh lo lắng mới chấm dứt. Tính cách hào sảng và cởi mở của Nguyệt Cơ khiến Hoàng Phi Yến thập phần thán ngục, hai nàng không đánh không quen nhau, nghiễm nhiên thành như bằng hữu thân mật nhiều năm. Nguyệt Cơ được chúng tỷ muội chấp nhận, sự cô độc trong lòng mới tan biến, cảm động không ngừng. Sau đó hai bên còn gặp mặt hai lần, tiếc là Nguyệt Cơ ở nơi Đông Tề xa xôi, lại thêm thân phận Tề hầu nhiều công vụ, không thể thường xuyên tụ hội, mỗi lần ly biệt chúng nữ đều nước mắt lâm ly.
"Tỷ tỷ, đây là báo cáo thu chi tháng vừa rồi của nội cung, xin tỷ tỷ xem qua", Dương Cửu đưa báo cáo trong tay dâng lên Khương Văn Sắc.
Khương Văn Sắc mở ra nhìn qua, khe khẽ gật đầu: "muội muội làm không sai, tốc độ nhanh hơn trước nhiều".
Dương Cửu không ý tứ nói: "đa tạ tỷ tỷ cổ vũ, nhưng muội quá ngốc, lâu vậy mới chỉ hiểu được toán thuật cơ bản, không thể giúp tỷ tỷ chuyện gì, thực là xấu hổ".
"Muội muội vì sao lại nói vậy? tuy em không tính toán bằng tỷ, nhưng quý ở tấm lòng, về chuyện quản lý cũng có chỗ độc đáo, ngay tỷ tỷ cũng không bằng muội. Nếu thực bàn về tài năng toán thuật, trừ phu quân ra, cả thiên hạ chỉ e không ai sánh nổi với vị muội muội tài hoa kia của chúng ta a", Khương Văn Sắc cười nói: "tỷ biết em muốn học theo Thanh Quân muội muội hỗ trợ phu quân nên mới từ bỏ trách nhiệm, đem tài vụ trong cung giao cho muội quản lý, nếu không chúng ta là chị em một nhà, tỷ làm sao phải kiểm tra trương mục ?"
Hoàng Phi Yến đang đứng một bên đôi mắt bỗng ươn ướt, cúi đầu nói: "mấy vị tỷ muội đều có thể vì phu quân lo lắng, Nguyệt Cơ tỷ tỷ thống lĩnh Đông Tề, hôm nay cà thiên hạ nghe danh; Thanh Quân muội muội tài đức vô song, sớm đã là trợ thủ đắc lực của phu quân; Văn Sắc tỷ tỷ thân là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thống lĩnh nội cung, duy trì trật tự hậu cung yên ấm, ngay phu quân cũng khen ngợi không dứt; mà Dương tỷ tỷ thông minh hiếu học, cần mẫn chăm chỉ, có thể giúp Văn Sắc tỷ tỷ quản lý tài vụ; chỉ có muội, cả ngày chỉ biết vũ lộng đao thương, kết quả không được việc gì…"
"Hậu cung cần là tỷ muội đồng tâm, tỷ tỷ tài mạo kém cỏi, đâu có gì giỏi giang? Chỉ bất quá lớn hơn vài tuổi, vào cửa sớm hơn mới may mắn ở ngôi hoàng hậu này", Khương Văn Sắc vuốt mái tóc Hoàng Phi Yến, ôn nhu nói: "muội muội cũng không nên coi thường bản thân, mỗi lần săn bắn hay đi xa, nếu không có nữ tướng quân của chúng ta, phu quân làm sao tận hứng? mấy người bọn ta thân thể hư nhược, sức trói gà không chựt, chỉ có thể ở đằng sau mà hâm mộ a".
"Nhưng người ta không phải là tướng quân thực sự…", Hoàng Phi Yến ảo não thở dài, ánh mắt vô ý rơi trên người cung nữ đang đứng thị hầu bỗng nhiên sáng rỡ, rồi như reo lên: "có biện pháp rồi…"
Nàng ghé vào tai Khương Văn Sắc thì thầm vài câu, Khương Văn Sắc ngẫm nghĩ chốc lát rồi mỉm cười gật đầu, Hoàng Phi Yến hưng phấn nhảy cao ba xích cười lớn. Chúng cung nữ trên lầu kinh nghi nhìn Hoàng phi nương nương thất thái như vậy, hồn nhiên không biết mình đã thành đối tượng thực hiện lý tưởng của vị nữ tướng quân này.
Bình luận truyện