Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 88: Huyết vũ như ca



Edit: Lam Sắc.

Trận đánh này kéo dài quá mức tưởng tượng của mọi người.

Ba ngày trôi qua, chiến hỏa vẫn chưa dừt. Đối với Phong Phi Tự và Diệp Lạc đều là sự giày vò cả thân thể và tâm hồn.

Rạng sáng ngày thứ tư, Phong Phi Tự xoay người lên ngựa. Phá Thành Phụng Định là việc chắc chắn phải thành công, không thể kéo dài nữa. Cho nên trận chiến này, đích thân hắn xuất chiến.

Thiết Diện dẫn quân chủ lực tấn công cửa Bắc, kiềm chế quân đội Sùng Hưng. Còn Phong Phi Tự và Minh Các dẫn tiểu đội tinh nhuệ, phá cửa Đông, sau đó kết hợp với Thiết Diện, chiếm Phụng Định.

Diệp Lạc cau mày đứng trên tường thành. Nàng cũng đã nhận ra, tấn công cửa chính là một đội lớn. Nhưng nàng không rõ là Phong Phi Tự đang làm cái gì. Hay là hắn thực sự hạ quyết tâm tử chiến đến cùng? Nếu thực sự quyết chiến, thì sao hắn lại không xuất hiện. Nếu không phải quyết chiến, thì sao có thể cho lượng lớn binh lực như vậy ra đánh, mà nhìn thế công này, thì không phải là đánh giả.

“Diệp tướng, chúng ta làm gì đây? Đối với loại thế công này, thì trận pháp của chúng ta không có tác dụng, chúng ta cũng không có người nhiều như vậy.” Tào Võ nói.

Lần đầu tiên Diệp Lạc cảm thấy bất an trong lòng, nàng nhìn Diệp Tinh Dương: “Diệp tướng quân, ngươi chỉ huy trận này đi.”

Diệp Tinh Dương cười với nàng: “Diệp tướng yên tâm.” Lại quay sang Tào Võ: “Tào thống lĩnh, ngươi dẫn Hổ Bí Doanh và Thần Tiễn Doanh thủ thành, tìm thời cơ mà động, ta lãnh binh xuất chiến.” Vừa dứt lời, liền rút kiếm bước đi.

“Diệp tướng quân: “ Diệp Lạc bỗng nhiên lên tiếng: “Bảo trọng.”

Bước chân Diệp Tinh Dương hơi dừng một chút, nhưng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay.

Diệp Lạc hơi nghiêng đầu: “Diệp Nhất, ngươi mang theo phủ binh đi cùng Diệp tướng quân.”

“Dạ.“ Diệp Nhất liếc Phong Gian Ảnh một cái, Phong Gian Ảnh gật đầu, hắn mới xoay người rời đi.

Diệp Lạc nhìn bóng dáng hắn đi xa, chỉ thấy tim đập càng ngày càng nhanh. Vì đối thủ là sư huynh nên nàng mới lo được lo mất, thấp thỏm lo âu như vậy sao?

Phong Gian Ảnh nhẹ nhàng khoác tay lên vai nàng: “Công tử yên tâm đi. Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, lấy thân thủ của phủ binh Diệp gia, tuyệt đối có thể toàn thân trở về.”

Hắn nói phủ binh Diệp gia, đương nhiên cũng bao gồm cả Diệp Tinh Dương. Diệp Lạc hơi thả lỏng một ít, miễn cưỡng cười cười.

Đợi bình phục tâm tình xong, Diệp Lạc mới nói: “Tào Võ, ngươi bảo bọn Khương Tán, Liễu Nhất Đao và Thần Tiễn Doanh phân biệt dẫn binh đóng ở ba cửa thành còn lại. Phong Gian, ngươi dẫn người chuyển tất cả mọi vật tư tới chỗ chỉ huy. Như vậy một khi cửa thành nào có vấn đề, chúng ta cũng có thể chu toàn đường lui, việc phân phối vật tư do ngươi xử lý.”

“Dạ!” Phong Gian Ảnh nhận lệnh rời đi.

Mà Tào Võ cũng xoay người đi thương nghị với bọn Khương Tán về viẹc bố trí binh lực. Tay Diệp Lạc nắm chặt tường thành. Ánh mắt nàng, nhìn chăm chú về phía Diệp Tinh Dương.

Diệp Tinh Dương và Thiết Diện không phải lần đầu giao thủ. Nhưng trận chiến lớn như vậy, hơn nữa hai bên đều là liều chết, thì vẫn là lần đầu tiên.

Trong mười năm này, tuy bọn họ chưa hề gặp mặt, nhưng vẫn luôn biết sự tồn tại của đối phương. Nhưng trong giờ phút này, ai cũng không có ý thủ hạ lưu tình. Một hình tròn mà hai ngươi là trung tâm, đao kiếm bay loạn, máu tươi giàn giụa, vô số người chết.

Diệp Tinh Dương không quay đầu, nhưng hắn biết phía sau hắn có ánh mắt ai kia nhìn hắn chăm chú. Kiếm của hắn vẫn luôn giơ cao, chưa hề dừng lại.

Kiếm vung lên, máu tươi……., cho đến khi máu đỏ nhuộn đầy đất.

Con người, luôn có lúc mệt mỏi.

Diệp Tinh Dương chống kiếm đứng thẳng, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy mồ hôi và vết máu. Hắn thở mạnh, lấy một gói nhỏ trong lòng ra: “Diệp Nhất.”

Diệp Nhị, Diệp Tam nhanh chóng che chở cho Diệp Nhất đến gần hắn, Diệp Tinh Dương giao gói nhỏ cho Diệp Nhất: “Giao ấn tướng soái cho Khương Võ, đóng cửa thành.”

Diệp Nhất giật mình, khiếp sợ nhìn hắn.

Diệp Tinh Dương cười: “Bảo Khương Võ hạ lệnh đóng cửa thành, mặt khác, bảo vệ nàng.”

Bọn họ đã không thể ngăn cản được thế công của đối phương nữa rồi. Đóng cửa thành là biện pháp phòng thủ tốt nhất. Nhưng nó cũng có nghĩa là bọn họ tự cắt đứt đường lui của chính mình.

Vào giờ phút này, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác. Diệp Nhất nhận lệnh bài, nhanh chóng chạy về thành.

Diệp Tinh Dương nhìn hắn đi xa, cùng với hình bóng trên tường thành cao cao kia. Hắn hơi mím môi, dứt khoát xoay người.

Mà Diệp Lạc, nghe xong lời Diệp Nhất nói, thì dựa người vào tường thành, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, lạnh lẽo.

Khương Võ nhận ấn soái, ánh mắt nhìn nàng trưng cầu ý kiến: “Diệp tướng?”

Diệp Lạc hiểu ý Diệp Tinh Dương, nàng biết hắn không muốn mệnh lệnh này do nàng nói ra. Nhưng mà, nàng nhìn xuống dưới thành. Nơi đó, có Tinh Dương, có phủ binh Diệp gia, bảo nàng làm sao có thể vứt bỏ chứ?

Diệp Nhất nói: “Khương thống lĩnh, nếu Diệp tướng quân giao ấn soái cho ngài thì xin ngài tạm thời chủ trì đại cục. Xin ngài hạ lệnh đóng cửa thành đi!”

Hắn quỳ xuống: “Xin ngài không cần cô phụ tâm ý của tướng quân. Đóng cửa thành đi.”

Chỉ có như vậy, máu bọn họ huyết, mới không chảy vô ích.

Diệp Lạc nắm chặt tay: “Cửa Đông cũng bị tấn công. Lúc này không thể đại ý. Khương thống lĩnh, hạ lệnh đi.”

Khương Võ cắn chặt răng, hắn cũng hiểu được, lúc này, làm như vậy chính là lựa chọn tốt nhất: “Truyền lệnh, đóng cửa thành.”

Diệp Lạc xoay người, như tên bắn, lao ra cửa thành.

Bao nhiêu trách nhiệm, thì lúc này cũng không còn quan trọng nữa. Nàng chỉ biết là, nàng không thể bỏ bọn họ ở đó. Nếu cuộc đời cho phép con người có thể tùy hứng một lần, vậy thì ngay lúc này, cứ để nàng bỏ xuống tất cả, làm Diệp Lạc một lần đi.

“Công tử!” Diệp Nhất hét lên, nhưng hắn có nhanh hơn nữa, cũng không đuổi kịp bước chân Diệp Lạc.

Cửa thành đã đóng, thì nhất quyết không thể mở lại.

Khương Võ chỉ kịp nhìn thấy Diệp Nhất vọt qua cửa thành.

Diệp Lạc ra khỏi thành sớm một chút, quay đầu nhìn Diệp Nhất, thở dài một hơi, nhưng không nói gì. Nàng thả chậm tốc độ, chờ hắn đi lên.

Diệp Nhất đuổi kịp rất nhanh, đi bên cạnh nàng: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Hai người nhìn nhau cười, bình tĩnh mà thản nhiên.

Diệp Tinh Dương thấy Diệp Lạc đến, hung hăng trừng Diệp Nhất. Diệp Nhất nhún nhún vai: “Ngươi cũng biết mà, ta không cản được nàng.”

Diệp Lạc vỗ vai Diệp Tinh Dương: “Tốt lắm, Tinh Dương, có sức trừng Diệp Nhất, thì không bằng tiết kiệm sức giết nhiều hơn vài người đi.” Trong lúc nói, đã rút kiếm ra, giơ lên cao: “Kết trận!”

Các binh lính khác không hiểu, nên vẫn chiến đấu dưới sự chỉ huy của Diệp Tinh Dương. Còn phủ binh Diệp gia vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhanh chóng tập hợp về đây.

Lúc ấy năm trăm phủ binh đi theo Diệp Lạc xuất chinh, đã chết mất hơn trăm. Nhưng những người còn sống, vẫn vây quanh nàng.

Một đám phủ binh này có thể nói là lớn lên cùng Diệp Lạc. Mỗi lần Diệp Lạc về Diệp gia, đều cùng bọn họ huấn luyện. Bọn họ từng mai phục ban ngày, đánh ban đêm trên núi cao, trong rừng rậm; tập võ ở nơi băng thiên tuyết địa. Mà lúc này, bọn họ ở trên chiến trường đẫm máu này cùng tiến cùng lùi.

Lấy Diệp Lạc, Diệp Nhất, Diệp Nhị làm chủ, các phủ binh khác lập thành trận hình tam giác. Như một cái dùi sắc bén tiến thẳng về trận doanh của đối phương.

Trong tình trạng hai bên đều kiệt sức, chẳng ai biết, phủ binh Diệp gia lấy năng lượng ở đâu, mà đột nhiên bộc phát ra sát khí sắc bén và khí thế cường đại như vậy.

Còn đối với phủ binh Diệp gia, thì đây trận chém giết nhẹ nhàng vui vẻ. Vô số lần cùng diễn tập, sự ăn ý hơn mười năm bồi dưỡng ra, giống như chính là vì giờ phút này.

Bọn họ có thể cùng đồng bọn của mình, người mình một lòng trung thành, tạo ra trận chiến huy hoàng nhất cuộc đời họ trên chiến trường u ám này. Dũng cảm tiến lên, xúc động chịu chết.

Con người khi còn sống, luôn sợ phải đi tới cái chết.

Nhưng bọn họ, chiến đấu tới giây phút cuối cùng của sinh mệnh vì đất nước, làm bạn với nhau, đồng sinh cộng tử, lại không hề tiếc nuối.

Bóng chiều rơi xuống, giống như không muốn nhùn thấy khung cảnh thảm thiết, bi tráng đó.

Chân Diệp Lạc hơi lảo đảo, Diệp Tinh Dương vội vàng đỡ nàng, lại vì chạm phải vết thương trên vai mà hít một ngụm khí lạnh

“Tinh Dương?” Diệp Lạc vội vàng đè vai hắn lại.

Diệp Tinh Dương lau vết máu trên mặt, ánh mắt vẫn trong suốt như trước: “Tiểu thư, chúng ta làm tốt hơn ta nghĩ.” Lấy mười vạn người nghênh hai mươi vạn, dù bọn họ bại cũng vẫn thắng: “Bọn họ không còn tới ba vạn người.”

Diệp Lạc gật gật đầu: “Tinh Dương, sợ không?”

“Tiểu thư sợ không?”

“Có Tinh Dương ở đây, ta không sợ gì cả, cho dù trên đường xuống hoàng tuyền, cũng sẽ không tịch mịch.”

“Ừ.”

Có thể cùng ngươi xuống hoàng tuyền, là hạnh phúc, của ta, tiểu thư!

Diệp Lạc không biết mình đã giết bao nhiêu người, chỉ biết là cuối cùng, kiếm cũng không giơ nổi nữa. Có phải là đến phút cuối cùng của sinh mệnh, thì cái gì cũng nặng hơn, trừ sinh mệnh mình ra không?

“Tinh Dương, ta mệt rồi.” Nàng cảm thấy hình như mình đã nói như vậy, lại có vẻ như chưa nói. Mà câu trả lời của Diệp Tinh Dương, đã ngoài nhận thức của nàng.

Thế giới rốt cuộc cũng im lặng, Diệp Lạc nhắm hai mắt lại.

Cả đời này, nàng đã cố gắng tranh thủ quá nhiều, trả giá quá nhiều, nàng đã làm hết khả năng của nàng, không thẹn với lương tâm.

Chính tiếc là, Quân Hoằng, ta thất hứa rồi.

Mà lúc này, cửa Đông của Thành Phụng Định bị phá.

Phong Gian Ảnh và Khương Võ, tổ chức toàn bộ binh lực, đối kháng với Phong Phi Tự. Sau khi bọn họ vào thành thì đi một bước cũng bị cản trở.

“Minh Các, ngươi dẫn người đi mở của Bắc.” Phong Phi Tự quát.

Cửa Bắc vừa mở, đại quân của Thiết Diện sẽ có thể tiến vào nhanh chóng. Minh Các dẫn theo nhân, dưới sự che giấu của Phong Phi Tự nhanh chóng rời khỏi cửa Đông.

Nửa khắc sau, Minh Các một mình quay về: “Vương gia, đai quân ở cửa Bắc, gần như bị diệt hoàn toàn, Thiết Diện chết rồi.”

“Làm sao có thể?” Phong Phi Tự hiểu rõ sức chiến đấu của đối phương. Dù là Diệp Tinh Dương tài giỏi cỡ nào cũng không có khả năng lấy một đich hai, giết gần hết hai mươi vạn quân của hắn được.

Minh Các cũng không tin đây là sự thật, nhưng cửa Bắc mở ra, không tin không dược: “Quân Sùng Hưng chết hết, mà quân ta cũng không còn tới hai vạn.”

Phong Phi Tự nhìn về chỗ chỉ huy phía trước, chỉ có Phong Gian Ảnh và Khương Võ, cửa Đông đã bị phá, nàng không có khả năng vẫn ổn: “Là muội ấy à?”

“Dạ.”

Như vậy cũng có nghĩa………, Phong Phi Tự chỉ thấy có vị ngọt ngọt tanh tanh trong cổ họng, trước mắt biến thành màu đen.

“Vương gia?” Mị Ảnh vội vàng đỡ lấy hắn.

Phong Phi Tự che miệng lại, một chút màu đỏ chảy xuống khóe miệng.

“Vương gia!” Lúc này, một người mặc hồng y từ phía sau đi tới: “Thiết vệ tinh cấp báo, có khoảng mười vạn quân Sùng Hưng đang tới gần Phụng Định, dự tính không tới nửa ngày là đến nơi.”

Phong Phi Tự miễn cưỡng giữ bình tĩnh, tiếp nhận cấp báo.

Là Quân Hoằng buông tha kinh thành, dẫn hơn mười vạn quân đội, tới trung bộ Sùng Hưng rồi đột ngột quay ngược lại, nhanh chóng chạy tới Phụng Định.

Lấy sức chiến đấu của Quân Phi Tự lúc này, dù có miễn cưỡng đánh hạ được Phụng Định, thì cũng không giữ được.

“Rút!”

Một trận quyết chiến của Quân Phi Tự và Quân Sùng Hưng lấy kết cục lưỡng bại câu thương mà chấm dứt.

Phong Phi Tự tính được tất cả, lại không tính được lòng người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện