Ngải Miến Điện
Chương 20-4
Những giọt nước mắt lăn dài trên má những người ở lại. Hòa lẫn vào những giọt nước mưa, mặn đắng thấm vào môi!
Cuối buổi, tôi bỗng bắt gặp một dáng người quen quen. Đứng từ đằng xa, con người ấy cư khoanh tay đứng nhìn, rồi biến mất trong dòng người đi tang nườm nượp.
Hết hai tháng hè, tôi và Hoàng trở về với cuộc sống đô thị ồn ào. Bỏ lại những ngày tháng kinh rợn vừa qua. Mẹ Đức sau những tháng ngày đau khổ, cũng bỏ về quê mà sống với họ hàng.
Hoàng trở lại trường, nó bảo sẽ xin chuyển từ ĐH Cn4 ở Tp.Hcm về Biên Hòa học. Còn tôi…dù cố gắng, nhưng tôi vẫn không thể quên được những thứ kinh khủng ấy.
Tôi trở lại Sài Gòn, nhiều lần cố gắng liên lạc với anh Trần nhưng đều không được. Tôi mò tới quán cà phê nơi tôi và anh Trần gặp nhau để hỏi thăm, vì theo như trong trí nhớ của tôi: anh Trần là khách quen của quán.
Ấy thế mà khi tới nơi, tôi chỉ nhận được cái lắc đầu. Họ không biết người nào như vậy cả, tôi tìm trong đám nhân viên, cũng không tài nào kiếm ra người phục vụ bàn hôm đó.
Tôi sục sạo khắp nơi, search Google với hàng loạt các từ khóa như “Họa sĩ Trần”. Nhưng tất cả đều là vô vọng, không có bất cứ thông tin nào cả. Chỉ còn tờ giấy vẻ bà băm, dòng chữ đằng sau tấm tranh đã nhòe đi vì nước mưa, trong cái ngày đưa tiễn Đức. Chẳng còn gì cả…Còn người tên Linh ấy, rồi Bác Tư? Họ có thật sự không liên quan tới chuyện này? Cuối cùng ai là người đã hại Đức?
Gần đây, tôi có nhận được một bức thư của Hoàng: “có lẽ tao sai rồi. Từ ngày Đức mất, tao cảm thấy mọi thứ đều rối tung lên. Hôm qua, tao bị tai nạn giao thông, may là không sao, nhưng xe của tao nát như sắt vụn. Dạo này tao hay thấy đau bụng lắm…tao không biết có phải những lời bà băm nói đang dần thành sự thật không. Nhưng tao sợ…từ ngày hôm ấy, chưa một ngày tao ngủ ngon. Cứ mỗi khi tao chợp mắt, những cơn ác mộng lại ùa về!
Mà mày đừng lo lắng, hôm rồi tao có gọi điện về xin phép bố mẹ tao. Ông bả đã đồng ý cho tao đi chùa rồi, tao muốn sống phần đời còn lại trên chùa…Tao sẽ từ bỏ hết! Nếu có duyên, tao và mày sẽ gặp lại. Tao sẽ ráng sống! Thân”
Tôi sững người khi đọc thư của Hoàng. Mọi chuyện quả thật sẽ xảy ra…nhưng nó đã chọn con đường riêng, tôi sẽ không can dự. Tôi trở lại với cuộc sống bon chen nơi Sài Gòn. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ lại quá khứ về Đức, chỉ giữ lại những hình ảnh đẹp trong tim thôi. Tôi sẽ không lao vào vòng quay báo oán nữa. Chỉ đơn giản là cuộc sống yêm đẹp. Tôi lại sống như xung quoanh không tồn tại thứ gì tên là…..NGẢI.
***
Câu chuyện về Đức mình muốn kết thúc tại đây. Cái kết của câu chuyện là một cái kết mở, vì mình còn muốn tiếp tục câu chuyện ở một phần khác, một câu chuyện hoàn toàn khác, nhưng sẽ giải thích mọi nghi vấn ở part 1. Một câu chuyện viết ra, không nhất thiết phải có một cái kết đẹp, 1 cái kết nói rõ ra hết tất cả. Xin các bạn đọc truyện thì tôn trọng người viết một chút, mình bỏ công viết câu chuyện này cũng chỉ vì muốn dành cho mọi người chút giây phút thư giãn. Mọi lời góp ý của các bạn, mình đều đọc rất kĩ, từng cmt một, nhưng đừng quá khích mà nói những câu không tôn trọng ng viết. Thân!
Cuối buổi, tôi bỗng bắt gặp một dáng người quen quen. Đứng từ đằng xa, con người ấy cư khoanh tay đứng nhìn, rồi biến mất trong dòng người đi tang nườm nượp.
Hết hai tháng hè, tôi và Hoàng trở về với cuộc sống đô thị ồn ào. Bỏ lại những ngày tháng kinh rợn vừa qua. Mẹ Đức sau những tháng ngày đau khổ, cũng bỏ về quê mà sống với họ hàng.
Hoàng trở lại trường, nó bảo sẽ xin chuyển từ ĐH Cn4 ở Tp.Hcm về Biên Hòa học. Còn tôi…dù cố gắng, nhưng tôi vẫn không thể quên được những thứ kinh khủng ấy.
Tôi trở lại Sài Gòn, nhiều lần cố gắng liên lạc với anh Trần nhưng đều không được. Tôi mò tới quán cà phê nơi tôi và anh Trần gặp nhau để hỏi thăm, vì theo như trong trí nhớ của tôi: anh Trần là khách quen của quán.
Ấy thế mà khi tới nơi, tôi chỉ nhận được cái lắc đầu. Họ không biết người nào như vậy cả, tôi tìm trong đám nhân viên, cũng không tài nào kiếm ra người phục vụ bàn hôm đó.
Tôi sục sạo khắp nơi, search Google với hàng loạt các từ khóa như “Họa sĩ Trần”. Nhưng tất cả đều là vô vọng, không có bất cứ thông tin nào cả. Chỉ còn tờ giấy vẻ bà băm, dòng chữ đằng sau tấm tranh đã nhòe đi vì nước mưa, trong cái ngày đưa tiễn Đức. Chẳng còn gì cả…Còn người tên Linh ấy, rồi Bác Tư? Họ có thật sự không liên quan tới chuyện này? Cuối cùng ai là người đã hại Đức?
Gần đây, tôi có nhận được một bức thư của Hoàng: “có lẽ tao sai rồi. Từ ngày Đức mất, tao cảm thấy mọi thứ đều rối tung lên. Hôm qua, tao bị tai nạn giao thông, may là không sao, nhưng xe của tao nát như sắt vụn. Dạo này tao hay thấy đau bụng lắm…tao không biết có phải những lời bà băm nói đang dần thành sự thật không. Nhưng tao sợ…từ ngày hôm ấy, chưa một ngày tao ngủ ngon. Cứ mỗi khi tao chợp mắt, những cơn ác mộng lại ùa về!
Mà mày đừng lo lắng, hôm rồi tao có gọi điện về xin phép bố mẹ tao. Ông bả đã đồng ý cho tao đi chùa rồi, tao muốn sống phần đời còn lại trên chùa…Tao sẽ từ bỏ hết! Nếu có duyên, tao và mày sẽ gặp lại. Tao sẽ ráng sống! Thân”
Tôi sững người khi đọc thư của Hoàng. Mọi chuyện quả thật sẽ xảy ra…nhưng nó đã chọn con đường riêng, tôi sẽ không can dự. Tôi trở lại với cuộc sống bon chen nơi Sài Gòn. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ lại quá khứ về Đức, chỉ giữ lại những hình ảnh đẹp trong tim thôi. Tôi sẽ không lao vào vòng quay báo oán nữa. Chỉ đơn giản là cuộc sống yêm đẹp. Tôi lại sống như xung quoanh không tồn tại thứ gì tên là…..NGẢI.
***
Câu chuyện về Đức mình muốn kết thúc tại đây. Cái kết của câu chuyện là một cái kết mở, vì mình còn muốn tiếp tục câu chuyện ở một phần khác, một câu chuyện hoàn toàn khác, nhưng sẽ giải thích mọi nghi vấn ở part 1. Một câu chuyện viết ra, không nhất thiết phải có một cái kết đẹp, 1 cái kết nói rõ ra hết tất cả. Xin các bạn đọc truyện thì tôn trọng người viết một chút, mình bỏ công viết câu chuyện này cũng chỉ vì muốn dành cho mọi người chút giây phút thư giãn. Mọi lời góp ý của các bạn, mình đều đọc rất kĩ, từng cmt một, nhưng đừng quá khích mà nói những câu không tôn trọng ng viết. Thân!
Bình luận truyện