Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 42-1: Kỷ Ngôn Tâm, cô thích Tưởng Đình Kiệt phải không?



Editor: Nguyn17

Beta: Thơ Thơ

"Tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không lừa anh!"

Lúc này, sau khi Kỷ Ngôn Tâm liên lạc với vệ sĩ để xác nhận mọi chuyện đã được sắp xếp tốt, Bạch Ý Ca đã bị cô trực tiếp đẩy ra khỏi xe.

Khi bóng dáng của Bạch Ý Ca xuất hiện trước mắt công chúng, những tiếng la hét xung quanh như tiếng ồn decibel cao không thể ngăn được, hơn nữa còn truyền đến từ mọi hướng. Tất cả điều này đều do sự nổi tiếng của Bạch Ý Ca. Sau khi xuống xe, khuôn mặt xinh đẹp với nét mặt quyến rũ của Bạch Ý Ca đã che giấu đi cảm xúc thật sự của anh. Mọi cử động của anh đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nhóm fan nữ điên rồ này. Bất cứ nơi nào anh đi đến đều khiến cho người hâm mộ mất đi khả năng kiểm soát.

Đây là cảnh ngoài tầm kiểm soát mà Kỷ Ngôn Tâm đã dự đoán được từ trước.

Tuy nhiên, sáu vệ sĩ đi theo đã thành công chặn lại các fan nữ đang vội vã đột phá vòng vây lao tới, để tránh sự quấy rối cho Bạch Ý Ca.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cầm giấy chứng nhận công tác, sau khi nhìn thấy Bạch Ý Ca đã thuận lợi đi đến trung tâm thương mại. Cô đã tránh đi đám đông, từ trong vòng phong tỏa đi vào cửa phụ.

"Phòng nghỉ ngơi của anh ở đâu?"

"Phòng thứ hai ở phía trước."

"Đưa cho tôi mũ và kính râm, còn anh, anh cởi áo khoác ra."

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không có thời gian để giải thích, nên cô trực tiếp lấy mũ và kính râm của Bạch Ý Ca xuống rồi mang nó lên người vệ sĩ cao lớn bên cạnh. Cùng lúc đó, cô đẩy Bạch Ý Ca đã cởi áo khoát tây trang đến trốn ở vị trí sau quầy thu ngân của cửa hàng, rồi nhanh chóng chạy về, nói với các vệ sĩ: "Các anh giả vờ rằng anh ta là Bạch Ý Ca và tiếp tục bảo vệ anh ta đi đến phòng nghỉ."

Chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Chính là lợi dụng thời gian hình bóng Bạch Ý Ca bị chặn ở lối vào trung tâm thương mại, Kỷ Ngôn Tâm đã sắp xếp cho các vệ sĩ giả vờ bảo vệ anh ta đến phòng chờ.

Trên thực tế, bởi vì khoảng cách giữa kính với bên ngoài nên những người hâm mộ bên ngoài vốn không thể nhìn thấy đó là vệ sĩ giả dạng thành Bạch Ý Ca. Khi nhìn thấy bóng dáng của anh ta đang đi về phía phòng chờ, trong nháy mắt những tiếng hét cuồng nhiệt chói tai lại vang lên, dường như họ không hề phát hiện hay nghi ngờ cái gì.

Vì vậy, Bạch Ý Ca đang ở trong phòng chờ là sự thật.

Bên kia.

Kỷ Ngôn Tâm trốn đằng sau cánh cửa, bí mật xem xét tình hình bên ngoài. Sau khi xác nhận rằng không có lộ ra sơ hở nào, cô chạy lại đi tìm Bạch Ý Ca.

Giờ phút này, Bạch Ý Ca lười biếng ngồi trên ghế sofa.

"Anh Bạch, anh có hài lòng với phòng chờ riêng này không?"

"Không tồi, ghế sofa rất thoải mái."

"Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không để ai đi đến đây tìm anh."

Lúc này, cô thuận thế cởi chiếc áo gió màu đen ném cho Bạch Ý Ca, nói: "Tuy nhiên, anh Bạch vẫn nên che giấu khuôn mặt xinh đẹp của mình lại, cẩn thận không nên để bị phát hiện. Sau đó, anh có thể ngồi đây và nhìn ra ngoài đợi lát nữa sân khấu sẽ cắt băng."

Trong khi nói, cô vô tình mở thẻ áo của chiếc áo gió rồi liếc nhìn nó, ngay lập tức cả người đều không tốt.

Phút chốc, Bạch Ý Ca ngước mắt nhìn cô, giọng khàn khàn nói: "Kỷ Ngôn Tâm, tôi thừa nhận cô có đủ tư cách làm một trợ lý.."

"Quá khen, tôi chỉ là có chút thông minh mà thôi."

"Sau này, cô cứ ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu gia."

"Vậy xin cảm ơn Bạch thiếu gia."

Kỷ Ngôn Tâm rõ ràng đang cảm ơn Bạch Ý Ca, nhưng mà, cách này quá kiêu ngạo!

Tuy nhiên, sau sự cố này, Kỷ Ngôn Tâm và Bạch Ý Ca đã phát triển một tình bạn cách mạng hữu nghị.

Ngay khi Bạch Ý Ca và Kỷ Ngôn Tâm đang ngồi trong khu vực ghế sofa trò chuyện, người chủ trì đã mở màn sân khấu, biểu thị hoạt động cắt băng sắp bắt đầu.

Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót đi tới.

Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tâm xoay người lại theo bản năng. Trong tầm mắt của cô, từ xa Lâm Ngữ Hi đang mặc một chiếc váy đỏ kéo Tưởng Đình Kiệt chậm rãi đi tới. Âm thanh trong trẻo của giày cao gót dường như tạo thêm sự tự tin và quyến rũ của Lâm Ngữ Hi. Ánh sáng dưới ánh đèn và trong đôi mắt của cô đều là không che giấu được khí chất của cô. Đặc biệt là khi đứng cạnh Tưởng Đình Kiệt, Lâm Ngữ Hi hơi nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Đình Kiệt. Nụ cười của cô tỏa ra từ sâu trong con ngươi và dừng lại ở khóe miệng, biến thành một nụ cười làm say đắm tất cả chúng sinh.

Đây là Lâm Ngữ Hi xinh đẹp tuyệt mỹ khiến người khác không có cách nào dời mắt nổi.

Tuy nhiên, đôi mắt Kỷ Ngôn Tâm không tự chủ được lại dừng ở trên người của Tưởng Đình Kiệt.

Người đàn ông này, trong mắt cô chắc chắn có lực dụ hoặc trí mạng hơn nhiều so với Lâm Ngữ Hi. Tưởng Đình Kiệt giơ tay nhấc chân lộ ra khí thế cao cao tại thượng của một bậc quân vương. Trong đôi mắt lạnh lùng ấy dường như không có bị bất luận cái gì xuyên qua mà lưu lại dấu vết. Anh ta chính là thờ ơ, nhưng đồng thời lại toát lên vẻ lười biếng mà mê hoặc lòng người. Đôi môi mỏng khẽ cong lên cười như không cười. Vẻ mặt của anh có thể là suy nghĩ của anh, cũng có thể là một điềm báo nguy hiểm. Người đàn ông này chính là hấp dẫn người khác như vậy.

" Ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi thật xứng đôi. "

Giờ khắc này, khi hình bóng của Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi đi từ bên trong trung tâm thương mại lên sân khấu, Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được cảm khái.

Nhưng mà, cô lại không có biện pháp nào khống chế chính mình, khóe miệng rũ xuống.

Tưởng Đình Kiệt đang nói chuyện.

Tưởng Đình Kiệt đang nhìn Lâm Ngữ Hi.

Tưởng Đình Kiệt đang cười.

Lúc này, khi tiếng pháo mừng vang lên dọa đến Lâm Ngữ Hi, Tưởng Đình Kiệt ôn nhu duỗi tay ôm eo cô. Sau đó, Lâm Ngữ Hi nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

Một màn hình ảnh này đều dừng lại trong mắt của Kỷ Ngôn Tâm.

Chính là, tâm trạng cô đột nhiên trở nên không thể hiểu được, khiến cô quên lấy di động ra chụp ảnh. Cô rất rõ ràng những tấm ảnh này tuyệt đối có thể chứng minh hai người này có quan hệ thân mật, nhưng cô lại không có chụp được. Dường như đó là sự lựa chọn trong tiềm thức của cô.

" Có phải Ngài Tưởng rất quyến rũ không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện