Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 47: Chương 47




Sau khi A Dung đi rồi, Dịch Vân Trường mới hiện thân, bước chân rơi xuống đất không phát ra tiếng động, hơi thở cũng rất nhẹ, có thể thấy được vài năm nay hắn ta tiến bộ không ít.Tạ Quân nhìn Dịch Vân Trường: “Chuyện năm đó vốn là một cái nhấc tay mà thôi, nếu ngươi muốn đi nơi khác thì có thể rời đi, còn nếu cố ý muốn ở lại…thì ở lại đi.”Dịch Vân Trường hiểu Tạ Quân vốn không ý trông chờ vào hắn ta báo ơn, nhưn hắn ta cũng không muốn nợ ân tình của người khác: “Ta ở lại, làm ám vệ của ngươi.

Hết năm năm, ta sẽ đi.”Hắn ta cầm kiếm lên, ánh mắt chắc chắn: “Ta sẽ là ám vệ giỏi nhất.”Tạ Quân ôn hòa gật đầu: “Được, ta sẽ sắp xếp phòng cho ngươi ở.

Đi đường bôn ba chắc mệt lắm rồi nhỉ, ăn chút gì đó cho chắc bụng.”Dịch Vân Trường hơi nhếch mỗi, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên trở nên sống động.

Tạ Quân sớm biết được thiếu niên này có tướng mạo rất phù hợp để cười, thấy nụ cười này cũng vẫn rất tán thưởng, đúng là một thiếu niên tuấn tú.Hơn nữa kiếp này hắn ta bớt đi vẻ lo lắng, thần thái trong mắt sáng ngời sống động, còn hoạt bát tuấn tú hơn hắn ta kiếp trước.Sau khi A Dung hồi cung liền thấy Tạ Nghiêu Bạch đang ngồi trên bàn đá, đá cái chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, người sáng suốt nhìn thấy liền biết được tâm trạng cậu vô cùng không ổn.Thế cho nên cung nữ xung quanh không ai dám đi lên nói chuyện với cậu, chỉ lặng yên đứng bên cạnh, đề phòng cậu ngã.“Tỷ tỷ!” Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Nghiêu Bạch ngẩng đầu nhìn A Dung, sau đó lại như giận dỗi mà chau mày quay đầu đi.“Nghiêu Bạch giận tỷ tỷ sao?”Tạ Nghiêu Bạch không nói lời nào, quay đầu tít ra đằng sau, khiến A Dung cảm thấy hơi buồn cười.“Nghiêu Bạch không nói gì thì tỷ tỷ đi vào đây?” A Dung nói xong liền đi qua người Tạ Nghiêu Bạch, lại bị Tạ Nghiêu Bạch níu lấy ống tay áo.“Tỷ tỷ!” Cậu oán trách gọi một tiếng: “Đừng đi vào mà.”A Dung thuận thế dừng chân lại: “Nhưng tỷ tỷ đói rồi, tỷ tỷ ăn điểm tâm đã rồi nói chuyện với Nghiêu Bạch nhé.


Ngoan.”Tạ Nghiêu Bạch giang hai tay ý bảo A Dung ôm cậu: “Nghiêu Bạch ăn cùng tỷ tỷ!”Đi vào Lung Linh cung, Liên Kiều bưng tới cho A Dung mấy đĩa điểm tâm, A Dung vừa nhìn, hay thật, toàn là những món Nghiêu Bạch thích ăn.A Dung khó hiểu nhìn Liên Kiều một cái.Tạ Nghiêu Bạch không để ý tới ánh mắt của A Dung, chỉ vui vui vẻ vẻ, ngay cả tức giận lúc trước cũng quên luôn rồi: “Nghiêu Bạch muốn ăn cái này, cái này, cả cái này nữa, tỷ tỷ đút!”A Dung cầm một miếng đào tô đưa đến bên miệng của Tạ Nghiêu Bạch, Tạ Nghiêu Bạch nhẹ nhàng cắn một miếng, nhai nhai, giương mắt nhìn A Dung, dường như lo lắng A Dung sẽ không có kiên nhẫn để cứ cầm như vậy, lại nhai càng nhanh.“Nghiêu Bạch ăn từ từ thôi.”Tạ Nghiêu Bạch nghe thấy tiếng dặn dò dịu dàng của A Dung, lúc này mới yên tâm, tiếp tục nhẹ nhàng nhai tiếp.Đào tô mềm mềm dễ cắn, lúc Tạ Nghiêu Bạch ăn miếng cuối cùng, thấy trên ngón tay A Dung có vụn bánh, phân vân là có nên liếm cho tỷ ấy hay là giúp tỷ ấy lau đây.

Cậu nhớ tới chiếc khăn của mình đã rơi ngoài bàn đá, bèn lấy ống tay áo lau cho A Dung.“Nghiêu Bạch ngoan quá.” A Dung thấy Nghiêu Bạch chu đáo như vậy, không tiếc lời khen cậu.

Tạ Nghiêu Bạch đỏ mặt, mắt sáng long lanh.“Chỉ là lần sau không cần làm bẩn y phục của mình nữa nhé.”“Vâng ạ!”A Dung lại cầm một miếng nữa đút cho cậu: “Mẫu phi đi đâu rồi?”Nghiêu Bạch đáp: “Đến chỗ phụ hoàng rồi.” Dứt lời, đã mở cái miệng nhỏ ra cắn miếng điểm tâm.Thấy dáng vẻ cậu ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt A Dung càng dịu dàng, hơn nữa là sự dịu dàng khiến người khác có thể nhìn ra được.

Tạ Nghiêu Bạch nhìn ánh mắt của nàng liền thấy hơi ngượng ngùng, lập tức giơ tay cầm một miếng điểm tâm đưa qua: “Tỷ tỷ cũng ăn đi!”“Được.”Khi hoa Hải Đường trước Lung Linh cung nở rộ, Thái tử phi hạ sinh trưởng nữ, lấy tên là Tạ Ly Đường.A Dung mang lễ dẫn theo Tạ Nghiêu Bạch đi thăm thái tử phi.Mấy năm nay thái tử đến cả tiểu thϊếp còn không có, bên ngoài đều đồn Thái tử vô cùng si tình với Thái tử phi, tình sâu như biển, vậy nên mới không nhìn trúng nữ tử khác.


Nhưng sự thật ra sao, không có ai biết được.“Thái tử ca ca!” A Dung dắt Tạ Nghiêu Bạch đi vào, vừa đúng lúc gặp được Thái tử.“A Dung, Nghiêu Bạch.” Hắn ta gọi hai người, ánh mắt cũng nhìn A Dung, nụ cười vừa ấm áp vừa thân thiết.“Chúc mừng Thái tử ca ca!” A Dung nhéo tay Tạ Nghiêu Bạch, Tạ Nghiêu Bạch cũng nói theo: “Chúc mừng Thái tử ca ca!”Thái tử gật đầu, trong mắt có ý cười: “Được rồi, hai người vào đi, Mạc Ỷ và Đường Đường đều ở bên trong.”A Dung cười hì hì, nhẹ nhàng lắc cái tay nhỏ của Tạ Nghiêu Bạch: “Đi nào Nghiêu Bạch, đi thăm chất nữ nào.”Tạ Nghiêu Bạch cũng hưng phấn, vui vẻ đi vào phòng, vừa vào đã gọi: “Thái tử tẩu tẩu, chất nữ đâu rồi?”Dương Mạc Ỷ nghe lời nói trẻ con của cậu liền cười lên: “Ở đây này.” A Dung thấy dáng vẻ của nàng liền cảm thấy cảm khái, dường như sinh con dưỡng cái có thể thay đổi một nữ tử, ví dụ như vị trước mắt đây, từ một thiếu nữ thần thái cao ngạo trở thành một người mẹ ấm áp khoan dung.Tạ Nghiêu Bạch loăng quăng chạy qua, đến bên cạnh Tạ Ly Đường, cẩn thận giơ tay ra, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của bé gái, Tạ Ly Đường bị vuốt ve, cái miệng nhỏ hơi mở ra.Tạ Nghiêu Bạch thấy mới lạ mở to mắt, cười: “Chất nữ hay thật đấy!”A Dung vỗ đầu Tạ Nghiêu Bạch: “Nghiêu Bạch lại nói lung tung rồi.”“Không sao.” Dương Mạc Ỷ cười nói.Tạ Nghiêu Bạch ôm đầu, sửa lại nói: “Chất nữ xinh thật đấy!”Dương Mạc Ỷ và A Dung đều cười ra tiếng.Nhưng Tạ Nghiêu Bạch nói như vậy thật không sai, đứa bé bình thường chưa đầy tháng đều là dáng vẻ mặt nhăn nhó đỏ ửng lên, đầu tóc thưa thớt.

Nhưng Tạ Ly Đường lại trắng mũm đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, tóc cũng đen ánh, nhìn rất đáng yêu.

Sau này lớn lên nhất định sẽ là một tiểu thiếu nữ xinh đẹp.Nhưng mà cũng đúng, Thái tử và Thái tử phi đều vô cùng anh tuấn xinh đẹp, sao có thể không sinh ra một khuê nữ xinh đẹp cơ chứ?A Dung và Tạ Nghiêu Bạch dùng bữa ở phủ Thái tử rồi mới hồi cung.


Lúc ra khỏi cửa gặp huynh trưởng của Dương Mạc Ỷ, trên Dương Mạc Ỷ có hai vị ca ca, đây là Nhị công tử của Dương gia, người ta hay gọi là “Dương tiểu tướng quân”.“Ngũ di phu.” A Dung gọi hắn một tiếng, nam tử mặt mày lạnh nhạt, hơi gật đầu với nàng.

Vẻ mặt lại rất ôn hòa, vết sẹo dữ tợn trên trán cũng trở nên hiền hòa hơn.Người này chính là phu quân Ngũ di di của A Dung.

Dương tiểu tướng quân khó lắm mới về kinh được một chuyến, trên yến hội gặp được Ngũ di di ôn nhu động lòng người, dường như yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là sau này mới biết được Ngũ di di là muội muội ruột của Trân phi.Lúc ấy Thái tử đã thành hôn với Dương Mạc Ỷ, nếu hắn ở bên Ngũ di di, bối phận sẽ hơi loạn, vì thế người nhà hai bên vẫn đang do dự, sau cùng vẫn không lay chuyển được ý của Dương tiểu tướng quân, nên vẫn đồng ý hôn sự này.Tạ Nghiêu Bạch đã béo lên rồi, A Dung bèn gọi cung nữ giúp bế cậu lên xe ngựa, vì thế mà Tạ Nghiêu Bạch lại bĩu môi nhíu mày: “Nghiêu Bạch chỉ muốn tỷ tỷ bế!”A Dung đi lên xe ngựa, đột nhiên cảm thấy hình như có người đang nhìn nàng, nàng quay đầu lại xem, chỉ thấy từng tốp người đi đường.Nàng mau chóng quên đi sự kỳ lạ này, xoay người vào trong xe ngựa, xoa đỉnh đầu của Tạ Nghiêu Bạch: “Nghiêu Bạch ngoan.”Xe ngựa đi qua một tiệm rèn, trong lòng A Dung khẽ dao động, hô: “Dừng lại.”Nghiêu Bạch khó hiểu nhìn: “Sao tỷ tỷ muốn dừng lại?”“Tỷ tỷ phải làm một số việc, Nghiêu Bạch muốn về trước, hay đợi tỷ tỷ chút?”“Nghiêu Bạch đi cùng tỷ tỷ!” Tạ Nghiêu Bạch giơ tay lên, mong sao lúc nào cũng có thể đi cùng A Dung.A Dung không còn cách nào, bảo phu xe dừng xe ngựa lại bên đường, lúc này mới đi xuống cùng Tạ Nghiêu Bạch, dắt cậu đi đến tiệm rèn đó.Tiệm rèn có thể kinh doanh ở Kinh thành, đương nhiên sẽ không quá kém.

A Dung vừa vào, liền thấy trên tường xung quanh mình, đồ trên kệ đều là những binh khí đã gia công xong, còn có một số là khảm bảo thạch, chói lóa mắt, có một số lại đen dày nặng, ánh sáng ẩn sâu.Chủ tiệm rèn thấy người đến tuy là một cô nương, quần áo đẹp dễ, dung mạo tuyệt trần, khí chất cao quý không thể che giấu được.


Ông đã gặp bao nhiêu người, vừa nhìn đã biết nàng không phải là nữ tử tấm thường, lập tức dừng việc đang làm lên đón tiếp: “Cô nương muốn binh khí gì? Tại hạ có thể làm ra thứ đẹp nhất nhẹ nhàng nhất.”Còn chưa đợi A Dung trả lời, ông liền đi đến chỗ một thanh kiếm hào quang tỏa ra bốn phía, cười nói: “Cô nương thấy cái này thế nào? Lấy bảo ngọc làm chuôi, ngọc lưu ly làm thân, còn không nặng bằng một ấm trà, đây là loại nữ tử trong kinh yêu thích nhất.”A Dung không nhìn thanh kiếm này, chỉ nói: “Ta muốn chế tạo một thanh kiếm màu xanh băng, các ông làm được không?”“Việc này… màu xanh băng….hay là cô nương miêu tả kỹ thêm nữa đi?”“Ta vẽ cho ông xem.”A Dung từ hỏi Tạ Quân tại sao vẫn luôn dùng kiếm gỗ, tuy rằng hắn đã luyện kiếm gỗ đến xuất thần nhập hóa, nhưng kiếm gỗ chung quy vẫn là kiếm gỗ, cho dù thể nào cũn không thể tính là một thanh kiếm tốt, còn không bằng cả một thanh kiếm sắt thông thường.Lúc đó trong mắt Tạ Quân tỏ vẻ hoài niệm, chấp bút vẽ ra một thanh kiếm, cười nói với nàng: “Kiếm mà ta muốn là thanh này, nếu không tìm được, dùng kiếm nào cũng chẳng khác gì nhau.”A Dung nhìn qua, thấy thanh kiếm đó thật là đẹp, thân kiếm dài mỏng màu xanh băng, trên lưỡi kiếm dường như bị bao phủ bởi không khí của băng tuyết, chuôi kiếm gần như trong suốt, hoa văn mặt ngoài phức tạp khiến cho người ta không nhìn rõ.“Có thể tìm thấy thanh kiếm này ở đâu?”Tạ Quân cười: “A Dung không cần quan tâm, đợi thời cơ tới, tự khắc sẽ tìm được.”Nhưng qua bao nhiêu năm, thanh kiếm kia vẫn không có tung tích.A Dung mang tinh thần thử xem vẽ thanh kiếm kia, giao cho ông chủ tiệm rèn.

Nếu ông không làm được, có lẽ cũng có quen biết thợ rèn có bản lĩnh này.Không ngờ ông chủ vừa nhìn thấy thanh kiếm này liền run lên, đồng tình nhìn A Dung, thở dài nói: “Lại là một người đáng thương ngưỡng mộ danh kiếm mà đến.” Ông lắc đầu “ Cô nương, tại hạ cũng rất muốn có được thanh Minh Sương kiếm này, nếu có thể chế tạo ra thì sớm đã chế tạo được rồi, sao còn phải kinh doanh cái tiệm nhỏ này chứ?”A Dung sủng sốt: “Danh kiếm? Nó là kiếm gì?”Ánh mắt ông chủ càng kỳ lạ: “Cô nương không biết tên thanh kiếm này lại có thể vẽ ra hình dáng của nó sao?” Ông cầm bức tranh lên, trong mắt lộ ra vẻ si mê: “Đây là Minh Sương kiếm, kiếm khách trong thiên hạ không một ai không muốn có được nó.

Hơn mười năm trước trên giang hồ vẫn còn vì thanh kiếm này mà náo loạn một thời gian dài, sau đó thanh kiếm không biết tung tích đâu rồi, như là bốc hơi khỏi nhân gian.

Haizz, cũng không biết đến bao giờ mới có thể được chiêm ngưỡng thanh Minh Sương kiếm này đây?”Ông nói mãi, tay cũng cẩn thận vuốt ve bức tranh, bàn tay ngăm đen rộng lớn cẩn thận từng tí mà vuốt ve thân kiếm, vô cùng dịu dàng.A Dung thấy ông ta không có cách nào chế tạo ra thanh kiếm này, chỉ đành dẫn Tạ Nghiêu Bạch đi.Vậy mà nàng lại không biết, một lát sau, có một vị khách tới tiệm rèn, áo choàng đen tung bay mang tới một hơi thở mát lạnh thấm vào xương, ông chủ tiệm rèn hoảng hốt ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gương mặt vừa đẹp như băng tuyết, lại vừa trong trẻo.“Cô nương ban nãy, nàng ấy muốn cái gì?” Tiếng nói của hắn ta vốn trong trẻo mà lạnh lùng, nghe kĩ thì lại vô cùng nghiêm túc vừa biếng nhác, khí chất mẫu thuẫn với nhau lại hoàn hảo dung hòa trên một thân thể.Ông chủ tiệm rèn chưa bao giờ gặp một nam tử đẹp đến vậy, tóc đen, dung nhan như tuyết, nhìn qua có vẻ chỉ hơn hai mười tuổi, trong mắt lại là vẻ lạnh nhạt như đã trải qua bao nhiêu sự đời rồi.Ông dường như không đoán được tuổi của người trước mắt.“Việc, việc này…” Ông còn chưa hồi phục tinh thần, tay đã bất giác đưa bức tranh ra.Nam tử nhìn qua bức tranh, lại hơi nhếch môi cười, hơi thở lạnh lùng đột nhiên như tan đi: “Minh Sương kiếm sao, Dung Dung đúng là có mắt nhìn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện