Chương 31: Chương 31
Thẩm Kình Vũ dắt Kỷ Cẩm xuống tầng, hai người không đi thang máy mà chọn lối thoát hiểm không người.
Đến tầng dưới cùng, “tên cướp” họ Thẩm còn làm bộ núp sau tường rồi thò đầu ra nhìn ngó xung quanh.
Bên ngoài đại sảnh chỉ có vài nhân viên phục vụ, anh bèn kéo Kỷ Cẩm xông ra ngoài.
Hiện tại vẫn trong thời gian hành chính buổi chiều, phần lớn mọi người đang làm việc trong những tòa nhà cao ốc, ngoài đường tương đối thưa thớt.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy một mạch mấy trăm mét trên đường phố rộng rãi, đến tận bờ sông Hoàng Phổ.
Dừng lại ở phố Tân Giang không một bóng người, Kỷ Cẩm vừa thở hồng hộc vừa xua tay: “Không, không ổn, tôi chạy, chạy hết nổi rồi!”
Thẩm Kình Vũ diễn còn chưa đã nghiền, ôm cổ cậu loạng choạng bước về phía trước: “Đừng dừng vội, tôi đang bắt cóc mà, tôi phải đem cậu về nhà mới được.”
Hôm nay Kỷ Cẩm đã nghe anh dán vào tai mình nói chuyện mấy lần, lần nào cũng nổi da gà, cậu không nhịn nổi nữa nên dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Kình Vũ ra: “Cứ chờ đấy, vệ sĩ của tôi sắp đến cứu tôi rồi!”
Thẩm Kình Vũ ngây ra một lúc mới nhận ra đã đến lúc bản thân phải đổi vai, thoắt cái từ tên cướp hóa thành vệ sĩ.
Anh cầm tay Kỷ Cẩm, hốt hoảng hô lên: “A Cẩm, chạy mau! Bọn cướp đang đuổi theo chúng ta đấy!”
Kỷ Cẩm: “…”
Kỷ Cẩm bị anh kéo theo, chạy thêm mấy chục mét thì thật sự không trụ nổi nữa.
Thế là Thẩm Kình Vũ quay lại, khom người, dùng một tay nhấc bổng phần đùi cậu lên rồi ôm cậu chạy băng băng bên bờ sông.
Kỷ Cẩm bị anh giữ chặt phần thân dưới còn phía trên chẳng biết phải dựa vào đâu, theo từng nhịp lắc lư mà luống cuống tay chân, ôm chặt lấy cổ Thẩm Kình Vũ: “Anh điên rồi à! Thả tôi xuống đi!”
Cậu giãy dụa lung tung, suýt nữa siết cổ anh đến mức hôn mê, anh chỉ đành buông cậu ra.
Cuối cùng hai chân Kỷ Cẩm cũng chạm đất, vừa vỗ ngực vì hoảng sợ vừa mắng té tát: “Anh trúng gió hay gì! Tôi suýt ngã vỡ đầu đấy!”
Thẩm Kình Vũ cười ầm lên: “Yên tâm đi, ôm theo hai người như cậu tôi cũng không ngã đâu!”
Mặt Kỷ Cẩm tái mét, anh còn muốn vác theo hai người ấy hả? Chết mất!
Thẩm Kình Vũ vẫn chưa ngừng cười.
Dù sao anh mới hai tư tuổi, sâu bên trong vẫn còn sự nghịch ngợm của thanh niên.
Đã lâu rồi anh không phóng túng như vậy, đột nhiên hôm nay lại buông thả tất thảy.
Ban đầu Kỷ Cẩm còn trừng mắt với anh, nhưng hai người đọ mắt một hồi rồi khóe miệng cậu cũng bất giác nhếch lên.
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, càng nhìn càng buồn cười.
Hai kẻ đi giày Tây cười nghiêng ngả như thể vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Thẩm Kình Vũ dựa vào lan can, trên mặt sông có gió thổi mơn man vô cùng dễ chịu.
Anh cởi bộ Âu phục gò bó ra, vắt trên cánh tay rồi đưa tay lên xoa gò má mỏi nhừ, nhìn Kỷ Cẩm bằng ánh mắt dịu dàng.
Kỷ Cẩm đã chạy hết tốc lực cả mấy trăm mét còn vừa cười suốt, bây giờ đến sức đứng dậy cũng không có, chẳng đoái hoài đến bộ đồ Tây đắt tiền trên người mà ngồi bệt xuống bên gốc cây.
Cậu cũng cười mỏi cả miệng, giờ phải xoa hai bên má.
Thẩm Kình Vũ ngồi xuống cạnh cậu: “Ở đây không đỗ xe được.
Cậu nghỉ xong thì chúng ta ra ngoài nhé, để tôi gọi xe.”
Kỷ Cẩm gật đầu, không lên tiếng.
Một lát sau, Thẩm Kình Vũ thấy cậu vẫn chôn mặt trong lòng bàn tay thì mới nhận ra không đúng lắm.
Anh vội kéo tay cậu ra, khuôn mặt cậu đã đẫm nước mắt.
Thẩm Kình Vũ ngây người.
Anh không mang khăn tay theo, chỉ có thể dùng tay mình nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy.
Kỷ Cẩm lắc đầu, cậu muốn nói mình khóc không phải vì đau lòng.
Trong khoảnh khắc Thẩm Kình Vũ kéo cậu ra khỏi khách sạn, cậu thật sự cảm thấy nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi nhà giam, nhưng cậu càng nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi kèm theo càng lớn.
Cậu kéo cánh tay Thẩm Kình Vũ ra, bọc tay anh giữa đôi tay mình như thể đang níu lấy một sự an ủi.
“Thẩm Kình Vũ.” Cậu hỏi, vừa khóc vừa cười.
“Tôi là một thằng khốn khiếp đúng không?”
Đây là tiệc sinh nhật của mẹ ruột cậu, mời nhiều bạn bè khách khứa như thế, nhưng cậu lại trốn tránh một cách vô lý như vậy.
Cậu hiểu rõ việc mình làm là sai, cũng biết bây giờ quay lại vẫn còn kịp, nhưng cậu không hề có ý định quay về!
Thẩm Kình Vũ dùng tay còn lại xoa tóc cậu: “Sao cậu lại là tên khốn khiếp? Cậu xem thường bọn họ quá đấy.”
Kỷ Cẩm ngẩn người, trên khuôn mặt đẫm nước mắt là vẻ hoang mang.
Cậu xem thường bọn họ là sao chứ?
“Những tên khốn thật sự sẽ không khóc sướt mướt như vậy đâu.” Thẩm Kình Vũ lại đưa tay lau mặt câu, hỏi tiếp.
“Cậu xem mấy bộ phim tội phạm bao giờ chưa? Rất nhiều phạm nhân giết người xong còn có thể ăn cơm rồi ngủ bên cạnh thi thể đấy.”
Kỷ Cẩm nhíu mày: “Gì mà giết người? Anh nói linh tinh gì đấy?”
“Tôi chỉ muốn nói là, những tên thật sự khốn nạn thì vô tâm, thoải mái lắm, vì bọn chúng không nhận ra mình đốn mạt thế nào đâu.
Cậu đang khóc vì cậu vẫn muốn chung sống vui vẻ bên gia đình đúng không? Chắc là cậu mong điều ấy lắm… Nếu không, nếu cậu không quan tâm thì… cậu đã không đến đây ngày hôm nay rồi.”
Kỷ Cẩm vẫn ngơ ngác.
Thẩm Kình Vũ không biết mình nói vậy có khiến cậu khó chịu hay không, vội lắc đầu: “Tôi chỉ nói lung tung thôi, nếu nói sai thì cậu cứ mắng đi.”
Kỷ Cẩm buông tay anh ra, hậm hực dùng bộ Âu phục đắt tiền để lau mũi: “Sao lại phải mắng anh? Tôi đanh đá thế à?”
Thẩm Kình Vũ: “…” Đúng là cậu chưa từng như vậy với anh, nhưng với người khác thì không chắc…
Một lát sau, Thẩm Kình Vũ đứng lên dãn gân cốt, nhìn về phía những gợn sóng dát vàng trên mặt sông.
Anh thở một hơi thật dài, hỏi: “A Cẩm, cậu biết tôi ở Thái Lan ba năm đúng không?”
Kỷ Cẩm nghĩ một thoáng, quay về phía anh trả lời: “Biết.”
Thẩm Kình Vũ nói tiếp: “Ừ.
Khi tôi mới sáng Thái, tôi đã đến rất nhiều câu lạc bộ khiêu chiến.
Hồi ấy tôi mới giải nghệ một năm, rất muốn chứng minh mình có thực lực…”
Anh rất hiếm khi nói về chuyện của mình nên Kỷ Cẩm lắm nghe vô cùng chăm chú.
“Nhưng khi ấy, cho dù tôi đánh với ai thì vẫn nhận lại một kết quả duy nhất – thua.
Chỉ cần đứng trên võ đài, tôi như bị ai phong ấn, rõ ràng tôi thấy được sơ hở của đối thủ nhưng không thể vung được một nắm đấm, cũng như tôi nhìn rõ cú đá của đối phương sắp quét qua mà không thể tránh thoát nổi…” Nói đến đây, Thẩm Kình Vũ vừa cười vừa lắc đầu.
Bây giờ anh có thể nhắc đến chuyện này nhẹ như không, nhưng năm ấy anh chẳng vượt qua dễ dàng như vậy.
“Lần kinh khủng nhất là, tôi suýt bị hạ đo ván bởi một người mới chỉ tập đánh một năm, hạng cân còn nhẹ hơn cả mình…”
“Vì anh không đấu một năm nên không quen à?” Kỷ Cẩm nghiêng đầu hỏi.
“Một phần nguyên nhân.” Thẩm Kình Vũ lắc đầu.
“Nhưng tôi vẫn luôn tự tập luyện mà, trình độ không thể thụt lùi nhiều đến thế được.
Trong thi đấu thể thao, trừ trình độ ra thì trạng thái sức khỏe và tâm lý đều rất quan trọng, nguyên nhân chủ yếu là tâm lý khi ấy của tôi không ổn.”
“Có những vận động viên bắn súng khi tập luyện có thể bắn một trăm phát là một trăm lần trúng vòng mười, nhưng vừa lên sàn thi đấu là không thể bắn nổi vào bia.
Các môn võ thuật cũng vậy, nếu tâm lý có vấn đề thì cho dù ngày thường luyện tập thế nào, lúc đứng trên võ đài vẫn có khả năng quên cả cách đánh.”
Kỷ Cẩm khẽ giật mình, đây là điều cậu không hề biết.
Thẩm Kình Vũ tiếp tục kể: “Khi đó tôi quá nóng lòng chứng minh bản thân nên ra lệnh cho mình trận nào cũng phải thắng, phải thắng, không được phép thua! Tôi chỉ có chút tài mọn ở đây, nếu đánh còn không nổi thì tôi làm được gì nữa? Nhưng càng nghĩ như vậy, tôi càng không biết mình phải làm thế nào nữa, rồi cuối cùng trận đấu nào cũng bị đánh bại…”
Kỷ Cẩm nghĩ đến bộ dạng Thẩm Kình Vũ bị người khác đánh trên võ đài thì nhíu mày thật sâu.
“Tôi không nhớ rõ rốt cuộc tôi đã thua bao nhiêu trận, thật ra trình độ của những người ấy đâu có bằng tôi… Tôi coi như bản thân mình vô dụng rồi, không thể nào đấu tiếp được nữa… Nhưng sau đó, có hôm tôi nghĩ thông suốt một điều, rồi từ ấy trở đi tôi bắt đầu chiến thắng liên tiếp, ngay cả khi khiêu chiến những đối thủ mình từng thua thì cũng thắng lại toàn bộ.”
Kỷ Cẩm nhìn anh kinh ngạc.
Có chuyện thần kỳ như vậy sao?
“Điều tôi nhận ra là – tại sao tôi nhất định phải thắng cơ chứ? Rõ ràng thua là thua.
Nếu hôm nay tôi đánh không lại thì về tập tiếp, cơ hội còn ở ngày mai, mà nếu ngày mai vẫn thua thì còn ngày kia nữa.
Đâu phải tất cả câu lạc bộ sắp đóng cửa ngay lập tức, các giải đấu vẫn còn được tổ chức, các vận động viên cũng vẫn thi đấu mà.
Cuộc đời dài như vậy, còn rất rất nhiều cơ hội…” Thẩm Kình Vũ ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh mặt trời chói chang, nhưng nắng mùa xuân ấm áp vô cùng, chiếu lên người anh như đang sưởi ấm.
“Từ khi nhận ra mình có thể thua, bỗng nhiên tôi không còn sợ sệt gì nữa, tâm lý cũng ổn định trở lại, mà trái lại sau đó không còn nhận phải thất bại.”
“… Có phải tôi lạc đề quá không?” Thẩm Kình Vũ cười ngại ngùng.
“Dù sao nếu lúc này cậu không muốn làm một việc thì đừng làm, đừng ép buộc bản thân mình.
Bây giờ chưa làm được thì vẫn có thể dời nó sang một ngày khác mà? Người ta nói đời người ngắn ngủi, nhưng đâu ngắn đến mức nhất định phải hoàn thành cả một chặng đường dài trong ngày hôm nay, giờ này, phút này đâu…”
Kỷ Cẩm nói không nên lời, nhìn anh ngơ ngác.
“Tôi không giỏi trò chuyện, chỉ muốn nói cho cậu là… không sao đâu.” Thẩm Kình Vũ ngẩng đầu, xoa lấy mái tóc Kỷ Cẩm.
Trong mắt anh như đang có ánh nước dịu dàng, phản chiếu lại khuôn mặt yếu ớt của đối phương.
“Thật đấy, không sao đâu.”
Kỷ Cẩm mới ngừng khóc được một lúc, nghe thấy những lời tưởng chừng lung tung này của anh mà sống mũi lại cay cay.
Cậu ngửa đầu nhìn trời, cố gắng mở mắt thật to để không làm chuyện khiến mình mất mặt nữa.
Sao trên đời lại có người dịu dàng như Thẩm Kình Vũ cơ chứ? Thật sự là…
Thẩm Kình Vũ ôm lấy bờ vai cậu.
Anh nghĩ Kỷ Cẩm hà khắc với bản thân mình quá nên mới bị hãm sâu trong cảm xúc lo âu như vậy.
Thật ra buông thả một chút có sao đâu? Chuyện khó khăn nhất mà cũng đơn giản nhất đời người là hòa giải với chính mình…
Bỗng có tiếng bước chân từ phố Tân Giang.
Kỷ Cẩm nghe được tiếng động ấy đầu tiên, lập tức quay đầu lại, thấy hai cô gái có vẻ trí thức đang cầm cà phê đi về phía bọn họ.
Hai cô gái ấy đang trò chuyện, một người lơ đãng quay đầu rồi thấy Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm ngồi bên bờ sông.
Cô ngạc nhiên, nhìn bọn họ dò xét.
“Cậu xem kìa, người kia có phải Kỷ Cẩm không?”
“…”
“Chạy!” Thẩm Kình Vũ kéo Kỷ Cẩm chạy vụt đi.
Kỷ Cẩm cũng đã nghỉ đủ nên chạy băng băng theo anh.
Người đi đường còn chưa phản ứng kịp để lấy điện thoại ra chụp ảnh, hai người đã chạy đến lề đường.
Đúng lúc dưới lòng đường có một chiếc taxi trống, Thẩm Kình Vũ vẫy xe lại rồi nhét Kỷ Cẩm vào trong, bản thân cũng nhanh chóng lên theo.
Xe vừa dừng hẳn, hai người đã yên vị, đóng cửa xe lại rồi.
“Bác tài, lái nhanh lên ạ!” Thẩm Kình Vũ giục.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên, có vẻ ông không biết Kỷ Cẩm, vừa kéo cần số một cách chậm chạp vừa lầm bầm: “Thanh niên mà vội thế làm gì?”
Thẩm Kình Vũ chưa kịp đáp lại, ông đã giậm thật mạnh vào chân ga, chiếc xe vọt đi như tên bắn.
Anh và Kỷ Cẩm dính chặt vào lưng ghế theo quán tính.
Hai người: “…” Rốt cuộc ai là người vội đây hả bác tài!
Chiếc xe taxi rẽ vào mấy con phố, Kỷ Cẩm quay đầu lại, khách sạn nguy nga lộng lẫy dần thu hẹp lại trong tầm mắt, cách cậu ngày càng xa.
Khóe miệng cậu khẽ giương lên, trong lòng thoải mái chưa từng thấy, bèn quay sang bên cạnh ngắm Thẩm Kình Vũ.
Dường như anh cũng có linh cảm nên nghiêng đầu nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau.
Ánh nhìn của Kỷ Cẩm dời từ khuôn mày anh xuống, họa theo sống mũi xuống tận bờ môi.
Môi Thẩm Kình Vũ hơi dày, cả màu sắc và hình dạng đều rất đẹp nhưng tương đối khô, khiến người ta muốn làm nó trở nên ướt át một chút.
Kỷ Cẩm dừng mắt trên môi anh năm giây rồi lập tức rũ mắt, nhắm tịt lại.
Nếu nhìn nhiều hơn một chút, dù chỉ trong không phẩy một giây nữa thôi, cậu sợ mình sẽ không nhịn được mà hôn anh, hôn thật dữ dội!
Cậu dùng chút lý trí ít ỏi còn lại để kiềm chế bản thân, thả lỏng người rồi dựa vào vai Thẩm Kình Vũ.
Sự yên lặng bao trùm hàng ghế sau.
Không ai mở lời trò chuyện, chỉ có tiếng hít thở của hai người và tiếng tim đập như trống dồn.
.
Bình luận truyện