Ngầm Mê Muội
Chương 38
Bữa sáng này Tần Hiếu Tắc ăn thật sự rất chậm.
Mà Lục Giai Ân ngồi đối diện cũng ăn chậm không kém.
Chỉ khác là Tần Hiếu Tắc thì muốn kéo dài thời gian còn Lục Giai Ân thì ăn không vào.
Cuối cùng Tần Hiếu Tắc cũng nhịn không nỗi nữa, đành duỗi tay ghì lấy chén sứ trắng viền màu xanh mà Lục Giai Ân đang ăn.
“Ăn không nổi thì đừng ăn.” Anh thấp giọng nói.
Chứ không phải là đang “lịch sự” tiếp đón anh đấy à?
Không đợi Lục Giai Ân phản ứng, Tần Hiếu Tắc dùng luôn chiếc muỗng cô đã dùng qua ăn luôn cái bánh trôi đậu đỏ trong chén.
Vị đậu đỏ nồng đậm hòa quyện với hương hoa quế nhàn nhạt mang lại cho ta cảm giác có chút ngọt.
Lục Giai Ân cản không kịp, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tần Hiếu Tắc trước nay không thích ăn đồ ngọt, vậy nên cô càng không nghĩ tới anh sẽ ăn phần bánh trôi thừa của mình.
Hơn nữa mấy kiểu hành động như vậy cũng chỉ có ở mấy cặp đôi đang yêu nhau mà thôi.
Lục Giai Ân có hơi không tự nhiên, dời mắt đi hướng khác, rồi tự đặt tay lên đùi mình.
Dùng xong bữa sáng có chút bất ổn này hai người vẫn không biết nên làm gì tiếp theo.
Môi Lục Giai Ân giật giật, cô nhỏ giọng đề nghị: “Hay là anh trở về khách sạn nghỉ ngơi chút đi.”
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm cô rồi thấp giọng đồng ý.
“Anh không cần đưa em về đâu. Em tự mình về cũng được.” Lúc bước tới trước cửa, Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng Tần Hiếu Tắc trầm xuống, lòng bàn tay anh lặng lẽ siết chặt lại.
Đứng hình vài giây, anh trả lời: “Để anh đưa em về, khách sạn nơi anh ở cũng khá gần nhà em. Tiện đường.”
Lời này là sự thật.
Cả đêm hôm qua anh không ngủ ngon, sáng sớm đã phải tìm khách sạn nào đó gần nhà Lục Giai Ân một chút. Rốt cuộc còn chưa kịp chợp mắt, anh đã thấy Lục Giai Ân hẹn mình, liền nhắm mắt nhắm mũi phóng thẳng tới chỗ hẹn, còn không kịp ngắm qua căn phòng mình thuê.
Lục Giai Ân có hơi chần chừ nhưng cũng đồng ý.
Trên đường đưa Lục Giai Ân về nhà, bầu không khí xung quanh họ vẫn trầm mặc như cũ.
Trong lòng hai người đều rõ nếu hôm nay từ giã tại đây thì lần hội ngộ sau chắc chắn sẽ rất lâu.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa tiểu khu nhà Lục Giai Ân, cô nhẹ nhàng nói: “Đến đây được rồi, không cần tiễn nữa đâu.”
Tần Hiếu Tắc liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh không phản bác dù chỉ một chút, chỉ ngoan ngoãn dừng xe bên đường.
Cho dù có đưa tới tận nhà thì sao chứ? Cuối cùng vẫn phải chia xa mà thôi.
“Em vào đây, cảm ơn anh hôm nay đưa em về.” Lục Giai Ân tháo dây an toàn rồi lập tức xuống xe.
Cô vừa cầm lấy cần cửa, Tần Hiếu Tắc ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Lục Giai Ân.”
Lục Giai Ân quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi anh còn có chuyện gì.
Yết hầu Tần Hiếu Tắc giật giật, tận đáy lòng anh có rất nhiều điều nhưng dường như tất cả đều như bị nghẹn lại nơi cổ họng, nói không nên lời.
Anh chỉ là không cam lòng phải rời xa Lục Giai Ân như vậy.
Nhưng chuyện này hiện tại vô cùng khó nói.
Tần Hiếu Tắc trầm mặc bặm chặt môi dưới.
“Không có gì đâu, em đi đi.”
Lục Giai Ân coi như đã nhìn thấu rồi, rõ ràng là anh luyến tiếc không nỡ nhưng càng không dám nói ra.
Lục Giai Ân chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu nhỏ giọng nói “Hẹn gặp lại” rồi mở cửa xuống xe.
Tần Hiếu Tắc nghiêng người nhìn cô, dõi theo bóng dáng ấy đang cách anh càng lúc càng xa, mãi cho đến khi nó khuất dạng.
Anh yên lặng một lúc lâu rồi bất lực đấm một cú thật mạnh vào vô lăng.
Tiếng kèn xe vang lên chói tai thật không khác gì tiếng lòng anh đang dữ dội kêu gào lúc này.
*
Khoảng thời gian sau đó Lục Giai Ân đặt hết tâm tư chuẩn bị hồ sơ nhập học.
Trước khi xuất ngoại, Hàng Hữu có mời cô ăn cơm, nói coi như bữa cơm tiễn cô đi vậy.
Hai người chọn một quán cơm nhỏ ở thành phố C.
Hàng Hữu du học bên Úc vừa về rất nhanh đã được nhận vào làm việc tại một ngân hàng địa phương.
Có thể nói anh bây giờ mỗi ngày đều quần tây áo vest sơ vin chỉnh tề.
So với Hàng Hữu hồi còn cấp ba luôn thích mặc đồ thể dục thì anh bây giờ trông trầm ổn hơn rất nhiều.
Bởi vì hôm nay dùng cơm với Lục Giai Ân nên Hàng Hữu cũng có phần trịnh trọng hơi quá.
Tóc xịt keo, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tay áo còn được cuốn lên mấy vòng để lộ cánh tay rắn chắc, trên cổ tay còn đeo thêm chiếc đồng hồ tinh xảo màu đen. Hết thảy toát lên vẻ thành thục trưởng thành.
Lục Giai Ân ngồi đối diện anh, trong đầu nhớ tới hình ảnh anh chạy vội vàng trên sân bóng rổ mặc kệ dòng đời, đột nhiên cảm thấy vẫn là người ấy nhưng cảm giác xưa đã không còn trỗi dậy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hàng Hữu hỏi cô.
Lục Giai Ân cười cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy thời gian trôi nhanh quá.”
Hàng Hữu cúi đầu cũng bật cười: “Có phải cậu cảm thấy tớ đã thay đổi rất nhiều?”
Lục Giai Ân bặm môi dưới,khẽ gật đầu.
Chàng trai năng động hoạt bát trước đây, giờ lại biến thành tinh anh thành thục, thật đúng là sức mạnh của thời gian.
Tính ra từ lúc cấp ba tới giờ bọn họ chia xa cũng đã hơn bốn năm rồi.
Cô càng không biết hàng loạt cảm giác buồn bã kia là từ đâu mà tới nữa.
“Bên tớ đi làm đều phải mặc như vậy.” Hàng Hữu cười giải thích: “Có lẽ lần sau cho cậu thấy tớ lúc chơi bóng rổ thì sẽ không còn cảm thấy xa lạ nữa.”
Lục Giai Ân gật gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý.
Trong lúc ăn cơm, Hàng Hữu tâm sự bản thân mấy năm nay ở nước ngoài học hành thế nào.
Lục Giai Ân nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn cười đùa vài câu.
Không khí cũng tạm coi là hài hòa hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, cậu đi Ý học thạc sĩ chắc cỡ hai năm nhỉ?” Lúc ăn gần xong Hàng Hữu hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Ừm, đi hai năm.”
“Vậy cậu…” Hàng Hữu hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lục Giai Ân tò mò hỏi: “Tốt nghiệp xong sẽ về thành phố C hay là đi chỗ khác phát triển vậy?”
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, suy nghĩ nói: “Tớ chưa nghĩ tới, nhưng chắc là sẽ đi đến thành phố nào đó lớn hơn chút để phát triển sự nghiệp.”
Tất nhiên là tài nguyên về mảng nghệ thuật ở thành phố nhỏ khó mà so sánh với thành phố lớn được.
Đến lúc cô về nước nếu chỉ ở thành phố C thì chỉ sợ rất khó để có thể phát triển tài năng của mình.
Ánh sáng trong mắt Hàng Hữu chợt lóe, anh nở một nụ cười trừ.
“Ừm, thành phố lớn cơ hội cũng nhiều hơn.”
Lục Giai Ân tỏ ý đồng tình, sau đó hai người không biết nên nói gì tiếp.
Ăn xong cơm Hàng Hữu lại đưa cô về nhà.
Lúc tạm biệt, anh lại gọi Lục Giai Ân lần nữa.
Trái tim Lục Giai Ân đột nhiên nhảy dựng, cô cảm giác bản thân biết Hàng Hữu sẽ nói gì.
Hàng Hữu cắn môi dưới, giọng có hơi thấp: “Mấy năm nay tớ vẫn luôn hối hận một chuyện, cậu biết nó là gì không?”
Gió đêm mùa hè khô nóng cộng thêm sự ấp úng của Hàng Hữu khiến lòng bàn tay Lục Giai Ân có chút ướt, trái tim cô cũng đập mạnh hơn.
“Gì cơ?” Giọng cô nghe chừng như nhẹ hẫng.
Hàng Hữu: “Vì lòng tự trọng của bản thân, mình đã từ chối một người con gái, còn lừa cô ấy rằng bản thân đã có bạn gái khác.”
Lời vừa dứt, sống lưng Lục Giai Ân cứng đờ, cô ngơ ngẩn nhìn Hàng Hữu đối diện mình.
“Lừa tớ?”
Cô nhẹ giọng hỏi lại, từ tận đáy lòng không rõ đây là thứ cảm xúc gì.
“Lúc đó cái tôi của tớ quá lớn, nhưng tớ không muốn bản thân trở thành kẻ thất bại trong mắt cậu.” Hàng Hữu tự giễu chính mình.
Lúc ấy lòng tự trọng quá đỗi cao ngạo, về cơ bản là anh không tiếp nhận nỗi việc bản thân không thể tiếp tục ước mơ chơi chuyên nghiệp của mình. Lúc Lục Giai Ân thổ lộ tình cảm trong bệnh viện, trong mắt anh đó âu cũng chỉ là lòng thương hại mà thôi, vậy nên anh đã khước từ tình cảm đó. Sau đó anh đi Mỹ, dù có thể trị thương nhưng anh cũng đã đồng ý với cha mẹ đi theo con đường khác rồi.
Lúc nghe tin về Lục Giai Ân, anh vừa cảm thấy vui vẻ vừa có chút xấu hổ và mặc cảm bản thân như kẻ thất bại.
Rõ ràng là hẹn nhau thi vào Đại học Bình Thành, Lục Giai Ân học nghệ thuật còn anh học thể thao.
Nào ngờ Lục Giai Ân làm được còn chính anh lại trở thành kẻ thất hẹn.
Khi ấy anh bị cảm xúc tự ti chán ghét chính bản thân mình vây hãm, có thể nói là trạng thái tinh thần cực kỳ không tốt. Vậy nên, suy nghĩ rất lâu nhưng anh vẫn không dám xuất hiện trước mặt Lục Giai Ân.
Vì vậy, anh lựa chọn cách tuyệt tình nhất chính là bước đi không cho bản thân con đường lui.
Mãi đến mấy năm nay ở nước ngoài, được tiếp xúc với muôn vàn loại người, anh dần trở nên cởi mở hơn rất nhiều, không còn quá xét nét mấy chuyện cỏn con nữa.
Anh chấp nhận sự thật này, chỉ đành đem bóng rổ trở thành thú tiêu khiển của mình mà thôi.
Chỉ có một thứ không buông được chính là người thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng kia.
Ánh mắt Hàng Hữu chợt sáng, anh nhìn kỹ Lục Giai Ân và thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Lục Giai Ân bị nhìn như vậy cũng có chút bối rối, đầu ngón tay theo bản năng co lại.
Khóe môi cô giật giật nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng cô vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại: “Không sao đâu.”
Hàng Hữu thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười anh bỗng nhiên vui hơn hẳn: “Tớ chỉ là muốn bày tỏ lòng mình. Nếu cậu có đổi ý muốn tìm bạn trai thì nhớ suy xét tớ nhé.”
Trái tim Lục Giai Ân như lệch một nhịp, trả lời theo bản năng: “Tớ…”
“Cậu không tính sẽ có bạn trai bên Ý à?” Hàng Hữu cắt lời cô.
Lục Giai Ân gật gật đầu.
“Câu này có chút quen tai ha?” Hàng Hữu cười cười: “Giống như năm đó cậu từ chối tớ.”
Lục Giai Ân sững người, bị giọng điệu đùa giỡn của anh chọc cười.
Khóe môi Hàng Hữu cong cong: “Không có gì đâu, tớ chỉ là mong cậu suy xét tớ chút, không cần trả lời tớ vội.”
Da đầu Lục Giai Ân có chút tê rần, không biết nên đáp trả như nào đành vội vã chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.
*
Tháng chín, Lục Giai Ân thuận lợi thông qua kỳ thi đầu vào Học viện Mỹ thuật Florencia, chính thức trở thành nghiên cứu sinh, bắt đầu hai năm du học.
Ngày nhận được thư trúng tuyển, cô cực kỳ vui vẻ, bèn chia sẻ nó lên vòng bạn bè.
Mà cũng lúc đó Tần Hiếu Tắc đang cùng Trần Huề và Giang Thừa Thư ở quán bar của mình uống rượu.
Anh đích xác là bị Giang Thừa Thư nắm đầu đi bồi rượu.
Nam nhân Giang Thừa Thư ấy dạo gần đây rất hay cãi cọ với quý cô Quý Đường Ninh ở nhà, hơn nữa nguyên nhân lần này có chút gợi đòn.
…. cậu ta vậy mà đi ăn giấm với một con mèo.
Giang Thừa Thư cảm thấy Quý Đường Ninh quá mức yêu quý con quỷ Tứ Tứ kia, anh bây giờ cầu mong Tần Hiếu Tắc tới xách mèo về giúp.
Nghe cậu ta nói xong, Trần Huề không chút lưu tình lớn tiếng mắng.
Giang Thừa Thư liếc anh ta một cái không thèm để ý.
“Sao?” Anh kẹp điếu thuốc trên tay, có chút mất kiên nhẫn nhìn Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhăn mày, đang chuẩn bị trả lời thì bên tai vọng tới giọng nói chen vào.
“Ông chủ.”
Tần Hiếu Tắc ngước mắt nhìn, chỉ thấy nhân viên quán đang đứngng kế bên, nhìn mình bằng sắc mặt vô cùng khó xử.
Anh thấy vậy thì đứng lên thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Cô gái kia lại tới nữa rồi ạ.” Nhân viên trẻ tuổi đưa mắt về phía quầy bar, nhỏ giọng báo cáo với Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhìn theo hướng ánh mắt bắt gặp một cô gái diện đầm hai dây bó sát cơ thể.
Mấy tháng trước, cô ta vì uống quá nhiều suýt chút nữa bị hãm hại, là Tần Hiếu Tắc nhất thời có lòng tốt cứu cô ra.
Cũng từ đó Đường Thư không ngừng bám lấy Tần Hiếu Tắc, cứ lâu lâu lại tới quán bar hỏi chuyện, dù không được nhìn thấy Tần Hiếu Tắc cô vẫn ở lại uống rượu.
Cứ thế về lâu về dài cô ta với bartender của quán trở nên khá thân thiết với nhau cũng từ đó hiểu thêm rất nhiều về Tần Hiếu Tắc.
Mà anh bây giờ công việc bận rộn rất ít khi tới quán bar, hơn nữa vẫn luôn làm lơ người con gái đó.
Thế nhưng mấy tháng gần đây, cô ta không hề từ bỏ, ngược lại càng ngày càng phiền phức hơn.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, đành đi về hướng mà anh vừa nhìn.
Từ xa Đường Thư đã nhận ra bóng dáng Tần Hiếu Tắc, cô ta vén tóc ánh mắt nhìn anh cực kỳ bình tĩnh.
Người con trai này thực sự quá đẹp, có thể nói đạt điểm tối đa.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tần Hiếu Tắc đi tới, giọng điệu anh có chút mất kiên nhẫn.
Giọng Đường Thư lảnh lót duyên dáng nhìn anh mỉm cười: “Giúp anh kiếm tiền thôi cũng không được sao?”
Từ lúc biết anh là ông chủ quán bar này, cô vẫn luôn hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được anh, dù chỉ có thể nhìn thấy anh vài lần mà thôi.
Thấy sắc mặt Tần Hiếu Tắc đen lại, Đường Thư bất giác run lên.
“Anh cứ coi như là tôi báo đáp anh cũng được mà.” Cô nhỏ giọng nói.
Biểu cảm Tần Hiếu Tắc lúc này vô cùng không tốt, giọng nói còn lạnh lùng hơn: “Vậy cô có biết vì sao tôi cứu cô không?”
Đường Thư vui vẻ lắc đầu.
Tần Hiếu Tắc nhìn Đường Thư một lượt từ trên xuống dưới rồi nở một nụ cười trào phúng.
“Bởi cô hôm đó trông rất giống bạn gái cũ của tôi mà thôi. Chỉ vì cô trông giống nên tôi mới để cô vào mắt.”
Nhìn sắc mặt chuyển sang trắng của Đường Thư, anh vừa lòng cười nhạt biểu cảm lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Vậy cô còn muốn tới nữa chứ?”
Mà Lục Giai Ân ngồi đối diện cũng ăn chậm không kém.
Chỉ khác là Tần Hiếu Tắc thì muốn kéo dài thời gian còn Lục Giai Ân thì ăn không vào.
Cuối cùng Tần Hiếu Tắc cũng nhịn không nỗi nữa, đành duỗi tay ghì lấy chén sứ trắng viền màu xanh mà Lục Giai Ân đang ăn.
“Ăn không nổi thì đừng ăn.” Anh thấp giọng nói.
Chứ không phải là đang “lịch sự” tiếp đón anh đấy à?
Không đợi Lục Giai Ân phản ứng, Tần Hiếu Tắc dùng luôn chiếc muỗng cô đã dùng qua ăn luôn cái bánh trôi đậu đỏ trong chén.
Vị đậu đỏ nồng đậm hòa quyện với hương hoa quế nhàn nhạt mang lại cho ta cảm giác có chút ngọt.
Lục Giai Ân cản không kịp, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tần Hiếu Tắc trước nay không thích ăn đồ ngọt, vậy nên cô càng không nghĩ tới anh sẽ ăn phần bánh trôi thừa của mình.
Hơn nữa mấy kiểu hành động như vậy cũng chỉ có ở mấy cặp đôi đang yêu nhau mà thôi.
Lục Giai Ân có hơi không tự nhiên, dời mắt đi hướng khác, rồi tự đặt tay lên đùi mình.
Dùng xong bữa sáng có chút bất ổn này hai người vẫn không biết nên làm gì tiếp theo.
Môi Lục Giai Ân giật giật, cô nhỏ giọng đề nghị: “Hay là anh trở về khách sạn nghỉ ngơi chút đi.”
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm cô rồi thấp giọng đồng ý.
“Anh không cần đưa em về đâu. Em tự mình về cũng được.” Lúc bước tới trước cửa, Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng Tần Hiếu Tắc trầm xuống, lòng bàn tay anh lặng lẽ siết chặt lại.
Đứng hình vài giây, anh trả lời: “Để anh đưa em về, khách sạn nơi anh ở cũng khá gần nhà em. Tiện đường.”
Lời này là sự thật.
Cả đêm hôm qua anh không ngủ ngon, sáng sớm đã phải tìm khách sạn nào đó gần nhà Lục Giai Ân một chút. Rốt cuộc còn chưa kịp chợp mắt, anh đã thấy Lục Giai Ân hẹn mình, liền nhắm mắt nhắm mũi phóng thẳng tới chỗ hẹn, còn không kịp ngắm qua căn phòng mình thuê.
Lục Giai Ân có hơi chần chừ nhưng cũng đồng ý.
Trên đường đưa Lục Giai Ân về nhà, bầu không khí xung quanh họ vẫn trầm mặc như cũ.
Trong lòng hai người đều rõ nếu hôm nay từ giã tại đây thì lần hội ngộ sau chắc chắn sẽ rất lâu.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa tiểu khu nhà Lục Giai Ân, cô nhẹ nhàng nói: “Đến đây được rồi, không cần tiễn nữa đâu.”
Tần Hiếu Tắc liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh không phản bác dù chỉ một chút, chỉ ngoan ngoãn dừng xe bên đường.
Cho dù có đưa tới tận nhà thì sao chứ? Cuối cùng vẫn phải chia xa mà thôi.
“Em vào đây, cảm ơn anh hôm nay đưa em về.” Lục Giai Ân tháo dây an toàn rồi lập tức xuống xe.
Cô vừa cầm lấy cần cửa, Tần Hiếu Tắc ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Lục Giai Ân.”
Lục Giai Ân quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi anh còn có chuyện gì.
Yết hầu Tần Hiếu Tắc giật giật, tận đáy lòng anh có rất nhiều điều nhưng dường như tất cả đều như bị nghẹn lại nơi cổ họng, nói không nên lời.
Anh chỉ là không cam lòng phải rời xa Lục Giai Ân như vậy.
Nhưng chuyện này hiện tại vô cùng khó nói.
Tần Hiếu Tắc trầm mặc bặm chặt môi dưới.
“Không có gì đâu, em đi đi.”
Lục Giai Ân coi như đã nhìn thấu rồi, rõ ràng là anh luyến tiếc không nỡ nhưng càng không dám nói ra.
Lục Giai Ân chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu nhỏ giọng nói “Hẹn gặp lại” rồi mở cửa xuống xe.
Tần Hiếu Tắc nghiêng người nhìn cô, dõi theo bóng dáng ấy đang cách anh càng lúc càng xa, mãi cho đến khi nó khuất dạng.
Anh yên lặng một lúc lâu rồi bất lực đấm một cú thật mạnh vào vô lăng.
Tiếng kèn xe vang lên chói tai thật không khác gì tiếng lòng anh đang dữ dội kêu gào lúc này.
*
Khoảng thời gian sau đó Lục Giai Ân đặt hết tâm tư chuẩn bị hồ sơ nhập học.
Trước khi xuất ngoại, Hàng Hữu có mời cô ăn cơm, nói coi như bữa cơm tiễn cô đi vậy.
Hai người chọn một quán cơm nhỏ ở thành phố C.
Hàng Hữu du học bên Úc vừa về rất nhanh đã được nhận vào làm việc tại một ngân hàng địa phương.
Có thể nói anh bây giờ mỗi ngày đều quần tây áo vest sơ vin chỉnh tề.
So với Hàng Hữu hồi còn cấp ba luôn thích mặc đồ thể dục thì anh bây giờ trông trầm ổn hơn rất nhiều.
Bởi vì hôm nay dùng cơm với Lục Giai Ân nên Hàng Hữu cũng có phần trịnh trọng hơi quá.
Tóc xịt keo, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tay áo còn được cuốn lên mấy vòng để lộ cánh tay rắn chắc, trên cổ tay còn đeo thêm chiếc đồng hồ tinh xảo màu đen. Hết thảy toát lên vẻ thành thục trưởng thành.
Lục Giai Ân ngồi đối diện anh, trong đầu nhớ tới hình ảnh anh chạy vội vàng trên sân bóng rổ mặc kệ dòng đời, đột nhiên cảm thấy vẫn là người ấy nhưng cảm giác xưa đã không còn trỗi dậy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hàng Hữu hỏi cô.
Lục Giai Ân cười cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy thời gian trôi nhanh quá.”
Hàng Hữu cúi đầu cũng bật cười: “Có phải cậu cảm thấy tớ đã thay đổi rất nhiều?”
Lục Giai Ân bặm môi dưới,khẽ gật đầu.
Chàng trai năng động hoạt bát trước đây, giờ lại biến thành tinh anh thành thục, thật đúng là sức mạnh của thời gian.
Tính ra từ lúc cấp ba tới giờ bọn họ chia xa cũng đã hơn bốn năm rồi.
Cô càng không biết hàng loạt cảm giác buồn bã kia là từ đâu mà tới nữa.
“Bên tớ đi làm đều phải mặc như vậy.” Hàng Hữu cười giải thích: “Có lẽ lần sau cho cậu thấy tớ lúc chơi bóng rổ thì sẽ không còn cảm thấy xa lạ nữa.”
Lục Giai Ân gật gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý.
Trong lúc ăn cơm, Hàng Hữu tâm sự bản thân mấy năm nay ở nước ngoài học hành thế nào.
Lục Giai Ân nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn cười đùa vài câu.
Không khí cũng tạm coi là hài hòa hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, cậu đi Ý học thạc sĩ chắc cỡ hai năm nhỉ?” Lúc ăn gần xong Hàng Hữu hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Ừm, đi hai năm.”
“Vậy cậu…” Hàng Hữu hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lục Giai Ân tò mò hỏi: “Tốt nghiệp xong sẽ về thành phố C hay là đi chỗ khác phát triển vậy?”
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, suy nghĩ nói: “Tớ chưa nghĩ tới, nhưng chắc là sẽ đi đến thành phố nào đó lớn hơn chút để phát triển sự nghiệp.”
Tất nhiên là tài nguyên về mảng nghệ thuật ở thành phố nhỏ khó mà so sánh với thành phố lớn được.
Đến lúc cô về nước nếu chỉ ở thành phố C thì chỉ sợ rất khó để có thể phát triển tài năng của mình.
Ánh sáng trong mắt Hàng Hữu chợt lóe, anh nở một nụ cười trừ.
“Ừm, thành phố lớn cơ hội cũng nhiều hơn.”
Lục Giai Ân tỏ ý đồng tình, sau đó hai người không biết nên nói gì tiếp.
Ăn xong cơm Hàng Hữu lại đưa cô về nhà.
Lúc tạm biệt, anh lại gọi Lục Giai Ân lần nữa.
Trái tim Lục Giai Ân đột nhiên nhảy dựng, cô cảm giác bản thân biết Hàng Hữu sẽ nói gì.
Hàng Hữu cắn môi dưới, giọng có hơi thấp: “Mấy năm nay tớ vẫn luôn hối hận một chuyện, cậu biết nó là gì không?”
Gió đêm mùa hè khô nóng cộng thêm sự ấp úng của Hàng Hữu khiến lòng bàn tay Lục Giai Ân có chút ướt, trái tim cô cũng đập mạnh hơn.
“Gì cơ?” Giọng cô nghe chừng như nhẹ hẫng.
Hàng Hữu: “Vì lòng tự trọng của bản thân, mình đã từ chối một người con gái, còn lừa cô ấy rằng bản thân đã có bạn gái khác.”
Lời vừa dứt, sống lưng Lục Giai Ân cứng đờ, cô ngơ ngẩn nhìn Hàng Hữu đối diện mình.
“Lừa tớ?”
Cô nhẹ giọng hỏi lại, từ tận đáy lòng không rõ đây là thứ cảm xúc gì.
“Lúc đó cái tôi của tớ quá lớn, nhưng tớ không muốn bản thân trở thành kẻ thất bại trong mắt cậu.” Hàng Hữu tự giễu chính mình.
Lúc ấy lòng tự trọng quá đỗi cao ngạo, về cơ bản là anh không tiếp nhận nỗi việc bản thân không thể tiếp tục ước mơ chơi chuyên nghiệp của mình. Lúc Lục Giai Ân thổ lộ tình cảm trong bệnh viện, trong mắt anh đó âu cũng chỉ là lòng thương hại mà thôi, vậy nên anh đã khước từ tình cảm đó. Sau đó anh đi Mỹ, dù có thể trị thương nhưng anh cũng đã đồng ý với cha mẹ đi theo con đường khác rồi.
Lúc nghe tin về Lục Giai Ân, anh vừa cảm thấy vui vẻ vừa có chút xấu hổ và mặc cảm bản thân như kẻ thất bại.
Rõ ràng là hẹn nhau thi vào Đại học Bình Thành, Lục Giai Ân học nghệ thuật còn anh học thể thao.
Nào ngờ Lục Giai Ân làm được còn chính anh lại trở thành kẻ thất hẹn.
Khi ấy anh bị cảm xúc tự ti chán ghét chính bản thân mình vây hãm, có thể nói là trạng thái tinh thần cực kỳ không tốt. Vậy nên, suy nghĩ rất lâu nhưng anh vẫn không dám xuất hiện trước mặt Lục Giai Ân.
Vì vậy, anh lựa chọn cách tuyệt tình nhất chính là bước đi không cho bản thân con đường lui.
Mãi đến mấy năm nay ở nước ngoài, được tiếp xúc với muôn vàn loại người, anh dần trở nên cởi mở hơn rất nhiều, không còn quá xét nét mấy chuyện cỏn con nữa.
Anh chấp nhận sự thật này, chỉ đành đem bóng rổ trở thành thú tiêu khiển của mình mà thôi.
Chỉ có một thứ không buông được chính là người thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng kia.
Ánh mắt Hàng Hữu chợt sáng, anh nhìn kỹ Lục Giai Ân và thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Lục Giai Ân bị nhìn như vậy cũng có chút bối rối, đầu ngón tay theo bản năng co lại.
Khóe môi cô giật giật nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng cô vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại: “Không sao đâu.”
Hàng Hữu thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười anh bỗng nhiên vui hơn hẳn: “Tớ chỉ là muốn bày tỏ lòng mình. Nếu cậu có đổi ý muốn tìm bạn trai thì nhớ suy xét tớ nhé.”
Trái tim Lục Giai Ân như lệch một nhịp, trả lời theo bản năng: “Tớ…”
“Cậu không tính sẽ có bạn trai bên Ý à?” Hàng Hữu cắt lời cô.
Lục Giai Ân gật gật đầu.
“Câu này có chút quen tai ha?” Hàng Hữu cười cười: “Giống như năm đó cậu từ chối tớ.”
Lục Giai Ân sững người, bị giọng điệu đùa giỡn của anh chọc cười.
Khóe môi Hàng Hữu cong cong: “Không có gì đâu, tớ chỉ là mong cậu suy xét tớ chút, không cần trả lời tớ vội.”
Da đầu Lục Giai Ân có chút tê rần, không biết nên đáp trả như nào đành vội vã chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.
*
Tháng chín, Lục Giai Ân thuận lợi thông qua kỳ thi đầu vào Học viện Mỹ thuật Florencia, chính thức trở thành nghiên cứu sinh, bắt đầu hai năm du học.
Ngày nhận được thư trúng tuyển, cô cực kỳ vui vẻ, bèn chia sẻ nó lên vòng bạn bè.
Mà cũng lúc đó Tần Hiếu Tắc đang cùng Trần Huề và Giang Thừa Thư ở quán bar của mình uống rượu.
Anh đích xác là bị Giang Thừa Thư nắm đầu đi bồi rượu.
Nam nhân Giang Thừa Thư ấy dạo gần đây rất hay cãi cọ với quý cô Quý Đường Ninh ở nhà, hơn nữa nguyên nhân lần này có chút gợi đòn.
…. cậu ta vậy mà đi ăn giấm với một con mèo.
Giang Thừa Thư cảm thấy Quý Đường Ninh quá mức yêu quý con quỷ Tứ Tứ kia, anh bây giờ cầu mong Tần Hiếu Tắc tới xách mèo về giúp.
Nghe cậu ta nói xong, Trần Huề không chút lưu tình lớn tiếng mắng.
Giang Thừa Thư liếc anh ta một cái không thèm để ý.
“Sao?” Anh kẹp điếu thuốc trên tay, có chút mất kiên nhẫn nhìn Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhăn mày, đang chuẩn bị trả lời thì bên tai vọng tới giọng nói chen vào.
“Ông chủ.”
Tần Hiếu Tắc ngước mắt nhìn, chỉ thấy nhân viên quán đang đứngng kế bên, nhìn mình bằng sắc mặt vô cùng khó xử.
Anh thấy vậy thì đứng lên thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Cô gái kia lại tới nữa rồi ạ.” Nhân viên trẻ tuổi đưa mắt về phía quầy bar, nhỏ giọng báo cáo với Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhìn theo hướng ánh mắt bắt gặp một cô gái diện đầm hai dây bó sát cơ thể.
Mấy tháng trước, cô ta vì uống quá nhiều suýt chút nữa bị hãm hại, là Tần Hiếu Tắc nhất thời có lòng tốt cứu cô ra.
Cũng từ đó Đường Thư không ngừng bám lấy Tần Hiếu Tắc, cứ lâu lâu lại tới quán bar hỏi chuyện, dù không được nhìn thấy Tần Hiếu Tắc cô vẫn ở lại uống rượu.
Cứ thế về lâu về dài cô ta với bartender của quán trở nên khá thân thiết với nhau cũng từ đó hiểu thêm rất nhiều về Tần Hiếu Tắc.
Mà anh bây giờ công việc bận rộn rất ít khi tới quán bar, hơn nữa vẫn luôn làm lơ người con gái đó.
Thế nhưng mấy tháng gần đây, cô ta không hề từ bỏ, ngược lại càng ngày càng phiền phức hơn.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, đành đi về hướng mà anh vừa nhìn.
Từ xa Đường Thư đã nhận ra bóng dáng Tần Hiếu Tắc, cô ta vén tóc ánh mắt nhìn anh cực kỳ bình tĩnh.
Người con trai này thực sự quá đẹp, có thể nói đạt điểm tối đa.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tần Hiếu Tắc đi tới, giọng điệu anh có chút mất kiên nhẫn.
Giọng Đường Thư lảnh lót duyên dáng nhìn anh mỉm cười: “Giúp anh kiếm tiền thôi cũng không được sao?”
Từ lúc biết anh là ông chủ quán bar này, cô vẫn luôn hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được anh, dù chỉ có thể nhìn thấy anh vài lần mà thôi.
Thấy sắc mặt Tần Hiếu Tắc đen lại, Đường Thư bất giác run lên.
“Anh cứ coi như là tôi báo đáp anh cũng được mà.” Cô nhỏ giọng nói.
Biểu cảm Tần Hiếu Tắc lúc này vô cùng không tốt, giọng nói còn lạnh lùng hơn: “Vậy cô có biết vì sao tôi cứu cô không?”
Đường Thư vui vẻ lắc đầu.
Tần Hiếu Tắc nhìn Đường Thư một lượt từ trên xuống dưới rồi nở một nụ cười trào phúng.
“Bởi cô hôm đó trông rất giống bạn gái cũ của tôi mà thôi. Chỉ vì cô trông giống nên tôi mới để cô vào mắt.”
Nhìn sắc mặt chuyển sang trắng của Đường Thư, anh vừa lòng cười nhạt biểu cảm lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Vậy cô còn muốn tới nữa chứ?”
Bình luận truyện