Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 54: Đọc nhĩ
PHẦN 01
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lần đầu tiên Đồng Duyệt gặp Lăng Nghị, hoàn toàn không hề nghĩ rằng cuộc đời mình từ nay về sau sẽ vì người đó mà thay đổi.
Năm đó, hắn 25 tuổi, đang là sinh viên tại trường y trực thuộc Viện nghiên cứu thành phố, ngành Sinh vật học. Hắn là một thanh niên có tài, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ ưu tú, 15 tuổi đã có thể giành được giải nhất cuộc thi Olympic Hóa học, vài trường đại học danh tiếng liền đến tìm hắn, dự định mời hắn về học tại trường. Cuối cùng hắn lựa chọn trường đại học y thành phố, quyết chí trở thành 1 bác sĩ ưu tú nhất. Sau khi đại học y khoa thành phố sát nhập vào đại học y khoa Bắc Kinh, đã trở thành viện y học số một nhất nước. Gian khổ học hết 8 năm ở đây, hắn không chỉ có được bằng bác sĩ, mà còn có không ít danh tiếng, vài bài luận nghiên cứu của hắn đều được đăng trên các tạp chí y học có tiếng cả trong lẫn ngoài nước, làm chấn động không ít. Thậm chí hắn còn tham dự một luận án nghiên cứu khám phá các loại gien mới có thể chữa trị được một số bệnh nan y, mang lại hiệu quả không nhỏ, cứu được rất nhiều sinh mạng. Hắn có tướng mạo tú mỹ, khí chất ưu nhã, cử chỉ nhã nhặn, được y học quốc nội xưng là “Bạch y tú sĩ “.
Đối với những lời khen ngợi giống nhau cứ như như thủy triều đều đặn tới này, hắn không hề có ý để tâm, chỉ chuyên tâm lo cho nghiên cứu của mình, nhưng không có nghĩa là hắn không để ý đến những việc bên ngoài xã hội. Vào năm thứ 5 đại học, hắn đã hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, được cử đi học nghiên cứu sinh, còn lại nửa năm trống hắn quyết định đi làm công tác xã hội cứu giúp người tại một khu vắng người ở vùng cao nguyên Tây Bộ. Bệnh gì hắn cũng khám, thời gian đầu mới ra khám bệnh hắn học tập theo Lạt Ma, học hỏi các phương thuốc cổ truyền ở vùng này, khi trở về hắn chẳng bao giờ nói đến lúc lên cao nguyên hắn đã gặp phản ứng áp suất cao nguyên khổ cực như thế nào, đi khám bệnh tại nhà dân thì gặp cảnh đất đá xói mòn nguy hiểm như thế nào, sau khi cứu sống người dân ở đâu cảm kích hắn như thế nào, chỉ nói hắn học được nhiều thứ trong nền y học truyền thống Tây Tạng ra sao mà thôi.
Ngay lúc đó, nghiên cứu về phương pháp chữa bệnh của hắn đã có những kết quả rõ ràng, được giới y học trong ngoài nước quan tâm.
Vừa khai giảng không lâu, ngay vào lúc tiết trời vào thu, thầy của hắn, viện trưởng Tôn Tư Tề gọi hắn tới văn phòng, cười nói: “Tiểu Đồng, bệnh viện 643 trực thuộc quốc gia có một đề án quan trọng, muốn thầy cùng em tham gia. Thầy cảm thấy rất hứng thú, còn em thấy sao?”
Hắn xem qua kế hoạch nghiên cứu. Đó là một đề án thuộc đỉnh cao thế giới, bất kì người có niềm say mê nghiên cứu học thuật đều được mong muốn được thêm vào đây. Tất nhiên hắn không hề do dự liền đồng ý.
Ngày thứ hai, hai thầy trò đến bệnh viện 643 báo danh.
Ở đây tập trung rất nhiều chuyên gia cấp quốc tế cùng những danh y mà hắn ngưỡng mộ đã lâu, trước đây cũng từng đến đây tham gia mấy buổi hội thảo nghiên cứu và thảo luận học thuật, những chỉ giới hạn ở một số khu vực cho phép người bên ngoài vào, còn chỗ Đặc Biệt Y Liệu phía sau thì hoàn toàn phong tỏa, hơn nữa còn được thủ vệ rất nghiêm mật. Từ cửa trước bọn họ có thể thấy được khuôn viên được trang trí y như cảnh sắc Giang Nam, rất đẹp, cho rằng đây là nơi để các cấp lãnh đạo trung ương đến đây nằm viện trị liệu.
Lúc này đây, sau khi bọn họ báo danh xong liền được được vào một khu vực bí mật.
Viện trưởng bệnh viện 643 là một chuyên gia ngoại khoa não nổi danh quốc tế, Ôn Thành. Thấy Tôn Tư Tề tiến đến, ông lập tức mỉm cười đứng dậy từ sau bàn công tác, nhiệt tình bắt tay: “Ông bạn già, đã lâu rồi không gặp.”
Tôn Tư Tề cười hì hì nói: “Người nổi tiếng như ông luôn bận rộn, tôi sao dám quấy rối chứ.”
“Tôi thấy hình như là đang mắng tôi đấy.” Ôn Thành nắm tay, sau đó cởi mở mà đánh nhẹ vào vai Tôn Tư Tề, sau đó đưa tay đến phía Đồng Duyệt ở đằng sau. “Tiểu Đồng, hoan nghênh hoan nghênh.”
Đồng Duyệt có chút ngại ngùng mà nói: “Ôn viện trưởng, có thể làm việc cùng thầy, em cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Quả nhiên không hổ danh là ‘Bạch y tú sĩ’, thực sự là phong độ ưu nhã.” Ôn Thành thân thiết cười nói. “Khác hẳn thầy của em lúc mới ra nghề, cứ như là một tướng cướp vậy, chẳng khác gì trí thức quét rác.”
“Này, ông là muốn gây xích mích mối quan hệ thầy trò của chúng tôi đấy à, có âm mưu gì đấy hả?” Tôn Tư Tề cười mắng. “Đừng có đứng trước mặt học trò của tôi giấu cái đuôi sói của ông, nó không có ngốc đâu.”
“Đúng vậy, tôi muốn phá hoại đó, thế nào? Không được à?” Ôn Thành cười ha ha, lập tức chuyển hướng Đồng Duyệt, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng. “Tiểu Đồng, vốn dĩ thầy muốn đích thân hướng dẫn em, nhưng rốt cục lại bị tên Tôn Khỉ này cướp mất, em thử hỏi xem thầy có tức hay không?”
“Hừ, tôi mà là Tôn Ngộ Không, thì ông chính là Bạch Mã Ôn đó? Chúng ta tám lạng nửa cân, đừng có đụng chạm đến nhau.” Tôn Tư Tề không hề khách khí liền đáp trả.
Hai người bọn họ trong giới y học Trung Quốc đều là ngôi sao sáng, nhưng lúc này đấu võ mồm chẳng khác gì những đứa trẻ nhỏ, khiến người ta thấy đều mắc cười. Đồng Duyệt đứng một bên mỉm cười nhìn, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ tình cảm 10 năm bạn hữu giữa hai người họ.
Ôn Thành mời hai người họ ngồi xuống, rót trà, rồi sau đó ngồi xuống bàn công tác, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Về mặt học thuật, tôi không muốn nói nhiều, cứ tiến hành theo kế hoạch mà thôi. Đợi 1 lát nữa toàn bộ người trong tổ chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp, để mọi người làm quen, sau đó sẽ thảo luận về kế hoạch công tác này. Nhưng tôi muốn đặc biệt căn dặn hai người hai điều, một, công tác này của chúng ta phải tuyệt đối bảo mật, không được tiết lộ với bất kì ai nửa chữ. Hai, bệnh tình của những bệnh nhân nằm ở đây, thân phận cùng những tình huống liên quan của họ không được quan tâm đến, nếu chưa cho phép, tuyệt đối không được bước vào phòng bệnh. Rõ chưa?”
Tôn Tư Tề lập tức gật đầu: “Rõ.”
Đồng Duyệt cũng trả lời: ” Dạ rõ.”
Ôn Thành mỉm cười: “Vậy giờ chúng ta lập tức đến phòng họp đi.”
Từ sau ngày hôm đó, nơi công tác của Đồng Duyệt chuyển từ viện nghiên cứu sang chỗ Đặc Biệt Y Liệu thuộc bệnh viện 643.
Nơi này có những thiết bị vô cùng tiên tiến, còn có không ít chuyên gia ưu tú nhất, hắn là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng không có ai dám khinh thường hắn. Bởi vì kinh phí nghiên cứu rất nhiều, nên các tổ thuộc các mục đề án không vì tranh đoạt kinh phí mà phá hoại lẫn nhau, trái lại còn thêm hợp tác chặt chẽ. Đồng Duyệt ở đây không lâu thì phát hiện được, người ở đây, dù danh tiếng cao cỡ nào, dù nghiên cứu lĩnh vực gì thì đều có chung một đặc điểm, ngoài lý trí của một học giả và sự rèn luyện thực hành trong công việc ra tất cả đều tràn ngập nhiệt tình.
Trong cuộc họp đầu tiên, mỗi tổ đều vui vẻ nhận ra rằng, mọi người không hẹn mà cùng toàn lực hướng về phía trước, mong muốn có thể gắn kết các kết quả nghiên cứu lại với nhau, đẩy nhanh tiến độ, rất ăn ý. Sau khi kết thúc, tất cả mọi người nở nụ cười, cảm giác rất vui sướng.
Đồng Duyệt rất thích nơi này, từ công tác cho đến cuộc sống.
Thỉnh thoảng, sau khi ăn xong bữa trưa hoặc bữa tối, hắn sẽ tới ngồi bên bể phun nước một chút, không thì tản bộ ngoài sân cỏ. Phong cảnh ở đây tuyệt hảo nhưng chưa hề nhìn thấy người nào cả, đôi lúc chỉ có ánh mặt trời vàng nhạt đằng xa tỏa sáng bao phủ đài phun nước, dần dần xuất hiện từng cầu vồng, cũng có không ít chim chóc bay khắp sân. Mỗi lần Đồng Duyệt ngồi ở đây, đều cảm thấy giống như đang ở trong 1 trấn nhỏ ở Giang Nam hoặc 1 khu phố nhỏ ở Âu Châu, hoàn toàn không hề thấy như mình đang ở chốn phồn hoa Bắc Kinh.
Lúc này đang là mùa thu, là mùa đẹp nhất Bắc Kinh, nghiên cứu của Đồng Duyệt đạt được một ít tiến triển có tính đột phá, trong lòng hắn rất vui. Bản thân hắn là thanh niên, khi vui thì sẽ lập tức mất đi cảm giác rụt rè cùng sự cảnh giác bình thường.
Lúc ăn xong bữa trưa, các giáo sư, chuyên gia có tuổi đều sẽ đi ngủ trưa, còn hắn thì như cũ, bước đi thong thả bước ra tòa nhà, chậm rãi tản bộ trên bãi cỏ.
Lúc này đây, hắn ngoài ý muốn thấy có một người ngồi vào băng ghế dài hắn hay ngồi.
Người kia nhìn qua cũng hơn 30, nhưng khí chất rất trầm ổn. Ông ngồi tựa lưng vào thành ghế, xuất thần nhìn đám chim chóc đang bay lượn trên bãi cỏ, nhìn rất an tĩnh.
Đồng Duyệt khó có dịp được nhìn thấy người ở nơi đây, nên nhịn không được liền bước lên.
Nhưng chưa kịp đến gần thì người kia đã quay đầu qua, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, như một lưỡi dao nhọn sắc bén thiếu chút nữa cắt ngang da thịt hắn, khiến hắn thấy sợ hãi.
Đồng Duyệt theo bản năng dừng bước.
HẾT PHẦN 1
Mục lục
PHẦN 02
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Người nọ nhìn hắn chốc lát, ánh mắt liền thu lại, trở nên bình tĩnh không gợn sóng. Ông quay đầu lại tiếp tục nhìn đám chim chóc kia.
Đồng Duyệt tỉ mỉ đánh giá ông.
Ông mặc một bộ đồ vải bông màu thâm lam sắc, trông rất giống một bộ đồ thường, bộ quần áo khiến cho sắc mặt của ông có chút tái nhợt, tựa như một pho tượng cẩm thạch. Dù đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được tướng người cao to của ông. Khuôn mặt tuấn dật có đường viền rõ ràng, khí chất tao nhã ẩn chứa chút uy nghiêm mơ hồ. Dù thế nào đi nữa cũng thấy ông không giống như người bình thường.
Từ sau 15 tuổi bước vào đại học, người Đồng Duyệt gặp đều là người trong giới y học, nên nghĩ có lẽ ông cũng là một trong những bác sĩ của bệnh viện 643 hoặc là chuyên gia thuộc các tiểu tổ nghiên cứu.
Hôm nay tâm tình của hắn rất vui, dù sao cũng còn trẻ nên khó tránh được việc kiềm chế không được sự hưng phấn trong lòng, muốn tâm sự với ai đó, nên quyết định tiến đến chỗ ông ngồi xuống bên cạnh.
Người nọ đưa mắt nhìn hắn, không có biểu cảm nào.
Đồng Duyệt mỉm cười nói: “Anh cũng thuộc tổ nghiên cứu à? Sao trước đây chưa từng thấy qua anh?”
Người nọ không hé răng, bình tĩnh đưa mắt nhìn bãi cỏ trước mặt.
Đồng Duyệt cũng đưa mắt nhìn bãi cỏ trước mắt cùng đám chim chóc nhảy nhót vui vẻ kia, cười nói: “Tôi tới đây cũng mấy ngày rồi, chưa từng thấy có người nào khác ở đây cả. Anh xem mấy chú chim này, quả thực tưởng chúng đang ở thiên đường của riêng mình vậy. Tôi chưa từng nghĩ ở giữa thành Bắc Kinh lại có một nơi thế này, nhất là khi nó nằm trong một bệnh viện nữa chứ.”
Người thanh niên tuấn mỹ tuổi trẻ này tràn đầy khí tức ấm áp, thanh âm chứa đựng sự hớn hở rốt cục khiến trên mặt người kia cũng phải xuất hiện chút tiếu ý. Ông hơi hơi gật đầu.
Đồng Duyệt nhìn nụ cười mỉm của ông, chẳng biết thế nào, bỗng nhiên lại thấy mừng rỡ vui mừng. Hắn nhịn không được hỏi: “Anh thuộc tổ nào vậy? Gần đây có tiến triển thuận lợi không?”
Người nọ nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu thuộc tổ nào? Gần đây có tiến triển thuận lợi không?”
Đồng Duyệt hài lòng vươn tay về phía ông: “Tôi tên Đồng Duyệt, thuộc tổ 3.”
Người nọ không nói gì, chỉ đưa tay bắt tay với hắn, nụ cười trên mặt rất nhẹ.
Đồng Duyệt vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui phát hiện mới của mình, ngẩng đầu nhìn đám mây xanh trên bầu trời, bỗng nhiên cảm khái mà nói: “Bầu trời như vậy, khiến tôi nhớ tới cao nguyên.”
“Vậy à?” Thanh âm người nọ rất nhẹ. “Vậy cậu từng đi qua cao nguyên nào rồi?”
“Cao nguyên Tibet.” Đồng Duyệt Hài lòng mà nhìn bầu trời xanh thẳm. “Tôi ở Tây Tạng hơn nửa năm. Đó thật sự là một nơi thần kỳ mỹ lệ.”
“Đúng vậy.” Người nọ đồng ý. “Là một nơi rất tốt.”
“Đáng tiếc, ô nhiễm môi trường càng ngày càng nghiêm trọng. bắt đầu có tuyến đường cao tốc, mang rất nhiều du khách đến nơi đẹp đứng thứ ba thế giới, nhưng đồng thời cũng mang đến cho nơi đó sự ô nhiễm.” Đồng Duyệt ôn hòa mà nói, nhưng lại không giống như mấy nhà văn hóa đang kích động kêu gọi sự ủng hộ. Nét mặt hắn rất thản nhiên, lại lý trí bình tĩnh, càng khiến người khác thêm chấn động.
Người nọ cũng không có giống như mấy người nhiều chuyện, sẽ há mồm hỏi lại “Lẽ nào cậu không phải là một trong những du khách đó hay sao?”. Ông chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Xã hội phát triển luôn đi kèm với một cái giá nhất định. Nói tóm lại, ô nhiễm càng nhiều cũng chính do sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật mà thôi, không phải vì có thêm mấy người du khách mà ô nhiễm.”
“Đúng vậy, anh nói rất đúng.” Đồng Duyệt thở dài. “Khoa học kỹ thuật cùng tự nhiên, có đôi khi lại đối lập nhau, thật khiến người khác khó xử.”
Người nọ cười, gật đầu.
Lúc này, có mấy y tá chạy ra từ trong tòa nhà, tản ra bốn phía như đang tìm kiếm ai đó.
Rất nhanh, có một y tá thấy bọn họ, liền gọi những người khác: “Ở chỗ này, ở chỗ này.”
Lập tức có người đẩy xe lăn chạy tới chỗ bọn họ.
Người nọ thầm than nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy.
Đồng Duyệt có chút không hiểu, cũng đứng lên theo.
Mấy y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt nhanh chân chạy tới, đưa tay dìu ông, khẩn cấp nói: “Lăng bộ trưởng, sao ngài lại đi ra đây? Bác sĩ nói, ngài cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Người nọ né cánh tay của mấy cô y tá, thong thả nói: “Đừng có tự tiện thăng chức cho tôi như vậy, tôi mới là phó mà thôi.” Thanh âm của ông rất ôn hòa, nhưng lại kiên định vô cùng.
Trong mắt Đồng Duyệt mà nói, y tá trong bệnh viện này không sợ trời không sợ đất, tuy rằng thái độ trước mặt bệnh nhân rất tốt, nhưng lại vô cùng có quyền uy, rất tuân thủ căn dặn của bác sĩ vì vậy luôn bắt bệnh nhân không được làm trái, bình thường vui thì cười, tức giận thì mắng, rất tùy hứng, chưa từng sợ ai qua. Lúc này, người nọ chỉ hờ hững nói 1 câu, đã khiến nét mặt của các cô phải biến, nhanh chóng lùi người về sau, lập tức đổi giọng: “Lăng phó bộ trưởng, ngài nên cùng chúng tôi về phòng thôi.”
Người nọ hơi hơi gật đầu một cái: “Được.”
Xe lăn đặt trước mặt ông, y tá mời ông ngồi xuống.
Người nọ có chút do dự, dường như không có ý định làm khó mấy cô y tá nên bước lên hai bước, ngồi xuống xe lăn.
Lúc này, Đồng Duyệt mới nhìn thấy được, bước chân của ông rất tập tễnh, cử động không được thuận tiện cho lắm.
Người nọ cười cười với hắn xong rồi bảo y tá đẩy đi.
Giờ Đồng Duyệt đã biết, ông không phải là chuyên gia trong mấy tổ nghiên cứu, mà là bệnh nhân. Hắn nhìn bóng lưng người nọ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất kì lạ, đây là việc mà trước giờ hắn chưa từng gặp qua bao giờ, trong lúc nhất thời tim đập có chút loạn.
Buổi chiều, Ôn Thành gọi hắn tới văn phòng, nét mặt rất nghiêm, không hề có ý vui đùa nào cả: “Tiểu Đồng, hôm nay sau giờ trưa em ra sân vườn nói chuyện cùng với 1 người, phải không?”
“Dạ đúng.” Đồng Duyệt cười, gật đầu. “Đây là lần đầu tiên em thấy có người ngoài ở đây.”
Ôn Thành khẽ nhíu mày: “Em đã nói với người đó những chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ nói nói chuyện phiếm mà thôi, nói đến vấn đề ô nhiễm ở vùng cao nguyên Tibet.” Đồng Duyệt nhìn ông, có chút vô cùng kinh ngạc. “Sao vậy? Em không được nói chuyện với người đó sao?”
“Không phải.” Ôn Thành nhẹ nhàng thở dài. “Nói chuyện thì có thể, đó cũng không phải khu bệnh riêng, đây dù sao cũng là khu công cộng, hai người gặp nhau, nói chuyện một chút cũng không phải vấn đề gì lớn. Bất quá, ngoại trừ nói đến cao nguyên Tibet ra, em còn nói gì khác nữa không?”
Đồng Duyệt nhớ lại một chút, bỗng nhiên nói: “Em cho rằng người đó cũng là một trong những chuyên gia trong tổ nghiên cứu của chúng ta, cho nên hỏi người đó ở tổ nào?”
“Người đó có trả lời không?” Thanh âm Ôn Thành rất dịu dàng. Tóc mai của ông đã có màu muối tiêu, nhìn qua rất chững chạc nhã nhặn, ánh mắt nhìn Đồng Duyệt giống như đang nhìn một hậu bối trong nhà mình vậy, vừa thân thiết vừa quan tâm.
Đồng Duyệt nghe câu hỏi của ông xong, suy nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ ra, là người đó hoàn toàn không hề nói gì đến những vấn đề liên quan đến công việc. Hắn gật đầu: “Người đó còn kín miệng hơn em nhiều lắm.”
“Em biết là được rồi.” Ôn Thành mỉm cười. “Người đó nói thầy bảo em, sau này nếu có gặp người lạ, nhất định không được nói về công việc của bản thân mình. Em chưa từng trải qua những huấn luyện về bảo mật một cách nghiêm túc, nên người đó không tiện trách mắng em. Bất quá, người đó cho rằng thầy chưa từng dặn dò em tầm quan trọng của việc bảo mật ở đây, nên xem đây là thất trách của thầy. Đương nhiên, quả thật bản thân thầy cũng chưa từng đặt nặng chuyện này với em, nên quả thật là lỗi của thầy.”
Đồng Duyệt thiếu kiên nhẫn, bỗng nhiên đứng dậy. “Ôn viện trưởng, có phải người đó muốn xử phạt thầy hay không? Em đi tìm người đó giải thích, đây là lỗi của em, không liên quan đến thầy.”
“Không cần đâu.” Ôn Thành cười khoát tay. “Ngồi đi. Bản thân em cũng chưa từng nói rõ làm lộ ra bí mật nào cả, nên xem là may mắn, chúng ta chỉ bị cảnh cáo nhẹ mà thôi, không bị xử phạt đâu.”
Đồng Duyệt có chút nghi hoặc: “Người đó … là ai vậy?”
Ôn Thành có chút do dự, mỉm cười nói: “Nói cho em biết cũng không sao, dù sao thời gian chuyên gia tiến hành luận chứng vào lúc cuối thì ngài ấy cũng phải xuất hiện mà thôi. Ngài ấy là Phó bộ trưởng Bộ Quốc An, Lăng Nghị, là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta. Những đề tài nghiên cứu lần này của tổ chúng ta là do ngài ấy nghiệm thu.”
“À.” Đồng Duyệt chưa từng nghe nói qua về người này, cho nên nét mặt rất bình thản. “Người đó đến kiểm tra công tác sao? Sao lại ngồi xe lăn?”
Ôn Thành có thể coi như vô cùng thiên vị đối với vị bác sĩ vừa trẻ tuổi đẹp trai vừa có tài này, nên không hề giấu giếm gì, khác hẳn với những người khác, nên hòa ái nói: “Không, ngài ấy bị thương, nên trị liệu ở đây.”
Đồng Duyệt giật mình: “Bị thương? Không phải ngài ấy là phó bộ trưởng sao? Sao lại bị thương được chứ?”
Ôn Thành thấy hắn với sự đời quả thật có chút ngây thơ, nên không khỏi khoái trá nở nụ cười: “Có lẽ em chưa từng nghe nói qua về ngài ấy, đây cũng không có gì lạ, người biết ngài ấy quả thật không nhiều, phần lớn đều là người trong hệ thống Quốc Phòng cùng Quốc An. Ngài ấy được gọi là ‘Quốc An đệ nhất dũng sĩ’, luôn là một tấm gương sáng cho các chiến sĩ tuyến dưới, hay đi đầu, nên bị thương cũng không đáng ngạc nhiên. Bất quá, thầy phải nói lại cho em biết một lần nữa, ở chỗ này nghe thấy bất kì chuyện gì đi nữa cũng không được tiết lộ với bất kì ai. Lúc nói chuyện phiếm càng cần phải chú ý, đừng để lộ ra bất kỳ điều gì về những người ở đây cho ai khác.”
“Dạ, em hiểu rồi.” Đồng Duyệt lập tức nghiêm túc trả lời.
HẾT PHẦN 02
Mục lục
PHẦN 03
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Từ sau lần đó mọi việc đều trở lại bình thường, Đồng Duyệt vẫn nhận được các sự ủng hộ và hỗ trợ để tiếp tục đề tài nghiên cứu của mình. Hắn cũng không còn gặp lại người được xem là đại danh đỉnh đỉnh Lăng Nghị nữa.
Nhà của hắn ở Thượng Hải, ở trọ tại Bắc Kinh, hiện tại thì đã chuyển đến bệnh viện 643, bệnh viện cung cấp cho mỗi tổ nghiên cứu một ký túc xá riêng, một để tiện cho họ nghỉ ngơi, hai là bảo đảm an toàn bí mật.
Hơn nửa năm cứ thế trôi qua, phần lớn tinh lực của Đồng Duyệt đều tập trung hết vào công việc, chỉ khi nào về ký túc xá nghỉ ngơi thì mới nhớ tới người kia.
Người đó hoàn toàn khác với những người mà trong suốt 25 năm qua hắn đã gặp gỡ. Người đó cùng Đồng Duyệt, từ cuộc sống, công tác đều hoàn toàn khác nhau, cuộc đời của người đó cứ như là một truyền thuyết đầy màu sắc vậy.
Tuy rằng bệnh viện bảo mật các hồ sơ thủ tục rất nghiêm ngặt, nhưng nhiều y tá mỗi khi rảnh rang cũng hay nói chuyện phiếm. Bề ngoài Đồng Duyệt thanh tú, khí chất ưu nhã, nên khiến nhiều y tá ngưỡng mộ trong lòng, không khỏi đối với hắn tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Đồng Duyệt khó có dịp nói chuyện phiếm với mấy cô y tá này, nhưng thường hữu ý vô ý mà đem trọng tâm câu chuyện nói đến Lăng Nghị. Kết quả, chỉ cần y tá nghe nói đến Lăng Nghị, tất cả đều hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, hiển nhiên vô cùng súng bái vị anh hùng khó gặp trong thời đại này.
Rất nhanh, Đồng Duyệt đã nắm được thông tin về Lăng Nghị. Hắn không rõ tuổi của ông, nhưng biết ông đã từng kết hôn, vợ mất sớm, để lại 1 đứa con trai. Khi y tá nhắc tới chuyện này, thêm thắt những phán đoán của mình vào, nào là “Vừa làm cha vừa làm mẹ thật không dễ chút nào”, hay những việc tương tự như vậy, càng tăng thêm sự rực rỡ chói chang của vị anh hùng này.
Đồng Duyệt nhìn ra được khi những cô thiếu nữ nhắc tới vị anh hùng kia, đều tỏ ra xuân tâm nhộn nhạo, muốn được gả cho vị anh hùng độc thân tỏa sáng hào quang kia, nhưng đó cũng chỉ là mộng tưởng cá nhân mà thôi, không ai dám đeo đuổi ông cả.
Khi giai đoạn 1 của đợt nghiên cứu hoàn thành thì cũng mất tròn đúng nửa năm, cũng là lần thứ hai Đồng Duyệt gặp Lăng Nghị.
Ông ngồi ngay vị trí chủ tọa, nghiêm túc lắng nghe báo cáo của Ôn Thành, sau đó lần lượt tới báo cáo của các tổ trưởng tổ nghiên cứu. Ông lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng đưa ra một vài vấn đề, không phải trên phương diện học thuật mà là từ trên phương diện ứng dụng thực tế. Vấn đề mà ông đưa ra lời ít mà ý nhiều, thái độ chân thành, dùng thanh âm để thỉnh giáo tham thảo nói với mấy chuyên gia, khiến bọn họ ai cũng có cảm tình.
Hội nghị kết thúc thì cũng đã chạng vạng, Lăng Nghị mang theo hai người bên cạnh rồi khỏi đó.
Đồng Duyệt liền đuổi theo, rất nhanh đã đuổi kịp ông tại ngay cửa cầu thang.
Lăng Nghị nghe được tiếng bước chân đuổi theo phía sau mình, liền xoay người lại.
Ánh tà dương đầu xuân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu dài trên hành lang, rọi vào người thanh niên kia. Hôm nay hắn mặc bộ âu phục chính thức, vóc người cân xứng, khi chạy càng khiến cả người tỏa ra thần thái tiêu sái mạnh mẽ. Hắn có làn da trắng nõn mịn màng của người Giang Nam, lại có khí chất nho nhã, trong ánh mắt trong suốt sáng sủa tràn đầy nhiệt tình, nhìn rất đẹp.
Đồng Duyệt nhanh chóng chạy tới trước mặt Lăng Nghị, lúc này mới dừng lại. Khi dần ổn định lại hơi thở gấp gáp, trên gương mặt hắn bỗng dưng lại đỏ lên.
Lăng Nghị ngăn lại cử thái chuẩn bị tiến lên ngăn cản của hai người bên cạnh mình, mỉm cười hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Đồng Duyệt có chút khẩn trương, có chút ngập ngừng, rồi mới cố lấy dũng khí nói: “Lăng bộ trưởng, chuyện lần trước, tôi thật sự xin lỗi.”
“Xin thêm một từ phó.” Lăng Nghị ôn hòa sửa chữa.
Đồng Duyệt lập tức gật đầu: “Rõ, Lăng phó bộ trưởng, tôi … cám ơn ngài đã căn dặn tôi.”
Lăng Nghị mỉm cười: “Không có gì, cậu cũng chỉ là một chuyên gia y học, lời nói và việc làm thỉnh thoảng không được kín đáo cho lắm, có thể hiểu được. Hơn nữa, sau này cậu cũng không tái phạm sai lầm tương tự, chuyện này rất đáng khen thưởng. Cậu còn rất trẻ, so với những người cùng trang lứa thì cậu chững chạc hơn nhiều rồi. Trong những chuyện mang tính chuyên nghiệp như vậy, cậu có thể đứng cùng với những chuyên gia khác, quả thật rất giỏi.”
Mặt Đồng Duyệt có chút đỏ: “Không không, ngài quá khen, tôi còn phải học tập ở thầy mình nhiều lắm.”
“Đương nhiên, bất kì ai cũng phải không ngừng học tập mà.” Lăng Nghị cười gật đầu. “Đồng tiên sinh, nếu như không có vấn đề gì, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày qua cậu cũng cực khổ nhiều rồi.”
Ông nói xong liền lễ phép ngừng câu chuyện theo đúng phép tắc khiến Đồng Duyệt không có cách nào nói tiếo được, chỉ có thể nói: “Được.” Sau đó nhìn ông rời đi.
Vóc người Lăng Nghị thon gầy, cao ngất, từng bước chân đều rất có lực, tiết tấu rõ ràng, bình tĩnh.
Đồng Duyệt nhìn ông biến mất dưới lầu, bỗng nhiên xoay người hướng về phía cửa sổ.
Lăng Nghị đi ra cửa trước, hai người kia theo phía sau ông. Ba người hướng thẳng tới bãi đỗ xe. Đồng Duyệt chưa từng thấy qua người nào giống như vậy. Nhất cử nhất động của Lăng Nghị đều có vẻ bình tĩnh, dường như dù trời có sập xuống thì ông vẫn không chớp mắt, dường như cái khí chất thống trị thiên hạ này của ông đã thâm nhập vào tận xương cốt rồi. Ở trước mặt ông, không ai dám làm càn, ai cũng bị khí thế này của ông làm cho sợ hãi.
Đồng Duyệt đứng ngay lối đi nhỏ hẹp ít người, không hề cố kỵ nhìn thẳng vào người kia.
Bỗng nhiên, Lăng Nghị dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn. Ánh mắt lợi hại của ông y như chim ưng bắt mồi, phảng phất như muốn xuyên thủng trái tim của Đồng Duyệt.
Lăng Nghị vô cùng mẫn cảm với những sự theo dõi, giám thị, tiếp cận, vừa nhìn ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm liền biết là của một người bình thường. Lúc này cao ốc đã lên đèn, Đồng Duyệt đứng ở phía trước cửa sổ dường như đang bị đóng khung lại, tựa như một bức tranh chân dung tuyệt diệu.
Cậu thanh niên này là muốn gì đây? Những năm gần đây, người ngưỡng mộ ông đã thấy rất nhiều, nhưng chưa từng thấy ai lớn mật như hắn. Lăng Nghị hơi hơi lắc đầu, xoay người đi.
Đồng Duyệt vẫn không dời ánh mắt của mình. Hắn dũng cảm đón ánh mắt của Lăng Nghị, sau đó nhìn ông lắc đầu một chút, lập tức rời đi.
Nhìn Lăng Nghị lên chiếc Audi màu đen ra khỏi Đặc Biệt Y Liệu, Đồng Duyệt mới trầm tĩnh lại. Nhìn sân không còn bóng người, bãi cỏ an tĩnh sáng dưới ánh đèn, bỗng nhiên hắn mỉm cười.
Đúng vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn yêu 1 người.
Người kia tựa như một ngôi sao băng xuyên qua tầng khí quyển, mang theo màu sắc hoa mỹ, không chút cố ý xuyên thẳng vào tim hắn, châm ngòi tình cảm bên trong hắn.
Yêu người như vậy, chẳng khác gì một sự khiêu chiến, nhưng bản thân hắn sẽ không bao giờ lùi bước, y những lần gặp khó khăn trong quá trình nghiên cứu vậy, đối mặt với tình yêu mà mình khát vọng bấy lâu, bản thân hắn sẽ không buông tay.
HẾT PHẦN 03
Mục lục
PHẦN 04
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ôn Thành nhìn Đồng Duyệt đang ngồi đối diện, cười nói: “Em muốn chuyển hẳn tới đây, tất nhiên thầy hoan nghênh hai tay, thế nhưng em đã hỏi qua ý kiến của thầy Tôn chưa?”
Đồng Duyệt gật đầu: “Thầy đã đồng ý cho em rồi ạ.”
“Ông ấy đồng ý buông em ra sao?” Hai hàng lông mày Ôn Thành nhíu lại. “Em là đứa học trò cưng của ổng, thầy thấy ổng muốn em kế thừa sự nghiệp của ổng lắm luôn đó. Sao lại đồng ý cho em đến đây chứ? Hơn nữa, em lại muốn từ bỏ việc nghiên cứu, thầy cũng thấy ngạc nhiên. Có thể cho thầy một lý do hợp lý được không? Vì sao em muốn tới bệnh viện làm việc? Vì sao cái tên họ Tôn khó tính kia lại đồng ý chứ?”
“Chuyện này …” Đồng Duyệt có chút xấu hổ. “Thiết bị ở đây rất tiên tiến, em vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu mà. Còn việc khác, nếu em làm việc tại bệnh viện, có thể biết thêm về những kiến thức dùng để trị bệnh cứu người, em cũng không muốn cả đời ngồi trong phòng nghiên cứu.”
Ôn Thành cười nói: “Tiểu Đồng, thầy đã qua cái tuổi 50, cũng đã già rồi, nhưng không hề hồ đồ đâu. Nếu thầy có quan tâm hơi quá thì bỏ qua cho thầy nhé, nhưng thầy thật sự muốn biết ý định thật sự của em, đừng có dùng những lý do này để nói có lệ trước mặt thầy được không?”
Mặt Đồng Duyệt đỏ lên.
Dường như Ôn Thành bắt đầu hiểu được, càng không chịu buông tha, cười tủm tỉm nhìn hắn chờ hắn nói ra.
Đồng Duyệt nhìn khuôn mặt mỉm cười y như hồ ly của ông, cũng biết không thể nào gạt được ông, muốn nói thẳng ra, sẵn tiện có thể nhờ ông giúp đỡ. Quyết định rồi, hắn liền lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hiền hòa nói: “Ôn viện trưởng, em thích 1 người, nhưng em không có cách nào tiếp cận được người đó, chỉ có ở đây em có thể làm được việc đó, nên em muốn chuyển tới đây.”
Ôn Thành vừa nghe, không khỏi cười ha ha: “Thì ra là em muốn làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật nha, rất thông minh, thầy rất thích. Được rồi, người em thích là ai, thầy cũng có thể phần nào đoán ra được, nếu đã vậy, thầy cũng rất vui vẻ chấp nhận. Nhưng đây có thể coi là 1 thách thức rất lớn trong cuộc đời em đó. Em có chuẩn bị được tinh thần chưa vậy?”
“Dạ.” Đồng Duyệt kiên định gật đầu. “Dù khó khăn thế nào, em cũng sẽ không lùi bước.”
“Tốt.” Ôn Thành bàn, hứng thú dạt dào nói. “Thầy ủng hộ em.”
Cứ như vậy, Đồng Duyệt chính thức điều vào bệnh viện 643.
Lúc này đã hơn 1 năm kể từ khi hắn lần đầu gặp Lăng Nghị. Việc nghiên cứu của họ đã sớm kết thúc, Lăng Nghị vẫn tới tham gia nghiệm thu, nghe bọn họ báo cáo.
Đồng Duyệt chú ý thấy ông rất ít khi nào sử dụng ngôn ngữ trong chính trị, cái gì mà “Vì tổ quốc cống hiến” hay “Tạo phúc cho dân”, mà chỉ đơn giản thẳng thắn khen ngợi các thành tích của các chuyên gia cùng học thuật của bọn họ, đồng thời cám ơn sự nỗ lực của bọn họ.
Dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng vẫn có thể khiến các chuyên gia vô cùng hưởng thụ, cảm giác rất thoải mái.
Lúc này đây, Đồng Duyệt không thể nào nói chuyện riêng với Lăng Nghị, hắn chỉ có thể dùng đôi mắt sáng sủa của mình nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị. Nhưng dù hắn có dùng ánh mắt đầy lửa nhiệt tình nhìn ông thì Lăng Nghị vẫn không một lần ngoái đầu lại nhìn hắn 1 lần.
Hiện tại, Đồng Duyệt đã điều tra rất cẩn thận cái người mình yêu đơn phương kia, biết bệnh viện 643 là trực thuộc Bộ An Toàn Quốc Gia, những đề tài nghiên cứu của bọn họ phần lớn đều có liên quan đến Bộ Quốc An, bởi vậy thỉnh thoảng Lăng Nghị sẽ mở các cuộc họp, kiểm tra tiến độ công tác, lắng nghe báo cáo.
Hắn không hề do dự, nói chuyện thẳng thắn với thầy của mình, Tôn Tư Tề, một lần, nói rõ lòng mình, hy vọng ông có thể đồng ý quyết định của mình.
Trải qua hơn 1 năm làm việc tại bệnh viện 643, khái niệm bảo mật của bọn họ đã tăng cao vượt bậc, Đồng Duyệt rất tin tưởng thầy của mình, biết ông sẽ không để lộ tin tức ra ngoài, nên mới yên tâm kể hết tất cả tình cảm cứ như nham thạch nóng chảy trong lòng với ông.
Tất nhiên Tôn Tư Tề rất luyến tiếc hắn, nhưng tình cảm của bọn thanh niên cũng quan trọng không kém, nhất là khi hắn dám dũng cảm muốn vuốt râu hổ, đi thích 1 người như vậy, điều này khiến cho tính cách trẻ con còn tồn đọng bên trong ông nổi lên, khiến ông vô cùng hứng thú, vì vậy liền đồng ý, hơn nữa cũng đồng ý bảo mật giùm hắn.
Đồng Duyệt học khoa y học lâm sàng tại đại học, cũng đã từng thực nghiệm qua tại mấy vùng quê hẻo lánh, bệnh nào cũng đã thấy qua 1 lần, thậm chí còn trèo đèo lội suối đến khám bệnh tại nhà, cũng từng phẫu thuật ở những nơi điều kiện khó khăn, cũng từng đỡ đẻ những ca sinh khó, từ trẻ đến già, không ai hắn chưa từng chữa trị qua, tuy rằng rất mệt, nhưng tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, nên rất phù hợp trở thành 1 bác sĩ.
Sau khi chính thức vào bệnh viện 643, lúc đầu hắn được luân phiên chuyển làm tại các khoa, tựa như 1 bác sĩ thực tập. Hắn không có một câu trách móc, càng không dựa vào danh tiếng “Bạch y tú sĩ” mà kiêu căng. Đây là bệnh viện nổi tiếng toàn quốc, có không ít người bệnh khắp nơi đổ vào đây khám bệnh, mỗi ngày thấy không ít người ngủ lại tại phòng đăng ký khám chữa bệnh, chờ đến giờ mở cửa thì lại lấy số. Dù là bệnh nhân nào thì vị bác sĩ tướng mạo tuấn mỹ trẻ tuổi này cũng đều nghiêm túc, vừa có y thuật vừa có y đức, rất nhanh lên chức, nhận được rất nhiều lời khen từ các đồng nghiệp cùng các bệnh nhân.
Ôn Thành vô cùng vừa lòng với hắn, xem ra hắn không phải là một đứa nhóc vì tình cảm mà trở nên ngu muội, hoàn toàn có tố chất của một bác sĩ ưu tú, dù vào bất kì thời điểm nào cũng có thể bình tĩnh, tận chức tận trách với các bệnh nhân. Ông cũng biết được những lúc nào thì Lăng Nghị sẽ đến đây, thỉnh thoảng là tới kiểm tra công tác, phần lớn là do bị thương nên phải nhập viện, hoặc do thuộc hạ bị thương nên tới thăm hỏi. Chính vì vậy, để hỗ trợ cho hắn, ông chuyển hắn vào khoa ngoại.
Mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, ngoài ra còn có rất nhiều bác sĩ cùng y tá luôn muốn theo đuổi Đồng Duyệt, bọn họ lúc nào cũng tỏ thái độ nôn nóng muốn có được hắn, khiến hắn càng thêm mệt mỏi, vì vậy, hắn liền nhanh trí, giả bộ mang nhẫn đính hôn, nói với những người đang đeo đuổi mình rằng hắn đã có bạn đời, tình cảm rất ổn định, qua hai năm sẽ kết hôn, lúc này mới có thể thoát khỏi phiền phức.
Coi như có được chút yên bình, Lăng Nghị không đến bệnh viện 643, Đồng Duyệt cũng không gấp, hắn còn trẻ, còn nhiều thời gian để chờ đợi mà.
Đến tận năm thứ hai, là một đêm cuối thu, hắn đang trực đêm, liền nhận được điện thoại của Ôn Thành: “Tiểu Đồng, em lập tức đến phòng giải phẫu khu K ngay.”
Đó là khu đặc trị của Đặc Biệt Y Liệu. Trái tim của Đồng Duyệt bỗng nhiên đập nhanh, liền dạ một tiếng rồi lập tức chạy tới đó.
Tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, nơi luôn quạnh quẽ bỗng nhiên đầy người, một ít bác sĩ cùng y tá qua lại không ngớt, có vẻ rất bận rộn.
Đồng Duyệt chạy thẳng tới phòng giải phẫu.
Ôn Thành đang đứng ở đó, sắc mặt ngưng trọng nói với hắn: “Lập tức có 1 người bệnh quan trọng sẽ được chuyển tới, là tai nạn xe cộ, bị thương rất nặng. Những bác sĩ khác tới không kịp, nên do chính em đứng mổ. Em lập tức chuẩn bị đi.”
“Dạ.” Đồng Duyệt xoay người ra ngoài.
Rất nhanh, xe cứu thương từ trong bóng đêm chạy tới, dừng trước tòa nhà. Các y tá lập tức chạy tới, đưa xe đẩy chuyển người bệnh vào trong bàn mổ.
Đồng Duyệt nhìn cái người cả người đầy máu kia, trong lòng rùng mình.
Đó là Lăng Nghị.
Sắc mặt ông trắng bệch, máu trong miệng không ngừng chảy ra ngoài, nhưng ý thức rất tỉnh táo, cau mày nhìn ngọn đèn ngay trần phòng giải phẫu, sau đó mới nhắm mắt lại.
Đồng Duyệt vừa dùng máy soi để kiểm tra thương thế của ông vừa nghe giản lược tình huống.
Đêm nay, Lăng Nghị tăng ca đến khuya, trên đường về nhà bị một chiếc xe tải chạy như điên đụng thẳng vào ngay trung tâm của xe, kéo dài một đoạn đường mới dừng lại. Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, khiến cho lực va chạm rất mạnh. Tài xế cùng hai bảo vệ của Lăng Nghị chết ngay tại chỗ, còn ông được 1 người bảo vệ dùng thân bảo hộ, hơn nữa kịp thời nhảy ra ngoài nên mới còn sống.
Đồng Duyệt nhìn kết quả, màn hình thể hiện ông bị hãy hai xương sườn, nội tạng bị va đập mạnh, xuất huyết bên trong, những phần mô mềm khác cũng bị thương, khung xương cổ tay phải cũng bị nứt.
Trên thực tế, Lăng Nghị thân kinh bách chiến luôn biết cách ứng phó hợp lý với các tình huống bất ngờ xảy ra, để bản thân chịu ít thương tổn nhất, nhưng lần này vết thương vẫn rất nghiêm trọng.
“Lập tức giải phẫu.” Đồng Duyệt ngẩng đầu lên, trầm giọng phân phó.
Giờ khắc này, lòng hắn yên tĩnh như nước, hoàn toàn không vì người mình đang giải phẩu là người mà mình ngày nhớ đêm mong khiến bản thân hoảng loạn.
Giải phẫu rất thành công, Ôn Thành cùng các bác sĩ, y tá ở bên cạnh trợ mỗ ai cũng âm thầm tán thưởng.
Đến tận khi bình minh ló dạng, Lăng Nghị mới được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật, đưa đến phòng bệnh.
Ôn Thành nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đồng Duyệt, thân thiết mà nói: “Em về nghỉ ngơi trước đi, Lăng bộ trưởng chỉ sợ tạm thời chưa tỉnh lại đâu.”
Đồng Duyệt nhìn ông một cái, quật cường lắc đầu.
Ôn Thành lý giải, vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, cười: “Được rồi, nghe lời đi. Nhìn thương thế của Lăng bộ trưởng, còn phải ở lại đây vài ngày lận, nếu em không nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó làm sao vào trận chiến đấu chứ? Về nhà nghỉ ngơi một chút rồi trở lại.”
Đồng Duyệt biết ông nói đúng, lúc này mới gật đầu.
Hắn sức cùng lực kiệt trở lại ký túc xá của bệnh viện, tắm rửa một cái, rồi ngủ say.
Ngày sau này còn rất nhiều, quả thật hắn cần phải duy trì tinh lực, để còn chăm sóc cho người mình yêu nữa.
HẾT PHẦN 04
Mục lục
PHẦN 05
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Khi Lăng Nghị tỉnh lại thì đập vào mắt chính là khuôn mặt của Đồng Duyệt.
Người thanh niên kia mặc áo blue trắng, ngồi bên giường bệnh, ánh nắng cuối thu xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, tựa như một bối cảnh mỹ lệ, tôn thêm khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng khiến người khác thêm chú ý.
Lăng Nghị nhìn hắn nhưng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, giống như nhìn thấy một người bác sĩ hoàn toàn xa lạ, trái tim không hề xao động chút gì.
Đồng Duyệt thấy ông tỉnh lại, lập tức mỉm cười với ông.
Nhớ lại lần đầu tiên khi họ gặp nhau cũng là một ngày thu. Hai năm trôi qua, nhưng chuyện đó tựa như mới xảy ra hôm qua vậy. Khi đó Lăng Nghị cũng đang nằm viện, thời gian trôi qua như chưa từng tồn tại, Đồng Duyệt vừa rảnh rỗi sẽ chạy đến phòng bệnh, sau đó canh giữ bên người ông, mọi chuyện thật tự nhiên.
Lăng Nghị nhìn nụ cười của hắn, liền khách khí mà nói: “Đồng bác sĩ, cảm tạ.” Thanh âm của ông rất nhẹ, cũng rất trầm ổn, không hề thấy sự suy yếu khi bị trọng thương, vẫn là một giọng nói vững vàng tựa như một ngọn thái sơn khiến người khác cảm thấy tin cậy.
Đồng Duyệt ôn hòa cười nói: “Không cần khách khí, Lăng bộ trưởng, đây là nhiệm vụ của tôi mà.”
“Xin thêm một từ phó.” Lăng Nghị cẩn thận tỉ mỉ mà nói, nhưng nét mặt đã có chút nhu hòa.
“Được, Lăng phó bộ trưởng.” Đồng Duyệt càng thêm hớn hở.
Trong mắt Lăng Nghị xẹt qua nét cười, bình tĩnh hỏi: “Đồng bác sĩ, tôi muốn biết khi nào thì tôi có thể xuất viện?”
“Ít nhất 2 tháng.” Đồng Duyệt trở nên rất nghiêm túc. “Với tư cách là bác sĩ chính của ngài, tôi kiến nghị ngài nên tĩnh dưỡng ba tháng.”
Lăng Nghị nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, lại tựa như đang tự mình kiểm tra thân thể của chính mình. Một lát sau, ông mở mắt ra, hờ hững nói: “Được rồi, tôi trị liệu tại bệnh viện 1 tháng, Đồng bác sĩ, coi như tôi xin cậu.”
Đồng Duyệt nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng không hề có biện pháp nào với ông, chỉ có thể trầm mặc một chút, rồi gật đầu.
Hai năm trước, Đồng Duyệt chỉ có nghe ông nói có vài câu, mỗi câu đều súc tích, nhưng vào tai người khác đều mang thêm áp lực nặng nề, khiến bất kì ai nghe thấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, không ai dám phản bác, cũng y như mình hiện giờ, rõ ràng ông là bệnh nhân của mình, mình là bác sĩ của ông, nhưng vẫn bị ông nắm mũi, hoàn toàn không thể xen vào ngăn cản.
Trên phương diện trị liệu, Lăng Nghị rất hợp tác, ngọn nguồn thân thể của ông rất sâu, nên rất mau lành thương. Chỉ là, sau đó không lâu, có không ít thuộc hạ của ông qua lại phòng bệnh liên tục, mang văn kiện đến chỗ ông để ông duyệt ký tên. Bên giường của ông cũng có một chiếc laptop, có kết nối mạng với Bộ Quốc An, chỉ huy hoặc tham dự các cuộc họp thông qua internet. Ngoại trừ thời gian kiểm tra cùng tiêm thuốc ra, ngay cả lúc truyền dịch ông cũng làm việc.
Đồng Duyệt nhìn thấy liền thấy rất đau lòng. Ngay lúc Lăng Nghị công tác thì luôn có bảo vệ canh giữ ngay trước cửa phòng ông, thể hiện bộ dáng người không phận sự cấm vào, khiến hắn trong lúc nhất thời cũng không biết có nên vào can thiệp hay không. Mấy y tá bác sĩ ở đây ai cũng thần quỷ không sợ hãi, thế nhưng lúc này cũng không ai dám tùy tiện bước vào phòng Lăng Nghị, càng khiến hắn thêm nhiều áp lực.
Chung quanh Lăng Nghị tựa như luôn phảng phất có một bức tường đồng vách sắt ngăn cách ông với thế giới bên ngoài. Khiến hắn không thể nào phá vỡ nó để bước vào, chân chính tiếp xúc với ông.
Đầu mùa đông, những cơn mưa ngâu liên tục xuất hiện, hoàng hôn luôn sớm xuất hiện, bao phủ toàn bộ thành Bắc Kinh.
Bệnh viện có hệ thống sưởi ấm độc lập, khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân. Đồng Duyệt đã tan ca, nhưng vẫn ở lại văn phòng không đi đâu cả. Hắn cởi bỏ áo blue, mặc áo len sợi đen cùng áo lót nhung sáng, cầm một ly cà phê đứng ngay cửa sổ, nhìn cơn mưa phùn đang bao phủ toàn bộ thế giới.
Thất thần một chút, hắn cảm thấy đói bụng, nên buông ly xuống, nhìn đồng hồ. Suy nghĩ chốc lát, hắn quyết tâm, đi ra văn phòng đến thẳng phòng bệnh Lăng Nghị.
Đèn đầu giường vẫn còn mở, ánh sáng nhu hòa, Lăng Nghị đang ngồi dựa lưng vào thành giường bệnh, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính trước mặt, thỉnh thoảng gõ bàn phím vài cái, hiển nhiên là đang làm việc.
Những bảo vệ canh giữ ở cửa giờ đã lui ra canh giữ cửa chính của khu Đặc Biệt Y Liệu, nên phòng bệnh giờ chỉ còn một mình Lăng Nghị. Đồng Duyệt bước đi vào, không hề nói gì mà cầm lấy máy vi tính của ông.
Lăng Nghị liền đưa tay chặn tay hắn lại, cười với hắn: “Được rồi, được rồi, Đồng bác sĩ, cho tôi thêm 10′ nữa đi.”
Đồng Duyệt xụ mặt, làm bộ nhìn đồng hồ, rồi ngồi xuống bên giường ông, tư thế biểu thị rất rõ, hôm nay 1′ hắn cũng không thỏa hiệp.
Lăng Nghị cảm thấy tức cười, ghi vài ký hiệu lên mấy văn kiện, để ngày mai có thể xem trước, sau đó đóng máy tính lại.
Đồng Duyệt thấy ông nghe lời, liền thỏa mãn nở nụ cười, rồi đứng dậy cầm lấy máy vi tính, cất vào trong tủ quần áo, ôn hòa mà nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi. Anh có muốn đi toilet trước không?”
Lăng Nghị lần đầu tiên thấy hắn không mặc áo blue cũng không mặc âu phục chính thức, nhìn tựa như một sinh viên vẫn còn đang đi học, nhưng khí chất vẫn rất tao nhã giống như một vị học giả trưởng thành. Không biết từ lúc nào mà hắn đã không còn dùng từ “Ngài” xưng hô với ông nữa, cũng không còn dùng chức vị để xưng hô, nghe qua cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng thân thiết. Khoảng cách giữa hai người cứ như vậy càng lúc càng được thu hẹp, khiến Lăng Nghị tự nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Đợi khi ông ra khỏi toilet thì y tá đã bưng cơm tối đến.
Ba bữa cơm hằng ngày của Lăng Nghị đều do chính bệnh viện đặc biệt chế biến theo chế độ dinh dưỡng riêng, do đầu bếp cao cấp làm, nhưng bản thân ông lại không thể hiện thích hay ghét, dù là món gì, ông cũng ăn được, đến bây giờ cũng không xoi mói, lại càng không thể hiện mình đặc biệt muốn ăn món gì, khiến người ta cảm thấy rất khó đoán.
Đồng Duyệt muốn chăm sóc cho ông, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông là bộ trưởng, bên người có khi là trợ lý, thư ký, cảnh vệ, nữ giúp việc, mà bản thân ông luôn tỏ ra đạm bạc với sự hưởng thụ vật chất, khiến hắn không thể biết được chính xác ông thích ghét cái gì. Hiện tại thương thế của ông vẫn còn rất nghiêm trọng, mất rất nhiều máu, không thể đi lại nhiều, ngoại trừ kiên trì chính mình tự đi vệ sinh ra, ông không được đi đâu một mình, ngay cả tản bộ cũng không được. Ngoại trừ khi công tác, bình thường ông nằm ở phòng bệnh cũng chỉ đơn giản là xem TV, phần lớn là kênh tin tức, đôi lúc coi kênh thể thao. Thật không thể tin được trên thế giới còn có 1 người như vậy, cứ như kim không thể xuyên, nước không thể dính vậy. Mỗi lần Đồng Duyệt nhớ lại đều âm thầm nhíu mày.
Nhưng hắn không hề biết, trên thế giới này, ngoại trừ hắn ra, không ai dám đưa tay lấy máy vi tính của Lăng Nghị. Kỳ thực chút bất tri bất giác. Lăng Nghị đã mở rộng tiêu chuẩn của mình, đã khoan nhượng cho sự xâm nhập của hắn vào vùng cấm địa của ông rồi.
Đồng Duyệt bảo y tá rời đi, còn chính mình kéo bàn ăn ngay giường bệnh lên, sau đó lần lượt bưng đồ ăn sắp lên bàn, định xới cơm đầy đưa cho ông, nhưng sợ ông không ăn hết nên cuối cùng chỉ xới có nửa chén.
Ngoại trừ mấy ngày đầu thực sự nhúc nhích không được ra, Lăng Nghị vẫn không để bất kì ai đút ông ăn, kiên trì tự mình ăn.
Đồng Duyệt điều chỉnh độ cao đầu giường của ông xong, sau đó kê một cái gối mềm phía sau lưng ông, lúc này mới mỉm cười nói: “Được rồi, ăn đi.”
Lăng Nghị nhìn chén cơm bên cạnh, nói với hắn: “Cậu cũng ăn đi. Nhiều món như vậy, sao tôi có thể ăn hết được?”
Đồng Duyệt rất hài lòng, cầm lấy cái chén không dùng để dành đựng canh cho ông, xới cơm vào, sau đó đứng bên cạnh đầu giường, cùng ông ăn cơm.
Lăng Nghị mở TV, nhìn kênh CNN.
Tiếng Anh của Đồng Duyệt cũng rất tốt, yên lặng vừa ăn vừa xem TV, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chén cơm của ông, coi có cần phải xới thêm hay không, đôi lúc lấy khăn giấy đặt bên đầu giường đưa cho ông.
Lăng Nghị không có từ chối sự chăm sóc của hắn. Người thanh niên này ngoại trừ phần tâm tư đặc biệt mà ông đã hiểu rõ từ lâu ra, còn lại luôn cư xử đúng mực, không khiến ông khó xử, vì hắn cũng vậy với những người khác, đều luôn giữ đúng khoảng cách an toàn với người khác mà tiến hành việc chữa trị. Từ xưa tới nay, có không ít người nỗ lực theo đuổi ông, hoặc hướng ông biểu đạt tình cảm, nhưng ông luôn bất động thanh sắc tùy người mà có sự từ chối mạnh hay nhẹ, khiến người ta lui binh. Bất quá, vị bác sĩ này tuy nhìn trẻ tuổi nho nhã nhưng lại vô cùng cứng đầu, thường thay y tá đến tự mình chăm sóc cho ông. Ông đã từng uyển chuyển yêu cầu chuyện này nên để cho các y tá tới làm, nhưng người thanh niên này lại lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi là bác sĩ chính của anh, anh phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, nên phối hợp với tôi đi.”
Lý do này nghe qua quả thật quang minh chính đại, khiến ông không thể nào chống cãi, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý. Dù sao khi ông xuất viện rồi, vị bác sĩ tuổi trẻ mà tài hoa hơn người này cũng không còn đường nào tiếp xúc với ông được nữa. Sau đó, thời gian sẽ dần xóa đi chấp niệm của hắn, khiến hắn phải tự mình từ bỏ, tìm người bạn đời thích hợp, trải qua một cuộc sống bình thường.
Ăn cơm xong, Đồng Duyệt dọn dẹp chén đũa trên bàn, sau đó đẩy xe đựng đồ ăn ra ngoài phòng, đặt ở hành lang, một lát tự nhiên sẽ có lao công đến thu dọn.
Trong phòng có trang bị máy thông khí, nhanh chóng thu hết toàn bộ mùi thức ăn, khiến không khí trở nên thông thoáng hơn.
Đồng Duyệt vắt một chiếc khăn nóng đưa đến cho Lăng Nghị để lau mặt cùng tay. Hắn đứng bên giường, chờ ông lau xong thì đem khăn vào lại trong toilet.
Lúc này, cánh cửa phòng bệnh đang được khép hờ chợt mở ra.
Đứng ngay trước cửa là một người thiếu niên thanh tú.
HẾT PHẦN 05
Mục lục PHẦN 06
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Vóc người cậu cao gầy, đôi mắt trong như mặt nước lại vô cùng an tĩnh nhìn thẳng vào hai người bọn hắn, đôi môi mỏng có chút ẩm ướt, dưới ngọn đèn lại càng thêm tỏa sáng. Cậu mặc một chiếc áo len đội đầu màu xám đậm, bên ngoài là một khoác màu đen, quần jean cũng màu đen, trong sự trầm tĩnh lại dường như ẩn chứa một chút khí chất kì lạ, khiến người khác không dám khinh thường.
Không chỉ Đồng Duyệt, chỉ sợ bất kì ai vừa thấy đều biết, cậu ta cùng Lăng Nghị tuyệt đối có quan hệ huyết thống, hai người từ tướng mạo đến khí chất đều cực kỳ giống nhau.
Lăng Nghị nhìn cậu một cái, sau đó vắt cái khăn ngay tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng hỏi: “Mới về sao?”
“Dạ.” Người thiếu niên kia dựng cây dù ngay tường cạnh cửa phòng xong, sau đó từ tốn đi đến. “Cha, cha thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn rồi.” Lăng Nghị ôn hòa giới thiệu. “Đồng bác sĩ, đây là con trai tôi, Lăng Tử Hàn. Tử Hàn, hắn là bác sĩ chính của cha, Đồng bác sĩ.”
Lăng Tử Hàn lễ phép hơi khom người chào hắn: “Đồng bác sĩ, cám ơn ngài đã chăm sóc cho cha con.”
Đồng Duyệt nghe đối thoại giữa hai người bọn họ, cảm thấy rất kỳ lạ. Thông thường trong mấy tình huống này, thường một đứa trẻ từ nhỏ đã mất mẹ, giờ gặp được cha, chẳng phải sẽ thường hưng phấn nhảy nhót hay sao? Nhất là một người cha quyền cao chức trọng như Lăng Nghị như vậy, thường phải nghĩ rằng con trai ông chắc là được nuông chiều từ bé, chẳng phải lúc này sẽ làm nũng hay sao? Nhưng đứa trẻ này lại có thể trưởng thành đến mức khó tin được.
Thấy Lăng Tử Hàn khách khí như vậy, hắn có chút do dự, vẫn theo sự xưng hô thông thường mà chào lại: “Lăng công tử.”
Người thiếu niên này giống như đã quen được gọi như vậy, nên không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ yên lặng nhìn cha mình, trong mắt có chút thân thiết.
Lăng Nghị dựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi cậu: “Toàn bộ khóa học lần này đều hoàn thành rồi à?”
“Đúng vậy, đều hoàn thành rồi.” Lăng Tử Hàn lẳng lặng đáp. “Con chờ khảo hạnh xong thì lập tức về.”
“Ừ, hôm nay cha có thấy thành tích của các con rồi.” Lăng Nghị thoả mãn nhìn con trai mình. “Của con toàn bộ đều là A+, cha rất vui.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tử Hàn dường như có chút tiếu ý: “Cha vui là được rồi.”
Đồng Duyệt nghe xong hai câu thì đã rót một ly trà cho Lăng Tử Hàn, đặt bên cạnh tủ đầu giường, gần chỗ cậu ngồi. Lăng Tử Hàn nhanh chóng nói: “Cám ơn Đồng bác sĩ.”
“Không cần khách khí.” Đồng Duyệt ôn hòa cười. “Các người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài trước.”
Lăng Nghị mỉm cười gật đầu với hắn.
Đồng Duyệt thấy nụ cười của ông, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, liền chậm rãi đẩy cửa ra ngoài.
Lăng Tử Hàn nhìn hắn rời khỏi phòng, bỗng nhiên nói: “Đồng bác sĩ rất tốt.”
Lăng Nghị hờ hững nói: “Phải, hắn là một bác sĩ tốt.”
“Nhưng giờ chú ấy không có mặc áo blouse.” Thần tình Lăng Tử Hàn cũng rất đạm. “Con thấy chú ấy rất quan tâm tới cha.”
Lăng Nghị bình tĩnh mà nói: “Hắn chỉ đang làm thay công việc của y tá mà thôi.”
Lăng T
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lần đầu tiên Đồng Duyệt gặp Lăng Nghị, hoàn toàn không hề nghĩ rằng cuộc đời mình từ nay về sau sẽ vì người đó mà thay đổi.
Năm đó, hắn 25 tuổi, đang là sinh viên tại trường y trực thuộc Viện nghiên cứu thành phố, ngành Sinh vật học. Hắn là một thanh niên có tài, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ ưu tú, 15 tuổi đã có thể giành được giải nhất cuộc thi Olympic Hóa học, vài trường đại học danh tiếng liền đến tìm hắn, dự định mời hắn về học tại trường. Cuối cùng hắn lựa chọn trường đại học y thành phố, quyết chí trở thành 1 bác sĩ ưu tú nhất. Sau khi đại học y khoa thành phố sát nhập vào đại học y khoa Bắc Kinh, đã trở thành viện y học số một nhất nước. Gian khổ học hết 8 năm ở đây, hắn không chỉ có được bằng bác sĩ, mà còn có không ít danh tiếng, vài bài luận nghiên cứu của hắn đều được đăng trên các tạp chí y học có tiếng cả trong lẫn ngoài nước, làm chấn động không ít. Thậm chí hắn còn tham dự một luận án nghiên cứu khám phá các loại gien mới có thể chữa trị được một số bệnh nan y, mang lại hiệu quả không nhỏ, cứu được rất nhiều sinh mạng. Hắn có tướng mạo tú mỹ, khí chất ưu nhã, cử chỉ nhã nhặn, được y học quốc nội xưng là “Bạch y tú sĩ “.
Đối với những lời khen ngợi giống nhau cứ như như thủy triều đều đặn tới này, hắn không hề có ý để tâm, chỉ chuyên tâm lo cho nghiên cứu của mình, nhưng không có nghĩa là hắn không để ý đến những việc bên ngoài xã hội. Vào năm thứ 5 đại học, hắn đã hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, được cử đi học nghiên cứu sinh, còn lại nửa năm trống hắn quyết định đi làm công tác xã hội cứu giúp người tại một khu vắng người ở vùng cao nguyên Tây Bộ. Bệnh gì hắn cũng khám, thời gian đầu mới ra khám bệnh hắn học tập theo Lạt Ma, học hỏi các phương thuốc cổ truyền ở vùng này, khi trở về hắn chẳng bao giờ nói đến lúc lên cao nguyên hắn đã gặp phản ứng áp suất cao nguyên khổ cực như thế nào, đi khám bệnh tại nhà dân thì gặp cảnh đất đá xói mòn nguy hiểm như thế nào, sau khi cứu sống người dân ở đâu cảm kích hắn như thế nào, chỉ nói hắn học được nhiều thứ trong nền y học truyền thống Tây Tạng ra sao mà thôi.
Ngay lúc đó, nghiên cứu về phương pháp chữa bệnh của hắn đã có những kết quả rõ ràng, được giới y học trong ngoài nước quan tâm.
Vừa khai giảng không lâu, ngay vào lúc tiết trời vào thu, thầy của hắn, viện trưởng Tôn Tư Tề gọi hắn tới văn phòng, cười nói: “Tiểu Đồng, bệnh viện 643 trực thuộc quốc gia có một đề án quan trọng, muốn thầy cùng em tham gia. Thầy cảm thấy rất hứng thú, còn em thấy sao?”
Hắn xem qua kế hoạch nghiên cứu. Đó là một đề án thuộc đỉnh cao thế giới, bất kì người có niềm say mê nghiên cứu học thuật đều được mong muốn được thêm vào đây. Tất nhiên hắn không hề do dự liền đồng ý.
Ngày thứ hai, hai thầy trò đến bệnh viện 643 báo danh.
Ở đây tập trung rất nhiều chuyên gia cấp quốc tế cùng những danh y mà hắn ngưỡng mộ đã lâu, trước đây cũng từng đến đây tham gia mấy buổi hội thảo nghiên cứu và thảo luận học thuật, những chỉ giới hạn ở một số khu vực cho phép người bên ngoài vào, còn chỗ Đặc Biệt Y Liệu phía sau thì hoàn toàn phong tỏa, hơn nữa còn được thủ vệ rất nghiêm mật. Từ cửa trước bọn họ có thể thấy được khuôn viên được trang trí y như cảnh sắc Giang Nam, rất đẹp, cho rằng đây là nơi để các cấp lãnh đạo trung ương đến đây nằm viện trị liệu.
Lúc này đây, sau khi bọn họ báo danh xong liền được được vào một khu vực bí mật.
Viện trưởng bệnh viện 643 là một chuyên gia ngoại khoa não nổi danh quốc tế, Ôn Thành. Thấy Tôn Tư Tề tiến đến, ông lập tức mỉm cười đứng dậy từ sau bàn công tác, nhiệt tình bắt tay: “Ông bạn già, đã lâu rồi không gặp.”
Tôn Tư Tề cười hì hì nói: “Người nổi tiếng như ông luôn bận rộn, tôi sao dám quấy rối chứ.”
“Tôi thấy hình như là đang mắng tôi đấy.” Ôn Thành nắm tay, sau đó cởi mở mà đánh nhẹ vào vai Tôn Tư Tề, sau đó đưa tay đến phía Đồng Duyệt ở đằng sau. “Tiểu Đồng, hoan nghênh hoan nghênh.”
Đồng Duyệt có chút ngại ngùng mà nói: “Ôn viện trưởng, có thể làm việc cùng thầy, em cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Quả nhiên không hổ danh là ‘Bạch y tú sĩ’, thực sự là phong độ ưu nhã.” Ôn Thành thân thiết cười nói. “Khác hẳn thầy của em lúc mới ra nghề, cứ như là một tướng cướp vậy, chẳng khác gì trí thức quét rác.”
“Này, ông là muốn gây xích mích mối quan hệ thầy trò của chúng tôi đấy à, có âm mưu gì đấy hả?” Tôn Tư Tề cười mắng. “Đừng có đứng trước mặt học trò của tôi giấu cái đuôi sói của ông, nó không có ngốc đâu.”
“Đúng vậy, tôi muốn phá hoại đó, thế nào? Không được à?” Ôn Thành cười ha ha, lập tức chuyển hướng Đồng Duyệt, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng. “Tiểu Đồng, vốn dĩ thầy muốn đích thân hướng dẫn em, nhưng rốt cục lại bị tên Tôn Khỉ này cướp mất, em thử hỏi xem thầy có tức hay không?”
“Hừ, tôi mà là Tôn Ngộ Không, thì ông chính là Bạch Mã Ôn đó? Chúng ta tám lạng nửa cân, đừng có đụng chạm đến nhau.” Tôn Tư Tề không hề khách khí liền đáp trả.
Hai người bọn họ trong giới y học Trung Quốc đều là ngôi sao sáng, nhưng lúc này đấu võ mồm chẳng khác gì những đứa trẻ nhỏ, khiến người ta thấy đều mắc cười. Đồng Duyệt đứng một bên mỉm cười nhìn, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ tình cảm 10 năm bạn hữu giữa hai người họ.
Ôn Thành mời hai người họ ngồi xuống, rót trà, rồi sau đó ngồi xuống bàn công tác, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Về mặt học thuật, tôi không muốn nói nhiều, cứ tiến hành theo kế hoạch mà thôi. Đợi 1 lát nữa toàn bộ người trong tổ chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp, để mọi người làm quen, sau đó sẽ thảo luận về kế hoạch công tác này. Nhưng tôi muốn đặc biệt căn dặn hai người hai điều, một, công tác này của chúng ta phải tuyệt đối bảo mật, không được tiết lộ với bất kì ai nửa chữ. Hai, bệnh tình của những bệnh nhân nằm ở đây, thân phận cùng những tình huống liên quan của họ không được quan tâm đến, nếu chưa cho phép, tuyệt đối không được bước vào phòng bệnh. Rõ chưa?”
Tôn Tư Tề lập tức gật đầu: “Rõ.”
Đồng Duyệt cũng trả lời: ” Dạ rõ.”
Ôn Thành mỉm cười: “Vậy giờ chúng ta lập tức đến phòng họp đi.”
Từ sau ngày hôm đó, nơi công tác của Đồng Duyệt chuyển từ viện nghiên cứu sang chỗ Đặc Biệt Y Liệu thuộc bệnh viện 643.
Nơi này có những thiết bị vô cùng tiên tiến, còn có không ít chuyên gia ưu tú nhất, hắn là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng không có ai dám khinh thường hắn. Bởi vì kinh phí nghiên cứu rất nhiều, nên các tổ thuộc các mục đề án không vì tranh đoạt kinh phí mà phá hoại lẫn nhau, trái lại còn thêm hợp tác chặt chẽ. Đồng Duyệt ở đây không lâu thì phát hiện được, người ở đây, dù danh tiếng cao cỡ nào, dù nghiên cứu lĩnh vực gì thì đều có chung một đặc điểm, ngoài lý trí của một học giả và sự rèn luyện thực hành trong công việc ra tất cả đều tràn ngập nhiệt tình.
Trong cuộc họp đầu tiên, mỗi tổ đều vui vẻ nhận ra rằng, mọi người không hẹn mà cùng toàn lực hướng về phía trước, mong muốn có thể gắn kết các kết quả nghiên cứu lại với nhau, đẩy nhanh tiến độ, rất ăn ý. Sau khi kết thúc, tất cả mọi người nở nụ cười, cảm giác rất vui sướng.
Đồng Duyệt rất thích nơi này, từ công tác cho đến cuộc sống.
Thỉnh thoảng, sau khi ăn xong bữa trưa hoặc bữa tối, hắn sẽ tới ngồi bên bể phun nước một chút, không thì tản bộ ngoài sân cỏ. Phong cảnh ở đây tuyệt hảo nhưng chưa hề nhìn thấy người nào cả, đôi lúc chỉ có ánh mặt trời vàng nhạt đằng xa tỏa sáng bao phủ đài phun nước, dần dần xuất hiện từng cầu vồng, cũng có không ít chim chóc bay khắp sân. Mỗi lần Đồng Duyệt ngồi ở đây, đều cảm thấy giống như đang ở trong 1 trấn nhỏ ở Giang Nam hoặc 1 khu phố nhỏ ở Âu Châu, hoàn toàn không hề thấy như mình đang ở chốn phồn hoa Bắc Kinh.
Lúc này đang là mùa thu, là mùa đẹp nhất Bắc Kinh, nghiên cứu của Đồng Duyệt đạt được một ít tiến triển có tính đột phá, trong lòng hắn rất vui. Bản thân hắn là thanh niên, khi vui thì sẽ lập tức mất đi cảm giác rụt rè cùng sự cảnh giác bình thường.
Lúc ăn xong bữa trưa, các giáo sư, chuyên gia có tuổi đều sẽ đi ngủ trưa, còn hắn thì như cũ, bước đi thong thả bước ra tòa nhà, chậm rãi tản bộ trên bãi cỏ.
Lúc này đây, hắn ngoài ý muốn thấy có một người ngồi vào băng ghế dài hắn hay ngồi.
Người kia nhìn qua cũng hơn 30, nhưng khí chất rất trầm ổn. Ông ngồi tựa lưng vào thành ghế, xuất thần nhìn đám chim chóc đang bay lượn trên bãi cỏ, nhìn rất an tĩnh.
Đồng Duyệt khó có dịp được nhìn thấy người ở nơi đây, nên nhịn không được liền bước lên.
Nhưng chưa kịp đến gần thì người kia đã quay đầu qua, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, như một lưỡi dao nhọn sắc bén thiếu chút nữa cắt ngang da thịt hắn, khiến hắn thấy sợ hãi.
Đồng Duyệt theo bản năng dừng bước.
HẾT PHẦN 1
Mục lục
PHẦN 02
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Người nọ nhìn hắn chốc lát, ánh mắt liền thu lại, trở nên bình tĩnh không gợn sóng. Ông quay đầu lại tiếp tục nhìn đám chim chóc kia.
Đồng Duyệt tỉ mỉ đánh giá ông.
Ông mặc một bộ đồ vải bông màu thâm lam sắc, trông rất giống một bộ đồ thường, bộ quần áo khiến cho sắc mặt của ông có chút tái nhợt, tựa như một pho tượng cẩm thạch. Dù đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được tướng người cao to của ông. Khuôn mặt tuấn dật có đường viền rõ ràng, khí chất tao nhã ẩn chứa chút uy nghiêm mơ hồ. Dù thế nào đi nữa cũng thấy ông không giống như người bình thường.
Từ sau 15 tuổi bước vào đại học, người Đồng Duyệt gặp đều là người trong giới y học, nên nghĩ có lẽ ông cũng là một trong những bác sĩ của bệnh viện 643 hoặc là chuyên gia thuộc các tiểu tổ nghiên cứu.
Hôm nay tâm tình của hắn rất vui, dù sao cũng còn trẻ nên khó tránh được việc kiềm chế không được sự hưng phấn trong lòng, muốn tâm sự với ai đó, nên quyết định tiến đến chỗ ông ngồi xuống bên cạnh.
Người nọ đưa mắt nhìn hắn, không có biểu cảm nào.
Đồng Duyệt mỉm cười nói: “Anh cũng thuộc tổ nghiên cứu à? Sao trước đây chưa từng thấy qua anh?”
Người nọ không hé răng, bình tĩnh đưa mắt nhìn bãi cỏ trước mặt.
Đồng Duyệt cũng đưa mắt nhìn bãi cỏ trước mắt cùng đám chim chóc nhảy nhót vui vẻ kia, cười nói: “Tôi tới đây cũng mấy ngày rồi, chưa từng thấy có người nào khác ở đây cả. Anh xem mấy chú chim này, quả thực tưởng chúng đang ở thiên đường của riêng mình vậy. Tôi chưa từng nghĩ ở giữa thành Bắc Kinh lại có một nơi thế này, nhất là khi nó nằm trong một bệnh viện nữa chứ.”
Người thanh niên tuấn mỹ tuổi trẻ này tràn đầy khí tức ấm áp, thanh âm chứa đựng sự hớn hở rốt cục khiến trên mặt người kia cũng phải xuất hiện chút tiếu ý. Ông hơi hơi gật đầu.
Đồng Duyệt nhìn nụ cười mỉm của ông, chẳng biết thế nào, bỗng nhiên lại thấy mừng rỡ vui mừng. Hắn nhịn không được hỏi: “Anh thuộc tổ nào vậy? Gần đây có tiến triển thuận lợi không?”
Người nọ nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu thuộc tổ nào? Gần đây có tiến triển thuận lợi không?”
Đồng Duyệt hài lòng vươn tay về phía ông: “Tôi tên Đồng Duyệt, thuộc tổ 3.”
Người nọ không nói gì, chỉ đưa tay bắt tay với hắn, nụ cười trên mặt rất nhẹ.
Đồng Duyệt vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui phát hiện mới của mình, ngẩng đầu nhìn đám mây xanh trên bầu trời, bỗng nhiên cảm khái mà nói: “Bầu trời như vậy, khiến tôi nhớ tới cao nguyên.”
“Vậy à?” Thanh âm người nọ rất nhẹ. “Vậy cậu từng đi qua cao nguyên nào rồi?”
“Cao nguyên Tibet.” Đồng Duyệt Hài lòng mà nhìn bầu trời xanh thẳm. “Tôi ở Tây Tạng hơn nửa năm. Đó thật sự là một nơi thần kỳ mỹ lệ.”
“Đúng vậy.” Người nọ đồng ý. “Là một nơi rất tốt.”
“Đáng tiếc, ô nhiễm môi trường càng ngày càng nghiêm trọng. bắt đầu có tuyến đường cao tốc, mang rất nhiều du khách đến nơi đẹp đứng thứ ba thế giới, nhưng đồng thời cũng mang đến cho nơi đó sự ô nhiễm.” Đồng Duyệt ôn hòa mà nói, nhưng lại không giống như mấy nhà văn hóa đang kích động kêu gọi sự ủng hộ. Nét mặt hắn rất thản nhiên, lại lý trí bình tĩnh, càng khiến người khác thêm chấn động.
Người nọ cũng không có giống như mấy người nhiều chuyện, sẽ há mồm hỏi lại “Lẽ nào cậu không phải là một trong những du khách đó hay sao?”. Ông chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Xã hội phát triển luôn đi kèm với một cái giá nhất định. Nói tóm lại, ô nhiễm càng nhiều cũng chính do sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật mà thôi, không phải vì có thêm mấy người du khách mà ô nhiễm.”
“Đúng vậy, anh nói rất đúng.” Đồng Duyệt thở dài. “Khoa học kỹ thuật cùng tự nhiên, có đôi khi lại đối lập nhau, thật khiến người khác khó xử.”
Người nọ cười, gật đầu.
Lúc này, có mấy y tá chạy ra từ trong tòa nhà, tản ra bốn phía như đang tìm kiếm ai đó.
Rất nhanh, có một y tá thấy bọn họ, liền gọi những người khác: “Ở chỗ này, ở chỗ này.”
Lập tức có người đẩy xe lăn chạy tới chỗ bọn họ.
Người nọ thầm than nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy.
Đồng Duyệt có chút không hiểu, cũng đứng lên theo.
Mấy y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt nhanh chân chạy tới, đưa tay dìu ông, khẩn cấp nói: “Lăng bộ trưởng, sao ngài lại đi ra đây? Bác sĩ nói, ngài cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Người nọ né cánh tay của mấy cô y tá, thong thả nói: “Đừng có tự tiện thăng chức cho tôi như vậy, tôi mới là phó mà thôi.” Thanh âm của ông rất ôn hòa, nhưng lại kiên định vô cùng.
Trong mắt Đồng Duyệt mà nói, y tá trong bệnh viện này không sợ trời không sợ đất, tuy rằng thái độ trước mặt bệnh nhân rất tốt, nhưng lại vô cùng có quyền uy, rất tuân thủ căn dặn của bác sĩ vì vậy luôn bắt bệnh nhân không được làm trái, bình thường vui thì cười, tức giận thì mắng, rất tùy hứng, chưa từng sợ ai qua. Lúc này, người nọ chỉ hờ hững nói 1 câu, đã khiến nét mặt của các cô phải biến, nhanh chóng lùi người về sau, lập tức đổi giọng: “Lăng phó bộ trưởng, ngài nên cùng chúng tôi về phòng thôi.”
Người nọ hơi hơi gật đầu một cái: “Được.”
Xe lăn đặt trước mặt ông, y tá mời ông ngồi xuống.
Người nọ có chút do dự, dường như không có ý định làm khó mấy cô y tá nên bước lên hai bước, ngồi xuống xe lăn.
Lúc này, Đồng Duyệt mới nhìn thấy được, bước chân của ông rất tập tễnh, cử động không được thuận tiện cho lắm.
Người nọ cười cười với hắn xong rồi bảo y tá đẩy đi.
Giờ Đồng Duyệt đã biết, ông không phải là chuyên gia trong mấy tổ nghiên cứu, mà là bệnh nhân. Hắn nhìn bóng lưng người nọ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất kì lạ, đây là việc mà trước giờ hắn chưa từng gặp qua bao giờ, trong lúc nhất thời tim đập có chút loạn.
Buổi chiều, Ôn Thành gọi hắn tới văn phòng, nét mặt rất nghiêm, không hề có ý vui đùa nào cả: “Tiểu Đồng, hôm nay sau giờ trưa em ra sân vườn nói chuyện cùng với 1 người, phải không?”
“Dạ đúng.” Đồng Duyệt cười, gật đầu. “Đây là lần đầu tiên em thấy có người ngoài ở đây.”
Ôn Thành khẽ nhíu mày: “Em đã nói với người đó những chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ nói nói chuyện phiếm mà thôi, nói đến vấn đề ô nhiễm ở vùng cao nguyên Tibet.” Đồng Duyệt nhìn ông, có chút vô cùng kinh ngạc. “Sao vậy? Em không được nói chuyện với người đó sao?”
“Không phải.” Ôn Thành nhẹ nhàng thở dài. “Nói chuyện thì có thể, đó cũng không phải khu bệnh riêng, đây dù sao cũng là khu công cộng, hai người gặp nhau, nói chuyện một chút cũng không phải vấn đề gì lớn. Bất quá, ngoại trừ nói đến cao nguyên Tibet ra, em còn nói gì khác nữa không?”
Đồng Duyệt nhớ lại một chút, bỗng nhiên nói: “Em cho rằng người đó cũng là một trong những chuyên gia trong tổ nghiên cứu của chúng ta, cho nên hỏi người đó ở tổ nào?”
“Người đó có trả lời không?” Thanh âm Ôn Thành rất dịu dàng. Tóc mai của ông đã có màu muối tiêu, nhìn qua rất chững chạc nhã nhặn, ánh mắt nhìn Đồng Duyệt giống như đang nhìn một hậu bối trong nhà mình vậy, vừa thân thiết vừa quan tâm.
Đồng Duyệt nghe câu hỏi của ông xong, suy nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ ra, là người đó hoàn toàn không hề nói gì đến những vấn đề liên quan đến công việc. Hắn gật đầu: “Người đó còn kín miệng hơn em nhiều lắm.”
“Em biết là được rồi.” Ôn Thành mỉm cười. “Người đó nói thầy bảo em, sau này nếu có gặp người lạ, nhất định không được nói về công việc của bản thân mình. Em chưa từng trải qua những huấn luyện về bảo mật một cách nghiêm túc, nên người đó không tiện trách mắng em. Bất quá, người đó cho rằng thầy chưa từng dặn dò em tầm quan trọng của việc bảo mật ở đây, nên xem đây là thất trách của thầy. Đương nhiên, quả thật bản thân thầy cũng chưa từng đặt nặng chuyện này với em, nên quả thật là lỗi của thầy.”
Đồng Duyệt thiếu kiên nhẫn, bỗng nhiên đứng dậy. “Ôn viện trưởng, có phải người đó muốn xử phạt thầy hay không? Em đi tìm người đó giải thích, đây là lỗi của em, không liên quan đến thầy.”
“Không cần đâu.” Ôn Thành cười khoát tay. “Ngồi đi. Bản thân em cũng chưa từng nói rõ làm lộ ra bí mật nào cả, nên xem là may mắn, chúng ta chỉ bị cảnh cáo nhẹ mà thôi, không bị xử phạt đâu.”
Đồng Duyệt có chút nghi hoặc: “Người đó … là ai vậy?”
Ôn Thành có chút do dự, mỉm cười nói: “Nói cho em biết cũng không sao, dù sao thời gian chuyên gia tiến hành luận chứng vào lúc cuối thì ngài ấy cũng phải xuất hiện mà thôi. Ngài ấy là Phó bộ trưởng Bộ Quốc An, Lăng Nghị, là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta. Những đề tài nghiên cứu lần này của tổ chúng ta là do ngài ấy nghiệm thu.”
“À.” Đồng Duyệt chưa từng nghe nói qua về người này, cho nên nét mặt rất bình thản. “Người đó đến kiểm tra công tác sao? Sao lại ngồi xe lăn?”
Ôn Thành có thể coi như vô cùng thiên vị đối với vị bác sĩ vừa trẻ tuổi đẹp trai vừa có tài này, nên không hề giấu giếm gì, khác hẳn với những người khác, nên hòa ái nói: “Không, ngài ấy bị thương, nên trị liệu ở đây.”
Đồng Duyệt giật mình: “Bị thương? Không phải ngài ấy là phó bộ trưởng sao? Sao lại bị thương được chứ?”
Ôn Thành thấy hắn với sự đời quả thật có chút ngây thơ, nên không khỏi khoái trá nở nụ cười: “Có lẽ em chưa từng nghe nói qua về ngài ấy, đây cũng không có gì lạ, người biết ngài ấy quả thật không nhiều, phần lớn đều là người trong hệ thống Quốc Phòng cùng Quốc An. Ngài ấy được gọi là ‘Quốc An đệ nhất dũng sĩ’, luôn là một tấm gương sáng cho các chiến sĩ tuyến dưới, hay đi đầu, nên bị thương cũng không đáng ngạc nhiên. Bất quá, thầy phải nói lại cho em biết một lần nữa, ở chỗ này nghe thấy bất kì chuyện gì đi nữa cũng không được tiết lộ với bất kì ai. Lúc nói chuyện phiếm càng cần phải chú ý, đừng để lộ ra bất kỳ điều gì về những người ở đây cho ai khác.”
“Dạ, em hiểu rồi.” Đồng Duyệt lập tức nghiêm túc trả lời.
HẾT PHẦN 02
Mục lục
PHẦN 03
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Từ sau lần đó mọi việc đều trở lại bình thường, Đồng Duyệt vẫn nhận được các sự ủng hộ và hỗ trợ để tiếp tục đề tài nghiên cứu của mình. Hắn cũng không còn gặp lại người được xem là đại danh đỉnh đỉnh Lăng Nghị nữa.
Nhà của hắn ở Thượng Hải, ở trọ tại Bắc Kinh, hiện tại thì đã chuyển đến bệnh viện 643, bệnh viện cung cấp cho mỗi tổ nghiên cứu một ký túc xá riêng, một để tiện cho họ nghỉ ngơi, hai là bảo đảm an toàn bí mật.
Hơn nửa năm cứ thế trôi qua, phần lớn tinh lực của Đồng Duyệt đều tập trung hết vào công việc, chỉ khi nào về ký túc xá nghỉ ngơi thì mới nhớ tới người kia.
Người đó hoàn toàn khác với những người mà trong suốt 25 năm qua hắn đã gặp gỡ. Người đó cùng Đồng Duyệt, từ cuộc sống, công tác đều hoàn toàn khác nhau, cuộc đời của người đó cứ như là một truyền thuyết đầy màu sắc vậy.
Tuy rằng bệnh viện bảo mật các hồ sơ thủ tục rất nghiêm ngặt, nhưng nhiều y tá mỗi khi rảnh rang cũng hay nói chuyện phiếm. Bề ngoài Đồng Duyệt thanh tú, khí chất ưu nhã, nên khiến nhiều y tá ngưỡng mộ trong lòng, không khỏi đối với hắn tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Đồng Duyệt khó có dịp nói chuyện phiếm với mấy cô y tá này, nhưng thường hữu ý vô ý mà đem trọng tâm câu chuyện nói đến Lăng Nghị. Kết quả, chỉ cần y tá nghe nói đến Lăng Nghị, tất cả đều hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, hiển nhiên vô cùng súng bái vị anh hùng khó gặp trong thời đại này.
Rất nhanh, Đồng Duyệt đã nắm được thông tin về Lăng Nghị. Hắn không rõ tuổi của ông, nhưng biết ông đã từng kết hôn, vợ mất sớm, để lại 1 đứa con trai. Khi y tá nhắc tới chuyện này, thêm thắt những phán đoán của mình vào, nào là “Vừa làm cha vừa làm mẹ thật không dễ chút nào”, hay những việc tương tự như vậy, càng tăng thêm sự rực rỡ chói chang của vị anh hùng này.
Đồng Duyệt nhìn ra được khi những cô thiếu nữ nhắc tới vị anh hùng kia, đều tỏ ra xuân tâm nhộn nhạo, muốn được gả cho vị anh hùng độc thân tỏa sáng hào quang kia, nhưng đó cũng chỉ là mộng tưởng cá nhân mà thôi, không ai dám đeo đuổi ông cả.
Khi giai đoạn 1 của đợt nghiên cứu hoàn thành thì cũng mất tròn đúng nửa năm, cũng là lần thứ hai Đồng Duyệt gặp Lăng Nghị.
Ông ngồi ngay vị trí chủ tọa, nghiêm túc lắng nghe báo cáo của Ôn Thành, sau đó lần lượt tới báo cáo của các tổ trưởng tổ nghiên cứu. Ông lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng đưa ra một vài vấn đề, không phải trên phương diện học thuật mà là từ trên phương diện ứng dụng thực tế. Vấn đề mà ông đưa ra lời ít mà ý nhiều, thái độ chân thành, dùng thanh âm để thỉnh giáo tham thảo nói với mấy chuyên gia, khiến bọn họ ai cũng có cảm tình.
Hội nghị kết thúc thì cũng đã chạng vạng, Lăng Nghị mang theo hai người bên cạnh rồi khỏi đó.
Đồng Duyệt liền đuổi theo, rất nhanh đã đuổi kịp ông tại ngay cửa cầu thang.
Lăng Nghị nghe được tiếng bước chân đuổi theo phía sau mình, liền xoay người lại.
Ánh tà dương đầu xuân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu dài trên hành lang, rọi vào người thanh niên kia. Hôm nay hắn mặc bộ âu phục chính thức, vóc người cân xứng, khi chạy càng khiến cả người tỏa ra thần thái tiêu sái mạnh mẽ. Hắn có làn da trắng nõn mịn màng của người Giang Nam, lại có khí chất nho nhã, trong ánh mắt trong suốt sáng sủa tràn đầy nhiệt tình, nhìn rất đẹp.
Đồng Duyệt nhanh chóng chạy tới trước mặt Lăng Nghị, lúc này mới dừng lại. Khi dần ổn định lại hơi thở gấp gáp, trên gương mặt hắn bỗng dưng lại đỏ lên.
Lăng Nghị ngăn lại cử thái chuẩn bị tiến lên ngăn cản của hai người bên cạnh mình, mỉm cười hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Đồng Duyệt có chút khẩn trương, có chút ngập ngừng, rồi mới cố lấy dũng khí nói: “Lăng bộ trưởng, chuyện lần trước, tôi thật sự xin lỗi.”
“Xin thêm một từ phó.” Lăng Nghị ôn hòa sửa chữa.
Đồng Duyệt lập tức gật đầu: “Rõ, Lăng phó bộ trưởng, tôi … cám ơn ngài đã căn dặn tôi.”
Lăng Nghị mỉm cười: “Không có gì, cậu cũng chỉ là một chuyên gia y học, lời nói và việc làm thỉnh thoảng không được kín đáo cho lắm, có thể hiểu được. Hơn nữa, sau này cậu cũng không tái phạm sai lầm tương tự, chuyện này rất đáng khen thưởng. Cậu còn rất trẻ, so với những người cùng trang lứa thì cậu chững chạc hơn nhiều rồi. Trong những chuyện mang tính chuyên nghiệp như vậy, cậu có thể đứng cùng với những chuyên gia khác, quả thật rất giỏi.”
Mặt Đồng Duyệt có chút đỏ: “Không không, ngài quá khen, tôi còn phải học tập ở thầy mình nhiều lắm.”
“Đương nhiên, bất kì ai cũng phải không ngừng học tập mà.” Lăng Nghị cười gật đầu. “Đồng tiên sinh, nếu như không có vấn đề gì, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày qua cậu cũng cực khổ nhiều rồi.”
Ông nói xong liền lễ phép ngừng câu chuyện theo đúng phép tắc khiến Đồng Duyệt không có cách nào nói tiếo được, chỉ có thể nói: “Được.” Sau đó nhìn ông rời đi.
Vóc người Lăng Nghị thon gầy, cao ngất, từng bước chân đều rất có lực, tiết tấu rõ ràng, bình tĩnh.
Đồng Duyệt nhìn ông biến mất dưới lầu, bỗng nhiên xoay người hướng về phía cửa sổ.
Lăng Nghị đi ra cửa trước, hai người kia theo phía sau ông. Ba người hướng thẳng tới bãi đỗ xe. Đồng Duyệt chưa từng thấy qua người nào giống như vậy. Nhất cử nhất động của Lăng Nghị đều có vẻ bình tĩnh, dường như dù trời có sập xuống thì ông vẫn không chớp mắt, dường như cái khí chất thống trị thiên hạ này của ông đã thâm nhập vào tận xương cốt rồi. Ở trước mặt ông, không ai dám làm càn, ai cũng bị khí thế này của ông làm cho sợ hãi.
Đồng Duyệt đứng ngay lối đi nhỏ hẹp ít người, không hề cố kỵ nhìn thẳng vào người kia.
Bỗng nhiên, Lăng Nghị dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn. Ánh mắt lợi hại của ông y như chim ưng bắt mồi, phảng phất như muốn xuyên thủng trái tim của Đồng Duyệt.
Lăng Nghị vô cùng mẫn cảm với những sự theo dõi, giám thị, tiếp cận, vừa nhìn ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm liền biết là của một người bình thường. Lúc này cao ốc đã lên đèn, Đồng Duyệt đứng ở phía trước cửa sổ dường như đang bị đóng khung lại, tựa như một bức tranh chân dung tuyệt diệu.
Cậu thanh niên này là muốn gì đây? Những năm gần đây, người ngưỡng mộ ông đã thấy rất nhiều, nhưng chưa từng thấy ai lớn mật như hắn. Lăng Nghị hơi hơi lắc đầu, xoay người đi.
Đồng Duyệt vẫn không dời ánh mắt của mình. Hắn dũng cảm đón ánh mắt của Lăng Nghị, sau đó nhìn ông lắc đầu một chút, lập tức rời đi.
Nhìn Lăng Nghị lên chiếc Audi màu đen ra khỏi Đặc Biệt Y Liệu, Đồng Duyệt mới trầm tĩnh lại. Nhìn sân không còn bóng người, bãi cỏ an tĩnh sáng dưới ánh đèn, bỗng nhiên hắn mỉm cười.
Đúng vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn yêu 1 người.
Người kia tựa như một ngôi sao băng xuyên qua tầng khí quyển, mang theo màu sắc hoa mỹ, không chút cố ý xuyên thẳng vào tim hắn, châm ngòi tình cảm bên trong hắn.
Yêu người như vậy, chẳng khác gì một sự khiêu chiến, nhưng bản thân hắn sẽ không bao giờ lùi bước, y những lần gặp khó khăn trong quá trình nghiên cứu vậy, đối mặt với tình yêu mà mình khát vọng bấy lâu, bản thân hắn sẽ không buông tay.
HẾT PHẦN 03
Mục lục
PHẦN 04
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ôn Thành nhìn Đồng Duyệt đang ngồi đối diện, cười nói: “Em muốn chuyển hẳn tới đây, tất nhiên thầy hoan nghênh hai tay, thế nhưng em đã hỏi qua ý kiến của thầy Tôn chưa?”
Đồng Duyệt gật đầu: “Thầy đã đồng ý cho em rồi ạ.”
“Ông ấy đồng ý buông em ra sao?” Hai hàng lông mày Ôn Thành nhíu lại. “Em là đứa học trò cưng của ổng, thầy thấy ổng muốn em kế thừa sự nghiệp của ổng lắm luôn đó. Sao lại đồng ý cho em đến đây chứ? Hơn nữa, em lại muốn từ bỏ việc nghiên cứu, thầy cũng thấy ngạc nhiên. Có thể cho thầy một lý do hợp lý được không? Vì sao em muốn tới bệnh viện làm việc? Vì sao cái tên họ Tôn khó tính kia lại đồng ý chứ?”
“Chuyện này …” Đồng Duyệt có chút xấu hổ. “Thiết bị ở đây rất tiên tiến, em vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu mà. Còn việc khác, nếu em làm việc tại bệnh viện, có thể biết thêm về những kiến thức dùng để trị bệnh cứu người, em cũng không muốn cả đời ngồi trong phòng nghiên cứu.”
Ôn Thành cười nói: “Tiểu Đồng, thầy đã qua cái tuổi 50, cũng đã già rồi, nhưng không hề hồ đồ đâu. Nếu thầy có quan tâm hơi quá thì bỏ qua cho thầy nhé, nhưng thầy thật sự muốn biết ý định thật sự của em, đừng có dùng những lý do này để nói có lệ trước mặt thầy được không?”
Mặt Đồng Duyệt đỏ lên.
Dường như Ôn Thành bắt đầu hiểu được, càng không chịu buông tha, cười tủm tỉm nhìn hắn chờ hắn nói ra.
Đồng Duyệt nhìn khuôn mặt mỉm cười y như hồ ly của ông, cũng biết không thể nào gạt được ông, muốn nói thẳng ra, sẵn tiện có thể nhờ ông giúp đỡ. Quyết định rồi, hắn liền lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hiền hòa nói: “Ôn viện trưởng, em thích 1 người, nhưng em không có cách nào tiếp cận được người đó, chỉ có ở đây em có thể làm được việc đó, nên em muốn chuyển tới đây.”
Ôn Thành vừa nghe, không khỏi cười ha ha: “Thì ra là em muốn làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật nha, rất thông minh, thầy rất thích. Được rồi, người em thích là ai, thầy cũng có thể phần nào đoán ra được, nếu đã vậy, thầy cũng rất vui vẻ chấp nhận. Nhưng đây có thể coi là 1 thách thức rất lớn trong cuộc đời em đó. Em có chuẩn bị được tinh thần chưa vậy?”
“Dạ.” Đồng Duyệt kiên định gật đầu. “Dù khó khăn thế nào, em cũng sẽ không lùi bước.”
“Tốt.” Ôn Thành bàn, hứng thú dạt dào nói. “Thầy ủng hộ em.”
Cứ như vậy, Đồng Duyệt chính thức điều vào bệnh viện 643.
Lúc này đã hơn 1 năm kể từ khi hắn lần đầu gặp Lăng Nghị. Việc nghiên cứu của họ đã sớm kết thúc, Lăng Nghị vẫn tới tham gia nghiệm thu, nghe bọn họ báo cáo.
Đồng Duyệt chú ý thấy ông rất ít khi nào sử dụng ngôn ngữ trong chính trị, cái gì mà “Vì tổ quốc cống hiến” hay “Tạo phúc cho dân”, mà chỉ đơn giản thẳng thắn khen ngợi các thành tích của các chuyên gia cùng học thuật của bọn họ, đồng thời cám ơn sự nỗ lực của bọn họ.
Dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng vẫn có thể khiến các chuyên gia vô cùng hưởng thụ, cảm giác rất thoải mái.
Lúc này đây, Đồng Duyệt không thể nào nói chuyện riêng với Lăng Nghị, hắn chỉ có thể dùng đôi mắt sáng sủa của mình nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị. Nhưng dù hắn có dùng ánh mắt đầy lửa nhiệt tình nhìn ông thì Lăng Nghị vẫn không một lần ngoái đầu lại nhìn hắn 1 lần.
Hiện tại, Đồng Duyệt đã điều tra rất cẩn thận cái người mình yêu đơn phương kia, biết bệnh viện 643 là trực thuộc Bộ An Toàn Quốc Gia, những đề tài nghiên cứu của bọn họ phần lớn đều có liên quan đến Bộ Quốc An, bởi vậy thỉnh thoảng Lăng Nghị sẽ mở các cuộc họp, kiểm tra tiến độ công tác, lắng nghe báo cáo.
Hắn không hề do dự, nói chuyện thẳng thắn với thầy của mình, Tôn Tư Tề, một lần, nói rõ lòng mình, hy vọng ông có thể đồng ý quyết định của mình.
Trải qua hơn 1 năm làm việc tại bệnh viện 643, khái niệm bảo mật của bọn họ đã tăng cao vượt bậc, Đồng Duyệt rất tin tưởng thầy của mình, biết ông sẽ không để lộ tin tức ra ngoài, nên mới yên tâm kể hết tất cả tình cảm cứ như nham thạch nóng chảy trong lòng với ông.
Tất nhiên Tôn Tư Tề rất luyến tiếc hắn, nhưng tình cảm của bọn thanh niên cũng quan trọng không kém, nhất là khi hắn dám dũng cảm muốn vuốt râu hổ, đi thích 1 người như vậy, điều này khiến cho tính cách trẻ con còn tồn đọng bên trong ông nổi lên, khiến ông vô cùng hứng thú, vì vậy liền đồng ý, hơn nữa cũng đồng ý bảo mật giùm hắn.
Đồng Duyệt học khoa y học lâm sàng tại đại học, cũng đã từng thực nghiệm qua tại mấy vùng quê hẻo lánh, bệnh nào cũng đã thấy qua 1 lần, thậm chí còn trèo đèo lội suối đến khám bệnh tại nhà, cũng từng phẫu thuật ở những nơi điều kiện khó khăn, cũng từng đỡ đẻ những ca sinh khó, từ trẻ đến già, không ai hắn chưa từng chữa trị qua, tuy rằng rất mệt, nhưng tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, nên rất phù hợp trở thành 1 bác sĩ.
Sau khi chính thức vào bệnh viện 643, lúc đầu hắn được luân phiên chuyển làm tại các khoa, tựa như 1 bác sĩ thực tập. Hắn không có một câu trách móc, càng không dựa vào danh tiếng “Bạch y tú sĩ” mà kiêu căng. Đây là bệnh viện nổi tiếng toàn quốc, có không ít người bệnh khắp nơi đổ vào đây khám bệnh, mỗi ngày thấy không ít người ngủ lại tại phòng đăng ký khám chữa bệnh, chờ đến giờ mở cửa thì lại lấy số. Dù là bệnh nhân nào thì vị bác sĩ tướng mạo tuấn mỹ trẻ tuổi này cũng đều nghiêm túc, vừa có y thuật vừa có y đức, rất nhanh lên chức, nhận được rất nhiều lời khen từ các đồng nghiệp cùng các bệnh nhân.
Ôn Thành vô cùng vừa lòng với hắn, xem ra hắn không phải là một đứa nhóc vì tình cảm mà trở nên ngu muội, hoàn toàn có tố chất của một bác sĩ ưu tú, dù vào bất kì thời điểm nào cũng có thể bình tĩnh, tận chức tận trách với các bệnh nhân. Ông cũng biết được những lúc nào thì Lăng Nghị sẽ đến đây, thỉnh thoảng là tới kiểm tra công tác, phần lớn là do bị thương nên phải nhập viện, hoặc do thuộc hạ bị thương nên tới thăm hỏi. Chính vì vậy, để hỗ trợ cho hắn, ông chuyển hắn vào khoa ngoại.
Mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, ngoài ra còn có rất nhiều bác sĩ cùng y tá luôn muốn theo đuổi Đồng Duyệt, bọn họ lúc nào cũng tỏ thái độ nôn nóng muốn có được hắn, khiến hắn càng thêm mệt mỏi, vì vậy, hắn liền nhanh trí, giả bộ mang nhẫn đính hôn, nói với những người đang đeo đuổi mình rằng hắn đã có bạn đời, tình cảm rất ổn định, qua hai năm sẽ kết hôn, lúc này mới có thể thoát khỏi phiền phức.
Coi như có được chút yên bình, Lăng Nghị không đến bệnh viện 643, Đồng Duyệt cũng không gấp, hắn còn trẻ, còn nhiều thời gian để chờ đợi mà.
Đến tận năm thứ hai, là một đêm cuối thu, hắn đang trực đêm, liền nhận được điện thoại của Ôn Thành: “Tiểu Đồng, em lập tức đến phòng giải phẫu khu K ngay.”
Đó là khu đặc trị của Đặc Biệt Y Liệu. Trái tim của Đồng Duyệt bỗng nhiên đập nhanh, liền dạ một tiếng rồi lập tức chạy tới đó.
Tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, nơi luôn quạnh quẽ bỗng nhiên đầy người, một ít bác sĩ cùng y tá qua lại không ngớt, có vẻ rất bận rộn.
Đồng Duyệt chạy thẳng tới phòng giải phẫu.
Ôn Thành đang đứng ở đó, sắc mặt ngưng trọng nói với hắn: “Lập tức có 1 người bệnh quan trọng sẽ được chuyển tới, là tai nạn xe cộ, bị thương rất nặng. Những bác sĩ khác tới không kịp, nên do chính em đứng mổ. Em lập tức chuẩn bị đi.”
“Dạ.” Đồng Duyệt xoay người ra ngoài.
Rất nhanh, xe cứu thương từ trong bóng đêm chạy tới, dừng trước tòa nhà. Các y tá lập tức chạy tới, đưa xe đẩy chuyển người bệnh vào trong bàn mổ.
Đồng Duyệt nhìn cái người cả người đầy máu kia, trong lòng rùng mình.
Đó là Lăng Nghị.
Sắc mặt ông trắng bệch, máu trong miệng không ngừng chảy ra ngoài, nhưng ý thức rất tỉnh táo, cau mày nhìn ngọn đèn ngay trần phòng giải phẫu, sau đó mới nhắm mắt lại.
Đồng Duyệt vừa dùng máy soi để kiểm tra thương thế của ông vừa nghe giản lược tình huống.
Đêm nay, Lăng Nghị tăng ca đến khuya, trên đường về nhà bị một chiếc xe tải chạy như điên đụng thẳng vào ngay trung tâm của xe, kéo dài một đoạn đường mới dừng lại. Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, khiến cho lực va chạm rất mạnh. Tài xế cùng hai bảo vệ của Lăng Nghị chết ngay tại chỗ, còn ông được 1 người bảo vệ dùng thân bảo hộ, hơn nữa kịp thời nhảy ra ngoài nên mới còn sống.
Đồng Duyệt nhìn kết quả, màn hình thể hiện ông bị hãy hai xương sườn, nội tạng bị va đập mạnh, xuất huyết bên trong, những phần mô mềm khác cũng bị thương, khung xương cổ tay phải cũng bị nứt.
Trên thực tế, Lăng Nghị thân kinh bách chiến luôn biết cách ứng phó hợp lý với các tình huống bất ngờ xảy ra, để bản thân chịu ít thương tổn nhất, nhưng lần này vết thương vẫn rất nghiêm trọng.
“Lập tức giải phẫu.” Đồng Duyệt ngẩng đầu lên, trầm giọng phân phó.
Giờ khắc này, lòng hắn yên tĩnh như nước, hoàn toàn không vì người mình đang giải phẩu là người mà mình ngày nhớ đêm mong khiến bản thân hoảng loạn.
Giải phẫu rất thành công, Ôn Thành cùng các bác sĩ, y tá ở bên cạnh trợ mỗ ai cũng âm thầm tán thưởng.
Đến tận khi bình minh ló dạng, Lăng Nghị mới được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật, đưa đến phòng bệnh.
Ôn Thành nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đồng Duyệt, thân thiết mà nói: “Em về nghỉ ngơi trước đi, Lăng bộ trưởng chỉ sợ tạm thời chưa tỉnh lại đâu.”
Đồng Duyệt nhìn ông một cái, quật cường lắc đầu.
Ôn Thành lý giải, vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, cười: “Được rồi, nghe lời đi. Nhìn thương thế của Lăng bộ trưởng, còn phải ở lại đây vài ngày lận, nếu em không nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó làm sao vào trận chiến đấu chứ? Về nhà nghỉ ngơi một chút rồi trở lại.”
Đồng Duyệt biết ông nói đúng, lúc này mới gật đầu.
Hắn sức cùng lực kiệt trở lại ký túc xá của bệnh viện, tắm rửa một cái, rồi ngủ say.
Ngày sau này còn rất nhiều, quả thật hắn cần phải duy trì tinh lực, để còn chăm sóc cho người mình yêu nữa.
HẾT PHẦN 04
Mục lục
PHẦN 05
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Khi Lăng Nghị tỉnh lại thì đập vào mắt chính là khuôn mặt của Đồng Duyệt.
Người thanh niên kia mặc áo blue trắng, ngồi bên giường bệnh, ánh nắng cuối thu xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, tựa như một bối cảnh mỹ lệ, tôn thêm khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng khiến người khác thêm chú ý.
Lăng Nghị nhìn hắn nhưng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, giống như nhìn thấy một người bác sĩ hoàn toàn xa lạ, trái tim không hề xao động chút gì.
Đồng Duyệt thấy ông tỉnh lại, lập tức mỉm cười với ông.
Nhớ lại lần đầu tiên khi họ gặp nhau cũng là một ngày thu. Hai năm trôi qua, nhưng chuyện đó tựa như mới xảy ra hôm qua vậy. Khi đó Lăng Nghị cũng đang nằm viện, thời gian trôi qua như chưa từng tồn tại, Đồng Duyệt vừa rảnh rỗi sẽ chạy đến phòng bệnh, sau đó canh giữ bên người ông, mọi chuyện thật tự nhiên.
Lăng Nghị nhìn nụ cười của hắn, liền khách khí mà nói: “Đồng bác sĩ, cảm tạ.” Thanh âm của ông rất nhẹ, cũng rất trầm ổn, không hề thấy sự suy yếu khi bị trọng thương, vẫn là một giọng nói vững vàng tựa như một ngọn thái sơn khiến người khác cảm thấy tin cậy.
Đồng Duyệt ôn hòa cười nói: “Không cần khách khí, Lăng bộ trưởng, đây là nhiệm vụ của tôi mà.”
“Xin thêm một từ phó.” Lăng Nghị cẩn thận tỉ mỉ mà nói, nhưng nét mặt đã có chút nhu hòa.
“Được, Lăng phó bộ trưởng.” Đồng Duyệt càng thêm hớn hở.
Trong mắt Lăng Nghị xẹt qua nét cười, bình tĩnh hỏi: “Đồng bác sĩ, tôi muốn biết khi nào thì tôi có thể xuất viện?”
“Ít nhất 2 tháng.” Đồng Duyệt trở nên rất nghiêm túc. “Với tư cách là bác sĩ chính của ngài, tôi kiến nghị ngài nên tĩnh dưỡng ba tháng.”
Lăng Nghị nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, lại tựa như đang tự mình kiểm tra thân thể của chính mình. Một lát sau, ông mở mắt ra, hờ hững nói: “Được rồi, tôi trị liệu tại bệnh viện 1 tháng, Đồng bác sĩ, coi như tôi xin cậu.”
Đồng Duyệt nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng không hề có biện pháp nào với ông, chỉ có thể trầm mặc một chút, rồi gật đầu.
Hai năm trước, Đồng Duyệt chỉ có nghe ông nói có vài câu, mỗi câu đều súc tích, nhưng vào tai người khác đều mang thêm áp lực nặng nề, khiến bất kì ai nghe thấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, không ai dám phản bác, cũng y như mình hiện giờ, rõ ràng ông là bệnh nhân của mình, mình là bác sĩ của ông, nhưng vẫn bị ông nắm mũi, hoàn toàn không thể xen vào ngăn cản.
Trên phương diện trị liệu, Lăng Nghị rất hợp tác, ngọn nguồn thân thể của ông rất sâu, nên rất mau lành thương. Chỉ là, sau đó không lâu, có không ít thuộc hạ của ông qua lại phòng bệnh liên tục, mang văn kiện đến chỗ ông để ông duyệt ký tên. Bên giường của ông cũng có một chiếc laptop, có kết nối mạng với Bộ Quốc An, chỉ huy hoặc tham dự các cuộc họp thông qua internet. Ngoại trừ thời gian kiểm tra cùng tiêm thuốc ra, ngay cả lúc truyền dịch ông cũng làm việc.
Đồng Duyệt nhìn thấy liền thấy rất đau lòng. Ngay lúc Lăng Nghị công tác thì luôn có bảo vệ canh giữ ngay trước cửa phòng ông, thể hiện bộ dáng người không phận sự cấm vào, khiến hắn trong lúc nhất thời cũng không biết có nên vào can thiệp hay không. Mấy y tá bác sĩ ở đây ai cũng thần quỷ không sợ hãi, thế nhưng lúc này cũng không ai dám tùy tiện bước vào phòng Lăng Nghị, càng khiến hắn thêm nhiều áp lực.
Chung quanh Lăng Nghị tựa như luôn phảng phất có một bức tường đồng vách sắt ngăn cách ông với thế giới bên ngoài. Khiến hắn không thể nào phá vỡ nó để bước vào, chân chính tiếp xúc với ông.
Đầu mùa đông, những cơn mưa ngâu liên tục xuất hiện, hoàng hôn luôn sớm xuất hiện, bao phủ toàn bộ thành Bắc Kinh.
Bệnh viện có hệ thống sưởi ấm độc lập, khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân. Đồng Duyệt đã tan ca, nhưng vẫn ở lại văn phòng không đi đâu cả. Hắn cởi bỏ áo blue, mặc áo len sợi đen cùng áo lót nhung sáng, cầm một ly cà phê đứng ngay cửa sổ, nhìn cơn mưa phùn đang bao phủ toàn bộ thế giới.
Thất thần một chút, hắn cảm thấy đói bụng, nên buông ly xuống, nhìn đồng hồ. Suy nghĩ chốc lát, hắn quyết tâm, đi ra văn phòng đến thẳng phòng bệnh Lăng Nghị.
Đèn đầu giường vẫn còn mở, ánh sáng nhu hòa, Lăng Nghị đang ngồi dựa lưng vào thành giường bệnh, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính trước mặt, thỉnh thoảng gõ bàn phím vài cái, hiển nhiên là đang làm việc.
Những bảo vệ canh giữ ở cửa giờ đã lui ra canh giữ cửa chính của khu Đặc Biệt Y Liệu, nên phòng bệnh giờ chỉ còn một mình Lăng Nghị. Đồng Duyệt bước đi vào, không hề nói gì mà cầm lấy máy vi tính của ông.
Lăng Nghị liền đưa tay chặn tay hắn lại, cười với hắn: “Được rồi, được rồi, Đồng bác sĩ, cho tôi thêm 10′ nữa đi.”
Đồng Duyệt xụ mặt, làm bộ nhìn đồng hồ, rồi ngồi xuống bên giường ông, tư thế biểu thị rất rõ, hôm nay 1′ hắn cũng không thỏa hiệp.
Lăng Nghị cảm thấy tức cười, ghi vài ký hiệu lên mấy văn kiện, để ngày mai có thể xem trước, sau đó đóng máy tính lại.
Đồng Duyệt thấy ông nghe lời, liền thỏa mãn nở nụ cười, rồi đứng dậy cầm lấy máy vi tính, cất vào trong tủ quần áo, ôn hòa mà nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi. Anh có muốn đi toilet trước không?”
Lăng Nghị lần đầu tiên thấy hắn không mặc áo blue cũng không mặc âu phục chính thức, nhìn tựa như một sinh viên vẫn còn đang đi học, nhưng khí chất vẫn rất tao nhã giống như một vị học giả trưởng thành. Không biết từ lúc nào mà hắn đã không còn dùng từ “Ngài” xưng hô với ông nữa, cũng không còn dùng chức vị để xưng hô, nghe qua cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng thân thiết. Khoảng cách giữa hai người cứ như vậy càng lúc càng được thu hẹp, khiến Lăng Nghị tự nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Đợi khi ông ra khỏi toilet thì y tá đã bưng cơm tối đến.
Ba bữa cơm hằng ngày của Lăng Nghị đều do chính bệnh viện đặc biệt chế biến theo chế độ dinh dưỡng riêng, do đầu bếp cao cấp làm, nhưng bản thân ông lại không thể hiện thích hay ghét, dù là món gì, ông cũng ăn được, đến bây giờ cũng không xoi mói, lại càng không thể hiện mình đặc biệt muốn ăn món gì, khiến người ta cảm thấy rất khó đoán.
Đồng Duyệt muốn chăm sóc cho ông, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông là bộ trưởng, bên người có khi là trợ lý, thư ký, cảnh vệ, nữ giúp việc, mà bản thân ông luôn tỏ ra đạm bạc với sự hưởng thụ vật chất, khiến hắn không thể biết được chính xác ông thích ghét cái gì. Hiện tại thương thế của ông vẫn còn rất nghiêm trọng, mất rất nhiều máu, không thể đi lại nhiều, ngoại trừ kiên trì chính mình tự đi vệ sinh ra, ông không được đi đâu một mình, ngay cả tản bộ cũng không được. Ngoại trừ khi công tác, bình thường ông nằm ở phòng bệnh cũng chỉ đơn giản là xem TV, phần lớn là kênh tin tức, đôi lúc coi kênh thể thao. Thật không thể tin được trên thế giới còn có 1 người như vậy, cứ như kim không thể xuyên, nước không thể dính vậy. Mỗi lần Đồng Duyệt nhớ lại đều âm thầm nhíu mày.
Nhưng hắn không hề biết, trên thế giới này, ngoại trừ hắn ra, không ai dám đưa tay lấy máy vi tính của Lăng Nghị. Kỳ thực chút bất tri bất giác. Lăng Nghị đã mở rộng tiêu chuẩn của mình, đã khoan nhượng cho sự xâm nhập của hắn vào vùng cấm địa của ông rồi.
Đồng Duyệt bảo y tá rời đi, còn chính mình kéo bàn ăn ngay giường bệnh lên, sau đó lần lượt bưng đồ ăn sắp lên bàn, định xới cơm đầy đưa cho ông, nhưng sợ ông không ăn hết nên cuối cùng chỉ xới có nửa chén.
Ngoại trừ mấy ngày đầu thực sự nhúc nhích không được ra, Lăng Nghị vẫn không để bất kì ai đút ông ăn, kiên trì tự mình ăn.
Đồng Duyệt điều chỉnh độ cao đầu giường của ông xong, sau đó kê một cái gối mềm phía sau lưng ông, lúc này mới mỉm cười nói: “Được rồi, ăn đi.”
Lăng Nghị nhìn chén cơm bên cạnh, nói với hắn: “Cậu cũng ăn đi. Nhiều món như vậy, sao tôi có thể ăn hết được?”
Đồng Duyệt rất hài lòng, cầm lấy cái chén không dùng để dành đựng canh cho ông, xới cơm vào, sau đó đứng bên cạnh đầu giường, cùng ông ăn cơm.
Lăng Nghị mở TV, nhìn kênh CNN.
Tiếng Anh của Đồng Duyệt cũng rất tốt, yên lặng vừa ăn vừa xem TV, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chén cơm của ông, coi có cần phải xới thêm hay không, đôi lúc lấy khăn giấy đặt bên đầu giường đưa cho ông.
Lăng Nghị không có từ chối sự chăm sóc của hắn. Người thanh niên này ngoại trừ phần tâm tư đặc biệt mà ông đã hiểu rõ từ lâu ra, còn lại luôn cư xử đúng mực, không khiến ông khó xử, vì hắn cũng vậy với những người khác, đều luôn giữ đúng khoảng cách an toàn với người khác mà tiến hành việc chữa trị. Từ xưa tới nay, có không ít người nỗ lực theo đuổi ông, hoặc hướng ông biểu đạt tình cảm, nhưng ông luôn bất động thanh sắc tùy người mà có sự từ chối mạnh hay nhẹ, khiến người ta lui binh. Bất quá, vị bác sĩ này tuy nhìn trẻ tuổi nho nhã nhưng lại vô cùng cứng đầu, thường thay y tá đến tự mình chăm sóc cho ông. Ông đã từng uyển chuyển yêu cầu chuyện này nên để cho các y tá tới làm, nhưng người thanh niên này lại lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi là bác sĩ chính của anh, anh phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, nên phối hợp với tôi đi.”
Lý do này nghe qua quả thật quang minh chính đại, khiến ông không thể nào chống cãi, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý. Dù sao khi ông xuất viện rồi, vị bác sĩ tuổi trẻ mà tài hoa hơn người này cũng không còn đường nào tiếp xúc với ông được nữa. Sau đó, thời gian sẽ dần xóa đi chấp niệm của hắn, khiến hắn phải tự mình từ bỏ, tìm người bạn đời thích hợp, trải qua một cuộc sống bình thường.
Ăn cơm xong, Đồng Duyệt dọn dẹp chén đũa trên bàn, sau đó đẩy xe đựng đồ ăn ra ngoài phòng, đặt ở hành lang, một lát tự nhiên sẽ có lao công đến thu dọn.
Trong phòng có trang bị máy thông khí, nhanh chóng thu hết toàn bộ mùi thức ăn, khiến không khí trở nên thông thoáng hơn.
Đồng Duyệt vắt một chiếc khăn nóng đưa đến cho Lăng Nghị để lau mặt cùng tay. Hắn đứng bên giường, chờ ông lau xong thì đem khăn vào lại trong toilet.
Lúc này, cánh cửa phòng bệnh đang được khép hờ chợt mở ra.
Đứng ngay trước cửa là một người thiếu niên thanh tú.
HẾT PHẦN 05
Mục lục PHẦN 06
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Vóc người cậu cao gầy, đôi mắt trong như mặt nước lại vô cùng an tĩnh nhìn thẳng vào hai người bọn hắn, đôi môi mỏng có chút ẩm ướt, dưới ngọn đèn lại càng thêm tỏa sáng. Cậu mặc một chiếc áo len đội đầu màu xám đậm, bên ngoài là một khoác màu đen, quần jean cũng màu đen, trong sự trầm tĩnh lại dường như ẩn chứa một chút khí chất kì lạ, khiến người khác không dám khinh thường.
Không chỉ Đồng Duyệt, chỉ sợ bất kì ai vừa thấy đều biết, cậu ta cùng Lăng Nghị tuyệt đối có quan hệ huyết thống, hai người từ tướng mạo đến khí chất đều cực kỳ giống nhau.
Lăng Nghị nhìn cậu một cái, sau đó vắt cái khăn ngay tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng hỏi: “Mới về sao?”
“Dạ.” Người thiếu niên kia dựng cây dù ngay tường cạnh cửa phòng xong, sau đó từ tốn đi đến. “Cha, cha thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn rồi.” Lăng Nghị ôn hòa giới thiệu. “Đồng bác sĩ, đây là con trai tôi, Lăng Tử Hàn. Tử Hàn, hắn là bác sĩ chính của cha, Đồng bác sĩ.”
Lăng Tử Hàn lễ phép hơi khom người chào hắn: “Đồng bác sĩ, cám ơn ngài đã chăm sóc cho cha con.”
Đồng Duyệt nghe đối thoại giữa hai người bọn họ, cảm thấy rất kỳ lạ. Thông thường trong mấy tình huống này, thường một đứa trẻ từ nhỏ đã mất mẹ, giờ gặp được cha, chẳng phải sẽ thường hưng phấn nhảy nhót hay sao? Nhất là một người cha quyền cao chức trọng như Lăng Nghị như vậy, thường phải nghĩ rằng con trai ông chắc là được nuông chiều từ bé, chẳng phải lúc này sẽ làm nũng hay sao? Nhưng đứa trẻ này lại có thể trưởng thành đến mức khó tin được.
Thấy Lăng Tử Hàn khách khí như vậy, hắn có chút do dự, vẫn theo sự xưng hô thông thường mà chào lại: “Lăng công tử.”
Người thiếu niên này giống như đã quen được gọi như vậy, nên không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ yên lặng nhìn cha mình, trong mắt có chút thân thiết.
Lăng Nghị dựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi cậu: “Toàn bộ khóa học lần này đều hoàn thành rồi à?”
“Đúng vậy, đều hoàn thành rồi.” Lăng Tử Hàn lẳng lặng đáp. “Con chờ khảo hạnh xong thì lập tức về.”
“Ừ, hôm nay cha có thấy thành tích của các con rồi.” Lăng Nghị thoả mãn nhìn con trai mình. “Của con toàn bộ đều là A+, cha rất vui.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tử Hàn dường như có chút tiếu ý: “Cha vui là được rồi.”
Đồng Duyệt nghe xong hai câu thì đã rót một ly trà cho Lăng Tử Hàn, đặt bên cạnh tủ đầu giường, gần chỗ cậu ngồi. Lăng Tử Hàn nhanh chóng nói: “Cám ơn Đồng bác sĩ.”
“Không cần khách khí.” Đồng Duyệt ôn hòa cười. “Các người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài trước.”
Lăng Nghị mỉm cười gật đầu với hắn.
Đồng Duyệt thấy nụ cười của ông, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, liền chậm rãi đẩy cửa ra ngoài.
Lăng Tử Hàn nhìn hắn rời khỏi phòng, bỗng nhiên nói: “Đồng bác sĩ rất tốt.”
Lăng Nghị hờ hững nói: “Phải, hắn là một bác sĩ tốt.”
“Nhưng giờ chú ấy không có mặc áo blouse.” Thần tình Lăng Tử Hàn cũng rất đạm. “Con thấy chú ấy rất quan tâm tới cha.”
Lăng Nghị bình tĩnh mà nói: “Hắn chỉ đang làm thay công việc của y tá mà thôi.”
Lăng T
Bình luận truyện