Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 5 - Chương 17
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lần đầu tiên Liễu Dũng vào phòng cậu tham quan, cậu đang dựa ở đầu giường nghe 《The Beauty of the Wild 》(1) bản tiếng Anh. Đó là một quyển sách liên quan đến loài sói do một nhà bác học về động vật nổi tiếng Canada viết ra.
Lăng Tử Hàn mở, lập tức mỉm cười mời hắn vào rồi đi tắt sách.
Liễu Dũng liền ngăn cản: “Lăng phó, đây là sách gì vậy? Tôi cũng muốn nghe thử.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu, liền đi rót trà cho hắn.
Liễu Dũng nghe được một chút, thấy hay, bất chấp cả chuyện đến đây nói chuyện với cậu, hắn chỉ ngồi nghe sách mãi. Đến tận giờ tắt đèn, hắn vẫn chưa thấy đã, rồi liền mượn máy của cậu, dự định chép hết sách của cậu qua máy của hắn rồi từ từ nghe sau. Nửa đường đụng phải Lâm Tĩnh, hắn nhịn không được vui rạo rực nói: “Lâm đại, tôi tìm thấy một quyển sách rất hay đó.” Lập tức khoe ra cho Lâm Tĩnh xem.
Lâm Tĩnh coi một chút, sau đó liền cầm lấy: “Cho tôi xem trước đi.”
Liễu Dũng cười nói: “Do Lăng phó mang đến đấy, không nghĩ tới anh ta lại thích xem loại sách như vậy.”
Lâm Tĩnh vừa nghe, cũng có chút kinh ngạc, bất quá không nói gì thêm. Lăng Tử Hàn có thể kiên trì lâu như vậy, hơn một tháng cũng không chạy trốn quả thực khiến hắn kinh ngạc. Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiếu Hoa cũng dần nhịn không được nữa, chuẩn bị dùng thủ đoạn mạnh hơn, nhanh chóng bắt cậu ấm kia phải rút lui, nhưng bị Lâm Tĩnh ngăn trở. Thấy hình dạng yếu đuối của Lăng Tử Hàn, hắn sợ bọn họ sẽ lấy mạng của cậu mất.
Trở về phòng của mình, Lâm Tĩnh mở máy ra, lướt qua một số thư mục trong máy, không khỏi giật mình. Bên trong có đủ loại sách, đủ loại chủ đề, đủ mọi ngôn ngữ, có 《 The fall of the Roman Empire 》(2) bản tiếng Anh,《Golden age time recording 》(3) bản tiếng Pháp, 《The Prince 》(4) bản tiếng Ý, 《Age Empires 》(5) bản tiếng Đức, 《War and Peace 》(6) bản tiếng Nga, 《Arms and Armor 》(7) bản tiếng Tây Ban Nha, 《Jerusalem 》(8) bản tiếng Hebrew, 《History of Arab 》(9) bản tiếng Arab, truyện 《Genji 》(10) bản tiếng Nhật, còn có thêm các sách viết bằng các tiếng Tibetan, Mông Cổ, Pashtun, Urdu, Uighur …. về các vấn đề như tôn giáo, địa lý, lịch sử, văn học, kinh tế, quân sự, phong tục tập quán dân tộc.
Lâm Tĩnh xem một hồi, nhịn không được nghĩ: “Thật không nghĩ tới, cứ tưởng rằng đó là một công tử không học thức không nghề nghiệp, thì ra là có nội tình, tại sao cậu ta không đi làm phiên dịch viên chứ?”
Lâm Tĩnh không có thời gian xem xét, thẳng thắn sao chép lại hết toàn bộ sách trong máy của cậu qua máy của mình, ngày thứ hai trả lại cho Liễu Dũng.
Liễu Dũng chép hết vào máy mình, đêm đó hăng hái chạy đến trong phòng Lăng Tử Hàn, vừa nghe vừa hỏi.
“Lăng phó, máy này có rất nhiều ngôn ngữ, anh nghe hiểu hết sao?” Liễu Dũng rất hiếu kỳ. “Tôi cũng học qua một số ngôn ngữ, nhưng cũng không giỏi lắm, như tiếng Pashtun, Urdu, Arab gì gì đó, chúng tôi có học qua vài câu, nhưng chúng khó học quá.”
Lăng Tử Hàn ngồi ở mỉm cười: “Về phương diện ngôn ngữ tôi có chút thiên phú, mẹ tôi là nhà ngôn ngữ học. Kỳ thực hiện tại cũng chỉ biết được tí chút mà thôi.”
“Vậy là giỏi rồi.” Liễu Dũng thật tình nói. “Chính anh cũng có thể trở thành nhà ngôn ngữ học mà, nhập ngũ làm gì?”
Lăng Tử Hàn cười lắc đầu: “Mấy cái này học chỉ vì sở thích mà thôi, hoàn toàn qua loa đại khái, đừng nói gì tới chuyên gia. Lần này vào quân đội, chủ yếu là muốn học tập thêm để có thể từ đó chỉnh sửa giáo trình huấn luyện bộ đội đặc chủng. Tôi không quen với quân đội lắm, càng không nắm rõ về tình huống tác chiến cùng huấn luyện của bộ đội đặc chủng, nên mới bị đưa tới đây, chủ yếu là quan sát học tập các anh.”
“Thì ra là vậy.” Liễu Dũng gật đầu. “Chúng tôi cũng có thể học tập ở anh đấy.”
“Không cần khách khí.” Lăng Tử Hàn ôn hòa. “Nếu tôi đã tới, lại đảm nhiệm chức vụ này, thì cứ thế nào thì làm thế đó, không cần khách khí.”
“Được.” Liễu Dũng cười với cậu. “Lăng phó, anh yên tâm, tôi sẽ không xem anh như người ngoài.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu, đang muốn nói cái gì thì Chu Khải Minh đẩy mạnh cửa vào: “Lăng phó, tôi nghe nói anh mang tới khá nhiều sách hay hả?”
Lăng Tử Hàn chỉ tay lên bàn: “Chỗ đó đó, anh cứ tự nhiên xem.”
Chu Khải Minh lập tức chạy tới chỗ Liễu Dũng: “Tiểu tử anh dám ăn một mình.”
“Hừ, cái này gọi là phỉ báng.” Liễu Dũng liếc mắt nhìn y.”Tôi dự định mượn xong rồi cho anh lấy sau, để tránh mọi người làm phiền Lăng phó.”
Chu Khải Minh liền lấy máy của mình đặt lên bàn, ra lệnh: “Này, kết nối nó lại thành nhóm đi, cùng nhau đọc.”
Liễu Dũng ngừng máy của mình lại, chuẩn bị kết nối.
Lúc này, cánh cửa đang đóng hờ lại bị đẩy ra, Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiếu Hoa kích động chạy vào.
Bốn người vây quanh cái bàn, lấy máy tính cùng máy đọc sách điện tử của mình ra, ồn ào muốn Liễu Dũng kết nối, đồng thời sao chép các thư mục sách trong máy của Lăng Tử Hàn qua máy mình.
Lăng Tử Hàn không nói gì hết, chỉ hiền lành ngồi bên cạnh mỉm cười, nhìn bọn họ ồn ào.
Một lát sau, Chu Khải Minh có chút ngạc nhiên mà hỏi thăm: “Lăng phó, anh biết tiếng Afghanistan cùng tiếng Uighur à?”
Lăng Tử Hàn “Ừ” một tiếng.
Lô Thiếu Hoa có chút giật mình: “Thật sao? Lăng phó, anh biết nhiều thứ tiếng đến vậy à?”
Lăng Tử Hàn mạn bất kinh tâm nói: “Mỗi thứ biết một chút.”
Lạc Thiên Thu suy nghĩ một chút, xoay người lại, ngồi đối diện Lăng Tử Hàn, mỉm cười nói: “Lăng phó, tôi thấy anh có thể dạy chúng tôi một số ngôn ngữ vùng Trung Á. Đôi lúc chúng tôi phải xuất cảnh chấp hành nhiệm vụ, đi tới đều là mấy khu này, cũng phải sử dụng mấy thứ tiếng này, nếu biết thì tiện hơn nhiều.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đồng ý.
Từ đó, huấn luyện của đại đội Dã Lang tăng thêm chương trình học ngoại ngữ. Lăng Tử Hàn không giảng bài một lượt, mà là giảng cho từng đội một. Căn cứ vào tình hình thực tế của bọn họ, chỉ cần dạy chữ cái cùng những câu giao tiếp đơn giản, trước tiên để bọn họ có thể nói chuyện, sau đó mới tới các loại ngữ pháp. Đối với những phương thức phân biệt tâm tư tình cảm cùng hành động của con người, cậu cũng dạy họ luôn. Trong từng quá trình huấn luyện cụ thể, cậu bắt bọn họ kể ra các tình hình đã từng xuất hiện trong các trận đánh trước, sau đó dạy cho họ những câu nói phù hợp.
Những loại ngôn ngữ này đều rất phức tạp, từng chữ cái đều có cách biến âm khác nhau, cách thức biểu đạt cũng khác. Các quân sĩ trong quân đội chống khủng bố tuy rằng đã có trình độ đại học, nhưng với mấy loại ngôn ngữ này cũng lực bất tòng tâm, ngay cả Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu cùng các đội trưởng khác đều gặp rất nhiều khó khăn. Lăng Tử Hàn kiên trì dạy, hơn nữa dùng nhiều phương pháp, cố gắng khiến bọn họ không thấy quá khó khăn.
Rất nhanh, toàn bộ đại đội bộ đội đặc chủng đều vô cùng yêu thích vị phó đại đội trưởng tao nhã này. Cậu y như một con dê lạc vào bầy sói, vốn định ăn thịt cậu, nhưng hiện tại lại cảm thấy cậu dễ thương vô cùng, dần dần suy nghĩ có lẽ nên đào tạo cậu thành một con sói, tuy rằng yếu đuối, nhưng cũng là một con sói.
Hiện tại, trong ba đội trưởng thì đã có 2 người có thái độ bình thường với Lăng Tử Hàn. Buổi tối, Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh thường chạy tới chỗ cậu mời cậu chơi bài. Lăng Tử Hàn luôn luôn đồng ý, sau đó cùng đi với bọn họ tới câu lạc bộ lớn, ngồi xuống chơi bài.
Người người đều biết Lăng Tử Hàn đánh bài cũng không giỏi, là lính mới, nên thường thích xem bọn họ chơi nhiều hơn.
Lăng Tử Hàn luôn luôn nói bọn họ chơi bài quá phức tạp, khiến cậu không rõ, khi cầm bài sẽ suy nghĩ rất lâu, khiến người bên cạnh không thể chịu nổi, cướp lấy bài của cậu, mấy người chỉ điểm trong lúc đó cũng sẽ phát sinh tranh chấp kịch liệt, thậm chí có khi cãi lộn. Còn tính cách Lăng Tử Hàn lại rất hiền hoà, ai chỉ cậu đều nghe, trên cơ bản thường nghe theo lời người ta, kết quả thua nhiều, thắng ít.
Người khác đánh bài đều rất nghiêm túc, sau khi kết thúc đều tham khảo thử, nói rõ đạo lý nguyên nhân thắng thua xong, để bọn họ có thể nhớ rõ tránh lần sau tái phạm, Lăng Tử Hàn ở bên cạnh lắng nghe, không hề lên tiếng, thỉnh thoảng cảm thán 1 2 câu, thật sự là rất bội phục trí nhớ của bọn họ.
Bọn họ không bài bạc, nếu thua chỉ uống nước, hiển nhiên là vì lo cho Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn chỉ có thể uống nước, mỗi lần thua, cậu sẽ cười một cái, ngoan ngoãn cầm lấy chén nước uống sạch, mà tính cậu cũng tốt, chịu chơi chịu phạt rõ ràng.
HẾT CHAP 17
Mục lục
(1) 《The Beauty of the Wild》野性之美 – Vẻ đẹp nơi hoang dã
(2)《 The fall of the Roman Empire 》罗马帝国衰亡史 – Sự sụp đổ của đế chế LA MÃ
(3)《Golden age time recording 》追忆逝水年华 – Đi tìm thời gian đã mất
Là bộ tiểu thuyết gồm 7 tập của nhà văn Pháp Marcel Proust, được viết từ 1908-1909 đến 1922 và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó 3 tập cuối chỉ được xuất bản sau khi tác giả qua đời.
(4)《The Prince 》君主论 –Quân Vương
Quân Vương là một cuốn sách bàn về khoa học chính trị của nhà ngoại giao, nhà sử học, nhà triết học chính trị người Ý tên Niccolò Machiavelli. Cuốn sách được cho là xuất hiện lần đầu vào năm 1513 với tiêu đề tiếng Latin là De Principatibus.
(5)《Age Empires 》帝国时代
(6)《War and Peace 》战争与和平 – Chiến tranh và hòa bình
Chiến tranh và hòa bình là một bộ tiểu thuyết sử thi của Lev Nikolayevich Tolstoy, được nhà xuất bản Russki Vestnik in lần đầu từ năm 1865 đến 1869.
(7)《Arms and Armor 》骑士的欧洲
(8)《Jerusalem 》以耶路撒冷之名
(9)《History of Arab 》阿拉伯通史 – Lịch sử Ả Rập (10)《Genji story》源氏物语 – Truyện kể Genji
Truyện kể Genji, là một trường thiên tiểu thuyết của nữ sĩ cung đình Nhật Bản có biệt danh là Murasaki Shikibu sống dưới trướng của thứ phi Akiko trong cung Fujitsubo, triều đại Thiên hoàng Nhất Điều, không rõ tên thật của bà là gì.
Beta: Kaori0kawa
Lần đầu tiên Liễu Dũng vào phòng cậu tham quan, cậu đang dựa ở đầu giường nghe 《The Beauty of the Wild 》(1) bản tiếng Anh. Đó là một quyển sách liên quan đến loài sói do một nhà bác học về động vật nổi tiếng Canada viết ra.
Lăng Tử Hàn mở, lập tức mỉm cười mời hắn vào rồi đi tắt sách.
Liễu Dũng liền ngăn cản: “Lăng phó, đây là sách gì vậy? Tôi cũng muốn nghe thử.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu, liền đi rót trà cho hắn.
Liễu Dũng nghe được một chút, thấy hay, bất chấp cả chuyện đến đây nói chuyện với cậu, hắn chỉ ngồi nghe sách mãi. Đến tận giờ tắt đèn, hắn vẫn chưa thấy đã, rồi liền mượn máy của cậu, dự định chép hết sách của cậu qua máy của hắn rồi từ từ nghe sau. Nửa đường đụng phải Lâm Tĩnh, hắn nhịn không được vui rạo rực nói: “Lâm đại, tôi tìm thấy một quyển sách rất hay đó.” Lập tức khoe ra cho Lâm Tĩnh xem.
Lâm Tĩnh coi một chút, sau đó liền cầm lấy: “Cho tôi xem trước đi.”
Liễu Dũng cười nói: “Do Lăng phó mang đến đấy, không nghĩ tới anh ta lại thích xem loại sách như vậy.”
Lâm Tĩnh vừa nghe, cũng có chút kinh ngạc, bất quá không nói gì thêm. Lăng Tử Hàn có thể kiên trì lâu như vậy, hơn một tháng cũng không chạy trốn quả thực khiến hắn kinh ngạc. Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiếu Hoa cũng dần nhịn không được nữa, chuẩn bị dùng thủ đoạn mạnh hơn, nhanh chóng bắt cậu ấm kia phải rút lui, nhưng bị Lâm Tĩnh ngăn trở. Thấy hình dạng yếu đuối của Lăng Tử Hàn, hắn sợ bọn họ sẽ lấy mạng của cậu mất.
Trở về phòng của mình, Lâm Tĩnh mở máy ra, lướt qua một số thư mục trong máy, không khỏi giật mình. Bên trong có đủ loại sách, đủ loại chủ đề, đủ mọi ngôn ngữ, có 《 The fall of the Roman Empire 》(2) bản tiếng Anh,《Golden age time recording 》(3) bản tiếng Pháp, 《The Prince 》(4) bản tiếng Ý, 《Age Empires 》(5) bản tiếng Đức, 《War and Peace 》(6) bản tiếng Nga, 《Arms and Armor 》(7) bản tiếng Tây Ban Nha, 《Jerusalem 》(8) bản tiếng Hebrew, 《History of Arab 》(9) bản tiếng Arab, truyện 《Genji 》(10) bản tiếng Nhật, còn có thêm các sách viết bằng các tiếng Tibetan, Mông Cổ, Pashtun, Urdu, Uighur …. về các vấn đề như tôn giáo, địa lý, lịch sử, văn học, kinh tế, quân sự, phong tục tập quán dân tộc.
Lâm Tĩnh xem một hồi, nhịn không được nghĩ: “Thật không nghĩ tới, cứ tưởng rằng đó là một công tử không học thức không nghề nghiệp, thì ra là có nội tình, tại sao cậu ta không đi làm phiên dịch viên chứ?”
Lâm Tĩnh không có thời gian xem xét, thẳng thắn sao chép lại hết toàn bộ sách trong máy của cậu qua máy của mình, ngày thứ hai trả lại cho Liễu Dũng.
Liễu Dũng chép hết vào máy mình, đêm đó hăng hái chạy đến trong phòng Lăng Tử Hàn, vừa nghe vừa hỏi.
“Lăng phó, máy này có rất nhiều ngôn ngữ, anh nghe hiểu hết sao?” Liễu Dũng rất hiếu kỳ. “Tôi cũng học qua một số ngôn ngữ, nhưng cũng không giỏi lắm, như tiếng Pashtun, Urdu, Arab gì gì đó, chúng tôi có học qua vài câu, nhưng chúng khó học quá.”
Lăng Tử Hàn ngồi ở mỉm cười: “Về phương diện ngôn ngữ tôi có chút thiên phú, mẹ tôi là nhà ngôn ngữ học. Kỳ thực hiện tại cũng chỉ biết được tí chút mà thôi.”
“Vậy là giỏi rồi.” Liễu Dũng thật tình nói. “Chính anh cũng có thể trở thành nhà ngôn ngữ học mà, nhập ngũ làm gì?”
Lăng Tử Hàn cười lắc đầu: “Mấy cái này học chỉ vì sở thích mà thôi, hoàn toàn qua loa đại khái, đừng nói gì tới chuyên gia. Lần này vào quân đội, chủ yếu là muốn học tập thêm để có thể từ đó chỉnh sửa giáo trình huấn luyện bộ đội đặc chủng. Tôi không quen với quân đội lắm, càng không nắm rõ về tình huống tác chiến cùng huấn luyện của bộ đội đặc chủng, nên mới bị đưa tới đây, chủ yếu là quan sát học tập các anh.”
“Thì ra là vậy.” Liễu Dũng gật đầu. “Chúng tôi cũng có thể học tập ở anh đấy.”
“Không cần khách khí.” Lăng Tử Hàn ôn hòa. “Nếu tôi đã tới, lại đảm nhiệm chức vụ này, thì cứ thế nào thì làm thế đó, không cần khách khí.”
“Được.” Liễu Dũng cười với cậu. “Lăng phó, anh yên tâm, tôi sẽ không xem anh như người ngoài.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu, đang muốn nói cái gì thì Chu Khải Minh đẩy mạnh cửa vào: “Lăng phó, tôi nghe nói anh mang tới khá nhiều sách hay hả?”
Lăng Tử Hàn chỉ tay lên bàn: “Chỗ đó đó, anh cứ tự nhiên xem.”
Chu Khải Minh lập tức chạy tới chỗ Liễu Dũng: “Tiểu tử anh dám ăn một mình.”
“Hừ, cái này gọi là phỉ báng.” Liễu Dũng liếc mắt nhìn y.”Tôi dự định mượn xong rồi cho anh lấy sau, để tránh mọi người làm phiền Lăng phó.”
Chu Khải Minh liền lấy máy của mình đặt lên bàn, ra lệnh: “Này, kết nối nó lại thành nhóm đi, cùng nhau đọc.”
Liễu Dũng ngừng máy của mình lại, chuẩn bị kết nối.
Lúc này, cánh cửa đang đóng hờ lại bị đẩy ra, Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiếu Hoa kích động chạy vào.
Bốn người vây quanh cái bàn, lấy máy tính cùng máy đọc sách điện tử của mình ra, ồn ào muốn Liễu Dũng kết nối, đồng thời sao chép các thư mục sách trong máy của Lăng Tử Hàn qua máy mình.
Lăng Tử Hàn không nói gì hết, chỉ hiền lành ngồi bên cạnh mỉm cười, nhìn bọn họ ồn ào.
Một lát sau, Chu Khải Minh có chút ngạc nhiên mà hỏi thăm: “Lăng phó, anh biết tiếng Afghanistan cùng tiếng Uighur à?”
Lăng Tử Hàn “Ừ” một tiếng.
Lô Thiếu Hoa có chút giật mình: “Thật sao? Lăng phó, anh biết nhiều thứ tiếng đến vậy à?”
Lăng Tử Hàn mạn bất kinh tâm nói: “Mỗi thứ biết một chút.”
Lạc Thiên Thu suy nghĩ một chút, xoay người lại, ngồi đối diện Lăng Tử Hàn, mỉm cười nói: “Lăng phó, tôi thấy anh có thể dạy chúng tôi một số ngôn ngữ vùng Trung Á. Đôi lúc chúng tôi phải xuất cảnh chấp hành nhiệm vụ, đi tới đều là mấy khu này, cũng phải sử dụng mấy thứ tiếng này, nếu biết thì tiện hơn nhiều.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đồng ý.
Từ đó, huấn luyện của đại đội Dã Lang tăng thêm chương trình học ngoại ngữ. Lăng Tử Hàn không giảng bài một lượt, mà là giảng cho từng đội một. Căn cứ vào tình hình thực tế của bọn họ, chỉ cần dạy chữ cái cùng những câu giao tiếp đơn giản, trước tiên để bọn họ có thể nói chuyện, sau đó mới tới các loại ngữ pháp. Đối với những phương thức phân biệt tâm tư tình cảm cùng hành động của con người, cậu cũng dạy họ luôn. Trong từng quá trình huấn luyện cụ thể, cậu bắt bọn họ kể ra các tình hình đã từng xuất hiện trong các trận đánh trước, sau đó dạy cho họ những câu nói phù hợp.
Những loại ngôn ngữ này đều rất phức tạp, từng chữ cái đều có cách biến âm khác nhau, cách thức biểu đạt cũng khác. Các quân sĩ trong quân đội chống khủng bố tuy rằng đã có trình độ đại học, nhưng với mấy loại ngôn ngữ này cũng lực bất tòng tâm, ngay cả Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu cùng các đội trưởng khác đều gặp rất nhiều khó khăn. Lăng Tử Hàn kiên trì dạy, hơn nữa dùng nhiều phương pháp, cố gắng khiến bọn họ không thấy quá khó khăn.
Rất nhanh, toàn bộ đại đội bộ đội đặc chủng đều vô cùng yêu thích vị phó đại đội trưởng tao nhã này. Cậu y như một con dê lạc vào bầy sói, vốn định ăn thịt cậu, nhưng hiện tại lại cảm thấy cậu dễ thương vô cùng, dần dần suy nghĩ có lẽ nên đào tạo cậu thành một con sói, tuy rằng yếu đuối, nhưng cũng là một con sói.
Hiện tại, trong ba đội trưởng thì đã có 2 người có thái độ bình thường với Lăng Tử Hàn. Buổi tối, Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh thường chạy tới chỗ cậu mời cậu chơi bài. Lăng Tử Hàn luôn luôn đồng ý, sau đó cùng đi với bọn họ tới câu lạc bộ lớn, ngồi xuống chơi bài.
Người người đều biết Lăng Tử Hàn đánh bài cũng không giỏi, là lính mới, nên thường thích xem bọn họ chơi nhiều hơn.
Lăng Tử Hàn luôn luôn nói bọn họ chơi bài quá phức tạp, khiến cậu không rõ, khi cầm bài sẽ suy nghĩ rất lâu, khiến người bên cạnh không thể chịu nổi, cướp lấy bài của cậu, mấy người chỉ điểm trong lúc đó cũng sẽ phát sinh tranh chấp kịch liệt, thậm chí có khi cãi lộn. Còn tính cách Lăng Tử Hàn lại rất hiền hoà, ai chỉ cậu đều nghe, trên cơ bản thường nghe theo lời người ta, kết quả thua nhiều, thắng ít.
Người khác đánh bài đều rất nghiêm túc, sau khi kết thúc đều tham khảo thử, nói rõ đạo lý nguyên nhân thắng thua xong, để bọn họ có thể nhớ rõ tránh lần sau tái phạm, Lăng Tử Hàn ở bên cạnh lắng nghe, không hề lên tiếng, thỉnh thoảng cảm thán 1 2 câu, thật sự là rất bội phục trí nhớ của bọn họ.
Bọn họ không bài bạc, nếu thua chỉ uống nước, hiển nhiên là vì lo cho Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn chỉ có thể uống nước, mỗi lần thua, cậu sẽ cười một cái, ngoan ngoãn cầm lấy chén nước uống sạch, mà tính cậu cũng tốt, chịu chơi chịu phạt rõ ràng.
HẾT CHAP 17
Mục lục
(1) 《The Beauty of the Wild》野性之美 – Vẻ đẹp nơi hoang dã
(2)《 The fall of the Roman Empire 》罗马帝国衰亡史 – Sự sụp đổ của đế chế LA MÃ
(3)《Golden age time recording 》追忆逝水年华 – Đi tìm thời gian đã mất
Là bộ tiểu thuyết gồm 7 tập của nhà văn Pháp Marcel Proust, được viết từ 1908-1909 đến 1922 và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó 3 tập cuối chỉ được xuất bản sau khi tác giả qua đời.
(4)《The Prince 》君主论 –Quân Vương
Quân Vương là một cuốn sách bàn về khoa học chính trị của nhà ngoại giao, nhà sử học, nhà triết học chính trị người Ý tên Niccolò Machiavelli. Cuốn sách được cho là xuất hiện lần đầu vào năm 1513 với tiêu đề tiếng Latin là De Principatibus.
(5)《Age Empires 》帝国时代
(6)《War and Peace 》战争与和平 – Chiến tranh và hòa bình
Chiến tranh và hòa bình là một bộ tiểu thuyết sử thi của Lev Nikolayevich Tolstoy, được nhà xuất bản Russki Vestnik in lần đầu từ năm 1865 đến 1869.
(7)《Arms and Armor 》骑士的欧洲
(8)《Jerusalem 》以耶路撒冷之名
(9)《History of Arab 》阿拉伯通史 – Lịch sử Ả Rập (10)《Genji story》源氏物语 – Truyện kể Genji
Truyện kể Genji, là một trường thiên tiểu thuyết của nữ sĩ cung đình Nhật Bản có biệt danh là Murasaki Shikibu sống dưới trướng của thứ phi Akiko trong cung Fujitsubo, triều đại Thiên hoàng Nhất Điều, không rõ tên thật của bà là gì.
Bình luận truyện