Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 7 - Chương 29: Đoàn tụ
PHẦN 01
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tháng 11 năm 2065, Bắc Kinh cuối mùa thu cực kỳ xinh đẹp, cũng khá yên tĩnh.
Lăng Tử Hàn kết thúc công tác một ngày đêm, dưới sự bảo vệ của cảnh vệ rời khỏi “Thứu Tháp”, về tới Mai Uyển.
Cậu hiện tại là bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia, được thế giới gọi là “Boss” Quốc An mới của Trung Quốc, so với Lăng Nghị lúc xưa còn lợi hại hơn. Lúc cậu tiền nhiệm thì toàn bộ các bộ môn liên quan vì cậu mà sắp xếp cho cậu 1 nơi ở mới tương xứng với cấp bậc của cậu, nhưng Lăng Nghị bảo cậu cứ ở Mai Uyển, dù sao vẫn còn hai căn biệt thự trống trong đó.
Lăng Tử Hàn tự nhiên không ý kiến, liền trở lại Mai Uyển, dọn vào biệt thự Bạch Mai Hiên ở bên kia sân.
Phòng tất nhiên không nhỏ, nhưng cậu vẫn ở một mình. Toàn bộ các bộ môn đều biểu thị với cậu, nên sắp xếp cho cậu 1 bảo mẫu, giúp cậu quản lý nhà cửa, chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cậu nhưng cậu đều từ chối. Ngoại trừ mỗi tuần một lần có nhân viên công tác tới quét tước vệ sinh ra, thì những lúc khác cậu không muốn ai ra vào nơi đây cả. Cậu thích sự an tĩnh.
Đoàn xe vào Mai Uyển, thì nhanh chóng chạy tới trước Bạch Mai Hiên. Lăng Tử Hàn mở cửa xe, trực tiếp đi vào tiểu viện nơi biệt thự mình ở. Cảnh vệ của cậu lập tức lái xe đến ký túc xá bên cạnh.
Vừa đi vào trong viện, Lăng Tử Hàn liền ngừng bước chân.
Một cậu nhóc đang dựa người vào cửa gỗ trước nhà cậu.
Trên lưng nhóc mang một cái cặp da màu đen, mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt của nhãn hiệu thời trang đang nổi tiếng cùng quần jean, chân mang một một đôi giày chơi bóng hàng hiệu, mái tóc đen lẫn vài cọng màu vàng và màu cà phê, rất có phong cách. Lúc này, vẻ mặt của nhóc như chán sắp chết, đang cửa mình qua lại trên cửa. Thấy Lăng Tử Hàn, nhóc ngừng động tác, đứng thẳng dậy.
Lăng Tử Hàn không hề giật mình gì, vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng nhiều năm qua mà nhìn nhóc.
Cậu nhóc kia cũng nhìn cậu, không hề kinh ngạc, cũng không có sợ hãi, nét mặt vẫn cà lơ phất phơ, chẳng hề để ý.
Nhìn nhau nửa ngày, Lăng Tử Hàn đành mở miệng trước: “Con tìm chú?”
Cậu nhóc gật đầu: “Đúng.”
“Có việc?”
“Có chút việc.”
Lăng Tử Hàn không dự định mời nhóc vào nhà, chỉ đứng yên ở đó, nhẹ giọng nói: “Nói đi.”
Cậu nhóc nhún vai: “Việc này nói hơi dài.”
“Vậy tóm tắt đơn giản thôi.”
Đối mặt với thái độ lạnh như băng của cậu, cậu nhóc không hề để ý mà chỉ bỏ hai tay vào túi quần: “Nói đơn giản, con họ Lăng, bọn họ nói ba là ba của con.”
Lăng Tử Hàn nhíu mày: “bọn họ là ai?”
Cậu nhóc chẳng hề để ý nói: “Cha của con, Vệ Thiên Vũ, còn có ông nội Đồng Duyệt, Lăng Nghị, Vệ Trọng, bà nội Ngả Toa.”
Vùng xung quanh lông mày Lăng Tử Hàn càng lúc nhăn càng chặt, ngưng thần nhìn nhóc. Cậu nhóc này lớn lên cao gầy cân xứng, đầu đã cao tới thắt lưng Lăng Tử Hàn. Tướng mạo cùng thân hình của nhóc đều giống y Lăng Tử Hàn, nhất là đôi mắt ôn nhuận trong suốt, tràn ngập linh khí kia, hoàn toàn xem là phiên bản của Lăng Tử Hàn, quả thật là một mỹ niên thiếu. Bất quá, toàn bộ người nhóc đều tản ra một sự lười biếng chẳng hề để ý, khác hẳn với Lăng Tử Hàn luôn nghiêm cẩn cẩn thận.
Nhìn cậu nhất thời không nói gì, nhóc nhún vài: “Con thấy ba cần thời gian để suy nghĩ kỹ, vậy con đi trước.” Nói xong, cậu nhóc nhảy xuống bậc thang, nghênh ngang đi về hướng bên ngoài.
Lăng tử hàn ôm nhóc lại: “Đứng lại.”
Nhóc đứng lại, ngửa đầu nhìn cậu.
Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói: “Đừng vội, chúng ta cần phải nói rõ việc này.”
Vẻ mặt của nhóc lại không quan trọng: “Tốt.”
“Chúng ta vào nhà rồi nói.” Lăng Tử Hàn xoay người đi mở cửa.
Mới vừa đặt tay vào ổ khóa bằng vân tay, cậu liền thấy có sự khác lạ, kiểm tra kỹ rồi quay đầu lại hỏi: “Đây là con làm?”
Cậu nhóc kia mạn bất kinh tâm gật đầu: “À, chỉ đùa chút thôi. Con chỉ phá mật mã, nhưng chưa tiến vào trong.”
“Vì sao lại làm vậy?” Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhìn nhóc.
Nhóc nhún vai: “Không có gì, chỉ là thói quen, thấy mã khóa là muốn phá thôi.”
Lăng Tử Hàn nhất thời nhớ tới Vệ Thiên Vũ, xụ mặt hỏi: “Là cha dạy con?”
“Nào có chứ? Tụi con tự học đó.” Cậu nhóc cười nhạt. “Cha có bản lĩnh gì mà dạy tụi con mấy thứ này chứ?”
“Có bản lĩnh gì à?” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói. “Cha con chính là cao thủ máy vi tính nổi danh thế giới đấy.”
“À, sau này tụi con cũng biết rồi.” Cậu nhóc không để ý mà gật đầu. “Cha làm mấy tấm chắn internet, tường phòng gì đó, đều khó mà phá được. Tụi con nghiên cứu đã lâu, nhưng cách phá được chúng cũng không nhiều lắm.”
Lăng Tử Hàn cảm thấy hơi khó hiểu: “Tụi con? Còn ai nữa?”
Cậu nhóc nhanh chóng móc ra một cái tai nghe mini trong túi mang vào lỗ tai, nghiêm trang mà nói: “Xem ra không có gì nguy hiểm, ra đi.”
Lăng Tử Hàn vừa thấy hành động của nhóc này, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn đang lạnh như băng, nhìn nhóc xem thử coi có trò gì.
Sau đó, từ một cây đại thụ bên cạnh nhà có một thằng nhóc khác nhảy xuống, chạy nhanh tới.
Lăng Tử Hàn vừa thấy, nhất thời giật mình.
Cậu nhóc này giống y như cậu nhóc kia, rõ ràng là song sinh.
Cậu nhóc này bị kích động mà nói: “Ba à, ba rất rất tuấn tú nha.”
“Đúng vậy, rất uy phong.” Cậu nhóc đầu cũng lên tiếng, đầy đắc ý. “Thì ra ba còn lợi hại hơn cả cha nữa, haha, quả thật lời to rồi.”
Lăng Tử Hàn có chút phẫn nộ rồi, trầm giọng hỏi: “Cha tụi con đâu? Gọi cha con tới, ba có chuyện muốn hỏi.”
“Biết là ba sẽ hỏi mà.” Cả hai thằng nhóc đều nhảy nhót. “Tụi con đã nhốt cha trong nhà ba rồi, bất quá tụi con chưa vào đâu, phải để ba mắng cha trước đã.”
Lăng Tử Hàn không nghĩ tới hai thằng nhóc này lại quậy phá như vậy, không sợ trời không sợ đất. Bảo vệ an toàn trong đại viện này vô cùng nghiêm mật, vậy mà chúng lại có thể phá hư ổ khóa nhà mình, giúp Vệ Thiên Vũ ẩn vào trong phòng, nhưng không kinh động nhân viên cảnh vệ, thực sự là làm cho người ta ngạc nhiên. Bất quá, nếu là Vệ Thiên Vũ ra tay, thì cũng không kỳ quái cho lắm.
Cậu mở cửa chính, đi vào phòng khách, vừa liếc mắt thấy Vệ Thiên Vũ đang ngồi ở sofa. Thấy hai thằng nhóc bên cạnh cậu, trên mặt anh có chút hổ thẹn.
Lăng Tử Hàn đứng lại, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm anh, thanh âm không lớn nhưng ẩn hàm phẫn nộ: “Vệ Thiên Vũ, tụi nó là con của em sao?”
Vệ Thiên Vũ lập tức đáp: “Phải.”
Lăng Tử Hàn lập tức hỏi: “Khi nào thì anh biết chuyện này?”
Thanh âm Vệ Thiên Vũ càng ngày càng thấp: “Ngay từ đầu … Đã biết.”
Sắc mặt Lăng Tử Hàn tái mét, cúi đầu nhìn một chút cậu nhóc đứng bên cạnh mình, ôn hòa hỏi: “Các con nhiêu tuổi?”
“10.” Một nhóc nói.
Nhóc kia tiếp lời: “10 tuổi rưỡi.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe, giận tím mặt: “Vệ Thiên Vũ, chuyện lớn như vậy, anh lại giấu em 11 năm.”
Vệ Thiên Vũ cúi đầu mà nói: “xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lăng Tử Hàn tức giận. “Một tiếng xin lỗi là xong? Anh xin lỗi em chuyện gì? Đây rốt cục là chuyện gì hả? Làm sao em tự dưng lại có 2 đứa con, hơn nữa cũng hơn 10 tuổi mà bản thân em lại tuyệt không biết?”
Vệ Thiên Vũ nghẹn lời. Việc này nói đến rất dài, nhưng sự tình lại không thể nói ra dễ dàng được, nếu như không phải hai thằng nhóc kia tự chủ trương, khư khư cố chấp, muốn tìm ba mình, chỉ sợ anh cũng vô pháp đối mặt Lăng Tử Hàn.
Thấy tình cảnh đó, hai nhóc kia không chỉ không sợ mà còn hăng hái hăng hái.
Một nhóc hăng say nói: “Ba, có phải ba muốn tra khảo cha không? Con giúp ba nhé.”
Nhóc kia càng dũng cảm hơn: “Ba chờ con chút, con tìm ông nội lấy sợi dây.” Nói xong nhóc nhanh chân chạy ra ngoài.
Lăng Tử Hàn bị bọn nhóc làm cho sửng sốt, buồn cười, phẫn nộ trong lòng cũng giảm xuống, nhưng cơn giận còn sót lại nên nhìn chằm chằm Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ giơ một tay lên che kín mắt.
Nhóc kia chạy tới biệt thự Lăng Nghị, lớn tiếng kêu: “Ông ơi, ông ơi, cháu cần sợi dây.”
Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị đều đang lo lắng ngồi trong phòng khách, lúc này nghe nhóc kêu như thế, cảm thấy bất ngờ. Đồng Duyệt nhanh chóng đứng dậy, yêu thương sờ đầu nhóc, thoải mái nói: “Ngồi xuống trước đã, chậm rãi nói, chuyện gì vậy?”
“Không được, cháu đang rất gấp, có sợi dây nào không?” Vẻ mặt nhóc đầy lo lắng.
“À, để ông tìm xem.” Đồng Duyệt nhanh chóng vào nhà tìm.
Cậu nhóc nhắm mắt theo đuôi theo sát hắn, vẻ mặt hưng phấn.
Đồng Duyệt nhanh chóng tìm ra một sợi dây ni lông, hỏi nhóc: “Cháu thấy được không?”
Cậu nhóc cầm lấy sợi dây, dùng sức lôi kéo, thấy sợi dây rất rắn chắc, lập tức xoay người chạy ra ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: “Cám ơn ông nha.”
Lúc nhóc chạy ngang qua, Lăng Nghị hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhóc vội vã mà nói: “Chúng cháu phải giúp ba trói cha lại, nghiêm hình tra tấn.” Lời còn chưa dứt, thì bóng nhóc đã biến mất ngoài cửa.
Nghe nói thế, Đồng Duyệt nhịn không được cười to, Lăng Nghị cũng nở nụ cười.
Cậu nhóc chạy rất nhanh, một vòng chưa tới 10′. Trong khoảng thời gian này, Lăng Tử Hàn vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Vệ Thiên Vũ. Mà Vệ Thiên Vũ đang ngồi cũng tựa như đứng ngồi không yên, khó chịu vô cùng, điều duy nhất anh có thể làm lấy tay che đi đôi mắt, không nhìn Lăng Tử Hàn.
Cậu nhóc còn lại lúc thì ba, lúc thì nhìn cha, nét mặt vô cùng cảm thấy hứng thú.
Rất nhanh, nhóc kia cầm sợi dây chạy về, thở phì phò nói: “Ba, cho ba nè, có cần tụi con giúp ba trói người không?”
Lăng Tử Hàn nhìn cậu nhóc nét mặt đầy hài lòng đưa sợi dây trước mặt cậu, thực sự không thể kiềm được nữa, nhưng vẫn nỗ lực không xụ mặt xuống, đưa tay tiếp nhận sợi dây.
Hai nhóc càng thêm hưng phấn, xoa tay kéo tay áo, gọi tới gọi lui mà kêu: “Ba ơi cố lên, ba ơi cố lên.”
Bọn nhóc vô cùng năng nổ, nếu người ngoài kia không biết việc gì tình cờ nghe thấy, nhất định cho rằng người trong nhà đang đánh nhau rất kịch liệt.
Lăng Tử Hàn nhìn sự hoạt bát khả ái của hai nhóc, bỗng nhiên nói với Vệ Thiên Vũ: “em hiểu rồi, có phải anh không xử lý nổi tụi nó nữa nên mới đưa tới cho em không?”
Vệ Thiên Vũ bật cười, buông xuống đôi tay che khuất mắt mình nãy giờ, liên tục gật đầu: “Tử Hàn, em quả nhiên thông minh.”
“Có ý gì vậy?” Hai nhóc lập tức xụ mặt. “Cha, vì sao cha lại muốn xử lý tụi con?”
Vệ Thiên Vũ khổ não xoa xoa huyệt thái dương, lập tức nói rằng: “Cha không có muốn xử lý tụi con, cha làm gì có bản lĩnh đó chứ?”
Hai nhóc nhất thời vui vẻ, thầm thì cười.
Lăng Tử Hàn thả lỏng một ít, bước tới ngồi xuống một soafa khác, lãnh tĩnh nhìn Vệ Thiên Vũ, trầm giọng hỏi: “Vì sao lại giấu em? Hơn nữa còn giấu em nhiều năm như vậy?”
Vệ Thiên Vũ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu để có thể tóm tắt câu chuyện lại. Anh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Lúc đó bọn anh luôn hỏi em chuyện sinh con, nhưng em luôn kiên quyết nói không muốn có con, anh thực sự không biết phải nói với em thế nào.”
Lúc này, hai nhóc đã tiến đến bên cạnh Lăng Tử Hàn, tự nhiên dựa vào lòng cậu. Nghe xong lời Vệ Thiên Vũ nói, Lăng Tử Hàn đang muốn tiếp tục hỏi thì hai nhóc đã quay đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng sủa vụt sáng, tràn ngập nghi hoặc: “Ba, vì sao ba không muốn tụi con vậy?”
Lăng Tử Hàn nâng cao thanh âm, nghiêm khắc mà nói: “Vệ Thiên Vũ, chú ý cách dùng từ của anh đi. Em muốn anh lập tức nói rõ ràng với con, là em không muốn tụi nó sao?”
“Không phải.” Vệ Thiên Vũ lập tức nhìn hai nhóc, từ ái cười nói. “ba của tụi con không hề biết là có tụi con. Chỉ là lúc trước ba con không muốn sinh con thôi, không phải là không muốn tụi con.”
Hai nhóc có chút mơ hồ, nhưng vẫn hỏi chuyện mình không rõ: “Ba, vì sao ba không muốn sinh con?”
Lăng Tử Hàn nhìn hai nhóc đang quấy nhiễu trong lòng mình, thái độ ôn hòa. “Là thế này, sức khỏe của ba không tốt, sợ di truyền cho tụi con. Nếu tụi con hay bị bệnh, thì sẽ rất khó chịu.”
Hai nhóc kia lập tức nhảy dựng lên, ở trước mặt cậu cởi áo khoác ra, một tay chống nạnh, một tay thì giơ nắm đấm lên, thể hiện tư thế kiện mỹ thế giới. Hai nhóc mỗi người một câu, hỉ hả mà nói: “Ba, ba xem nè, tụi con đều rất khỏe mạnh, có nhiều sức khỏe lắm.”
Lăng Tử Hàn rốt cục kiềm không nổi nữa, cười rộ lên, gật đầu: “Tốt, vậy là ba yên tâm.”
Tác giả: Đây là ngoại “Vô Trách Nhiệm”. Mọi người ngàn vạn lần không nên hỏi tôi là 10 năm đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Hàn cùng Tiểu Vệ có phải chia tay hay không, vì sao chuyện hai đứa con Tiểu Vệ lại không nói cho Tiểu Hàn biết, vì chính tôi cũng không biết luôn (đây chính là ý nghĩa của vô trách nhiệm đó, ha ha.) Trên thực tế, lúc viết chính văn, cuối cùng cũng không phải thế này, hiện tại mọi người đang xem chính là hai thằng nhóc mang dáng dấp khả ái bé xíu, hài lòng là được rồi. Haha
HẾT PHẦN 01
Mục lục
PHẦN 02
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Cả hai nhóc đều hài lòng nhào vào lòng cậu, mỗi đứa ôm 1 cánh tay, thì thầm cười nói: “Ba ơi, ba thật lợi hại. Lúc tụi con nói muốn tới tìm ba, hai ông cùng cha đều rất lo lắng. Bọn họ nói sợ ba sẽ tức giận.”
Lăng Tử Hàn liếc mắt Vệ Thiên Vũ, rồi cúi đầu cười nói với con mình: “Sao lại thế chứ? Có thể gặp con của mình, đương nhiên ba rất vui rồi.”
“Phải đó, tụi con cũng nói như vậy.” Hai nhóc lập tức gật đầu. “Sao ba lại tức giận với tụi con được chứ?”
Nét mặt Lăng Tử Hàn nhu hòa hỏi bọn nhóc: “Đứa nào là anh? Đứa nào là em? Tên gọi là gì?”
Nhóc bên phải cậu lập tức nói: “Con là anh, nó là em, còn tên thì …” Nhóc nhướng mắt, làm bộ dáng không hài lòng cho lắm.
Nhóc còn lại thì làm ra dáng hết cách: “Cha không có tý sáng kiến nào hết trơn, tên kia thật quê mùa.”
“Đúng vậy, tục quá trời.” Nhóc bên phải bĩu môi. “Không sáng ý, không sáng ý.”
Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ, phát hiện anh lại đưa tay che mắt, liền cười thầm trong lòng, ôn hòa hỏi bọn nhóc: “Thật à? Nói ba nghe thử, tên tụi con là gì?”
Đứa anh miễn cưỡng nói: “Con là Lăng Tư Hàn.”
Đứa em cũng xấu hổ mà nói: “Con là Lăng Niệm Hàn.”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng: “Quả nhiên không sáng ý. Vệ Thiên Vũ, có phải anh nếu có con thì sẽ lập tức gọi nó là Vệ Hàn hay không?”
Lời này dường như nói trúng rồi, Vệ Thiên Vũ cúi đầu thấp xuống.
Hai thằng nhóc thấy ba mình xử lý cha mình dễ dàng như vậy, nhất thời rất là sùng bái, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn trào phúng nói: “Anh thông minh như vậy, sao lại đặt tên cho con còn kém hơn cả Vi Tiểu Bảo vậy hả?”
Vệ Thiên Vũ không trả lời, nhưng cả hai nhóc lại hăng hái: “Woa, ba, ai là Vi Tiểu Bảo vậy? Là bạn ba à? Chú ấy đặt tên như thế vậy?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là giản đơn mà đem chuyện Vi Tiểu Bảo đổ xúc xắc đặt tên cho ba đứa con trong 《 Lộc Đỉnh Ký 》.
Cả hai nhóc rất chăm chú nghe, Lăng Tư Hàn cướp lời nói: “Ba nói đúng đó, tên mà Vi Tiểu Bảo đặt chẳng có chút bản lĩnh nào cả, con muốn gọi là Lăng Hổ Đầu.”
Lăng Niệm Hàn liền nói: “Con muốn gọi là Lăng Đồng Chuy.”
Lăng Tư Hàn khẩn cấp mà nói: “Nếu cha có con thì em trai gọi là Vệ Bản Đắng.”
Lăng Niệm Hàn lập tức nói tiếp: “Em gái thì gọi là Vệ Song Song.”
Hai nhóc vừa nói xong, liền cùng nhau đập tay: “Woa, tên thật là hay nha.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi, trăm miệng một lời mà nói: “Không được.”
Lời này vừa nói ra, hai người liền nhìn nhau. Vệ Thiên Vũ nhịn không được hơi mỉm cười, còn nét mặt Lăng Tử Hàn cũng trở nên nhu hòa.
Cả hai nhóc đều nghe ba và cha mình đều phản đối, không khỏi trừng mắt nhìn, hơn nữa ngày mới miễn cưỡng gật đầu: “Oh.”
Trầm mặc chốc lát, Lăng Tử Hàn hỏi bọn nhóc: “Các con ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa ăn.” Hai nhóc vốn đang ngồi trên đùi ba mình, lúc này liền đứng lên, đưa tay kéo cậu. “Chúng con đói, ba, chúng ta đến nhà nội ăn đi. Ở nhà ba cái gì cũng không có hết, chỗ ông đã có sẵn cơm rồi.”
Lăng Tử Hàn do dự một chút, liền đi theo bọn họ.
Vệ Thiên Vũ theo sau 3 cha con bọn họ, cùng bọn họ bước vào biệt thự Lăng Nghị.
Lăng Nghị tóc trắng xoá, già nhưng vẫn tráng kiện, nét mặt khỏe mạnh. Nhìn con trai cầm tay hai đứa cháu nội bước vào, ông mỉm cười, đứng dậy.
Lăng Tử Hàn yên lặng nhìn ông, một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Cha, chờ hai đứa nó ngủ, con cần 1 lời giải thích.”
Lăng Nghị cười gật đầu: “Đương nhiên cha sẽ giải thích cho con.”
Bất quá, cả buổi tối cả hai nhóc đều một tấc cũng không rời cậu, khiến cậu không thể một mình nghe Lăng Nghị, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ giải thích chuyện này.
Nhìn hai đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát, nghe bọn nó cứ nói vớ vẩn nhưng lại như thật, khiến cậu cảm thấy dù giải thích hay không cũng không phải chuyện lớn nữa. Quan trọng là, đây là con ruột của cậu, hơn nữa còn khỏe mạnh như vậy.
Trên bàn cơm, nhìn hai đứa con nói đùa khiến Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt cười ha ha, cậu không khỏi buồn bực: “Tính này của tụi nó rốt cục giống ai vậy? Chẳng giống con tí nào, càng không giống ai trong nhà mình nữa.”
“Không.” Lăng Nghị nhìn hai đứa cháu khi cười thì đặc biệt đẹp, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. “Tính của tụi nó giống mẹ con đó, quả thực giống nhau như đúc, nhiệt tình rộng rãi như dương quang, rực rỡ loá mắt như đóa hoa, hơn nữa năng lực kinh người, tài hoa hơn người, hết lần này tới lần khác chẳng bao giờ tự nhận thức được điều này, luôn một lòng thuần khiết, khiến người khác yêu thương.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe, ánh mắt nhìn con mình càng thêm khác.
Lăng Tư Hàn vừa nghe xong, liền hài lòng: “Ông đang khen tụi cháu hả?”
Lăng Niệm Hàn lập tức lắc đầu: “Không đâu, ông đang khen mẹ của ba đó, cũng là bà nội của chúng ta, đúng không?”
Lăng Nghị mỉm cười gật đầu: “Các cháu nói đều đúng, ông vừa khen tụi cháu, vừa khen bà của tụi cháu.”
Hai nhóc đó hiển nhiên biết mẹ của ba mình đã qua đời, nên cũng không hỏi nhiều về việc này, ý nghĩ đã bay đến ở ngoài cách xa vạn dặm.
Lăng Tử Hàn xem bọn nhóc không hề băn khoăn, vô ưu vô lự, hiển nhiên môi trường cùng quá trình phát triển rất dễ dàng thích ý, khiến cậu rất vui, sự tức giận với Vệ Thiên Vũ cũng phai dần. Thế nhưng, cậu hiển nhiên không dự định tha thứ dễ dàng cho người đã lừa gạt mình hơn 11 năm qua, vừa trở lại nhà mình liền nói với Vệ Thiên Vũ: “Anh ngủ phòng khách đi.”
Vệ Thiên Vũ liền minh bạch. Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được,” liền hướng khách phòng đi đến.
Hai nhóc nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ba mình, lại nhìn bóng lưng của cha, dường như hiểu được tình hình hiện nay thế nào, liền lôi kéo tay Lăng Tử Hàn, đương nhiên nói: “Ba, đêm nay tụi con muốn ngủ chung với ba.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đồng ý.
Hai nhóc liền hoan hô chạy ào vào phòng ngủ của cậu, trong phòng tắm người nhanh nhẹn tắm rửa, thay áo ngủ hình hoạt hình, cùng nhau nhảy lên giường. Lăng Tử Hàn mỉm cười giúp bọn nhỏ đắp chăn, để bọn nhỏ nằm ngoan rồi cậu mới đi rửa mặt.
Chờ cậu đi ra thì hai nhóc đã ngồi trên giường xem tv, cùng kêu lên: “Mỹ nhân, ủng hộ, mỹ nhân, ủng hộ.”
Cậu nhìn nhìn thoáng qua màn hình, trên đó đang chiếu một kịch truyền hình đề tài tiên hiệp, một vị bạch y tiên nữ đang bay, trong không trung đang múa, đuôi áo trong gió phi dương, toàn bộ tình cảnh tất nhiên đều đã dùng máy vi tính xử lý qua, nên mỹ như mộng như ảo. Hai nhóc cười ha ha nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng khuôn mặt lại khiến khiến người ta ôm bụng cười.
Cậu cười leo lên giường, hai nhóc muốn cậu ngủ chính giữa, sau đó một trái một phải nhào vào lòng cậu, trẻ con mà bình luận tình tiết trong TV. Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn cùng trẻ con ngủ chung 1 chỗ, cảm giác này thật kỳ lạ.
Chờ kịch truyền hình kết thúc, Lăng Tư Hàn bỗng nhiên nói: “Ba, có phải ba đang giận cha không?”
“Đúng vậy đó.” Lăng Niệm Hàn quay đầu nhìn ba mình, nét mặt nghiêm túc. “Ba không cho cha ngủ ở đây chung nữa nè.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi, ôn hòa nói. “Các con là con của ba, nhưng cha con lại giấu ba suốt 11 năm, các con có nghĩ là cha đã sai rồi không?”
“Đương nhiên sai rồi.” Lăng Tư Hàn liên tục gật đầu. “Cha cũng giấu tụi con suốt 10 năm rưỡi đó.”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng: “Lừa gạt cả hai đầu, vậy mà cha tụi con cũng không sợ phiền.”
“Đúng vậy.” Lăng Niệm Hàn cười nói hì hì. “Thế nhưng rốt cục cũng nhờ tụi con điều tra ra. Cha thấy giấu không được, chỉ có thể mang tụi con đến gặp ba.”
“Sao điều tra ra vậy?” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng sờ đầu hai nhóc, trong lòng cảm giác ấm áp vui sướng.
“Cũng không dễ dàng gì.” Lăng Tư Hàn ngay cả nói cũng khoa tay múa chân. “Chúng con lặng lẽ hack vào máy vi tính của ông, tra được giấy khai sinh của tụi con. Trên đó có ghi tên người sinh là Lăng Tử Hàn. Sau đó tụi con online tìm ba chữ đó, tìm thấy ba đó.”
“Thật thông minh.” Lăng Tử Hàn cười khen, lập tức nói. “Tụi con mau ngủ đi, thời gian trễ rồi.”
Hai nhóc quả nhiên là có chút mệt mỏi, lúc này nghe lời nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn ôm lấy tay ba mình, nhanh chóng ngủ.
Lăng Tử Hàn dùng thanh âm ra lệnh cho TV chuyển tới kênh tin tức, vừa xem tin vừa điều chỉnh tâm tình.
Một lát sau, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra.
Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ đứng ở cửa, trên mặt không chút biểu tình.
Hai nhóc mỗi đứa một bên ôm lấy tay cậu ngủ rất say, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy tiếu ý.
Ánh mắt Vệ Thiên Vũ chuyển qua hai đứa nhóc, rốt cục cố lấy dũng khí, kiên trì đi đến, ngồi xuống trước giường, thành khẩn thấp giọng nói: “Tử Hàn, xin lỗi.”
“Vì điều gì?” Thanh âm Lăng Tử Hàn cũng rất nhẹ, nhưng lạnh lùng. “Vì đã để em lỡ mất thời khắc tuyệt vời khi tụi nhỏ được sinh ra? Vì em đã mất đi khoảng thời gian vui sướng có thể tùy ý ôm tụi nhỏ trong tay? Anh vì cái gì xin lỗi em? Xin lỗi thì tất cả có thể thay đổi hay sao?”
“Anh biết dù giải thích thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện gì.” Vệ Thiên Vũ than nhẹ. “Anh vẫn không biết nên làm gì, cũng đã nhiều lần cùng boss và Đồng thúc thúc thương nghị, bọn họ cũng không có cách nào làm gì khác. Lúc tụi nhỏ vừa sinh thì sức khỏe em thật sự rất xấu nên mọi người không dám nói. Đợi lúc sức khỏe em dần dần khôi phục thì lại sợ bọn nhỏ không khỏe, trái lại càng khiến em sốt ruột tức giận, bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, nên cũng không dám nói. Nói chung, toàn bộ đều là do anh sai. Chuyện tới nước này, anh chỉ có thể giao cho em quyết định. Nếu em không muốn tha thứ cho anh, anh sẽ rời khỏi em, chỉ hy vọng mỗi tuần có thể thăm tụi nhỏ.”
Anh vừa nói ra lời này, cả hai nhóc đều nhảy dựng lên, cùng nhau reo lên: “Không được, không được, cha không thể đi được.”
Sau đó, tụi nhỏ ôm lấy cánh tay Lăng Tử Hàn dùng sức phe phẩy, liên thanh năn nỉ: “Ba à, ba không được để cha đi. Trước đây tụi con có cha thì không có ba, hiện tại vất vả lắm mới tìm được ba thì lại không có cha, tụi con rất đáng thương mà.” Nói xong, còn làm bộ khóc thút thít, còn lên tiếng “oa oa oa”, đang khóc.
Lăng Tử Hàn bị tụi nhỏ chọc buồn cười, vừa nghĩ tới lời tụi nhỏ nói, trái tim liền mềm xuống. Trầm ngâm chốc lát, cậu nghiêm trang mà nói: “Vậy ý của tụi con có phải là tụi con đi ngủ khách phòng, còn cha thì ngủ ở đây?”
“Vậy cũng không được.” Lăng Tư Hàn lập tức nhào tới trong lòng Lăng Tử Hàn, đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu. “Ba là của con.”
“Tuyệt đối không được.” Lăng Niệm Hàn cũng lập tức nhào tới lòng ba mình, nói lớn. “Ba là của con.”
Vệ Thiên Vũ thấy Lăng Tử Hàn nói vậy, nhất thời tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống. Anh đứng dậy, mỉm cười xoa đầu hai nhóc, hài lòng mà nói. “Anh ngủ khách phòng vậy, em cùng con ngủ với nhau đi.”
Lăng Tử Hàn thở dài: “Nể mặt con nên em không tính toán với anh nữa. Thời gian quá muộn, anh cũng nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi làm.”
“Được.” Lần này có thể qua cửa đơn giản như vậy, Vệ Thiên Vũ thật sự là vui mừng quá đỗi. Anh nhịn không được chồm người tới, ôm chặt lấy 3 ba con họ, hồi lâu mới buông ra, vui rạo rực đi ra cửa.
Lăng Tử Hàn lúc này cũng thấy có chút mệt nhọc, liền mở miệng dùng giọng điều khiển tắt TV và đèn, sau đó ôm con mình nằm xuống.
Hai nhóc mỗi đứa nằm 1 bên, hôn nhẹ lên mặt cậu, hài lòng ôm cậu rồi thoả mãn nằm ngủ.
Trong bóng tối, Lăng Tử Hàn lẳng lặng nở nụ cười.
HẾT PHẦN 02
Mục lục
HẾT PHIÊN NGOẠI
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tháng 11 năm 2065, Bắc Kinh cuối mùa thu cực kỳ xinh đẹp, cũng khá yên tĩnh.
Lăng Tử Hàn kết thúc công tác một ngày đêm, dưới sự bảo vệ của cảnh vệ rời khỏi “Thứu Tháp”, về tới Mai Uyển.
Cậu hiện tại là bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia, được thế giới gọi là “Boss” Quốc An mới của Trung Quốc, so với Lăng Nghị lúc xưa còn lợi hại hơn. Lúc cậu tiền nhiệm thì toàn bộ các bộ môn liên quan vì cậu mà sắp xếp cho cậu 1 nơi ở mới tương xứng với cấp bậc của cậu, nhưng Lăng Nghị bảo cậu cứ ở Mai Uyển, dù sao vẫn còn hai căn biệt thự trống trong đó.
Lăng Tử Hàn tự nhiên không ý kiến, liền trở lại Mai Uyển, dọn vào biệt thự Bạch Mai Hiên ở bên kia sân.
Phòng tất nhiên không nhỏ, nhưng cậu vẫn ở một mình. Toàn bộ các bộ môn đều biểu thị với cậu, nên sắp xếp cho cậu 1 bảo mẫu, giúp cậu quản lý nhà cửa, chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cậu nhưng cậu đều từ chối. Ngoại trừ mỗi tuần một lần có nhân viên công tác tới quét tước vệ sinh ra, thì những lúc khác cậu không muốn ai ra vào nơi đây cả. Cậu thích sự an tĩnh.
Đoàn xe vào Mai Uyển, thì nhanh chóng chạy tới trước Bạch Mai Hiên. Lăng Tử Hàn mở cửa xe, trực tiếp đi vào tiểu viện nơi biệt thự mình ở. Cảnh vệ của cậu lập tức lái xe đến ký túc xá bên cạnh.
Vừa đi vào trong viện, Lăng Tử Hàn liền ngừng bước chân.
Một cậu nhóc đang dựa người vào cửa gỗ trước nhà cậu.
Trên lưng nhóc mang một cái cặp da màu đen, mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt của nhãn hiệu thời trang đang nổi tiếng cùng quần jean, chân mang một một đôi giày chơi bóng hàng hiệu, mái tóc đen lẫn vài cọng màu vàng và màu cà phê, rất có phong cách. Lúc này, vẻ mặt của nhóc như chán sắp chết, đang cửa mình qua lại trên cửa. Thấy Lăng Tử Hàn, nhóc ngừng động tác, đứng thẳng dậy.
Lăng Tử Hàn không hề giật mình gì, vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng nhiều năm qua mà nhìn nhóc.
Cậu nhóc kia cũng nhìn cậu, không hề kinh ngạc, cũng không có sợ hãi, nét mặt vẫn cà lơ phất phơ, chẳng hề để ý.
Nhìn nhau nửa ngày, Lăng Tử Hàn đành mở miệng trước: “Con tìm chú?”
Cậu nhóc gật đầu: “Đúng.”
“Có việc?”
“Có chút việc.”
Lăng Tử Hàn không dự định mời nhóc vào nhà, chỉ đứng yên ở đó, nhẹ giọng nói: “Nói đi.”
Cậu nhóc nhún vai: “Việc này nói hơi dài.”
“Vậy tóm tắt đơn giản thôi.”
Đối mặt với thái độ lạnh như băng của cậu, cậu nhóc không hề để ý mà chỉ bỏ hai tay vào túi quần: “Nói đơn giản, con họ Lăng, bọn họ nói ba là ba của con.”
Lăng Tử Hàn nhíu mày: “bọn họ là ai?”
Cậu nhóc chẳng hề để ý nói: “Cha của con, Vệ Thiên Vũ, còn có ông nội Đồng Duyệt, Lăng Nghị, Vệ Trọng, bà nội Ngả Toa.”
Vùng xung quanh lông mày Lăng Tử Hàn càng lúc nhăn càng chặt, ngưng thần nhìn nhóc. Cậu nhóc này lớn lên cao gầy cân xứng, đầu đã cao tới thắt lưng Lăng Tử Hàn. Tướng mạo cùng thân hình của nhóc đều giống y Lăng Tử Hàn, nhất là đôi mắt ôn nhuận trong suốt, tràn ngập linh khí kia, hoàn toàn xem là phiên bản của Lăng Tử Hàn, quả thật là một mỹ niên thiếu. Bất quá, toàn bộ người nhóc đều tản ra một sự lười biếng chẳng hề để ý, khác hẳn với Lăng Tử Hàn luôn nghiêm cẩn cẩn thận.
Nhìn cậu nhất thời không nói gì, nhóc nhún vài: “Con thấy ba cần thời gian để suy nghĩ kỹ, vậy con đi trước.” Nói xong, cậu nhóc nhảy xuống bậc thang, nghênh ngang đi về hướng bên ngoài.
Lăng tử hàn ôm nhóc lại: “Đứng lại.”
Nhóc đứng lại, ngửa đầu nhìn cậu.
Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói: “Đừng vội, chúng ta cần phải nói rõ việc này.”
Vẻ mặt của nhóc lại không quan trọng: “Tốt.”
“Chúng ta vào nhà rồi nói.” Lăng Tử Hàn xoay người đi mở cửa.
Mới vừa đặt tay vào ổ khóa bằng vân tay, cậu liền thấy có sự khác lạ, kiểm tra kỹ rồi quay đầu lại hỏi: “Đây là con làm?”
Cậu nhóc kia mạn bất kinh tâm gật đầu: “À, chỉ đùa chút thôi. Con chỉ phá mật mã, nhưng chưa tiến vào trong.”
“Vì sao lại làm vậy?” Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhìn nhóc.
Nhóc nhún vai: “Không có gì, chỉ là thói quen, thấy mã khóa là muốn phá thôi.”
Lăng Tử Hàn nhất thời nhớ tới Vệ Thiên Vũ, xụ mặt hỏi: “Là cha dạy con?”
“Nào có chứ? Tụi con tự học đó.” Cậu nhóc cười nhạt. “Cha có bản lĩnh gì mà dạy tụi con mấy thứ này chứ?”
“Có bản lĩnh gì à?” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói. “Cha con chính là cao thủ máy vi tính nổi danh thế giới đấy.”
“À, sau này tụi con cũng biết rồi.” Cậu nhóc không để ý mà gật đầu. “Cha làm mấy tấm chắn internet, tường phòng gì đó, đều khó mà phá được. Tụi con nghiên cứu đã lâu, nhưng cách phá được chúng cũng không nhiều lắm.”
Lăng Tử Hàn cảm thấy hơi khó hiểu: “Tụi con? Còn ai nữa?”
Cậu nhóc nhanh chóng móc ra một cái tai nghe mini trong túi mang vào lỗ tai, nghiêm trang mà nói: “Xem ra không có gì nguy hiểm, ra đi.”
Lăng Tử Hàn vừa thấy hành động của nhóc này, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn đang lạnh như băng, nhìn nhóc xem thử coi có trò gì.
Sau đó, từ một cây đại thụ bên cạnh nhà có một thằng nhóc khác nhảy xuống, chạy nhanh tới.
Lăng Tử Hàn vừa thấy, nhất thời giật mình.
Cậu nhóc này giống y như cậu nhóc kia, rõ ràng là song sinh.
Cậu nhóc này bị kích động mà nói: “Ba à, ba rất rất tuấn tú nha.”
“Đúng vậy, rất uy phong.” Cậu nhóc đầu cũng lên tiếng, đầy đắc ý. “Thì ra ba còn lợi hại hơn cả cha nữa, haha, quả thật lời to rồi.”
Lăng Tử Hàn có chút phẫn nộ rồi, trầm giọng hỏi: “Cha tụi con đâu? Gọi cha con tới, ba có chuyện muốn hỏi.”
“Biết là ba sẽ hỏi mà.” Cả hai thằng nhóc đều nhảy nhót. “Tụi con đã nhốt cha trong nhà ba rồi, bất quá tụi con chưa vào đâu, phải để ba mắng cha trước đã.”
Lăng Tử Hàn không nghĩ tới hai thằng nhóc này lại quậy phá như vậy, không sợ trời không sợ đất. Bảo vệ an toàn trong đại viện này vô cùng nghiêm mật, vậy mà chúng lại có thể phá hư ổ khóa nhà mình, giúp Vệ Thiên Vũ ẩn vào trong phòng, nhưng không kinh động nhân viên cảnh vệ, thực sự là làm cho người ta ngạc nhiên. Bất quá, nếu là Vệ Thiên Vũ ra tay, thì cũng không kỳ quái cho lắm.
Cậu mở cửa chính, đi vào phòng khách, vừa liếc mắt thấy Vệ Thiên Vũ đang ngồi ở sofa. Thấy hai thằng nhóc bên cạnh cậu, trên mặt anh có chút hổ thẹn.
Lăng Tử Hàn đứng lại, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm anh, thanh âm không lớn nhưng ẩn hàm phẫn nộ: “Vệ Thiên Vũ, tụi nó là con của em sao?”
Vệ Thiên Vũ lập tức đáp: “Phải.”
Lăng Tử Hàn lập tức hỏi: “Khi nào thì anh biết chuyện này?”
Thanh âm Vệ Thiên Vũ càng ngày càng thấp: “Ngay từ đầu … Đã biết.”
Sắc mặt Lăng Tử Hàn tái mét, cúi đầu nhìn một chút cậu nhóc đứng bên cạnh mình, ôn hòa hỏi: “Các con nhiêu tuổi?”
“10.” Một nhóc nói.
Nhóc kia tiếp lời: “10 tuổi rưỡi.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe, giận tím mặt: “Vệ Thiên Vũ, chuyện lớn như vậy, anh lại giấu em 11 năm.”
Vệ Thiên Vũ cúi đầu mà nói: “xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lăng Tử Hàn tức giận. “Một tiếng xin lỗi là xong? Anh xin lỗi em chuyện gì? Đây rốt cục là chuyện gì hả? Làm sao em tự dưng lại có 2 đứa con, hơn nữa cũng hơn 10 tuổi mà bản thân em lại tuyệt không biết?”
Vệ Thiên Vũ nghẹn lời. Việc này nói đến rất dài, nhưng sự tình lại không thể nói ra dễ dàng được, nếu như không phải hai thằng nhóc kia tự chủ trương, khư khư cố chấp, muốn tìm ba mình, chỉ sợ anh cũng vô pháp đối mặt Lăng Tử Hàn.
Thấy tình cảnh đó, hai nhóc kia không chỉ không sợ mà còn hăng hái hăng hái.
Một nhóc hăng say nói: “Ba, có phải ba muốn tra khảo cha không? Con giúp ba nhé.”
Nhóc kia càng dũng cảm hơn: “Ba chờ con chút, con tìm ông nội lấy sợi dây.” Nói xong nhóc nhanh chân chạy ra ngoài.
Lăng Tử Hàn bị bọn nhóc làm cho sửng sốt, buồn cười, phẫn nộ trong lòng cũng giảm xuống, nhưng cơn giận còn sót lại nên nhìn chằm chằm Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ giơ một tay lên che kín mắt.
Nhóc kia chạy tới biệt thự Lăng Nghị, lớn tiếng kêu: “Ông ơi, ông ơi, cháu cần sợi dây.”
Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị đều đang lo lắng ngồi trong phòng khách, lúc này nghe nhóc kêu như thế, cảm thấy bất ngờ. Đồng Duyệt nhanh chóng đứng dậy, yêu thương sờ đầu nhóc, thoải mái nói: “Ngồi xuống trước đã, chậm rãi nói, chuyện gì vậy?”
“Không được, cháu đang rất gấp, có sợi dây nào không?” Vẻ mặt nhóc đầy lo lắng.
“À, để ông tìm xem.” Đồng Duyệt nhanh chóng vào nhà tìm.
Cậu nhóc nhắm mắt theo đuôi theo sát hắn, vẻ mặt hưng phấn.
Đồng Duyệt nhanh chóng tìm ra một sợi dây ni lông, hỏi nhóc: “Cháu thấy được không?”
Cậu nhóc cầm lấy sợi dây, dùng sức lôi kéo, thấy sợi dây rất rắn chắc, lập tức xoay người chạy ra ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: “Cám ơn ông nha.”
Lúc nhóc chạy ngang qua, Lăng Nghị hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhóc vội vã mà nói: “Chúng cháu phải giúp ba trói cha lại, nghiêm hình tra tấn.” Lời còn chưa dứt, thì bóng nhóc đã biến mất ngoài cửa.
Nghe nói thế, Đồng Duyệt nhịn không được cười to, Lăng Nghị cũng nở nụ cười.
Cậu nhóc chạy rất nhanh, một vòng chưa tới 10′. Trong khoảng thời gian này, Lăng Tử Hàn vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Vệ Thiên Vũ. Mà Vệ Thiên Vũ đang ngồi cũng tựa như đứng ngồi không yên, khó chịu vô cùng, điều duy nhất anh có thể làm lấy tay che đi đôi mắt, không nhìn Lăng Tử Hàn.
Cậu nhóc còn lại lúc thì ba, lúc thì nhìn cha, nét mặt vô cùng cảm thấy hứng thú.
Rất nhanh, nhóc kia cầm sợi dây chạy về, thở phì phò nói: “Ba, cho ba nè, có cần tụi con giúp ba trói người không?”
Lăng Tử Hàn nhìn cậu nhóc nét mặt đầy hài lòng đưa sợi dây trước mặt cậu, thực sự không thể kiềm được nữa, nhưng vẫn nỗ lực không xụ mặt xuống, đưa tay tiếp nhận sợi dây.
Hai nhóc càng thêm hưng phấn, xoa tay kéo tay áo, gọi tới gọi lui mà kêu: “Ba ơi cố lên, ba ơi cố lên.”
Bọn nhóc vô cùng năng nổ, nếu người ngoài kia không biết việc gì tình cờ nghe thấy, nhất định cho rằng người trong nhà đang đánh nhau rất kịch liệt.
Lăng Tử Hàn nhìn sự hoạt bát khả ái của hai nhóc, bỗng nhiên nói với Vệ Thiên Vũ: “em hiểu rồi, có phải anh không xử lý nổi tụi nó nữa nên mới đưa tới cho em không?”
Vệ Thiên Vũ bật cười, buông xuống đôi tay che khuất mắt mình nãy giờ, liên tục gật đầu: “Tử Hàn, em quả nhiên thông minh.”
“Có ý gì vậy?” Hai nhóc lập tức xụ mặt. “Cha, vì sao cha lại muốn xử lý tụi con?”
Vệ Thiên Vũ khổ não xoa xoa huyệt thái dương, lập tức nói rằng: “Cha không có muốn xử lý tụi con, cha làm gì có bản lĩnh đó chứ?”
Hai nhóc nhất thời vui vẻ, thầm thì cười.
Lăng Tử Hàn thả lỏng một ít, bước tới ngồi xuống một soafa khác, lãnh tĩnh nhìn Vệ Thiên Vũ, trầm giọng hỏi: “Vì sao lại giấu em? Hơn nữa còn giấu em nhiều năm như vậy?”
Vệ Thiên Vũ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu để có thể tóm tắt câu chuyện lại. Anh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Lúc đó bọn anh luôn hỏi em chuyện sinh con, nhưng em luôn kiên quyết nói không muốn có con, anh thực sự không biết phải nói với em thế nào.”
Lúc này, hai nhóc đã tiến đến bên cạnh Lăng Tử Hàn, tự nhiên dựa vào lòng cậu. Nghe xong lời Vệ Thiên Vũ nói, Lăng Tử Hàn đang muốn tiếp tục hỏi thì hai nhóc đã quay đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng sủa vụt sáng, tràn ngập nghi hoặc: “Ba, vì sao ba không muốn tụi con vậy?”
Lăng Tử Hàn nâng cao thanh âm, nghiêm khắc mà nói: “Vệ Thiên Vũ, chú ý cách dùng từ của anh đi. Em muốn anh lập tức nói rõ ràng với con, là em không muốn tụi nó sao?”
“Không phải.” Vệ Thiên Vũ lập tức nhìn hai nhóc, từ ái cười nói. “ba của tụi con không hề biết là có tụi con. Chỉ là lúc trước ba con không muốn sinh con thôi, không phải là không muốn tụi con.”
Hai nhóc có chút mơ hồ, nhưng vẫn hỏi chuyện mình không rõ: “Ba, vì sao ba không muốn sinh con?”
Lăng Tử Hàn nhìn hai nhóc đang quấy nhiễu trong lòng mình, thái độ ôn hòa. “Là thế này, sức khỏe của ba không tốt, sợ di truyền cho tụi con. Nếu tụi con hay bị bệnh, thì sẽ rất khó chịu.”
Hai nhóc kia lập tức nhảy dựng lên, ở trước mặt cậu cởi áo khoác ra, một tay chống nạnh, một tay thì giơ nắm đấm lên, thể hiện tư thế kiện mỹ thế giới. Hai nhóc mỗi người một câu, hỉ hả mà nói: “Ba, ba xem nè, tụi con đều rất khỏe mạnh, có nhiều sức khỏe lắm.”
Lăng Tử Hàn rốt cục kiềm không nổi nữa, cười rộ lên, gật đầu: “Tốt, vậy là ba yên tâm.”
Tác giả: Đây là ngoại “Vô Trách Nhiệm”. Mọi người ngàn vạn lần không nên hỏi tôi là 10 năm đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Hàn cùng Tiểu Vệ có phải chia tay hay không, vì sao chuyện hai đứa con Tiểu Vệ lại không nói cho Tiểu Hàn biết, vì chính tôi cũng không biết luôn (đây chính là ý nghĩa của vô trách nhiệm đó, ha ha.) Trên thực tế, lúc viết chính văn, cuối cùng cũng không phải thế này, hiện tại mọi người đang xem chính là hai thằng nhóc mang dáng dấp khả ái bé xíu, hài lòng là được rồi. Haha
HẾT PHẦN 01
Mục lục
PHẦN 02
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Cả hai nhóc đều hài lòng nhào vào lòng cậu, mỗi đứa ôm 1 cánh tay, thì thầm cười nói: “Ba ơi, ba thật lợi hại. Lúc tụi con nói muốn tới tìm ba, hai ông cùng cha đều rất lo lắng. Bọn họ nói sợ ba sẽ tức giận.”
Lăng Tử Hàn liếc mắt Vệ Thiên Vũ, rồi cúi đầu cười nói với con mình: “Sao lại thế chứ? Có thể gặp con của mình, đương nhiên ba rất vui rồi.”
“Phải đó, tụi con cũng nói như vậy.” Hai nhóc lập tức gật đầu. “Sao ba lại tức giận với tụi con được chứ?”
Nét mặt Lăng Tử Hàn nhu hòa hỏi bọn nhóc: “Đứa nào là anh? Đứa nào là em? Tên gọi là gì?”
Nhóc bên phải cậu lập tức nói: “Con là anh, nó là em, còn tên thì …” Nhóc nhướng mắt, làm bộ dáng không hài lòng cho lắm.
Nhóc còn lại thì làm ra dáng hết cách: “Cha không có tý sáng kiến nào hết trơn, tên kia thật quê mùa.”
“Đúng vậy, tục quá trời.” Nhóc bên phải bĩu môi. “Không sáng ý, không sáng ý.”
Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ, phát hiện anh lại đưa tay che mắt, liền cười thầm trong lòng, ôn hòa hỏi bọn nhóc: “Thật à? Nói ba nghe thử, tên tụi con là gì?”
Đứa anh miễn cưỡng nói: “Con là Lăng Tư Hàn.”
Đứa em cũng xấu hổ mà nói: “Con là Lăng Niệm Hàn.”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng: “Quả nhiên không sáng ý. Vệ Thiên Vũ, có phải anh nếu có con thì sẽ lập tức gọi nó là Vệ Hàn hay không?”
Lời này dường như nói trúng rồi, Vệ Thiên Vũ cúi đầu thấp xuống.
Hai thằng nhóc thấy ba mình xử lý cha mình dễ dàng như vậy, nhất thời rất là sùng bái, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn trào phúng nói: “Anh thông minh như vậy, sao lại đặt tên cho con còn kém hơn cả Vi Tiểu Bảo vậy hả?”
Vệ Thiên Vũ không trả lời, nhưng cả hai nhóc lại hăng hái: “Woa, ba, ai là Vi Tiểu Bảo vậy? Là bạn ba à? Chú ấy đặt tên như thế vậy?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là giản đơn mà đem chuyện Vi Tiểu Bảo đổ xúc xắc đặt tên cho ba đứa con trong 《 Lộc Đỉnh Ký 》.
Cả hai nhóc rất chăm chú nghe, Lăng Tư Hàn cướp lời nói: “Ba nói đúng đó, tên mà Vi Tiểu Bảo đặt chẳng có chút bản lĩnh nào cả, con muốn gọi là Lăng Hổ Đầu.”
Lăng Niệm Hàn liền nói: “Con muốn gọi là Lăng Đồng Chuy.”
Lăng Tư Hàn khẩn cấp mà nói: “Nếu cha có con thì em trai gọi là Vệ Bản Đắng.”
Lăng Niệm Hàn lập tức nói tiếp: “Em gái thì gọi là Vệ Song Song.”
Hai nhóc vừa nói xong, liền cùng nhau đập tay: “Woa, tên thật là hay nha.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi, trăm miệng một lời mà nói: “Không được.”
Lời này vừa nói ra, hai người liền nhìn nhau. Vệ Thiên Vũ nhịn không được hơi mỉm cười, còn nét mặt Lăng Tử Hàn cũng trở nên nhu hòa.
Cả hai nhóc đều nghe ba và cha mình đều phản đối, không khỏi trừng mắt nhìn, hơn nữa ngày mới miễn cưỡng gật đầu: “Oh.”
Trầm mặc chốc lát, Lăng Tử Hàn hỏi bọn nhóc: “Các con ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa ăn.” Hai nhóc vốn đang ngồi trên đùi ba mình, lúc này liền đứng lên, đưa tay kéo cậu. “Chúng con đói, ba, chúng ta đến nhà nội ăn đi. Ở nhà ba cái gì cũng không có hết, chỗ ông đã có sẵn cơm rồi.”
Lăng Tử Hàn do dự một chút, liền đi theo bọn họ.
Vệ Thiên Vũ theo sau 3 cha con bọn họ, cùng bọn họ bước vào biệt thự Lăng Nghị.
Lăng Nghị tóc trắng xoá, già nhưng vẫn tráng kiện, nét mặt khỏe mạnh. Nhìn con trai cầm tay hai đứa cháu nội bước vào, ông mỉm cười, đứng dậy.
Lăng Tử Hàn yên lặng nhìn ông, một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Cha, chờ hai đứa nó ngủ, con cần 1 lời giải thích.”
Lăng Nghị cười gật đầu: “Đương nhiên cha sẽ giải thích cho con.”
Bất quá, cả buổi tối cả hai nhóc đều một tấc cũng không rời cậu, khiến cậu không thể một mình nghe Lăng Nghị, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ giải thích chuyện này.
Nhìn hai đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát, nghe bọn nó cứ nói vớ vẩn nhưng lại như thật, khiến cậu cảm thấy dù giải thích hay không cũng không phải chuyện lớn nữa. Quan trọng là, đây là con ruột của cậu, hơn nữa còn khỏe mạnh như vậy.
Trên bàn cơm, nhìn hai đứa con nói đùa khiến Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt cười ha ha, cậu không khỏi buồn bực: “Tính này của tụi nó rốt cục giống ai vậy? Chẳng giống con tí nào, càng không giống ai trong nhà mình nữa.”
“Không.” Lăng Nghị nhìn hai đứa cháu khi cười thì đặc biệt đẹp, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. “Tính của tụi nó giống mẹ con đó, quả thực giống nhau như đúc, nhiệt tình rộng rãi như dương quang, rực rỡ loá mắt như đóa hoa, hơn nữa năng lực kinh người, tài hoa hơn người, hết lần này tới lần khác chẳng bao giờ tự nhận thức được điều này, luôn một lòng thuần khiết, khiến người khác yêu thương.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe, ánh mắt nhìn con mình càng thêm khác.
Lăng Tư Hàn vừa nghe xong, liền hài lòng: “Ông đang khen tụi cháu hả?”
Lăng Niệm Hàn lập tức lắc đầu: “Không đâu, ông đang khen mẹ của ba đó, cũng là bà nội của chúng ta, đúng không?”
Lăng Nghị mỉm cười gật đầu: “Các cháu nói đều đúng, ông vừa khen tụi cháu, vừa khen bà của tụi cháu.”
Hai nhóc đó hiển nhiên biết mẹ của ba mình đã qua đời, nên cũng không hỏi nhiều về việc này, ý nghĩ đã bay đến ở ngoài cách xa vạn dặm.
Lăng Tử Hàn xem bọn nhóc không hề băn khoăn, vô ưu vô lự, hiển nhiên môi trường cùng quá trình phát triển rất dễ dàng thích ý, khiến cậu rất vui, sự tức giận với Vệ Thiên Vũ cũng phai dần. Thế nhưng, cậu hiển nhiên không dự định tha thứ dễ dàng cho người đã lừa gạt mình hơn 11 năm qua, vừa trở lại nhà mình liền nói với Vệ Thiên Vũ: “Anh ngủ phòng khách đi.”
Vệ Thiên Vũ liền minh bạch. Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được,” liền hướng khách phòng đi đến.
Hai nhóc nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ba mình, lại nhìn bóng lưng của cha, dường như hiểu được tình hình hiện nay thế nào, liền lôi kéo tay Lăng Tử Hàn, đương nhiên nói: “Ba, đêm nay tụi con muốn ngủ chung với ba.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đồng ý.
Hai nhóc liền hoan hô chạy ào vào phòng ngủ của cậu, trong phòng tắm người nhanh nhẹn tắm rửa, thay áo ngủ hình hoạt hình, cùng nhau nhảy lên giường. Lăng Tử Hàn mỉm cười giúp bọn nhỏ đắp chăn, để bọn nhỏ nằm ngoan rồi cậu mới đi rửa mặt.
Chờ cậu đi ra thì hai nhóc đã ngồi trên giường xem tv, cùng kêu lên: “Mỹ nhân, ủng hộ, mỹ nhân, ủng hộ.”
Cậu nhìn nhìn thoáng qua màn hình, trên đó đang chiếu một kịch truyền hình đề tài tiên hiệp, một vị bạch y tiên nữ đang bay, trong không trung đang múa, đuôi áo trong gió phi dương, toàn bộ tình cảnh tất nhiên đều đã dùng máy vi tính xử lý qua, nên mỹ như mộng như ảo. Hai nhóc cười ha ha nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng khuôn mặt lại khiến khiến người ta ôm bụng cười.
Cậu cười leo lên giường, hai nhóc muốn cậu ngủ chính giữa, sau đó một trái một phải nhào vào lòng cậu, trẻ con mà bình luận tình tiết trong TV. Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn cùng trẻ con ngủ chung 1 chỗ, cảm giác này thật kỳ lạ.
Chờ kịch truyền hình kết thúc, Lăng Tư Hàn bỗng nhiên nói: “Ba, có phải ba đang giận cha không?”
“Đúng vậy đó.” Lăng Niệm Hàn quay đầu nhìn ba mình, nét mặt nghiêm túc. “Ba không cho cha ngủ ở đây chung nữa nè.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi, ôn hòa nói. “Các con là con của ba, nhưng cha con lại giấu ba suốt 11 năm, các con có nghĩ là cha đã sai rồi không?”
“Đương nhiên sai rồi.” Lăng Tư Hàn liên tục gật đầu. “Cha cũng giấu tụi con suốt 10 năm rưỡi đó.”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng: “Lừa gạt cả hai đầu, vậy mà cha tụi con cũng không sợ phiền.”
“Đúng vậy.” Lăng Niệm Hàn cười nói hì hì. “Thế nhưng rốt cục cũng nhờ tụi con điều tra ra. Cha thấy giấu không được, chỉ có thể mang tụi con đến gặp ba.”
“Sao điều tra ra vậy?” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng sờ đầu hai nhóc, trong lòng cảm giác ấm áp vui sướng.
“Cũng không dễ dàng gì.” Lăng Tư Hàn ngay cả nói cũng khoa tay múa chân. “Chúng con lặng lẽ hack vào máy vi tính của ông, tra được giấy khai sinh của tụi con. Trên đó có ghi tên người sinh là Lăng Tử Hàn. Sau đó tụi con online tìm ba chữ đó, tìm thấy ba đó.”
“Thật thông minh.” Lăng Tử Hàn cười khen, lập tức nói. “Tụi con mau ngủ đi, thời gian trễ rồi.”
Hai nhóc quả nhiên là có chút mệt mỏi, lúc này nghe lời nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn ôm lấy tay ba mình, nhanh chóng ngủ.
Lăng Tử Hàn dùng thanh âm ra lệnh cho TV chuyển tới kênh tin tức, vừa xem tin vừa điều chỉnh tâm tình.
Một lát sau, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra.
Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ đứng ở cửa, trên mặt không chút biểu tình.
Hai nhóc mỗi đứa một bên ôm lấy tay cậu ngủ rất say, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy tiếu ý.
Ánh mắt Vệ Thiên Vũ chuyển qua hai đứa nhóc, rốt cục cố lấy dũng khí, kiên trì đi đến, ngồi xuống trước giường, thành khẩn thấp giọng nói: “Tử Hàn, xin lỗi.”
“Vì điều gì?” Thanh âm Lăng Tử Hàn cũng rất nhẹ, nhưng lạnh lùng. “Vì đã để em lỡ mất thời khắc tuyệt vời khi tụi nhỏ được sinh ra? Vì em đã mất đi khoảng thời gian vui sướng có thể tùy ý ôm tụi nhỏ trong tay? Anh vì cái gì xin lỗi em? Xin lỗi thì tất cả có thể thay đổi hay sao?”
“Anh biết dù giải thích thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện gì.” Vệ Thiên Vũ than nhẹ. “Anh vẫn không biết nên làm gì, cũng đã nhiều lần cùng boss và Đồng thúc thúc thương nghị, bọn họ cũng không có cách nào làm gì khác. Lúc tụi nhỏ vừa sinh thì sức khỏe em thật sự rất xấu nên mọi người không dám nói. Đợi lúc sức khỏe em dần dần khôi phục thì lại sợ bọn nhỏ không khỏe, trái lại càng khiến em sốt ruột tức giận, bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, nên cũng không dám nói. Nói chung, toàn bộ đều là do anh sai. Chuyện tới nước này, anh chỉ có thể giao cho em quyết định. Nếu em không muốn tha thứ cho anh, anh sẽ rời khỏi em, chỉ hy vọng mỗi tuần có thể thăm tụi nhỏ.”
Anh vừa nói ra lời này, cả hai nhóc đều nhảy dựng lên, cùng nhau reo lên: “Không được, không được, cha không thể đi được.”
Sau đó, tụi nhỏ ôm lấy cánh tay Lăng Tử Hàn dùng sức phe phẩy, liên thanh năn nỉ: “Ba à, ba không được để cha đi. Trước đây tụi con có cha thì không có ba, hiện tại vất vả lắm mới tìm được ba thì lại không có cha, tụi con rất đáng thương mà.” Nói xong, còn làm bộ khóc thút thít, còn lên tiếng “oa oa oa”, đang khóc.
Lăng Tử Hàn bị tụi nhỏ chọc buồn cười, vừa nghĩ tới lời tụi nhỏ nói, trái tim liền mềm xuống. Trầm ngâm chốc lát, cậu nghiêm trang mà nói: “Vậy ý của tụi con có phải là tụi con đi ngủ khách phòng, còn cha thì ngủ ở đây?”
“Vậy cũng không được.” Lăng Tư Hàn lập tức nhào tới trong lòng Lăng Tử Hàn, đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu. “Ba là của con.”
“Tuyệt đối không được.” Lăng Niệm Hàn cũng lập tức nhào tới lòng ba mình, nói lớn. “Ba là của con.”
Vệ Thiên Vũ thấy Lăng Tử Hàn nói vậy, nhất thời tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống. Anh đứng dậy, mỉm cười xoa đầu hai nhóc, hài lòng mà nói. “Anh ngủ khách phòng vậy, em cùng con ngủ với nhau đi.”
Lăng Tử Hàn thở dài: “Nể mặt con nên em không tính toán với anh nữa. Thời gian quá muộn, anh cũng nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi làm.”
“Được.” Lần này có thể qua cửa đơn giản như vậy, Vệ Thiên Vũ thật sự là vui mừng quá đỗi. Anh nhịn không được chồm người tới, ôm chặt lấy 3 ba con họ, hồi lâu mới buông ra, vui rạo rực đi ra cửa.
Lăng Tử Hàn lúc này cũng thấy có chút mệt nhọc, liền mở miệng dùng giọng điều khiển tắt TV và đèn, sau đó ôm con mình nằm xuống.
Hai nhóc mỗi đứa nằm 1 bên, hôn nhẹ lên mặt cậu, hài lòng ôm cậu rồi thoả mãn nằm ngủ.
Trong bóng tối, Lăng Tử Hàn lẳng lặng nở nụ cười.
HẾT PHẦN 02
Mục lục
HẾT PHIÊN NGOẠI
Bình luận truyện