Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 67: Ngoại truyện 2



Từ sau trận hỗn loạn năm ngoái, tập đoàn Yến Thị đã tiến vào trạng thái phát triển ổn định.

Trước mắt, dưới sự điều hành của chủ tịch Yến Bắc Thần, cùng với đội ngũ giám đốc do anh bồi dưỡng, tập đoàn Yến Thị đang ngày càng đi lên, cổ phiếu cũng phát triển theo, đạt tới thời kỳ đỉnh cao trước nay chưa từng có.

So sánh với cách làm việc chán nản cẩu thả trước đây, một năm này, tính cách của Yến Bắc Thần cũng dần chín chắn hơn một chút. Cách làm việc của anh, cũng trở nên nghiêm túc chăm chỉ hơn một chút.

Thế nhưng, cũng chỉ "một chút" mà thôi.

Sau khi trải qua trận hỗn loạn năm ngoái, nội bộ tập đoàn trải qua một năm chỉnh đốn, bắt đầu phát triển mạnh mẽ quyết đoán, trừ trong nước, năm nay còn tiến quân vào thị trường Âu Mỹ và Australia. Các gian hàng mọc lên, lượng công việc cũng trở nên nhiều hơn. Trừ làm việc, còn phải tham gia các cuộc họp và thương lượng đàm phán, thời gian cả ngày của Yến Bắc Thần bị nhét đầy ắp. Cuộc họp phòng marketing bên này vừa kết thúc, thì phải đi buổi gặp mặt chủ tịch tập đoàn cần hợp tác bên kia. Lý Trạch cầm biên bản cuộc họp, nhìn tờ lịch trình làm việc trên tay, nói công việc tiếp theo với Yến Bắc Thần.

Sau khi bước vào văn phòng, Yến Bắc Thần cởi cà vạt ở trên cổ, đặt sang một bên, sau đó ngả người ngã xuống sofa trong văn phòng.

"Không đi."

Lý Trạch: "..."

Lý Trạch vừa nãy nói cho Yến Bắc Thần sắp xếp của chiều nay, ba giờ chiều nay, Nam Thành có một hội nghị thương mại, các tập đoàn Nam Thành và gia tộc lớn bên đó đều sẽ tới lộ diện.

Trước đó, tập đoàn Yến Thị đều được mời, nhưng người chính thức tham dự là tổng giám đốc Uông. Sau sự kiện năm ngoái xảy ra, tổng giám đốc Uông bị tước quyền, hiện tại ai cũng đều biết Yến Bắc Thần đã thật sự nắm quyền kiểm soát tập đoàn, thế nên những nhân vật có máu mặt ở Nam Thành đều nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Thậm chí trước đây đã từng có dự tính liên hôn, chẳng qua Yến Bắc Thần đã có vợ chưa cưới, nên toàn bộ chuyện này đều bị chặn lại.

Chuyện liên hôn thì đã bị chặn lại, tuy Yến Thị được coi là công ty lớn ở Nam Thành, nhưng hội nghị thương mại vẫn là hội nghị thương mại, muốn phát triển ở Nam Thành, thì đây là hoạt động ngoại giao cần phải tham gia.

Khi Yến Bắc Thần nói chuyện, anh đã gác chân lên tay vịn ghế sofa, cởi hai cúc áo ở cổ ra, nhìn dáng vẻ bất mãn cẩu thả đó, vẫn còn chút phong thái chủ tịch khi ở trong phòng họp hưng sư vấn tội với phòng marketing.

"Vậy cậu đi không phải là xong rồi sao." Yến Bắc Thần nói.

Lý Trạch: "..."

"Tôi chỉ là một trợ lý." Lý Trạch nói, sau khi nói xong, anh ấy nhìn Yến Bắc Thần đang lười biếng: "Anh không thể lúc nào cũng để tôi thay anh làm mấy chuyện này, chiều nay tôi còn có việc."

"Tôi cũng có việc mà." Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần nói xong, lại cúi đầu nhìn bảng lịch trình của Yến Bắc Thần một cái, thấy trên lịch trình chiều nay của anh xác thực không có việc gì, Lý Trạch nhăn mày, nói: "Không phải tôi đã nói tôi sắp xếp công việc chiều nay hết rồi sao."

Lúc Lý Trạch cau mày, Yến Bắc Thần từ ghế sô pha bật dậy như con cá.

"Đó cũng không phải là công việc."

Anh lẩm bẩm xong, Lý Trạch nhìn anh một cái.

Khi Lý Trạch nhìn anh, Yến Bắc Thần cười với anh ấy, nói: "Chiều nay An Hạ có tiết học, tan học tôi phải đi đón cô ấy. Ngoài ra hôm nay nhà chị chuyển nhà, tôi phải tới phụ giúp. Phụ giúp xong, buổi tối phải ăn cơm ở nhà chị ấy nữa."

Lý Trạch: "..."

Yến Bắc Thần lải nhải sắp xếp của chiều nay xong, nói một hồi, anh đã đứng dậy từ ghế sofa. Anh và Lý Trạch là bạn tốt, thực tế cũng cùng tuổi với Lý Trạch, chỉ là thân hình anh nhìn có vẻ cao lớn hơn Lý Trạch một chút, sau khi đứng dậy, Lý Trạch bất giác ngước mắt lên nhìn anh.

Sau khi ông chủ nhà anh ấy đứng dậy, biểu cảm trong mắt đã bị bao phủ bởi sự ngọt ngào.

"Cái này không tính là công việc, đây là tôi đang giao thiệp với nhà vợ chưa cưới."

"Cậu không có đúng chứ?"

"Cậu đương nhiên không có rồi."

"Đừng nói giao thiệp với nhà vợ, ngay cả bạn gái cậu còn không có."

Yến Bắc Thần cười ha ha nói xong, đồng thời nâng cổ tay nhìn thời gian, sau khi nhìn thời gian, anh thu lại vẻ mặt "đáng ghét" "có bạn gái" của mình, nói: "Tôi đi đón An Hạ đây."

Dứt lời, Yến Bắc Thần quay người rời khỏi văn phòng. Trước khi sắp đi, anh vỗ vai Lý Trạch.

"Công việc của tôi xong hết rồi, hội nghị thương mại nhờ cậu nha."

Yến Bắc Thần sắp xếp xong, Yến Bắc Thần vênh váo rời đi, chỉ còn lại một mình Lý Trạch. Nhìn văn phòng trống rỗng, Lý Trạch bình tĩnh, áp chế cảm xúc của bản thân lại.

Sau khi Yến Bắc Thần rời khỏi công ty thì lái xe tới đại học X.

Năm ngoái sau khi An Hạ học ở đại học X, năm nay đã lên năm hai, đã là một sinh viên đại học vô cùng trưởng thành. Tính cách của An Hạ rất tốt, tuy không ở lại trường, nhưng cũng kết thân được nhiều bạn mới ở trong trường. Mà bất kể quen biết được bao nhiêu bạn mới, thì mọi người đều biết An Hạ đã đính hôn. Chồng chưa cưới của cô là một anh đẹp trai nhiều tiền, không chỉ là cậu ấm nhà giàu đời hai, còn là chủ tịch của một tập đoàn nào đó. Loại chuyện chỉ xảy ra trong truyện cổ tích cô bé lọ lem thế này, đã xảy ra trước mặt mình. Lúc mới bắt đầu mọi người còn cảm thấy chủ tịch kia có lẽ là một playboy có tính cách rất tệ, không ngờ thế mà lại là một người đàn ông dịu dàng biết quan tâm chăm sóc.

Tuy An Hạ đã lên đại học, nhưng bạn trai chủ tịch của cô vẫn đưa đón mỗi ngày, tình cảm hai người cực tốt, thường thường có thể thấy bóng dáng hai người cùng nhau ở trong khuôn viên trường.

Như thế đối với An Hạ tất cả các nữ sinh đều là hâm mộ, các nam sinh cũng không dám có tâm tư khác, bởi vì chẳng ai muốn gặp rắc rối với chủ tịch.

Cứ như vậy, tuy rằng mới bắt đầu Yến Bắc Thần còn có hơi lo lắng về chuyện để An Hạ vào ngôi trường khắp nơi đều là đàn ông muốn yêu đương, qua một năm, sự lo lắng của anh cũng hơi giảm bớt.

Cũng chỉ hơi thôi.

Yến Bắc Thần dừng xe ở bãi đỗ xe, trực tiếp đi tới khu dạy học mà An Hạ học. Anh ngồi trên ghế dài dưới sân của toàn nhà đợi một lúc, tiếng chuông hết giờ vang lên, Yến Bắc Thần dựa lưng vào ghế nhìn về phía giảng đường An Hạ đang học.

Không bao lâu, bóng dáng An Hạ xuất hiện cùng dòng người.

Mà cô đi ra, cũng cúi đầu nhìn xuống phía ghế dài, ánh mắt hai người cách hai tầng lầu đối diện nhau, đều là ý cười. Còn người bạn bên cạnh An Hạ thì trêu ghẹo.

"Bạn trai cậu lại tới đón cậu kìa."

"Anh ấy trông coi cậu nghiêm khắc quá à."

"Sợ Tiểu Hạ bị người ta cướp đi? Nhưng lớp chúng ta có mấy học sinh nam, vẫn là thôi đi ha ha ha ha."

Bị mấy người họ trêu ghẹo, An Hạ cũng cười đùa cùng bọn họ, sau đó cô chào tạm biệt, chạy xuống thang lầu. Đợi cô chạy đến bên ghế dài, Yến Bắc Thần đã đứng dậy. An Hạ chạy có hơi nhanh, không kịp phanh lại, Yến Bắc Thần giơ tay đỡ lấy cánh tay của cô, để cô nhẹ nhàng vọt vào ngực anh.

Cứ nhất thời ôm cô một lát như vậy, Yến Bắc Thần nâng tay sờ tóc cô, cười làm câu thủ ngữ.

Yến Bắc Thần: Bây giờ không ngại nữa?

An Hạ thấy câu thủ ngữ của Yến Bắc Thần, nụ cười trên mặt không giảm. Trước đó Yến Bắc Thần tới đón cô, đều sẽ mở rộng cánh tay chờ cô chạy tới. Sau này quen với các bạn rồi, loại tiếp xúc thân mật như thế này có hơi ngại, nên cô đổi thành chỉ nắm tay Yến Bắc Thần thôi.

Vì vậy, Yến Bắc Thần từng oán trách, nhưng đã được An Hạ vỗ về.

Thấy thủ ngữ Yến Bắc Thần làm, An Hạ cười trả lời bằng câu thủ ngữ khác.

An Hạ: Ngại chứ.

An Hạ: Nhưng đây không phải cố ý mà.

Yến Bắc Thần: Vậy anh không cố ý hôn em một cái có được không?

An Hạ: Damie(*)

Yến Bắc Thần:...

(*) 达咩từ tiếng trung có bính âm là damie đồng âm với từ “だめ” trong tiếng nhật, có nghĩa là không, không thể.

Sau khi hai người tụ lại, vừa làm thủ ngữ, vừa đi ra hướng bên ngoài khu dạy học. Tuy hiện tại An Hạ có thể nói chuyện, nhưng dường như giữa hai người bọn họ lại tìm thấy một cách giao tiếp ngọt ngào khác mà chỉ bọn họ mới có thể hiểu được. Nếu trong tay không có thứ gì, hai người sẽ giao tiếp bằng thủ ngữ.

Bị An Hạ từ chối hôn, Yến Bắc Thần nhún vai, giơ tay lên đỡ lấy túi xách của cô. Hai người nắm tay nhau, cùng đi tới bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe, Yến Bắc Thần đè An Hạ hôn thật lâu.

-

Từ sau khi đi kiện cáo ở Tần Thành trở về, An Hạ bàn bạc với An Thanh dọn khỏi khu nhà tập thể. Tuy hai người có tình cảm sâu đậm với nơi này, nhưng suy cho cùng điều kiện ở đây quá đơn sơ. Cho dù bọn họ có thể ở đây mãi, nhưng vì Tiêu Tiêu nên cũng phải tìm một chỗ ở tốt hơn.

Nhưng bọn họ cũng không chuyển đi ngay lập tức, mà đợi Tiêu Tiêu học xong mẫu giáo, sau khi cô bé học tiểu học mới dọn ra khỏi khu nhà tập thể.

Ngôi nhà bọn họ dọn tới cách trường tiểu học tốt nhất Nam Thành không xa, có vẻ đông đúc hơn nữa cũng tính là tiểu khu cao cấp. Sau khi trở về từ Tần Thành An Hạ đã mua căn nhà này từ lâu, sau đó An Thanh bận rộn sửa chữa xong, hiện tại mùi đã gần hết, cả nhà bàn bạc chuyển tới.

Bây giờ là tháng chín, học kỳ mới vừa bắt đầu, cái nóng nực của Nam Thành cũng giảm đi chút ít. An Hạ đã thu dọn trước giúp chị gái một số đồ đạc trong nhà, sau đó dọn đồ đi, còn sắp xếp ổn thỏa.

Trước giờ Yến Bắc Thần không giỏi việc nhà, sau khi đến nhà mới, anh nhiều lắm thì sẽ giúp những việc nặng. Khi tới năm giờ rưỡi, trường học tan học, An Hạ để Yến Bắc Thần đi đón Tiêu Tiêu.

Năm nay Tiêu Tiêu vừa vào tiểu học, hiện tại là học sinh lớp một. Bình thường là mẹ tới đón, thế nhưng hôm nay lại là Yến Bắc Thần, Tiêu Tiêu đi ra khỏi trường, sau khi nhìn thấy Yến Bắc Thần thì chạy tới.

"Dượng nhỏ!" Tiêu Tiêu gọi một tiếng.

Âm thanh của trẻ con mãi mãi dễ nghe như thế, nghe cô bé chào xưng hô của mình, Yến Bắc Thần cảm thấy âm thanh của cô bé càng dễ nghe hơn. Nắm lấy bàn tay của cô bé, Yến Bắc Thần nói: "Có nhớ dì nhỏ không?"

Hai người cũng xem như không gặp nhau một khoảng thời gian rồi.

"Đó là đương nhiên rồi." Tiêu Tiêu nói. Nói xong, cô bé nhìn quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường, nói: "Nếu có thể mua cho con một que kem, vậy con càng nhớ hơn."

Cô bé cười híp mắt, nói ra yêu cầu của mình. Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn bé con anh đang dắt, nói cho cùng, dáng dấp Tiêu Tiêu lớn lên khá giống An Hạ, thế nên mỗi lần cô bé cười rồi đưa ra yêu cầu với anh, Yến Bắc Thần đều không thể từ chối.

"Được..." Yến Bắc Thần nghĩ ngợi rồi đồng ý, dắt tay Tiêu Tiêu đi về phía quầy ăn vặt.

Còn chưa đi tới trước cửa quầy ăn vặt, có người gọi hai người lại.

"Sắp ăn cơm tối rồi, không được ăn kem."

Yến Bắc Thần nghe thấy giọng nói, cùng Tiêu Tiêu đang dắt tay nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Sau khi nhìn qua, Yến Bắc Thần: "..."

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện