Chương 1-1
Thành phố T, sáng sớm chín giờ ba mươi phút.
Thang máy kiểu treo ngoài thuộc tòa nhà chọc trời cao ngất trời mây đang từ từ lên cao, ánh dương quang buổi sớm chiếu rọi hắt vào trên tấm màn che kính thủy tinh, phản xạ điểm sáng rực rỡ. Có cảm giác trôi nổi bay lượn giữa không trung, đó là ưu điểm mà thang máy kiểu phong bế không cách nào so sánh nổi.
Tầm nhìn rộng bao la.
Sườn nghiêng phía dưới quảng trường mua sắm Vương Miện này dùng khung sắt kim loại chuyên biệt kiến thành tam giác thể, giống như một cánh bồ câu vỗ cánh sắp bay. Nó cùng một chỗ nằm chéo với khu thương mại quốc tế Vương Miện, trở thành vật kiến trúc đủ tính tiêu chí và đại biểu kiệt xuất nhất cho tòa thương nghiệp hóa thuộc đại đô thị này.
Thang máy đi lên cực kỳ chậm, có thể là để cho người quan sát bốn phía tốt hơn, lĩnh hội cảm thụ thị giác cao cao tại thượng. Nhưng Trác Lập Phàm hiển nhiên không phải loại người có nhàn tình dật trí này. Y chỉ là im lặng nhìn chăm chú chữ số phía trên thang máy không ngừng lóe ra, 27, 28, 29… Đối với mỹ cảnh ngoài thân nhìn như không thấy.
Thang máy cực kỳ rộng rãi, không thể tạo thành một chút áp lực đối với vóc người cao to của y. Âu phục đậm màu cắt may vừa người, đường nét vừa vặn hoàn hảo buộc vòng quanh toàn thân tráng kiện anh tuấn, cravat màu xám bạc, trở thành đường sắc sáng duy nhất toàn thân trên dưới.
Ngũ quan y góc cạnh rõ ràng, nét mặt thâm thúy, tuấn liệt mà lãnh mạc.
Một cặp kính không gọng tinh tế che khuất đi một đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh, cũng che giấu quang mang sắc bén đóng băng trong đôi mắt, bề ngoài văn nhã, tăng thêm vài phần ngưng trọng. Tuy luôn luôn quả ngôn thiểu ngữ, nhưng trên người tán phát ra khí chất thâm trầm bất đồng với người ta, kẻ khác không cách nào lờ đi.
34, 35, 36… Chữ số đang tiếp tục sáng lên…
“Tỉnh tỉnh…”
Mắt thấy sắp tới mục đích, y thấp đầu, nhẹ giọng kêu gọi một nam tử trong lòng hệt như bạch tuộc quấn vào trên người rụt vào trong lòng mình vù vù ngủ ngon.
Nam nhân ngay cả đứng cũng có thể ngủ, thật không biết nên vì hắn buồn cười hay là buồn bực.
“Ưm…” Nam tử giống như con mèo mướp nhẹ nhàng phát ra tiếng ngâm, hàng mi dài như cánh bướm run run, ở trước ngực rộng rãi của Trác Lập Phàm cọ vài cái, đem eo y xiết càng chặt, vẫn là vù vù ngủ ngon.
Trác Lập Phàm không hạ thủ lưu tình nữa, hung hăng nắm lấy mũi hắn một cái.
“Ưm!” Không khí để sinh tồn bị ngăn trở, nam tử nhíu chặt nét mày xinh đẹp tuyệt trần, đột nhiên mở mắt lườm, không vui kêu to: “Cậu muốn sát nhân hả, họ Trác kia!”
Nam tử nọ lớn lên với một khuôn mặt làm phái nữ nhìn đều sẽ hít thở không thông, vẻ đẹp trung tính khiến người kinh diễm. Hắn không vui dùng ngón tay thon dài trắng nõn xoa cái mũi của mình, lườm gã bạn tốt thủ đoạn độc ác chết tiệt này.
“Đến rồi.”
Trác Lập Phàm thản nhiên nói. Cùng lúc đó, ‘đinh’ một tiếng âm vang, cửa thang máy dừng tại tầng 42 – tầng cao nhất của thương mại quốc tế Vương Miện.
“Dù cho muốn gọi tôi tỉnh, cũng không cần thô lỗ như vậy đi!” Cao Tuấn vừa lầm bầm, vừa duỗi cái eo lười, đánh cái ngáp cùng Trác Lập Phàm đi ra thang máy.
SMART VENTURE CAPITAL CONSULTANT CO.LTD, công ty do Tư Mã Phong Tư đầu tư quản lý, mấy chữ vàng nóng bỏng bắt mắt treo ở cửa khẩu bên trái công ty.
Trước cửa chính thư ký tiểu thư dáng cười xinh xắn đang đứng trước bàn, “Hai vị phó tổng buổi sáng tốt lành.”
Trác Lập Phàm nhàn nhạt gật đầu, mà Cao Tuấn lại khuôn phép lộ ra một khuôn mặt tà tà cười câu hồn, “Honey, em lại càng xinh đẹp hơn ngày hôm qua rồi.”
“Cảm ơn Cao phó tổng.” Thư ký tiểu thư cao hứng đến hoa chi loạn chiến*.
“Không bằng bữa nay cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Lười nhác chống lên cằm dưới, nằm bò trước bàn, Cao Tuấn bày ra một tư thế tự nhận là khốc nhất, bắt đầu cường lực phóng điện.
“Thế nhưng… Trác phó tổng anh ấy…” Tiểu thư nhìn bóng lưng cao to của Trác Lập Phàm, nhẹ giọng chần chờ.
Cả SMART đều đồn đãi liên miên, Trác Lập Phàm cùng với Cao Tuấn là tình nhân đồng tính, bởi vì bọn họ gần như nửa vời công khai ở chung cùng một chỗ, gần như mỗi ngày đồng tiến đồng xuất. Nàng có nghĩ như thế nào, cũng không dám đắc tội Trác Lập Phàm. Đừng thấy y bình thường đều không nói chuyện, luôn một bộ dáng đối cái gì đều nhìn như không thấy như thế, nhưng lại là làm người ta cảm thấy đáng sợ từ trong lòng.
Nhưng mà, đáng sợ thì đáng sợ, y vẫn là suất như vậy! Đáng tiếc, hai cái đều ăn không được, đau khổ quá a! Thư ký tiểu thư chớp chớp đôi mắt.
“Đừng để ý đến cậu ta, anh là nam nữ thông ăn, có thể đồng thời được đàn ông phụ nữ yêu, là kiêu ngạo và vinh hạnh của anh.” Cao Tuấn tiếp tục phóng điện, Trác Lập Phàm không thèm để ý đến hắn, thẳng thừng vượt qua phòng làm việc nhân viên, đi về hướng phòng tổng giám đốc.
“Cao phó tổng, mười giờ hội nghị, tại phòng tổng giám đốc.”
Rất bất hạnh, cái kẻ mị lực nở hoa bị cứng rắn đánh gãy. Cao Tuấn tâm không cam tình chẳng nguyện đi đến phía trước.
***
===chap1 con’t===
* hoa chi loạn chiến ~ hoa lá tơi bời (chỉ điệu cười rũ rượi)
Bình luận truyện