Chương 5
Thời tiết mấy hôm nay rất lạnh, hôm nay lại đang mưa. Sáng sớm cũng âm u hơn thường ngày một chút.
Thẩm Triệt bị âm thanh nước mưa xối xuống mái hiên đánh thức, hắn luôn cảnh giác khi ngủ, đứng dậy đóng cửa sổ lại, cây nến trên bàn đã tàn, chỉ còn đọng lại sáp dầu ở bốn phía chân nến.
Tiêu Thanh Ngạn ngủ có chút an ổn, từ khi Thẩm Triệt đến, hắn không còn gặp ác mộng và giật mình tỉnh dậy nữa, mấy hôm nay đều có thể ngủ thoải mái. Yên lặng nằm cuộn tròn trong góc giường, lông mi khép lại tạo thành một bóng đen.
Mấy ngày nay, tinh thần của Tiêu Thanh Ngạn không tốt lắm, khi ngủ cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng Thẩm Triệt có chút đau nhói, đắp chăn cho hắn xong, mới quay người trở lại giường ngủ tiếp.
Hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Triệt ở trong sân đánh một bộ quyền mới trở vềphòng, thấy nha đầu Doanh Tụ đi tới đi lui ở ngoài cửa, nhíu mày hỏi: “Chưa thức?”
Doanh Tụ trả lời: “Chưa.”
Đẩy cửa đi vào, trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu lên người Tiêu Thanh Ngạn đang nằm trên giường, bộ dáng của hắn vẫn giống như tối hôm qua, co lại thành một cục, yên lặng ngủ. Thẩm Triệt đi vào nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: “A Ngạn?”
Người trên giường khẽ hừ một tiếng, từ trong chăn lú đầu ra, mơ mơ màng màng nhìn Thẩm Triệt một cái, rồi chui trở vào. (thấy cưng hông :v)
Trong phút chốc, Thẩm Triệt cảm thấy Tiêu Thanh Ngạn vẫn là đứa nhỏ thích lăn lộn khóc lóc om sòm, trên tay chưa từng dính máu tươi, trong lòng không hề có oán hận.
Thẩm Triệt sửng sốt một hồi, mặc kệ hắn đi, Doanh Tụ chạy vào, trầm thấp nói hai câu gì đó, sắc mặt Thẩm Triệt thay đổi, ra hiệu Doanh Tụ đóng cửa lại, hai người ra khỏi phòng, đi đến chính đường.
Không chú ý đến ánh mắt sáng quắc sau lưng.
Thẩm Triệt bước chân từ từ tăng nhanh, vừa đi vừa nói: “Có những ai?”
“Thiếu bang chủ Hải Sa bang – Tưởng Viêm, hai đường khẩu đà chủ của Trung Nghĩa đường, còn có Bình Phong trại, mấy huynh đệ Sí Diễm, không biết là ai lộ ra tiếng gió, đám người kia đang ở chính đường la hét đòi người.”
Thẩm Triệt ừ một tiếng, đẩy cửa đi vào chính đường. Bên trong chính đường có bảy, tám người, mỗi người đều có danh tiếng trong võ lâm, Tưởng Viêm dẫn đầu, nhìn thấy Thẩm Triệt vào cửa liền ôm quyền chào, những kẻ khác dồn dập la hét kêu Thẩm Triệt giao ra tên sát thủ của Hoa Điêu lâu.
“Lão Bang chủ của chúng ta không thể vô duyên vô cớ mà chết như vậy được! Thẩm thiếu hiệp, người trong giang hồ đều biết ngươi làm việc chính trực, Tưởng Viêm ta cũng tin tưởng ngươi! Hôm nay chư vị huynh đệ đều có mặt, ngươi đem tên sát thủ Hoa Điêu lâu kia giao ra đây, huynh đệ chúng ta sẽ không làm khó dễ!”
Thẩm Triệt thầm tính toán trong lòng, trầm giọng nói: “Không dối gạt các vị, người này đang ở Thẩm phủ. Thế nhưng hiện tại trên người hắn có thương tích, quy củ giang hồ, bị thương —”
“Tìm ta sao?” Thẩm Triệt lời còn chưa dứt, phía sau vang lên một tiếng cọt kẹt, cánh cửa bị đẩy ra, một người có vóc dáng cao ráo bước vào.
Trong lòng Thẩm Triệt chùng xuống, quay đầu lại thấy Tiêu Thanh Ngạn khoanh hai tay trước ngực, hơi dựa người vào khung cửa, ánh mắt tinh nhuệ đảo qua mọi người trong chính đường, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Triệt, ánh mắt nhu hòa trở lại.
Hắn khí huyết không đủ, dưới chân thoát lực, mọi người ở đây vừa nhìn liền biết, lại bị vướng bởi quy củ giang hồ nên không thể động thủ, lập tức nhìn về phía Thẩm Triệt, chờ hắn lên tiếng.
Tiêu Thanh Ngạn không cho Thẩm Triệt cơ hội nói chuyện, tự biết bản thân không thể đứng lâu, nên hắn đi thẳng vào chính đường, ngồi xuống một cái ghế, tự mình rót một chén trà, nhướn mày nhìn Tưởng viêm, cười nhẹ nói: “Không biết Phục Long chưởng của Thiếu bang chủ, luyện đến tầng mấy rồi?”
Sắc mặt Tưởng Viêm đại biến, nửa ngày mới nói: “Ngươi… lời này là có dụng ý gì!”
Tiêu Thanh Ngạn không nhìn hắn: “Tâm pháp Phục Long chưởng khi lão bang chủ qua đời liền thất lạc, các đời bang chủ tiếp theo ngày càng thoái hóa, chỉ sợ đến đời thiếu bang chủ thì không có phúc luyện tập nha?”
Phàm là người tập võ, bí tịch võ công vô cùng hấp dẫn, Tưởng Viêm lại là võ si*. Thấy Tiêu Thanh Ngạn nhắc tới tâm pháp thất truyền của bang phái, tâm trạng khó nói nên lời, lại bị vướng bởi mặt mũi nên không thể trực tiếp hỏi thăm Tiêu Thanh Ngạn tung tích tâm pháp.
*Võ si: người đam mê luyện võ, gần như điên cuồng.
Tiêu Thanh Ngạn liếc mắt mọi người một cái, rồi ho khan vài tiếng: “Những người này thật trùng hợp, bây giờ ta nói ra tung tích tâm pháp, ngươi muốn giết ta, thì ta không thể ngăn cản được.” Hắn dứt lời ngước mắt nhìn Tưởng Viêm, “Ta thấy những người này, trong lòng liền căng thẳng, thật là khẩn trương…”
Mà khi ta khẩn trương, cái gì cũng không nhớ được.
Mấy người kia thấy Tưởng Viêm chần chờ, nào chịu buông tha dễ dàng. Trưởng lão Bình Phong trại – Mạnh Tuyên là người tính tình nóng nảy, lập tức mở miệng nói: “Ta không quan tâm ngươi có tâm pháp gì đó hay không, ngươi giết lão trại chủ của chúng ta, ngươi phải đền mạng! Tưởng thiếu bang chủ, nếu ngươi muốn che chở cho tiểu tử này, thì chính là kẻ địch của chúng ta!”
Tiêu Thanh Ngạn thấy hắn la hét, khó chịu nhíu nhíu mày: “Trại chủ Bình Phong trại – Nguyên Thịnh trước khi chết một đêm, từng đến Lâm Giang bảo gặp Chu Động, ngươi cũng biết là vì chuyện gì mà phải không?” Hắn dứt lời nhíu mày nhìn Mạnh Tuyên, có chút không hảo ý cười.
Mạnh Tuyên biến sắc, hiển nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Ngươi nói… Hắn gặp… gặp Chu Động!”
Lâm Giang bảo vẫn luôn có ý đồ chiếm đoạt Bình Phong trại, mà tân nhậm trại chủ Nguyên Thịnh luôn âm thầm qua lại với Lâm Giang bảo, Mạnh Tuyên nghe nói Nguyên Thịnh từng lén lút gặp mặt Chu Động, không thể nghi ngờ là có ám độ Trần Thương*.
*Ám độ Trần Thương: 1 trong 36 kế; ngụ ý là: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Tiêu Thanh Ngạn vẫn ung dung mà nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Lão trại chủ của các ngươi vậy mà chắp tay dâng Bình Phong trại cho người khác, ngươi còn ở đây giương nanh múa vuốt đòi báo thù cho hắn. Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ mỉm cười nơi chín suối.”
Mạnh Tuyên khiếp sợ không thua kém Tưởng Viêm một chút nào, mà mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết bắt Tiêu Thanh Ngạn như thế nào. Thứ nhất, trong tay hắn có tin mật của mấy bang phái, nên không dễ dàng động đến hắn, thứ hai, trên người hắn có thương tích hoàn toàn không có nội lực, còn ở tại quý phủ của Thẩm Triệt, tùy tiện động thủ lại không phù hợp quy củ giang hồ, Thẩm Triệt cũng nhất định sẽ không đứng nhìn.
Tiêu Thanh Ngạn nhìn mấy người này một chút, liền nghiêng đầu nhìn Thẩm Triệt, rồi đứng lên. Bỗng nhiên đứng dậy có chút choáng váng, hắn lung lay một cái mới miễn cưỡng đứng vững, cũng không thèm nhìn tới bọn họ nữa, quay người đi ra ngoài, chỉ nói: “Ta đang bị thương, sau một năm sẽ không sao, đến khi đó muốn bí tịch, hay là muốn báo thù, đều cứ đến, Thẩm đại hiệp ở đây làm chứng, Tiêu mỗ tuyệt không nuốt lời.” Trong giọng nói, mặc dù không đủ trung khí, nhưng có vài phần tiêu sái.
Nội lực của hắn trống không, dưới chân cũng không chắc chắn, Thẩm Triệt thấy thân ảnh của hắn lắc lư đi ra ngoài, tâm trạng không khỏi có chút khổ sở. Mọi người đều có tâm tư riêng, mặc dù muốn giết hắn, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vã cùng Thẩm Triệt nói vài câu, liền cáo từ.
Bình luận truyện