Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 64: Đế quốc nguyên soái
- Dược liệu gì?
Thu Kiến Hoa thậm chí quên mình là viện trưởng Học viện Đế quốc và thân phận hầu tước của mình, kích động nắm lấy tay Lăng Tiêu:
- Chỉ cần trên thế giới này có, ta đều có thể tìm được cho cậu.
- Khụ khụ.
Thu Thần có chút sốt ruột ho khan vài tiếng, sau đó nói:
- Ngươi còn biết đến ta sao? Mày công việc bận bịu, tốt nhất là đi lo việc của mày đi.
Ở đây có người ngoài mà Thu Thần cũng không cho đứa con trai đang ở vị trí cao quý một chút mặt mũi, nói chuyện không hề khách khí.
Thu Kiến Hoa ở bên ngoài rất uy phong, nhưng giờ phút này lại rất cẩn thận cười nói:
- Phụ thân này, con không phải nghe nói Đồng nha đầu đến đây, cũng thuận tiện đến thăm người sao?
- Hừ.
Thu Thần hừ một tiếng, không hề để ý đến Thu Kiến Hoa. Trên thực tế, lão già cũng biết con mình là viện trưởng Học viện Đế quốc quả thật rất bận bịu. Nhưng từ sau khi bị bệnh, tâm trạng của Thu Thần đã thay đổi rất lớn. Vốn là một cao thủ oai phong mạnh mẽ, biến thành một lão già bình thường, trong lòng tự nhiên đều hy vọng con cái có thể đến thăm mình nhiều hơn, cho nên có chút oán giận cũng là chuyện bình thường. Cũng may lão già thông tình đạt lý, chỉ thi thoảng oán giận vài câu mà thôi.
Lăng Tiêu có chút khó xử nói:
- Dược liệu này chỉ sinh trưởng trên đại thảo nguyên, hơn nữa chỉ có một mình ta biết.
- A?
Mấy người đều sửng sốt nhưng lập tức nghĩ ra đây cũng là điều bình thường. Dù sao nhiều Dược Sư như vậy cũng không thể nhìn ra bệnh tình của Thu Thần. Mà Lăng Tiêu lại nói ra rất chính xác, như vậy chỉ có một mình hắn hiểu được cần thảo dược gì cũng là bình thường.
Hơn nữa lại nói tiếp, dù sao đây là bí mật mà Lăng Tiêu không muốn công khai cũng là chuyện thường tình. Giống như đơn thuốc mà đại phu viết, người có thể biết hết toàn bộ những thứ viết trên đó cũng không nhiều lắm.
Thượng Quan Vũ Đồng kịp thời điểm thêm chút lửa, cười nói:
- Mấy năm trước lúc cháu lịch lãm có một đồng bọn là Ma Kiếm Sĩ bậc một bị thương làm cho kinh mạch không thông. Lần trước cũng là học sinh này của cháu chữa khỏi. Tuy nhiên mong Thu thúc thúc có thể giữ bí mật giúp cháu.
Giờ phút này trong mắt Thu Kiến Hoa nhìn về phía Lăng Tiêu hoàn toàn như kẻ mạo hiểm phát hiện ra bảo vật quý giá, đồng thời trầm giọng nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
- Vũ Đồng giáo sư, đi thông báo một tiếng: Ba ngày sau toàn bộ trường tiến hành lịch lãm dã ngoại. Mục tiêu là thảo nguyên Lưỡng Hà (1).
Nếu không phải sợ quá vội vàng, Thu Kiến Hoa thậm chí muốn ngày mai sẽ để Lăng Tiêu đi luôn.
Nhiều người lịch lãm như vậy, Lăng Tiêu có lẽ có thể hoàn toàn ẩn nấp. Như vậy cho dù bệnh tình của phụ thân mình hoàn toàn khỏi hẳn cũng sẽ không có người hoài nghi đến cậu ta. Thực ra căn bản không cần Thượng Quan Vũ Đồng nói, Thu Kiến Hoa sao có thể không nghĩ ra được điểm này chứ.
Huống chi, tài năng này của Lăng Tiêu, có lẽ ngay cả bạn tốt Lăng Thiên Khiếu của mình cũng không phát hiện ra? Lần trước xảy ra chuyện kia, Lăng Thiên Khiếu còn áy náy vì đã mang lại phiền phức cho mình, lúc ấy Thu Kiến Hoa đứng ra hòa giải. Lăng Tiêu thế nào thực ra cũng không quan trọng, chẳng qua là cho bạn tốt mặt mũi mà thôi.
Không nghĩ rằng mình mạnh mẽ phản đối ý kiến mọi người, cùng với Thượng Quan Vũ Đồng kiên trì với quyết định lưu Lăng Tiêu, lại có thể cứu phụ thân một mạng.
Nghĩ vậy, Thu Kiến Hoa không nhịn nổi khẽ thở dài trong lòng. "Hay đây là ý của Thần? Đưa một nhân tài như vậy đến bên cạnh ta" Ánh mắt quét tới quét lui trên người Lăng Tiêu. Ánh mắt của hắn làm Lăng Tiêu chịu không nổi.
Lăng Tiêu khụ khụ hai tiếng, sau đó nói:
- Thần gia gia, khoảng cách lần phát bệnh sau có lẽ còn có hai ba ngày. Như vậy đi, cháu trước hết dùng châm cứu đả thông chút kinh mạch cho ông. Có lẽ có thể duy trì một tháng, nếu thuận lợi khi đó cháu cũng đã trở lại.
Lăng Tiêu nói ra những lời này khiến ngay cả Thu Thần cũng tin cậu bé này quả thật có thể chữa khỏi bệnh cho mình. Trong lúc nhất thời trái tim sắp tan vỡ không kìm nổi lại trở nên mênh mông. Là một lão tướng quân cả đời trên lưng ngựa, thà rằng da ngựa bọc thây trên chiến trường, cũng không muốn biến thành kẻ tàn phế cuối cùng chết đi trong cô độc và bất lực. Truyện Tiên Hiệp
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì còn mấy đứa con của mình, Thu Thần sớm đã có ý tự sát trong đầu. Tôn nghiêm của kẻ mạnh không thể được nghi ngờ. Đây cũng là vì sao Thu Thần thà rằng mười năm như một, vẫn ở trong căn nhà cũ nát này, cũng không muốn ra gặp những thuộc hạ trước kia.
Nếu không phải danh vọng Thu Thần Đại Nguyên Soái ở Đế quốc như mặt trời giữa trưa, nếu đế quốc vẫn không cử hành quốc tang thì mọi người đều sẽ nghi ngờ có phải ông đã mất hay không. Đã rất nhiều năm, trong yến hội tân niên của Đế quốc đều không nhìn thấy Thu đại soái. Đối với điều này, viện trưởng Thu Kiến Hoa cũng chỉ nói lão nhân gia thích thanh tĩnh, đang tĩnh dưỡng không muốn bị quấy rầy. Còn tình hình thực sự cũng chỉ có một vài người biết mà thôi.
- Vậy… vậy sẽ có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho cha ta.
Tâm trạng kích động, Thu Kiến Hoa thiếu chút nữa nói lắp. Vẫn là Thượng Quan Vũ Đồng thấy buồn cười, kéo Thu Kiến Hoa ra ngoài:
- Thu thúc thúc, chúng ta xuống dưới tầng chờ đi, nếm thử bánh ngọt cháu làm nhé.
- A, ha ha, có thể ăn bánh ngọt Đồng nha đầu làm quả thực là một chuyện may mắn.
Thu Kiến Hoa lấy lại tinh thần, nghiêm nghị quay đầu rồi khom người với Lăng Tiêu:
- Hiền chất, bệnh của gia phụ nhờ cháu.
Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy:
- Viện trưởng đại nhân muốn vãn bối tổn thọ sao. Thu Nguyên soái vì nước vì dân, vì tình vì lý vãn bối đều nên tận tâm hết sức.
Lăng Tiêu để Thu Thần nằm lên giường, vén ống quần hắn lên. Vừa thấy đôi chân gần như khô héo kia, Lăng Tiêu không nhịn nổi mà biến sắc. Khó trách Thượng Quan Vũ Đồng muốn kéo Thu Kiến Hoa ra. Dù ai thấy thảm cảnh của cha mình như vậy đều không nén nổi thương tâm mà rơi lệ.
Đồng thời, sự kính trọng của hắn đối với Thu Thần càng nhiều hơn. Theo Lăng Tiêu thấy, Ma Kiếm Sư chỉ là Tâm Động kỳ ở Tu Chân Giới mà thôi, miễn cưỡng có thể đạt được ngự kiếm phi hành trong cự ly ngắn, thực lực cũng không cường đại. Không ngờ có thể chịu được sự tra tấn và đau đớn thế này, tâm trạng còn có thể giữ được bình tĩnh. Lăng Tiêu tin rằng sau khi chữa khỏi bệnh cho Thu Thần, thực lực của ông sẽ còn tăng lên một nấc thang mới.
Có lẽ trong những năm còn lại của cuộc đời, ông có thể lĩnh ngộ kiếm đạo bước vào Kiếm Tông cũng không biết chừng.
Lăng Tiêu lấy hộp kim châm từ trong nhẫn không gian ra. Thực ra bệnh của Thu Thần theo Lăng Tiêu thấy cũng không quá nghiêm trọng. Đương nhiên đây là theo cái nhìn của Lăng Tiêu. Đối với người của Tu Chân Giới mà nói, chỉ cần người này không hồn phi phách tán thì không được coi là nghiêm trọng. Bởi vì cho dù chết vẫn có thể đầu thai chuyển thế.
Cho nên muốn đi đại thảo nguyên hầu hết đều là vì tư tâm. Nếu không, Lăng Tiêu tin rằng ở đế đô cũng có thể tìm được mấy loại thảo dược để chữa trị cho Thu Thần. Cho dù không đầy đủ thì với thế lực của Thu gia, muốn tìm được cũng không khó.
Nhưng Thạch Trúc Thảo mà mình muốn tìm lại khác. Bây giờ Hoàng Phủ gia đã biết, mà Công hội mạo hiểm cũng đã phát ra. Nếu Lăng Tiêu công khai nói với Thu Kiến Hoa tìm kiếm hộ mình, khó trách rơi vào trong mắt một vài người.
Trước khi có năng lực tuyệt đối đủ để bảo vệ mình, vẫn nên cẩn thận một ít là tốt nhất.
1. Lưỡng Hà.
Lưỡng Hà là tên gọi của một vùng địa lý và của một nền văn minh ở nơi gồm lãnh thổ Iraq, đông Syria, đông nam Thổ Nhĩ Kỳ, và tây nam Iran hiện đại.
Thu Kiến Hoa thậm chí quên mình là viện trưởng Học viện Đế quốc và thân phận hầu tước của mình, kích động nắm lấy tay Lăng Tiêu:
- Chỉ cần trên thế giới này có, ta đều có thể tìm được cho cậu.
- Khụ khụ.
Thu Thần có chút sốt ruột ho khan vài tiếng, sau đó nói:
- Ngươi còn biết đến ta sao? Mày công việc bận bịu, tốt nhất là đi lo việc của mày đi.
Ở đây có người ngoài mà Thu Thần cũng không cho đứa con trai đang ở vị trí cao quý một chút mặt mũi, nói chuyện không hề khách khí.
Thu Kiến Hoa ở bên ngoài rất uy phong, nhưng giờ phút này lại rất cẩn thận cười nói:
- Phụ thân này, con không phải nghe nói Đồng nha đầu đến đây, cũng thuận tiện đến thăm người sao?
- Hừ.
Thu Thần hừ một tiếng, không hề để ý đến Thu Kiến Hoa. Trên thực tế, lão già cũng biết con mình là viện trưởng Học viện Đế quốc quả thật rất bận bịu. Nhưng từ sau khi bị bệnh, tâm trạng của Thu Thần đã thay đổi rất lớn. Vốn là một cao thủ oai phong mạnh mẽ, biến thành một lão già bình thường, trong lòng tự nhiên đều hy vọng con cái có thể đến thăm mình nhiều hơn, cho nên có chút oán giận cũng là chuyện bình thường. Cũng may lão già thông tình đạt lý, chỉ thi thoảng oán giận vài câu mà thôi.
Lăng Tiêu có chút khó xử nói:
- Dược liệu này chỉ sinh trưởng trên đại thảo nguyên, hơn nữa chỉ có một mình ta biết.
- A?
Mấy người đều sửng sốt nhưng lập tức nghĩ ra đây cũng là điều bình thường. Dù sao nhiều Dược Sư như vậy cũng không thể nhìn ra bệnh tình của Thu Thần. Mà Lăng Tiêu lại nói ra rất chính xác, như vậy chỉ có một mình hắn hiểu được cần thảo dược gì cũng là bình thường.
Hơn nữa lại nói tiếp, dù sao đây là bí mật mà Lăng Tiêu không muốn công khai cũng là chuyện thường tình. Giống như đơn thuốc mà đại phu viết, người có thể biết hết toàn bộ những thứ viết trên đó cũng không nhiều lắm.
Thượng Quan Vũ Đồng kịp thời điểm thêm chút lửa, cười nói:
- Mấy năm trước lúc cháu lịch lãm có một đồng bọn là Ma Kiếm Sĩ bậc một bị thương làm cho kinh mạch không thông. Lần trước cũng là học sinh này của cháu chữa khỏi. Tuy nhiên mong Thu thúc thúc có thể giữ bí mật giúp cháu.
Giờ phút này trong mắt Thu Kiến Hoa nhìn về phía Lăng Tiêu hoàn toàn như kẻ mạo hiểm phát hiện ra bảo vật quý giá, đồng thời trầm giọng nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
- Vũ Đồng giáo sư, đi thông báo một tiếng: Ba ngày sau toàn bộ trường tiến hành lịch lãm dã ngoại. Mục tiêu là thảo nguyên Lưỡng Hà (1).
Nếu không phải sợ quá vội vàng, Thu Kiến Hoa thậm chí muốn ngày mai sẽ để Lăng Tiêu đi luôn.
Nhiều người lịch lãm như vậy, Lăng Tiêu có lẽ có thể hoàn toàn ẩn nấp. Như vậy cho dù bệnh tình của phụ thân mình hoàn toàn khỏi hẳn cũng sẽ không có người hoài nghi đến cậu ta. Thực ra căn bản không cần Thượng Quan Vũ Đồng nói, Thu Kiến Hoa sao có thể không nghĩ ra được điểm này chứ.
Huống chi, tài năng này của Lăng Tiêu, có lẽ ngay cả bạn tốt Lăng Thiên Khiếu của mình cũng không phát hiện ra? Lần trước xảy ra chuyện kia, Lăng Thiên Khiếu còn áy náy vì đã mang lại phiền phức cho mình, lúc ấy Thu Kiến Hoa đứng ra hòa giải. Lăng Tiêu thế nào thực ra cũng không quan trọng, chẳng qua là cho bạn tốt mặt mũi mà thôi.
Không nghĩ rằng mình mạnh mẽ phản đối ý kiến mọi người, cùng với Thượng Quan Vũ Đồng kiên trì với quyết định lưu Lăng Tiêu, lại có thể cứu phụ thân một mạng.
Nghĩ vậy, Thu Kiến Hoa không nhịn nổi khẽ thở dài trong lòng. "Hay đây là ý của Thần? Đưa một nhân tài như vậy đến bên cạnh ta" Ánh mắt quét tới quét lui trên người Lăng Tiêu. Ánh mắt của hắn làm Lăng Tiêu chịu không nổi.
Lăng Tiêu khụ khụ hai tiếng, sau đó nói:
- Thần gia gia, khoảng cách lần phát bệnh sau có lẽ còn có hai ba ngày. Như vậy đi, cháu trước hết dùng châm cứu đả thông chút kinh mạch cho ông. Có lẽ có thể duy trì một tháng, nếu thuận lợi khi đó cháu cũng đã trở lại.
Lăng Tiêu nói ra những lời này khiến ngay cả Thu Thần cũng tin cậu bé này quả thật có thể chữa khỏi bệnh cho mình. Trong lúc nhất thời trái tim sắp tan vỡ không kìm nổi lại trở nên mênh mông. Là một lão tướng quân cả đời trên lưng ngựa, thà rằng da ngựa bọc thây trên chiến trường, cũng không muốn biến thành kẻ tàn phế cuối cùng chết đi trong cô độc và bất lực. Truyện Tiên Hiệp
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì còn mấy đứa con của mình, Thu Thần sớm đã có ý tự sát trong đầu. Tôn nghiêm của kẻ mạnh không thể được nghi ngờ. Đây cũng là vì sao Thu Thần thà rằng mười năm như một, vẫn ở trong căn nhà cũ nát này, cũng không muốn ra gặp những thuộc hạ trước kia.
Nếu không phải danh vọng Thu Thần Đại Nguyên Soái ở Đế quốc như mặt trời giữa trưa, nếu đế quốc vẫn không cử hành quốc tang thì mọi người đều sẽ nghi ngờ có phải ông đã mất hay không. Đã rất nhiều năm, trong yến hội tân niên của Đế quốc đều không nhìn thấy Thu đại soái. Đối với điều này, viện trưởng Thu Kiến Hoa cũng chỉ nói lão nhân gia thích thanh tĩnh, đang tĩnh dưỡng không muốn bị quấy rầy. Còn tình hình thực sự cũng chỉ có một vài người biết mà thôi.
- Vậy… vậy sẽ có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho cha ta.
Tâm trạng kích động, Thu Kiến Hoa thiếu chút nữa nói lắp. Vẫn là Thượng Quan Vũ Đồng thấy buồn cười, kéo Thu Kiến Hoa ra ngoài:
- Thu thúc thúc, chúng ta xuống dưới tầng chờ đi, nếm thử bánh ngọt cháu làm nhé.
- A, ha ha, có thể ăn bánh ngọt Đồng nha đầu làm quả thực là một chuyện may mắn.
Thu Kiến Hoa lấy lại tinh thần, nghiêm nghị quay đầu rồi khom người với Lăng Tiêu:
- Hiền chất, bệnh của gia phụ nhờ cháu.
Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy:
- Viện trưởng đại nhân muốn vãn bối tổn thọ sao. Thu Nguyên soái vì nước vì dân, vì tình vì lý vãn bối đều nên tận tâm hết sức.
Lăng Tiêu để Thu Thần nằm lên giường, vén ống quần hắn lên. Vừa thấy đôi chân gần như khô héo kia, Lăng Tiêu không nhịn nổi mà biến sắc. Khó trách Thượng Quan Vũ Đồng muốn kéo Thu Kiến Hoa ra. Dù ai thấy thảm cảnh của cha mình như vậy đều không nén nổi thương tâm mà rơi lệ.
Đồng thời, sự kính trọng của hắn đối với Thu Thần càng nhiều hơn. Theo Lăng Tiêu thấy, Ma Kiếm Sư chỉ là Tâm Động kỳ ở Tu Chân Giới mà thôi, miễn cưỡng có thể đạt được ngự kiếm phi hành trong cự ly ngắn, thực lực cũng không cường đại. Không ngờ có thể chịu được sự tra tấn và đau đớn thế này, tâm trạng còn có thể giữ được bình tĩnh. Lăng Tiêu tin rằng sau khi chữa khỏi bệnh cho Thu Thần, thực lực của ông sẽ còn tăng lên một nấc thang mới.
Có lẽ trong những năm còn lại của cuộc đời, ông có thể lĩnh ngộ kiếm đạo bước vào Kiếm Tông cũng không biết chừng.
Lăng Tiêu lấy hộp kim châm từ trong nhẫn không gian ra. Thực ra bệnh của Thu Thần theo Lăng Tiêu thấy cũng không quá nghiêm trọng. Đương nhiên đây là theo cái nhìn của Lăng Tiêu. Đối với người của Tu Chân Giới mà nói, chỉ cần người này không hồn phi phách tán thì không được coi là nghiêm trọng. Bởi vì cho dù chết vẫn có thể đầu thai chuyển thế.
Cho nên muốn đi đại thảo nguyên hầu hết đều là vì tư tâm. Nếu không, Lăng Tiêu tin rằng ở đế đô cũng có thể tìm được mấy loại thảo dược để chữa trị cho Thu Thần. Cho dù không đầy đủ thì với thế lực của Thu gia, muốn tìm được cũng không khó.
Nhưng Thạch Trúc Thảo mà mình muốn tìm lại khác. Bây giờ Hoàng Phủ gia đã biết, mà Công hội mạo hiểm cũng đã phát ra. Nếu Lăng Tiêu công khai nói với Thu Kiến Hoa tìm kiếm hộ mình, khó trách rơi vào trong mắt một vài người.
Trước khi có năng lực tuyệt đối đủ để bảo vệ mình, vẫn nên cẩn thận một ít là tốt nhất.
1. Lưỡng Hà.
Lưỡng Hà là tên gọi của một vùng địa lý và của một nền văn minh ở nơi gồm lãnh thổ Iraq, đông Syria, đông nam Thổ Nhĩ Kỳ, và tây nam Iran hiện đại.
Bình luận truyện