Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 749: Hình chiếu của Thanh Hà!
Lăng Tiêu không muốn đại phát thần uy, giết sạch tất cả chiến sĩ của Thanh Hà giáo mà một mình đi tới Tây Phương đại lục, tìm tới đại giáo đường Phỉ Địch Á Tư của hắn.
Nghe nói ở trong đại giáo đường này có thể nghe thấy được tiếng nói của thần! Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Thanh Hà giáo mới có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy đạt tới trình độ giằng co với Thục Sơn giáo. Ưu thế lớn nhất của Thục Sơn giáo là ở chỗ thế lực Thục Sơn phái mạnh mẽ và đủ mọi sự tích năm đó Lăng Tiêu làm ở Lam Nguyệt đế quốc được thần thánh hóa lên. Mà Lăng Tiêu lại không hiển lộ nhiều thần tích lắm cho tín đồ thấy, bởi vậy ở Tây Phương đại lục đối với Lăng Tiêu cũng không hiểu biết bằng Đông Phương đại lục, số lượng tín đồ cũng kém hơn rất nhiều.
Lăng Tiêu tới nơi này hiển nhiên cũng là vì nghe tiếng nói của "thần". Hôm nay hắn đã có tư cách trực tiếp nói chuyện với Thanh hà.
Thánh thành của Thanh Hà giáo, Phỉ Địch Tư Á thành bốn mùa không ngớt tín đồ dáng vẻ cực kì cuồng tín đi tới. Bọn họ mỗi bước đi đều quỳ xuống, vái lạy năm lần, thần sắc tiều tụy mà cứng cỏi. Cho dù là Lăng Tiêu thấy cũng không khỏi thầm bội phục. Thánh địa của Thục Sơn giáo, Thục Sơn thành cũng không có quy củ này. Hàng năm mặc dù du khách rất đông, trong đó đại đa số là tín đồ trung thành nhưng bọn hắn không thể so sanh với đám tín đồ này của Thanh Hà giáo!
Lực lượng thủ vệ của Phỉ Địch Á Tư thành cũng tương đối cường đại. Thủ vệ đại môn cũng có thực lực Kiếm Tông! Đưa mắt nhìn vào tất cả các môn phải có thể lực lớn lở nhân giới cũng không có nơi nào xa xỉ được thế này!
Hộ vệ và một số hộ giáo vệ sĩ tuần tra xung quanh. Bọn họ hiển nhiên là tín đồ trung thành của Thanh Hà giáo, đều hướng tới mỗi tín đồ vào thành mỉm cười hành lễ.
Sương sớm còn chưa tan, mặt trời ban mai khiến thân ảnh của con người như dài ra. Trong mắt những tín đồ tới nơi này tràn ngập hưng phấn, đấy ắp nhiệt lệ, sắc mặt hồng nhuận giống như là được uống cam lộ vậy. Bọn họ rõ ràng cảm nhận được, càng tới gần thánh địa, lực lượng và tinh thần trên người mình càng cường đại. Thân thể vốn có một ít ẩn tật không khỏe thì lúc này đã hoàn toàn biến mất!
Vì vậy, các tín đồ lại không nhịn được một lần nữa quỳ xuống rơi nước mắt ca ngợi thần vĩ đại đã giúp họ hạnh phúc an khang. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn
Lăng Tiêu đến đối với Phỉ Địch Á Tư thành mà nói thì đúng là một hình tượng không thuận mắt. Không phải là chưa từng có tín đồ cuồng nhiệt của Thục Sơn giáo tới nơi này gân chuyện nhưng những tín đồ này còn chưa bao giờ tới được gần Phỉ Địch Á Tư thanh trăm trượng! Không ai ngăn cản bọn họ mà Phỉ Địch Á Tư thánh thành tự phát ra một luồng uy áp mà khí thế khiến ngay cả cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng cũng không thể chịu đựng được!
Mà Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh từng bước đi tới cửa thành Phỉ Địch Á Tư. Bên cạnh hắn có vô số tín đồ đang phủ phục trên mặt đất. Bọn họ đề bò mà vào, tỏ vẻ tôn kính với thần vĩ đại.
- Đứng lại!
Một tiếng nói không cao nhưng hết sức nghiêm khắc đột nhiên vang lên. Một vệ sĩ toàn thân mặc kim giáp lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, lông mày nhíu chặt. Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Đức tin của hắn cực kì vững chắc. Hắn đã từng ở trong thánh đường nghe thấy tiếng nói của thần. Thần nói với hắn không quá trăm năm thực lực của hắn sẽ đột phá kiếm tôn, đạt tới cảnh giới kiếm thánh và phi thăng Thánh Vực! Tới Thánh Vực thì hắn chẳng khác nài lại tới gần mục tiêu trường sinh bất tử thêm một bước. Điều kiện tiên quyết là...hắn phải có tín ngưỡng đối với thần, phải trung thành!
- Ta rất trung thành!
Tên vệ sĩ này cực kì kiên định nghĩ. Hắn không nhìn thấu người thanh niên này, thoạt nhìn thì rất anh tuấn nhưng trong nháy mắt lại sẽ lập tức quên mất khuôn mặt người này như thế nào!
Đây không phải là một điềm tốt. Vệ sĩ nheo mắt nhìn thoáng qua mặt trời ban mai đang lên.
- Đi tời thánh thành mà không quỳ lạy, ngươi rõ ràng là khinh thị thần! Ngươi nếu không phải là tín đồ của Thanh Hà giáo thì ta khuyên ngươi mau chóng rời đi!
Trong lòng vệ sĩ có e dè nên lời nói cũng rất khách khí:
- Ngươi thấy nơi này nhiều tín đồ trung thành như vậy cũng đang nhìn ngươi chưa?
Hắn lại lôi cả những tín đồ khác vào.
Lăng Tiêu cười nhạt. Hắn căn bản không cần nhìn cũng biết hành vi của mình sẽ khiến cho những tín đồ này tức giận. Chẳng qua hắn căn bản không cần để ý tới họ. Trong mắt Lăng Tiêu thì những kẻ này chỉ là một đám kiến hôi, hoàn toàn không đáng chú ý.
- Ta tới...đương nhiên là để nghe tiếng nói của thần!
Lăng Tiêu mỉm cười, hết sức tự nhiên nói.
- Quy củ của Thanh Hà giáo, tín đồ vào thánh thành phải quỳ lạy, phủ phục bò vào mới biểu hiện được sự tôn kính với thần! Như ngươi thế này thì sao thần có thể hoan nghênh ngươi chứ? Ngươi mau rời đi đi!
Vệ sĩ toàn thân kim giáp này nhìn Lăng Tiêu nói. Mấy người vệ sĩ bên cạnh hắn đều cảm thấy hơi nghi hoặc. Tấm lòng đội trưởng hôm nay sao lại tốt như vậy? Ngày thường nếu có người hơi chút bất kính với Thanh Hà giáo thì đội trưởng đều không chết không tha mà!
- Đuổi tên bất kính với thần này ra ngoài!
- Đúng, đuổi hắn đi!
- Dám bất kính với thần, giết chết hắn!
- Giết hắn!
Rất nhiều tín đồ đều bị hành động của Lăng Tiêu chọc giận. Có mấy người tự nghĩ rằng thân thủ không tồi còn đứng lên tiến gần tới Lăng Tiêu.
- Thanh hà có chào đón ta hay không không phải con kiến hôi như ngươi có thể quyết định. Tránh ra đi, ta không muốn giết các người, như thế sẽ khiến ta cảm thấy nhàm chán.
Lăng Tiêu vừa nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua tín đồ Thanh Hà giáo đang tiến về phía mình. Một luồng uy áp khổng lồ trong chớp mắt quét về phía họ. Bọn họ nhìn thấy trong ánh mắt Lăng Tiêu một hắc động cực kì thâm thúy, dường như có lực hút vô tận muốn hút sạch linh hồn bọ họ, khiến trên khuôn mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ đều là tín đồ trung thành nhất của Thanh Hà giáo, có thể hiến dâng mạng sống cho thần bất cứ lúc nào nhưng đối với cái chết vẫn có nỗi sợ hãi bản năng.
Tới lúc bọn họ lấy lại được tinh thần thì thân ảnh Lăng Tiêu đã sớm biến mất khỏi cửa thành. Mà thân thể bọn họ giờ cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
- Người kia là ai, thật đáng sợ!
Có người không kìm được thấp giọng nói.
Người này nói khiến những người xung quanh đáp lời...
- Đúng vậy, thật đang sợ! Hắn chỉ nhìn ta một cái khiến ta cảm thấy ta sẽ chết!
- Người kia so với ta mạnh hơn quá nhiều. Ta cảm thấy ta vừa mới chết rồi cơ...
- Khụ khụ...
Các tín đồ bàn luận không ngớt khiến cho vệ sĩ mặc kim giáp hơi bất mãn. Hắn ho khan vài tiếng khiến các tín đồ này lại ngậm miệng, dáng vẻ thành kính hướng thần nhận lỗi. Ý nghĩa và lời nói của bọn họ đã khinh nhờn thánh thành. Vì chuộc tội, bọn họ vẫn tiếp tục quỳ lạy, phủ phục bò trên đường.
…......
Lăng Tiêu quyết định không thèm xung đột với đám tiểu lâu là. Như vậy làm tổn hại tới thân phận của hắn.
Cho nên sau khi vào thành hắn hoàn toàn thu liễm khí tức trên thân thể, hòa nhập với hoàn cảnh làm một. Cho dù người khác có đi qua trước mắt hắn thì trong lòng họ cũng quên sự tồn tại của hắn. Bởi thế đoạn đường Lăng Tiêu đi tới đại giáo đường của Thanh Hà giáo hoàn toàn bình yên.
Tòa đại giáo đường này nhìn qua thật lớn, cao chừng trăm thước. Từ cửa đi vào phía trong ít nhất phải khoảng một trăm năm mươi thước. Một tòa giáo đường lớn như vậy ở trên Thương Lan đại lục cũng có thể coi là đệ nhất.
Ở giữa giáo đường là một bức tượng thần thật lớn. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy tượng Thanh Hà, so với tưởng tượng của hắn thì không lớn bằng. Nếu đây thật sự là tướng mạo của Thanh Hà thì có thể nói là hoàn toàn khác so với hắn tưởng tượng.
Pho tượng này là một đại hán mặt đầy râu, cao khoảng bảy mươi thước, gần chạm tới những tấm thủy tinh bảo thạch phía trên nóc, đôi mắt lớn như chuông đồng, mở ra to tròn, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế như đứng trên cả thiên hạ.
Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ: Thanh Hà này cũng giỏi tính kế thật. Ở trong Thánh Vực khơi mào chiến tranh đoạt phong ấn và chuyển thế thần, ngay cả Thục Sơn phái cũng lôi vào còn hắn thì thừa dịp người khác không để ý tới nhân giới, lại phát triển giáo phái ở nhân giới. Cho dù là mình lúc này phát hiện ra thì muốn ngăn cản cũng rất khó rồi!
Thần linh trong lúc chiến đấu cũng không diệt tín đồ của nhau. Không phải là ta cứ diệt sạch tín đồ của ngươi là thắng. Nếu như vậy thì Thanh Hà cũng có thể thi triển thần uy tiêu diệt hết tín đồ của Thục Sơn giáo. Trên thực tế là hắn lợi dụng tín đồ của mình, cho bọn họ thực lực, khiến lực lượng mạnh lên rồi sau đó đi chiến đấu với Thục Sơn giáo còn hơn là làm chuyện này. Bởi vì thần với thần chiến đấu cũng phải tuân thủ một ít quy tắc. Tín đồ của tất cả mọi người đều bị diệt thì các người còn chơi với ai nữa?
Lăng Tiêu đứng trong giáo đường nhìn pho tượng này. Uy áp như bài sơn đảo hải ập tới phía hắn, bên trong còn mang theo vô số ý niệm, nhưng đều có một ý đồ là muốn Lăng Tiêu quỳ xuống thành kính bái lạy thần vĩ đại.
Với cảnh giới của Lăng Tiêu hiện giờ thì tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi một pho tượng của Thanh Hà. Nếu mà thế thì hắn tới nơi này chỉ có tự rước nhục.
Khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên nụ cười nhạt, hướng về phía pho tượng Thanh Hà nhẹ giọng nói:
- Thanh Hà, ta biết ngươi đang nhìn ta, ra đi!
Chỉ thấy pho tượng kia đột nhiên xuất hiện một bóng người. Bóng người kia nhỏ hơn pho tượng một chút, cao khoảng ba mươi thước, không ngờ giống hệt pho tượng, cả người tỏa ra uy áp vô cùng vô tận, hoàn toàn bất đồng với uy áp trên pho tượng. Đây chính thức là thần uy!
Đôi mắt bóng người nọ tỏa ra hai luồng sáng bắn về phía Lăng Tiêu. Một âm thanh không ai có thể nghe thấy ầm ầm vang lên bên tai Lăng Tiêu:
- Ngươi thật to gan! Dám đối chọi với ta!
Lăng Tiêu hơi cau mày, cảm giác năng lượng trên thân ảnh của Thanh Hà, trong lòng thầm nhủ lực lượng của hắn có vẻ áp bách mình. Năm đó phân thân của Không Huyền Tử có thể tạo thành trọng thương cho Thanh Hà sao? Hay là...năm đó thần chiến có ẩn tình khác? Còn về việc Thanh Hà trong mười mấy ngàn năm nay có kì ngộ mới thì Lăng Tiêu căn bản không tin. Tới cấp độ này rồi thì muốn tăng lên một bước đều rất gian nan.
Nhìn hình ảnh to lớn của Thanh Hà, Lăng Tiêu cười cười, như không cảm thấy chút áp lực nào nói:
- Thanh Hà, ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?
Nghe nói ở trong đại giáo đường này có thể nghe thấy được tiếng nói của thần! Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Thanh Hà giáo mới có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy đạt tới trình độ giằng co với Thục Sơn giáo. Ưu thế lớn nhất của Thục Sơn giáo là ở chỗ thế lực Thục Sơn phái mạnh mẽ và đủ mọi sự tích năm đó Lăng Tiêu làm ở Lam Nguyệt đế quốc được thần thánh hóa lên. Mà Lăng Tiêu lại không hiển lộ nhiều thần tích lắm cho tín đồ thấy, bởi vậy ở Tây Phương đại lục đối với Lăng Tiêu cũng không hiểu biết bằng Đông Phương đại lục, số lượng tín đồ cũng kém hơn rất nhiều.
Lăng Tiêu tới nơi này hiển nhiên cũng là vì nghe tiếng nói của "thần". Hôm nay hắn đã có tư cách trực tiếp nói chuyện với Thanh hà.
Thánh thành của Thanh Hà giáo, Phỉ Địch Tư Á thành bốn mùa không ngớt tín đồ dáng vẻ cực kì cuồng tín đi tới. Bọn họ mỗi bước đi đều quỳ xuống, vái lạy năm lần, thần sắc tiều tụy mà cứng cỏi. Cho dù là Lăng Tiêu thấy cũng không khỏi thầm bội phục. Thánh địa của Thục Sơn giáo, Thục Sơn thành cũng không có quy củ này. Hàng năm mặc dù du khách rất đông, trong đó đại đa số là tín đồ trung thành nhưng bọn hắn không thể so sanh với đám tín đồ này của Thanh Hà giáo!
Lực lượng thủ vệ của Phỉ Địch Á Tư thành cũng tương đối cường đại. Thủ vệ đại môn cũng có thực lực Kiếm Tông! Đưa mắt nhìn vào tất cả các môn phải có thể lực lớn lở nhân giới cũng không có nơi nào xa xỉ được thế này!
Hộ vệ và một số hộ giáo vệ sĩ tuần tra xung quanh. Bọn họ hiển nhiên là tín đồ trung thành của Thanh Hà giáo, đều hướng tới mỗi tín đồ vào thành mỉm cười hành lễ.
Sương sớm còn chưa tan, mặt trời ban mai khiến thân ảnh của con người như dài ra. Trong mắt những tín đồ tới nơi này tràn ngập hưng phấn, đấy ắp nhiệt lệ, sắc mặt hồng nhuận giống như là được uống cam lộ vậy. Bọn họ rõ ràng cảm nhận được, càng tới gần thánh địa, lực lượng và tinh thần trên người mình càng cường đại. Thân thể vốn có một ít ẩn tật không khỏe thì lúc này đã hoàn toàn biến mất!
Vì vậy, các tín đồ lại không nhịn được một lần nữa quỳ xuống rơi nước mắt ca ngợi thần vĩ đại đã giúp họ hạnh phúc an khang. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn
Lăng Tiêu đến đối với Phỉ Địch Á Tư thành mà nói thì đúng là một hình tượng không thuận mắt. Không phải là chưa từng có tín đồ cuồng nhiệt của Thục Sơn giáo tới nơi này gân chuyện nhưng những tín đồ này còn chưa bao giờ tới được gần Phỉ Địch Á Tư thanh trăm trượng! Không ai ngăn cản bọn họ mà Phỉ Địch Á Tư thánh thành tự phát ra một luồng uy áp mà khí thế khiến ngay cả cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng cũng không thể chịu đựng được!
Mà Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh từng bước đi tới cửa thành Phỉ Địch Á Tư. Bên cạnh hắn có vô số tín đồ đang phủ phục trên mặt đất. Bọn họ đề bò mà vào, tỏ vẻ tôn kính với thần vĩ đại.
- Đứng lại!
Một tiếng nói không cao nhưng hết sức nghiêm khắc đột nhiên vang lên. Một vệ sĩ toàn thân mặc kim giáp lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, lông mày nhíu chặt. Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Đức tin của hắn cực kì vững chắc. Hắn đã từng ở trong thánh đường nghe thấy tiếng nói của thần. Thần nói với hắn không quá trăm năm thực lực của hắn sẽ đột phá kiếm tôn, đạt tới cảnh giới kiếm thánh và phi thăng Thánh Vực! Tới Thánh Vực thì hắn chẳng khác nài lại tới gần mục tiêu trường sinh bất tử thêm một bước. Điều kiện tiên quyết là...hắn phải có tín ngưỡng đối với thần, phải trung thành!
- Ta rất trung thành!
Tên vệ sĩ này cực kì kiên định nghĩ. Hắn không nhìn thấu người thanh niên này, thoạt nhìn thì rất anh tuấn nhưng trong nháy mắt lại sẽ lập tức quên mất khuôn mặt người này như thế nào!
Đây không phải là một điềm tốt. Vệ sĩ nheo mắt nhìn thoáng qua mặt trời ban mai đang lên.
- Đi tời thánh thành mà không quỳ lạy, ngươi rõ ràng là khinh thị thần! Ngươi nếu không phải là tín đồ của Thanh Hà giáo thì ta khuyên ngươi mau chóng rời đi!
Trong lòng vệ sĩ có e dè nên lời nói cũng rất khách khí:
- Ngươi thấy nơi này nhiều tín đồ trung thành như vậy cũng đang nhìn ngươi chưa?
Hắn lại lôi cả những tín đồ khác vào.
Lăng Tiêu cười nhạt. Hắn căn bản không cần nhìn cũng biết hành vi của mình sẽ khiến cho những tín đồ này tức giận. Chẳng qua hắn căn bản không cần để ý tới họ. Trong mắt Lăng Tiêu thì những kẻ này chỉ là một đám kiến hôi, hoàn toàn không đáng chú ý.
- Ta tới...đương nhiên là để nghe tiếng nói của thần!
Lăng Tiêu mỉm cười, hết sức tự nhiên nói.
- Quy củ của Thanh Hà giáo, tín đồ vào thánh thành phải quỳ lạy, phủ phục bò vào mới biểu hiện được sự tôn kính với thần! Như ngươi thế này thì sao thần có thể hoan nghênh ngươi chứ? Ngươi mau rời đi đi!
Vệ sĩ toàn thân kim giáp này nhìn Lăng Tiêu nói. Mấy người vệ sĩ bên cạnh hắn đều cảm thấy hơi nghi hoặc. Tấm lòng đội trưởng hôm nay sao lại tốt như vậy? Ngày thường nếu có người hơi chút bất kính với Thanh Hà giáo thì đội trưởng đều không chết không tha mà!
- Đuổi tên bất kính với thần này ra ngoài!
- Đúng, đuổi hắn đi!
- Dám bất kính với thần, giết chết hắn!
- Giết hắn!
Rất nhiều tín đồ đều bị hành động của Lăng Tiêu chọc giận. Có mấy người tự nghĩ rằng thân thủ không tồi còn đứng lên tiến gần tới Lăng Tiêu.
- Thanh hà có chào đón ta hay không không phải con kiến hôi như ngươi có thể quyết định. Tránh ra đi, ta không muốn giết các người, như thế sẽ khiến ta cảm thấy nhàm chán.
Lăng Tiêu vừa nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua tín đồ Thanh Hà giáo đang tiến về phía mình. Một luồng uy áp khổng lồ trong chớp mắt quét về phía họ. Bọn họ nhìn thấy trong ánh mắt Lăng Tiêu một hắc động cực kì thâm thúy, dường như có lực hút vô tận muốn hút sạch linh hồn bọ họ, khiến trên khuôn mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ đều là tín đồ trung thành nhất của Thanh Hà giáo, có thể hiến dâng mạng sống cho thần bất cứ lúc nào nhưng đối với cái chết vẫn có nỗi sợ hãi bản năng.
Tới lúc bọn họ lấy lại được tinh thần thì thân ảnh Lăng Tiêu đã sớm biến mất khỏi cửa thành. Mà thân thể bọn họ giờ cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
- Người kia là ai, thật đáng sợ!
Có người không kìm được thấp giọng nói.
Người này nói khiến những người xung quanh đáp lời...
- Đúng vậy, thật đang sợ! Hắn chỉ nhìn ta một cái khiến ta cảm thấy ta sẽ chết!
- Người kia so với ta mạnh hơn quá nhiều. Ta cảm thấy ta vừa mới chết rồi cơ...
- Khụ khụ...
Các tín đồ bàn luận không ngớt khiến cho vệ sĩ mặc kim giáp hơi bất mãn. Hắn ho khan vài tiếng khiến các tín đồ này lại ngậm miệng, dáng vẻ thành kính hướng thần nhận lỗi. Ý nghĩa và lời nói của bọn họ đã khinh nhờn thánh thành. Vì chuộc tội, bọn họ vẫn tiếp tục quỳ lạy, phủ phục bò trên đường.
…......
Lăng Tiêu quyết định không thèm xung đột với đám tiểu lâu là. Như vậy làm tổn hại tới thân phận của hắn.
Cho nên sau khi vào thành hắn hoàn toàn thu liễm khí tức trên thân thể, hòa nhập với hoàn cảnh làm một. Cho dù người khác có đi qua trước mắt hắn thì trong lòng họ cũng quên sự tồn tại của hắn. Bởi thế đoạn đường Lăng Tiêu đi tới đại giáo đường của Thanh Hà giáo hoàn toàn bình yên.
Tòa đại giáo đường này nhìn qua thật lớn, cao chừng trăm thước. Từ cửa đi vào phía trong ít nhất phải khoảng một trăm năm mươi thước. Một tòa giáo đường lớn như vậy ở trên Thương Lan đại lục cũng có thể coi là đệ nhất.
Ở giữa giáo đường là một bức tượng thần thật lớn. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy tượng Thanh Hà, so với tưởng tượng của hắn thì không lớn bằng. Nếu đây thật sự là tướng mạo của Thanh Hà thì có thể nói là hoàn toàn khác so với hắn tưởng tượng.
Pho tượng này là một đại hán mặt đầy râu, cao khoảng bảy mươi thước, gần chạm tới những tấm thủy tinh bảo thạch phía trên nóc, đôi mắt lớn như chuông đồng, mở ra to tròn, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế như đứng trên cả thiên hạ.
Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ: Thanh Hà này cũng giỏi tính kế thật. Ở trong Thánh Vực khơi mào chiến tranh đoạt phong ấn và chuyển thế thần, ngay cả Thục Sơn phái cũng lôi vào còn hắn thì thừa dịp người khác không để ý tới nhân giới, lại phát triển giáo phái ở nhân giới. Cho dù là mình lúc này phát hiện ra thì muốn ngăn cản cũng rất khó rồi!
Thần linh trong lúc chiến đấu cũng không diệt tín đồ của nhau. Không phải là ta cứ diệt sạch tín đồ của ngươi là thắng. Nếu như vậy thì Thanh Hà cũng có thể thi triển thần uy tiêu diệt hết tín đồ của Thục Sơn giáo. Trên thực tế là hắn lợi dụng tín đồ của mình, cho bọn họ thực lực, khiến lực lượng mạnh lên rồi sau đó đi chiến đấu với Thục Sơn giáo còn hơn là làm chuyện này. Bởi vì thần với thần chiến đấu cũng phải tuân thủ một ít quy tắc. Tín đồ của tất cả mọi người đều bị diệt thì các người còn chơi với ai nữa?
Lăng Tiêu đứng trong giáo đường nhìn pho tượng này. Uy áp như bài sơn đảo hải ập tới phía hắn, bên trong còn mang theo vô số ý niệm, nhưng đều có một ý đồ là muốn Lăng Tiêu quỳ xuống thành kính bái lạy thần vĩ đại.
Với cảnh giới của Lăng Tiêu hiện giờ thì tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi một pho tượng của Thanh Hà. Nếu mà thế thì hắn tới nơi này chỉ có tự rước nhục.
Khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên nụ cười nhạt, hướng về phía pho tượng Thanh Hà nhẹ giọng nói:
- Thanh Hà, ta biết ngươi đang nhìn ta, ra đi!
Chỉ thấy pho tượng kia đột nhiên xuất hiện một bóng người. Bóng người kia nhỏ hơn pho tượng một chút, cao khoảng ba mươi thước, không ngờ giống hệt pho tượng, cả người tỏa ra uy áp vô cùng vô tận, hoàn toàn bất đồng với uy áp trên pho tượng. Đây chính thức là thần uy!
Đôi mắt bóng người nọ tỏa ra hai luồng sáng bắn về phía Lăng Tiêu. Một âm thanh không ai có thể nghe thấy ầm ầm vang lên bên tai Lăng Tiêu:
- Ngươi thật to gan! Dám đối chọi với ta!
Lăng Tiêu hơi cau mày, cảm giác năng lượng trên thân ảnh của Thanh Hà, trong lòng thầm nhủ lực lượng của hắn có vẻ áp bách mình. Năm đó phân thân của Không Huyền Tử có thể tạo thành trọng thương cho Thanh Hà sao? Hay là...năm đó thần chiến có ẩn tình khác? Còn về việc Thanh Hà trong mười mấy ngàn năm nay có kì ngộ mới thì Lăng Tiêu căn bản không tin. Tới cấp độ này rồi thì muốn tăng lên một bước đều rất gian nan.
Nhìn hình ảnh to lớn của Thanh Hà, Lăng Tiêu cười cười, như không cảm thấy chút áp lực nào nói:
- Thanh Hà, ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?
Bình luận truyện