Ngạo Kiếm Vô Song
Chương 17: Tiêu Thiến
Lúc này khắp khán đài mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay hoan hô người chiến thắng, đội bảy phía dưới cũng vỗ tay.
– Thiên Bảo hay lắm, không ngờ ngươi che dấu đủ sâu ah làm ta hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
– Nhất Hàn cười phá lên nói. Tới lúc này, Thiên Bảo mới hiểu được vì sao Tiêu Kiếm ngay từ đầu đều phát ra công kích sắc bén tới cực điểm, giống như là có thù hận, hóa ra đúng là có liên quan đến bọn sát thủ kia. Thiên Bảo bước xuống đài đến trước mặt Tiêu Kiếm, có vài lính của Long Vệ Đoàn Đoàn đang trói chuẩn bị áp giải Tiêu Kiếm đi.
– Hộc. Nhìn Thiên Bảo, Tiêu Kiếm lại phun ra một ngụm máu, toàn thân lập tức run rẩy.
– Tại sao các ngươi lại tàn sát Thủy Ngư Thôn, còn muốn bắt cóc Thủy Hàn?
– Nhìn Tiêu Kiếm bị trói Thiên Bảo lạnh lùng hỏi.
– Vụt, bịch bịch. Một tiếng xé gió, hai tên lính đang giữ Tiêu Kiếm văng ra, một đạo nhân ảnh áo xám nắm lấy Tiêu Kiếm bay lên không trung. Vừa bay lên bóng áo xám đó tung 1 chưởng về phái Thiên Bảo, kình phong nổi lên uy áp mạnh mẽ, chưởng lực bay đến đâu đất đá nức nẽ vỡ tung đến đó, Thiên Bảo cũng nhanh tay tung một chưởng nghạnh kháng, Thiên Bảo bị hất tung về phía sau, va vào Long trụ làm long trụ gãy nát, khuôn mặt trắng bệch miệng Thiên Bảo phun ra một ngụm máu. Nói thì nhiều nhưng mọi việc xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, sự việc quá nhanh khiến mọi người bất ngờ tột cùng. Thân ảnh bỗng biến mất!
– Dám đả thương con trai ta. Ngay lúc này, thân ảnh kia vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện từ trên trời lao xuống. Thanh âm vừa dứt, người kia lại xuất hiện trước người Thiên Bảo một đạo chưởng ấn trong nháy mắt đánh về phía Thiên Bảo. Thấy công kích kinh hồn này làm cho Thiên Bảo choáng ngợp, trong lòng có chút ớn lạnh. Không gian xung quanh như bị bao phủ, hắn không thể nhúch nhích. Lúc này khí tức đối phương tỏa ra Thiên Bảo nhận ra đối phương là cường giả cấp Ỷ Thiên.
– Kẻ nào đến phá rồi? Trong nháy mắt thanh âm Mặc Như Đại (Tên của thái thượng Long Vệ Đoàn) vang vọng trên khán đài, đồng thời thân ảnh cũng trong nháy mắt biến mất ở khán đài. Ngay khi chưởng lực đánh về phía Thiên Bảo, thân ảnh Mạc Như Đại đã xuất hiện trên đầu Thiên Bảo. Bàn tay xuất hiện một cỗ năng lượng khổng lồ nhanh chóng đánh xuống không gian bao phủ chung quanh Thiên Bảo. Khiến cho không gian chung quanh Thiên Bảo nhanh chóng tan rã.
– Rào Rào, ào ào. Thanh âm như sấm đánh bên tai, trong tay một chưởng ấn trực tiếp đối kháng với tên đánh lén Thiên Bảo. Trong không trung bộc phát ra một đường to nội lực, hai đường chưởng ấn ầm ầm gặp nhau, giữa không trung trong đó, xuất hiện một chuỗi cuồng bạo khí lực tỏa xuống phía dưới, chung quanh trên quảng trường, đột nhiên rạn nứt vô số khe hở, trăm thước khổng lồ quảng trường, giờ phút này đều rạn nứt. Kình phong tàn sát bừa bãi, người xem trên khán đài cũng chật vật chao đảo. Vô số ánh mắt kinh hãi, giờ phút này không gian phía trên bởi vì này hai đường chưởng ấn làm xuất hiện kình phong cuồng bạo làm cho người ta cảm giác đáy lòng phát lạnh. “Sưu sưu!” Trong chớp mắt hơn mười đạo thân ảnh nháy mắt phá không xuất hiện cạnh Mặc Như Đại chính là Lỗ Trên( Lỗ Thần Dược Sư), Mặc Như Lìn, các trưởng lão Long Vệ Đoàn và các cường giả các gia tộc khác.
– Đạp phịch. Một đường thân ảnh sau đó đạp đạp rút lui mấy bước, mặc áo xám, ánh mắt âm trầm.
– Khặc khặc, không hổ là một trong thập tam bá cường, Mạc Như Đại, Lỗ Trên, không ngờ chúng ta còn có duyên gặp lại. Ôm lấy Tiêu Kiếm, nháy mắt thân ảnh đạp đất bay lên không trung Chăm chú nhìn thân ảnh kia, tất cả mọi người ánh mắt trầm xuống. “Là Hắc Mộc Tu La
– Tiêu Thiến.” Mặc Như Đại run rẩy cánh tay, ánh mắt trầm xuống nói. “Thực lực rất mạnh, Hắc Mộc Tu La
– Tiêu Thiến đã mất tích nhiều năm, thế nào lại xuất Hiện tại Long Vệ Đoàn.” Lỗ Trên trầm mặc nói. “Ầm ầm.” Hắc Mộc Tu La
– Tiêu Thiến lại tung một chưởng về phía nhóm người dưới đất. Lập tức nhóm người kia cũng tung chưởng đáp trả.
– Chí Tôn cấp. Mặc Như Đại kinh ngạc hỏi to lên, nhóm người xung quanh nghe vậy cũng thất thần.
– Ha ha ta mà đạt Chí Tôn Cấp thì các ngươi đã đi chầu tây thiên lâu rồi. Ta hiện đã vượt qua Ỷ Thiên Cửu cấp đỉnh phong có thể gọi là chuẩn ‘’Chí Tôn’’ đi. Tiêu Thiến tự hào trả lời.
– Không ngờ lão già ngươi chưa chết còn đột phá thực lực đến mức này. Hai ngươi là người của Hắc Liên Giáo? Lỗ Trên trầm giọng hỏi. Đúng vậy, hôm nay lão phu không muốn dây dưa với các ngươi. Nói Xong Tiêu Thiến dẫn Tiêu Kiếm biến mất trong không trung. Giờ phút này Thiên Bảo sắc mặt càng phát ra tái nhợt, lại là một đường máu phun ra, vừa mới nãy cũng chỉ là gắng gượng chèo chống mà thôi, cho tới bây giờ, cũng nhịn không được nữa, cả người ngã xuống trên mặt đất. trong nháy mắt Mạc Như Đại đã xuất hiện bên Thiên Bảo. “Mạc Đoàn Chủ, Thiên Bảo thế nào!” Lỗ Trên hỏi. “Tiểu tử này, bị thương là không nhẹ a.” Mạc Như Đại ngồi xổm đỡ Thiên Bảo bên người lập tức vận nội lực đánh mấy đạo chân khí vào lưng Thiên, Thiên Bảo khuôn mặt có chút nhăn nhó, Mặc Như Đai cũng nhướng mày, thương thế kia thế, đúng là cực kỳ nghiêm trọng.
– Thiên Bảo hay lắm, không ngờ ngươi che dấu đủ sâu ah làm ta hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
– Nhất Hàn cười phá lên nói. Tới lúc này, Thiên Bảo mới hiểu được vì sao Tiêu Kiếm ngay từ đầu đều phát ra công kích sắc bén tới cực điểm, giống như là có thù hận, hóa ra đúng là có liên quan đến bọn sát thủ kia. Thiên Bảo bước xuống đài đến trước mặt Tiêu Kiếm, có vài lính của Long Vệ Đoàn Đoàn đang trói chuẩn bị áp giải Tiêu Kiếm đi.
– Hộc. Nhìn Thiên Bảo, Tiêu Kiếm lại phun ra một ngụm máu, toàn thân lập tức run rẩy.
– Tại sao các ngươi lại tàn sát Thủy Ngư Thôn, còn muốn bắt cóc Thủy Hàn?
– Nhìn Tiêu Kiếm bị trói Thiên Bảo lạnh lùng hỏi.
– Vụt, bịch bịch. Một tiếng xé gió, hai tên lính đang giữ Tiêu Kiếm văng ra, một đạo nhân ảnh áo xám nắm lấy Tiêu Kiếm bay lên không trung. Vừa bay lên bóng áo xám đó tung 1 chưởng về phái Thiên Bảo, kình phong nổi lên uy áp mạnh mẽ, chưởng lực bay đến đâu đất đá nức nẽ vỡ tung đến đó, Thiên Bảo cũng nhanh tay tung một chưởng nghạnh kháng, Thiên Bảo bị hất tung về phía sau, va vào Long trụ làm long trụ gãy nát, khuôn mặt trắng bệch miệng Thiên Bảo phun ra một ngụm máu. Nói thì nhiều nhưng mọi việc xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, sự việc quá nhanh khiến mọi người bất ngờ tột cùng. Thân ảnh bỗng biến mất!
– Dám đả thương con trai ta. Ngay lúc này, thân ảnh kia vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện từ trên trời lao xuống. Thanh âm vừa dứt, người kia lại xuất hiện trước người Thiên Bảo một đạo chưởng ấn trong nháy mắt đánh về phía Thiên Bảo. Thấy công kích kinh hồn này làm cho Thiên Bảo choáng ngợp, trong lòng có chút ớn lạnh. Không gian xung quanh như bị bao phủ, hắn không thể nhúch nhích. Lúc này khí tức đối phương tỏa ra Thiên Bảo nhận ra đối phương là cường giả cấp Ỷ Thiên.
– Kẻ nào đến phá rồi? Trong nháy mắt thanh âm Mặc Như Đại (Tên của thái thượng Long Vệ Đoàn) vang vọng trên khán đài, đồng thời thân ảnh cũng trong nháy mắt biến mất ở khán đài. Ngay khi chưởng lực đánh về phía Thiên Bảo, thân ảnh Mạc Như Đại đã xuất hiện trên đầu Thiên Bảo. Bàn tay xuất hiện một cỗ năng lượng khổng lồ nhanh chóng đánh xuống không gian bao phủ chung quanh Thiên Bảo. Khiến cho không gian chung quanh Thiên Bảo nhanh chóng tan rã.
– Rào Rào, ào ào. Thanh âm như sấm đánh bên tai, trong tay một chưởng ấn trực tiếp đối kháng với tên đánh lén Thiên Bảo. Trong không trung bộc phát ra một đường to nội lực, hai đường chưởng ấn ầm ầm gặp nhau, giữa không trung trong đó, xuất hiện một chuỗi cuồng bạo khí lực tỏa xuống phía dưới, chung quanh trên quảng trường, đột nhiên rạn nứt vô số khe hở, trăm thước khổng lồ quảng trường, giờ phút này đều rạn nứt. Kình phong tàn sát bừa bãi, người xem trên khán đài cũng chật vật chao đảo. Vô số ánh mắt kinh hãi, giờ phút này không gian phía trên bởi vì này hai đường chưởng ấn làm xuất hiện kình phong cuồng bạo làm cho người ta cảm giác đáy lòng phát lạnh. “Sưu sưu!” Trong chớp mắt hơn mười đạo thân ảnh nháy mắt phá không xuất hiện cạnh Mặc Như Đại chính là Lỗ Trên( Lỗ Thần Dược Sư), Mặc Như Lìn, các trưởng lão Long Vệ Đoàn và các cường giả các gia tộc khác.
– Đạp phịch. Một đường thân ảnh sau đó đạp đạp rút lui mấy bước, mặc áo xám, ánh mắt âm trầm.
– Khặc khặc, không hổ là một trong thập tam bá cường, Mạc Như Đại, Lỗ Trên, không ngờ chúng ta còn có duyên gặp lại. Ôm lấy Tiêu Kiếm, nháy mắt thân ảnh đạp đất bay lên không trung Chăm chú nhìn thân ảnh kia, tất cả mọi người ánh mắt trầm xuống. “Là Hắc Mộc Tu La
– Tiêu Thiến.” Mặc Như Đại run rẩy cánh tay, ánh mắt trầm xuống nói. “Thực lực rất mạnh, Hắc Mộc Tu La
– Tiêu Thiến đã mất tích nhiều năm, thế nào lại xuất Hiện tại Long Vệ Đoàn.” Lỗ Trên trầm mặc nói. “Ầm ầm.” Hắc Mộc Tu La
– Tiêu Thiến lại tung một chưởng về phía nhóm người dưới đất. Lập tức nhóm người kia cũng tung chưởng đáp trả.
– Chí Tôn cấp. Mặc Như Đại kinh ngạc hỏi to lên, nhóm người xung quanh nghe vậy cũng thất thần.
– Ha ha ta mà đạt Chí Tôn Cấp thì các ngươi đã đi chầu tây thiên lâu rồi. Ta hiện đã vượt qua Ỷ Thiên Cửu cấp đỉnh phong có thể gọi là chuẩn ‘’Chí Tôn’’ đi. Tiêu Thiến tự hào trả lời.
– Không ngờ lão già ngươi chưa chết còn đột phá thực lực đến mức này. Hai ngươi là người của Hắc Liên Giáo? Lỗ Trên trầm giọng hỏi. Đúng vậy, hôm nay lão phu không muốn dây dưa với các ngươi. Nói Xong Tiêu Thiến dẫn Tiêu Kiếm biến mất trong không trung. Giờ phút này Thiên Bảo sắc mặt càng phát ra tái nhợt, lại là một đường máu phun ra, vừa mới nãy cũng chỉ là gắng gượng chèo chống mà thôi, cho tới bây giờ, cũng nhịn không được nữa, cả người ngã xuống trên mặt đất. trong nháy mắt Mạc Như Đại đã xuất hiện bên Thiên Bảo. “Mạc Đoàn Chủ, Thiên Bảo thế nào!” Lỗ Trên hỏi. “Tiểu tử này, bị thương là không nhẹ a.” Mạc Như Đại ngồi xổm đỡ Thiên Bảo bên người lập tức vận nội lực đánh mấy đạo chân khí vào lưng Thiên, Thiên Bảo khuôn mặt có chút nhăn nhó, Mặc Như Đai cũng nhướng mày, thương thế kia thế, đúng là cực kỳ nghiêm trọng.
Bình luận truyện