Ngạo Kiều Anh Lại Đây
Chương 45
"Thực hiện chưa?"
Tiếng của cô gái nhỏ quanh quẩn bên tai Lục Thiệu Đông, mãi không rời đi, nhưng lại không lượn quanh trong đầu anh.
Bởi vì trong đầu anh, bây giờ chỉ có muốn — —
Muốn hôn cô!
Khi hormone đàn ông bị đại não chi phối, hành động vĩnh viễn nhanh hơn suy nghĩ.
Đối mặt với Lăng Nhân Lục Thiệu Đông cũng không ngoại lệ.
Khi cái ý niệm này thành hình ở trong đầu anh, anh đã cúi đầu, hôn lên cánh môi làm anh vô số đêm xao động khó ngủ, mơ ước ngàn ngàn vạn vạn lần.
Mặt Lăng Nhân bị anh nâng trong lòng bàn tay, giật mình một lúc chỉ cảm thấy bên môi bỗng nhiên nóng lên, tiếp theo anh che trời lấp đất mà hôn, như bão táp không hề có dấu hiệu cuốn tới, cảm giác xa lạ mà kỳ diệu từ môi răng lan tràn đến toàn thân, cướp đi tất cả lý trí của cô, làm cho cô khó kìm lòng nổi trước cảm giác chưa từng trải nghiệm qua. Cô không tự chủ mà vươn cánh tay vòng lấy cổ anh, nhắm mắt lại, giao phó cả thể xác và tinh thần cho anh.
Mặc anh công thành đoạt đất, tùy ý trầm luân.
Rất lâu sau đó, nóng rực bên môi mới lui ra.
"Đây mới thật sự là hôn."
Anh nói, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, ở trong đêm tối tĩnh lặng đặc biệt gợi cảm, rung động lòng người.
Nghe được tiếng của anh, Lăng Nhân chợt từ trong nụ hôn nóng bỏng vừa rồi phục hồi tinh thần lại, tìm về lý trí, lập tức xấu hổ đến không dám nhìn thẳng anh.
Tuy rằng đã đồng ý cùng anh kết giao, trong lòng cũng rất thích nụ hôn của anh vừa rồi, nhưng mà... Đột nhiên trở nên thân mật như vậy, vẫn làm cho cô có chút không thích ứng kịp.
Thì ra hôn môi cũng không phải hai cánh môi đụng chạm, mà là hai trái tim giao hòa.
Thì ra... Một người có thể cùng một người khác, thân mật khăng khít đến trình độ này.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng, cúi đầu, gương mặt nóng như lửa dốt, một đường hồng đến tai.
"Cậu... Cậu chơi lưu manh... " Cô nhỏ giọng nói thầm.
Lục Thiệu Đông thu hết ngượng ngùng của cô vào mắt, khóe miệng nhẹ cong, ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má cô, trong giọng nói mang theo ý cười: "Tôi đây là đang hành sử quyền lợi của bạn trai, hành động thuộc về phạm vi đạo đức cho phép, không tính là đùa bỡn lưu manh."
"..."
" Thật muốn so đo, đùa bỡn lưu manh cậu mới nói kia."
"..."
" Đầu tiên là chưa có sự đồng ý cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi."
"..."
Vừa rồi lại thừa dịp tôi cầu nguyện đánh lén."
"..."
" Nói thật, cậu có phải sớm nhìn trúng tôi không, cho nên mới cố ý đùa bỡn lưu manh, đưa tới sự chú ý của tôi?"
"..."
Khi đó anh còn thiếu " chú ý " với cô sao? Còn cần cô chơi lưu manh khiến anh chú ý?
Lăng Nhân vô cùng cạn lời, trực tiếp làm lơ câu này, nhằm vào " đánh lén " trả lời: "Cậu vừa rồi không phải cũng không có sự đồng ý của tớ sao. Chúng ta thanh toán xong."
Lục Thiệu Đông cong khóe miệng, biết lắng nghe gật đầu: "Chúng ta đã hôn rồi."
"..."
" Chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái, cậu cũng có thể không có sự cho phép của tôi hôn tôi." Nói xong, anh vô cùng chờ mong mà vươn dài cổ.
"..."
Lăng Nhân chịu không nổi mà trừng mắt liếc anh, sau đó cúi đầu, nhấp miệng mà cười rộ lên.
Hai người đều không nói lời nào.
Lục Thiệu Đông nhìn cô gái nhỏ còn thấp hơn mình một cái đầu, trong lòng trăm ngàn bất đắc dĩ.
" Đi một vòng cùng tôi." Anh nắm tay cô lên nói.
Lăng Nhân ngẩn ra, sau đó gật đầu, mặc cho anh nắm tay mình, mới đầu là bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, đi đi, biến thành mười ngón tay đan nhau.
Buổi tối ở tòa nhà của ủy ban thành phố yên lặng đến lạ thường, dưới ánh đèn trên đường nhỏ quanh co, có hai bóng người một dài một ngắn, từ đầu đến cuối quấn quít bên nhau.
Sau một vòng lại rất nhiều vòng khác.
Mãi cho đến khi ở tòa nhà chỉ còn lại một ngọn đèn cuối cùng, hai người mới dừng lại.
Lục Thiệu Đông bất đắc dĩ buông tay ra, sau đó từ trong túi móc ra một hộp gấm nhỏ màu xanh, "Sinh nhật vui vẻ."
Lúc ánh mắt chạm đến hộp gấm, Lăng Nhân ngẩn ra.
Hình dáng cùng kích thước, nhìn có chút giống như... Hộp nhẫn.
Không thể nào, nhanh như vậy liền...
Không, chắc không phải đâu.
Trước khi gặp nhau tối nay, anh căn bản không biết cô hôm nay sẽ trả lời anh, sao có thể chuẩn bị nhẫn làm quà tặng?
Lăng Nhân phủ định ý nghĩ trong lòng, cao hứng mà nhận lấy hộp gấm, hỏi: "Có thể xem bây giờ không?"
" Không thể."
"... Được rồi."
Bỏ hộp gấm vào trong túi áo khoác, cô nhìn anh lưu luyến không rời mà nói: "Vậy tớ ngày mai sẽ không tiễn cậu, Trước chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
"Ừ. Đi lên đi.”
"Được."
Lăng Nhân gật đầu, xoay người, vẫn là có chút luyến tiếc, kết quả là lại chạy lại, nhào vào trong ngực anh, gò má dán vào trong ngực anh, ôn nhu nói: "Tớ chờ cậu trở về."
Lục Thiệu Đông xoa xoa đầu người trong ngực, nói: "Trong quân doanh quản lý nghiêm khắc, sau khi tôi đi vào, di động sẽ bị tịch thu. Trong thời gian này cậu nếu muốn tìm tôi, liền liên lạc Phó Kiêu Phong, cậu ấy sẽ có biện pháp truyền lời cho tôi."
" Được."
"Tôi có cơ hội sẽ gọi điện thoại cho cậu."
" Được."
"Không cần quá nhớ tôi."
"Không được."
Rất tốt, không phải tự động trả lời.
Lục Thiệu Đông buồn cười, nói: "Đi lên đi. Tôi chờ cậu lên lầu lại đi."
" Được."
Lăng Nhân không đành lòng để cho một mình Lục Thiệu Đông đứng ở dưới lầu gió lạnh quá lâu, tốc độ lên lầu vội vàng như lúc xuống, chưa đến hai phút đã đến phòng ngủ.
Cô đến bên cửa sổ, nửa quỳ ở phía trước cửa sổ ló đầu ra, nhìn thấy anh còn đứng ở dưới lầu.
Ô ô một tiếng, di động rung lên.
Cô vội vàng nghe điện thoại: "Còn có chuyện gì không?"
Lời nói với microphone, mắt lại nhìn dưới lầu.
"Vừa rồi quên nói " ngủ ngon " cho cậu."
"Ồ."
Trong lòng Lăng Nhân có chút ngọt ngào, nâng tay lên nhẹ nhàng lay động với anh, nói: "Ngủ ngon."
" Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, cho đến khi bóng người cao cao dưới lầu đi xa, dung nhập vào màn đêm, Lăng Nhân mới thu hồi tầm mắt, ghé vào trên cửa sổ, nhìn ánh trăng không quá sáng trên bầu trời đêm cười ngây ngô.
Năm mười tám tuổi này, có ba mẹ, còn có anh.
Thật tốt.
Đóng cửa sổ lại, Lăng Nhân chợt nhớ tới quà sinh nhật anh trước khi đi đưa cho cô, vội vàng lấy ra, mở ra nhìn — —
Thật sự là nhẫn!
Là một chiếc nhẫn rất đơn giản, bên cạnh còn một khe trống, nhìn chỗ trống như vốn có một chiếc nhẫn ở đó.
Lăng Nhân lúc này bừng tỉnh hiểu ra.
Đây là nhẫn đôi, thiếu một cái chắc ở trên tay anh.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng lấy nhẫn ra, đeo ở trên ngón giữa, giơ ở trước mặt tỉ mỉ nhìn hồi lâu, sau đó lại thả lại vào trong hộp gấm.
Chờ thi vào đại học xong lại mang!
Khi đó có thể thoải mái yêu đương.
Nhưng mà, anh sao lại biết cô sẽ đồng ý anh?
...
Bên kia, Lục Thiệu Đông vui vẻ đến sắp bay lên trời.
Anh thật ra thì không biết hôm nay cô sẽ đồng ý anh, đưa nhẫn cũng là ý muốn nhất thời, lúc anh mua đôi nhẫn này, liền hạ quyết tâm phải đưa nó.
Dù còn chưa phải bạn trai bạn gái, anh cũng muốn cưỡng ép đưa chiếc nhẫn dành cho nữ cho cô.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Thiệu Đông đúng giờ xuất phát, do mẹ Lục tự mình đưa anh tới quân doanh.
Trước khi đi, anh dặn dò Phó Kiêu Phong: "Cậu biết nên làm sao liện lạc với tôi. Nếu như cậu ấy tìm cậu, cậu nhất định phải thông báo tôi trước tiên."
"Ai tìm tớ?" Phó Kiêu Phong cố ý giả bộ nghe không hiểu.
Lục Thiệu Đông tự nhiên cũng biết cậu biết rõ cố hỏi, nhưng vẫn đáp: "Chị dâu cậu."
"Chị dâu? Người ta đáp ứng cậu rồi sao?"
“Đáp ứng rồi.”
“Gì?” Phó Kiêu Phong sửng sốt, sau đó liên tiếp mấy lần " mẹ nó ", hét lớn: “Chuyện khi nào? Sao tớ lại không biết?"
“Tối hôm qua.” Thạch Vũ rất tốt bụng giải thích nghi hoặc giúp cậu.
"Cậu cũng biết?" Phó Kiêu Phong càng kinh ngạc.
"Cậu ấy nhắn tin trong nhóm."
"..."
Phó Kiêu Phong vội vàng cầm di động xem tin nhắn trong nhóm wechat, quả nhìn nhìn thấy chừng 10 giờ rưỡi tối qua, người nào đó cự tuyệt tin nhắn Thạch Vũ mời chơi game — —
【 Lục Thiệu Đông: Ở cùng bạn gái, bận. 】
Phó Kiêu Phong:……
Cậu tối hôm qua rốt cuộc đang làm gì, thế nhưng bỏ lỡ tin nhắn động trời như vậy!
Sau đó, Phó Kiêu Phong cẩn thận nhớ lại một chút — —
Tối hôm qua khoảng 10 giờ rưỡi, cậu đang xem tiểu mập mạp phát sóng trực tiếp làm bài tập.
Không sai, chính là đang làm chuyện ngu xuẩn này.
Hơn nữa còn là cậu mãnh liệt yêu cầu.
Cho tới bây giờ cậu cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, làm bài tập rốt cuộc có gì đẹp mắt? Còn phát sóng trực tiếp?
Cậu lúc ấy nhất định đầu óc bị co rút rồi.
...
Một giờ sau, xe mẹ Lục đến doanh trại, bà dừng xe ở cửa quân doanh, sau đó nói: " Mẹ cũng chỉ đưa con đến đây, sau khi vào sẽ có người đón con. Hai tuần sau mẹ tới đón con."
Trong lòng Lục Thiệu Đông biết mẹ an bài như vậy là không muốn quá phách lối, liền sảng khoái gật đầu: "Vâng." Sau đó tháo đai an toàn ra, nhảy xuống xe, tiêu sái mà vẫy vẫy tay: "Mẹ trở về đi."
"Chăm sóc kỹ mình."
"Con biết!"
Lục Thiệu Đông xa xa trả lời bà, sải bước đi vào quân doanh.
Nhìn bóng lưng con trai rời đi, trong lòng mẹ Lục trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang, ngồi ở trong xe hồi lâu, mới rời đi.
...
Quân doanh.
Người tới đón Lục Thiệu Đông chính là đội trưởng của tiểu đội anh.
Đội trưởng dẫn anh dàn xếp ổn thỏa xong, vươn tay ra, một bộ công chính nghiêm minh: "Tất cả công cụ truyền tin đều phải tạm thời nộp lên, bao gồm di động, Ipad các loại."
Lục Thiệu Đông phối hợp lấy điện thoại di động ra, ấn ấn hai cái, nói: "Tôi gửi tin nhắn cuối cùng đã."
Nói xong, cũng mặc kệ đội trưởng có đồng ý hay không, ấn mở giao diện nhắn tin ra, gõ chữ thật nhanh, viết được một nửa, lại xóa từng chữ từng chữ.
Sau đó kéo khóe miệng một cái, đưa di động cho đội trưởng.
"Không gửi sao? Không sợ bạn gái tức giận?" Đội trưởng cười hỏi, vẻ mặt " tôi hiểu ".
Khóe miệng Lục Thiệu Đông cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Giúp tôi chụp một tấm."
Tòa nhà của ủy ban thành phố.
Mặc dù nghỉ đông không cần đi học, nhưng Lăng Nhân vẫn dậy thật sớm, kể cả đánh răng hay rửa mặt, đều mang theo di động, sợ bỏ lỡ điện thoại của Lục Thiệu Đông.
Nhưng mà từ 6 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi, suốt hai tiếng đồng hồ, cô đều không nhật được tin nhắn nào của anh.
Nhiều lần muốn gọi cho anh, hỏi anh đã ở trong bộ đội dàn xếp xong xuôi chưa, nhưng lại sợ anh không tiện nghe điện thoại, liền cũng thôi.
Rốt cuộc thu xếp ổn thỏa chưa? Chẳng lẽ điện thoại di động đã bị tịch thu?
Lăng Nhân không khỏi bắt đầu có chút lo lắng, mở màn hình, tắt màn hình.
Lần thứ N xem di động, vẫn như cũ không có tin nhắn gì.
Lại mở màn hình, lại tắt — —
"Đinh — — " một tiếng.
Ba chữ " Lục Thiệu Đông " xuất hiện ở trên màn hình.
Trái tim Lăng Nhân cũng theo tiếng vang kia run lên một cái, vội vàng mở tin nhắn ra.
【 Lục Thiệu Đông: Hết thảy mạnh khỏe, đừng nhớ mong. 】
Phía dưới hàng chữ, là một tập ảnh chụp nửa người trên của anh.
Anh mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người.
Khóe miệng Lăng Nhân hiện ra một nụ cười ngây ngô, một đôi mắt giống như bị người dùng thần chú định trụ vậy, khóa ở giữa hai hàng lông mày của anh, thế nào cũng dời không ra.
Đang nhìn đến xuất thần, tiếng của ba bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến ——
"Đây là đồng chí bộ đội nào? Dáng dấp đoan chính như vậy."
Tiếng của cô gái nhỏ quanh quẩn bên tai Lục Thiệu Đông, mãi không rời đi, nhưng lại không lượn quanh trong đầu anh.
Bởi vì trong đầu anh, bây giờ chỉ có muốn — —
Muốn hôn cô!
Khi hormone đàn ông bị đại não chi phối, hành động vĩnh viễn nhanh hơn suy nghĩ.
Đối mặt với Lăng Nhân Lục Thiệu Đông cũng không ngoại lệ.
Khi cái ý niệm này thành hình ở trong đầu anh, anh đã cúi đầu, hôn lên cánh môi làm anh vô số đêm xao động khó ngủ, mơ ước ngàn ngàn vạn vạn lần.
Mặt Lăng Nhân bị anh nâng trong lòng bàn tay, giật mình một lúc chỉ cảm thấy bên môi bỗng nhiên nóng lên, tiếp theo anh che trời lấp đất mà hôn, như bão táp không hề có dấu hiệu cuốn tới, cảm giác xa lạ mà kỳ diệu từ môi răng lan tràn đến toàn thân, cướp đi tất cả lý trí của cô, làm cho cô khó kìm lòng nổi trước cảm giác chưa từng trải nghiệm qua. Cô không tự chủ mà vươn cánh tay vòng lấy cổ anh, nhắm mắt lại, giao phó cả thể xác và tinh thần cho anh.
Mặc anh công thành đoạt đất, tùy ý trầm luân.
Rất lâu sau đó, nóng rực bên môi mới lui ra.
"Đây mới thật sự là hôn."
Anh nói, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, ở trong đêm tối tĩnh lặng đặc biệt gợi cảm, rung động lòng người.
Nghe được tiếng của anh, Lăng Nhân chợt từ trong nụ hôn nóng bỏng vừa rồi phục hồi tinh thần lại, tìm về lý trí, lập tức xấu hổ đến không dám nhìn thẳng anh.
Tuy rằng đã đồng ý cùng anh kết giao, trong lòng cũng rất thích nụ hôn của anh vừa rồi, nhưng mà... Đột nhiên trở nên thân mật như vậy, vẫn làm cho cô có chút không thích ứng kịp.
Thì ra hôn môi cũng không phải hai cánh môi đụng chạm, mà là hai trái tim giao hòa.
Thì ra... Một người có thể cùng một người khác, thân mật khăng khít đến trình độ này.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng, cúi đầu, gương mặt nóng như lửa dốt, một đường hồng đến tai.
"Cậu... Cậu chơi lưu manh... " Cô nhỏ giọng nói thầm.
Lục Thiệu Đông thu hết ngượng ngùng của cô vào mắt, khóe miệng nhẹ cong, ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má cô, trong giọng nói mang theo ý cười: "Tôi đây là đang hành sử quyền lợi của bạn trai, hành động thuộc về phạm vi đạo đức cho phép, không tính là đùa bỡn lưu manh."
"..."
" Thật muốn so đo, đùa bỡn lưu manh cậu mới nói kia."
"..."
" Đầu tiên là chưa có sự đồng ý cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi."
"..."
Vừa rồi lại thừa dịp tôi cầu nguyện đánh lén."
"..."
" Nói thật, cậu có phải sớm nhìn trúng tôi không, cho nên mới cố ý đùa bỡn lưu manh, đưa tới sự chú ý của tôi?"
"..."
Khi đó anh còn thiếu " chú ý " với cô sao? Còn cần cô chơi lưu manh khiến anh chú ý?
Lăng Nhân vô cùng cạn lời, trực tiếp làm lơ câu này, nhằm vào " đánh lén " trả lời: "Cậu vừa rồi không phải cũng không có sự đồng ý của tớ sao. Chúng ta thanh toán xong."
Lục Thiệu Đông cong khóe miệng, biết lắng nghe gật đầu: "Chúng ta đã hôn rồi."
"..."
" Chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái, cậu cũng có thể không có sự cho phép của tôi hôn tôi." Nói xong, anh vô cùng chờ mong mà vươn dài cổ.
"..."
Lăng Nhân chịu không nổi mà trừng mắt liếc anh, sau đó cúi đầu, nhấp miệng mà cười rộ lên.
Hai người đều không nói lời nào.
Lục Thiệu Đông nhìn cô gái nhỏ còn thấp hơn mình một cái đầu, trong lòng trăm ngàn bất đắc dĩ.
" Đi một vòng cùng tôi." Anh nắm tay cô lên nói.
Lăng Nhân ngẩn ra, sau đó gật đầu, mặc cho anh nắm tay mình, mới đầu là bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, đi đi, biến thành mười ngón tay đan nhau.
Buổi tối ở tòa nhà của ủy ban thành phố yên lặng đến lạ thường, dưới ánh đèn trên đường nhỏ quanh co, có hai bóng người một dài một ngắn, từ đầu đến cuối quấn quít bên nhau.
Sau một vòng lại rất nhiều vòng khác.
Mãi cho đến khi ở tòa nhà chỉ còn lại một ngọn đèn cuối cùng, hai người mới dừng lại.
Lục Thiệu Đông bất đắc dĩ buông tay ra, sau đó từ trong túi móc ra một hộp gấm nhỏ màu xanh, "Sinh nhật vui vẻ."
Lúc ánh mắt chạm đến hộp gấm, Lăng Nhân ngẩn ra.
Hình dáng cùng kích thước, nhìn có chút giống như... Hộp nhẫn.
Không thể nào, nhanh như vậy liền...
Không, chắc không phải đâu.
Trước khi gặp nhau tối nay, anh căn bản không biết cô hôm nay sẽ trả lời anh, sao có thể chuẩn bị nhẫn làm quà tặng?
Lăng Nhân phủ định ý nghĩ trong lòng, cao hứng mà nhận lấy hộp gấm, hỏi: "Có thể xem bây giờ không?"
" Không thể."
"... Được rồi."
Bỏ hộp gấm vào trong túi áo khoác, cô nhìn anh lưu luyến không rời mà nói: "Vậy tớ ngày mai sẽ không tiễn cậu, Trước chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
"Ừ. Đi lên đi.”
"Được."
Lăng Nhân gật đầu, xoay người, vẫn là có chút luyến tiếc, kết quả là lại chạy lại, nhào vào trong ngực anh, gò má dán vào trong ngực anh, ôn nhu nói: "Tớ chờ cậu trở về."
Lục Thiệu Đông xoa xoa đầu người trong ngực, nói: "Trong quân doanh quản lý nghiêm khắc, sau khi tôi đi vào, di động sẽ bị tịch thu. Trong thời gian này cậu nếu muốn tìm tôi, liền liên lạc Phó Kiêu Phong, cậu ấy sẽ có biện pháp truyền lời cho tôi."
" Được."
"Tôi có cơ hội sẽ gọi điện thoại cho cậu."
" Được."
"Không cần quá nhớ tôi."
"Không được."
Rất tốt, không phải tự động trả lời.
Lục Thiệu Đông buồn cười, nói: "Đi lên đi. Tôi chờ cậu lên lầu lại đi."
" Được."
Lăng Nhân không đành lòng để cho một mình Lục Thiệu Đông đứng ở dưới lầu gió lạnh quá lâu, tốc độ lên lầu vội vàng như lúc xuống, chưa đến hai phút đã đến phòng ngủ.
Cô đến bên cửa sổ, nửa quỳ ở phía trước cửa sổ ló đầu ra, nhìn thấy anh còn đứng ở dưới lầu.
Ô ô một tiếng, di động rung lên.
Cô vội vàng nghe điện thoại: "Còn có chuyện gì không?"
Lời nói với microphone, mắt lại nhìn dưới lầu.
"Vừa rồi quên nói " ngủ ngon " cho cậu."
"Ồ."
Trong lòng Lăng Nhân có chút ngọt ngào, nâng tay lên nhẹ nhàng lay động với anh, nói: "Ngủ ngon."
" Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, cho đến khi bóng người cao cao dưới lầu đi xa, dung nhập vào màn đêm, Lăng Nhân mới thu hồi tầm mắt, ghé vào trên cửa sổ, nhìn ánh trăng không quá sáng trên bầu trời đêm cười ngây ngô.
Năm mười tám tuổi này, có ba mẹ, còn có anh.
Thật tốt.
Đóng cửa sổ lại, Lăng Nhân chợt nhớ tới quà sinh nhật anh trước khi đi đưa cho cô, vội vàng lấy ra, mở ra nhìn — —
Thật sự là nhẫn!
Là một chiếc nhẫn rất đơn giản, bên cạnh còn một khe trống, nhìn chỗ trống như vốn có một chiếc nhẫn ở đó.
Lăng Nhân lúc này bừng tỉnh hiểu ra.
Đây là nhẫn đôi, thiếu một cái chắc ở trên tay anh.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng lấy nhẫn ra, đeo ở trên ngón giữa, giơ ở trước mặt tỉ mỉ nhìn hồi lâu, sau đó lại thả lại vào trong hộp gấm.
Chờ thi vào đại học xong lại mang!
Khi đó có thể thoải mái yêu đương.
Nhưng mà, anh sao lại biết cô sẽ đồng ý anh?
...
Bên kia, Lục Thiệu Đông vui vẻ đến sắp bay lên trời.
Anh thật ra thì không biết hôm nay cô sẽ đồng ý anh, đưa nhẫn cũng là ý muốn nhất thời, lúc anh mua đôi nhẫn này, liền hạ quyết tâm phải đưa nó.
Dù còn chưa phải bạn trai bạn gái, anh cũng muốn cưỡng ép đưa chiếc nhẫn dành cho nữ cho cô.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Thiệu Đông đúng giờ xuất phát, do mẹ Lục tự mình đưa anh tới quân doanh.
Trước khi đi, anh dặn dò Phó Kiêu Phong: "Cậu biết nên làm sao liện lạc với tôi. Nếu như cậu ấy tìm cậu, cậu nhất định phải thông báo tôi trước tiên."
"Ai tìm tớ?" Phó Kiêu Phong cố ý giả bộ nghe không hiểu.
Lục Thiệu Đông tự nhiên cũng biết cậu biết rõ cố hỏi, nhưng vẫn đáp: "Chị dâu cậu."
"Chị dâu? Người ta đáp ứng cậu rồi sao?"
“Đáp ứng rồi.”
“Gì?” Phó Kiêu Phong sửng sốt, sau đó liên tiếp mấy lần " mẹ nó ", hét lớn: “Chuyện khi nào? Sao tớ lại không biết?"
“Tối hôm qua.” Thạch Vũ rất tốt bụng giải thích nghi hoặc giúp cậu.
"Cậu cũng biết?" Phó Kiêu Phong càng kinh ngạc.
"Cậu ấy nhắn tin trong nhóm."
"..."
Phó Kiêu Phong vội vàng cầm di động xem tin nhắn trong nhóm wechat, quả nhìn nhìn thấy chừng 10 giờ rưỡi tối qua, người nào đó cự tuyệt tin nhắn Thạch Vũ mời chơi game — —
【 Lục Thiệu Đông: Ở cùng bạn gái, bận. 】
Phó Kiêu Phong:……
Cậu tối hôm qua rốt cuộc đang làm gì, thế nhưng bỏ lỡ tin nhắn động trời như vậy!
Sau đó, Phó Kiêu Phong cẩn thận nhớ lại một chút — —
Tối hôm qua khoảng 10 giờ rưỡi, cậu đang xem tiểu mập mạp phát sóng trực tiếp làm bài tập.
Không sai, chính là đang làm chuyện ngu xuẩn này.
Hơn nữa còn là cậu mãnh liệt yêu cầu.
Cho tới bây giờ cậu cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, làm bài tập rốt cuộc có gì đẹp mắt? Còn phát sóng trực tiếp?
Cậu lúc ấy nhất định đầu óc bị co rút rồi.
...
Một giờ sau, xe mẹ Lục đến doanh trại, bà dừng xe ở cửa quân doanh, sau đó nói: " Mẹ cũng chỉ đưa con đến đây, sau khi vào sẽ có người đón con. Hai tuần sau mẹ tới đón con."
Trong lòng Lục Thiệu Đông biết mẹ an bài như vậy là không muốn quá phách lối, liền sảng khoái gật đầu: "Vâng." Sau đó tháo đai an toàn ra, nhảy xuống xe, tiêu sái mà vẫy vẫy tay: "Mẹ trở về đi."
"Chăm sóc kỹ mình."
"Con biết!"
Lục Thiệu Đông xa xa trả lời bà, sải bước đi vào quân doanh.
Nhìn bóng lưng con trai rời đi, trong lòng mẹ Lục trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang, ngồi ở trong xe hồi lâu, mới rời đi.
...
Quân doanh.
Người tới đón Lục Thiệu Đông chính là đội trưởng của tiểu đội anh.
Đội trưởng dẫn anh dàn xếp ổn thỏa xong, vươn tay ra, một bộ công chính nghiêm minh: "Tất cả công cụ truyền tin đều phải tạm thời nộp lên, bao gồm di động, Ipad các loại."
Lục Thiệu Đông phối hợp lấy điện thoại di động ra, ấn ấn hai cái, nói: "Tôi gửi tin nhắn cuối cùng đã."
Nói xong, cũng mặc kệ đội trưởng có đồng ý hay không, ấn mở giao diện nhắn tin ra, gõ chữ thật nhanh, viết được một nửa, lại xóa từng chữ từng chữ.
Sau đó kéo khóe miệng một cái, đưa di động cho đội trưởng.
"Không gửi sao? Không sợ bạn gái tức giận?" Đội trưởng cười hỏi, vẻ mặt " tôi hiểu ".
Khóe miệng Lục Thiệu Đông cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Giúp tôi chụp một tấm."
Tòa nhà của ủy ban thành phố.
Mặc dù nghỉ đông không cần đi học, nhưng Lăng Nhân vẫn dậy thật sớm, kể cả đánh răng hay rửa mặt, đều mang theo di động, sợ bỏ lỡ điện thoại của Lục Thiệu Đông.
Nhưng mà từ 6 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi, suốt hai tiếng đồng hồ, cô đều không nhật được tin nhắn nào của anh.
Nhiều lần muốn gọi cho anh, hỏi anh đã ở trong bộ đội dàn xếp xong xuôi chưa, nhưng lại sợ anh không tiện nghe điện thoại, liền cũng thôi.
Rốt cuộc thu xếp ổn thỏa chưa? Chẳng lẽ điện thoại di động đã bị tịch thu?
Lăng Nhân không khỏi bắt đầu có chút lo lắng, mở màn hình, tắt màn hình.
Lần thứ N xem di động, vẫn như cũ không có tin nhắn gì.
Lại mở màn hình, lại tắt — —
"Đinh — — " một tiếng.
Ba chữ " Lục Thiệu Đông " xuất hiện ở trên màn hình.
Trái tim Lăng Nhân cũng theo tiếng vang kia run lên một cái, vội vàng mở tin nhắn ra.
【 Lục Thiệu Đông: Hết thảy mạnh khỏe, đừng nhớ mong. 】
Phía dưới hàng chữ, là một tập ảnh chụp nửa người trên của anh.
Anh mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người.
Khóe miệng Lăng Nhân hiện ra một nụ cười ngây ngô, một đôi mắt giống như bị người dùng thần chú định trụ vậy, khóa ở giữa hai hàng lông mày của anh, thế nào cũng dời không ra.
Đang nhìn đến xuất thần, tiếng của ba bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến ——
"Đây là đồng chí bộ đội nào? Dáng dấp đoan chính như vậy."
Bình luận truyện