Ngạo Kiều Anh Lại Đây
Chương 48
Tám năm sau.
Giữa tháng mười, khu vực biên giới Tây Tạng đã có tuyết rơi dày đặc, bộ quốc phòng biên giới vẫn còn đang tiến hành huấn luyện thể năng thường ngày.
Lục quân của chúng binh lính tích tụ không ít tuyết, trên mặt đỏ rực, đen trong đỏ, da thô thịt dày, thoạt nhìn giản dị mà đáng yêu.
"Tuýt — —"
Theo tiếng còi vang lên, huấn luyện kết thúc, đã đến giờ ăn cơm trưa.
"Đến giờ ăn rồi. Lục đội, có người đang đợi anh đấy." Một binh lính trong đó cười đùa cợt nhã nói.
Những người còn lại cũng ồn ào theo: "Bác sĩ Diệp cũng thật có nghị lực, từ bỏ nơi tốt như thủ đô như vậy, ngàn dặm truy phu tới Tây Tạng, mỗi ngày đúng giờ đến đưa ấm áp cho đội trưởng chúng ta, tôi cũng sắp cảm động rồi."
“Đúng vậy. Mấu chốt người còn lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt. Lục đội, khi nào mời các anh em ăn kẹo mừng vậy?"
" Lục đội " trong miệng mọi người chính là Lục Thiệu Đông, anh ba năm trước đây từ quân khu bộ đội đặc chủng ở Nam Kinh điều tới khu bộ đội biên phòng Tây Tạng, đảm nhiệm chức Đại đội trưởng khu bộ đội biên phòng. Diệp bác sĩ là bạn học đại học ở trường quân đội của anh, vốn nhậm chức ở thủ đô quân y viện, hai năm trước đi theo anh tới.
Đối mặt với ồn ào của mọi người, Lục Thiệu Đông chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người cách đó không xa, sau đó trầm mặt đi hướng ngược lại.
"Ài. Lại bị bơ rồi. Tôi cũng thương tâm thay Diệp bác sĩ." Có người cảm khái.
"Trách chỉ có thể trách cô ấy hết lần này tới lần khác coi trọng đội trưởng mặt than không gần nữ sắc của chúng ta. Cô ấy nếu vừa ý tôi, đã sớm thành rồi đấy."
"Cậu tiếp tục nằm mơ đi! Nhưng mà cũng có chút kỳ quái, ở bộ đội tìm đối tượng có bao nhiêu khó khăn chứ. Lục đội sao lại cao lãnh như vậy chứ? Anh ấy rốt cuộc coi thường Diệp bác sĩ cái gì?"
" Đi đi đi, tất cả im miệng cho tôi! Tôi nói cho các cậu tám trăm lần rồi, Đông ca là người đã có bạn gái, đừng có vớ vẩn."
" Vương Liên, toàn bộ trong đội cũng chỉ có cậu tin Lục đội của chúng ta có đối tượng. Nghe nói Lục đội năm đó chủ động xin điều tới bộ đội biên phòng chúng ta. Anh ấy nếu có bạn gái, sẽ chạy đến nơi chim không thèm ị gà không thèm đẻ trứng sao?"
" Đó là bởi vì — —"
Vương Liên há miệng muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lý do, ấp úng hồi lâu, nói: "Đó là bởi vì Đông ca của tôi có lý tưởng có khát vọng, yêu tổ quốc yêu nhân dân!"
"Cắt cắt — —"
Mọi người tản ra.
"Các cậu chớ không tin tôi! Nếu không phải tiểu tiên nữ đi Mỹ, Đông ca của tôi đã sớm... "Nói được một nửa, Vương Liên chợt phát hiện lục quân phía trước dừng ở trên nền tuyết, hắn vội vàng tát mình hai bạt tai, lẩm bẩm: "Cái miệng tiện này! Không biết ở trước mặt Đông ca không được nhắc tới tiểu tiên nữ sao?"
Tát xong, Vương Liên thở dài một hơi, trong lòng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Ba năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Đông ca đang êm đẹp lại không làm bộ đội đặc chủng, chạy tới biên cảnh chịu tội?
Nhưng mà nói đi nói lại, nếu Đông ca lúc trước không tới biên cảnh, hắn nói không chừng đã sớm mất mạng.
Nghĩ đến chuyện ba năm trước, trong lòng Vương Liên vẫn còn sợ hãi.
Ba năm trước đây hắn đi ăn máng khác đến một công ty quốc tế mậu dịch, vừa vào chức liền bị phái tới trụ sở chính ở Tây Tạng huấn luyện. Hắn lúc ấy suy nghĩ, Tây Tạng thật tốt, núi đẹp nước đẹp thời tiết tốt, kết quả sau khi đến mới phát hiện, cái gọi là " quốc tế mậu dịch " lại thật ra là " buôn lậu ", mà " huấn luyện " chẳng qua là mượn cớ lừa gạt người tới nơi này. Hắn hồi đó tất cả đồ trên người đều bị đoàn buôn lậu tịch thu, trời xa đất lạ, cũng không có ai có thể kéo hắn ra khỏi hố lửa, chỉ có thể nhận đơn đặt hàng từ những kẻ buôn lậu, đeo ba lô trên lưng.
May mắn thay, ở lần đầu tiên hắn làm, liền gặp Lục đại đội trưởng mới vừa điều tới biên cảnh, đang thăm dò địa hình.
“Lão đại? Lão đại! Thật là anh! Lão đại cứu mạng!"
Hắn lúc ấy mang theo hàng hóa trực tiếp nhào qua, kích động một phen nước mắt nước mũi.
“Vương Liên? Cậu ở đây làm gì?"
“Buôn lậu.”
“……”
"Em bị bắt, những người đó, tất cả đều là tội phạm buôn lậu, anh mau bắt tất cả bọn họ lại! Em bị bọn họ làm hại thật là thảm mà!"
Sau đó Đông ca không chỉ bắt đám người buôn lậu kia, còn mang binh vây quét toàn bộ đoàn buôn lậu, thật thật là hả hê lòng người. Kích động nhất là, Đông ca thu nạp hắn.
Chỉ chớp mắt nhập ngũ cũng đã ba năm.
Vương Liên giơ tay lên sờ quân mũ trên đầu mình, lại nhìn về phía trước, làn khói bay quanh lục quân.
Đông ca lại đang nhớ tới tiểu tiên nữ sao?
Lúc cao trung cứ như vậy, muốn hút liền hút, vừa hút liền không dừng được.
Cũng đã tám năm, tiểu tiên nữ sao vẫn chưa trở lại?
...
Lục Thiệu Đông cũng rất muốn biết, cô vì sao còn chưa trở lại?
Nước Mỹ tốt như vậy sao?
Lúc trước rõ ràng nói tốt nghiệp liền trở về, cũng đã tốt nghiệp ba năm, sao còn chưa trở lại?
Tuyết càng rơi càng lớn, tích tụ lại một tầng tuyết dày trên quân mũ.
Búng búng tro thuốc giữa ngón tay, Lục Thiệu Đông lại nghỉ tới nghỉ hè năm lớp mười hai ấy, đi Mỹ tìm cô.
Sau khi xuống máy bay, anh chưa kịp chỉnh múi giờ, trực tiếp đi tìm trường học cô, ở cửa đợi hơn hai giờ. Theo tiếng chuông tan học vang lên, những người tóc vàng mắt xanh tràn ra, biển người tấp nập, không kịp nhìn, nhưng anh vẫn tìm được cô trong đám người.
Cô đeo tai nghe, vẻ mặt chuyên chú, trong miệng nói lẩm bẩm.
Anh đứng bên cạnh cô gần năm phút, cô mới chú ý tới sự tồn tại của anh, sau đó kêu lên sợ hãi rồi nhào vào trong ngực anh, mặt cọ cọ không ngừng ở trong ngực.
Ôm một hồi lâu, cô mới buồn bực nói: "Em rất nhớ anh.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu mang theo tương tư bất tận.
Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô, một khắc kia cảm giác hết thảy cũng đáng giá.
"Anh gầy đi." Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt tràn đầy đau lòng.
" Mọi người đều nói anh gầy đẹp trai hơn."
"..."
"Em không cảm thấy sao?"
"..."
Sau mấy giây cô mới nói thầm một câu " đều rất đẹp trai ", sau đó đan chặt mười ngón tay anh, vừa đi vừa hỏi: "Anh sao không nói trước cho em anh muốn tới?"
"Muốn cho em ngạc nhiên. Vui vẻ không?"
Cô gật đầu thật mạnh, mặt cười tươi như hoa, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm.
"Anh buổi tối ở đâu? Đặt khách sạn rồi sao?"
"Còn chưa."
" Vậy nếu không... Ở nhà em nha."
Anh hơi sửng sốt, ngay sau đó hỏi ngược lại: "Ở nhà em?"
" Ừ. Anh không muốn sao?"
" Muốn. Anh sợ em không muốn thôi."
"Em đương nhiên muốn anh ở nhà em... Cái gì chứ! Anh không nên nghĩ bậy bạ!"
"Anh nếu suy nghĩ lung tung thì sao?"
...
Cúi đầu giữ nước mắt bên vành mắt, Lục Thiệu Đông gắng gượng kéo chính mình từ trong trí nhớ về.
Chuyện quá tốt đẹp, không thể nghĩ.
Lúc này điện thoại di động đặt ở bên trong túi quân trang rung lên " ô ô ".
Anh dập tắt thuốc ném vào thùng rác, sau đó nghe điện thoại.
Trên di động hiện lên người gọi là Phó Kiêu Phong.
" Thiệu Đông, tớ nói cho cậu một tin, cậu nhất định phải bình tĩnh." Tiếng nói trong điện thoại nghe vô cùng kích động.
"Chính cậu phải bình tĩnh trước."
" Không được, tớ bình tĩnh không được. Thôi, trực tiếp nói cho cậu. Tớ nghe Vương Gia Lâm nói, tiểu tiên nữ muốn trở lại!"
Điện thoại di động ở bên tai run một cái.
"Cậu nói gì?"
" Tiểu tiên nữ muốn trở lại! Nghe nói đã nghỉ việc ở bên Mỹ, tớ đoán chắc trong mấy ngày nay đấy. Cậu nhanh trở lại chút. Tây Tạng đó không phải nơi cho người ở đâu."
Tròng mắt đen thâm thúy dần dần siết chặt, giọng lạnh tanh bình tĩnh như nước: "Tôi trở về làm gì chứ?"
" Cùng tiểu tiên nữ ôn lại mộng cũ nha! Cậu chờ đợi nhiều năm như vậy không phải đợi đến ngày này... "
Đầu kia điện thoại, Phó Kiêu Phong kích động hoa tay múa chân nói, nhưng mới nói được một nửa, bỗng nhiên bị cúp mất.
Cái quỷ gì vậy? Tín hiệu không tốt sao?
Cậu mặt đầy ngơ ngác mà nhìn di động, sau đó nhìn về phía Thạch Vũ ngồi ở đối diện.
"Cậu ấy chẳng lẽ thật sự không trở lại sao?"
Thạch Vũ bên gõ bàn phím bên trả lời: "Có thể. Dẫu sao ban đầu là tiểu tiên nữ phụ cậu ấy."
Phó Kiêu Phong khoát khoát tay, vẻ mặt không đồng ý: "Chuyện này đều là chúng ta phỏng đoán, nói không chừng trong đó có hiểu lầm gì đó."
Biên giới Tây Tạng.
Một người lính trở về ký túc xá, nói: "Tôi vừa rồi nghe Lục đội chúng ta ở trong điện thoại rít gào, hình như muốn xin nghỉ, nhưng lãnh đạo phía trên không đồng ý.”
“Xin nghỉ làm cái gì?” Vương Liên hỏi.
"Hình như nói gì mà bạn gái về nước... Khoan đã, Lục đội thật là có bạn gái sao?"
Vương Liên sửng sốt, sau đó vỗ giường cười to ba tiếng: "Oa oa! Tiểu tiên nữ của Đông ca đã trở lại!"
Nói xong nhanh như chớp chạy ra, vừa lúc đụng phải Lục Thiệu Đông nói chuyện điện thoại xong trở về.
“Đông ca, em cũng muốn nghỉ phép, muốn cùng anh trở về thành phố Nam."
“Lý do.”
“Thăm người thân. Em năm ngoái không trở về, năm nay lại không quay về, mẹ em sợ không nhận ra em nữa rồi."
Vương Liên mặt đầy mong đợi nhìn lão đại nhà mình, rất sợ anh cự tuyệt.
Cũng may, Lục đội công chính nghiêm minh trầm ngâm mấy giây, gật đầu.
" Quá tốt! Lúc nào đi? Tiểu tiên nữ đã về nước sao? Hay là chúng ta phải đi sân bay đón cô ấy?" Vương Liên kích động không thôi, như về gặp gặp nàng dâu của mình vậy.
Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, nói: “Thứ sáu đi.”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo tiết tấu vui sướng.
Vương Liên trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Đông ca cư nhiên cười!
Từ năm tiểu tiên nữ rời đi ấy, hắn không còn thấy Đông ca cười. Ở biên giới hắn càng chưa từng thấy nụ cười trên mặt Đông ca.
Mà hiện tại —— cư, nhiên, cười,!
Ai nói Đông ca không gần nữ sắc là mặt than!
Dáng vẻ Đông ca thời niên thiếu khinh cuồng theo đuổi con gái, vẫn còn rõ ràng trước mắt hắn đấy.
Tiểu tiên nữ, chuyên trị Đông ca một vạn năm.
“Đông ca, em nghe nói trước khi báo cáo kết hôn, phải báo cáo yêu đương trước nửa năm đấy. Anh nếu không nhanh chóng báo cáo trước với tổ chức một chút?" Vương Liên bước nhanh đuổi theo lão đại phía trước, mãnh liệt kiến nghị nói, trên mặt treo một bộ ‘ em cơ trí như vậy mau tới khen em ".
Nghe vậy, Lục Thiệu Đông kéo khóe miệng một cái, nghênh ngang mà đi.
Chuyện yêu đương, ba năm trước anh cũng từng đã báo cáo với tổ chức.
Giữa tháng mười, khu vực biên giới Tây Tạng đã có tuyết rơi dày đặc, bộ quốc phòng biên giới vẫn còn đang tiến hành huấn luyện thể năng thường ngày.
Lục quân của chúng binh lính tích tụ không ít tuyết, trên mặt đỏ rực, đen trong đỏ, da thô thịt dày, thoạt nhìn giản dị mà đáng yêu.
"Tuýt — —"
Theo tiếng còi vang lên, huấn luyện kết thúc, đã đến giờ ăn cơm trưa.
"Đến giờ ăn rồi. Lục đội, có người đang đợi anh đấy." Một binh lính trong đó cười đùa cợt nhã nói.
Những người còn lại cũng ồn ào theo: "Bác sĩ Diệp cũng thật có nghị lực, từ bỏ nơi tốt như thủ đô như vậy, ngàn dặm truy phu tới Tây Tạng, mỗi ngày đúng giờ đến đưa ấm áp cho đội trưởng chúng ta, tôi cũng sắp cảm động rồi."
“Đúng vậy. Mấu chốt người còn lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt. Lục đội, khi nào mời các anh em ăn kẹo mừng vậy?"
" Lục đội " trong miệng mọi người chính là Lục Thiệu Đông, anh ba năm trước đây từ quân khu bộ đội đặc chủng ở Nam Kinh điều tới khu bộ đội biên phòng Tây Tạng, đảm nhiệm chức Đại đội trưởng khu bộ đội biên phòng. Diệp bác sĩ là bạn học đại học ở trường quân đội của anh, vốn nhậm chức ở thủ đô quân y viện, hai năm trước đi theo anh tới.
Đối mặt với ồn ào của mọi người, Lục Thiệu Đông chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người cách đó không xa, sau đó trầm mặt đi hướng ngược lại.
"Ài. Lại bị bơ rồi. Tôi cũng thương tâm thay Diệp bác sĩ." Có người cảm khái.
"Trách chỉ có thể trách cô ấy hết lần này tới lần khác coi trọng đội trưởng mặt than không gần nữ sắc của chúng ta. Cô ấy nếu vừa ý tôi, đã sớm thành rồi đấy."
"Cậu tiếp tục nằm mơ đi! Nhưng mà cũng có chút kỳ quái, ở bộ đội tìm đối tượng có bao nhiêu khó khăn chứ. Lục đội sao lại cao lãnh như vậy chứ? Anh ấy rốt cuộc coi thường Diệp bác sĩ cái gì?"
" Đi đi đi, tất cả im miệng cho tôi! Tôi nói cho các cậu tám trăm lần rồi, Đông ca là người đã có bạn gái, đừng có vớ vẩn."
" Vương Liên, toàn bộ trong đội cũng chỉ có cậu tin Lục đội của chúng ta có đối tượng. Nghe nói Lục đội năm đó chủ động xin điều tới bộ đội biên phòng chúng ta. Anh ấy nếu có bạn gái, sẽ chạy đến nơi chim không thèm ị gà không thèm đẻ trứng sao?"
" Đó là bởi vì — —"
Vương Liên há miệng muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lý do, ấp úng hồi lâu, nói: "Đó là bởi vì Đông ca của tôi có lý tưởng có khát vọng, yêu tổ quốc yêu nhân dân!"
"Cắt cắt — —"
Mọi người tản ra.
"Các cậu chớ không tin tôi! Nếu không phải tiểu tiên nữ đi Mỹ, Đông ca của tôi đã sớm... "Nói được một nửa, Vương Liên chợt phát hiện lục quân phía trước dừng ở trên nền tuyết, hắn vội vàng tát mình hai bạt tai, lẩm bẩm: "Cái miệng tiện này! Không biết ở trước mặt Đông ca không được nhắc tới tiểu tiên nữ sao?"
Tát xong, Vương Liên thở dài một hơi, trong lòng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Ba năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Đông ca đang êm đẹp lại không làm bộ đội đặc chủng, chạy tới biên cảnh chịu tội?
Nhưng mà nói đi nói lại, nếu Đông ca lúc trước không tới biên cảnh, hắn nói không chừng đã sớm mất mạng.
Nghĩ đến chuyện ba năm trước, trong lòng Vương Liên vẫn còn sợ hãi.
Ba năm trước đây hắn đi ăn máng khác đến một công ty quốc tế mậu dịch, vừa vào chức liền bị phái tới trụ sở chính ở Tây Tạng huấn luyện. Hắn lúc ấy suy nghĩ, Tây Tạng thật tốt, núi đẹp nước đẹp thời tiết tốt, kết quả sau khi đến mới phát hiện, cái gọi là " quốc tế mậu dịch " lại thật ra là " buôn lậu ", mà " huấn luyện " chẳng qua là mượn cớ lừa gạt người tới nơi này. Hắn hồi đó tất cả đồ trên người đều bị đoàn buôn lậu tịch thu, trời xa đất lạ, cũng không có ai có thể kéo hắn ra khỏi hố lửa, chỉ có thể nhận đơn đặt hàng từ những kẻ buôn lậu, đeo ba lô trên lưng.
May mắn thay, ở lần đầu tiên hắn làm, liền gặp Lục đại đội trưởng mới vừa điều tới biên cảnh, đang thăm dò địa hình.
“Lão đại? Lão đại! Thật là anh! Lão đại cứu mạng!"
Hắn lúc ấy mang theo hàng hóa trực tiếp nhào qua, kích động một phen nước mắt nước mũi.
“Vương Liên? Cậu ở đây làm gì?"
“Buôn lậu.”
“……”
"Em bị bắt, những người đó, tất cả đều là tội phạm buôn lậu, anh mau bắt tất cả bọn họ lại! Em bị bọn họ làm hại thật là thảm mà!"
Sau đó Đông ca không chỉ bắt đám người buôn lậu kia, còn mang binh vây quét toàn bộ đoàn buôn lậu, thật thật là hả hê lòng người. Kích động nhất là, Đông ca thu nạp hắn.
Chỉ chớp mắt nhập ngũ cũng đã ba năm.
Vương Liên giơ tay lên sờ quân mũ trên đầu mình, lại nhìn về phía trước, làn khói bay quanh lục quân.
Đông ca lại đang nhớ tới tiểu tiên nữ sao?
Lúc cao trung cứ như vậy, muốn hút liền hút, vừa hút liền không dừng được.
Cũng đã tám năm, tiểu tiên nữ sao vẫn chưa trở lại?
...
Lục Thiệu Đông cũng rất muốn biết, cô vì sao còn chưa trở lại?
Nước Mỹ tốt như vậy sao?
Lúc trước rõ ràng nói tốt nghiệp liền trở về, cũng đã tốt nghiệp ba năm, sao còn chưa trở lại?
Tuyết càng rơi càng lớn, tích tụ lại một tầng tuyết dày trên quân mũ.
Búng búng tro thuốc giữa ngón tay, Lục Thiệu Đông lại nghỉ tới nghỉ hè năm lớp mười hai ấy, đi Mỹ tìm cô.
Sau khi xuống máy bay, anh chưa kịp chỉnh múi giờ, trực tiếp đi tìm trường học cô, ở cửa đợi hơn hai giờ. Theo tiếng chuông tan học vang lên, những người tóc vàng mắt xanh tràn ra, biển người tấp nập, không kịp nhìn, nhưng anh vẫn tìm được cô trong đám người.
Cô đeo tai nghe, vẻ mặt chuyên chú, trong miệng nói lẩm bẩm.
Anh đứng bên cạnh cô gần năm phút, cô mới chú ý tới sự tồn tại của anh, sau đó kêu lên sợ hãi rồi nhào vào trong ngực anh, mặt cọ cọ không ngừng ở trong ngực.
Ôm một hồi lâu, cô mới buồn bực nói: "Em rất nhớ anh.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu mang theo tương tư bất tận.
Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô, một khắc kia cảm giác hết thảy cũng đáng giá.
"Anh gầy đi." Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt tràn đầy đau lòng.
" Mọi người đều nói anh gầy đẹp trai hơn."
"..."
"Em không cảm thấy sao?"
"..."
Sau mấy giây cô mới nói thầm một câu " đều rất đẹp trai ", sau đó đan chặt mười ngón tay anh, vừa đi vừa hỏi: "Anh sao không nói trước cho em anh muốn tới?"
"Muốn cho em ngạc nhiên. Vui vẻ không?"
Cô gật đầu thật mạnh, mặt cười tươi như hoa, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm.
"Anh buổi tối ở đâu? Đặt khách sạn rồi sao?"
"Còn chưa."
" Vậy nếu không... Ở nhà em nha."
Anh hơi sửng sốt, ngay sau đó hỏi ngược lại: "Ở nhà em?"
" Ừ. Anh không muốn sao?"
" Muốn. Anh sợ em không muốn thôi."
"Em đương nhiên muốn anh ở nhà em... Cái gì chứ! Anh không nên nghĩ bậy bạ!"
"Anh nếu suy nghĩ lung tung thì sao?"
...
Cúi đầu giữ nước mắt bên vành mắt, Lục Thiệu Đông gắng gượng kéo chính mình từ trong trí nhớ về.
Chuyện quá tốt đẹp, không thể nghĩ.
Lúc này điện thoại di động đặt ở bên trong túi quân trang rung lên " ô ô ".
Anh dập tắt thuốc ném vào thùng rác, sau đó nghe điện thoại.
Trên di động hiện lên người gọi là Phó Kiêu Phong.
" Thiệu Đông, tớ nói cho cậu một tin, cậu nhất định phải bình tĩnh." Tiếng nói trong điện thoại nghe vô cùng kích động.
"Chính cậu phải bình tĩnh trước."
" Không được, tớ bình tĩnh không được. Thôi, trực tiếp nói cho cậu. Tớ nghe Vương Gia Lâm nói, tiểu tiên nữ muốn trở lại!"
Điện thoại di động ở bên tai run một cái.
"Cậu nói gì?"
" Tiểu tiên nữ muốn trở lại! Nghe nói đã nghỉ việc ở bên Mỹ, tớ đoán chắc trong mấy ngày nay đấy. Cậu nhanh trở lại chút. Tây Tạng đó không phải nơi cho người ở đâu."
Tròng mắt đen thâm thúy dần dần siết chặt, giọng lạnh tanh bình tĩnh như nước: "Tôi trở về làm gì chứ?"
" Cùng tiểu tiên nữ ôn lại mộng cũ nha! Cậu chờ đợi nhiều năm như vậy không phải đợi đến ngày này... "
Đầu kia điện thoại, Phó Kiêu Phong kích động hoa tay múa chân nói, nhưng mới nói được một nửa, bỗng nhiên bị cúp mất.
Cái quỷ gì vậy? Tín hiệu không tốt sao?
Cậu mặt đầy ngơ ngác mà nhìn di động, sau đó nhìn về phía Thạch Vũ ngồi ở đối diện.
"Cậu ấy chẳng lẽ thật sự không trở lại sao?"
Thạch Vũ bên gõ bàn phím bên trả lời: "Có thể. Dẫu sao ban đầu là tiểu tiên nữ phụ cậu ấy."
Phó Kiêu Phong khoát khoát tay, vẻ mặt không đồng ý: "Chuyện này đều là chúng ta phỏng đoán, nói không chừng trong đó có hiểu lầm gì đó."
Biên giới Tây Tạng.
Một người lính trở về ký túc xá, nói: "Tôi vừa rồi nghe Lục đội chúng ta ở trong điện thoại rít gào, hình như muốn xin nghỉ, nhưng lãnh đạo phía trên không đồng ý.”
“Xin nghỉ làm cái gì?” Vương Liên hỏi.
"Hình như nói gì mà bạn gái về nước... Khoan đã, Lục đội thật là có bạn gái sao?"
Vương Liên sửng sốt, sau đó vỗ giường cười to ba tiếng: "Oa oa! Tiểu tiên nữ của Đông ca đã trở lại!"
Nói xong nhanh như chớp chạy ra, vừa lúc đụng phải Lục Thiệu Đông nói chuyện điện thoại xong trở về.
“Đông ca, em cũng muốn nghỉ phép, muốn cùng anh trở về thành phố Nam."
“Lý do.”
“Thăm người thân. Em năm ngoái không trở về, năm nay lại không quay về, mẹ em sợ không nhận ra em nữa rồi."
Vương Liên mặt đầy mong đợi nhìn lão đại nhà mình, rất sợ anh cự tuyệt.
Cũng may, Lục đội công chính nghiêm minh trầm ngâm mấy giây, gật đầu.
" Quá tốt! Lúc nào đi? Tiểu tiên nữ đã về nước sao? Hay là chúng ta phải đi sân bay đón cô ấy?" Vương Liên kích động không thôi, như về gặp gặp nàng dâu của mình vậy.
Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, nói: “Thứ sáu đi.”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo tiết tấu vui sướng.
Vương Liên trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Đông ca cư nhiên cười!
Từ năm tiểu tiên nữ rời đi ấy, hắn không còn thấy Đông ca cười. Ở biên giới hắn càng chưa từng thấy nụ cười trên mặt Đông ca.
Mà hiện tại —— cư, nhiên, cười,!
Ai nói Đông ca không gần nữ sắc là mặt than!
Dáng vẻ Đông ca thời niên thiếu khinh cuồng theo đuổi con gái, vẫn còn rõ ràng trước mắt hắn đấy.
Tiểu tiên nữ, chuyên trị Đông ca một vạn năm.
“Đông ca, em nghe nói trước khi báo cáo kết hôn, phải báo cáo yêu đương trước nửa năm đấy. Anh nếu không nhanh chóng báo cáo trước với tổ chức một chút?" Vương Liên bước nhanh đuổi theo lão đại phía trước, mãnh liệt kiến nghị nói, trên mặt treo một bộ ‘ em cơ trí như vậy mau tới khen em ".
Nghe vậy, Lục Thiệu Đông kéo khóe miệng một cái, nghênh ngang mà đi.
Chuyện yêu đương, ba năm trước anh cũng từng đã báo cáo với tổ chức.
Bình luận truyện