Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 79: Dù đã thành sẹo cũng phải vạch trần
"Hôm nay ngươi tìm tới ta, nhưng lại e chúng ta hợp tác sẽ khiến thái tử Bổ Thiên nghi kỵ, nên giờ lại muốn lờ đi ư? Đã vậy lại còn nói ta không nên đến tìm ngươi?"
Sở Dương thở dài: "Ngươi cũng đã già tới mức này rồi. Sao lại ăn nói lung tung như vậy chứ?"
"Ha ha ha ha…"
Nghe Sở Dương nói thế, đám thị vệ của Thiết Long Thành đều tức đến trợn ngược hai mắt, thế nhưng bản thân Thiết Long Thành lại thoải mái cười ha hả, sải bước đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa, hắn lại ngoái đầu nhìn Sở Dương:
"Mấy thanh kiếm này của ngươi ta cũng rất thích, nhưng mười vạn lượng vàng là quá đắt. Thiên tài địa bảo mặc dù lão phu có không ít, thế nhưng những thứ đó lão phu còn muốn để dành cứu trợ cho quân sĩ dưới trướng, không thể đổi được. Vậy ta phải làm sao mới có được mấy thanh kiếm của ngươi đây?"
Sở Dương đã bắt đầu thấy chóng mặt, đúng là chưa từng thấy ai có da mặt dày giống như vậy. Lão ta nói như thế có khác nào bảo mình tự tay tặng cho lão một thanh sao?
Hắn bèn tức giận nói: "Mấy thanh kiếm này ta cũng không nỡ bỏ, tất nhiên là sẽ không thể tặng không cho bất cứ ai, mà người thứ nhất không thể tặng đó… chính là ngươi!"
"Ha ha ha ha…"
Thiết Long Thành vô cùng vui vẻ, cười đến chảy cả nước mắt:
"Nhóc con, cuối cùng ngươi vẫn sẽ phải tặng cho ta thôi, ta dám khẳng định điều ấy! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không nhận, để cho ngươi phải năn nỉ ỉ ôi một hồi rồi mới miễn cưỡng nhận lấy, ngươi cứ chờ mà xem."
Nói xong, hắn lại sảng khoái cười to thêm một tràng. Sau khi lưu lại một câu nói không rõ ràng như vậy liền xoay người đi ra cửa, cứ như vậy mà rời đi.
"Muốn ta phải cầu xin ngươi? Vậy ngươi cứ chờ đi nha!"
Sở Dương hừ hừ:
"Trời còn chưa có tối mà ngươi cũng có thể mơ một giấc đẹp đến như vậy!"
Những tiếng loạt xoạt vang lên đều đặn ở ngoài cửa, chỉ trong chốc lát, trên cả con đường đã không còn một mống binh sĩ nào. Đám quân sĩ lúc rút đi vậy mà không hề gây ra chút động tĩnh nào dù là nhỏ nhoi.
Phía xa xa mơ hồ đã có tiếng rì rầm náo nhiệt vang lên. Đường phố lúc này mới bắt đầu khôi phục lại sức sống.
Sở Dương quay đầu lại, đang định nói gì đó thì lại đột nhiên há hốc miệng.
Trước mặt hắn giờ chỉ còn lại có mỗi một mình Cố Độc Hành, người thiếu nữ kì lạ kia chẳng biết đã đi đâu mất dạng. Nàng đến đây dường như chỉ để hỏi giá cả cho vui, sau đó cũng không làm gì hết, rồi cứ như vậy rồi biến mất tăm…
"Đi đâu rồi?" Sở Dương gãi gãi đầu.
"Mặc kệ nàng ta có đi hay là không. Ta chỉ muốn hỏi ngươi…"
Cố Độc Hành nhìn xoáy vào mắt hắn: "Có phải ngươi định can dự vào cuộc chiến giữa Thiết Vân quốc và Đại Triệu Đế quốc hay không?"
"Sở Dương khẽ gật đầu đáp: "Không sai."
"Đây là một quyết định rất ngu xuẩn! Ta và ngươi chẳng qua chỉ là Vũ giả. Vũ giả có nghĩa là gì thì chắc hẳn ngươi đã biết rõ. Vị trí của Vũ giả ở nơi Hạ Tam Thiên này, thái độ của các triều đình đối với Vũ giả ra sao thì ngươi cũng không phải là không biết. Huống chi bất kể là triều đình hay là chiến trường cũng đều hung hiểm hơn so với giang hồ nhiều lắm. Ta không cho rằng đây là quyết định đúng đắn của ngươi."
"Ta biết đây không phải là con đường của Vũ giả, cũng như biết sự nguy hiểm trong chuyện này. Ta cũng biết chắc rằng, một khi đã dấn thân vào con đường này thì lúc nào cũng có thể chết không có đất chôn thây. Nhưng dù vậy thì ta vẫn phải bước vào."
Sở Dương nhìn Cố Độc Hành, giọng nói đầy hàm ý: "Cũng như ngươi thà chết một vạn lần cũng không thể không cứu Cố Diệu Linh, ta cũng có lý do giống như vậy."
Cố Độc Hành nhìn thẳng vào mắt Sở Dương, hắn nhìn thấy ở sâu trong mắt Sở Dương ẩn chứa một niềm đau đớn thật sâu sắc hòa chung với sự mỏi mòn mong đợi. Thứ tình cảm sâu đậm này so với tình yêu của hắn dành cho Cố Diệu Linh còn tha thiết hơn nhiều lắm!
Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu. Thời khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Sở Dương lại muốn giúp hắn cứu Cố Diệu Linh. Cho dù Sở Dương không nói ra thì Cố Độc Hành cũng đã hiểu được tâm ý của hắn.
Chính là vì Sở Dương cũng có một hồng nhan như thế! Cho nên hắn không cho phép một người con gái như vậy phải chịu cảnh ngọc nát hương tan, cũng không cho phép một mối tình đẹp đẽ và chân thành tha thiết đến nhường ấy phải hóa thành tro bụi, chôn vùi theo năm tháng.
Cũng chính vào lúc này, một niềm xúc cảm ấm áp bỗng dâng trào trong lòng Cố Độc Hành.
"Nếu ngươi cảm thấy nguy hiểm, bây giờ rời đi hãy còn kịp."
Sở Dương thản nhiên nói: "Chuyện ta đã đáp ứng với ngươi, ta vẫn sẽ làm như cũ."
"Ta cũng muốn bỏ đi… Nhưng ta hiểu…, nơi có thể giúp tu vi của ta tăng lên nhanh nhất cũng chính là chiến trường."
Cố Độc Hành bỗng nở nụ cười. Hơn thế nữa, nụ cười của hắn thế mà lại rạng ngời và ấm áp như ánh thái dương:
"Vả lại, ta đã đồng ý bán cho ngươi mười năm. Ta tuy muốn rút lui nhưng ta lại càng muốn trân trọng lời hứa của mình hơn."
Hắn nháy mắt mấy cái rồi nói tiếp: "Ngươi chỉ biết tuân thủ lời hứa của mình, mà không muốn Cố Độc Hành ta giữ trọn lời hứa, biến ta thành một kẻ tiểu nhân à?"
Sở Dương lặng lẽ nhìn hắn một hồi lâu, rốt cuộc nét mặt mới giãn ra, cười nói: "Đúng vậy, ta nghĩ ngươi muốn nuốt lời rồi chứ, ai ngờ là không phải như vậy."
Cố Độc Hành cười lớn, đấm mạnh vào vai Sở Dương một cái. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cả hai đều nở một nụ cười sảng khoái. Thời khắc này, thứ tình cảm huynh đệ đồng cam cộng khổ, dù có phải đối mặt với phong ba bão táp cứ như vậy mà lặng lẽ nảy mầm trong lòng cả hai.
Ngươi có thể vì chuyện của ta mà ra sức, ta cũng có thể vì ngươi mà bán mạng. Chỉ đơn giản là như vậy!
Hai thiếu niên này hiện tại đã chính thức chấp nhận lẫn nhau, nhưng không ai nói ra dù chỉ một lời. Ngược lại, cả hai đều lấy lời hứa khi trước ra làm cái cớ để che giấu cho sự thành tâm của mình.
Nhưng đôi bên đều biết rõ là đối phương hiểu được lòng mình.
Dáng vẻ tươi cười trong giờ phút này mới thực sự là ấm áp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
******
Cách đó không xa, trong vòng bảo vệ của quân đội, Thiết Long Thành và người thiếu nữ kỳ lạ kia đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Thiết Long Thành: "Người này có thể dùng. Nên trọng dụng."
Thiếu nữ: "Hả? Thật không?"
"Đừng có làm bộ với ta. Ngươi tới đây làm cái gì? Lại còn đi có một mình nữa?"
"…"
"Tuy lão phu không biết nguyên do vì sao hắn muốn đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng khi hắn khai trương Thiên Binh các, chỉ dựa vào hai chữ Thiên Binh này là lão phu đã hiểu rõ ý đồ của hắn."
Thiết Long Thành nở nụ cười: "Chắc chắn không có ai ngu tới mức mở một cái Thiên Binh Các tại Thiết Vân, bởi vì hai chữ này cũng chính là hai chữ mà Thiết Vân kiêng kỵ nhất, vậy mà hắn vẫn cố tình mở ra. Vì thế ta nghĩ tên này có thể không biết sự tình khi trước…"
Thiếu nữ ừ một tiếng, đột nhiên quay sang hỏi: "Vì vậy cho nên Nhị thúc mới…"
"Ừm, vì vậy ta mới đến đây. Cũng vì khi ngươi gặp hắn trước cổng thành, ngươi lại tỏ ra có hứng thú với hắn, hơn nữa thái độ còn có vẻ hơi quá đà nữa. Cầu tài như hạn hán cầu mưa tất nhiên là tốt, nhưng dù sao tuổi của ngươi hãy còn trẻ. Nhị thúc tuy già, nhưng vẫn còn có thể giúp ngươi nhìn người một chút."
Thiết Long Thành cười cười: "Chỉ không nghĩ tới ngươi lại nhanh chân đến như vậy."
"Vậy tất cả những gì Nhị thúc nói với hắn, hóa ra đều là có ý đồ cả à?"
Thiếu nữ ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại cười: "Mỗi một câu đều có dụng ý ngầm? Nhị thúc quả là cao minh."
"Ha ha, hắn muốn đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu, mà ngươi cũng có mặt ở đó nữa, nên đương nhiên ta sẽ nói cho hắn biết vì đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà chúng ta đã phải trả giá biết bao nhiêu. Đây cũng chính là điều kiện tiên quyết, nhưng những thứ cơ mật mà hắn đã nói, quả thực có một số thứ ta còn chưa biết."
"Nhưng điều này lại chạm tới vết thương trong lòng Nhị thúc…"
Thiếu nữ hít sâu một hơi, giọng nói có chút nặng nề: "Ta biết rõ trong cả Thiết Vân quốc này, người không muốn nhắc tới chuyện năm đó nhất chính là Nhị thúc người, nhưng hôm nay người đã chủ động đề cập đến rồi. Nhị thúc làm như vậy, tất cả đều vì ta…"
"Cũng là vì Thiết Vân."
Thiết Long Thành trầm mặc, trên mặt hiện rõ nét kiên cường:
"Không nhắc tới không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Ngươi đã muốn dùng người này, vậy thì để cho hắn biết được càng nhiều càng tốt. Ví như có một ngày, đến lúc Nhị thúc ta đã không còn chinh chiến trên sa trường được nữa, ta cũng không hy vọng các ngươi bởi vì chân tướng sự thật bị lịch sử xóa mờ mà phán đoán sai lầm."
"Cho nên ta nhất định phải nói ra! Dù vết thương đã thành sẹo thì cũng phải vạch trần."
Sở Dương thở dài: "Ngươi cũng đã già tới mức này rồi. Sao lại ăn nói lung tung như vậy chứ?"
"Ha ha ha ha…"
Nghe Sở Dương nói thế, đám thị vệ của Thiết Long Thành đều tức đến trợn ngược hai mắt, thế nhưng bản thân Thiết Long Thành lại thoải mái cười ha hả, sải bước đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa, hắn lại ngoái đầu nhìn Sở Dương:
"Mấy thanh kiếm này của ngươi ta cũng rất thích, nhưng mười vạn lượng vàng là quá đắt. Thiên tài địa bảo mặc dù lão phu có không ít, thế nhưng những thứ đó lão phu còn muốn để dành cứu trợ cho quân sĩ dưới trướng, không thể đổi được. Vậy ta phải làm sao mới có được mấy thanh kiếm của ngươi đây?"
Sở Dương đã bắt đầu thấy chóng mặt, đúng là chưa từng thấy ai có da mặt dày giống như vậy. Lão ta nói như thế có khác nào bảo mình tự tay tặng cho lão một thanh sao?
Hắn bèn tức giận nói: "Mấy thanh kiếm này ta cũng không nỡ bỏ, tất nhiên là sẽ không thể tặng không cho bất cứ ai, mà người thứ nhất không thể tặng đó… chính là ngươi!"
"Ha ha ha ha…"
Thiết Long Thành vô cùng vui vẻ, cười đến chảy cả nước mắt:
"Nhóc con, cuối cùng ngươi vẫn sẽ phải tặng cho ta thôi, ta dám khẳng định điều ấy! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không nhận, để cho ngươi phải năn nỉ ỉ ôi một hồi rồi mới miễn cưỡng nhận lấy, ngươi cứ chờ mà xem."
Nói xong, hắn lại sảng khoái cười to thêm một tràng. Sau khi lưu lại một câu nói không rõ ràng như vậy liền xoay người đi ra cửa, cứ như vậy mà rời đi.
"Muốn ta phải cầu xin ngươi? Vậy ngươi cứ chờ đi nha!"
Sở Dương hừ hừ:
"Trời còn chưa có tối mà ngươi cũng có thể mơ một giấc đẹp đến như vậy!"
Những tiếng loạt xoạt vang lên đều đặn ở ngoài cửa, chỉ trong chốc lát, trên cả con đường đã không còn một mống binh sĩ nào. Đám quân sĩ lúc rút đi vậy mà không hề gây ra chút động tĩnh nào dù là nhỏ nhoi.
Phía xa xa mơ hồ đã có tiếng rì rầm náo nhiệt vang lên. Đường phố lúc này mới bắt đầu khôi phục lại sức sống.
Sở Dương quay đầu lại, đang định nói gì đó thì lại đột nhiên há hốc miệng.
Trước mặt hắn giờ chỉ còn lại có mỗi một mình Cố Độc Hành, người thiếu nữ kì lạ kia chẳng biết đã đi đâu mất dạng. Nàng đến đây dường như chỉ để hỏi giá cả cho vui, sau đó cũng không làm gì hết, rồi cứ như vậy rồi biến mất tăm…
"Đi đâu rồi?" Sở Dương gãi gãi đầu.
"Mặc kệ nàng ta có đi hay là không. Ta chỉ muốn hỏi ngươi…"
Cố Độc Hành nhìn xoáy vào mắt hắn: "Có phải ngươi định can dự vào cuộc chiến giữa Thiết Vân quốc và Đại Triệu Đế quốc hay không?"
"Sở Dương khẽ gật đầu đáp: "Không sai."
"Đây là một quyết định rất ngu xuẩn! Ta và ngươi chẳng qua chỉ là Vũ giả. Vũ giả có nghĩa là gì thì chắc hẳn ngươi đã biết rõ. Vị trí của Vũ giả ở nơi Hạ Tam Thiên này, thái độ của các triều đình đối với Vũ giả ra sao thì ngươi cũng không phải là không biết. Huống chi bất kể là triều đình hay là chiến trường cũng đều hung hiểm hơn so với giang hồ nhiều lắm. Ta không cho rằng đây là quyết định đúng đắn của ngươi."
"Ta biết đây không phải là con đường của Vũ giả, cũng như biết sự nguy hiểm trong chuyện này. Ta cũng biết chắc rằng, một khi đã dấn thân vào con đường này thì lúc nào cũng có thể chết không có đất chôn thây. Nhưng dù vậy thì ta vẫn phải bước vào."
Sở Dương nhìn Cố Độc Hành, giọng nói đầy hàm ý: "Cũng như ngươi thà chết một vạn lần cũng không thể không cứu Cố Diệu Linh, ta cũng có lý do giống như vậy."
Cố Độc Hành nhìn thẳng vào mắt Sở Dương, hắn nhìn thấy ở sâu trong mắt Sở Dương ẩn chứa một niềm đau đớn thật sâu sắc hòa chung với sự mỏi mòn mong đợi. Thứ tình cảm sâu đậm này so với tình yêu của hắn dành cho Cố Diệu Linh còn tha thiết hơn nhiều lắm!
Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu. Thời khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Sở Dương lại muốn giúp hắn cứu Cố Diệu Linh. Cho dù Sở Dương không nói ra thì Cố Độc Hành cũng đã hiểu được tâm ý của hắn.
Chính là vì Sở Dương cũng có một hồng nhan như thế! Cho nên hắn không cho phép một người con gái như vậy phải chịu cảnh ngọc nát hương tan, cũng không cho phép một mối tình đẹp đẽ và chân thành tha thiết đến nhường ấy phải hóa thành tro bụi, chôn vùi theo năm tháng.
Cũng chính vào lúc này, một niềm xúc cảm ấm áp bỗng dâng trào trong lòng Cố Độc Hành.
"Nếu ngươi cảm thấy nguy hiểm, bây giờ rời đi hãy còn kịp."
Sở Dương thản nhiên nói: "Chuyện ta đã đáp ứng với ngươi, ta vẫn sẽ làm như cũ."
"Ta cũng muốn bỏ đi… Nhưng ta hiểu…, nơi có thể giúp tu vi của ta tăng lên nhanh nhất cũng chính là chiến trường."
Cố Độc Hành bỗng nở nụ cười. Hơn thế nữa, nụ cười của hắn thế mà lại rạng ngời và ấm áp như ánh thái dương:
"Vả lại, ta đã đồng ý bán cho ngươi mười năm. Ta tuy muốn rút lui nhưng ta lại càng muốn trân trọng lời hứa của mình hơn."
Hắn nháy mắt mấy cái rồi nói tiếp: "Ngươi chỉ biết tuân thủ lời hứa của mình, mà không muốn Cố Độc Hành ta giữ trọn lời hứa, biến ta thành một kẻ tiểu nhân à?"
Sở Dương lặng lẽ nhìn hắn một hồi lâu, rốt cuộc nét mặt mới giãn ra, cười nói: "Đúng vậy, ta nghĩ ngươi muốn nuốt lời rồi chứ, ai ngờ là không phải như vậy."
Cố Độc Hành cười lớn, đấm mạnh vào vai Sở Dương một cái. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cả hai đều nở một nụ cười sảng khoái. Thời khắc này, thứ tình cảm huynh đệ đồng cam cộng khổ, dù có phải đối mặt với phong ba bão táp cứ như vậy mà lặng lẽ nảy mầm trong lòng cả hai.
Ngươi có thể vì chuyện của ta mà ra sức, ta cũng có thể vì ngươi mà bán mạng. Chỉ đơn giản là như vậy!
Hai thiếu niên này hiện tại đã chính thức chấp nhận lẫn nhau, nhưng không ai nói ra dù chỉ một lời. Ngược lại, cả hai đều lấy lời hứa khi trước ra làm cái cớ để che giấu cho sự thành tâm của mình.
Nhưng đôi bên đều biết rõ là đối phương hiểu được lòng mình.
Dáng vẻ tươi cười trong giờ phút này mới thực sự là ấm áp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
******
Cách đó không xa, trong vòng bảo vệ của quân đội, Thiết Long Thành và người thiếu nữ kỳ lạ kia đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Thiết Long Thành: "Người này có thể dùng. Nên trọng dụng."
Thiếu nữ: "Hả? Thật không?"
"Đừng có làm bộ với ta. Ngươi tới đây làm cái gì? Lại còn đi có một mình nữa?"
"…"
"Tuy lão phu không biết nguyên do vì sao hắn muốn đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng khi hắn khai trương Thiên Binh các, chỉ dựa vào hai chữ Thiên Binh này là lão phu đã hiểu rõ ý đồ của hắn."
Thiết Long Thành nở nụ cười: "Chắc chắn không có ai ngu tới mức mở một cái Thiên Binh Các tại Thiết Vân, bởi vì hai chữ này cũng chính là hai chữ mà Thiết Vân kiêng kỵ nhất, vậy mà hắn vẫn cố tình mở ra. Vì thế ta nghĩ tên này có thể không biết sự tình khi trước…"
Thiếu nữ ừ một tiếng, đột nhiên quay sang hỏi: "Vì vậy cho nên Nhị thúc mới…"
"Ừm, vì vậy ta mới đến đây. Cũng vì khi ngươi gặp hắn trước cổng thành, ngươi lại tỏ ra có hứng thú với hắn, hơn nữa thái độ còn có vẻ hơi quá đà nữa. Cầu tài như hạn hán cầu mưa tất nhiên là tốt, nhưng dù sao tuổi của ngươi hãy còn trẻ. Nhị thúc tuy già, nhưng vẫn còn có thể giúp ngươi nhìn người một chút."
Thiết Long Thành cười cười: "Chỉ không nghĩ tới ngươi lại nhanh chân đến như vậy."
"Vậy tất cả những gì Nhị thúc nói với hắn, hóa ra đều là có ý đồ cả à?"
Thiếu nữ ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại cười: "Mỗi một câu đều có dụng ý ngầm? Nhị thúc quả là cao minh."
"Ha ha, hắn muốn đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu, mà ngươi cũng có mặt ở đó nữa, nên đương nhiên ta sẽ nói cho hắn biết vì đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà chúng ta đã phải trả giá biết bao nhiêu. Đây cũng chính là điều kiện tiên quyết, nhưng những thứ cơ mật mà hắn đã nói, quả thực có một số thứ ta còn chưa biết."
"Nhưng điều này lại chạm tới vết thương trong lòng Nhị thúc…"
Thiếu nữ hít sâu một hơi, giọng nói có chút nặng nề: "Ta biết rõ trong cả Thiết Vân quốc này, người không muốn nhắc tới chuyện năm đó nhất chính là Nhị thúc người, nhưng hôm nay người đã chủ động đề cập đến rồi. Nhị thúc làm như vậy, tất cả đều vì ta…"
"Cũng là vì Thiết Vân."
Thiết Long Thành trầm mặc, trên mặt hiện rõ nét kiên cường:
"Không nhắc tới không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Ngươi đã muốn dùng người này, vậy thì để cho hắn biết được càng nhiều càng tốt. Ví như có một ngày, đến lúc Nhị thúc ta đã không còn chinh chiến trên sa trường được nữa, ta cũng không hy vọng các ngươi bởi vì chân tướng sự thật bị lịch sử xóa mờ mà phán đoán sai lầm."
"Cho nên ta nhất định phải nói ra! Dù vết thương đã thành sẹo thì cũng phải vạch trần."
Bình luận truyện