Ngẫu Ngộ Thành Tiên
Chương 96: Động Phủ mới
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Hoàng Trần đã có mặt tại chủ phong của Đông Long phái, chờ hắn nơi đây không ai xa lạ chính là Nguyễn Lão. Mặc dù trời còn mờ sáng nhưng cũng rất dễ dàng nhận ra trên khuôn mặt Nguyễn lão một nét tự hào và cũng ánh lên một nỗi niềm tâm sự.
Nhìn thấy đệ tử của mình trưởng thành tới mực này lão không thể dấu nổi niềm tự hào của mình, đồng thời cũng chứa chấp một sự mâu thuẫn lớn lao. Hiển nhiên lão hiểu rằng nếu đã trở thành đệ tử hạch tâm thì thời gian đầu tư cho luyện dược sẽ không thể nào như trước, thậm chí có thể bỏ qua hẳn việc này. Dù sao cùng một thời gian không thể nào có thể cùng tiến tới đỉnh cao của cả 2 thứ. Nếu không phải là đệ tử hạch tâm thì còn có thể song song cùng tu luyện, còn một khi đã là đệ tử hạch tâm thì sức ép về tăng tiến tu vi sẽ làm cho bất kỳ một nhân tài nào phải nghẹt thở, huống chi lão biết rõ ràng rằng với một người có ngũ hành linh căn thì tăng tiến tu vi càng trở nên vô cùng khó khăn.
Mặc dù luyến tiếc về điều đó xong cũng không thể nào làm khác đi được, đành chấp nhận trông vào vận số của Hoàng Trần vậy. Nguyễn Lão nắm tay Hoàng Trần rồi tay còn lại vung lên, một vòng sáng dao động rồi không gian cấm chế tách ra một khoảng vừa cho 2 người đi qua. Cả hai cùng tiến vào khu vực hậu sơn một lần nữa.
Lần trước Hoàng Trần tiến vào đây chính là lần hắn được tiến vào tiểu không gian bí cảnh để thí luyện, lần này trở lại không gian nơi đây cũng có đổi khác không nhỏ. Những vết tích tàn phá do vụ nổ lần trước đã hoàn toàn không còn nữa. Hai người nhanh chóng di chuyển qua khu vực quảng trường rộng lớn, tiến sâu về phía hậu sơn.
Một khung cảnh yên tĩnh thanh bình hiện ra trước mắt. Có thể nói nếu không được biết trước nơi đây là cấm địa hậu sơn thì Hoàng Trần còn tưởng đã lạc vào thôn trang của một thôn xóm yên bình nào đó chốn phàm trần.
Cảnh vật nơi đây hết sức bình lặng, một hồ nước nhỏ trong xanh với vài cây liễu cổ thụ rủ bóng xuống nước, dưới mặt hồ trong xanh thi thoảng lại thấy những bóng cá đuổi nhau làm cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Bên bờ hồ một khuôn viên ước chừng ngàn mét vuông với đủ loại linh thảo nở hoa khoe sắc, bên cạnh đó một bộ bàn đá trang nhã màu ngọc bích đặt ngay ngắn dưới tán một cây liễu. Trên bàn bày biện đơn sơ một bình trà và mấy chiếc tách. Ngồi bên bàn là một lão nhân tiên phong đạo cốt, đôi mắt nhìn về phía bờ hồ một cách thong dong.
Thấy 2 người tới gần lão cất tiếng nhẹ nhàng: “ ngồi xuống uống trà đi, không cần đa lễ”!
- Đa tạ thái thượng trưởng lão! Hoàng Trần cùng Nguyễn Lão đồng thanh rồi mau chóng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Cả ba đều yên lặng thưởng thức trà mà không một ai lên tiếng, cho tới khi hết một tuần trà Trần Lãm mới cất giọng: “ Được rồi, cũng không phải là chia tay ly biệt, Nguyễn trưởng lão cứ về đi thôi, đứa học trò này của ngươi lão phu ta sẽ tận sức già này một phen”! nói rồi có ý tiễn khách.
- Vậy thì kính mong thái thượng trưởng lão chiếu cố, đồ nhi còn nhiều hạn chế, Thái thượng trưởng lão phải nhọc lòng! Nói rồi vái một vái sau đó vỗ vai Hoàng Trần rồi xoay người rời khỏi.
Sau khi bóng Nguyễn lão đã khuất hẳn, Trần lãm mới nhìn Hoàng Trần rồi chậm rãi lên tiếng: “Con thấy nơi này như thế nào?”.
Một thoáng suy nghĩ, Hoàng Trần đáp: “ bẩm thái thượng trưởng lão, nơi đây linh khí nồng đậm, cảnh vật tao nhã và thanh bình, đồ đệ cảm thấy rất gần gũi với thế giới đời thường. Nếu được sinh hoạt và tu luyện ở nơi này thì tốc độ sẽ tăng lên đáng kể. Đệ tử rất thích”!
- Con không thấy cảnh vật nơi đây cô quạnh sao? Một khi đã bước chân vào nơi này thì con phải xác định cuộc đời sau này của mình phần nhiều thời gian sẽ phải sống tại nơi đây, gắn bó với nó và sẵn sàng hi sinh vì nó. Cả đời ta có lẽ ngoài quãng thời gian ta làm trưởng môn nhân ra thì thời gian còn lại gần như dành tại nơi này.
Ta biết con còn có vợ và con trai, việc đó cũng là bình thường, tuy nhiên thời gian gặp gỡ cũng phải biết chừng mực tránh ảnh hưởng tới tu luyện của bản thân. Một khi Kết Đan thành công thì việc đi lại của con sẽ cần phải hạn chế. Tuy nhiên bù vào đó ta và môn phái sẽ dốc sức để giúp con tăng tiến tu vi một cách nhanh nhất. Chỉ cần con có ý chí vững vàng, kiên định trong tu luyện thì mọi tài nguyên tốt nhất mà môn phái có thể đều dành cho con.
- Thái thượng trưởng lão yên tâm, đệ tử tuyệt đối cố gắng hết sức không làm sư môn thất vọng. Có điều đệ tử muốn hỏi.... Hoàng Trần thoáng chần chừ lên tiếng.
- “Con muốn hỏi gì cứ nói, ta sẽ trả lời con”, thấy nét mặt lúng túng của Hoàng Trần thì Trần Lãm lên tiếng động viên.
Sau một thoáng suy nghĩ, Hoàng Trần mới lên tiếng: “Dạ thưa, con muốn biết nếu sau này khi tu vi tịnh tiến đến một mức độ nhất định muốn đi đây đó để trải nghiệm thì có được không?”. Hoàng Trần hỏi điều này là hắn đã suy nghĩ rất kỹ, vì mục tiêu của hắn sẽ không phải chỉ ở Hoàng Sa quận này, hắn còn muốn vươn xa hơn nữa. Nếu như chỉ vì trở thành đệ tử hạch tâm rồi phải bó buộc cả đời nơi đây thì đúng là làm khó cho hắn. Mặc dù Đông Long sẽ luôn là nhà của hắn, hắn sẽ luôn sẵn sàng bảo vệ nơi này, nhưng nếu phải dừng lại ở đây thì hắn chưa đành lòng.
Nhìn ánh mắt của Hoàng Trần thì Trần Lãm đã phần nào đoán được tâm tư. Khi lão còn trẻ, khí thế đang vượng cũng rất muốn xông pha đây đó, nhưng số mệnh đã gắn kết lão với Đông Long nên cuối cùng những hoài bão đành bỏ lại, đến khi quyết tâm rời bỏ cái chức vị Trưởng môn để quay về tu luyện thì tuổi cũng đã cao nên đột phá Nguyên Anh mấy lần đều thất bại, điều đó cũng làm lão hết sức đau lòng. Sau khi suy nghĩ một thoáng lão chậm rãi lên tiếng:
- “Việc này cũng còn tuy thuộc vào tình thế cụ thể, không phải là không thể thay đổi. nếu như việc rời khỏi môn phái để tăng thêm lịch lãm mà có sự chuẩn bị chu đáo, không làm mất đi sự an toàn của Đông Long thì cũng không phải là không được, hoặc giả khi đó trong môn phái có người có thể thay thế con trấn thủ nơi này trong thời gian con xuất ngoại. Khi đó việc lịch lãm là có thể. Ngoài ra con cứ cố gắng tu luyện tới Kết Đan kỳ đi, khi đó cơ hội ra ngoài ngao du với con cũng không phải là ít. Việc này còn tùy thuộc vào tốc độ tiến giai của con”.
Nghe thấy Trần Lãm nói thế Hoàng Trần cũng thở nhẹ trong lòng, có lẽ Trần Lãm nghĩ hắn cũng giống như những tiền bối trước đây, khi tuổi tác cao sẽ muốn vân du đây đó, lão không nghĩ rằng tâm tư Hoàng Trần lại khác. Việc làm trưởng môn nhân chắc chắn hắn sẽ không ham hố. Nếu như có một ngày tu vi tăng tiến, thì hắn không tin bằng vào tài nghệ luyện đan của mình lại không thể bồi dưỡng được một người thay thế. Đã có quyết định nên việc quan trọng với hắn lúc này chính là tu luyện và tu luyện. vì hắn biết muốn có được nhiều ưu đãi tại Đông Long thì đồng nghĩa với việc hắn phải xứng đáng với cái danh phận đệ tử hạch tâm này cái đã. Hắn cung tay với Trần Lãm rồi lên tiếng: “Đệ tử đã hiểu rõ, sẽ cố gắng hết mình, không phụ kỳ vọng của môn phái”.
Tốt, trước tiên con hãy tới xem xét và bố trí động phủ của mình một chút, ngày mai ta sẽ bắt đầu một đợt rèn luyện đầu tiên cho con. Đợt rèn luyện này sẽ kết thúc trước khi con tham gia đại hội luyện đan cùng Nguyễn sư phụ. Nói rồi Lão phất tay áo, một tấm lệnh bài màu đen to cỡ nắm tay bay tới bên cạnh Hoàng Trần. Cầm lấy nó, đó chính là lệnh bài để mở cấm chế nơi đây và động phủ của con.
Hoàng Trần đón tấm lệnh bài rồi theo lời Trần lãm hắn vượt qua vườn linh dược, sau đó tiến về phía sâu hơn khoảng chừng ngàn mét, nơi đây là dưới chân một đỉnh núi khá lớn, quang cảnh khá thanh tĩnh, xa xa nhìn lại cả đỉnh núi phủ một màu xanh đá, chân núi lác đác mấy bóng cây cổ thụ lâu năm. Một vòng cấm chế bảo hộ mờ ảo chắn ngang trước núi. Hua tấm lệnh bài trong tay, Hoàng Trần nhanh chóng tiến vào khuôn viên phía trong.
Một cảm giác bồi hồi ùa về trong mắt hắn, trước mắt là một cửa động phủ to lớn, cao chừng 10 mét, hai bên là 4 trụ đá lớn được trạm trổ hình rồng vô cùng sống động. Tuy nhiên thời gian đã làm cho cảnh vật nơi đây nhuốm màu năm tháng. Có lẽ động phủ này lâu lắm rồi không có người sử dụng. Nếu theo như thông lệ nó chỉ dành cho đệ tử hạch tâm, vậy hiển nhiên là người sử dụng trước hắn phải là Trần Thế Hào chưởng môn đương nhiệm rồi. như vậy động phủ này cũng tới hai trăm năm nay chưa có người nào sử dụng.
Hoàng Trần bước vào trong động phủ, phía sau cảnh cửa đá đồ sộ là một kiến trúc khá rộng rãi và đầy đủ. Có lẽ cũng không hề kém động phủ của Trưởng môn chân nhân là mấy. Sau khi xem xét một vòng Hoàng Trần khá hài lòng vì ở nơi này gần như có đầy đủ những thứ hắn cần như: phòng khách, phòng luyện công, thư phòng, phòng luyện khí, luyện đan. Tất cả đều được bố trí một cách khá thuận lợi, tuy nhiên qua xem xét thì 2 phòng luyện đan và luyện khí dường như đã quá lâu rồi không được sử dụng, chiếc lô đan để ở nơi đây là loại khá tốt, có lẽ cũng tương đương với Hoả Linh Đỉnh – là một kiện thượng phẩm lò luyện đan.
Sau khi xem xét một hồi toàn thể khuôn viên động phủ, Hoàng Trần bắt tay vào bố trí thêm một số cấm chế để tăng cường mức độ bảo vệ cho động phủ. Một ngày nhanh chóng trôi qua, sau khi tạm xong việc thì trời đã hửng sáng.
Nhìn thấy đệ tử của mình trưởng thành tới mực này lão không thể dấu nổi niềm tự hào của mình, đồng thời cũng chứa chấp một sự mâu thuẫn lớn lao. Hiển nhiên lão hiểu rằng nếu đã trở thành đệ tử hạch tâm thì thời gian đầu tư cho luyện dược sẽ không thể nào như trước, thậm chí có thể bỏ qua hẳn việc này. Dù sao cùng một thời gian không thể nào có thể cùng tiến tới đỉnh cao của cả 2 thứ. Nếu không phải là đệ tử hạch tâm thì còn có thể song song cùng tu luyện, còn một khi đã là đệ tử hạch tâm thì sức ép về tăng tiến tu vi sẽ làm cho bất kỳ một nhân tài nào phải nghẹt thở, huống chi lão biết rõ ràng rằng với một người có ngũ hành linh căn thì tăng tiến tu vi càng trở nên vô cùng khó khăn.
Mặc dù luyến tiếc về điều đó xong cũng không thể nào làm khác đi được, đành chấp nhận trông vào vận số của Hoàng Trần vậy. Nguyễn Lão nắm tay Hoàng Trần rồi tay còn lại vung lên, một vòng sáng dao động rồi không gian cấm chế tách ra một khoảng vừa cho 2 người đi qua. Cả hai cùng tiến vào khu vực hậu sơn một lần nữa.
Lần trước Hoàng Trần tiến vào đây chính là lần hắn được tiến vào tiểu không gian bí cảnh để thí luyện, lần này trở lại không gian nơi đây cũng có đổi khác không nhỏ. Những vết tích tàn phá do vụ nổ lần trước đã hoàn toàn không còn nữa. Hai người nhanh chóng di chuyển qua khu vực quảng trường rộng lớn, tiến sâu về phía hậu sơn.
Một khung cảnh yên tĩnh thanh bình hiện ra trước mắt. Có thể nói nếu không được biết trước nơi đây là cấm địa hậu sơn thì Hoàng Trần còn tưởng đã lạc vào thôn trang của một thôn xóm yên bình nào đó chốn phàm trần.
Cảnh vật nơi đây hết sức bình lặng, một hồ nước nhỏ trong xanh với vài cây liễu cổ thụ rủ bóng xuống nước, dưới mặt hồ trong xanh thi thoảng lại thấy những bóng cá đuổi nhau làm cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Bên bờ hồ một khuôn viên ước chừng ngàn mét vuông với đủ loại linh thảo nở hoa khoe sắc, bên cạnh đó một bộ bàn đá trang nhã màu ngọc bích đặt ngay ngắn dưới tán một cây liễu. Trên bàn bày biện đơn sơ một bình trà và mấy chiếc tách. Ngồi bên bàn là một lão nhân tiên phong đạo cốt, đôi mắt nhìn về phía bờ hồ một cách thong dong.
Thấy 2 người tới gần lão cất tiếng nhẹ nhàng: “ ngồi xuống uống trà đi, không cần đa lễ”!
- Đa tạ thái thượng trưởng lão! Hoàng Trần cùng Nguyễn Lão đồng thanh rồi mau chóng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Cả ba đều yên lặng thưởng thức trà mà không một ai lên tiếng, cho tới khi hết một tuần trà Trần Lãm mới cất giọng: “ Được rồi, cũng không phải là chia tay ly biệt, Nguyễn trưởng lão cứ về đi thôi, đứa học trò này của ngươi lão phu ta sẽ tận sức già này một phen”! nói rồi có ý tiễn khách.
- Vậy thì kính mong thái thượng trưởng lão chiếu cố, đồ nhi còn nhiều hạn chế, Thái thượng trưởng lão phải nhọc lòng! Nói rồi vái một vái sau đó vỗ vai Hoàng Trần rồi xoay người rời khỏi.
Sau khi bóng Nguyễn lão đã khuất hẳn, Trần lãm mới nhìn Hoàng Trần rồi chậm rãi lên tiếng: “Con thấy nơi này như thế nào?”.
Một thoáng suy nghĩ, Hoàng Trần đáp: “ bẩm thái thượng trưởng lão, nơi đây linh khí nồng đậm, cảnh vật tao nhã và thanh bình, đồ đệ cảm thấy rất gần gũi với thế giới đời thường. Nếu được sinh hoạt và tu luyện ở nơi này thì tốc độ sẽ tăng lên đáng kể. Đệ tử rất thích”!
- Con không thấy cảnh vật nơi đây cô quạnh sao? Một khi đã bước chân vào nơi này thì con phải xác định cuộc đời sau này của mình phần nhiều thời gian sẽ phải sống tại nơi đây, gắn bó với nó và sẵn sàng hi sinh vì nó. Cả đời ta có lẽ ngoài quãng thời gian ta làm trưởng môn nhân ra thì thời gian còn lại gần như dành tại nơi này.
Ta biết con còn có vợ và con trai, việc đó cũng là bình thường, tuy nhiên thời gian gặp gỡ cũng phải biết chừng mực tránh ảnh hưởng tới tu luyện của bản thân. Một khi Kết Đan thành công thì việc đi lại của con sẽ cần phải hạn chế. Tuy nhiên bù vào đó ta và môn phái sẽ dốc sức để giúp con tăng tiến tu vi một cách nhanh nhất. Chỉ cần con có ý chí vững vàng, kiên định trong tu luyện thì mọi tài nguyên tốt nhất mà môn phái có thể đều dành cho con.
- Thái thượng trưởng lão yên tâm, đệ tử tuyệt đối cố gắng hết sức không làm sư môn thất vọng. Có điều đệ tử muốn hỏi.... Hoàng Trần thoáng chần chừ lên tiếng.
- “Con muốn hỏi gì cứ nói, ta sẽ trả lời con”, thấy nét mặt lúng túng của Hoàng Trần thì Trần Lãm lên tiếng động viên.
Sau một thoáng suy nghĩ, Hoàng Trần mới lên tiếng: “Dạ thưa, con muốn biết nếu sau này khi tu vi tịnh tiến đến một mức độ nhất định muốn đi đây đó để trải nghiệm thì có được không?”. Hoàng Trần hỏi điều này là hắn đã suy nghĩ rất kỹ, vì mục tiêu của hắn sẽ không phải chỉ ở Hoàng Sa quận này, hắn còn muốn vươn xa hơn nữa. Nếu như chỉ vì trở thành đệ tử hạch tâm rồi phải bó buộc cả đời nơi đây thì đúng là làm khó cho hắn. Mặc dù Đông Long sẽ luôn là nhà của hắn, hắn sẽ luôn sẵn sàng bảo vệ nơi này, nhưng nếu phải dừng lại ở đây thì hắn chưa đành lòng.
Nhìn ánh mắt của Hoàng Trần thì Trần Lãm đã phần nào đoán được tâm tư. Khi lão còn trẻ, khí thế đang vượng cũng rất muốn xông pha đây đó, nhưng số mệnh đã gắn kết lão với Đông Long nên cuối cùng những hoài bão đành bỏ lại, đến khi quyết tâm rời bỏ cái chức vị Trưởng môn để quay về tu luyện thì tuổi cũng đã cao nên đột phá Nguyên Anh mấy lần đều thất bại, điều đó cũng làm lão hết sức đau lòng. Sau khi suy nghĩ một thoáng lão chậm rãi lên tiếng:
- “Việc này cũng còn tuy thuộc vào tình thế cụ thể, không phải là không thể thay đổi. nếu như việc rời khỏi môn phái để tăng thêm lịch lãm mà có sự chuẩn bị chu đáo, không làm mất đi sự an toàn của Đông Long thì cũng không phải là không được, hoặc giả khi đó trong môn phái có người có thể thay thế con trấn thủ nơi này trong thời gian con xuất ngoại. Khi đó việc lịch lãm là có thể. Ngoài ra con cứ cố gắng tu luyện tới Kết Đan kỳ đi, khi đó cơ hội ra ngoài ngao du với con cũng không phải là ít. Việc này còn tùy thuộc vào tốc độ tiến giai của con”.
Nghe thấy Trần Lãm nói thế Hoàng Trần cũng thở nhẹ trong lòng, có lẽ Trần Lãm nghĩ hắn cũng giống như những tiền bối trước đây, khi tuổi tác cao sẽ muốn vân du đây đó, lão không nghĩ rằng tâm tư Hoàng Trần lại khác. Việc làm trưởng môn nhân chắc chắn hắn sẽ không ham hố. Nếu như có một ngày tu vi tăng tiến, thì hắn không tin bằng vào tài nghệ luyện đan của mình lại không thể bồi dưỡng được một người thay thế. Đã có quyết định nên việc quan trọng với hắn lúc này chính là tu luyện và tu luyện. vì hắn biết muốn có được nhiều ưu đãi tại Đông Long thì đồng nghĩa với việc hắn phải xứng đáng với cái danh phận đệ tử hạch tâm này cái đã. Hắn cung tay với Trần Lãm rồi lên tiếng: “Đệ tử đã hiểu rõ, sẽ cố gắng hết mình, không phụ kỳ vọng của môn phái”.
Tốt, trước tiên con hãy tới xem xét và bố trí động phủ của mình một chút, ngày mai ta sẽ bắt đầu một đợt rèn luyện đầu tiên cho con. Đợt rèn luyện này sẽ kết thúc trước khi con tham gia đại hội luyện đan cùng Nguyễn sư phụ. Nói rồi Lão phất tay áo, một tấm lệnh bài màu đen to cỡ nắm tay bay tới bên cạnh Hoàng Trần. Cầm lấy nó, đó chính là lệnh bài để mở cấm chế nơi đây và động phủ của con.
Hoàng Trần đón tấm lệnh bài rồi theo lời Trần lãm hắn vượt qua vườn linh dược, sau đó tiến về phía sâu hơn khoảng chừng ngàn mét, nơi đây là dưới chân một đỉnh núi khá lớn, quang cảnh khá thanh tĩnh, xa xa nhìn lại cả đỉnh núi phủ một màu xanh đá, chân núi lác đác mấy bóng cây cổ thụ lâu năm. Một vòng cấm chế bảo hộ mờ ảo chắn ngang trước núi. Hua tấm lệnh bài trong tay, Hoàng Trần nhanh chóng tiến vào khuôn viên phía trong.
Một cảm giác bồi hồi ùa về trong mắt hắn, trước mắt là một cửa động phủ to lớn, cao chừng 10 mét, hai bên là 4 trụ đá lớn được trạm trổ hình rồng vô cùng sống động. Tuy nhiên thời gian đã làm cho cảnh vật nơi đây nhuốm màu năm tháng. Có lẽ động phủ này lâu lắm rồi không có người sử dụng. Nếu theo như thông lệ nó chỉ dành cho đệ tử hạch tâm, vậy hiển nhiên là người sử dụng trước hắn phải là Trần Thế Hào chưởng môn đương nhiệm rồi. như vậy động phủ này cũng tới hai trăm năm nay chưa có người nào sử dụng.
Hoàng Trần bước vào trong động phủ, phía sau cảnh cửa đá đồ sộ là một kiến trúc khá rộng rãi và đầy đủ. Có lẽ cũng không hề kém động phủ của Trưởng môn chân nhân là mấy. Sau khi xem xét một vòng Hoàng Trần khá hài lòng vì ở nơi này gần như có đầy đủ những thứ hắn cần như: phòng khách, phòng luyện công, thư phòng, phòng luyện khí, luyện đan. Tất cả đều được bố trí một cách khá thuận lợi, tuy nhiên qua xem xét thì 2 phòng luyện đan và luyện khí dường như đã quá lâu rồi không được sử dụng, chiếc lô đan để ở nơi đây là loại khá tốt, có lẽ cũng tương đương với Hoả Linh Đỉnh – là một kiện thượng phẩm lò luyện đan.
Sau khi xem xét một hồi toàn thể khuôn viên động phủ, Hoàng Trần bắt tay vào bố trí thêm một số cấm chế để tăng cường mức độ bảo vệ cho động phủ. Một ngày nhanh chóng trôi qua, sau khi tạm xong việc thì trời đã hửng sáng.
Bình luận truyện