Ngày Ấy
Chương 4
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Thành Truất không nhớ nữa, chắc là ngày khai giảng năm nhất thấy Loan Khả Oánh – người thứ hai vào phòng – thản nhiên lấy ra một chai nước thần SK-II trong túi trang điểm. Thành Truất biết nhãn hiệu này nghĩa là gì, cũng nắm được giá của nó, trong đầu cô ầm một tiếng, tiếp theo xấu hổ vô cùng. Cô lẳng lặng cất chỗ mỹ phẩm dưỡng da cộng lại hơn 100 tệ của mình, chạy khỏi ký túc xá.
Lúc trở về, hai bạn cùng phòng mới đã trình diện, họ nhìn túi lớn túi bé trong tay cô, hỏi: “Cậu đi shopping rồi à?”
Thành Truất khẽ gật đầu, sau đó cười thân thiện đề nghị: “Các cậu ăn tối chưa? Chúng ta xuống căng tin nhé? Tớ mời khách.”
Tính cả phòng, cô thích nhất quan sát Loan Khả Oánh, coi cô ấy là đối tượng học tập nhưng không bắt chước hệt. Việc học đòi này thật dễ dàng, cô thêm vào cách lý giải của bản thân, còn nâng cao một bậc.
Loan Khả Oánh thẳng thắn, cũng rất nhõng nhẽo, còn Thành Truất ăn nói khéo léo đưa đẩy, biết cách lung lạc lòng người.
Bởi vậy “người đến người đi” của phòng đều lấy cô làm trung tâm. Cô rõ mỹ phẩm như lòng bàn tay, nghe thuộc tên nhãn hiệu, biết website nào xem được ACGN* phụ đề mới nhất. Cô thường đưa ra đáp án thuyết phục trước tiên, lời khuyên yêu đương của cô rất đáng tin cậy, ánh mắt cô tinh tường, phân tích và đánh giá chính xác hầu hết mọi việc, giúp họ tránh không ít “hố”. Đến cuối kỳ, cô không ngần ngại chi sẻ tư liệu chuẩn bị ôn thi. Hết thảy đều do cô bù đắp kiến thức ngày đêm không nghỉ.
(*) Viết tắt của Anime – Comic – Game – Novel.
Thành Truất có hai di động, một chiếc dùng hằng ngày, một chiếc không muốn ai biết – chính là “bạn trai điểm 10” vô thực của cô. “Hắn” giúp cô tạo lịch sử trò chuyện ‘rởm’ hay ảnh chụp màn hình chuyển khoản vào nhóm chat ký túc xá hoặc vòng bạn bè, để cô thỏa mãn từ nội tâm vì được mọi người ghen tỵ. Đương nhiên, “hắn” còn có thể gửi cô đủ loại quà tặng.
Không một ai hoài nghi vì Thành Truất xứng đáng có được tình yêu như thế. Thành tích học tập và bản thân cô đều rất ưu tú, còn được bầu làm sinh viên mười tốt. Bây giờ đã là trưởng ban tuyên tuyền Hội Sinh viên, xung quanh không thiếu “vệ tinh” nhưng cô vẫn có thể chạy bộ mỗi sáng và gập bụng cố định một tiếng vào ban đêm.
Chạy bộ là cách xả stress hiệu quả nhất bởi khi đón gió chạy, bên tai chỉ còn tiếng gió và tiếng thở hổn hển, cô có thể trốn vào đó mà nức nở, trút hết nỗi lòng.
Thậm chí, cô cũng dần tin tưởng mình là cô nàng hoàn hảo thực thụ, không thể soi mói.
***
Căng tin đầu giờ chiều Chủ nhật khá vắng người, Thành Truất và Chu Thuấn ngồi bàn trong góc đàm phán hợp đồng.
Kế hoạch ký tên biến thành dốc bầu tâm sự, Thành Truất vừa nói vừa khóc, còn Chu Thuấn chỉ đưa ra một câu kết luận: “Ý cậu là, ngay cả chính cậu cũng tin?”
Thành Truất nhận khăn giấy cậu đưa, xì mũi: “Đôi khi sẽ như thế, tôi cảm giác mình đã thoát ly khỏi bản ngã. Tôi không muốn quay về quá khứ, tôi thích bản thân nhìn có vẻ hoàn mỹ này hơn.”
Chu Thuấn đưa cô cả bịch khăn giấy: “Cậu có từng nghĩ cậu vẫn là cậu, vấn đề lớn nhất chỉ là nợ nần mà thôi.”
Cô lắc đầu: “Không… Tôi cảm thấy mình y chang rau muống, thoạt nhìn mọng nước, song thực tế vừa gập là đứt.”
Cậu tiếp: “Năng lực của cậu bị dùng sai chỗ rồi, cậu không nghĩ đến việc rút tiền mặt mà chỉ để phô bày.”
Cậu chẳng thèm nể nang: “Thích coi mình là khỉ à?”
Thành Truất vặn lại: “Sao lại là khỉ?”
Chu Thuấn: “Ngươi làm tất cả không phải vì thỏa mãn tâm lý được vây xem ư!”
Cô trầm ngâm rồi vào chủ đề chính: “Nói đi, cậu cần tôi làm gì?”
Chu Thuấn: “Làm việc cho tôi. Thời năm nhất tôi có thể kiếm 500 ngàn một tháng, bây giờ còn hơn thế nhiều.”
Cô trố mắt, đồng thời cảnh giác: “Nói trước là tôi sẽ không giúp cậu đào Bitcoin. Đây không phải vấn đề khả năng mà là phạm pháp.”
Cậu mỉm cười: “Quả thật cậu biết không ít, hơn nữa suy nghĩ rất nhạy bén.”
Nụ cười nhạt của cậu mang theo vẻ đánh giá thương mại hóa, có phần mê hoặc lòng người.
Thành Truất sởn da gà: “Sao lại là tôi?”
Chu Thuấn: “Vì tôi có nhược điểm của cậu.”
Thành Truất: “… Cậu thực dụng quá đấy.”
Chu Thuấn: “Nếu không thì?”
“Đương nhiên, tôi đã xem nhưng gì cậu viết cho tài khoản chính thức của trường, phong cách viết rất thú vị, cũng rất sâu sắc.” Cậu nghiêng người rút hợp đồng trong túi đựng laptop, đưa cô: “Nhìn xem.”
Thành Truất xem từng câu từng chữ, dần dà sống lưng cô lạnh toát, thay vì giấy vay nợ, chi bằng nói là một bản hợp đồng lao động với điều khoản rõ ràng chặt chẽ.
Đợt cô xem xong một lượt, Chu Thuấn mới hỏi: “Thế nào?”
Thành Truất ngẩng đầu: “Hợp đồng này cậu tự soạn?”
Chu Thuấn: “Trên mạng không mẫu chi tiết vậy đâu.”
Cô không suy xét quá lâu: “Tôi đồng ý.”
Chu Thuấn: “Không hỏi gì thêm?”
Thành Truất: “Trong hợp đồng nhắc tới nội dung công việc, mục đầu tiên là viết bài quảng cáo cho tài khoản chính thức, tôi có thể xem tài khoản của cậu không?”
Cậu cầm di động trên bàn, cho cô xem phần quản trị tài khoản: “Đây là số fans của tôi.”
Thành Truất nhận cú sốc thứ hai sau “một tháng kiếm 500 ngàn”: “760 ngàn?”
Chu Thuấn: “Ừ.”
Cậu tiết lộ công việc của mình: “Đó chỉ là một trong số các tài khoản của tôi. Ngoài ra tôi cũng có tài khoản ở Weibo, Bilibili, Douyin và các nền tảng chia sẻ phổ biến khác, chủ yếu là hợp tác với một số sản phẩm điện tử. Ví dụ tài khoản trong điện thoại cậu cầm không giới hạn nội dung hình thức, quảng cáo, short video ngắn, video dài, vlog đều có. Hiện nay tôi hoạt động độc lập tương đối vất vả nên cần gấp một trợ lý.”
Thành Truất bật cười, hóa ra người nhìn “bách độc bất xâm” như cậu cũng có lúc trầy trật.
Ký tên xong xuôi, mỗi người giữ một bản. Chu Thuấn bảo mình có việc bận không tiện lưu lại, chỉ nói sẽ gửi PPT giới thiệu công việc cụ thể cho cô.
Hai người rời khỏi căng tin, Chu Thuấn lại nhắc nhở: “Cậu đừng chi tiêu vượt hạn mức nữa. Nếu cần tiền gấp, tôi có thể tăng tiền lương dự chi, đương nhiên cũng sẽ tăng thêm công việc dựa theo con số đó.”
Thành Truất ấm áp trong lòng: “Được.”
Nam sinh không nói gì thêm, cậu vén rèm cửa, ra hiệu cô đi trước.
Âm thanh huyên náo và ánh nắng cùng ập đến, Thành Truất nhìn bên ngoài, chợt nói: “Nếu công việc chủ yếu ở trên mạng, chúng ta có thể hạn chế qua lại riêng tư không?”
Chu Thuấn cau mày khó hiểu.
Thành Truất: “Tôi có bạn trai.”
Chu Thuấn: “Ồ.”
Thành Truất: “Là giả thôi, nhưng tình cảm đối ngoại tốt lắm. Hôm qua bạn cùng phòng thấy tôi và cậu đi chung, tôi sợ có thêm người quen bắt gặp, tránh thì tốt hơn.”
Chu Thuấn: “Cậu có thể chia tay hắn ta rồi.”
Thành Truất: “?”
Chu Thuấn: “Một người “bạn trai” chỉ khiến cậu tốn tiền không cần thiết phải giữ lại.”
Thành Truất cười, sực nhớ ra cái cớ hôm trước: “Cậu ở Hội Sinh viên ư?”
“Trước giờ tôi chưa làm gì cho Hội Sinh viên.” Chu Thuấn cười khẩy như thể đang nói chỗ ấy không xứng với cậu.
Thành Truất: “Cậu có thể tham gia chung, tôi sẽ tiến cử cậu. Khá là thú vị đấy, có thể quen biết rất nhiều người, gồm cả những người như tôi. Vả lại hôm qua tôi bịa chúng ta quen nhau ở hoạt động của Hội Sinh viên, lời này vốn không che giấu được.”
Chu Thuấn yên lặng nhìn cô hai giây.
“Không cần.”
Thành Truất không nhớ nữa, chắc là ngày khai giảng năm nhất thấy Loan Khả Oánh – người thứ hai vào phòng – thản nhiên lấy ra một chai nước thần SK-II trong túi trang điểm. Thành Truất biết nhãn hiệu này nghĩa là gì, cũng nắm được giá của nó, trong đầu cô ầm một tiếng, tiếp theo xấu hổ vô cùng. Cô lẳng lặng cất chỗ mỹ phẩm dưỡng da cộng lại hơn 100 tệ của mình, chạy khỏi ký túc xá.
Lúc trở về, hai bạn cùng phòng mới đã trình diện, họ nhìn túi lớn túi bé trong tay cô, hỏi: “Cậu đi shopping rồi à?”
Thành Truất khẽ gật đầu, sau đó cười thân thiện đề nghị: “Các cậu ăn tối chưa? Chúng ta xuống căng tin nhé? Tớ mời khách.”
Tính cả phòng, cô thích nhất quan sát Loan Khả Oánh, coi cô ấy là đối tượng học tập nhưng không bắt chước hệt. Việc học đòi này thật dễ dàng, cô thêm vào cách lý giải của bản thân, còn nâng cao một bậc.
Loan Khả Oánh thẳng thắn, cũng rất nhõng nhẽo, còn Thành Truất ăn nói khéo léo đưa đẩy, biết cách lung lạc lòng người.
Bởi vậy “người đến người đi” của phòng đều lấy cô làm trung tâm. Cô rõ mỹ phẩm như lòng bàn tay, nghe thuộc tên nhãn hiệu, biết website nào xem được ACGN* phụ đề mới nhất. Cô thường đưa ra đáp án thuyết phục trước tiên, lời khuyên yêu đương của cô rất đáng tin cậy, ánh mắt cô tinh tường, phân tích và đánh giá chính xác hầu hết mọi việc, giúp họ tránh không ít “hố”. Đến cuối kỳ, cô không ngần ngại chi sẻ tư liệu chuẩn bị ôn thi. Hết thảy đều do cô bù đắp kiến thức ngày đêm không nghỉ.
(*) Viết tắt của Anime – Comic – Game – Novel.
Thành Truất có hai di động, một chiếc dùng hằng ngày, một chiếc không muốn ai biết – chính là “bạn trai điểm 10” vô thực của cô. “Hắn” giúp cô tạo lịch sử trò chuyện ‘rởm’ hay ảnh chụp màn hình chuyển khoản vào nhóm chat ký túc xá hoặc vòng bạn bè, để cô thỏa mãn từ nội tâm vì được mọi người ghen tỵ. Đương nhiên, “hắn” còn có thể gửi cô đủ loại quà tặng.
Không một ai hoài nghi vì Thành Truất xứng đáng có được tình yêu như thế. Thành tích học tập và bản thân cô đều rất ưu tú, còn được bầu làm sinh viên mười tốt. Bây giờ đã là trưởng ban tuyên tuyền Hội Sinh viên, xung quanh không thiếu “vệ tinh” nhưng cô vẫn có thể chạy bộ mỗi sáng và gập bụng cố định một tiếng vào ban đêm.
Chạy bộ là cách xả stress hiệu quả nhất bởi khi đón gió chạy, bên tai chỉ còn tiếng gió và tiếng thở hổn hển, cô có thể trốn vào đó mà nức nở, trút hết nỗi lòng.
Thậm chí, cô cũng dần tin tưởng mình là cô nàng hoàn hảo thực thụ, không thể soi mói.
***
Căng tin đầu giờ chiều Chủ nhật khá vắng người, Thành Truất và Chu Thuấn ngồi bàn trong góc đàm phán hợp đồng.
Kế hoạch ký tên biến thành dốc bầu tâm sự, Thành Truất vừa nói vừa khóc, còn Chu Thuấn chỉ đưa ra một câu kết luận: “Ý cậu là, ngay cả chính cậu cũng tin?”
Thành Truất nhận khăn giấy cậu đưa, xì mũi: “Đôi khi sẽ như thế, tôi cảm giác mình đã thoát ly khỏi bản ngã. Tôi không muốn quay về quá khứ, tôi thích bản thân nhìn có vẻ hoàn mỹ này hơn.”
Chu Thuấn đưa cô cả bịch khăn giấy: “Cậu có từng nghĩ cậu vẫn là cậu, vấn đề lớn nhất chỉ là nợ nần mà thôi.”
Cô lắc đầu: “Không… Tôi cảm thấy mình y chang rau muống, thoạt nhìn mọng nước, song thực tế vừa gập là đứt.”
Cậu tiếp: “Năng lực của cậu bị dùng sai chỗ rồi, cậu không nghĩ đến việc rút tiền mặt mà chỉ để phô bày.”
Cậu chẳng thèm nể nang: “Thích coi mình là khỉ à?”
Thành Truất vặn lại: “Sao lại là khỉ?”
Chu Thuấn: “Ngươi làm tất cả không phải vì thỏa mãn tâm lý được vây xem ư!”
Cô trầm ngâm rồi vào chủ đề chính: “Nói đi, cậu cần tôi làm gì?”
Chu Thuấn: “Làm việc cho tôi. Thời năm nhất tôi có thể kiếm 500 ngàn một tháng, bây giờ còn hơn thế nhiều.”
Cô trố mắt, đồng thời cảnh giác: “Nói trước là tôi sẽ không giúp cậu đào Bitcoin. Đây không phải vấn đề khả năng mà là phạm pháp.”
Cậu mỉm cười: “Quả thật cậu biết không ít, hơn nữa suy nghĩ rất nhạy bén.”
Nụ cười nhạt của cậu mang theo vẻ đánh giá thương mại hóa, có phần mê hoặc lòng người.
Thành Truất sởn da gà: “Sao lại là tôi?”
Chu Thuấn: “Vì tôi có nhược điểm của cậu.”
Thành Truất: “… Cậu thực dụng quá đấy.”
Chu Thuấn: “Nếu không thì?”
“Đương nhiên, tôi đã xem nhưng gì cậu viết cho tài khoản chính thức của trường, phong cách viết rất thú vị, cũng rất sâu sắc.” Cậu nghiêng người rút hợp đồng trong túi đựng laptop, đưa cô: “Nhìn xem.”
Thành Truất xem từng câu từng chữ, dần dà sống lưng cô lạnh toát, thay vì giấy vay nợ, chi bằng nói là một bản hợp đồng lao động với điều khoản rõ ràng chặt chẽ.
Đợt cô xem xong một lượt, Chu Thuấn mới hỏi: “Thế nào?”
Thành Truất ngẩng đầu: “Hợp đồng này cậu tự soạn?”
Chu Thuấn: “Trên mạng không mẫu chi tiết vậy đâu.”
Cô không suy xét quá lâu: “Tôi đồng ý.”
Chu Thuấn: “Không hỏi gì thêm?”
Thành Truất: “Trong hợp đồng nhắc tới nội dung công việc, mục đầu tiên là viết bài quảng cáo cho tài khoản chính thức, tôi có thể xem tài khoản của cậu không?”
Cậu cầm di động trên bàn, cho cô xem phần quản trị tài khoản: “Đây là số fans của tôi.”
Thành Truất nhận cú sốc thứ hai sau “một tháng kiếm 500 ngàn”: “760 ngàn?”
Chu Thuấn: “Ừ.”
Cậu tiết lộ công việc của mình: “Đó chỉ là một trong số các tài khoản của tôi. Ngoài ra tôi cũng có tài khoản ở Weibo, Bilibili, Douyin và các nền tảng chia sẻ phổ biến khác, chủ yếu là hợp tác với một số sản phẩm điện tử. Ví dụ tài khoản trong điện thoại cậu cầm không giới hạn nội dung hình thức, quảng cáo, short video ngắn, video dài, vlog đều có. Hiện nay tôi hoạt động độc lập tương đối vất vả nên cần gấp một trợ lý.”
Thành Truất bật cười, hóa ra người nhìn “bách độc bất xâm” như cậu cũng có lúc trầy trật.
Ký tên xong xuôi, mỗi người giữ một bản. Chu Thuấn bảo mình có việc bận không tiện lưu lại, chỉ nói sẽ gửi PPT giới thiệu công việc cụ thể cho cô.
Hai người rời khỏi căng tin, Chu Thuấn lại nhắc nhở: “Cậu đừng chi tiêu vượt hạn mức nữa. Nếu cần tiền gấp, tôi có thể tăng tiền lương dự chi, đương nhiên cũng sẽ tăng thêm công việc dựa theo con số đó.”
Thành Truất ấm áp trong lòng: “Được.”
Nam sinh không nói gì thêm, cậu vén rèm cửa, ra hiệu cô đi trước.
Âm thanh huyên náo và ánh nắng cùng ập đến, Thành Truất nhìn bên ngoài, chợt nói: “Nếu công việc chủ yếu ở trên mạng, chúng ta có thể hạn chế qua lại riêng tư không?”
Chu Thuấn cau mày khó hiểu.
Thành Truất: “Tôi có bạn trai.”
Chu Thuấn: “Ồ.”
Thành Truất: “Là giả thôi, nhưng tình cảm đối ngoại tốt lắm. Hôm qua bạn cùng phòng thấy tôi và cậu đi chung, tôi sợ có thêm người quen bắt gặp, tránh thì tốt hơn.”
Chu Thuấn: “Cậu có thể chia tay hắn ta rồi.”
Thành Truất: “?”
Chu Thuấn: “Một người “bạn trai” chỉ khiến cậu tốn tiền không cần thiết phải giữ lại.”
Thành Truất cười, sực nhớ ra cái cớ hôm trước: “Cậu ở Hội Sinh viên ư?”
“Trước giờ tôi chưa làm gì cho Hội Sinh viên.” Chu Thuấn cười khẩy như thể đang nói chỗ ấy không xứng với cậu.
Thành Truất: “Cậu có thể tham gia chung, tôi sẽ tiến cử cậu. Khá là thú vị đấy, có thể quen biết rất nhiều người, gồm cả những người như tôi. Vả lại hôm qua tôi bịa chúng ta quen nhau ở hoạt động của Hội Sinh viên, lời này vốn không che giấu được.”
Chu Thuấn yên lặng nhìn cô hai giây.
“Không cần.”
Bình luận truyện