Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Chương 30



138.

Ban biên tập T&S.

Ái Lam hưng phấn gõ tiêu đề “Người mới trong làng mẫu đã kí hợp đồng với Alex Wu, khí tràng nữ vương không người địch nổi!”

Gõ xong, cô sát lại gần màn hình, say sưa nhìn người đẹp với mái tóc xoăn màu mật ong trên trang bìa:

– Quá đẹp, aaaaaa, thật là muốn quỳ liếm!

Biên tập B:

– Ái Lâm, có người gọi điện tìm cô này!

Ái Lâm:

– Ừ!

Cô bật dậy:

– Xin chào, Ái Lâm của ban biên tập T&S nghe.

Giọng nam thần bí khi trầm khi bổng:

– Nếu không muốn sau khi tan ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đem tất cả hai chữ “nữ vương” trong kì báo có chuyên đề về Lam Ngạo Văn đổi thành “đế vương”.

Ái Lâm nhìn chằm chằm vào ống nghe rồi cúp máy:

– Đồ thần kinh.

Lam Ngạo Văn nhìn chằm chằm vào điện thoại:

– Dám cúp điện thoại của mình.

Người đại diện đang bận tới sứt đầu mẻ trán trước bàn máy tính liền quay đầu lại:

– Làm sao bây giờ, fan của cậu quá lợi hại, tôi không thể cãi thắng các cô ấy được.

Lam Ngạo Văn đã ném di động, đi tới salon, ngồi xuống:

– Vậy cần ông có tác dụng gì?!

Người đại diện rơi lệ đầy mặt, cung kính dâng laptop lên.

“Cái tên “Lam đế vương” kia có bệnh à, hắn hận hai chữ “nữ vương” đến mức nào chứ?”

“Không biết là kế hoạch của công ty nào, có dụng tâm kín đáo đây”

“Lam đế vương lại đây, lại đây, ngoan ngoãn nghe chị nói này, đốt Lam Ngạo Văn thành tro đi, cậu ta cũng chỉ là một nữ vương mà thôi”

“Ha ha ha, like cho lầu trên”

Lam Ngạo Văn giận mà không có chỗ trút, cậu bắt đầu gõ mạnh bàn phím nhưng gõ hai cái liền ngừng. Người đại diện run sợ trong lòng, nhìn Lam Ngạo Văn bỗng dưng dừng lại, một lát sau, Lam Ngạo Văn lạnh lùng buông một câu:

– Chữ D ở chỗ nào?

Người đại diện thở phào nhẹ nhõm:

– Phím thứ ba hàng thứ hai.

Lam Ngạo Văn đánh vài chữ rồi ngừng lại, mồ hôi lạnh của người đại diện chảy ròng ròng. Một lát sau, Lam Ngạo Văn lạnh lùng nói:

– Sao không có chữ “vương”?

Người đại diện tiến tới:

– Cậu đánh thiếu chữ “g”

Người đại diện nhìn cậu trai như một con mèo lớn đang cong lưng trên salon gõ bàn phím, cắn ngón tay gõ vài chữ rồi lại cắn móng tay, trên màn hình đầy những chữ “Lam Ngạo Văn”, càng nhìn ông càng thấy nguy hiểm:

– Hay là… Hay là tôi đánh chữ, cậu nói cái gì tôi gõ cái đó.

Lam Ngạo Văn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ông ta rồi buồn bã đưa laptop qua.

Người đại diện nâng kính lên, thì thầm:

– Kiểu mày rậm mắt to này, cơ thể to như con ngựa thì mới có năng khiếu làm đế vương, Lam nữ vương nhà ta vai không thể nâng tay không thể nhấc, dáng vẻ liễu yếu gió thổi thế kia, tất nhiên là thích hợp ngồi trên salon ra lệnh, rõ ràng là nữ vương hàng chuẩn mà!

Lam Ngạo Văn đứng lên, tí nữa thi nhấc chân đạp bay laptop nhưng dưới cái nhìn của người đại diện, cậu lại nhẫn nhịn hạ chân xuống, ôm tay vừa thong thả đi vừa vuốt cằm:

– Ông trả lời thế này: Nếu câu ta vai có thể nâng tay có thể nhấc thì sao?

Người đại diện:

– Nhưng cũng đâu thể sửa được khuôn mặt anh ấy! Xinh đẹp như thế, nói trắng ra thì cho dù anh ấy có thể nhấc cả địa cầu lên thì cũng là nữ vương thôi!

Lam Ngạo Văn xoay người, nhe răng trợn mắt. Người đại diện khổ bức chỉ vào màn hình:

– Không phải do tôi nói.

Lam Ngạo Văn:

– Vậy ông học giọng điệu của họ làm gì?

Người đại diện:

– Không tự chủ được liền học…

Lam Ngạo Văn:

– Trả lời lại: Anh ấy có xinh đẹp cũng không thể thay đổi sự thật là anh ấy có hầu kết, có chim to!

Người đại diện đang định trả lời thì Lam Ngạo Văn giơ tay lên, ánh mắt sáng ngời:

– Thêm một câu nữa: “Đừng quên anh ấy còn có thể mọc râu!”

Người đại diện gõ xong, một lát sau nói:

– … Họ im rồi.

Lam Ngạo Văn nở nụ cười thắng lợi của nữ vương:

– Tốt, ôm gối mà khóc đi!

Rồi cậu cầm lấy áo khoác trên salon, mặc vào:

– Ngày mai giúp tôi hẹn với thợ trang điểm, thiết kế cho tôi tạo hình râu mép thật khí phách vào!

Người đại diện đang muốn khẩn cầu cậu hạ thủ lưu tình thì Lam Ngạo Văn đã để lại cho ông ta một cái đóng cửa đầy cao quý lãnh diễm.

139.

Nam thần lái xe về nhà, trên đường đi bỗng nghe thấy một giọng nữ thét chói tai, anh nhìn lại, chỉ thấy một đám mèo đang vây công một cô gái tóc ngắn đi xe máy.

Nam thần xuống xe, chạy tới ôm lấy một con mèo mập đang muốn phi về phía trước ngực cô gái, nói với cô:

– Cô ổn chứ?

Mèo mập bị nam thần ôm quay cái cổ gần như bị che mất bởi đám mỡ:

– Ối mợ ôi nam thần?!

Mèo A:

– Làm sao bây giờ? Vẫn phải tiếp tục tấn công à?

Mèo B:

– Làm sao mà tấn công được nữa? Rút!

Đám mèo giải tán ngay lập tức.

Ái Lâm nhận ra người lần trước đã chở mình xuống núi:

– A, là anh!

Nam thần giúp nâng chiếc xe đổ lên, kiểm tra săm lốp, có vẻ như không có vấn đề gì:

– Ban nãy có chuyện gì xảy ra vậy?

Ái Lâm vuốt mặt cười:

– Ôi chao, tôi cũng không biết nữa, một đám mèo bỗng nhảy ra, đáng yêu chết mất, tôi giật mình đến nỗi suýt thì không kịp dừng xe, cảm ơn anh nhé!

Nam thần:

– …

Đám người hành tinh meo meo đã rút lui:

– …

Nam thần giúp cô nhặt cái túi rơi dưới đất lên, cũng nhặt lên một cuốn tạp chí rơi gần đó, không ngờ lại thấy trong tạp chí là hình Lam Ngạo Văn:

–??!!

Ái Lâm giận dữ:

– Ai đùa dai vậy chứ?!

Nam thần giật mình quay đầu lại, thấy cô gái đang cầm một phong thư, là một bức thư đe dọa dùng chữ cắt trên báo để ghép lại, bên trên chỉ có một câu:

Lam Ngạo Văn forever đế vương!

By: Lam đế vương mỗi lần uống nước thì hầu kết sẽ lên xuống hai lần.

Ái Lâm không chịu nổi, lắc đầu:

– Toàn fan não tàn, tôi sắp không nhận ra hai chữ “đế vương” tới nơi rồi.

140.

Phòng thể hình.

Một mỹ nam tử mặc tây trang màu đen, tóc xoăn màu mật ong đang dừng chân trước một loạt hình quảng cáo ở đại sảnh tầng một khiến cho nam nữ đi qua đều phải ngoái đầu nhìn.

Một huấn luyện viên thể hình đi lên:

– Xin chào, anh có cần giúp gì không?

Lam Ngạo Văn tháo kính râm xuống, chỉ vào một người đàn ông bắp thịt kiện mĩ trong quảng cáo:

– Xin chào, tôi muốn có bắp tay như vậy.

Rồi chỉ vào một quảng cáo khác:

– Cơ ngực thế này.

Đi tới trước một quảng cáo khác:

– Cùng với cơ bụng thế này. Bao nhiêu tiền?

Huấn luyện viên thể hình:

– …

141.

Công viên san hô.

Áo khoác đen vắt trên thành tựa của ghế dài, Lam Ngạo Văn chỉ mặc một chiếc sơmi trắng và quần tây bó sát đang nằm trên ghế.

Kỷ Kỷ:

– Ngài báo hoa cao quý, chúng tôi đã lấy được tấm ảnh ngài muốn rồi.

Lam Ngạo Văn ngồi bật lên, tháo kính xuống, lấy bức ảnh Kỷ Kỷ đang ngậm trong miệng ra.

Đó là bức hình chụp nam thần từ bên ngoài quán cafe, nam thần mặc đồ phục vụ đen trắng, khi thì nghiêm túc đứng trước máy pha cafe, khi thì ôm khay đựng cafe thẫn thờ bên cửa sổ, khi thì lễ phép tiễn khách, lọn tóc mềm rũ xuống.

Lam Ngạo Văn càng xem càng tươi cười, hài lòng đặt ảnh xuống:

– Là ai chụp?

Mèo A:

– Tôi!

Mèo B:

– Tôi nữa!

Mèo C:

– Tấm có bóng lưng cực kì đẹp đó là tôi chụp!

Lam Ngạo Văn lấy hộp cá ngừ từ trong túi ra phân cho ba con mèo rồi xé mở túi Whiskas:

– Mỗi mèo đều có phần nhé

Đám người hành tinh meo meo ồn ào tranh đồ ăn, Lam Ngạo Văn ngồi trên ghế dài thưởng thức ảnh chụp.

Mèo già:

– Ngài báo hoa, ngài rất thích nam thần mặc đồng phục à?

Lam Ngạo Văn:

– Anh ấy thế này có cảm giác…

Hồi tưởng

Tư thế khêu gợi là… là… Nói chung là cậu tưởng tượng người cậu thích nhất đang ở trước mặt, cậu phải nghĩ mọi biện pháp mê hoặc để người ấy thân thiết cùng mình, đúng là thế! Như thế là gợi cảm!

Hồi tưởng kết thúc.

Lam Ngạo Văn liếm môi:

– Cảm giác khêu gợi

Kỷ Kỷ:

– Ngài báo hoa cao quý, thứ cho tôi nói thẳng, hình như trứng của ngài có phản ứng rồi?

Lam Ngạo Văn ngẩn người, vội vàng đứng lên, dạng chân nhìn vào quần.

Kỷ Kỷ hâm mộ nhìn giữa hai đùi Lam Ngạo Văn:

– Quả là đồ sộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện