Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 18



Ngày nọ đang gõ chữ trên Word, avatar trên YY của Đinh Thu nhấp nháy.

Thu Thủy: Hiếm ghê, mấy ngày không thấy cậu đặt status chơi game rồi

Thiện Tuân liếc mắt nhìn thời gian, hơn ba giờ chiều.

Đã ba ngày hắn không ra ngoài, đương nhiên, cũng không vào game.

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Tập trung viết bản thảo, cô không vui hửm?

Thu Thủy: Không phải lên YY tìm cậu thì tôi càng vui hơn

Thiện Tuân rất ít khi dùng QQ, Đinh Thu vì bắt người, đặc biệt đăng ký tài khoản YY trông chừng hắn.

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Thói quen ấy mà =w=

Thu Thủy: Vừa mới xem xong bản thảo, vất vả lắm mới có manh mối nữ chính ra đời, sao lại giết chết người ta rồi?

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: =w=

Thu Thủy: Chết giả có đúng không? Về sau vẫn có thể đoàn tụ máu chó với nam chính rồi thiên lôi câu động địa hỏa (1) đúng không?

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Chết thật rồi

Thu Thủy: Chết rồi cũng phải viết sống lại cho tôi, quần cũng cởi ra rồi mà cậu lại cho tôi xem cái này à?

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Thế thì kéo quần lên đi

Thu Thủy: …

Thu Thủy: Tóm lại là không được, tốt nhất là nghịch chuyển, hiện tại độc giả nữ của cậu cũng nhiều lên, tuyến tình cảm phải tăng lên cho phù hợp

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Vầy là được rồi, nàng chính là một nốt ruồi son trong lòng nam chính, không thể theo đuổi luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người, giờ độc giả đều là M, rất thích kiểu này

Thu Thủy: Thế cậu biến ra cho tôi ánh trăng sáng (2) đi

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Thù lớn chưa báo, đào đâu ra lòng dạ thông đồng với ánh trăng sáng

Thu Thủy: Bỏ đi, tôi mặc kệ, để độc giả dạy cho cậu một bài học

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Độc giả đáng yêu hơn cô nhiều =w=

Thu Thủy: Trẻ con không thể dạy

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Tôi tiếp tục đây =w=

Thu Thủy: Lui ra cho trẫm

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Uy….vũ (3) (⊙o⊙)

Thu Thủy: Là vâng

Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Uy….vũ (⊙o⊙)

Thu Thủy: …

Thiện Tuân bật cười, đóng khung chat, tiếp tục viết bản thảo.

Lúc hơn sáu giờ thì chuông cửa vang lên, Kiếm Thất xách hộp giữ nhiệt tới. Ban đầu là vì mấy hôm trước trời mưa, Thiện Tuân nghĩ bảo anh ta hôm sau hẵng tới, kết quả mưa triền miên gần một tuần, tới giữa trưa hôm qua mới gióng trống thu binh, trời quang mây tạnh, nhiệt độ lại tăng về ba mươi mấy độ.

Thiện Tuân vẫn ở thư phòng, phòng khách cũng tối tăm, hắn tìm cho Kiếm Thất đôi dép lê, xoay người bật đèn, một bên xoa bụng dưới cái áo thun cotton ở nhà nói: “Tôi đói chết rồi”

Kiếm Thất mặc một chiếc áo ngắn tay đen thuần, quần jean tối màu, tóc cắt gọn gàng. Làn da anh trắng, cao một mét tám, mặt mày thanh tú, nói trắng ra là mặt non, thật sự nhìn không ra đã là người làm cha. Thiện Tuân nhớ hình như anh chưa đến ba mươi, bằng tuổi hắn, lần đầu tiên gặp mặt ở buổi offline lần trước, còn tưởng là thanh niên mới đi làm chưa lâu.

Hai người cũng mới gặp mặt lần thứ hai, Thiện Tuân lại không biểu hiện chút câu nệ nào, Kiếm Thất vốn còn có chút trầm mặc, lập tức cười nói: “Tắc một đoạn, không phải cậu vẫn chưa nấu cơm đấy chứ?”

Thiện Tuân cười nói: “Cơm xong từ lâu rồi, chỉ chờ cậu tới rồi gọi thêm mấy món bên ngoài thôi”

Kiếm Thất còn mang theo một cái túi, đều là an thần bổ não. Trong đó có một túi óc chó rất lớn, trực tiếp mang từ trong nhà đến. Thiện Tuân bảo anh ta ở phòng khách xem TV, mình thì gọi điện kêu vài món ăn ở mấy nhà hàng gần đây, bảo mau đưa qua, rồi xách hộp giữ nhiệt vào phòng bếp. Canh óc heo hành băm, vẫn còn nóng, vừa mở nắp ra, hương thơm nức mũi. Bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, không bao lâu thức ăn bên ngoài đã đến, hai người cùng ăn ở phòng bếp. Kiếm Thất nhìn trên đầu hắn mất một mảng tóc, cười nói: “Lần trước trông cậu đẹp trai hơn nhiều”

Thiện Tuân nói: “Trời đã nóng, ra ngoài còn phải đội mũ”

Hai người tụ lại, đề tại tự nhiên là xoay quanh game. Thiện Tuân kiên nhẫn nghe, tự nhiên đáp lời, chẳng khác gì tán phét trong YY. Lại nói tới Minh Vũ, Kiếm Thất nói: “Còn phát triển ra đời thực (4) nữa chứ”

Thiện Tuân cũng khá là bất ngờ: “Phát triển ra đời thực?”

Kiếm Thất nói: “Ngàn dặm tìm chồng, cả công việc cũng bỏ”

Thiện Tuân buồn cười nói: “Bỏ? Minh Vũ nuôi cô ta thiệt hả?”

Kiếm Thất: “Tình chắc hơn vàng”

Thiện Tuân cười không rõ.

Kiếm Thất lại nói: “Tôi không hiểu nổi, cái tên Minh Vũ này vẫn rất khôn khéo, giờ cứ như bị đa cấp lừa ấy, ai kêu cũng không tỉnh” Thiện Tuân đưa cho anh ta một điếu thuốc, anh xua tay, Thiện Tuân cũng phản ứng lại, người này từng nói không hút thuốc uống rượu, Thiện Tuân liền châm cho mình, lại nghe Kiếm Thất bảo: “Cơ mà ngẫm lại, có tình yêu cuồng nhiệt nào mà không giống đa cấp đâu, có những thứ phải chờ nhiệt độ giảm xuống, mở to hai mắt ra nhìn, mới biết có đáng giá hay không”

Thiện Tuân khụ hai tiếng, nhả ra vòng khói, cười nói: “Thất Thất từng trải ghê”

“Tôi và chị dâu cậu kết hôn ba năm, nhiệt độ giờ coi như cũng qua rồi, giá trị chân thực” Anh nói, “Cậu hút thuốc ít thôi, thứ này giết người không thấy máu đấy”

Thiện Tuân nói: “Nghiện nặng quá rồi, không hút cả người đều bứt rứt khó chịu”

Kiếm Thất cũng không khuyên nữa, lại nói: “Mấy hôm trước Ly Biệt Cùng Quân chỉ huy một trận đoàn chiến cho Kiếm Khiếu, đại thắng. Thế nhưng không biết vì sao mà cổ họng bị khàn”

Thiện Tuân hơi cúi đầu, ngón tay xoay tờ khăn giấy trên bàn, lực có hơi lớn, cọ ra một lỗ nhỏ bên dưới bụng ngón tay.

“Gần đây không thấy cậu đi với anh ta” Kiếm Thất nửa đùa nửa thật nói, “Giận chó đánh mèo à?”

Thiện Tuân mỉm cười nói: “Tính anh ta quái gở nhưng sẽ không trút cơn giận với Minh Vũ lên người khác đâu”

Kiếm Thất nói: “Thế thì thuận miệng hỏi chút đi, giữa anh em có mâu thuẫn gì nói ra là được, cậu cũng đâu phải người thích so đo”

Thiện Tuân gật đầu, lại chuyển đề tài.

Lúc này Tiêu Quân Mạc đang trút giận lên người trợ lý.

Giám đốc Tiêu cúp điện thoại liền đá một phát vào cái thùng rác cạnh bàn làm việc, đồ vật linh tinh rơi vãi đầy đất, trong đó có cả xác chiếc cốc nước lúc anh đi họp về buổi sáng không để ý đánh vỡ. Mảnh vỡ sứ trắng bay tán loạn khắp nơi, mép miệng đều là góc nhọn sắc, bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào ánh lên tia sáng trắng, giống như răng cá mập, bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền nát mọi thứ tới gần. Trợ lý nhỏ nơm nớp lo sợ cầm hốt rác cùng chổi đến, cúi đầu dọn dẹp rác rưởi trên mặt đất vào thùng rác. Vừa định đặt dụng cụ về vị trí cũ, thì thấy Tiêu Quân Mạc nhìn chằm chằm mấy mảnh sứ vụn còn sót lại trên thảm, thế là đành phải tủi thân quay lại, quét tử tế một lần nữa.

Lần này không bị quở mắng trong im lặng, cậu ta thuận lợi đặt đồ về vị trí cũ, thấy Tiêu Quân Mạc một lần nữa ngồi xuống ghế làm việc, an tĩnh gõ bàn phím notebook.

Cậu cẩn thận hỏi: “Giám đốc Tiêu, anh vẫn chưa uống thuốc ạ”

Tiêu Quân Mạc cũng không ngẩng đâu lên, chỉ nói: “Còn cần cậu phải nhắc à?”

Cậu không dám mở miệng nữa.

Cậu làm cái gì cũng sai, Tiêu Quân Mạc rất chướng mắt cậu. Điều này cũng không thể trách cậu được, bốn năm ở trường, cậu thành thành thật thật ngồi trong giảng đường, không có sở trường gì, cũng chẳng biết mình có thể làm gì, sau khi tốt nghiệp nghĩ mãi không ra, lay lắt hơn nửa năm. May mà có chú họ làm cấp trên ở Tiêu Ngữ, mẹ cậu mấy lần lôi kéo gần gũi, liền trực tiếp cho cậu đến nhậm chức.

Kết quả cậu gặp phải một người cực kỳ khó hầu hạ.

Bình thường rất ít khi giải thích các vấn đề công việc cho cậu, dùng người như tay lão luyên, ném tài liệu, bàn giao một hai câu xong liền rời đi. Cậu không hiểu, cũng không biết đi để đâu hỏi. Vì thế Tiêu Quân Mạc lại càng không ưa cậu, vốn còn có thể nói nhiều hai ba câu, về sau dứt khoát một câu cũng không bổ sung.

Sáng hôm trước không thấy Tiêu Quân Mạc đi làm, gọi điện thoại không được, cuối cùng chạy tới chỗ ở của anh một chuyến, kết quả người này bị sốt, đưa đến bệnh viện cặp nhiệt độ, gần bốn mươi độ. Truyền hai chai nước mới tỉnh lại. Cổ họng sưng, sốt cao, cảm nặng, tới đột ngột, khỏi cũng nhanh. Buổi chiều liền hạ sốt, chỉ là cổ họng khàn nói không rõ. Bị bệnh như thế, tính khí lại càng không tốt, giờ trợ lý nhỏ đều không tình nguyện đi vào văn phòng này.

Mấy phút sau, Tiêu Quân Mạc đóng máy tính lại, nói: “Giục bọn họ giao bảng điều chỉnh tiền nhuận bút tháng trước cho tôi. Rồi giúp tôi duyệt lại thống kê tiêu thụ vừa mới gửi vào hòm thư của cậu. Buổi chiều có bữa tiệc, tôi đi trước, có tài liệu thì chỉnh lý cho tôi”

Trợ lý nhỏ vừa đáp lại, vừa yên lặng nhớ kỹ, sự phản cảm của giám đốc Tiêu với bữa tiệc đã tăng lên chiều cao của thùng rác rồi.

Cúp điện thoại của Thiện Tuân, Tần Duệ đi ra từ nhà vệ sinh. Dưới chân là thảm hoa trắng nền vàng, rất sạch sẽ, hành lang cũng không ồn ào, cửa phòng riêng hai bên đóng chặt, hiệu quả cách âm tốt, giọng hát thiên kỳ bách quái bị chặn lại ở đầu khác của bức tường. KTV này mới mở không lâu, cơ sở xa hoa, nhưng trước khi Kê Áp Đa nổi tiếng, quãng thời gian truy quét trước sợ tới mức đóng cửa tìm quan hệ. Cũng coi như có chút bản lĩnh, người cùng nghề lỗ không ít, bọn họ lại khai trương lần nữa. Có điều thành thật hơn nhiều, bọn họ không thuê tiểu thư (5), hát gần hai tiếng, cũng không thấy phụ nữ ăn mặc lẳng lơ đẩy cửa mà vào.

Nói tới cũng khéo, lúc đi ngang qua một phòng riêng, đúng lúc Tiêu Quân Mạc mở cửa đi ra.

Cậu ta kêu một tiếng giám đốc Tiêu. Đối phương một tay đóng cửa, quay đầu nhìn cậu ta.

Tần Duệ cười nói: “Tôi là Tần Duệ, hẳn là Thiện Tuân đã từng nhắc đến với anh rồi, hôm offline đã gặp một lần, chắc anh không nhớ”

Tiêu Quân Mạc nhíu mày, lập tức nở nụ cười cười, ken két khép cửa lại, xoay người nói với cậu ta: “Cũng khó cho cậu nhận được ra tôi”

Tần Duệ nói: “Giám đốc Tiêu cũng đến hát à?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Xã giao”

Tần Duệ gật đầu, nói: “Đồng bệnh tương liên”

Tiêu Quân Mạc trong chốc lát không nói gì, trong mắt đã có phần không kiên nhẫn.

Tần Duệ nói: “Sắp tàn rồi sao?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi đi trước”

Tần Duệ nghe cổ họng anh khàn khàn, cũng có thể đoán được cái cớ đi trước.

Tần Duệ nhìn thời gian, nói: “Nếu đã gặp mặt thì cũng bớt đi một chuyến nữa, tôi có chút việc muốn nói với anh. Anh xem có thể chờ tôi một lát ở quán trà dưới tầng không, tôi nghĩ cách thoát thân, sẽ xuống ngay”

Tiêu Quân Mạc trầm mặc một lúc, gật đầu, cũng không nói gì, đi thẳng xuống tầng.

Thời gian không còn sớm, trong quán trà kiểu Hồng Kông chỉ còn mấy người tụm năm tụm ba. Tiêu Quân Mạc chỉ kêu một tách latte, Tần Duệ chưa ăn cơm tối, ngoài đồ uống nóng, còn muốn một phần sandwich và một phần cơm chiên. Tiêu Quân Mạc thấy điệu bộ trò chuyện dài của cậu ta, mi tâm hơi nhíu lại, lại ém biểu cảm đi, lấy di động ra giết thời gian.

Tần Duệ chậm rì rì ăn xong sandwich, xúc một thìa cơm chiên, khen ngợi chính tông, thấy Tiêu Quân Mạc không phản ứng, mới cười nói “Thiện Tuân nói nó thích anh, thật sự không lừa anh”

Đầu ngón tay trượt di động của Tiêu Quân Mạc hơi dừng lại.

“Thật sự” Tần Duệ bổ sung.

Tiêu Quân Mạc gật đầu, nói: “Tiếp đi”

Tần Duệ nói: “Cái thằng này mấy ngày liền không ra ngoài rồi, tôi cũng phải gọi cho nó mấy cuộc điện mới đào ra được, anh biết đấy, muốn moi mấy thứ từ miệng tên này ra, độ khó không phải nhỏ”

Trước khi Tiêu Quân Mạc mở miệng, cậu ta lại nói: “Tôi đến không phải để giảng hòa”

Tiêu Quân Mạc nói “Chẳng lẽ đến để dạy cho tôi một bài học?”

Tần Duệ bật cười, “Tôi nào có lập trường đấy. Hai người các anh có ra sao, cũng đâu liên quan gì đến tôi đúng không?”

Tiêu Quân Mạc không lên tiếng.

Tần Duệ lại ăn vài miếng cơn, nhai kỹ nuốt chậm, một lúc không mở miệng.

Lúc này ngược lại là Tiêu Quân Mạc nói trước, “Hai người các cậu rất giống nhau”

Tần Duệ dừng thìa, “Bọn tôi mà giống nhau?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Phương diện quanh co lòng vòng”

Khóe miệng Tần Duệ có hơi cứng, nhưng rất nhanh, tính chuyên nghiệp đã giúp cậu ta khôi phục vẻ mặt ôn hòa, “Vậy tôi sẽ nói thẳng, hy vọng anh có thể kiên nhẫn nghe hết, đừng hất cà phê vào mặt tôi”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu cảm thấy tôi là cái loại đó à?”

Tần Duệ cười khổ.

Tiêu Quân Mạc mím môi nhìn cậu ta, cà phê trên bàn chưa động đến một giọt, thật sự giống như muốn giữ lại làm vũ khí.

Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, Tần Duệ lùi một bước.

“Trước không nói nó và anh, lần này tôi chủ yếu muốn kể cho anh một câu chuyện” Cậu ta nói, “Câu chuyện rất lâu trước đây”

Vẻ mặt Tiêu Quân Mạc hờ hững.

Tần Duệ đẩy đĩa cơm trước mặt ra một chút, dùng khăn giấy lau mặt bàn, đặt khuỷu tay lên, một đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

“Thiện Tuân sau khi tốt nghiệp trung học thì come out, đã xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ. Chuyện trong nhà nó ngay cả tôi cũng rất ít nói cho. Hai đứa tôi là bạn cùng đại học, không cùng ký túc xá. Nó là người đối xử với ai cũng hòa nhã, kiểu như có quan hệ tốt với tất cả mọi người ấy, nhưng nói về tình bạn sâu sắc với nó, không ai dám bảo đảm. Hai bọn tôi đều ở trong đội bóng rổ, qua lại nhiều hơn, tôi tự cảm thấy mình lúc ấy cũng coi như có quan hệ tốt nhất với nó. Có điều tôi hiểu nó, cũng chỉ là nhân duyên tốt, thích viết lách linh tinh, viết còn rất thú vị, chơi bóng cũng không tệ, nhàn rỗi còn đi ké khoa tiếng Pháp, trông rất tinh tướng” Nói đến đây, cậu ta cũng mặt mày hớn hở, “Đến năm hai, cán bộ bộ môn nhiệm kỳ mới, tôi tiếp nhận chức đội trưởng độ bóng rổ, nó làm đội phó, hai bọn tôi mới tính là thật sự thân quen. Tôi chơi bóng thường xuyên bị thương, nó rất chăm sóc tôi, bạn cùng phòng cũng chưa bao giờ quan tâm tôi được vậy—— đừng hiểu lầm, tôi là straight”

Tiêu Quân Mạc như cười như không.

Tần Duệ lại nói: “Chính cái tính cách đấy mà không ít con gái theo đuổi nó. Thế nhưng chưa từng thấy nó thích ai cả. Người khác cảm thấy ánh mắt nó cao, tôi thì lại thấy, đi vào trong lòng tên này thật sự không phải chuyện đơn giản. Tôi cũng từng yêu đương mấy lần, rồi lại chia tay, thất tình khóc lóc om sòm cái gì cũng có nó ở bên. Mà nó thì chẳng có gì cả. Đến năm ba, tôi bắt gặp một chuyện khó lường”

Cố ý dừng lại, lại vùi đầu ăn mấy miếng cơm chiên, Tiêu Quân Mạc cũng không giục. Tần Duệ thấy dáng vẻ nhàn hạ của đối phương, không có vẻ gì bị gợi lên sự thèm ăn, có phần mất hứng, liền đặt thìa xuống, nói tiếp.

“Trong lớp có bạn nữ bị đau dạ dày phải đưa đi viện, gọi cho phụ đạo viên (6) không được, đã chín giờ tối, tôi muốn thử vận may, có thể phụ đạo viên hôm nay có việc vẫn còn ở văn phòng, thế là đi tới đó. Kết quả vừa mới đẩy cửa ra thì thấy hai người đàn ông ôm ấp gặm cắn, tôi con mẹ nó bị dọa cho choáng váng, gần tám năm trước, nào có cởi mở được như giờ, hãy còn lưu hành văn hóa hủ lậu. Tôi giống như xem phim ma vậy, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhìn kỹ, không phải là phụ đạo viên của bọn tôi đó sao? Lại nhìn, người bị lão nhào lên gặm không phải Thiện Tuân ư?”

Vẻ mặt Tiêu Quân Mạc có chút thay đổi.

Tần Duệ ngừng một lát, thấy ánh mắt anh nhìn mình có vẻ dữ tợn, mới nói tiếp: “Bọn họ cũng phát hiện, phụ đạo viên đó đúng là ——mới có mấy giây mà mặt đã trắng như quỷ rồi. Gần như là nhảy ra né. Thiện Tuân thì bình tĩnh hơn lão nhiều lắm, còn chảo hỏi tôi một tiếng. Đầu tiên tôi nói chuyện bạn học bị đau dạ dày với phụ đạo viên, lão hỏi bệnh viện nào, trước khi đi còn dặn tôi, chuyện hôm nay coi như không nhìn thấy, nếu nói ra, không chỉ lão xong, mà Thiện Tuân cũng xong” Cậu ta nhấp ngụm trà, ngón tay bắt đầu nghịch cái thìa, “Sao mà tôi nói ra được? Cho dù một người trong đó không phải là Thiện Tuân, nói ra cũng sẽ hủy hoại hai người kia, tôi còn chưa thiếu đạo đức đến thế. Ngày đó trên đường trở về ký túc xá cùng Thiện Tuân, nó mới nói với tôi nó là đồng tính. Tôi tạm thời còn chưa thể kết hợp từ này với nó lại làm một, cũng chẳng nói được nhiều. Sau đấy nó xa lánh tôi, tôi phải mất bao nhiêu công sức xoay chuyển, nói toạc môi để nó tin, tôi không có tí thành kiến gì với nó cả, với quần thể này cũng không”

“Quan hệ nhìn chung cũng coi như khôi phục lại như trước, tôi cũng không dám nhắc tới, chỉ là có một lần lại gặp được phụ đạo viên mặt chữ điền kia, không nhịn được hỏi Thiện Tuân, người này cũng sắp ba mươi, già khú rồi, mày coi trọng lão chỗ nào? Nó cười nhạo tôi một lúc, bảo tôi trông mặt mà bắt hình dong, sau mới nói phụ đạo viên đó theo đuổi nó, nó cũng không có ý đấy với người này, loại người như bọn họ đều muốn giấu mặt kia đi, có thể tìm được partner đáng tin để giải tỏa không phải dễ. Dáng người phụ đạo viên này không tệ, đối xử với nó rất tốt, cũng không kẹt đầu đi kể chuyện này ra ngoài. Tôi cũng hiểu, đàn ông mà…Tôi cũng thay vô số cô đấy thôi”

“Bọn họ ở cùng nhau rất lâu, gần nửa năm. Tôi còn tưởng bọn họ sẽ tiếp tục, hỏi Thiện Tuân, nó nói nó thật sự không có tình cảm gì với người này, nhưng nếu lão ta muốn duy trì thì nó đồng ý”

“Hình như là gần cuối học kỳ năm ba thì phải, vừa mới trở lại trường, trường học tìm phụ đạo viên nói chuyện. Nghe nói có người thấy họ thuê phòng, truyền ra, vốn chuyện này chỉ cần ém nhẹm trước, tính toán lại, biết đâu có thể cho qua, dù sao cũng đâu có chứng cớ gì. Kết quả là lão ngu kia khai ra, nói lão vốn không có ý về phương diện này, Thiện Tuân đi quấy rối lão mấy tháng, lão cũng là bị ma xui quỷ khiến, tối hôm đó mới đi khách sạn với nó”

Không còn kiêu căng cùng trào phòng trước đó, đôi mắt Tiêu Quân Mạc u ám, tựa như bị rút đi ánh sáng, không nhìn thấy gì cả.

Sau đấy Tần Duệ nói rất nhiều, anh chỉ nghe lọt mấy câu như vầy.

“Vốn phải bị phạt nặng, nói không chừng sẽ bị đuổi học, thế nhưng trong nhà Thiện Tuân có chút bản lĩnh, chủ nhiệm lớp tôi cũng giúp rất nhiều, cuối cùng ký lỗi, giảm thành thông báo kỷ luật”

“Sau đó bọn tôi còn giúp giáo viên chủ nhiệm ẩu đả một trận, hai đánh mười, nằm viện nửa tháng, trâu bò đúng không?”

“Rồi nó chẳng bạn bè gì, sau khi tốt nghiệp cũng chả đi họp lớp”

Chú thích:

(1) Thiên lôi câu động địa hỏa “ 天雷勾动地火 ”: sét trời hấp dẫn lửa đất,  ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân

(2) Nguyên văn Bạch nguyệt quang “ 白月光 ” và chu sa chí “ 朱砂痣 ”: Có một so sánh khá nổi tiếng thường hay được nhắc đến trong truyện ngôn tình, nội dung đại khái là: Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.

(3) Uy vũ “ 威武 ”: Trong công đường xử án, khi phạm nhân được dẫn vào thì lính gác đứng hai bên đập vũ khí xuống và hô Uy vũ để tạo ra sự oai nghiêm chốn công đường. Ngày xưa xem phim Bao Thanh Thiên toàn nghe thành “Uê u” đấy =)))

(4) Nguyên văn Bôn hiện “ 奔现 ”: chỉ hai người quen nhau trên mạng phát triển ra hiện thực

(5)Tiểu thư: dùng để gọi những cô gái trẻ, sau cũng để chỉ gái bán hoa, phục vụ trong các hộp đêm

(6) Phụ đạo viên “ 辅导员 ”: là giáo viên làm công tác trên các phương diện giáo dục tư tưởng chính trị, quản lý học sinh hàng ngày, hướng dẫn vào nghề, sức khỏe tâm lý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện