Ngày Em Đến
Chương 79
Nghe thấy cô nói ly hôn, nét mặt Vệ Cẩm Huyên sa sầm xuống, muốn răn dạy mắng cô mấy câu nhưng thấy cô thút thít khóc thảm thiết, hai con mắt sưng vù lên, lại có chút bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cô, cười khổ nói: “Sau này anh sẽ không nói vậy nữa, ngoan, là anh không đúng, đừng giận được không, hửm?”
Thực ra, Trương Tư Ninh trong lúc quá khí thế nên mới lỡ miệng nói ra mấy lời đó, nói xong liền cảm thấy hối hận. Bọn họ vừa mới kết hôn, cô không nên nói cái gì mà ly hôn, mấy hôm trước còn nói không xa rời, không vứt bỏ, hôm nay đã nói vậy, cũng thật quá đáng. Hiện tại anh lại xuống nước trước, Vệ phu nhân càng chột dạ hơn.
Căn cứ theo nguyên tắc, làm sai sẽ thành khẩn nhận lỗi, Trương Tư Ninh tủi thân ôm cổ anh, thì thầm xin lỗi: “Herman, anh đừng giận, chỉ vì em rất sợ, em không thích nghe anh rủa mình như vậy. Thật ra cho dù anh có nói vậy nữa, thì em cũng không bao giờ rời xa anh đâu, thật đó.”
Cô nhẹ nhàng dè dặt nhìn anh, không bỏ qua bất kỳ nét biến hóa nào trên khuôn mặt anh. Cô sợ anh thất vọng không vui, lo lắng anh sẽ nghi ngờ những lời cô từng hứa.
Bé con này, thật thuần khiết….biết mình phạm lỗi liền luống cuống làm ra bộ dạng lấy lòng, thật đáng yêu khiến anh buồn cười. Đương nhiên Vệ tiên sinh cũng không quá đáng mà đi so đo tính toán với cô. Chuyện tranh cãi hôm nay, thật chẳng hiểu ra sao cả, nhưng vợ chồng ở chung chính là như vậy, rất nhiều chuyện va chạm, Tư Ninh chỉ vì quá quan tâm anh, cũng như hôm nay anh vì cô trải sẵn đường, đều xuất phát từ ý tốt suy nghĩ cho đối phương, nếu anh còn làm lớn chuyện thì thật vô nghĩa không phải sao?
Vệ Cẩm Huyên tự thấy mình vẫn khá lý trí, dù sao lúc nãy anh đã xuống nước trước rồi, bắt bẻ thêm nữa thật không phong độ. Tình huống thế này, vốn dĩ đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ. Huống chi đây là người phụ nữ anh yêu.
“Vậy thì chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta không ai được nhắc tới nữa?”
Cô gật đầu, nhưng trong nháy mắt lại bĩu môi nhấn mạnh: “Sau này anh cũng tuyệt đối không được nói mấy chuyện đó nữa, lúc nào cũng không được.” Người Trung Quốc thường nói, chuyện tốt thì không linh nghiệm nhưng chuyện xấu thì ngược lại, mặc dù là mê tín, nhưng loại chuyện thế này, thà tin có còn hơn không tin.
Vệ Cẩm Huyên nghe vậy mỉm cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, bé con ngốc này.
......
Ngày mười tháng bảy là ngày giỗ của Julie, mẹ Vệ Cẩm Huyên. Đúng lúc hôm sau là chủ nhật, thím Tào đã được dặn dò trước đó, chuẩn bị sẵn bảy tám món đồ cúng, Trương Tư Ninh lái xe đến nghĩa trang cùng Vệ Cẩm Huyên. Cô mua thêm giấy tiền vàng bạc, nhang đèn…ở trên đường, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy xấp giấy tiền vàng ở sau xe còn có cả đĩnh vàng, thật dở khóc dở cười: “Anh nghĩ cho dù bà có nhận được mấy thứ này, cũng không biết cách dùng.”
Trương Tư Ninh trừng mắt: “Những thứ này đốt đi, qua đến bên kia đều thành tiền vàng, tiền vàng thông dụng trên toàn thế giới, biết chưa?”
Câu trả lời của Vệ Cẩm Huyên chính là gõ lên đầu cô một cái.
Buổi sáng, hai người đi khá sớm, chưa tới bảy giờ đã ra khỏi cửa, lúc đến nghĩa trang vẫn chưa tới chín giờ, nhưng mặt trời đã rất chói chang.
Trương Tư Ninh đeo một cái kính râm màu tím, cho Vệ tiên sinh nhà mình đeo một cái tương tự, nói là kính tình nhân mua trên mạng. Giữa hè đi ra ngoài mà không đeo kính, nói ra thì…sẽ không thể nào mở mắt ra được, huống chi ở nơi mồ mả này, một gốc cây che bóng râm cũng không có.
Trương Tư Ninh sắp xếp đồ cúng ra, cắm nhang vào, cúi lạy ba cái rồi bắt đầu đốt giấy tiền vàng. Vệ Cẩm Huyên đặt bó hoa bách hợp trước mộ, hướng về phía mộ bia nói xin chào bằng tiếng Pháp, sau đó anh nói tiếp những gì thì cô không hiểu, trước đó cô chỉ mới học được cách chào hỏi bằng tiếng Pháp, vừa rồi lúc cúi lạy cô đã sử dụng hết rồi.
Vệ Cẩm Huyên nói một lúc rồi ngừng lại quay sang nói với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, gọi mẹ đi.” Trương Tư Ninh ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘Mẹ’, Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, nói tiếp mấy câu, rồi cúi người xuống giúp cô đốt giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh xua tay không cho anh đụng vào: “Em tự làm được rồi, anh đừng đụng vào.”
Đợi đốt xong hết giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh bị hơi nóng hong đỏ bừng cả khuôn mặt, hệt như con tôm bị nướng trên lửa, khắp mặt và đầu cổ dính đầy mồ hôi. Vệ tiên sinh nhìn thấy rất đau lòng, muốn nhanh chóng trở lại xe, cô lại lấy từ trong túi ra một cái khăn lông nói: “Đợi em lau xong bia mộ rồi hãy đi.” Động tác của cô rất nhanh nhẹn, hai phút sau đã làm xong. Sau đó chạy đến mộ mẹ ruột lau chùi bia mộ, rồi mới hài lòng rời đi.
Xe đậu ở nơi râm mát, vừa ngồi vào trong, Trương Tư Ninh vội vàng khởi động xe lên, mở điều hòa ở mức thấp nhất, cầm chai nước Vệ Cẩm Huyên đưa tới uống một mạch hơn nửa chai, lúc này mới thở phì phò kêu lên: “Hôm nay nóng quá trời đất luôn!”
Anh muốn nói, em cũng biết nóng, sao lại tùy hứng như vậy! Nhưng lời này anh không thể nói ra, cô chu toàn mọi thứ như thế còn không phải vì anh sao. Rốt cuộc, anh chỉ có thể nói: “Em không sao chứ?” Anh lo cô bị cảm nắng.
Trương Tư Ninh nghe xong vỗ ngực một cái: “Sức khỏe em tốt lắm, anh yên tâm đi!”
Chỉ có điều cô mạnh miệng quá sớm, đến khi về tới nhà thì không xong chút nào, bị tiêu chảy, dạ dày như đảo lộn, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, khiến Vệ Cẩm Huyên sợ đến mức tâm trí hỗn loạn, nhất thời không biết phải làm sao.
Vẫn là thím Tào phản ứng mau lẹ, vội vàng chạy ra tiệm thuốc tây dưới nhà mua chai thuốc đông y trị cảm nắng về cho cô uống, cô bị cảm nắng không quá nghiêm trọng nên uống vào lập tức có tác dụng.
Dường như lúc này Vệ Cẩm Huyên mới sống lại, thở ra một hơi dài, cả người mềm nhũn ngồi xuống giường, quần áo trước đó vừa thay ra đều ướt sũng. Phải biết rằng trong nhà mở điều hòa, nhiệt độ ổn định chỉ có hai mươi độ, thể chất của anh cũng không ra nhiều mồ hôi, lúc này đổ mồ hôi nhiều như vậy, có thể thấy trước đó anh đã căng thẳng đến mức nào.
Trương Tư Ninh đã ngủ thiếp đi, Vệ Cẩm Huyên ngồi yên bên cạnh ngắm nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô, tay kia thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt cô, cứ một lúc lại sờ lên trán, anh sợ cô sẽ phát sốt.
“Vệ tiên sinh, phu nhân không có việc gì nữa rồi, tôi xuống lầu nấu ít nước ô mai, đợi phu nhân tỉnh dậy là có thể uống ngay.” Thím Tào ở một bên khẽ nói.
Vệ Cẩm Huyên chỉ uhm một tiếng xem như trả lời. Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt của vợ mình. Anh có chút tự trách, lẽ ra không nên để cô tùy hứng, trời nóng như vậy còn thắp hương, đốt giấy tiền vàng, còn không cho anh tới gần, chỉ tự mình ngồi ở đó nóng như thiêu như đốt, bây giờ nghĩ lại, trong lòng anh rất khó chịu.
Trương Tư Ninh bệnh trận này, mãi đến ba ngày sau mới khá hơn. Suốt thời gian này, Vệ tiên sinh nhà cô chăm sóc rất kỹ lưỡng, không cho ra khỏi cửa, không được tùy tiện xuống giường, không ăn thức ăn có dầu mỡ….di động qua chín giờ tối phải tắt máy, mười giờ phải đi ngủ. Bản thân anh cũng không ra khỏi cửa, làm việc ngay tại nhà, một ngày Tần Chu phải chạy tới chạy lui ít nhất năm sáu lần, Trương Tư Ninh cảm thấy thật có lỗi với anh ta.
Đợi đến khi cô khỏi bệnh hoàn toàn, Vệ tiên sinh cũng chính thức nộp đơn từ chức lên tổng công ty bên Pháp.
Lần này đúng là sóng dậy trùng khơi, Trương Tư Ninh không phải người trong vòng xoáy thương trường, nên không cảm nhận rõ rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa thế nào, cô chỉ biết, gần đây điện thoại liên tục gọi tới Vệ tiên sinh, hầu như những lúc hai người ở chung nói chuyện chưa được một hai câu thì đã bị điện thoại cắt ngang, có khi rạng sáng hai ba giờ còn có điện thoại gọi tới, thật là….
Nhưng Vệ Cẩm Huyên cũng bắt đầu thực sự nhàn rỗi, anh nộp đơn từ chức, đợi tổng công ty bên Pháp điều đặc phái viên sang, thanh tra hết các khoản mục, bàn giao công việc rõ ràng, anh và Bác Lãng sẽ không còn quan hệ gì.
Dứt khoát, gọn gàng đáng kinh ngạc.
Hôm nay, Vệ Cẩm Huyên đến trại điều dưỡng thăm Vệ Trân Trân, sau đó đi thẳng đến nhà hàng, cùng ăn cơm trưa với Trương Tư Ninh ở phòng làm việc của cô, rồi kể lại tình hình của em gái: “Hiện tại, trạng thái tinh thần của Trân Trân ổn định hơn trước rất nhiều, chứng rối loạn cưỡng chế cũng đã khá hơn, em cũng biết, nếu trước đây xung quanh nó không có màu tím, nó sẽ rất bạo lực, nhưng gần đây trong phòng bệnh đặc biệt, ngoại trừ drap trải giường và mền có màu tím ra thì những thứ khác đều màu trắng, lúc anh đi thăm, nó không đòi hỏi mấy thứ màu tím gì đó nữa, cũng không yêu cầu đưa khỏi phòng bệnh đặc biệt. Ngay cả thời gian đi thăm bệnh, nó cũng không còn quy định đặc biệt nữa.”
Trương Tư Ninh à một tiếng: “Đây là chuyện tốt, vậy bác sĩ nói sao ạ?”
“Theo ý bác sĩ Hoàng, tốt nhất vẫn nên tiếp tục để nó ở lại phòng bệnh đặc biệt quan sát thêm một thời gian nữa.”
Trương Tư Ninh cũng cảm thấy như vậy mới an toàn, cô đồng ý nói: “Vậy thì nghe theo lời bác sĩ, họ mới chuyên khoa.” Tính cách Vệ Trân Trân khủng bố như vậy, nói thật, cô hy vọng cô nàng có thể ở trong phòng bệnh đặc biệt thêm mấy ngày, đừng có nhanh ra ngoài như vậy gieo tai họa cho người khác. Tính tình cô nàng này thật làm cho người ta sợ hãi, giống hệt quả bom hẹn giờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, khiến người ta không sao yên tâm được.
Thật ra Vệ Cẩm Huyên cũng biết Trương Tư Ninh không thích em gái mình, chuyện này anh hoàn toàn có thể hiểu được, Trân Trân quả thật dư tiền vốn khiến người ta sợ hãi. Cho nên anh cũng không trách móc gì, yêu cầu cô phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Trân Trân, là chuyện không thực tế. Yêu ai yêu cả đường đi gì đó, đối với người bình thường đã khó, huống chi là tình trạng của Trân Trân như vậy.
Hai ngày sau, đặc phái viên của tổng công ty bên Pháp đến, Vệ Cẩm Huyên lại bắt đầu bận rộn, lúc này Trương Tư Ninh mới thật sự tâm thần không yên, lo lắng gần chết, cũng không có tâm trạng đi đến nhà hàng, cả ngày chỉ bám đuôi theo Vệ tiên sinh nhà mình đến công ty, anh làm việc, cô ngốc người trong phòng nghỉ đợi anh, rất sợ những chuyện Vệ Cẩm Huyên làm sẽ bị người ta phát hiện, lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều thầm niệm Phật cầu xin phù hộ, người ta nói ‘ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật’, có lẽ chính là nói cô hiện giờ.
May mắn thay tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi, những người được bên Pháp điều sang làm kiểm toán chuyển giao công việc trong vòng một tuần, không phát hiện có gì bất ổn.
Hai ngày sau, cuối cùng Vệ Cẩm Huyên cũng đã nhận được công văn chính thức của bên Pháp, chấp nhận đơn xin từ chức của anh, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì của Bác Lãng cũng không còn liên quan tới anh nữa.
Rốt cuộc Trương Tư Ninh cũng đã được ngủ một đêm ngon giấc, không bị ác mộng làm cho bừng tỉnh nữa. Mặc dù Vệ Cẩm Huyên luôn tin tưởng chắc chắn trăm phần trăm, nhưng kỳ thực trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, bây giờ tất cả bụi bặm đều đã rơi xuống đất, xem như anh khổ tận cam lai, cả người đều được thả lỏng, vì thế hai vợ chồng này ngủ thẳng một giấc đến tận giữa trưa hôm sau mới thức dậy.
Sau khi rời khỏi giường cũng không có ý định ra khỏi cửa, gần đây thật sự quá mệt mỏi. Cô thì chỉ mệt trong lòng nhưng Vệ tiên sinh thì cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Lúc ăn cơm trưa, Trương Tư Ninh hỏi anh dự tính sau này thế này, có phải muốn trực tiếp bắt đầu chấn chỉnh lại luôn không.
Vệ Cẩm Huyên đầy mưu tính, trong lòng đã sớm lên kế hoạch trước đó, anh nói: “Hiện tại không vội, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó anh đưa em về Phúc Kiến một chuyến, chào hỏi người nhà em.”
Thực ra, Trương Tư Ninh trong lúc quá khí thế nên mới lỡ miệng nói ra mấy lời đó, nói xong liền cảm thấy hối hận. Bọn họ vừa mới kết hôn, cô không nên nói cái gì mà ly hôn, mấy hôm trước còn nói không xa rời, không vứt bỏ, hôm nay đã nói vậy, cũng thật quá đáng. Hiện tại anh lại xuống nước trước, Vệ phu nhân càng chột dạ hơn.
Căn cứ theo nguyên tắc, làm sai sẽ thành khẩn nhận lỗi, Trương Tư Ninh tủi thân ôm cổ anh, thì thầm xin lỗi: “Herman, anh đừng giận, chỉ vì em rất sợ, em không thích nghe anh rủa mình như vậy. Thật ra cho dù anh có nói vậy nữa, thì em cũng không bao giờ rời xa anh đâu, thật đó.”
Cô nhẹ nhàng dè dặt nhìn anh, không bỏ qua bất kỳ nét biến hóa nào trên khuôn mặt anh. Cô sợ anh thất vọng không vui, lo lắng anh sẽ nghi ngờ những lời cô từng hứa.
Bé con này, thật thuần khiết….biết mình phạm lỗi liền luống cuống làm ra bộ dạng lấy lòng, thật đáng yêu khiến anh buồn cười. Đương nhiên Vệ tiên sinh cũng không quá đáng mà đi so đo tính toán với cô. Chuyện tranh cãi hôm nay, thật chẳng hiểu ra sao cả, nhưng vợ chồng ở chung chính là như vậy, rất nhiều chuyện va chạm, Tư Ninh chỉ vì quá quan tâm anh, cũng như hôm nay anh vì cô trải sẵn đường, đều xuất phát từ ý tốt suy nghĩ cho đối phương, nếu anh còn làm lớn chuyện thì thật vô nghĩa không phải sao?
Vệ Cẩm Huyên tự thấy mình vẫn khá lý trí, dù sao lúc nãy anh đã xuống nước trước rồi, bắt bẻ thêm nữa thật không phong độ. Tình huống thế này, vốn dĩ đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ. Huống chi đây là người phụ nữ anh yêu.
“Vậy thì chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta không ai được nhắc tới nữa?”
Cô gật đầu, nhưng trong nháy mắt lại bĩu môi nhấn mạnh: “Sau này anh cũng tuyệt đối không được nói mấy chuyện đó nữa, lúc nào cũng không được.” Người Trung Quốc thường nói, chuyện tốt thì không linh nghiệm nhưng chuyện xấu thì ngược lại, mặc dù là mê tín, nhưng loại chuyện thế này, thà tin có còn hơn không tin.
Vệ Cẩm Huyên nghe vậy mỉm cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, bé con ngốc này.
......
Ngày mười tháng bảy là ngày giỗ của Julie, mẹ Vệ Cẩm Huyên. Đúng lúc hôm sau là chủ nhật, thím Tào đã được dặn dò trước đó, chuẩn bị sẵn bảy tám món đồ cúng, Trương Tư Ninh lái xe đến nghĩa trang cùng Vệ Cẩm Huyên. Cô mua thêm giấy tiền vàng bạc, nhang đèn…ở trên đường, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy xấp giấy tiền vàng ở sau xe còn có cả đĩnh vàng, thật dở khóc dở cười: “Anh nghĩ cho dù bà có nhận được mấy thứ này, cũng không biết cách dùng.”
Trương Tư Ninh trừng mắt: “Những thứ này đốt đi, qua đến bên kia đều thành tiền vàng, tiền vàng thông dụng trên toàn thế giới, biết chưa?”
Câu trả lời của Vệ Cẩm Huyên chính là gõ lên đầu cô một cái.
Buổi sáng, hai người đi khá sớm, chưa tới bảy giờ đã ra khỏi cửa, lúc đến nghĩa trang vẫn chưa tới chín giờ, nhưng mặt trời đã rất chói chang.
Trương Tư Ninh đeo một cái kính râm màu tím, cho Vệ tiên sinh nhà mình đeo một cái tương tự, nói là kính tình nhân mua trên mạng. Giữa hè đi ra ngoài mà không đeo kính, nói ra thì…sẽ không thể nào mở mắt ra được, huống chi ở nơi mồ mả này, một gốc cây che bóng râm cũng không có.
Trương Tư Ninh sắp xếp đồ cúng ra, cắm nhang vào, cúi lạy ba cái rồi bắt đầu đốt giấy tiền vàng. Vệ Cẩm Huyên đặt bó hoa bách hợp trước mộ, hướng về phía mộ bia nói xin chào bằng tiếng Pháp, sau đó anh nói tiếp những gì thì cô không hiểu, trước đó cô chỉ mới học được cách chào hỏi bằng tiếng Pháp, vừa rồi lúc cúi lạy cô đã sử dụng hết rồi.
Vệ Cẩm Huyên nói một lúc rồi ngừng lại quay sang nói với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, gọi mẹ đi.” Trương Tư Ninh ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘Mẹ’, Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, nói tiếp mấy câu, rồi cúi người xuống giúp cô đốt giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh xua tay không cho anh đụng vào: “Em tự làm được rồi, anh đừng đụng vào.”
Đợi đốt xong hết giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh bị hơi nóng hong đỏ bừng cả khuôn mặt, hệt như con tôm bị nướng trên lửa, khắp mặt và đầu cổ dính đầy mồ hôi. Vệ tiên sinh nhìn thấy rất đau lòng, muốn nhanh chóng trở lại xe, cô lại lấy từ trong túi ra một cái khăn lông nói: “Đợi em lau xong bia mộ rồi hãy đi.” Động tác của cô rất nhanh nhẹn, hai phút sau đã làm xong. Sau đó chạy đến mộ mẹ ruột lau chùi bia mộ, rồi mới hài lòng rời đi.
Xe đậu ở nơi râm mát, vừa ngồi vào trong, Trương Tư Ninh vội vàng khởi động xe lên, mở điều hòa ở mức thấp nhất, cầm chai nước Vệ Cẩm Huyên đưa tới uống một mạch hơn nửa chai, lúc này mới thở phì phò kêu lên: “Hôm nay nóng quá trời đất luôn!”
Anh muốn nói, em cũng biết nóng, sao lại tùy hứng như vậy! Nhưng lời này anh không thể nói ra, cô chu toàn mọi thứ như thế còn không phải vì anh sao. Rốt cuộc, anh chỉ có thể nói: “Em không sao chứ?” Anh lo cô bị cảm nắng.
Trương Tư Ninh nghe xong vỗ ngực một cái: “Sức khỏe em tốt lắm, anh yên tâm đi!”
Chỉ có điều cô mạnh miệng quá sớm, đến khi về tới nhà thì không xong chút nào, bị tiêu chảy, dạ dày như đảo lộn, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, khiến Vệ Cẩm Huyên sợ đến mức tâm trí hỗn loạn, nhất thời không biết phải làm sao.
Vẫn là thím Tào phản ứng mau lẹ, vội vàng chạy ra tiệm thuốc tây dưới nhà mua chai thuốc đông y trị cảm nắng về cho cô uống, cô bị cảm nắng không quá nghiêm trọng nên uống vào lập tức có tác dụng.
Dường như lúc này Vệ Cẩm Huyên mới sống lại, thở ra một hơi dài, cả người mềm nhũn ngồi xuống giường, quần áo trước đó vừa thay ra đều ướt sũng. Phải biết rằng trong nhà mở điều hòa, nhiệt độ ổn định chỉ có hai mươi độ, thể chất của anh cũng không ra nhiều mồ hôi, lúc này đổ mồ hôi nhiều như vậy, có thể thấy trước đó anh đã căng thẳng đến mức nào.
Trương Tư Ninh đã ngủ thiếp đi, Vệ Cẩm Huyên ngồi yên bên cạnh ngắm nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô, tay kia thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt cô, cứ một lúc lại sờ lên trán, anh sợ cô sẽ phát sốt.
“Vệ tiên sinh, phu nhân không có việc gì nữa rồi, tôi xuống lầu nấu ít nước ô mai, đợi phu nhân tỉnh dậy là có thể uống ngay.” Thím Tào ở một bên khẽ nói.
Vệ Cẩm Huyên chỉ uhm một tiếng xem như trả lời. Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt của vợ mình. Anh có chút tự trách, lẽ ra không nên để cô tùy hứng, trời nóng như vậy còn thắp hương, đốt giấy tiền vàng, còn không cho anh tới gần, chỉ tự mình ngồi ở đó nóng như thiêu như đốt, bây giờ nghĩ lại, trong lòng anh rất khó chịu.
Trương Tư Ninh bệnh trận này, mãi đến ba ngày sau mới khá hơn. Suốt thời gian này, Vệ tiên sinh nhà cô chăm sóc rất kỹ lưỡng, không cho ra khỏi cửa, không được tùy tiện xuống giường, không ăn thức ăn có dầu mỡ….di động qua chín giờ tối phải tắt máy, mười giờ phải đi ngủ. Bản thân anh cũng không ra khỏi cửa, làm việc ngay tại nhà, một ngày Tần Chu phải chạy tới chạy lui ít nhất năm sáu lần, Trương Tư Ninh cảm thấy thật có lỗi với anh ta.
Đợi đến khi cô khỏi bệnh hoàn toàn, Vệ tiên sinh cũng chính thức nộp đơn từ chức lên tổng công ty bên Pháp.
Lần này đúng là sóng dậy trùng khơi, Trương Tư Ninh không phải người trong vòng xoáy thương trường, nên không cảm nhận rõ rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa thế nào, cô chỉ biết, gần đây điện thoại liên tục gọi tới Vệ tiên sinh, hầu như những lúc hai người ở chung nói chuyện chưa được một hai câu thì đã bị điện thoại cắt ngang, có khi rạng sáng hai ba giờ còn có điện thoại gọi tới, thật là….
Nhưng Vệ Cẩm Huyên cũng bắt đầu thực sự nhàn rỗi, anh nộp đơn từ chức, đợi tổng công ty bên Pháp điều đặc phái viên sang, thanh tra hết các khoản mục, bàn giao công việc rõ ràng, anh và Bác Lãng sẽ không còn quan hệ gì.
Dứt khoát, gọn gàng đáng kinh ngạc.
Hôm nay, Vệ Cẩm Huyên đến trại điều dưỡng thăm Vệ Trân Trân, sau đó đi thẳng đến nhà hàng, cùng ăn cơm trưa với Trương Tư Ninh ở phòng làm việc của cô, rồi kể lại tình hình của em gái: “Hiện tại, trạng thái tinh thần của Trân Trân ổn định hơn trước rất nhiều, chứng rối loạn cưỡng chế cũng đã khá hơn, em cũng biết, nếu trước đây xung quanh nó không có màu tím, nó sẽ rất bạo lực, nhưng gần đây trong phòng bệnh đặc biệt, ngoại trừ drap trải giường và mền có màu tím ra thì những thứ khác đều màu trắng, lúc anh đi thăm, nó không đòi hỏi mấy thứ màu tím gì đó nữa, cũng không yêu cầu đưa khỏi phòng bệnh đặc biệt. Ngay cả thời gian đi thăm bệnh, nó cũng không còn quy định đặc biệt nữa.”
Trương Tư Ninh à một tiếng: “Đây là chuyện tốt, vậy bác sĩ nói sao ạ?”
“Theo ý bác sĩ Hoàng, tốt nhất vẫn nên tiếp tục để nó ở lại phòng bệnh đặc biệt quan sát thêm một thời gian nữa.”
Trương Tư Ninh cũng cảm thấy như vậy mới an toàn, cô đồng ý nói: “Vậy thì nghe theo lời bác sĩ, họ mới chuyên khoa.” Tính cách Vệ Trân Trân khủng bố như vậy, nói thật, cô hy vọng cô nàng có thể ở trong phòng bệnh đặc biệt thêm mấy ngày, đừng có nhanh ra ngoài như vậy gieo tai họa cho người khác. Tính tình cô nàng này thật làm cho người ta sợ hãi, giống hệt quả bom hẹn giờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, khiến người ta không sao yên tâm được.
Thật ra Vệ Cẩm Huyên cũng biết Trương Tư Ninh không thích em gái mình, chuyện này anh hoàn toàn có thể hiểu được, Trân Trân quả thật dư tiền vốn khiến người ta sợ hãi. Cho nên anh cũng không trách móc gì, yêu cầu cô phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Trân Trân, là chuyện không thực tế. Yêu ai yêu cả đường đi gì đó, đối với người bình thường đã khó, huống chi là tình trạng của Trân Trân như vậy.
Hai ngày sau, đặc phái viên của tổng công ty bên Pháp đến, Vệ Cẩm Huyên lại bắt đầu bận rộn, lúc này Trương Tư Ninh mới thật sự tâm thần không yên, lo lắng gần chết, cũng không có tâm trạng đi đến nhà hàng, cả ngày chỉ bám đuôi theo Vệ tiên sinh nhà mình đến công ty, anh làm việc, cô ngốc người trong phòng nghỉ đợi anh, rất sợ những chuyện Vệ Cẩm Huyên làm sẽ bị người ta phát hiện, lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều thầm niệm Phật cầu xin phù hộ, người ta nói ‘ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật’, có lẽ chính là nói cô hiện giờ.
May mắn thay tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi, những người được bên Pháp điều sang làm kiểm toán chuyển giao công việc trong vòng một tuần, không phát hiện có gì bất ổn.
Hai ngày sau, cuối cùng Vệ Cẩm Huyên cũng đã nhận được công văn chính thức của bên Pháp, chấp nhận đơn xin từ chức của anh, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì của Bác Lãng cũng không còn liên quan tới anh nữa.
Rốt cuộc Trương Tư Ninh cũng đã được ngủ một đêm ngon giấc, không bị ác mộng làm cho bừng tỉnh nữa. Mặc dù Vệ Cẩm Huyên luôn tin tưởng chắc chắn trăm phần trăm, nhưng kỳ thực trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, bây giờ tất cả bụi bặm đều đã rơi xuống đất, xem như anh khổ tận cam lai, cả người đều được thả lỏng, vì thế hai vợ chồng này ngủ thẳng một giấc đến tận giữa trưa hôm sau mới thức dậy.
Sau khi rời khỏi giường cũng không có ý định ra khỏi cửa, gần đây thật sự quá mệt mỏi. Cô thì chỉ mệt trong lòng nhưng Vệ tiên sinh thì cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Lúc ăn cơm trưa, Trương Tư Ninh hỏi anh dự tính sau này thế này, có phải muốn trực tiếp bắt đầu chấn chỉnh lại luôn không.
Vệ Cẩm Huyên đầy mưu tính, trong lòng đã sớm lên kế hoạch trước đó, anh nói: “Hiện tại không vội, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó anh đưa em về Phúc Kiến một chuyến, chào hỏi người nhà em.”
Bình luận truyện