Ngày Gió Nhẹ

Chương 22



Xuân đến, từng cơn gió thổi nhẹ đem chút ấm áp tràn ngập trong không khí. Muôn hoa đua nở và cánh đồng hoa vàng chưa bao giờ ngừng lay động trong gió. Mọi thứ như khoác lên mình màu áo đầy màu sắc hòa cùng tiếng sóng biển, tiếng hải âu và muôn vàn âm thanh rộn rang chào đón một năm mới đầy bình an và hạnh phúc. Bạch Phong giúp Lam Vân xây lại nhà cửa trước khi tết âm lịch đến. Lúc đầu, bà Cao và Lam Vân không nhận sự giúp đỡ của anh nhưng Bạch Phong cũng đã thuyết phục được họ.

Căn nhà cũ trước kia của mẹ con Bạch Phong rất ấm áp nhưng qua mấy chục năm đã xuống cấp nên việc xây lại là hết sức cần thiết. Ngôi nhà mới với không gian rộng rãi hơn, thậm chí là có phần tiện nghi và đầy đủ hơn trước.

Ngôi nhà quay mặt về phía cánh đồng hoa vàng và biển xanh mênh mông. Sân nhà rộng rãi được lát đá và trồng thêm hoa và cây cỏ các loại, tạo nên không gian mát mẻ trong những ngày hè nắng nóng. Vào đến nhà là một phòng khách rộng rãi với đầy đủ thiết bị nghe nhìn. Kế đến là phòng đọc sách, hai phòng ngủ rồi đến nhà ăn thoáng đãng và toilet sinh hoạt chung. Trong mỗi phòng ngủ cũng có nhà vệ sinh riêng.

Sau khi nhà xây xong, bà Cao ngập ngừng nói với Lam Vân.

– Hỏi nó xem có muốn đến sống cùng không? Nhà cũng rộng lại không cần chạy đi chạy về mỗi khi ăn ké ở nhà mình.

Lam Vân nghe mừng phát khóc. Phòng đọc sách mà cậu xây thêm chính là ý muốn dành riêng cho Bạch Phong làm việc, kế bên là phòng ngủ của cậu. Lam Vân dự định xây sẵn để chờ ngày mẹ chấp nhận cho Bạch Phong đến ở cùng. Cậu thật bất ngờ là mẹ đã nói trước khi cậu đề nghị. Nhưng chưa kịp vui mừng bà lại nói thêm.

– Kê thêm một giường nhỏ trong phòng đọc sách của con để làm phòng của nó đi! Dù sao phòng ấy cũng rộng.

Cậu ngớ người nhìn mẹ. Bà ngay lập tức nhìn thẳng vào cậu và hỏi:

– Thế định ngủ cùng nó à? Tôi chưa cho phép! – Nói xong bà liền bỏ đi ra sân nhà ở phía sau. Nơi ấy cũng đã được lát đá sạch sẽ và có hẳn một vườn rau màu cho bà chăm sóc.

Lam Vân gọi ngay cho Bạch Phong để báo tin vui. Nhưng khi nghe đến phải ngủ trong phòng khách giọng anh có vẻ chùng xuống. Cậu nhìn bóng mẹ đã khuất sau vườn rau thì đi thẳng lên phòng khách nói nhỏ.

– Anh đừng lo, tối mẹ ngủ rồi… anh… anh có thể qua phòng em…

– Ha… ha… ha… – Bạch Phong cười sảng khoái ở đầu dây bên kia.

Lam Vân cảm thấy xấu hổ vì đã để anh nghe được ý định của mình. Có lẽ anh đang cười nhạo cậu là đồ háo sắc. Thẹn quá hóa giận cậu liền tắt máy. Ngay sau đó, Bạch Phong liên tục gọi và nhắn tin nhưng cậu nhất định không trả lời.

Không ngoài dự đoán, chiều đó anh lại đến nhà và dỗ dành cậu đủ điều đến khi Lam Vân hết giận mới thôi. Nghe lời bà Cao, Bạch Phong cũng thu dọn đồ đạc của mình qua nhà của bà. Anh không kê thêm giường mà trực tiếp trải nệm để tiết kiệm không gian.

Và mỗi tối tối khi bà Cao đã say ngủ thì Bạch Phong lại len lén vào phòng ngủ của Lam Vân rồi cố gắng quay trở lại phòng của mình trước khi bà Cao thức dậy. Nhưng người già rất tinh ý, bà nhận ra ngay hành tung lén lút của hai chàng thanh niên. Bà cũng giả mù giả điếc mà cho qua để xem bọn họ có thể kéo dài được bao lâu.

Sau một thời gian “chạy tới chạy lui” thì Bạch Phong cũng không còn kiên nhẫn nữa. Cuối cùng, đi đêm cũng có ngày gặp ma. Một lần “hao tổn nguyên khí” cả hai đã ngủ say lúc nào không hay đến khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài thì họ mới phát hoảng mà chạy trốn. Lam Vân thì tức tốc giấu quần áo đêm qua dưới đệm, sửa lại chăn mềm cho gọn, rồi dùng gối che đi mấy vết mờ ám trên drap giường. Còn Bạch Phong thì chỉ kịp mặc mỗi chiếc quần dài rồi bay ngay vào trong toilet khép cửa.

– Sáng nay nó đâu rồi? Vừa qua phòng thấy chăn mềm lạnh tanh. – Bà Cao lên tiếng hỏi Lam Vân khi thấy con trai ra mở cửa cho mình với bộ mặt mệt mỏi và ngáy ngủ.

– Chắc anh ấy dậy sớm tập thể dục. – Cậu nói dối.

– Thế à… Hôm qua mẹ có bỏ quên đồ trong phòng tắm của con, con có thấy không? – Vừa nói bà vừa đi thẳng đến toilet trong phòng cậu.

Lam Vân chưa kịp ngăn cản thì cửa đã bị bà mở ra. Bạch Phong đang ngồi co ro với độc chiếc quần dài trên người. Nửa thân người trên cởi trần đang phô bày vài vết tích xanh tím trên làn da do trận chiến kịch liệt tối qua để lại. Cả hai xanh mặt và chuẩn bị nghe bà Cao mắng chửi nhưng trái lại bà chỉ mỉm cười nhìn anh và nói.

– Tôi còn tưởng anh là siêu nhân chứ… hóa ra cũng chỉ là người bình thường thôi.

Bà xoay bước khỏi nhà vệ sinh và tiến thẳng ra cửa phòng đóng lại. Khi đi ngang qua đứa con trai của mình, bà không hề tiếc rẻ liếc một cái và lầm bầm trong miệng “Đứa con ngu ngốc, dâng cả thịt cho sói ăn.”

Cậu chỉ biết nhe răng cười cười và khi cánh cửa khép lại thì ngay lập tức bay vào tìm Bạch Phong.

– Anh có lạnh không? – Cậu quàng ngay áo ấm cho anh. Mặc dù đã sang xuân nhưng tiết trời vẫn khá lạnh, nhìn thấy anh co ro mà lòng cậu đau nhói.

– Không sao! Nhưng mẹ em nói thế là sao? – Bạch Phong hỏi.

– Anh ngốc à? Mẹ có bỏ quên đồ trong phòng em đâu chẳng qua mẹ biết anh trốn trong này nên mới vào xem. Quả nhiên bắt quả tang tại trận. Mẹ nói như thế là đồng ý cho tụi mình ngủ chung rồi. Từ nay về sau anh không cần lén lút nữa. – Cậu đỏ mặt nói.

Nghe đến đây, Bạch Phong thở phào nhẹ nhõm. Vậy là từ nay về sau, anh không cần phải khổ sở và chịu đựng nữa rồi. Nhiều lần trước vì sợ mình ngủ quên không kịp quay lại phòng nên anh không dám “lao động” quá sức. Bây giờ thế này thì anh sẽ “vận hết nội công”. Anh nhìn con cừu nhỏ thơm ngon và cũng hung dữ mà cười nham hiểm. Rồi đây em sẽ biết tay anh! Anh sẽ trả em gấp mười lần mấy vết cắn này.

~o0o~

Đêm giao thừa, cả nhà quay quần bên măm cơm đón năm mới. Ba người cười nói và chia sẻ kế hoạch tương lai. Bạch Phong thấy sống ở đây rất tốt, anh không có ý định quay lại thành phố. Hiện giờ, anh chỉ muốn bên cạnh Lam Vân và hằng ngày làm tốt công việc ở bệnh viện, thế đã là hạnh phúc.

Hôm nay, cả nhà có dùng một chút ít rượu để tăng bầu không khí. Lam Vân chỉ nhấp cho có vị trái lại bà Cao lại uống hẳn một ly đầy. Mẹ con quả là giống nhau, bà cũng nhanh chóng bị men rượu làm cho say sỉn đến nỗi bà đã kể ra bí mật cả đời của mình…

Hàn Thiên không phải ba ruột của Lam Vân. Năm xưa, ba của cậu thật sự đã chết do tai nạn. Ông ấy tên Trần Vinh. Lúc trẻ, bà Cao và ông Trần gặp nhau và yêu nhau say đắm. Đến khi bà phát hiện mình có thai thì họ quyết định làm đám cưới. Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn thì ông đã ra đi. Một buổi chiều, trên đường đi làm về, ông Trần bị tai nạn và qua đời. Ba ruột của Lam Vân không có thân nhân nên một mình bà Cao lo hậu sự cho ông ấy.

Xã hội này vốn khắc nghiệt, một người phụ nữ trẻ chưa chồng lại có con thì sẽ chịu rất nhiều áp lực. Khi bà sụp đỗ tưởng chừng đã tự kết thúc cuộc đời mình thì bà gặp Hàn Thiên. Chính bà đã giăng bẫy ông Hàn để Lam Vân có cha. Ông Hàn lấy bà và chăm sóc bà rất tốt. Bà Cao cũng dần yêu ông ấy nhưng sau một thời gian chung sống, bà phát hiện Hàn Thiên không thích phụ nữ.

Rồi đến khi Lam Van hai tuổi, ông ấy bỏ đi. Sau đó bà mới biết ông ấy đã nghi ngờ nên bí mật đi giám định ADN. Bà đã đau lòng rất nhiều nhưng vẫn cám ơn Hàn Thiên vì nhờ ông ấy mà bà đã được một danh phận…

Lam Vân và Bạch Phong ngỡ ngàng nhìn bà. Cậu không thể thốt nên lời. Cậu không ngờ vì mình mà mẹ lại phải chịu đựng nhiều như thế. Kể xong, bà cũng vì men say mà ngủ luôn tại bàn. Dìu mẹ vào phòng và để bà nghỉ ngơi, hai người lại ra trước nhà, lặng yên ngắm trăng đêm và tiễn chân năm cũ sắp bước qua. Không ồn ào, không khoa trương, chỉ đơn giản bên nhau nghe nhịp đập của hai con tim và lặng lẽ cảm nhận hơi ấm hạnh phúc. Rất lâu Lam Vân mới lên tiếng.

– Khi thức dậy, mẹ sẽ quên mình đã nói gì. Trước đây em đã nhìn thấy một lần như thế này nhưng lúc đó mẹ chỉ khóc thôi…

– Ừ! Anh xem như bác chưa từng nói gì với hai chúng ta. – Bạch Phong gật đầu.

– Cám ơn anh! Bây giờ thì em thật sự nhẹ lòng.

Cậu dựa người vào anh và Bạch Phong cũng ôm lấy cậu để truyền hơi ấm. Cả hai cứ lặng yên như thế, cảm nhận hạnh phúc đang ở bên cạnh mình. Chỉ đơn giản thế thôi mà cuộc đời này mấy ai đã đạt được.

~o0o~

Sáng hôm sau, bà Cao thức dậy và quên mất đêm qua làm sao mình về được phòng. Đúng thật là bà không nên uống rượu nhưng nghĩ ngày tết, một ít chắc không sao. Bà nhanh chóng nấu vài món truyền thống cúng tổ tiên và hái lộc đầu năm để mong bình an, sức khỏe.

Bọn trẻ đã ra khỏi nhà từ lúc nào, có lẽ chúng đi ngắm biển hoặc đi dạo đâu đó.

~o0o~

Ngày gió nhẹ, Bạch Phong nắm lấy tay Lam Vân bước đi dọc con đường hoa vàng rực rỡ và gió biển cứ không ngừng thổi kem theo tiếng song vỗ bờ như reo ca. Anh nắm nhẹ tay cậu và hỏi.

– Nếu được trở về quá khứ, em vẫn chọn anh?

– Em vẫn sẽ chọn anh! – Lam Vân mỉm cười trả lời.

Hạnh phúc mỗi người mỗi khác nhưng với cả hai đó là anh và đó là em…

-HẾT-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện