Ngày Nảy Ngày Nay Có Hai Chú Muỗi Nọ
Chương 12: Ngày 18 tháng 6
Cậu đang khóc đó sao?
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Đến tận khi sao mai đã mọc, Nãi Quái vẫn còn nhì nhằng: “Dưa Hấu…” Cậu dùng chiếc chân thon thon mềm mại của mình lôi kéo cả người Dưa Hấu, “Chúng ta đều là muỗi đực thì sao chứ… Việc này không hề sai mà…”
Bốn bề lặng ngắt như tờ, phủ trùm một màu sắc u sầu ảm đạm.
Dưa Hấu không một lời đáp lại.
“Chúng ta yêu thương nhau thì sao chứ… Việc này cũng chẳng có gì sai cả…” Cậu cẩn thận buông từng tiếng một, cố gắng diễn đạt toàn bộ những ý nghĩ của bản thân, “Hai việc đó hoàn toàn khác nhau mà… Cho nên, cho nên tụi mình nhất định không có sai đâu…”
Nãi Quái lưỡng lự hồi lâu mới dám nói ra, đây là vấn đề cậu đã suy ngẫm cả đêm, cuối cùng gom hết can đảm đưa ra một kết luận quan trọng nhất trong đời muỗi của mình – về mối quan hệ của cả hai.
“Chúng ta nên xuất phát thôi, trời cũng đã sáng rồi.” Dưa Hấu nói.
Nãi Quái cúi gầm mặt, đôi cánh buông rũ ỉu xìu.
“Cậu làm sao vậy?” Dưa Hấu chợt nhận ra cả người Nãi Quái đã ướt mèm, như thể bị một tầng vải the bọc lấy.
“Cậu khóc?” Dưa Hấu không biết tại sao chính mình lại hỏi ra câu đó nữa, cậu thừa biết là, muỗi, vốn dĩ không hề có nước mắt mà.
Thế nhưng, cậu lần đầu tiên bất chấp tất cả đứng dậy, hỏi lại lần nữa: “Cậu khóc sao?”
Nãi Quái không trả lời, cậu ra sức vỗ lấy cặp cánh nhỏ một mình bay đi.
Dưa Hấu theo sát phía sau.
“Xin lỗi…” Cậu nói, “Mình không thể thay đổi được điều gì…”
“Bắc Cực còn ở xa lắm không?” Nãi Quái không đáp mà hỏi ngược lại.
“Rất xa…”
“Trước khi trời tối có kịp đến đó không?”
“Không thể…”
“Vậy sao.”
Nãi Quái vẫn tiếp tục bay, thoạt trông chẳng chẳng có vẻ gì khác thường.
‘Vẫn còn rất xa đấy nhỉ? Nãi Quái, cậu nhất quyết muốn đi sao?’ Dưa Hấu lặng yên suy nghĩ.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận thật rõ ràng sự bé nhỏ của bản thân – cậu chỉ là một con muỗi mà thôi.
Đối mặt với thứ gọi là quy luật tự nhiên vốn cứng rắn như kim cương kia, chúng ta đều trở nên thật nhỏ bé.
Chiều xuống, gió lớn ào ạt thổi.
Dưới tác dụng của áp suất khí quyển, không khí từ nơi áp cao di chuyển đến vùng áp thấp tạo nên chuyển động theo phương nằm ngang của khí quyển, điều này là nguyên nhân hình thành nên gió.
Thiên nhiên ấy mà, luôn luôn rất hùng mạnh nha – Thành ra Nãi Quái bị gió cuốn đi mất rồi.
Thiệt là chóng mặt hoa mắt quá đi à, gió quật vào người cũng rất đau nữa.
Sau một hồi lộn tùng phèo trên không trung, Nãi Quái tội nghiệp mới rớt cái bịch xuống đất, rồi theo đó bất tỉnh văn sự luôn.
Đến khi tỉnh lại, đã thấy bản thân cùng Dưa Hấu đang ở trên một thứ gì đó tròn tròn.
Rất lớn, hơn nữa, lại còn rất thơm nha.
“Đây là cái gì vậy?” Nãi Quái bắt đầu ngó quanh.
“Trái táo.” Dưa Hấu trả lời.
Nãi Quái dòm tới cái cuống đen thùi lùi mà bản thân chẳng biết là gì, bật ra câu cảm thán: “Thật thô to nha…”
“A ha ha.” Dưa Hấu cười méo xệch.
“Coi bộ ăn cũng rất ngon nha…” Nãi Quái lấy cái chân mảnh khảnh cọ cọ lên bề mặt trái táo, thật trơn nhẵn, cậu ngẩng đầu thật thà hỏi: “Có ăn được không vậy?”
Dưa Hấu cười nói: “E là không thể.”
“Ùi…”
“Bởi vì một mình cậu ăn không hết đâu, chưa kể…”
Đột nhiên cả cây táo lung lay dữ dội, hai đứa nhanh chóng đập cánh bay ra khỏi đó.
Có rất nhiều sinh vật trông vô cùng to lớn, trèo lên thân cây, hái mấy trái táo xuống, đặt vào trong sọt tre, mang đi mất tiêu.
“Bọn họ khổng lồ quá…” Nãi Quái thảng thốt.
“Họ là con người đó.” Dưa Hấu nói.
“Con người?” Hiển nhiên Nãi Quái lại là có chỗ chưa hiểu lắm.
Con người sao… Có loại côn trùng lớn đến như vậy à cậu nghĩ.
Nói đoạn quạt cánh hướng về phía con người bay đến.
Dưa Hấu cũng vỗ cánh bay theo, đuổi sát phía sau Nãi Quái.
Trời bắt đầu sẩm tối, thế nhưng trong phòng của con người vẫn sáng như ban ngày.
Ở chính giữa phòng, có một cái bàn thật to, hai người ngồi ở đó, đang bàn bạc đủ thứ chuyện.
“Năm nay sâu bọ thật là nhiều nha, em xem.” Một người đàn ông vừa nói vừa nhặt lên hai quả táo đã bị mọt gặm.
“Cứ để như vậy thật không hay chút nào, em thấy hay là cứ phun thuốc cho rồi” Người phụ nữ cho ý kiến.
“Nhưng hình như chính phủ không cho phép dùng thuốc đâu…” Người đàn ông bất đắc dĩ đáp.
“Thì kệ tía bọn họ, anh lo gì chứ!” Người phụ nữ bực tức.
“Cũng tốt, vậy để sang năm…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe ‘chát’ một tiếng, người phụ nữ ra tay đánh vào thứ gì đó.
“Làm sao vậy?” Người đàn ông hỏi.
Người phụ nữ phủi phủi bàn tay đáp: “Không có gì, một con muỗi thôi mà.”
Một con muỗi?!
Đầu óc Dưa Hấu đột nhiên trống rỗng, cậu chợt nhớ tới vừa mới nãy, cũng có một con muỗi tên là Nãi Quái nhe răng khoe với cậu: “Dưa Hấu Mình đi kiếm táo ăn đây”
Lẽ nào đó là di ngôn của cậu ta?!
Dưa Hấu bắt đầu điên cuồng tìm kiếm khắp nới.
Cậu không tin, cậu tuyệt đối không tin, con muỗi ngốc vừa rồi còn cùng mình cười cười nói nói vô cùng vui vẻ kia, giờ đây rất có thể đã bị tan tành xác pháo về chầu ông bà rồi cũng nên.
Muỗi ngốc… Cậu quên rồi sao… Chúng ta vẫn chưa cùng nhau đi đến Bắc Cực đó nha…
Đèn trong phòng đã tắt rồi, tối thui đến giơ chân ra cũng không thấy gì, đến lúc này mới thực sự có chút hơi hướm của đêm đen.
Dưa Hấu cứ thế bay lòng vòng – ít nhất cũng phải để cậu thấy xác chứ.
Đôi cánh cật lực đập trong vô vọng, nhiệt độ cơ thể trong bầu không khí giá lạnh này toả ra sức nóng hầm hập mang đầy sinh khí, thế nhưng sự tuyệt vọng tràn ngập màu chết chóc lại phủ trùm nơi đây, chỉ còn chút ánh sáng le lói trong bóng tối rợn người này, cậu dần thấy kiệt quệ.
Thế nhưng vẻ mặt âu lo lập tức biến mất ngay khi cậu nhìn thấy một mẩu thân thể thuộc về đồng loại bị rơi ra.
Mẩu chân bé xíu kia, còn có phần cánh rách nát kia, rõ ràng là từ một thân thể bị rối loạn sinh trưởng rụng xuống mà.
Dưa Hấu bất chợt không hề cảm thấy có chút thất vọng nào cả.
Cậu nhặt lên những mảnh thân thể thuộc về Nãi Quái đó, chậm rãi bay đi – cậu cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu nữa.
Đừng lo, mình nhất định sẽ mang cậu đi Bắc Cực.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Dưa Hấu trước khi rời khỏi chỗ này.
Nhưng cậu không hề biết rằng, trong căn phòng tối đen như mực ấy, ngay bên dưới chân bàn, có một chú muỗi nhỏ đang cô đơn than thở.
“Dưa Hấu…” Chú muỗi đó nói, “Cậu đâu mất rồi…”
Ghi chú:
Là sao Kim, nhưng gọi là sao hôm khi mọc lúc hoàng hôn, sao mai khi mọc lúc bình minh.
Con NGƯỜI thì ‘bất tỉnh NHÂN sự’, con MUỖI phải ‘bất tỉnh VĂN (蚊) sự’ thôi:))
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Đến tận khi sao mai đã mọc, Nãi Quái vẫn còn nhì nhằng: “Dưa Hấu…” Cậu dùng chiếc chân thon thon mềm mại của mình lôi kéo cả người Dưa Hấu, “Chúng ta đều là muỗi đực thì sao chứ… Việc này không hề sai mà…”
Bốn bề lặng ngắt như tờ, phủ trùm một màu sắc u sầu ảm đạm.
Dưa Hấu không một lời đáp lại.
“Chúng ta yêu thương nhau thì sao chứ… Việc này cũng chẳng có gì sai cả…” Cậu cẩn thận buông từng tiếng một, cố gắng diễn đạt toàn bộ những ý nghĩ của bản thân, “Hai việc đó hoàn toàn khác nhau mà… Cho nên, cho nên tụi mình nhất định không có sai đâu…”
Nãi Quái lưỡng lự hồi lâu mới dám nói ra, đây là vấn đề cậu đã suy ngẫm cả đêm, cuối cùng gom hết can đảm đưa ra một kết luận quan trọng nhất trong đời muỗi của mình – về mối quan hệ của cả hai.
“Chúng ta nên xuất phát thôi, trời cũng đã sáng rồi.” Dưa Hấu nói.
Nãi Quái cúi gầm mặt, đôi cánh buông rũ ỉu xìu.
“Cậu làm sao vậy?” Dưa Hấu chợt nhận ra cả người Nãi Quái đã ướt mèm, như thể bị một tầng vải the bọc lấy.
“Cậu khóc?” Dưa Hấu không biết tại sao chính mình lại hỏi ra câu đó nữa, cậu thừa biết là, muỗi, vốn dĩ không hề có nước mắt mà.
Thế nhưng, cậu lần đầu tiên bất chấp tất cả đứng dậy, hỏi lại lần nữa: “Cậu khóc sao?”
Nãi Quái không trả lời, cậu ra sức vỗ lấy cặp cánh nhỏ một mình bay đi.
Dưa Hấu theo sát phía sau.
“Xin lỗi…” Cậu nói, “Mình không thể thay đổi được điều gì…”
“Bắc Cực còn ở xa lắm không?” Nãi Quái không đáp mà hỏi ngược lại.
“Rất xa…”
“Trước khi trời tối có kịp đến đó không?”
“Không thể…”
“Vậy sao.”
Nãi Quái vẫn tiếp tục bay, thoạt trông chẳng chẳng có vẻ gì khác thường.
‘Vẫn còn rất xa đấy nhỉ? Nãi Quái, cậu nhất quyết muốn đi sao?’ Dưa Hấu lặng yên suy nghĩ.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận thật rõ ràng sự bé nhỏ của bản thân – cậu chỉ là một con muỗi mà thôi.
Đối mặt với thứ gọi là quy luật tự nhiên vốn cứng rắn như kim cương kia, chúng ta đều trở nên thật nhỏ bé.
Chiều xuống, gió lớn ào ạt thổi.
Dưới tác dụng của áp suất khí quyển, không khí từ nơi áp cao di chuyển đến vùng áp thấp tạo nên chuyển động theo phương nằm ngang của khí quyển, điều này là nguyên nhân hình thành nên gió.
Thiên nhiên ấy mà, luôn luôn rất hùng mạnh nha – Thành ra Nãi Quái bị gió cuốn đi mất rồi.
Thiệt là chóng mặt hoa mắt quá đi à, gió quật vào người cũng rất đau nữa.
Sau một hồi lộn tùng phèo trên không trung, Nãi Quái tội nghiệp mới rớt cái bịch xuống đất, rồi theo đó bất tỉnh văn sự luôn.
Đến khi tỉnh lại, đã thấy bản thân cùng Dưa Hấu đang ở trên một thứ gì đó tròn tròn.
Rất lớn, hơn nữa, lại còn rất thơm nha.
“Đây là cái gì vậy?” Nãi Quái bắt đầu ngó quanh.
“Trái táo.” Dưa Hấu trả lời.
Nãi Quái dòm tới cái cuống đen thùi lùi mà bản thân chẳng biết là gì, bật ra câu cảm thán: “Thật thô to nha…”
“A ha ha.” Dưa Hấu cười méo xệch.
“Coi bộ ăn cũng rất ngon nha…” Nãi Quái lấy cái chân mảnh khảnh cọ cọ lên bề mặt trái táo, thật trơn nhẵn, cậu ngẩng đầu thật thà hỏi: “Có ăn được không vậy?”
Dưa Hấu cười nói: “E là không thể.”
“Ùi…”
“Bởi vì một mình cậu ăn không hết đâu, chưa kể…”
Đột nhiên cả cây táo lung lay dữ dội, hai đứa nhanh chóng đập cánh bay ra khỏi đó.
Có rất nhiều sinh vật trông vô cùng to lớn, trèo lên thân cây, hái mấy trái táo xuống, đặt vào trong sọt tre, mang đi mất tiêu.
“Bọn họ khổng lồ quá…” Nãi Quái thảng thốt.
“Họ là con người đó.” Dưa Hấu nói.
“Con người?” Hiển nhiên Nãi Quái lại là có chỗ chưa hiểu lắm.
Con người sao… Có loại côn trùng lớn đến như vậy à cậu nghĩ.
Nói đoạn quạt cánh hướng về phía con người bay đến.
Dưa Hấu cũng vỗ cánh bay theo, đuổi sát phía sau Nãi Quái.
Trời bắt đầu sẩm tối, thế nhưng trong phòng của con người vẫn sáng như ban ngày.
Ở chính giữa phòng, có một cái bàn thật to, hai người ngồi ở đó, đang bàn bạc đủ thứ chuyện.
“Năm nay sâu bọ thật là nhiều nha, em xem.” Một người đàn ông vừa nói vừa nhặt lên hai quả táo đã bị mọt gặm.
“Cứ để như vậy thật không hay chút nào, em thấy hay là cứ phun thuốc cho rồi” Người phụ nữ cho ý kiến.
“Nhưng hình như chính phủ không cho phép dùng thuốc đâu…” Người đàn ông bất đắc dĩ đáp.
“Thì kệ tía bọn họ, anh lo gì chứ!” Người phụ nữ bực tức.
“Cũng tốt, vậy để sang năm…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe ‘chát’ một tiếng, người phụ nữ ra tay đánh vào thứ gì đó.
“Làm sao vậy?” Người đàn ông hỏi.
Người phụ nữ phủi phủi bàn tay đáp: “Không có gì, một con muỗi thôi mà.”
Một con muỗi?!
Đầu óc Dưa Hấu đột nhiên trống rỗng, cậu chợt nhớ tới vừa mới nãy, cũng có một con muỗi tên là Nãi Quái nhe răng khoe với cậu: “Dưa Hấu Mình đi kiếm táo ăn đây”
Lẽ nào đó là di ngôn của cậu ta?!
Dưa Hấu bắt đầu điên cuồng tìm kiếm khắp nới.
Cậu không tin, cậu tuyệt đối không tin, con muỗi ngốc vừa rồi còn cùng mình cười cười nói nói vô cùng vui vẻ kia, giờ đây rất có thể đã bị tan tành xác pháo về chầu ông bà rồi cũng nên.
Muỗi ngốc… Cậu quên rồi sao… Chúng ta vẫn chưa cùng nhau đi đến Bắc Cực đó nha…
Đèn trong phòng đã tắt rồi, tối thui đến giơ chân ra cũng không thấy gì, đến lúc này mới thực sự có chút hơi hướm của đêm đen.
Dưa Hấu cứ thế bay lòng vòng – ít nhất cũng phải để cậu thấy xác chứ.
Đôi cánh cật lực đập trong vô vọng, nhiệt độ cơ thể trong bầu không khí giá lạnh này toả ra sức nóng hầm hập mang đầy sinh khí, thế nhưng sự tuyệt vọng tràn ngập màu chết chóc lại phủ trùm nơi đây, chỉ còn chút ánh sáng le lói trong bóng tối rợn người này, cậu dần thấy kiệt quệ.
Thế nhưng vẻ mặt âu lo lập tức biến mất ngay khi cậu nhìn thấy một mẩu thân thể thuộc về đồng loại bị rơi ra.
Mẩu chân bé xíu kia, còn có phần cánh rách nát kia, rõ ràng là từ một thân thể bị rối loạn sinh trưởng rụng xuống mà.
Dưa Hấu bất chợt không hề cảm thấy có chút thất vọng nào cả.
Cậu nhặt lên những mảnh thân thể thuộc về Nãi Quái đó, chậm rãi bay đi – cậu cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu nữa.
Đừng lo, mình nhất định sẽ mang cậu đi Bắc Cực.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Dưa Hấu trước khi rời khỏi chỗ này.
Nhưng cậu không hề biết rằng, trong căn phòng tối đen như mực ấy, ngay bên dưới chân bàn, có một chú muỗi nhỏ đang cô đơn than thở.
“Dưa Hấu…” Chú muỗi đó nói, “Cậu đâu mất rồi…”
Ghi chú:
Là sao Kim, nhưng gọi là sao hôm khi mọc lúc hoàng hôn, sao mai khi mọc lúc bình minh.
Con NGƯỜI thì ‘bất tỉnh NHÂN sự’, con MUỖI phải ‘bất tỉnh VĂN (蚊) sự’ thôi:))
Bình luận truyện