Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 1
Tấn Nguyên Hòa năm hai mươi sáu, trời sinh dị tượng. Vẫn đang trong
tiết xuân mà đô thành Kiến Khang lại nóng như trong lò lửa, trên trời
như có tám mặt trời, ánh nắng chói chang vô ngần.
Khắp nơi đều xì xào bàn tán cho rằng đây là lời cảnh báo của trời xanh, chỉ vì trong triều có người hoặc vua chuyên quyền, mũi nhọn nhắm thẳng vào tân Thừa tướng Tạ Thù.
Mà đối với sự việc này, Tạ Thù đáp lại chỉ là: “Ha ha.”
Ở Đại Tấn, sĩ thứ khác biệt, con nhà bần hàn tuy có thể thông qua thi cử chờ cơ hội vào quan trường, nhưng từ trước đến nay thường dùng gia thế để lựa chọn phẩm cấp, vì thế mới có câu “Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc”, tầng lớp sĩ tộc luôn nắm giữ những chức quan lớn trong tay.
Mà Tạ Thù lại có một nửa dòng máu thứ dân trong người, bỗng nhiên lại leo lên được vị trí Thừa tướng, chưa kể trong triều có người không ưa mà trong dân gian cũng có người đố kị. Vậy nên xuất hiện tin đồn như thế cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Bản thân Tạ Thù lại chẳng thèm để ý, vẫn rất phấn chấn vào triều “giúp” hoàng đế đối phó với dân chúng, kiên định kế thừa con đường gian thần của gia tộc.
Thời tiết quá nóng nực nên người ra đường cũng giảm hẳn, xe ngựa của phủ Thừa tướng đi qua đường lại càng thêm chói mắt.
Dân chúng đứng ở chỗ râm bên đường nhìn qua, ồn ào bàn tán, toàn là những lời gièm pha coi thường.
Bỗng nhiên tốc độ xe ngựa giảm dần, mọi người sửng sốt, cho rằng những lời mình vừa nói bị người ta nghe thấy cả rồi, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng, lại thấy một cây quạt gấp vén màn xe lên, để lộ một gương mặt tuyệt đẹp.
Đôi mắt sáng lấp lánh ẩn chứa ý cười, giống như gió xuân tháng hai, trong nháy mắt khiến đô thành đang nhuốm sắc màu thủy mặc lại nhuộm thành sắc màu rực rỡ.
Ở Đại Tấn, thích chưng diện đã trở thành phong trào, lại càng thiên về vẻ đẹp mềm mại nhu hòa, ngay cả đàn ông cũng thoa phấn lên mặt. Tuy Tạ Thù cải nam trang, nhưng vóc người nàng lại cao ngất, lại thêm có Tạ Minh Quang ra sức huấn luyện suất tám năm ròng, chỉ cần trang điểm qua loa là có thể đánh lừa thị giác người đối diện. Lúc bình thường, dung mạo của nàng cũng đã tinh tế sắc nét, lại thêm triều phục rộng rãi mặc lên người càng tô điểm chất phong lưu, lại có phần thanh tú khó diễn tả.
Nói luyên thuyên đã quên trọng tâm câu chuyện, mà đám đàn bà con gái lại càng hồn xiêu phách lạc, trong tay có thứ gì đều đem tới xe của nàng hết.
Tạ Thù mỉm cười, hạ màn xe xuống, che đi vô số ý nghĩ tươi đẹp.
Trở lại Tạ phủ, người hầu Mộc Bạch kiểm sơ qua, riêng số khăn tay cũng đủ làm mấy cái khăn trải giường, dưa và trái cây cũng đủ ăn mười ngày nửa tháng.
Lần xuất hiện này bất ngờ lại khiến những luồng ý kiến trái chiều giảm đi phân nửa, Tạ Thù giành được vô số trái tim của những cô gái khuê các.
Bầu không khí ở Đại Tấn cũng khá cởi mở, không bao lâu sau, xuất hiện một nhóm lớn các cô gái ngưỡng mộ Tạ Thù tuyên bố ai dám nói Thừa tướng của các nàng xuất thân thấp kém, các nàng sẽ khiến kẻ đó mất mặt.
Thời tiết nóng muốn chết, Mộc Bạch vắt khăn ướt cho Tạ Thù lau tay, đắc ý nói: “Giờ đây tiếng tăm của công tử ở đô thành đã vang xa, theo thuộc hạ thấy, sáng ngang với ngài hiện giờ cũng chỉ có Vũ Lăng vương mà thôi.”
Vốn Tạ Thù đang ngồi thẳng lưng, nghe xong chuyện này thì cả người mềm nhũn. Hiện giờ Vũ Lăng vương đang nắm giữ một nửa binh quyền thiên hạ trong tay, lúc này Hoàng đế triệu hắn hồi kinh rõ ràng là không có ý tốt.
Chuyện này cũng tại ông cụ nhà nàng, trước đây không nên chèn ép người ta ra khỏi kinh thành, lại còn cố tình đuổi lúc người ta chuẩn bị thành gia lập thất.
Vũ Lăng vương vừa mới tới biên cương thì ở nhà tân nương tử lâm bệnh qua đời. Thế này thì hay rồi, người người đều nói chính Tạ Thừa tướng khiến cho người ta âm dương cách biệt, Vũ Lăng vương không hận chết nhà họ Tạ mới là lạ đấy!
Tạ Thù cầm quạt ra sức phe phẩy, vãn mồ hôi mới nói với Mộc Bạch: “Lát nữa giúp ta chuẩn bị chút quà đưa tới phủ Đại Tư Mã!”
Mộc Bạch là do một tay Tạ Minh Quang đào tạo, trung thành tuyệt đối với nhà họ Tạ, xưa nay Tạ gia rất bá đạo, nên hắn rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời này: “Công tử định làm gì thế? Ngài sợ hắn à?”
Tạ Thụ xếp quạt lại, gõ vào đầu hắn một cái: “Cầm cán bút quá chặt rồi sẽ hỏng, đừng nói linh tinh nữa, mau đi đi!”
Tin tức Vũ Lăng vương sắp hồi kinh đã lan truyền từ lâu, đây chính là đề tài nóng hổi được dân chúng quan tâm. Những cô gái chưa bị Tạ Thù hút hồn đều ngóng trông chuyện này, vô cùng chờ mong.
Mấy ngày sau, những ngày nắng chói chang đột nhiên biến mất, đô thành Kiến Khang lấy lại khí trời ngày xuân gió mát dễ chịu thư thái, mà đội ngũ của Vũ Lăng vương cũng vừa tới ngoại thành.
Dân chúng lại càng thêm ca tụng, không hổ là Vũ Lăng vương, vừa mới trở lại đã khiến thời tiết dễ chịu hơn rất nhiều!
Ngược lại, Tạ Thù càng thêm ra sức quạt, nóng chết được, Vũ Lăng vương vừa được lòng dân, lại còn chiếm được thời cơ tốt đẹp mà đến. Lần này lại càng tôn thêm cái danh gian thần hống hách của nàng, đúng là quá phụ trợ mà!
Ngày đó trong thành, đường được vẩy nước, nhà nhà quét dọn, hai bên đường phố chật ních người vây xem.
Đầu tiên có một đội nhân mã vào thành, giơ cao Long kỳ và cờ lớn có chữ Vệ mở đường, tiếp ngay sau đó là đại quân bước nhịp đều đặn. Người đứng đầu cưỡi ngựa mặc trang phục người Hồ, mày kiếm mắt sáng, theo sau là bốn con tuấn mã kéo xe ngựa.
Mọi người ồn ào bàn tán, người cưỡi ngựa kia liệu có phải là Vũ Lăng vương, còn người ngồi trong xe ngựa phải chăng chính là mẹ ngài Tương phu nhân. Nhưng sao lại cảm thấy có điều gì không đúng nhỉ?
Vũ Lăng vương Vệ Ngật Chi từ nhỏ đã đẹp đẽ như châu ngọc, mỗi lần qua đường đều có một đoàn người vây xem, vô cùng tán thưởng. Mà nay người đang cưỡi ngựa trước mắt tuy khá tuấn tú, nhưng Kiến Khang là đô thành, thiếu gì trai đẹp, người này còn chưa đủ trình độ xếp hạng ba.
Dân chúng cứ đứng tốp năm tốp ba cùng bàn tán về một đề tài….
“Chẳng lẽ Vũ Lăng vương già đi không được như trước nữa ư?”
“Sao có thể? Theo ta thấy có lẽ Vũ Lăng vương đã bị Tạ Thù chuyên quyền kia dọa rồi, không dám quay về nữa!”
“Này!” Lập tức có một cô gái phẫn nộ hét lớn. “Ai dám nói xấu Tạ tướng nhà ta đấy hả? Ra đây, bản tiểu thư đánh chết hắn!”
Phe ủng hộ Vũ Lăng vương liền hét trả: “Là nói cái kẻ danh không chính, ngôn không thuận leo lên chức Thừa tướng của các người đấy! Hắn có điểm gì mà dám so với Vũ Lăng vương của chúng ta? Vũ Lăng vương mới là người tuyệt thế vô song!”
“Đúng là đồ có mắt không tròng! Lai Phúc, đánh ả!”
“Đến đây, ta sợ ngươi chắc?”
Một trận ẩu đả diễn ra.
Đầu bên này ẩu đả, đầu bên kia cũng có người không kiên nhẫn, muốn ghé sát đội quân để nhìn lại không cẩn thận bị người phía sau đẩy lên, va phải một cấm vệ đứng chắn dân chúng khiến cả hai đều ngã sấp xuống, trường thương trong tay vị cấm vệ kia vừa vặn đâm thẳng vào bánh xe. Nhưng ngựa vẫn chưa dừng lại, khiến xe ngựa đột ngột bị trật phương hướng, thân thương quét ngang mặt đất, sắp sửa gây thương tích cho người dân.
Người đàn ông mặc trang phục người Hồ vội vã giục ngựa tiến đến chế ngự chú ngựa kia nhưng từ trong xe có người thò ra, chỉ một tay vung chiếc roi da cuốn chiếc trường thương ra khỏi bánh xe.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, theo bản năng dõi ánh mắt theo chiếc roi da kia, tận đến khi cây thương kia rơi xuống đất mới tỉnh táo lại, lại nhìn xe ngựa, người nọ đã trở lại vị trí từ lâu, ngay cả vạt áo cũng không lộ ra.
Người đàn ông mặc y phục người Hồ lập tức nhảy xuống, một tay giữ kiếm sải bước. Người cấm vệ và người dân thường bị ngã dưới đất kia sợ hãi đến mức mặt cắt không còn chút máu, quỳ dưới đất liên thanh cầu xin tha thứ.
“Bỏ qua đi, Phù Huyền.” Bên trong xe truyền ra giọng nam trầm ấm, rung động lòng người.
Người đàn ông có tên là Phù Huyền kia đành lui về, phóng người lên ngựa, một lần nữa dẫn đường.
“Người kia mới là Võ Lăng vương phải không?” Dân chúng hiểu ra.
Tạ Thù ngồi trong thư phòng uống trà, nghe xong chuyện Mộc Bạch bẩm báo, chớp mắt nói: “Vị Võ Lăng vương này có vẻ rất thần bí.”
Mộc Bạch vẫn giữ vững lập trường xem thường: “Cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.”
Tạ Thù chép miệng, lại nói: “Xem ra, thật đúng là một mỹ nam tử.”
“Hứ, so với công tử, hắn còn chẳng bằng một cọng lông chân.”
Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn tán thưởng: “Ngươi cũng tinh mắt đấy.”
Lần này Vũ Lăng vương trở về, hoàng đế rất vui, nghe đâu ngay trong ngày hôm đó đã cho đòi hắn vào cung nói chuyện rất lâu, cả đêm không ngủ.
Bọn họ đều không ngủ, Tạ Thù cũng không ngủ yên. Hoàng đế coi nàng như cái gai trong mắt, Vũ Lăng vương lại có mối thù với nhà họ Tạ, hai người kia ở cùng một chỗ, chắc là nghĩ đủ là hơn chục cách khiến nàng không thể chết yên ổn phải không?
Haizz, đời trước làm bậy, đời sau khó sống là thế này đây.
Hoàng đế cả đêm không ngủ nên mệt mỏi, hôm sau cũng không thượng triều. Tạ Thù lại rất mừng, chí ít nàng cũng không cần phải dậy sớm buộc ngực.
Vừa mới sung sướng bước chân ra ngoài cửa, đã thấy Mộc Bạch cúi chào rồi thông báo: “Công tử, Vũ Lăng vương vừa phái người mang trả quà tặng của ngài.”
Mộc Bạch đã sớm bị quan niệm “Nhà họ Tạ là đệ nhất đại Tấn” tẩy não, cảm thấy quà tặng cho Vũ Lăng vương chẳng hề có ý nịnh bợ lấy lòng mà chắc chắn là bố thí, nhưng bây giờ bị người ta trả lại, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ còn thiếu nước đề nghị Tạ Thù đi tìm Vũ Lăng vương làm cho ra nhẽ.
Tạ Thù lại cho rằng Vũ Lăng vương chắc chắn là muốn phân rõ giới hạn với nàng, bĩu môi nói: “Quên đi, cứ kệ hắn.”
“Công tử….” Mộc Bạch vô cùng ai oán, sao ngài có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Bấy giờ Vũ Lăng vương bề bộn nhiều việc, mượn cớ nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe nên vài ngày rồi vẫn chưa lên triều. Tạ Thù tạm thời chưa muốn gặp hắn nhưng hoàng đế bệ hạ thật sự rất nhiều chuyện, không thể nào kìm nén được mà phải khoe khoang ra cho thiên hạ biết bản thân đã có người giúp đỡ, hạ lệnh trong cung làm tiệc tẩy trần cho Vũ Lăng vương, yêu cầu toàn thể quan lại đều phải đến.
Tạ Thù ở trong phòng chuẩn bị, vốn định mặc triều phục, sau lại nghĩ, Vũ Lăng vương đã muốn phân rõ giới hạn, thì nàng cần gì phải nể mặt hắn? Sĩ diện dâng trào, nàng liền gọi Mộc Bạch mang trang phục thường ngày của mình tới.
Mộc Bạch dạ một tiếng, tinh thần rất phấn chấn, thấy nàng dâng trào sức chiến đấu liền ủng hộ hết mình.
Yến hội bắt đầu vào giờ Dậu, Tạ Thù cố ý đến muộn, lúc tới cửa cung thì bách quan đã tề tựu đông đủ, tất cả đều cúi đầu hành lễ với nàng.
Thừa tướng có đặc quyền được phép đi thẳng tới cửa cung thứ nhất, không cần xuống xe. Tạ Thù ngồi trên xe cứ thẳng đường mà đi, ngay cả mặt cũng không để lộ ra. Ông cụ nhà nàng từng nói thượng cấp phải tỏ rõ uy thế, mà giờ chính là lúc nắm lấy cơ hội cáo mượn oai hùm.
Tới cửa cung thứ hai, Tạ Thù xuống xe, đã có cung nhân tới đón, Mộc Bạch liền rút lui.
Nàng vừa bước vào, đã thấy từ nội cung có một chiếc kiệu chầm chậm đi tới, chắc là một vị hoàng tử nào đó. Không bao lâu sau, một đứa bé trai khoảng mười một mười hai tuổi bước từ trên kiệu xuống, chính là vị hoàng tử thứ chín của đương kim thánh thượng.
Tạ Thù sửa sang lại trang phục vừa nói: “Tham kiến…”
“Hừ!” Cửu hoàng tử hầm hầm gắt một tiếng, cắt ngang lời chào hỏi của nàng: “Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, giả vờ giả vịt tiến vào cung, ngươi cũng xứng sao?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi mà Tạ Thù cũng giật mình. Cửu hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, thường ngày luôn kiêu căng, nhưng dám cả gan chế nhạo nàng thì thật khiến mọi người bất ngờ.
Nàng suy nghĩ một lát, chợt nhớ trước đây hoàng đế từng đề nghị phế thái tử lập cửu hoàng tử, nhưng lại bị Tạ Quang Minh ngăn cản.
Thảo nào, đây cũng là một kẻ thù.
Cửu hoàng tử vẫn chưa hết giận, lúc đi ngang qua nàng còn hung hăng va vào nàng. Tạ Thù bất ngờ không kịp đề phòng, ngã quỵ, xiêm y mắc vào bánh xe.
Đám cung nhân đứng bên cạnh sợ chết khiếp, cuống quýt tới đỡ nàng rồi bỗng nhiên đồng loạt lui xuống.
Tạ Thù đang thắc mắc thì một bàn tay nâng nàng đứng dậy, nhưng vạt áo nàng lại vướng vào cái đinh trên bánh xe, “xoẹt” một tiếng rách rồi.
“…” Nàng thực sự không biết nên nói gì cho phải, quay đầu nhìn người kia, ánh mắt chợt lóe sáng, sợ hãi đến mức rụt cổ lại.
Sau đó, sau đó, nàng cứ đứng yên bên cạnh chiếc bánh xe vừa quấn rách áo nàng.
“Tham kiến Vũ Lăng vương.” Tất cả đám cung nhân quỳ xuống đầy đất.
Hay rồi, Tạ Thù nhếch môi, vừa đến đã cắt áo đoạn nghĩa, thật sự rất tuyệt.
Khắp nơi đều xì xào bàn tán cho rằng đây là lời cảnh báo của trời xanh, chỉ vì trong triều có người hoặc vua chuyên quyền, mũi nhọn nhắm thẳng vào tân Thừa tướng Tạ Thù.
Mà đối với sự việc này, Tạ Thù đáp lại chỉ là: “Ha ha.”
Ở Đại Tấn, sĩ thứ khác biệt, con nhà bần hàn tuy có thể thông qua thi cử chờ cơ hội vào quan trường, nhưng từ trước đến nay thường dùng gia thế để lựa chọn phẩm cấp, vì thế mới có câu “Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc”, tầng lớp sĩ tộc luôn nắm giữ những chức quan lớn trong tay.
Mà Tạ Thù lại có một nửa dòng máu thứ dân trong người, bỗng nhiên lại leo lên được vị trí Thừa tướng, chưa kể trong triều có người không ưa mà trong dân gian cũng có người đố kị. Vậy nên xuất hiện tin đồn như thế cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Bản thân Tạ Thù lại chẳng thèm để ý, vẫn rất phấn chấn vào triều “giúp” hoàng đế đối phó với dân chúng, kiên định kế thừa con đường gian thần của gia tộc.
Thời tiết quá nóng nực nên người ra đường cũng giảm hẳn, xe ngựa của phủ Thừa tướng đi qua đường lại càng thêm chói mắt.
Dân chúng đứng ở chỗ râm bên đường nhìn qua, ồn ào bàn tán, toàn là những lời gièm pha coi thường.
Bỗng nhiên tốc độ xe ngựa giảm dần, mọi người sửng sốt, cho rằng những lời mình vừa nói bị người ta nghe thấy cả rồi, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng, lại thấy một cây quạt gấp vén màn xe lên, để lộ một gương mặt tuyệt đẹp.
Đôi mắt sáng lấp lánh ẩn chứa ý cười, giống như gió xuân tháng hai, trong nháy mắt khiến đô thành đang nhuốm sắc màu thủy mặc lại nhuộm thành sắc màu rực rỡ.
Ở Đại Tấn, thích chưng diện đã trở thành phong trào, lại càng thiên về vẻ đẹp mềm mại nhu hòa, ngay cả đàn ông cũng thoa phấn lên mặt. Tuy Tạ Thù cải nam trang, nhưng vóc người nàng lại cao ngất, lại thêm có Tạ Minh Quang ra sức huấn luyện suất tám năm ròng, chỉ cần trang điểm qua loa là có thể đánh lừa thị giác người đối diện. Lúc bình thường, dung mạo của nàng cũng đã tinh tế sắc nét, lại thêm triều phục rộng rãi mặc lên người càng tô điểm chất phong lưu, lại có phần thanh tú khó diễn tả.
Nói luyên thuyên đã quên trọng tâm câu chuyện, mà đám đàn bà con gái lại càng hồn xiêu phách lạc, trong tay có thứ gì đều đem tới xe của nàng hết.
Tạ Thù mỉm cười, hạ màn xe xuống, che đi vô số ý nghĩ tươi đẹp.
Trở lại Tạ phủ, người hầu Mộc Bạch kiểm sơ qua, riêng số khăn tay cũng đủ làm mấy cái khăn trải giường, dưa và trái cây cũng đủ ăn mười ngày nửa tháng.
Lần xuất hiện này bất ngờ lại khiến những luồng ý kiến trái chiều giảm đi phân nửa, Tạ Thù giành được vô số trái tim của những cô gái khuê các.
Bầu không khí ở Đại Tấn cũng khá cởi mở, không bao lâu sau, xuất hiện một nhóm lớn các cô gái ngưỡng mộ Tạ Thù tuyên bố ai dám nói Thừa tướng của các nàng xuất thân thấp kém, các nàng sẽ khiến kẻ đó mất mặt.
Thời tiết nóng muốn chết, Mộc Bạch vắt khăn ướt cho Tạ Thù lau tay, đắc ý nói: “Giờ đây tiếng tăm của công tử ở đô thành đã vang xa, theo thuộc hạ thấy, sáng ngang với ngài hiện giờ cũng chỉ có Vũ Lăng vương mà thôi.”
Vốn Tạ Thù đang ngồi thẳng lưng, nghe xong chuyện này thì cả người mềm nhũn. Hiện giờ Vũ Lăng vương đang nắm giữ một nửa binh quyền thiên hạ trong tay, lúc này Hoàng đế triệu hắn hồi kinh rõ ràng là không có ý tốt.
Chuyện này cũng tại ông cụ nhà nàng, trước đây không nên chèn ép người ta ra khỏi kinh thành, lại còn cố tình đuổi lúc người ta chuẩn bị thành gia lập thất.
Vũ Lăng vương vừa mới tới biên cương thì ở nhà tân nương tử lâm bệnh qua đời. Thế này thì hay rồi, người người đều nói chính Tạ Thừa tướng khiến cho người ta âm dương cách biệt, Vũ Lăng vương không hận chết nhà họ Tạ mới là lạ đấy!
Tạ Thù cầm quạt ra sức phe phẩy, vãn mồ hôi mới nói với Mộc Bạch: “Lát nữa giúp ta chuẩn bị chút quà đưa tới phủ Đại Tư Mã!”
Mộc Bạch là do một tay Tạ Minh Quang đào tạo, trung thành tuyệt đối với nhà họ Tạ, xưa nay Tạ gia rất bá đạo, nên hắn rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời này: “Công tử định làm gì thế? Ngài sợ hắn à?”
Tạ Thụ xếp quạt lại, gõ vào đầu hắn một cái: “Cầm cán bút quá chặt rồi sẽ hỏng, đừng nói linh tinh nữa, mau đi đi!”
Tin tức Vũ Lăng vương sắp hồi kinh đã lan truyền từ lâu, đây chính là đề tài nóng hổi được dân chúng quan tâm. Những cô gái chưa bị Tạ Thù hút hồn đều ngóng trông chuyện này, vô cùng chờ mong.
Mấy ngày sau, những ngày nắng chói chang đột nhiên biến mất, đô thành Kiến Khang lấy lại khí trời ngày xuân gió mát dễ chịu thư thái, mà đội ngũ của Vũ Lăng vương cũng vừa tới ngoại thành.
Dân chúng lại càng thêm ca tụng, không hổ là Vũ Lăng vương, vừa mới trở lại đã khiến thời tiết dễ chịu hơn rất nhiều!
Ngược lại, Tạ Thù càng thêm ra sức quạt, nóng chết được, Vũ Lăng vương vừa được lòng dân, lại còn chiếm được thời cơ tốt đẹp mà đến. Lần này lại càng tôn thêm cái danh gian thần hống hách của nàng, đúng là quá phụ trợ mà!
Ngày đó trong thành, đường được vẩy nước, nhà nhà quét dọn, hai bên đường phố chật ních người vây xem.
Đầu tiên có một đội nhân mã vào thành, giơ cao Long kỳ và cờ lớn có chữ Vệ mở đường, tiếp ngay sau đó là đại quân bước nhịp đều đặn. Người đứng đầu cưỡi ngựa mặc trang phục người Hồ, mày kiếm mắt sáng, theo sau là bốn con tuấn mã kéo xe ngựa.
Mọi người ồn ào bàn tán, người cưỡi ngựa kia liệu có phải là Vũ Lăng vương, còn người ngồi trong xe ngựa phải chăng chính là mẹ ngài Tương phu nhân. Nhưng sao lại cảm thấy có điều gì không đúng nhỉ?
Vũ Lăng vương Vệ Ngật Chi từ nhỏ đã đẹp đẽ như châu ngọc, mỗi lần qua đường đều có một đoàn người vây xem, vô cùng tán thưởng. Mà nay người đang cưỡi ngựa trước mắt tuy khá tuấn tú, nhưng Kiến Khang là đô thành, thiếu gì trai đẹp, người này còn chưa đủ trình độ xếp hạng ba.
Dân chúng cứ đứng tốp năm tốp ba cùng bàn tán về một đề tài….
“Chẳng lẽ Vũ Lăng vương già đi không được như trước nữa ư?”
“Sao có thể? Theo ta thấy có lẽ Vũ Lăng vương đã bị Tạ Thù chuyên quyền kia dọa rồi, không dám quay về nữa!”
“Này!” Lập tức có một cô gái phẫn nộ hét lớn. “Ai dám nói xấu Tạ tướng nhà ta đấy hả? Ra đây, bản tiểu thư đánh chết hắn!”
Phe ủng hộ Vũ Lăng vương liền hét trả: “Là nói cái kẻ danh không chính, ngôn không thuận leo lên chức Thừa tướng của các người đấy! Hắn có điểm gì mà dám so với Vũ Lăng vương của chúng ta? Vũ Lăng vương mới là người tuyệt thế vô song!”
“Đúng là đồ có mắt không tròng! Lai Phúc, đánh ả!”
“Đến đây, ta sợ ngươi chắc?”
Một trận ẩu đả diễn ra.
Đầu bên này ẩu đả, đầu bên kia cũng có người không kiên nhẫn, muốn ghé sát đội quân để nhìn lại không cẩn thận bị người phía sau đẩy lên, va phải một cấm vệ đứng chắn dân chúng khiến cả hai đều ngã sấp xuống, trường thương trong tay vị cấm vệ kia vừa vặn đâm thẳng vào bánh xe. Nhưng ngựa vẫn chưa dừng lại, khiến xe ngựa đột ngột bị trật phương hướng, thân thương quét ngang mặt đất, sắp sửa gây thương tích cho người dân.
Người đàn ông mặc trang phục người Hồ vội vã giục ngựa tiến đến chế ngự chú ngựa kia nhưng từ trong xe có người thò ra, chỉ một tay vung chiếc roi da cuốn chiếc trường thương ra khỏi bánh xe.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, theo bản năng dõi ánh mắt theo chiếc roi da kia, tận đến khi cây thương kia rơi xuống đất mới tỉnh táo lại, lại nhìn xe ngựa, người nọ đã trở lại vị trí từ lâu, ngay cả vạt áo cũng không lộ ra.
Người đàn ông mặc y phục người Hồ lập tức nhảy xuống, một tay giữ kiếm sải bước. Người cấm vệ và người dân thường bị ngã dưới đất kia sợ hãi đến mức mặt cắt không còn chút máu, quỳ dưới đất liên thanh cầu xin tha thứ.
“Bỏ qua đi, Phù Huyền.” Bên trong xe truyền ra giọng nam trầm ấm, rung động lòng người.
Người đàn ông có tên là Phù Huyền kia đành lui về, phóng người lên ngựa, một lần nữa dẫn đường.
“Người kia mới là Võ Lăng vương phải không?” Dân chúng hiểu ra.
Tạ Thù ngồi trong thư phòng uống trà, nghe xong chuyện Mộc Bạch bẩm báo, chớp mắt nói: “Vị Võ Lăng vương này có vẻ rất thần bí.”
Mộc Bạch vẫn giữ vững lập trường xem thường: “Cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.”
Tạ Thù chép miệng, lại nói: “Xem ra, thật đúng là một mỹ nam tử.”
“Hứ, so với công tử, hắn còn chẳng bằng một cọng lông chân.”
Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn tán thưởng: “Ngươi cũng tinh mắt đấy.”
Lần này Vũ Lăng vương trở về, hoàng đế rất vui, nghe đâu ngay trong ngày hôm đó đã cho đòi hắn vào cung nói chuyện rất lâu, cả đêm không ngủ.
Bọn họ đều không ngủ, Tạ Thù cũng không ngủ yên. Hoàng đế coi nàng như cái gai trong mắt, Vũ Lăng vương lại có mối thù với nhà họ Tạ, hai người kia ở cùng một chỗ, chắc là nghĩ đủ là hơn chục cách khiến nàng không thể chết yên ổn phải không?
Haizz, đời trước làm bậy, đời sau khó sống là thế này đây.
Hoàng đế cả đêm không ngủ nên mệt mỏi, hôm sau cũng không thượng triều. Tạ Thù lại rất mừng, chí ít nàng cũng không cần phải dậy sớm buộc ngực.
Vừa mới sung sướng bước chân ra ngoài cửa, đã thấy Mộc Bạch cúi chào rồi thông báo: “Công tử, Vũ Lăng vương vừa phái người mang trả quà tặng của ngài.”
Mộc Bạch đã sớm bị quan niệm “Nhà họ Tạ là đệ nhất đại Tấn” tẩy não, cảm thấy quà tặng cho Vũ Lăng vương chẳng hề có ý nịnh bợ lấy lòng mà chắc chắn là bố thí, nhưng bây giờ bị người ta trả lại, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ còn thiếu nước đề nghị Tạ Thù đi tìm Vũ Lăng vương làm cho ra nhẽ.
Tạ Thù lại cho rằng Vũ Lăng vương chắc chắn là muốn phân rõ giới hạn với nàng, bĩu môi nói: “Quên đi, cứ kệ hắn.”
“Công tử….” Mộc Bạch vô cùng ai oán, sao ngài có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Bấy giờ Vũ Lăng vương bề bộn nhiều việc, mượn cớ nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe nên vài ngày rồi vẫn chưa lên triều. Tạ Thù tạm thời chưa muốn gặp hắn nhưng hoàng đế bệ hạ thật sự rất nhiều chuyện, không thể nào kìm nén được mà phải khoe khoang ra cho thiên hạ biết bản thân đã có người giúp đỡ, hạ lệnh trong cung làm tiệc tẩy trần cho Vũ Lăng vương, yêu cầu toàn thể quan lại đều phải đến.
Tạ Thù ở trong phòng chuẩn bị, vốn định mặc triều phục, sau lại nghĩ, Vũ Lăng vương đã muốn phân rõ giới hạn, thì nàng cần gì phải nể mặt hắn? Sĩ diện dâng trào, nàng liền gọi Mộc Bạch mang trang phục thường ngày của mình tới.
Mộc Bạch dạ một tiếng, tinh thần rất phấn chấn, thấy nàng dâng trào sức chiến đấu liền ủng hộ hết mình.
Yến hội bắt đầu vào giờ Dậu, Tạ Thù cố ý đến muộn, lúc tới cửa cung thì bách quan đã tề tựu đông đủ, tất cả đều cúi đầu hành lễ với nàng.
Thừa tướng có đặc quyền được phép đi thẳng tới cửa cung thứ nhất, không cần xuống xe. Tạ Thù ngồi trên xe cứ thẳng đường mà đi, ngay cả mặt cũng không để lộ ra. Ông cụ nhà nàng từng nói thượng cấp phải tỏ rõ uy thế, mà giờ chính là lúc nắm lấy cơ hội cáo mượn oai hùm.
Tới cửa cung thứ hai, Tạ Thù xuống xe, đã có cung nhân tới đón, Mộc Bạch liền rút lui.
Nàng vừa bước vào, đã thấy từ nội cung có một chiếc kiệu chầm chậm đi tới, chắc là một vị hoàng tử nào đó. Không bao lâu sau, một đứa bé trai khoảng mười một mười hai tuổi bước từ trên kiệu xuống, chính là vị hoàng tử thứ chín của đương kim thánh thượng.
Tạ Thù sửa sang lại trang phục vừa nói: “Tham kiến…”
“Hừ!” Cửu hoàng tử hầm hầm gắt một tiếng, cắt ngang lời chào hỏi của nàng: “Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, giả vờ giả vịt tiến vào cung, ngươi cũng xứng sao?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi mà Tạ Thù cũng giật mình. Cửu hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, thường ngày luôn kiêu căng, nhưng dám cả gan chế nhạo nàng thì thật khiến mọi người bất ngờ.
Nàng suy nghĩ một lát, chợt nhớ trước đây hoàng đế từng đề nghị phế thái tử lập cửu hoàng tử, nhưng lại bị Tạ Quang Minh ngăn cản.
Thảo nào, đây cũng là một kẻ thù.
Cửu hoàng tử vẫn chưa hết giận, lúc đi ngang qua nàng còn hung hăng va vào nàng. Tạ Thù bất ngờ không kịp đề phòng, ngã quỵ, xiêm y mắc vào bánh xe.
Đám cung nhân đứng bên cạnh sợ chết khiếp, cuống quýt tới đỡ nàng rồi bỗng nhiên đồng loạt lui xuống.
Tạ Thù đang thắc mắc thì một bàn tay nâng nàng đứng dậy, nhưng vạt áo nàng lại vướng vào cái đinh trên bánh xe, “xoẹt” một tiếng rách rồi.
“…” Nàng thực sự không biết nên nói gì cho phải, quay đầu nhìn người kia, ánh mắt chợt lóe sáng, sợ hãi đến mức rụt cổ lại.
Sau đó, sau đó, nàng cứ đứng yên bên cạnh chiếc bánh xe vừa quấn rách áo nàng.
“Tham kiến Vũ Lăng vương.” Tất cả đám cung nhân quỳ xuống đầy đất.
Hay rồi, Tạ Thù nhếch môi, vừa đến đã cắt áo đoạn nghĩa, thật sự rất tuyệt.
Bình luận truyện