Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 23
Tạ Nhiễm nhanh chóng tới Đông cung nhậm chức.
Lúc đầu Thái từ cảm thấy Bùi Duẫn mất chức quan là do nhà họ Tạ gây khó dễ, cũng hơi lạnh nhạt với hắn nhưng thấy hắn tuân theo nề nếp cũ, mạnh hơn Bùi Duẫn không biết bao nhiêu lần, nên dần dần khiến thái độ của Thái tử cũng dao động.
Tạ Nhiễm cũng không dùng những đạo lý đao to búa lớn khuyên nhủ hắn, lại làm như không hề biết gì, mỗi ngày chỉ lặng lẽ đi theo, mặc cho Thái tử nói gì hay làm gì cũng đều không can dự.
Thái tử dần dần thả lỏng cảnh giác, không bao lâu sau, liền bị hắn phát hiện sở thích của bản thân.
Ngoài trời mưa tuôn xối xả, Tạ Thù ngồi trong nhà thủy tạ, bưng trà hỏi Tạ Nhiễm ngồi đối diện: “Ngươi nói Thái tử cũng có sở thích à?”
“Đúng vậy, Thái tử rất thích cờ vây.”
“Thứ đó cũng đáng để yêu thích hay sao?”
Tạ Nhiễm nhếch môi: “Hắn thích nhất là chơi cờ đánh cược.”
Đại Tấn có không ít quan to ham mê đánh bạc, hình thức không nhất quán, rất đa dạng ví như dùng xúc xắc, cờ vây, vân vân, có người còn thích chọi gà, không ngờ một người gần như không có ham muốn gì như Thái Tử lại cũng có sở thích này.
Tạ Thù gật gù: “Không tồi, vậy hãy để Thái tử chơi cho thỏa thích, chơi đến khi hắn bỏ ý nghĩ xuất gia, triệt để tín nhiệm ngươi mới thôi, sau đó ngươi khuyên hắn tới chỗ bệ hạ, cúi đầu nhận sai. Chỉ khi nào hắn chịu cúi đầu, bệ hạ mới có bậc thang để tha thứ cho hắn, bản tướng cũng có cơ sở để mà hòa giải.”
Tạ Nhiễm liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng.
Tạ Thù bật cười: “Sao đây, ngươi không định làm hòa với ta chắc?”
“Là Thừa tướng cảm thấy ta có lỗi trước, làm sao ta dám dày mặt đi cầu Thừa tướng khoan dung cơ chứ?” Lời nói không sai nhưng giọng điệu rõ ràng rất khó chịu.
Tạ Thù cười khẩy: “Ngươi là kẻ có lỗi, đã sai khi không nghe theo mệnh lệnh của ta. Nếu ta dung túng cho ngươi một lần thì ắt có lần thứ hai, đến lúc đó cái tôi của ngươi sẽ càng lúc càng lớn, điểm ấy ngươi có dám thừa nhận hay không?”
Ánh mắt Tạ Nhiễm lóe lên, vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chẳng qua ta suy nghĩ vì Thừa tướng mà thôi, Tướng vị đến nay ngồi vẫn còn chưa vững cũng chỉ vì thủ đoạn chưa đủ tàn nhẫn!”
“Sai rồi.” Tạ Thù xòe tay: “Là vì ý kiến của ta khác ngươi.”
Tạ Nhiễm ngẩn ra.
“Ngươi nên suy nghĩ một chút, ngươi và ta ở cùng một nơi, vì sao suốt tám năm chưa từng gặp mặt? Lúc trước ta từ Môn hạ tỉnh đi lên, có thể đại đa số bọn họ chỉ nhớ rõ ra một bước lên trời thành Thừa tướng, vì lẽ đó đám gia tộc kia ắt sẽ soi mói ta nghiêm ngặt, ngay cả chính bản thân ngươi, đương nhiên cũng có nhiều vấn đề nghi ngờ ta.”
Tạ Nhiễm mím môi không đáp.
Tạ Thù quay đầu nhìn ngoài trời mưa to như trút: “Dù là tổ phụ, trước đây cũng không cho rằng tàn nhẫn là thủ đoạn cần phải làm. Dù cho ngươi quyền cao chức trọng thì làm sao? Làm nên chuyện lớn gì, phải giẫm đạp lên bao nhiêu người, điều đó không thể hiện bản lĩnh của ngươi, thứ cần làm chính là có thể đạt tới trình độ giữ vững và phát triển lợi ích của gia tộc, đấy mới là bản lĩnh.”
Sắc mặt Tạ Nhiễm biến đổi, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh trở lại, đứng dậy nói: “Đa tạ Thừa tướng dạy bảo, Thoái Tật xin cáo từ.”
Tạ Thù nhìn theo hắn đi vào trong mưa, nhắc nhở một câu: “Ngươi quên không cầm ô rồi.”
“Thừa tướng dùng đi, tránh lại để bản thân mang bệnh.”
Tạ Thù buồn cười, ngay cả lúc làm hòa cũng kiêu ngạo đến thế.
Sau mấy trận mưa xối xả, mùa hè rốt cuộc cũng hùng hổ kéo đến.
Sau lần trước bị Bùi Duẫn giữa ban ngày ban mặt tự tiến cử giường chiếu, một thời gian rất lâu Tạ Thù không lén lút liên lạc với Vệ Ngật Chi. Nàng vốn định sau này sẽ tìm một cơ hội giải thích rõ ràng với hắn, nhưng Vệ Ngật Chi nếu không phải tới sớm thì sẽ về muộn, cứ như thế không cho nàng cơ hội gặp mặt.
Tạ Thù thấy vậy cũng bỏ cuộc, giờ đang hình thành trận thế đối nghịch, nếu hắn đã không còn coi nàng là huynh đệ, vậy cần gì phải để ý hắn nghĩ gì về nàng nữa.
Mộc Bạch từ bên ngoài thò người vào, thấy nàng trầm mặt, dè dặt nói: “Công tử, phía trước có xa mã nhà họ Vương, đứng ở giữa đường, xem ra là đang đợi xe ngài đi tới.”
Tạ Thù vén mành ra nhìn, vừa vặn trông thấy Vương Lạc Tú ló mặt ra, lúc này mới cười lên: “Vậy thì tới đi.”
Vương Lạc Tú vừa theo Vương Kính Chi vào cung chào từ biệt, đang chuẩn bị ra khỏi thành tì nghe nói xe ngựa của Thừa tướng ở phía sau, vì thế cố ý bảo phu xe giảm tốc độ.
Tạ Thù đến trước mặt, miễn cho nàng hành lễ, cười nói: “Thật là trùng hợp, giờ coi như bản tướng tiễn nàng, hi vọng sau này có dịp gặp lại.”
Nụ cười trên gương mặt Vương Lạc Tú thoảng chốc tắt ngấm, sắc mặt ảm đạm: “Không biết phải mất bao lâu mới quay lại đây được, chỉ e đến lúc đó cảnh còn mà người mất.”
Tạ Thù nhìn sắc mặt nàng cũng đoán được vài phần, cho dù đại Tấn không quá khắt khe quan hệ nam nữ, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái đến tuổi xuất giá, nếu như có thể trở lại Kiến Khang, đương nhiên chỉ có thể là gả tới đây.
Cảnh còn người mất, nói cũng không sai, nhưng nếu gả cho Vệ Ngật Chi thì cũng đâu cần phải buồn rầu như vậy chứ?
Bất kể thế nào, đây cũng là cơ hội tốt, Tạ Thù vội vã chào từ biệt rồi lệnh cho Mộc Bạch quay lại hồi cung.
Hoàng đế đang trò chuyện với Viên quý phi, không biết vì sao lại cảm thấy hơi đau đầu, chợt nghe thấy Tạ Thù cầu kiến, đầu lại càng đau dữ dội, trở mình trên long sang, không muốn thấy nàng.
Tường công công ra ngoài chuyển lời rồi nhanh chóng quay lại bẩm báo: “Bệ hạ vẫn nên gặp một lần đi, Thừa tướng nói việc này có liên quan tới Vũ Lăng vương đấy ạ.”
Cuối cùng Hoàng đế vẫn phải ngồi dậy.
Tạ Thù tiến vào trong điện, hành lễ xong xuôi, Hoàng đế cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng, cầm khăn áp nhẹ vào thái dương hỏi: “Vũ Lăng vương làm sao?”
“Bệ hạ, hẳn là chẳng bao lâu nữa Vũ Lăng vương sẽ tới Cối Kê cầu hôn.”
“Cái gì?” Chiếc khăn trong tay Hoàng đế rơi xuống: “Sao Tạ tướng lại biết?”
“Chính miệng người nhà họ Vương đã nói ạ, sao có thể là giả được, vì lẽ đó bệ hạ tuyệt đối không thể phế Thái tử ạ.”
Hoàng đế ngẩn người: “Liên quan gì tới chuyện phế Thái tử?”
Tạ Thù nghiêm túc nói: “Bệ hạ thử nghĩ mà xem, một khi Vũ Lăng vương và nhà họ Vương kết thành thông gia, thế lực ắt sẽ tăng lên. Hắn lại thân thiết với Cửu hoàng tử, nếu như Cửu hoàng tử thành Thái tử thì hắn chẳng khác nào mặt trời buổi ban trưa. Bệ hạ trọng dụng hắn là có ý tốt, nhưng nếu nuôi hổ thành mối họa, chẳng phải cái được không đủ bù đắp cái mất hay sao?”
Khóe miệng Hoàng đế co giật, một con hổ lại chạy tới cảnh báo cho hắn biết có con hổ khác lợi hại hơn, đây là đạo lý gì vậy?
Chuyện này không thích hợp để nói nhiều, Tạ Thù chỉ bỏ lại một câu “Xin bệ hạ cân nhắc.” rồi xuất cung hồi phủ.
Mấy ngày nay Tương phu nhân vô cùng vui vẻ, vất vả lắm thằng con trai nhà bà mới chịu mở lòng, cơ hội ôm cháu nội đang ở trong tầm với thì đột nhiên Thái hậu truyền chỉ triệu bà vào cung.
Vệ Ngật Chi cũng không biết việc này, sau khi về nhà mới nghe quản gia nói mẫu thân hậm hực nằm trong phòng, cảm thấy bất thường mới vội vã đi vào thăm hỏi.
“Nhà họ Tạ không có kẻ nào tốt!” Tương phu nhân ôm gối khóc lớn: “Tạ Minh Quang hủy một mối nhân duyên của con coi như bỏ qua, giờ đến cháu nội hắn cũng hủy nhân duyên của con, bọn chúng còn có để cho người khác sống nữa hay không?”
Vệ Ngật Chi ngồi nghe bà gào khóc một hồi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Thái hậu biết chuyện hai nhà Vương Vệ sắp thành thông gia từ chỗ Hoàng đế, liền triệu Tương phu nhân tới khuyên bảo một phen, đại ý là, chuyện hôn sự cứ tìm cô nương nhà nào có gia thế bình thường là được rồi, đừng tìm những đại gia tộc như nhà họ Vương khiến Hoàng đế khó chịu, thế gia đều là người một nhà, cần phải thông cảm lẫn nhau.
“Thế này mà gọi là người một nhà à?” Tương phu nhân lại vật ra khóc: “Đứa con đáng thương của ta….”
Vệ Ngật Chi đỡ vai bà, kiên nhẫn an ủi: “Chắc mẫu thân hiểu nhầm rồi, Tạ tướng làm gì có thời gian rảnh đi phá chuyện của con, tuyệt đối không nên tạo tin đồn gây xích mích ạ.”
Tương phu nhân im bặt, trợn mắt nhìn hắn rồi quát: “Ngươi lại còn nói đỡ cho hắn! Ngươi… cút ra ngoài, đừng để ta trông thấy mặt ngươi.”
Vệ Ngật Chi biết tính tình mẫu thân nóng nảy, không thể làm khác, đành phải tránh mũi nhón mà lùi ra ngoài.
Lời đồn giống như được mọc chân, nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Nhà họ Tạ lại phá nhân duyên nhà họ Vệ, hai nhà này chẳng khác nào kẻ thù lâu năm! Nhưng điều các gia tộc khác không ngờ tới chính là đội ngũ ủng hộ Vũ Lăng vương và đội ngũ ủng hộ Tạ Thừa tướng lại lần đầu tiên chung một chiến tuyến, chung sống hòa bình.
“Tạ Thừa tướng thật sự quá giả dối, lại đối xử với quận vương nhà chúng ta như thế, nhưng như vậy quận vương có thể sẽ tìm được mối duyên khác, thật may mắn…”
“Hừ, Tạ tướng nhà chúng ta mà đã ra tay thì làm gì có chuyện thất bại? Chờ xem, Vũ Lăng vương nhà các người chắc chắn không thể thành thân!”
“Đến đây, uống tiếp một chén.”
“Được thôi, đơn giản.”
Tạ Thù rất u buồn, so với việc bị Vệ Ngật Chi hiểu nhầm mình là một công tử phóng đãng thì chuyện này càng đáng buồn hơn, nàng chỉ lợi dụng chút xíu từ chuyện này mà thôi, thật sự không cố tình phá hoại nhân duyên của hắn mà.
Lại tiếp tục thêm vài ngày không thấy Vệ Ngật Chi, Tạ Thù đã chuẩn bị triệt để cắt đứt với hắn.
Bỗng nhiên Mộc Bạch lại nói: “Công tử có để ý hay không, mấy ngày ngay xe ngựa của Vũ Lăng vương đều không về Thanh Khê mà toàn đi về phía ngõ Ô Y đấy.”
“Hả?” Tạ Thù đón lấy chiếc khăn hắn vừa đưa áp lên trán, ngồi vào trong xe, thở dài nói: “Tới nhà cũ của Vệ gia xem thế nào.”
Nhà cũ không có quản gia, Phù Huyền mở cửa, dẫn Tạ Thù tới trước một tòa nhà hai tầng lầu, rồi mời nàng tự vào.
Tạ Thù lên lầu, phát hiện nơi này không phải dành để ở mà là tàng thư.
Vệ Ngật Chi ngồi khoanh chân phía sau án bên cạnh cửa sổ, người mặc áo mỏng màu trắng, tóc đen buông lơi, đang cầm bút viết gì đó.
Đã lâu không gặp, Tạ Thù đang tự nhủ không biết mở lời thế nào, vừa định mở miệng đã thấy trước mặt hắn đặt một quyển kinh Minh Độ, bất ngờ nói: “Huynh ở đây chép kinh Phật à?”
“Ừm.” Vệ Ngật Chi ngẩng đầu nhìn nàng. “Làm gia mẫu bực mình, chỉ có thể chép kinh Phật xin người tha thứ.”
Tạ Thù hiểu lý do, khẽ mỉm cười.
“Như Ý tìm ta có việc gì?”
Tạ Thù ra sức chớp mắt làm ra vẻ cảm động nói: “Trọng Khanh còn coi ta là huynh đệ, vậy ta sẽ nói thẳng, mặc kệ trên triều ý kiến giữa hai ta đối nghịc thế nào, nhưng ta chắc chắn không làm chuyện phá hoại nhân duyên của huynh, huynh phải tin tưởng ta.”
Vệ Ngật Chi thản nhiên “ừ’ một tiếng.
Tạ Thù nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hẵng còn sớm, hay để ta chép giúp huynh một tí nhé?”
Vệ Ngật Chi chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cũng được.”
Tạ Thù vén tay áo cầm bút, đang định viết, bỗng nhiên nhìn thấy chữ hắn, kinh ngạc nói: “Sao chữ của huynh lại đẹp như vậy? Trước có xem thư của huynh, ta còn tưởng có người viết hộ, xem ra chữ này chẳng hề thua kém chữ của Vương Kính Chi đâu.”
Vệ Ngật Chi hừ một tiếng: “Thư pháp nhà họ Vương đều do nhà họ Vệ chúng ta dạy, đệ không biết à?”
“Thì ra là như vậy.” Tạ Thù chép miệng. “Vậy thôi ta không viết nữa, nếu không chắc chắn Tương phu nhân sẽ phát hiện ra.”
Vệ Ngật Chi buông bút xuống: “Đệ viết một chữ ta xem nào.”
Tạ Thù cầm bút chấm mực, viết một chữ “Thù” trên giấy.
Vệ Ngật Chi đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, sau khi xem chỉ mấy chỗ: “Chỗ này nét bút hơi nhẹ, bên này lại quá nặng. Gốc rễ không tồi, đệ chịu khó luyện tập là được.”
Tạ Thù thở dài: “Ta làm gì có thời gian luyện chữ, mấy năm vừa rồi không biết đã đọc bao nhiêu sách, cả ngày chỉ có mỗi việc là học thuộc lòng. Hậu viện Tướng phủ có một chỗ, vì ta ngày ngày đều ở đó học thuộc lòng khiến ngay cả chim sẻ cũng không dám tới gần.”
Rốt cuộc Vệ Ngật Chi không nhịn được cười, nỗi ấm ức tích tụ mấy ngày liên tiếp đã tiêu tán không ít: “Khi đó ta bị gia mẫu cấm nói, không thể nói cũng chỉ có thể tả, hầu như đem toàn bộ binh thư trong nhà chép lại toàn bộ, cứ thế mà luyện thành.”
“Thì ra là như vậy.”
Tạ Thù cúi đầu viết lại theo cách hắn vừa chỉ, Vệ Ngật Chi không kìm được ngồi bên chỉ đạo: “Chỗ đó không cần quá dùng sức, đúng rồi, chỗ gạch đấy phải quay cổ tay thật dứt khoát.”
“Thế này à?”
“Không đúng.” Hắn đến gần, cầm tay nàng hết sức tự nhiên: “Thế này này…”
Bút hạ xuống, cả hai người đều ngẩn người. Tạ Thù nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng xoay đầu lại, hai người gần nhau trong gang tấc, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tạ Thù nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn: “Được rồi, nói chuyện rõ ràng là được, ta còn có việc, về trước đây.”
Vệ Ngật Chi nhìn theo bóng nàng rời đi, quay đầu nhìn chữ “Thù” mà nàng vừa viết, một hồi lâu sau, cầm bút sửa lại một chút.
“Thù” đã biến thành “xu[1].”
Hắn hạ bút xuống, thở dài não nề.
[1] Chữ “Thù” 殊 và chữ “xu” 姝 chỉ khác nhau một chút. “thù” nghĩa là khác biệt, còn “xu” nghĩa là mỹ nhân, đẹp.
Lúc đầu Thái từ cảm thấy Bùi Duẫn mất chức quan là do nhà họ Tạ gây khó dễ, cũng hơi lạnh nhạt với hắn nhưng thấy hắn tuân theo nề nếp cũ, mạnh hơn Bùi Duẫn không biết bao nhiêu lần, nên dần dần khiến thái độ của Thái tử cũng dao động.
Tạ Nhiễm cũng không dùng những đạo lý đao to búa lớn khuyên nhủ hắn, lại làm như không hề biết gì, mỗi ngày chỉ lặng lẽ đi theo, mặc cho Thái tử nói gì hay làm gì cũng đều không can dự.
Thái tử dần dần thả lỏng cảnh giác, không bao lâu sau, liền bị hắn phát hiện sở thích của bản thân.
Ngoài trời mưa tuôn xối xả, Tạ Thù ngồi trong nhà thủy tạ, bưng trà hỏi Tạ Nhiễm ngồi đối diện: “Ngươi nói Thái tử cũng có sở thích à?”
“Đúng vậy, Thái tử rất thích cờ vây.”
“Thứ đó cũng đáng để yêu thích hay sao?”
Tạ Nhiễm nhếch môi: “Hắn thích nhất là chơi cờ đánh cược.”
Đại Tấn có không ít quan to ham mê đánh bạc, hình thức không nhất quán, rất đa dạng ví như dùng xúc xắc, cờ vây, vân vân, có người còn thích chọi gà, không ngờ một người gần như không có ham muốn gì như Thái Tử lại cũng có sở thích này.
Tạ Thù gật gù: “Không tồi, vậy hãy để Thái tử chơi cho thỏa thích, chơi đến khi hắn bỏ ý nghĩ xuất gia, triệt để tín nhiệm ngươi mới thôi, sau đó ngươi khuyên hắn tới chỗ bệ hạ, cúi đầu nhận sai. Chỉ khi nào hắn chịu cúi đầu, bệ hạ mới có bậc thang để tha thứ cho hắn, bản tướng cũng có cơ sở để mà hòa giải.”
Tạ Nhiễm liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng.
Tạ Thù bật cười: “Sao đây, ngươi không định làm hòa với ta chắc?”
“Là Thừa tướng cảm thấy ta có lỗi trước, làm sao ta dám dày mặt đi cầu Thừa tướng khoan dung cơ chứ?” Lời nói không sai nhưng giọng điệu rõ ràng rất khó chịu.
Tạ Thù cười khẩy: “Ngươi là kẻ có lỗi, đã sai khi không nghe theo mệnh lệnh của ta. Nếu ta dung túng cho ngươi một lần thì ắt có lần thứ hai, đến lúc đó cái tôi của ngươi sẽ càng lúc càng lớn, điểm ấy ngươi có dám thừa nhận hay không?”
Ánh mắt Tạ Nhiễm lóe lên, vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chẳng qua ta suy nghĩ vì Thừa tướng mà thôi, Tướng vị đến nay ngồi vẫn còn chưa vững cũng chỉ vì thủ đoạn chưa đủ tàn nhẫn!”
“Sai rồi.” Tạ Thù xòe tay: “Là vì ý kiến của ta khác ngươi.”
Tạ Nhiễm ngẩn ra.
“Ngươi nên suy nghĩ một chút, ngươi và ta ở cùng một nơi, vì sao suốt tám năm chưa từng gặp mặt? Lúc trước ta từ Môn hạ tỉnh đi lên, có thể đại đa số bọn họ chỉ nhớ rõ ra một bước lên trời thành Thừa tướng, vì lẽ đó đám gia tộc kia ắt sẽ soi mói ta nghiêm ngặt, ngay cả chính bản thân ngươi, đương nhiên cũng có nhiều vấn đề nghi ngờ ta.”
Tạ Nhiễm mím môi không đáp.
Tạ Thù quay đầu nhìn ngoài trời mưa to như trút: “Dù là tổ phụ, trước đây cũng không cho rằng tàn nhẫn là thủ đoạn cần phải làm. Dù cho ngươi quyền cao chức trọng thì làm sao? Làm nên chuyện lớn gì, phải giẫm đạp lên bao nhiêu người, điều đó không thể hiện bản lĩnh của ngươi, thứ cần làm chính là có thể đạt tới trình độ giữ vững và phát triển lợi ích của gia tộc, đấy mới là bản lĩnh.”
Sắc mặt Tạ Nhiễm biến đổi, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh trở lại, đứng dậy nói: “Đa tạ Thừa tướng dạy bảo, Thoái Tật xin cáo từ.”
Tạ Thù nhìn theo hắn đi vào trong mưa, nhắc nhở một câu: “Ngươi quên không cầm ô rồi.”
“Thừa tướng dùng đi, tránh lại để bản thân mang bệnh.”
Tạ Thù buồn cười, ngay cả lúc làm hòa cũng kiêu ngạo đến thế.
Sau mấy trận mưa xối xả, mùa hè rốt cuộc cũng hùng hổ kéo đến.
Sau lần trước bị Bùi Duẫn giữa ban ngày ban mặt tự tiến cử giường chiếu, một thời gian rất lâu Tạ Thù không lén lút liên lạc với Vệ Ngật Chi. Nàng vốn định sau này sẽ tìm một cơ hội giải thích rõ ràng với hắn, nhưng Vệ Ngật Chi nếu không phải tới sớm thì sẽ về muộn, cứ như thế không cho nàng cơ hội gặp mặt.
Tạ Thù thấy vậy cũng bỏ cuộc, giờ đang hình thành trận thế đối nghịch, nếu hắn đã không còn coi nàng là huynh đệ, vậy cần gì phải để ý hắn nghĩ gì về nàng nữa.
Mộc Bạch từ bên ngoài thò người vào, thấy nàng trầm mặt, dè dặt nói: “Công tử, phía trước có xa mã nhà họ Vương, đứng ở giữa đường, xem ra là đang đợi xe ngài đi tới.”
Tạ Thù vén mành ra nhìn, vừa vặn trông thấy Vương Lạc Tú ló mặt ra, lúc này mới cười lên: “Vậy thì tới đi.”
Vương Lạc Tú vừa theo Vương Kính Chi vào cung chào từ biệt, đang chuẩn bị ra khỏi thành tì nghe nói xe ngựa của Thừa tướng ở phía sau, vì thế cố ý bảo phu xe giảm tốc độ.
Tạ Thù đến trước mặt, miễn cho nàng hành lễ, cười nói: “Thật là trùng hợp, giờ coi như bản tướng tiễn nàng, hi vọng sau này có dịp gặp lại.”
Nụ cười trên gương mặt Vương Lạc Tú thoảng chốc tắt ngấm, sắc mặt ảm đạm: “Không biết phải mất bao lâu mới quay lại đây được, chỉ e đến lúc đó cảnh còn mà người mất.”
Tạ Thù nhìn sắc mặt nàng cũng đoán được vài phần, cho dù đại Tấn không quá khắt khe quan hệ nam nữ, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái đến tuổi xuất giá, nếu như có thể trở lại Kiến Khang, đương nhiên chỉ có thể là gả tới đây.
Cảnh còn người mất, nói cũng không sai, nhưng nếu gả cho Vệ Ngật Chi thì cũng đâu cần phải buồn rầu như vậy chứ?
Bất kể thế nào, đây cũng là cơ hội tốt, Tạ Thù vội vã chào từ biệt rồi lệnh cho Mộc Bạch quay lại hồi cung.
Hoàng đế đang trò chuyện với Viên quý phi, không biết vì sao lại cảm thấy hơi đau đầu, chợt nghe thấy Tạ Thù cầu kiến, đầu lại càng đau dữ dội, trở mình trên long sang, không muốn thấy nàng.
Tường công công ra ngoài chuyển lời rồi nhanh chóng quay lại bẩm báo: “Bệ hạ vẫn nên gặp một lần đi, Thừa tướng nói việc này có liên quan tới Vũ Lăng vương đấy ạ.”
Cuối cùng Hoàng đế vẫn phải ngồi dậy.
Tạ Thù tiến vào trong điện, hành lễ xong xuôi, Hoàng đế cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng, cầm khăn áp nhẹ vào thái dương hỏi: “Vũ Lăng vương làm sao?”
“Bệ hạ, hẳn là chẳng bao lâu nữa Vũ Lăng vương sẽ tới Cối Kê cầu hôn.”
“Cái gì?” Chiếc khăn trong tay Hoàng đế rơi xuống: “Sao Tạ tướng lại biết?”
“Chính miệng người nhà họ Vương đã nói ạ, sao có thể là giả được, vì lẽ đó bệ hạ tuyệt đối không thể phế Thái tử ạ.”
Hoàng đế ngẩn người: “Liên quan gì tới chuyện phế Thái tử?”
Tạ Thù nghiêm túc nói: “Bệ hạ thử nghĩ mà xem, một khi Vũ Lăng vương và nhà họ Vương kết thành thông gia, thế lực ắt sẽ tăng lên. Hắn lại thân thiết với Cửu hoàng tử, nếu như Cửu hoàng tử thành Thái tử thì hắn chẳng khác nào mặt trời buổi ban trưa. Bệ hạ trọng dụng hắn là có ý tốt, nhưng nếu nuôi hổ thành mối họa, chẳng phải cái được không đủ bù đắp cái mất hay sao?”
Khóe miệng Hoàng đế co giật, một con hổ lại chạy tới cảnh báo cho hắn biết có con hổ khác lợi hại hơn, đây là đạo lý gì vậy?
Chuyện này không thích hợp để nói nhiều, Tạ Thù chỉ bỏ lại một câu “Xin bệ hạ cân nhắc.” rồi xuất cung hồi phủ.
Mấy ngày nay Tương phu nhân vô cùng vui vẻ, vất vả lắm thằng con trai nhà bà mới chịu mở lòng, cơ hội ôm cháu nội đang ở trong tầm với thì đột nhiên Thái hậu truyền chỉ triệu bà vào cung.
Vệ Ngật Chi cũng không biết việc này, sau khi về nhà mới nghe quản gia nói mẫu thân hậm hực nằm trong phòng, cảm thấy bất thường mới vội vã đi vào thăm hỏi.
“Nhà họ Tạ không có kẻ nào tốt!” Tương phu nhân ôm gối khóc lớn: “Tạ Minh Quang hủy một mối nhân duyên của con coi như bỏ qua, giờ đến cháu nội hắn cũng hủy nhân duyên của con, bọn chúng còn có để cho người khác sống nữa hay không?”
Vệ Ngật Chi ngồi nghe bà gào khóc một hồi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Thái hậu biết chuyện hai nhà Vương Vệ sắp thành thông gia từ chỗ Hoàng đế, liền triệu Tương phu nhân tới khuyên bảo một phen, đại ý là, chuyện hôn sự cứ tìm cô nương nhà nào có gia thế bình thường là được rồi, đừng tìm những đại gia tộc như nhà họ Vương khiến Hoàng đế khó chịu, thế gia đều là người một nhà, cần phải thông cảm lẫn nhau.
“Thế này mà gọi là người một nhà à?” Tương phu nhân lại vật ra khóc: “Đứa con đáng thương của ta….”
Vệ Ngật Chi đỡ vai bà, kiên nhẫn an ủi: “Chắc mẫu thân hiểu nhầm rồi, Tạ tướng làm gì có thời gian rảnh đi phá chuyện của con, tuyệt đối không nên tạo tin đồn gây xích mích ạ.”
Tương phu nhân im bặt, trợn mắt nhìn hắn rồi quát: “Ngươi lại còn nói đỡ cho hắn! Ngươi… cút ra ngoài, đừng để ta trông thấy mặt ngươi.”
Vệ Ngật Chi biết tính tình mẫu thân nóng nảy, không thể làm khác, đành phải tránh mũi nhón mà lùi ra ngoài.
Lời đồn giống như được mọc chân, nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Nhà họ Tạ lại phá nhân duyên nhà họ Vệ, hai nhà này chẳng khác nào kẻ thù lâu năm! Nhưng điều các gia tộc khác không ngờ tới chính là đội ngũ ủng hộ Vũ Lăng vương và đội ngũ ủng hộ Tạ Thừa tướng lại lần đầu tiên chung một chiến tuyến, chung sống hòa bình.
“Tạ Thừa tướng thật sự quá giả dối, lại đối xử với quận vương nhà chúng ta như thế, nhưng như vậy quận vương có thể sẽ tìm được mối duyên khác, thật may mắn…”
“Hừ, Tạ tướng nhà chúng ta mà đã ra tay thì làm gì có chuyện thất bại? Chờ xem, Vũ Lăng vương nhà các người chắc chắn không thể thành thân!”
“Đến đây, uống tiếp một chén.”
“Được thôi, đơn giản.”
Tạ Thù rất u buồn, so với việc bị Vệ Ngật Chi hiểu nhầm mình là một công tử phóng đãng thì chuyện này càng đáng buồn hơn, nàng chỉ lợi dụng chút xíu từ chuyện này mà thôi, thật sự không cố tình phá hoại nhân duyên của hắn mà.
Lại tiếp tục thêm vài ngày không thấy Vệ Ngật Chi, Tạ Thù đã chuẩn bị triệt để cắt đứt với hắn.
Bỗng nhiên Mộc Bạch lại nói: “Công tử có để ý hay không, mấy ngày ngay xe ngựa của Vũ Lăng vương đều không về Thanh Khê mà toàn đi về phía ngõ Ô Y đấy.”
“Hả?” Tạ Thù đón lấy chiếc khăn hắn vừa đưa áp lên trán, ngồi vào trong xe, thở dài nói: “Tới nhà cũ của Vệ gia xem thế nào.”
Nhà cũ không có quản gia, Phù Huyền mở cửa, dẫn Tạ Thù tới trước một tòa nhà hai tầng lầu, rồi mời nàng tự vào.
Tạ Thù lên lầu, phát hiện nơi này không phải dành để ở mà là tàng thư.
Vệ Ngật Chi ngồi khoanh chân phía sau án bên cạnh cửa sổ, người mặc áo mỏng màu trắng, tóc đen buông lơi, đang cầm bút viết gì đó.
Đã lâu không gặp, Tạ Thù đang tự nhủ không biết mở lời thế nào, vừa định mở miệng đã thấy trước mặt hắn đặt một quyển kinh Minh Độ, bất ngờ nói: “Huynh ở đây chép kinh Phật à?”
“Ừm.” Vệ Ngật Chi ngẩng đầu nhìn nàng. “Làm gia mẫu bực mình, chỉ có thể chép kinh Phật xin người tha thứ.”
Tạ Thù hiểu lý do, khẽ mỉm cười.
“Như Ý tìm ta có việc gì?”
Tạ Thù ra sức chớp mắt làm ra vẻ cảm động nói: “Trọng Khanh còn coi ta là huynh đệ, vậy ta sẽ nói thẳng, mặc kệ trên triều ý kiến giữa hai ta đối nghịc thế nào, nhưng ta chắc chắn không làm chuyện phá hoại nhân duyên của huynh, huynh phải tin tưởng ta.”
Vệ Ngật Chi thản nhiên “ừ’ một tiếng.
Tạ Thù nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hẵng còn sớm, hay để ta chép giúp huynh một tí nhé?”
Vệ Ngật Chi chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cũng được.”
Tạ Thù vén tay áo cầm bút, đang định viết, bỗng nhiên nhìn thấy chữ hắn, kinh ngạc nói: “Sao chữ của huynh lại đẹp như vậy? Trước có xem thư của huynh, ta còn tưởng có người viết hộ, xem ra chữ này chẳng hề thua kém chữ của Vương Kính Chi đâu.”
Vệ Ngật Chi hừ một tiếng: “Thư pháp nhà họ Vương đều do nhà họ Vệ chúng ta dạy, đệ không biết à?”
“Thì ra là như vậy.” Tạ Thù chép miệng. “Vậy thôi ta không viết nữa, nếu không chắc chắn Tương phu nhân sẽ phát hiện ra.”
Vệ Ngật Chi buông bút xuống: “Đệ viết một chữ ta xem nào.”
Tạ Thù cầm bút chấm mực, viết một chữ “Thù” trên giấy.
Vệ Ngật Chi đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, sau khi xem chỉ mấy chỗ: “Chỗ này nét bút hơi nhẹ, bên này lại quá nặng. Gốc rễ không tồi, đệ chịu khó luyện tập là được.”
Tạ Thù thở dài: “Ta làm gì có thời gian luyện chữ, mấy năm vừa rồi không biết đã đọc bao nhiêu sách, cả ngày chỉ có mỗi việc là học thuộc lòng. Hậu viện Tướng phủ có một chỗ, vì ta ngày ngày đều ở đó học thuộc lòng khiến ngay cả chim sẻ cũng không dám tới gần.”
Rốt cuộc Vệ Ngật Chi không nhịn được cười, nỗi ấm ức tích tụ mấy ngày liên tiếp đã tiêu tán không ít: “Khi đó ta bị gia mẫu cấm nói, không thể nói cũng chỉ có thể tả, hầu như đem toàn bộ binh thư trong nhà chép lại toàn bộ, cứ thế mà luyện thành.”
“Thì ra là như vậy.”
Tạ Thù cúi đầu viết lại theo cách hắn vừa chỉ, Vệ Ngật Chi không kìm được ngồi bên chỉ đạo: “Chỗ đó không cần quá dùng sức, đúng rồi, chỗ gạch đấy phải quay cổ tay thật dứt khoát.”
“Thế này à?”
“Không đúng.” Hắn đến gần, cầm tay nàng hết sức tự nhiên: “Thế này này…”
Bút hạ xuống, cả hai người đều ngẩn người. Tạ Thù nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng xoay đầu lại, hai người gần nhau trong gang tấc, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tạ Thù nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn: “Được rồi, nói chuyện rõ ràng là được, ta còn có việc, về trước đây.”
Vệ Ngật Chi nhìn theo bóng nàng rời đi, quay đầu nhìn chữ “Thù” mà nàng vừa viết, một hồi lâu sau, cầm bút sửa lại một chút.
“Thù” đã biến thành “xu[1].”
Hắn hạ bút xuống, thở dài não nề.
[1] Chữ “Thù” 殊 và chữ “xu” 姝 chỉ khác nhau một chút. “thù” nghĩa là khác biệt, còn “xu” nghĩa là mỹ nhân, đẹp.
Bình luận truyện