Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 29



Buổi hẹn ăn thịt nướng cuối cùng được định vào tối chủ nhật, bởi vì tối thứ bảy là đại thọ bảy mươi của bà ngoại Triệu Tỉnh Quy, cả nhà anh sẽ tới khách sạn chúc thọ cho bà cụ.

Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy đã hẹn nhau, chiều chủ nhật cô sẽ tới Quận Tử Liễu dạy học cho anh, học xong hai người sẽ cùng nhau đến Tử Duyệt Thành ăn tối, sau đó Triệu Tỉnh Quy về nhà, còn cô sẽ về trường.

Còn năm ngày nữa mới tới chủ nhật, Triệu Tỉnh Quy đã vẽ một vòng tròn đỏ chót trên cuốn lịch bàn đánh dấu ngày hôm đó. Anh chưa một lần nào ăn cơm với cô giáo Trác, lần đầu tiên cùng nhau đi ăn lại là ăn ở ngoài, và lại chỉ có hai người. Triệu Tỉnh Quy cảm thấy đây giống như là một buổi hẹn hò vậy, trong lòng anh cực kì mong chờ.

Triệu Tỉnh Quy nghe theo đề nghị của Trác Uẩn, nói chuyện Lâm Trạch đến tìm anh cho bố anh biết, đồng thời dặn dò ông không nói cho mẹ biết. Triệu Vĩ Luân đồng ý, lập tức liên hệ bên phía nhà trường.

Nhà trường rất coi trọng việc này, thông báo tới các giáo viên chủ nhiệm lớp 12, yêu cầu họ tìm các bạn học nam đã chơi bóng với Triệu Tỉnh Quy vào ngày xảy ra sự việc. Bao gồm các học sinh xem bóng bên ngoài sân, và yêu cầu bọn họ kể từ ngày hôm nay cho dù như thế nào cũng không được phép “làm phiền” Triệu Tỉnh Quy. Nếu không thực hiện theo, Triệu Tỉnh Quy lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ quy trách nhiệm cho bọn họ.

Hồ Quân Kiệt nhắn tin cho Triệu Tỉnh Quy, hỏi rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Triệu Tỉnh Quy nghe theo lời cô giáo Trác, đáp lại một cách rất nghiêm túc.

【Triệu Tỉnh Quy】: “Tớ bây giờ chỉ muốn an ổn học hành, an ổn sống. Thế nhưng hễ nhìn thấy các cậu thì tâm trạng tớ lại bất ổn, vì tớ sẽ nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó. Hơn nữa, tớ cũng không muốn làm ảnh hưởng đến việc thi đại học của các cậu. Vì vậy chúng ta hãy tạm dừng liên lạc một thời gian.”

【Hồ Quân Kiệt】: “Cậu muốn tuyệt giao với tớ ư?”

【Triệu Tỉnh Quy】: “Không phải vậy, Quân Kiệt, chờ cậu thi đại học xong rồi nói.”

【Hồ Quân Kiệt】: “Được rồi. Tớ tôn trọng lựa chọn của cậu.”

Triệu Tỉnh Quy nghĩ, hy vọng làm như vậy sẽ có tác dụng, hy vọng Lâm Trạch sẽ không tới tìm tới anh nữa.

Tối thứ bảy, tiệc đại thọ của bà ngoại Triệu Tỉnh Quy được tổ chức ở một nhà hàng Trung Quốc trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại.

Bữa tiệc do Phạm Ngọc Trân chủ đạo, Phạm Ngọc Hoa chi tiền. Hai chị em họ đã đặt một phòng bao lớn. Khách tới tham dự ngoài hai gia đình họ, còn có những người cậu, chị, em của bà ngoại Triệu và con cháu của họ, tất cả ngồi chật kín bốn bàn lớn.

Cảnh tượng như vậy khiến Triệu Tỉnh Quy có chút chán ghét, bởi vì anh gần như không quen biết những người họ hàng của bà ngoại mình. Mà những người đó sau khi nhìn thấy anh thì lại tìm tới bố mẹ anh để hỏi về tình hình vết thương của anh.

Mấy đứa trẻ mẫu giáo tò mò nhìn chằm chằm vào anh, lại còn tiến tới hiếu kỳ sờ sờ vào bánh lăn của xe lăn khiến Triệu Tỉnh Quy chẳng thể cười nổi, từ đầu đến cuối đều bày ra bộ mặt thúi hoắc.

Người duy nhất Triệu Tỉnh Quy quen thuộc là một người anh họ lớn hơn anh hai tuổi, tên là Nghiêm Phi, đang học năm 2. Triệu Tỉnh Quy và anh họ trước đây có giao tình khá tốt, thỉnh thoảng còn cùng nhau chơi bóng.

Nghiêm Phi nhìn ra tâm tình của Triệu Tỉnh Quy không tốt, lúc tiệc gần xong liền tới hỏi anh có muốn cùng anh ta đi dạo một lát không, Triệu Tỉnh Quy ở trong phòng bao này đã kiềm chế tới mức sắp không thở nổi, nên lập tức đồng ý.

Quy mô của trung tâm thương mại này không lớn bằng Tử Duyệt Thành, các thương hiệu ở đây cũng tạp nham hơn. Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, chậm rãi lòng vòng trong trung tâm mua sắm. Nhìn thấy một của hàng quần áo nam, anh nhanh chóng nảy ra một ý tưởng, hỏi Nghiêm Phi đang đi bên cạnh.

“Anh Phi, ở trường đại học của anh, các bạn học nam thường sẽ mặc gì?”

Nghiêm Phi sửng sốt: “Câu hỏi của em cũng quá rộng rồi… Mặc cái gì… Thì mặc quần áo chứ mặc gì? Mặc giống như anh nè, áo len quần bò và áo khoác, nếu không sẽ mặc cái gì đây?”

Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nói: “Vậy nếu như là hẹn hò với một cô gái, các anh thường sẽ mặc gì?”

Nghiêm Phi hiểu ra, tươi cười với vẻ mặt nhiều chuyện: “Tiểu Quy, em đang muốn hẹn hò với một cô gái sao?”

“Không có!” Triệu Tỉnh Quy hối hận, vẻ mặt mất tự nhiên, “Em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”

Nghiêm Phi nhìn bộ đồ thể thao mà Triệu Tỉnh Quy đang mặc trên người, hỏi:

“Tiểu Quy, có phải em thường ngày em hay mặc đồ thể thao không? Em có bộ đồ bình thường nào nhìn đẹp hơn một xíu không?”

Triệu Tỉnh Quy hồi tưởng lại. Lúc bị thương cậu mới chỉ mười sáu tuổi. Quần áo cậu mặc đều là phong cách thể thao, các loại áo phông, quần thể thao. Mùa đông sẽ mặc áo len và áo khoác lông. Sau khi bị thương phải nằm viện một năm thì làm gì còn nghĩ tới việc mua quần áo.

Xuất viện mấy tháng nay, mẹ mua cho anh mấy cái áo phông cộc tay. Mà mùa thu đông năm nay anh vẫn chưa mua quần áo mới.

Triệu Tỉnh Quy nói: “Không có bộ nào đặc biệt đẹp cả, mấy bộ đó đều đã hai năm không mặc rồi.”

Nghiêm Phi vỗ vỗ vai anh: “Đi thôi, anh sẽ là người tư vấn cho em, cùng em mua quần áo mới.”

Hai cậu thanh niên thật sự đi mua quần áo cùng nhau. Triệu Tỉnh Quy không muốn mua nhãn hiệu đắt tiền, dù sao anh vẫn còn trẻ, cũng không thích hợp mặc những bộ đồ quá sang trọng. Cuối cùng anh chọn một chiếc áo len lông cừu có mũ trùm đầu màu trắng, và một chiếc áo khoác bò màu xanh nhạt trong cửa hàng thời trang nam. Anh không thử áo len mà chỉ ngồi trên xe lăn, cởi chiếc áo khoác ngoài để mặc thử áo khoác bò một chút.

Cô nhân viên cửa hàng nói: “Cậu mặc áo len vào, bên ngoài phối với áo khoác bò, lật mũ của áo len lên, bên dưới mặc quần thể thao, nhìn tổng thể sẽ rất đẹp trai đó!”

Triệu Tỉnh Quy nhìn vào gương, cũng cảm thấy rất đẹp, so với đồ thể thao thì áo khoác bò trông đơn giản mà thời thượng hơn rất nhiều.

Nghiêm Phi đứng cạnh cũng giơ ngón tay cái lên: “Đẹp trai!”

Triệu Tỉnh Quy vò vò tóc nhìn chàng trai lạnh lùng trong gương, cảm thấy cũng có thể gạt người ta rằng anh ta đã hai mươi tuổi rồi nhỉ.

Chỉ là, xe lăn dưới thân nhìn thật chướng mắt. Triêu Tỉnh Quy bất đắc dĩ xoa xoa đùi rồi nói với cô bán hàng: “Vậy mua hai cái áo này đi, tính tiền giúp tôi. Cám ơn.”

Anh đặt túi giấy đựng quần áo lên đùi, lăn xe quay về phòng bao, trong lòng nghĩ không biết liệu cô giáo Trác có thích kiểu quần áo như thế này không?

Không biết cô giáo Trác bây giờ đang làm gì. Cô có đang mong chờ buổi hẹn hò vào ngày mai giống như anh không.

Cô giáo Trác đang làm gì vào lúc này?

Cô đang ngồi trong một quán bar nghe hát với Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn, uống đến mức có chút ngà ngà say. Đây vẫn là ý kiến của Bành Khải Văn, nói gì mà đã rất lâu rồi không ra ngoài thư giãn, gọi cho bằng được Tô Mạn Cầm và Trác Uẩn ra ngoài. Tô Mạn Cầm nhân tiện kéo theo Nghê Hàng, cứ thế mấy người trẻ tuổi vừa nghe hát, vừa uống rượu, trò chuyện nhưng cũng không quá ồn ào.

Những người cùng ra ngoài chơi lần này Trác Uẩn đều quen, người cũng không nhiều và không ai quấy nhiễu cô cả. Cô ngồi một góc ghế, uống rượu một mình, nhìn Tô Mạn Cầm và Nghê Hàng chàng chàng thiếp thiếp, chốc chốc xoa xoa lưng, chốc chốc lại ôm hôn một cái.

Trác Uẩn: “…”

Cay mắt! Thật là cay mắt quá đi!

Tửu lượng của Trác Uẩn cũng tàm tạm, rất hiếm khi say xỉn. Lần này đã uống tới mức đầu óc có hơi choáng váng, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất rõ ràng, lại rất mơ hồ. Cô đã từng nghiện trạng thái như thế này, cảm thấy thật tự do vui vẻ, không ai quản được, một chút cũng không sợ hãi vì bên cạnh cô còn có Tô Mạn Cầm và  Bành Khải Văn hộ tống. Trác Uẩn cảm thấy ra ngoài, đi bar, uống rượu thật sự là khoảng thời gian thư giãn thoải mái nhất.

Nhưng giờ đây cô lại có chút ngẩn ngơ, lòng thầm nghĩ, đây thật sự là đang thư giãn sao?

Tô Mạn Cầm say rồi, ôm lấy vai cô ồn ào nói muốn cùng cô chụp ảnh. Trác Uẩn ngơ ngác nhìn màn hình di động, trong khung hình là khuôn mặt của hai cô gái trẻ trang điểm đậm. Trác Uẩn dán chi chít mi giả, bôi phấn mắt màu khói và môi đỏ chót như lửa, nhìn rất mê ảo, cảm giác không chân thật, giống như đang đeo mặt nạ vậy.

Chỉ sững sờ trong giây lát, cô lập tức mỉm cười trước ống kính. Hai cô gái dán mặt vào nhau, ánh mắt mê ly, cùng nhau chu môi chụp hết ảnh này sang ảnh khác.

Tô Mạn Cầm gửi ảnh cho cô. Trác Uẩn chọn lấy một tấm đăng lên dòng thời gian, chỉ đơn giản viết mấy chữ: “Tụ họp.”

Ảnh vừa đăng lên, rất nhanh đã có người vào thả tim, bình luận. Có người khen cô đẹp, có người trêu chọc cô sống thật thoải mái, lại cũng có người dặn dò cô đừng uống quá nhiều, chú ý an toàn. Cô không trả lời một dòng bình luận nào cả.

Thạch Tĩnh Thừa viết bình luận: “Chơi rất vui phải không? Nghe điện thoại đi.”

Trác Uẩn: “?”

Thì ra Thạch Tĩnh Thừa đã gọi cho Trác Uẩn hai lần, nhưng bởi vì quán bar quá ồn ào nên cô không nghe thấy. Cô lúc này mới liếc nhìn nhật ký cuộc gọi, lẩm bẩm “đồ điên” rồi ném điện thoại sang một bên.

Chơi tới hơn 11 giờ đêm mọi người mới rời đi. Tô Mạn Cầm và Nghê Hàng đi thẳng tới khách sạn. Bành Khải Văn gọi tài xế, nói sẽ đưa Trác Uẩn về trường.

Thế là, hai người ngồi ngoài cửa quán bar đợi tài xế tới. Trác Uẩn châm một điếu thuốc, hút từng ngụm. Bành Khải Văn thì đã say bí tỉ đứng không vững, bèn ngồi bệt xuống lề đường, miệng lí nhí nói gì đó nghe không rõ.

Vài người đàn ông đi ngang qua huýt sáo với Trác Uẩn, gọi cô là người đẹp. Trác Uẩn lạnh lùng quay đi, đôi mắt trống rỗng nhìn ánh đèn neon nhiều màu trên phố.

Cô đột nhiên cảm thấy chán nản.

Trác Uẩn ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh. Tô Mạn Cầm vẫn chưa trở về, trong phòng chỉ có một mình cô. Cô mở điện thoại lên, kinh ngạc phát hiện Thạch Tĩnh Thừa sáng nay từ chín đến mười một giờ tổng cộng đã gọi cho cô bảy lần. 

Trác Uẩn suy nghĩ một chút, quyết định gọi lại cho anh ta.

“Alo, tìm tôi có việc gì không?”

Thạch Tĩnh Thừa lạnh lùng hỏi cô: “Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại rồi à?”

“Vừa mới ngủ dậy. Tôi không có thời gian tranh cãi với anh đâu.” Trác Uẩn vò vò đầu tóc rối bù, “Có lời mau nói, có rắm mau thả!”

Thạch Tĩnh Thừa nói: “Anh và mẹ bây giờ đang ở khách sạn, chuẩn bị đi ăn trưa, em dự định khi nào sẽ tới gặp bọn anh?”

Trác Uẩn có chút mờ mịt hỏi: “Anh đang nói gì vậy? Ai muốn gặp anh chứ. Anh đang ở Tiền Đường sao?”

Thạch Tĩnh Thừa: “…”

Anh ta có vẻ tức giận: “Trác Uẩn, anh sớm đã nói cho em biết là anh sẽ đến Tiền Đường thăm em. Hôm trước anh đã nhắn tin. Hôm qua anh lại gọi cho em thì em không bắt máy, cũng không trả lời anh, anh cứ nghĩ em đã đọc được tin nhắn của anh rồi. Trong tin nhắn anh có nói rõ nguyên do, thời gian, địa điểm và người đến, anh đều đã nói rất rõ, cũng đã phân tích cho em lợi hại thiệt hơn. Bây giờ anh và mẹ đã tới Tiền Đường rồi, cũng đã làm xong thủ tục nhận phòng. Đừng nói là lúc này em mới nhìn thấy tin nhắn của anh đấy chứ?”

Trác Uẩn sững sờ kinh ngạc, quả thật cô không đọc được tin nhắn của Thạch Tĩnh Thừa, bởi vì cô đã cài đặt tin nhắn của anh ta thành ‘đừng làm phiền’. Mỗi ngày nhiều tài khoản chat riêng, nhóm chat cứ thế tràn ngập, không biết tin nhắn của Thạch Tĩnh Thừa đã trôi đi đâu mất tiêu.

Trác Uẩn lạnh nhạt nói: “Cho tôi mười phút tắm rửa, xong rồi sẽ gọi lại cho anh.”

Cô ngắt điện thoại, vội tìm tin nhắn của Thạch Tĩnh Thừa, kinh ngạc phát hiện anh ta thật sự đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

Thì ra Vu Quyên muốn mua quần áo mùa đông và túi xách của một thương hiệu xa xỉ nào đó, nhưng ở Gia Thành lại không có phong cách mà bà ấy thích, nên muốn đến Thượng Hải mua. Nhưng vì Trác Uẩn đang ở Tiền Đường nên bà ấy mới rủ con trai đi cùng bà ấy đến đây mua đồ, nhân tiện thăm Trác Uẩn. Vu Quyên và Thạch Tĩnh Thừa dự đinh sẽ ở lại Tiền Đường một đêm, chiều chủ nhật sẽ cùng Trác Uẩn đi mua sắm, buổi tối cùng nhau ăn cơm rồi nhân tiện bàn sơ về lễ đính hôn của bọn họ.

Những thông tin này Thạch Tĩnh Thừa quả thực đã nói rõ với cô trong tin nhắn, cũng là muốn để Trác Uẩn coi trọng đại cục, đừng để anh ta phải khó xử trước mặt mẹ mình, cũng coi như lấy lòng người lớn. Dù sao thì mấy năm qua Vu Quyên đối cử với Trác Uẩn cũng không tệ.

Trác Uẩn trơ như phỗng nhìn những tin nhắn kia, đầu cô như muốn nổ tung.

Cô ngồi trên giường suy nghĩ hồi lâu rồi gọi cho Thạch Tĩnh Thừa.

“Anh đưa mẹ anh đi ăn trước đi, sau đó tới Tử Duyệt Thành đối diện cổng phía Nam trường tôi. Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ tới, tới rồi sẽ gọi điện thoại cho anh sau.”

Thạch Tĩnh Thừa hài lòng nói: “Được, nhớ giữ liên lạc.”

Trác Uẩn bò ra khỏi giường, sững sờ đứng bên bàn. Nhớ tới ngày hôm nay vốn dĩ đã sắp xếp sẽ đi Quận Tử Liễu với Triệu Tỉnh Quy, buổi tối còn cùng anh đi ăn đồ nướng. Bây giờ xem ra đành phải lỡ hẹn để anh leo cây rồi.

Trác Uẩn liền gọi cho Triệu Tỉnh Quy. Cậu thiếu niên rất nhanh đã nghe máy: “Cô giáo Trác.”

“Triệu Tiểu Quy.” Trác Uẩn tay cầm điện thoại, trong lòng tràn đầy áy náy nói: “Rất xin lỗi cậu, hôm nay tôi muốn xin nghỉ một hôm có việc riêng, không thể tới dạy được.”

Triệu Tỉnh Quy im lặng một lúc, hỏi: “Vậy còn buổi tối thì sao?”

Trác Uẩn nói: “Buổi tối cũng không được rồi, chúng ta đổi hẹn sang tuần sau được không?”

Triệu Tỉnh Quy: “….”

Trác Uẩn  giải thích: “Tôi sẽ không lỡ hẹn nữa đâu. Hôm nay tôi thật sự có việc gấp tới không được.”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Có việc gì mà gấp vậy, tôi muốn biết.”

Trác Uẩn nói: “Việc riêng thôi.”

Triệu Tỉnh Quy vẫn cố chấp: “Việc riêng là việc gì?”

Trác Uẩn: “Tôi không muốn nói.”

Triệu Tỉnh Quy: “Chị phải thuyết phục được tôi.”

Có lẽ con trai ở độ tuổi này vẫn chưa biết thế nào là chừng mực. Trác Uẩn muốn nói dối anh là cô bị đau bụng kinh, xoắn xuýt cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói ra sự thật: “Xin lỗi Triệu Tiểu Quy, chồng chưa cưới của tôi tới Tiền Đường tìm tôi. Bây giờ đã tới rồi, chiều và tối nay tôi phải đi cùng anh ấy.”

Triệu Tỉnh Quy không nói lời nào, cứ thế cúp máy.

“Ấy!” Trác Uẩn hét lên một tiếng, tay nắm lấy tóc nằm bò lên bàn, trong lòng hết sức buồn bực.

Một lúc sau, cô miễn cưỡng bước đến bệ rửa mặt, rửa mặt đánh răng và sấy khô tóc. Cô chọn một chiếc áo len mỏng cổ chữ V màu ngọc trai mặc với quần đen dài, rồi ngồi vào bàn trang điểm quét sơ một lớp phấn.

Miệng không muốn ăn gì nên cô chỉ ăn hai cái bánh quy lót dạ. Cô với lấy chiếc áo khoác màu đen mặc vào, đang thắt dây lưng thì Trình Dĩnh đi ăn trưa trở về, nhìn thấy Trác Uẩn cũng phải giật mình một phen:

“Á, sao cậu lại ăn mặc thế này? Nhìn cứ như góa phụ đen vậy. Không phải chỉ đi Quận Tử Liễu dạy học thôi sao?”

Trác Uẩn thắt một nút ở eo rồi thở dài thườn thượt: “Tâm trạng tớ bây giờ giống như góa phụ đen đấy.”

Cô đeo chiếc túi xách nhỏ vào, nghĩ tới chiều nay sẽ cùng Vu Quyên đi dạo phố mua sắm, liền chọn một đôi giày da màu đen đế thấp một chút, ủ rũ chán nản nói: “Dĩnh Dĩnh, tớ đi đây, khi nào Mạn Mạn về cậu giúp tớ nói với cậu ấy một tiếng nhé, buổi tối tớ không về ăn cơm đâu.”

Trình Dĩnh nói: “Đương nhiên biết cậu không về ăn cơm tối rồi, cậu không phải là mời em trai ở Quận Tử Liễu đi ăn đồ nướng sao? Cậu nhắc mãi mấy hôm nay rồi.”

“Có sao?” Trác Uẩn đang đứng trước gương chỉnh lại đầu tóc và trang điểm, ngơ ngác hỏi, “Mấy hôm nay tớ có nói mãi chuyện này sao?”

“Đúng vậy.” Trình Dĩnh cười cười đáp, “Làm cho tớ và bạn trai nghe cũng muốn đi ăn đồ nướng luôn rồi đấy. Cậu đi đi, chơi vui vẻ nhé!”

Sắp phải gặp mặt Thạch Tĩnh Thừa và mẹ anh ta rồi, làm sao mà vui nổi đây?

Khi Trác Uẩn tới Tử Duyệt Thành, Thạch Tĩnh Thừa và Vu Quyên đã ăn trưa xong, đang chọn đồ tại một quầy mỹ phẩm ở tầng 1 trong lúc chờ Trác Uẩn tới.

Vu Quyên vừa nhìn thấy Trác Uẩn đã thân thiết đi tới khoác tay cô: “Tiểu Uẩn à, cháu đến rồi sao? Hôm nay cháu phải cùng dì đi mua sắm đấy nhé. Tỉnh Thừa cái gì cũng không biết, cháu thì lại có mắt chọn đồ, cháu giúp dì chọn nhé.”

“Được ạ.” Trác Uẩn cười cười, mắt lại liếc về phía Thạch Tĩnh Thừa. Thạch Tĩnh Thừa đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, cười như không cười nhìn cô.

Cả một buổi chiều Trác Uẩn cùng Vu Quyên đi mua sắm. Thạch Tĩnh Thừa tự nguyện xách túi, ngoan ngoãn đi sau lưng hai người họ.

Trác Uẩn hầu như không nói chuyện với anh ta, còn Vu Quyên thì cứ luôn tìm chủ đề để hai người nói chuyện với nhau. Thạch Tĩnh Thừa ra vẻ ân cần chăm sóc, đối lập với anh ta, khuôn mặt của Trác Uẩn lạnh như băng, giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện. 

Vu Quyên mua vài cái túi xách, ít bộ quần áo, mấy đôi giày, đồ trang điểm và đồ trang sức. Bước vào cửa hàng nào bà ấy cũng sẽ nói với Trác Uẩn rằng: “Tiểu Uẩn, cháu thích mua gì thì mua, để Tĩnh Thừa thanh toán cho.”

Còn Trác Uẩn sẽ trả lời: “Cháu cảm ơn dì, bây giờ cháu không thiếu thứ gì cả.”

Cho dù cô liên tục từ chối, Vu Quyên vẫn vào quầy vàng mua cho cô một sợi dây chuyền vàng, mặc cho Trác Uẩn ra sức từ chối. Bà ấy nói cô mặc áo phông cổ chữ V, nhưng trên cổ lại trống trơn như thế kia, thật sự quá đơn điệu.

“Kỳ cục, làm gì có cô gái nào không đeo trang sức?” Vu Quyên ném ánh mắt trách móc về phía Thạch Tĩnh Thừa, “Tĩnh Thừa, con cũng thật là! Bình thường con phải tặng nhiều quà cho Tiểu Uẩn chứ, con gái nhà người ta xinh đẹp như vậy, lại ăn mặc quá chững chạc, nói ra người ta còn tưởng nhà mình keo kiệt đấy con ạ.”

Thạch Tĩnh Thừa nhanh chóng tươi cười: “Vâng, con biết rồi, sau này con sẽ mua thật nhiều quần áo và trang sức cho Tiểu Uẩn.”

Trác Uẩn im lặng trợn trắng mắt.

“À, đúng rồi.” Vu Uyên lại khoác lấy cánh tay Trác Uẩn, cười tủm tỉm nói với cô, “Tiểu Uẩn này, hôm này dì và Tĩnh Thừa sẽ ở lại Tiền Đường. Khách sạn mà dì ở cách trường học của cháu không xa lắm đâu, hay tối nay cháu đừng về ký túc xá nữa, ở ký túc xá sơ sài quá, đến khách sạn ở với chúng ta đi?”

Trác Uẩn sao có thể đồng ý được: “Không được đâu dì, cháu…”

“Cháu và Tĩnh Thừa đã lâu không gặp rồi.” Vu Quyên không để cho cô nói hết lời, “Hai đứa tiếp xúc ít quá, phải bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn nữa, nhìn hai đứa xứng đôi biết bao! Sau này nếu sinh em bé thì nhất định sẽ rất đẹp, vóc dáng cao ráo. Nghe dì, đêm nay tới khách sạn ở đi, phòng của Tĩnh Thừa là phòng hạng sang, rất thoải mái, cháu có thể tắm rửa nữa.”

Trác Uẩn sợ ngây người, từ chối một cách dứt khoát: “Dì à, thật sự không được! Buổi tối ký túc xá của bọn cháu sẽ đi kiểm tra.”

Vu Uyên vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô: “Aizz, cháu đừng tưởng dì già rồi cái gì cũng không biết. Bây giờ sinh viên có thể ra ngoài thuê phòng ở, rất nhiều cặp đôi đã sống chung với nhau. Sang năm sau cháu và Tĩnh Thừa sẽ phải làm lễ đính hôn, hai đứa còn tỏ ra xa lạ như vậy, người ta biết người ta cười cho.”

Bà ấy quay qua nói với Thạch Tĩnh Thừa, “Con trai, con nói gì đi chứ, không phải con vẫn luôn nhớ Tiểu Uẩn sao?”

Thạch Tĩnh Thừa nhìn Trác Uẩn, biểu cảm thoải mái: “Tối nay em ở lại đây đi, vừa hay hai ta có thể tâm sự, sáng mai anh đưa em về trường.”

Đùa cái gì vậy?

Trác Uẩn lạnh lùng nhìn anh ta: “Không cần, cảm ơn, tôi không quen qua đêm ở bên ngoài.”

“Vậy sao?” Thạch Tĩnh Thừa cười cười, nói với mẹ mình, “Mẹ, nếu Tiểu Uẩn đã không muốn thì đừng ép. Chắc tối qua cô ấy thức khuya làm bài tập, đêm nay để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi. Đêm nào cũng thức khuya như vậy, cô ấy chịu không nổi đâu.”

Trác Uẩn: “…”

Đi dạo đến hơn năm giờ chiều, tới lúc Trác Uẩn vừa đói vừa mệt, hai chân đau nhứt, Vu Uyên mới chịu kết thúc trận chiến với vẻ quyến luyến không rời.

Bà ấy kêu Thạch Tĩnh Thừa đem túi lớn túi nhỏ chất lên xe, còn mình thì kéo Trác Uẩn vào một quán cà phê. Nói muốn uống ly cà phê, tâm sự đôi câu rồi đi ăn cơm chiều.

Sau khi Thạch Tĩnh Thừa rời đi, sắc mặc Vu Uyên đột nhiên thay đổi.

——

Bởi vì Trác Uẩn không đến dạy, Triệu Tỉnh Quy ngồi ở nhà không chút nào vui nổi. Anh muốn ôn tập một chút, nhưng lại không thể nào tập trung, quay qua đọc tiểu thuyết cũng không vào, TV cũng không muốn xem, điện thoại cũng chẳng buồn động tới. Anh ngồi trên xe lăn đi tới đi lui, cuối cùng dứt khoát lên giường ngủ.

Ngủ một giấc đến năm giờ chiều, Triệu Tỉnh Quy tỉnh lại, anh sờ miếng tã giấy bên dưới, thấy đã phồng lên. Anh chuyển mình qua xe lăn, suy nghĩ một lúc, không biết có nên đi tắm một cái không. Nhưng vì phiền phức nên lại thôi, tối rồi hẵng tắm.

Bộ quần áo mới mua kia buổi sáng anh đã mặc thử, còn ngắm nghía mình trong gương vài lần. Đến trưa thì nhận được điện thoại của Trác Uẩn, thế là thay ra ném lên ghế sô pha.

Anh không có tinh thần làm bất cứ việc gì, không muốn suy nghĩ gì cả. Tỉnh Quy ngồi xe lăn đi vào phòng vệ sinh thay tã giấy đã bẩn, dùng nước ấm lau sạch cơ thể của mình.

Dường như chỉ có mình anh mới xem lần gặp mặt này là buổi ‘hẹn hò’, còn trong lòng cô giáo Trác, đấy chỉ là một lời hứa hẹn bâng quơ —— Lĩnh lương xong sẽ mời cậu đi ăn thịt nướng.

Nếu anh không nhắc cô, có lẽ cô đã quên sạch sẽ.

Bây giờ cô giáo Trác đang làm gì? Có phải đang hẹn hò cùng chồng sắp cưới không?

Có lẽ đó mới là hẹn hò. Có thể nắm tay, ôm eo, ôm đối phương, sóng vai đi bên nhau dưới ánh mặt trời. Anh đuổi theo em, cùng nhau ăn uống, anh đút cho em một miếng, em sẽ đút cho anh một muỗng, sau đó cùng nhau đi xem phim.

Ngồi trong rạp chiếu phim đen như mực, người đàn ông kia sẽ hôn cô sao?

Còn Triệu Tỉnh Quy anh chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế có khoét một lỗ lớn ở phía dưới, chật vật cởi bỏ tã giấy.

Cách đây mấy ngày, anh cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây, lơ lửng đến mức quên đi nhiều chuyện. Quên rằng cô có chồng sắp cưới, quên rằng mình còn chưa thành niên, và quên rằng… mình không thể bước đi.

Triệu Tỉnh Quy chậm chạp rửa sạch cơ thể, mặc quần vào, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát. Anh dịch người qua xe lăn, di chuyển ra khỏi phòng vệ sinh.

Lầu 3 chỉ có một mình anh, anh không nói với ai mà tự ý di chuyển xe lăn qua một phòng khác.

——

Vợ của giám đốc điều hành một tập đoàn khách sạn và ăn uống, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Vu Quyên ngồi đối diện Trác Uẩn, đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Uẩn, có phải cháu và Tĩnh Thừa đang cãi nhau không?”

Trác Uẩn nói: “Không phải đâu dì.”

“Vậy rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì?” Vu Quyên bưng tách cà phê lên uống một ngụm, sau khi đặt ly xuống, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Trác Uẩn, “Tỉnh Thừa là con trai dì, dì biết nó cũng có vài tật xấu. Nhưng nói tóm lại, nó vẫn là một chàng trai ưu tú. Xét về dáng người, khuôn mặt, bằng cấp, năng lực, cách đối nhân xử thế, mọi thứ đều rất tốt, tin rằng những ai quen nó đều nghĩ như vậy. Cho nên, cháu không hài lòng nó ở những điểm nào? Nói cách khác, cháu không hài lòng với nhà dì sao? Nhà dì có bạc đãi gì với cháu không?”

Trác Uẩn vẫn bình tĩnh như cũ: “Không đâu ạ, dì đối xử với cháu rất tốt.”

“Tiểu Uẩn à, thật ra chuyện cuộc sống cá nhân của cháu ở Tiền Đường dì cũng có nghe qua. Nhưng con người dì tương đối thoáng, dì cảm thấy người trẻ tuổi thường hay mê chơi, đó là điều bình thường. Chỉ cần không có những mối quan hệ nam nữ rối loạn phức tạp thì cũng chẳng có gì to tát. Nhưng mà…”

Vu Quyên nhìn Trác Uẩn, “Sau khi cháu và Tĩnh Thừa đính hôn xong, cháu không thể như vậy nữa, nếu bị người ta nắm thóp, người ta sẽ chế giễu cháu. Cho đến bây giờ dì vẫn yêu quý cháu, Tĩnh Thừa nói với chúng ta rằng nó cũng rất thích cháu, muốn nên duyên vợ chồng, sinh con đẻ cái. Cho nên thái độ của cháu làm dì không hiểu, hay vốn dĩ trong lòng cháu đã có người khác?”

Trác Uẩn khẽ cười: “Dì à, cháu nghĩ dì nên đi hỏi Thạch Tĩnh Thừa thì hơn, để xem trong lòng anh ta có phải đã có người khác rồi hay không.”

Vu Quyên chắc nịch: “Nó không có đâu.”

Trác Uẩn lại nói: “Theo như cháu được biết thì có một cô gái đã đi theo anh ta được năm sáu năm rồi. Mặc cho Thạch Tĩnh Thừa ra nước ngoài du học, cô gái kia cũng không rời anh ta nửa bước, dì biết không?”

Vu Quyên nghe xong cũng không hề ngạc nhiên, che miệng cười haha: “Ôi trời, còn tưởng chuyện gì to tác lắm, hoá ra cháu đang ghen à? Dì cũng biết cô gái mà cháu đang nhắc đến kia, nhưng Tĩnh Thừa nhà chúng ta chỉ chơi qua đường cho vui thôi. Lúc cháu còn chưa thành niên thì Tinh Thừa đã là một chàng trai cao lớn. Cháu biết con trai mà, nó cũng đâu có muốn, nhưng tự dưng lại có một cô gái theo đuổi nó, thế là Tĩnh Thừa bèn… Cháu biết đó. Tĩnh Thừa cũng có nói chuyện này với dì rồi, nó thật sự không nghiêm túc đâu.”

Trác Uẩn cạn lời, cảm thấy Thạch Tĩnh Thừa và mẹ anh ta đúng là ‘không cùng một nhà, không vào cùng một cổng’.

Vu Quyên còn khuyên cô: “Gia cảnh của cô gái kia quá bình thường, về cơ bản dì sẽ không đồng ý, mơ cũng đừng mơ đến ngày đó. Tiểu Uẩn, cháu phải tin tưởng Tĩnh Thừa, người mà nó thích chỉ có một, nó vẫn luôn đợi cháu trưởng thành. Cháu yên tâm, dì nhất định sẽ kêu nó chặt đứt mối quan hệ với cô gái kia, tuyệt đối không để cháu phải chịu tủi khổ.”

Trác Uẩn nói: “Dì, cháu không thể chấp nhận được, một người đàn ông đã có hôn ước từ trước nhưng vẫn lên giường với cô gái khác. Những chuyện như thế này, hoặc là không xảy ra, hoặc là xảy ra vô số lần. Ngoài cô gái này, cháu biết có thể Tĩnh Thừa sẽ còn người khác nữa. Nếu cháu kết hôn với anh ta, cháu không tin rằng chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa.”

Cô cố gắng nói sao cho uyển chuyển nhất, hy vọng Vu Uyên có thể hiểu. Đều là phụ nữ với nhau, Biên Lâm đã bị hôn nhân giam cầm tra tấn nhiều năm như vậy, Trác Uẩn căm thù chuyện này đến tận xương tủy. Cô nghĩ, nếu mẹ của Thạch Tĩnh Thừa có thể đứng trên cương vị là phụ nữ để xem xét vấn đề này, bà ấy hẳn là nên hiểu rõ trong lòng cô có bao nhiêu kinh tởm.

Kết Quả, Vu Uyên nói: “Tiểu Uẩn, cháu nghĩ như vậy là không được, làm phụ nữ không nên hẹp hòi quá. Trên thương trường đàn ông đã phải chịu rất nhiều áp lực và cám dỗ muôn nơi. Huống hồ hai đứa còn chưa kết hôn, nó chỉ chơi đùa với vài cô gái thôi, cho dù hai đứa đã kết hôn rồi, cháu quản nhiều như vậy, đàn ông cũng không thích đâu.”

Trác Uẩn cảm thấy rất buồn nôn, muốn ói ra. Không biết là do trưa nay cô chưa ăn gì, hay là vì quá kinh tởm những lời nói của Vu Quyên. Cô rất hối hận, hối hận vì đã lãng phí mấy tiếng đồng hồ lang thang trong khu mua sắm, chạy theo bà cô khó hiểu này.

Quả nhiên mẹ nào con nấy. Trong mắt Vu Quyên, Thạch Tĩnh thừa là con trai cưng. Trong mắt Trác Minh Nghị, Trác Hành cũng là con trai cưng.

Mà những cô gái phải gả vào nhà bọn họ làm con dâu, chẳng qua cũng chỉ là cái máy đẻ.

Trác Uẩn không thể chịu nổi nữa, đứng phắt lên, cứng rắn nói rằng: “Dì, đột nhiên cháu nhớ ra cháu còn bài tập cần phải làm, tối nay không thể ăn cơm với dì được, cháu đi trước, chào dì.”

Cô cầm túi xách lên quay người rời đi, Vu Quyên rất kinh ngạc, vội vàng kêu cô lại: “Trác Uẩn!”

Thạch Tĩnh Thừa vừa mới trở về từ bãi đổ xe, anh ta đi vào quán cà phê, hai người lướt qua nhau. Trác Uẩn chạy trốn không quay đầu, Thạc Tĩnh Thừa nhìn theo bóng dáng cô, lại nhìn mẹ mình, đi qua hỏi bà ấy: “Mẹ, Trác Uẩn bị sao vậy?”

Vu Quyên hừ lạnh một tiếng: “Không biết lớn nhỏ phép tắc gì cả, đúng là con gái do dân chợ búa sinh ra, tuy bề ngoài xinh đẹp đó, nhưng vẫn thấp kém như nhau.”

Thạch Tĩnh Thừa vẫn chưa hiểu mô tê gì cả, Vu Quyên bắt chéo chân nhìn anh ta, tức giận nói: “Mẹ đã nói với con rồi, chia tay với cái cô gái họ Thẩm kia đi, sao con còn chưa chia tay? Trác Uẩn biết rồi đấy, con đã rõ chưa? Còn muốn mẹ phải giải thích cho con hiểu sao, mấy cô gái mới lớn đều để tâm những chuyện này, con lo động não dỗ nó đi.”

Thạch Tĩnh Thừa mất kiên nhẫn khoát tay: “Con biết rồi, con sẽ xử lí.”

——

Trác Uẩn nhanh chóng thoát khỏi Tử Duyệt Thành, đứng ở ngã tư đường nhìn xung quanh. Đi sang bên trái, băng qua đường cái là về trường học. Đi qua bên phải là sẽ đến quận Tử Liễu.

Một buổi chiều đẹp như vậy, vốn dĩ cô sẽ ngồi trong phòng Triệu Tĩnh Quy để làm bài tập với anh, cùng nhau phơi nắng bên ngoài tiểu khu, sau đó đi đến Tử Duyệt Thành ăn một bữa thịt nướng no say, đó là chuyện mà cô đã nhắc đi nhắc lại nhiều ngày trước. Trước đó cô cũng không phát hiện ra rằng, thật ra cô rất mong chờ ngày này.

Trác Uẩn định tâm lại, rẽ sang bên phải, nhanh chóng đi về phía quận Tử Liễu.

Cô hầu như không dừng lại dù chỉ một bước, chạy thật nhanh trên đôi giày da nhỏ của mình. Chân cô rất đau, có thể da đã chai sờn, nhưng cô không quan tâm. Cơn gió ập đến thổi bay mái tóc dài của cô, cô nghiến răng, vung tay và lao đến quận Tử Liễu.

Bảo vệ ở lối vào biệt thự nhìn thấy cô, còn chưa kịp chào hỏi, Trác Uẩn đã nhanh chóng chạy vào trong. Cô chạy một mạch tới tòa nhà C2, lo lắng bấm chuông cửa.

Dì Phan ra mở cửa cho cô, vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi? Cô giáo Trác, không phải hôm nay cô nói không đến sao?”

Trác Uẩn vội vàng hỏi: “Dì Phan, Triệu Tỉnh Quy đang ở lầu 3 hay sao ạ?”

“Đang ở trên đó đó.” Dì phan nói, “Cháu lên đi, cả chiều nay Tiểu Quy đều ở trên lầu.”

Trác Uẩn đứng ở phòng khách thay giày ra, ngay cả dép lê cũng chưa kịp mang vào, chạy chân trần vào thang máy, khiến cho Phạm Ngọc Hoa, chú Miêu và Phạm Tương Nghi vô cùng hoảng sợ.

“Cô giáo Trác đó ư?” Chú Miêu đứng lên, “Sao cô ấy lại đến đây? Để tôi lên xem thử.”

Triệu Tương Nghi nhảy ra ngăn lại, “Chú Miêu! Chú đừng lên đó làm bóng đèn nữa!”

“Nhưng mà…” Chú Miêu nhìn về phía Phạm Ngọc Hoa, “Bà chủ, bà nói gì đi?”

Trác Uẩn đã vào thang máy đi lên trên kia rồi, Phạm Ngọc Hoa nhìn thang máy trống trơn, nói: “Chú Miêu, chú ngồi xuống đi, đây là chuyện của Tiểu Quy và Tiểu Trác. Tiểu Quy lớn rồi, có thể xử lý chuyện của mình.”

——

Thang máy đến lầu Ba, Trác Uẩn vọt thẳng vào phòng ngủ, nhưng Triệu Tỉnh Quy không có ở đây. Cô tìm ở phòng vệ sinh và phòng thay quần áo, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tỉnh Quy đâu, xe lăn cũng không có.

“Đi đâu rồi?” Trác Uẩn quay về phòng khách, lớn tiếng gọi, “Triệu Tiểu Quy!”

Không ai trả lời cô.

Trác Uẩn vò tóc, thở hổn hển, nhìn xung quanh một lượt: “Triệu Tỉnh Quy? Cậu ở đâu?”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau cánh cửa khác, Trác Uẩn quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa kia.

Đó là một cánh cửa khác trên bức tường hướng Nam của phòng khách, cửa phòng ngủ ở bên phải, còn cánh cửa này ở bên trái. Trác Uẩn đã đến quận Tử Liễu rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ thấy cánh cửa này mở ra.

Bây giờ, giọng nói đó phát ra từ sau cánh cửa.

“Triệu Tỉnh Quy?” Trác Uẩn đi tới cửa gõ, “Cậu ở trong đó sao?”

Không có tiếng trả lời từ sau cánh cửa.

Trác Uẩn vươn tay nhấn tay cầm: “Tôi vào đây.”

Lại có một âm thanh kỳ lạ vang lên từ sau cánh cửa, giống như tiếng kim loại đóng sầm lại, rất vội vàng, rất lo lắng. Trác Vân cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Cô đứng ở ngưỡng cửa, thất thần nhìn căn phòng mà cô chưa từng thấy.

Căn phòng này rất rộng rãi, có cửa sổ sát đất giống với phòng ngủ, toàn bộ căn phòng được lát bằng sàn gỗ, có gương treo trên tường. Trong phòng có một chiếc giường đơn cao cao, được tấm ga giường màu xanh bao bọc. Không có thanh chắn sau lưng hay thanh chắn xung quanh, giống như loại giường khám bệnh thường dùng trong bệnh viện.

Ngoài ra còn có một số thiết bị và đồ dùng mà Trác Uẩn không nhận ra, trên bức tường trắng có lắp một hàng tay vịn bằng gỗ cao khoảng nửa người.

Trác Uẩn hiểu rằng đây là phòng phục hồi chức năng.

Và người cô đang tìm quả nhiên đang ở đây.

Chiếc xe lăn trống rỗng dựa vào vách tường, Trác Uẩn nhìn Triệu Tỉnh Quy. Anh đang đứng ở giữa phòng, đứng rất thẳng, mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng và quần thể thao màu xám, tóc ướt sũng, mặt đầy mồ hôi. Trên lưng, đùi và chân đều mang theo đồ bảo hộ, hai tay đang chống nạng, khuôn mặt kinh ngạc nhìn về phía cô.

Trác Uẩn cuối cùng cũng thả lỏng, có chút thở hổn hển, ném túi xách xuống đất, chậm rãi đi tới bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh sợ đến mức không nói được lời nào, dùng sức nắm chặt chiếc nạng, không dám thả lỏng vì sợ nếu thả lỏng sẽ ngã lăn ra đất.

Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên họ bật cười, nụ cười vô cùng vui vẻ, hình xoáy lê nho nhỏ trên má cô giống như hai ngôi sao, phản chiếu trong đôi mắt đen của Triệu Tỉnh Quy.

Trác Uẩn đưa tay đo đỉnh đầu, cười nói: “Triệu Tiểu Quy, cậu cao thật đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện