Ngày Yên Nghỉ
Chương 12
“Hôm nay là ngày đẹp ~ trời ~ đẹp ~ đẹp ~ trời ~~~~~” Mới sáng sớm Vinh Quý đã nổi hứng “ca hát”, ừm… Cậu đúng là muốn ca hát, nhưng vì phiên bản thân thể mà Tiểu Mai chế tạo cho cậu thiệt sự là quá thấp, hệ thống âm thanh cơ bản không có chức năng biến hóa ngữ điệu, thế nên cái gọi là “ca hát”…
Thiệt ra là đọc lời hát.
=-=
Để tránh bị tạp âm ô nhiễm, Tiểu Mai lặng lẽ thu anten tiếp nhận âm thanh vào.
Đáng tiếc hành động này của anh đã bị Vinh Quý phát hiện ngay lập tức: “Tiểu Mai, cậu nghĩ là tớ không thấy sao! Tớ thấy cậu thu cây anten lại đó!”
Vinh Quý đứng bật dậy ra tay nhanh như chớp, anten bên tai của Tiểu Mai đã bị kéo ra lần nữa.
Tiểu Mai thu lại, cậu lại rút ra, động tác lặp đi lặp lại ba lần, kết quả… anten của Tiểu Mai không thu vào được nữa luôn…
Nhìn tiểu người máy bụm lấy cây anten không có biểu tình gì nhìn mình, Vinh Quý sợ hãi nói: “Xin lỗi, tớ hơi mạnh tay…”
Cậu vừa nói vừa rút cây anten của mình ra rồi thu vào mấy lần, đến khi thấy cây anten của mình cũng không thu vào được nữa thì cậu mới cười hì hì mà nói với Tiểu Mai: “Vậy là giống nhau rồi nè! Sau này cậu có nói khó nghe cỡ nào tớ cũng phải thành thật mà nghe á.”
Tiểu Mai:…
Tiểu Mai lại vặn vặn cây anten của mình rồi tiếp tục làm việc.
Bỏ một hạt giống vào, lại hái một hạt khác, sau khi thu hoạch chỗ có hạt giống xong thì Vinh Quý cũng gom đủ đậu đất, hai tiểu người máy cất kỹ những gì thu hoạch được rồi quay về căn phòng nhỏ, việc tiếp theo chính là Tiểu Mai dùng máy chắt lọc thành phẩm để chiết lấy chất dinh dưỡng từ trong đậu đất ra.
Thiệt ra là chế tạo dịch dinh dưỡng cơ bản nhất.
Các bước này tuy rất đơn giản nhưng Vinh Quý vẫn không học được, thế nên chỉ có một mình Tiểu Mai làm. Trong quá trình anh chế tạo dịch dinh dưỡng, Vinh Quý ngồi kế bên bất động nhìn anh.
Cũng chỉ có lúc này Vinh Quý mới yên tĩnh một chút.
Thế nhưng đợi khi anh nói dịch dinh dưỡng đã chế tạo xong thì cậu lại bắt đầu tạo ra đủ loại tạp âm.
“Tiểu Mai, dịch dinh dưỡng này sao lại có màu xanh lục? Nhìn kỹ còn hơi ánh huỳnh quang màu lục nữa, thiệt là ăn được hả?”
“Tiểu Mai, chúng ta ăn cái này lâu rồi thân thể có phát sáng lên hông? Giống như cây nấm đó?”
“Lỡ sáng lên thì làm sao giờ?!”
Anh đã từng tham dự “Hội ban thưởng” với hơn mười triệu người tham gia, xung quanh trắng xóa, khắp nơi đều là người mặc áo trắng. Dẫu ở nơi có nhiều người như vậy nhưng âm thanh mà anh nghe được cũng không nhiều bằng Vinh Quý lúc này.
Vinh Quý tựa hồ cũng không cần anh đáp lại. Trong tình huống không ai để ý cậu mau lẹ chuyển sang chế độ tự hỏi tự đáp.
“Sáng lên dù sao cũng tốt hơn là chết đói, vẫn là ăn đi.”
Tiểu Mai nhanh chóng bơm dịch dinh dưỡng vừa mới làm được vào trong kho dự trữ đã sắp khô cạn nằm ở đỉnh khoang đông lạnh, chất lỏng đặc thù duy trì sự sống cho cơ thể được chứa đựng ở đó, thông qua ống dẫn nối liền tới mũi và miệng. Chỗ đó vốn chỉ có một cái ống, lúc ném thân thể của mình vào anh lấy thêm một bộ ống dẫn khác từ khoang đông lạnh trống kế bên lắp vào.
Vì não bộ của Vinh Quý có vấn đề nên lúc này còn có mấy cái ống dẫn xâm nhập vào bên trong đại não của Vinh Quý.
Tóc của Vinh Quý khô vàng hệt như cỏ, may là chân tóc còn một đoạn màu đen.
Tiểu Mai nhìn mà không nói gì, lắc lắc cái ống, sau khi chắc chắn dịch dinh dưỡng đã rót vào hết anh mới cất dụng cụ đi.
Dịch dinh dưỡng xanh mơn mởn chậm rãi hòa lẫn với dịch dinh dưỡng trong suốt rồi từ từ rót vào cơ thể của hai người.
Tiểu Mai không có cảm giác gì đối với chuyện này, thế nhưng Vinh Quý kế bên thì lại luôn nhìn chăm chú. Cậu thậm chí còn ghé sát vào mặt hai người nghe nghe một chút, sau khi chắc chắn hô hấp của hai người vẫn vững vàng khi tiếp nhận dịch dinh dưỡng màu xanh mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tốt rồi, chúng ta vẫn còn sống!” Sau khi chắc chắn sinh mệnh của hai cơ thể không vì thay đổi dịch dinh dưỡng mà có vấn đề gì, Vinh Quý mới đứng lên.
“?” Mới đầu trong đầu Tiểu Mai vốn xuất hiện một dấu chấm hỏi, chỉ là rất nhanh anh đã hiểu ý của cậu là gì.
Tiểu người máy rách rưới chủ động để lộ ra cổng kết nối, đợi cả buổi cũng không thấy Tiểu Mai có phản ứng gì cậu mới chủ động cắm đầu cắm vào, trong đầu Tiểu Mai ngay lập tức xuất hiện một đoạn trình tự chăm sóc cơ thể.
“Lại đây đi, mỗi ngày chúng ta phải thực hành những bước này một lần!” “Đinh” một tiếng ngắt kết nối, Vinh Quý cười ha ha nói tiếp: “Bước đầu tiên! Mang thân thể của chúng ta ra khỏi khoang đông lạnh.”
Tiểu Mai: “…”
Hai thân thể được hai người máy lần lượt mang ra khỏi khoang đông.
“A!” Lúc thân thể của mình được mang ra Vinh Quý đột nhiên hét to.
Lòng căng chặt, ngay lúc Tiểu Mai cho rằng cậu đã phát hiện ra gì đó thì đã nghe Vinh Quý nói:
“Tiểu Mai cậu có mặc quần lót!”
Người máy được gọi là Tiểu Mai: …
“Tớ thì không mặc gì, cậu thì lại được mặc quần lót, như vậy không công bằng tí nào đâu!” Vinh Quý lòng đầy căm phẫn nói, sau đó ở trước mặt chủ nhân cởi quần lót của người ta ra.
Tiểu Mai: …
Vinh Quý:  ̄▽ ̄
“Tớ lớn hơn cậu.” Cẩn thận quan sát một lát, Vinh Quý cười ha ha công bố.
“Cậu đương nhiên lớn hơn một chút, thân thể của tôi lúc này… mới mười bốn tuổi.” Không thể nhịn được nữa, Tiểu Mai suy nghĩ một hồi mới nói ra tuổi của mình.
“Tớ cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, tớ mới mười tám.”
“Lúc thân thể cậu được đưa vào khoang đông lạnh là 18 tuổi đúng không? Ở trong khoang đông lâu như vậy, tuổi của cậu đã lớn lắm rồi, từ góc độ sinh lý mà nói thì cậu kỳ thật là một ông cụ.”
“Tớ mặc kệ! Tớ nói mười tám thì là mười tám, tớ còn chưa qua sinh nhật mười chín tuổi đâu đó! Cậu cũng không thể lấy mất nhiều bánh sinh nhật của tớ như vậy!”
“Chờ đã! Sao cậu lại dùng quần lót của tôi lau cho tôi? Mặc dù tôi khá chú trọng tình trạng vệ sinh, thế nhưng thứ này vẫn là quần lót…”
“Này! cho dù không lau cho tôi, cậu cũng không thể lấy quần lót của tôi mà lau cơ thể của cậu được…”
“Tiểu Mai cậu phiền quá à!”
Bất tri bất giác, trong căn phòng nhỏ không chỉ có thanh âm của một người nữa.
Hai tiểu người máy bận rộn, tranh đi cãi lại đến bất diệc nhạc hồ.
Bất diệc nhạc hồ: vui đến quên trời đất.
Thiệt ra là đọc lời hát.
=-=
Để tránh bị tạp âm ô nhiễm, Tiểu Mai lặng lẽ thu anten tiếp nhận âm thanh vào.
Đáng tiếc hành động này của anh đã bị Vinh Quý phát hiện ngay lập tức: “Tiểu Mai, cậu nghĩ là tớ không thấy sao! Tớ thấy cậu thu cây anten lại đó!”
Vinh Quý đứng bật dậy ra tay nhanh như chớp, anten bên tai của Tiểu Mai đã bị kéo ra lần nữa.
Tiểu Mai thu lại, cậu lại rút ra, động tác lặp đi lặp lại ba lần, kết quả… anten của Tiểu Mai không thu vào được nữa luôn…
Nhìn tiểu người máy bụm lấy cây anten không có biểu tình gì nhìn mình, Vinh Quý sợ hãi nói: “Xin lỗi, tớ hơi mạnh tay…”
Cậu vừa nói vừa rút cây anten của mình ra rồi thu vào mấy lần, đến khi thấy cây anten của mình cũng không thu vào được nữa thì cậu mới cười hì hì mà nói với Tiểu Mai: “Vậy là giống nhau rồi nè! Sau này cậu có nói khó nghe cỡ nào tớ cũng phải thành thật mà nghe á.”
Tiểu Mai:…
Tiểu Mai lại vặn vặn cây anten của mình rồi tiếp tục làm việc.
Bỏ một hạt giống vào, lại hái một hạt khác, sau khi thu hoạch chỗ có hạt giống xong thì Vinh Quý cũng gom đủ đậu đất, hai tiểu người máy cất kỹ những gì thu hoạch được rồi quay về căn phòng nhỏ, việc tiếp theo chính là Tiểu Mai dùng máy chắt lọc thành phẩm để chiết lấy chất dinh dưỡng từ trong đậu đất ra.
Thiệt ra là chế tạo dịch dinh dưỡng cơ bản nhất.
Các bước này tuy rất đơn giản nhưng Vinh Quý vẫn không học được, thế nên chỉ có một mình Tiểu Mai làm. Trong quá trình anh chế tạo dịch dinh dưỡng, Vinh Quý ngồi kế bên bất động nhìn anh.
Cũng chỉ có lúc này Vinh Quý mới yên tĩnh một chút.
Thế nhưng đợi khi anh nói dịch dinh dưỡng đã chế tạo xong thì cậu lại bắt đầu tạo ra đủ loại tạp âm.
“Tiểu Mai, dịch dinh dưỡng này sao lại có màu xanh lục? Nhìn kỹ còn hơi ánh huỳnh quang màu lục nữa, thiệt là ăn được hả?”
“Tiểu Mai, chúng ta ăn cái này lâu rồi thân thể có phát sáng lên hông? Giống như cây nấm đó?”
“Lỡ sáng lên thì làm sao giờ?!”
Anh đã từng tham dự “Hội ban thưởng” với hơn mười triệu người tham gia, xung quanh trắng xóa, khắp nơi đều là người mặc áo trắng. Dẫu ở nơi có nhiều người như vậy nhưng âm thanh mà anh nghe được cũng không nhiều bằng Vinh Quý lúc này.
Vinh Quý tựa hồ cũng không cần anh đáp lại. Trong tình huống không ai để ý cậu mau lẹ chuyển sang chế độ tự hỏi tự đáp.
“Sáng lên dù sao cũng tốt hơn là chết đói, vẫn là ăn đi.”
Tiểu Mai nhanh chóng bơm dịch dinh dưỡng vừa mới làm được vào trong kho dự trữ đã sắp khô cạn nằm ở đỉnh khoang đông lạnh, chất lỏng đặc thù duy trì sự sống cho cơ thể được chứa đựng ở đó, thông qua ống dẫn nối liền tới mũi và miệng. Chỗ đó vốn chỉ có một cái ống, lúc ném thân thể của mình vào anh lấy thêm một bộ ống dẫn khác từ khoang đông lạnh trống kế bên lắp vào.
Vì não bộ của Vinh Quý có vấn đề nên lúc này còn có mấy cái ống dẫn xâm nhập vào bên trong đại não của Vinh Quý.
Tóc của Vinh Quý khô vàng hệt như cỏ, may là chân tóc còn một đoạn màu đen.
Tiểu Mai nhìn mà không nói gì, lắc lắc cái ống, sau khi chắc chắn dịch dinh dưỡng đã rót vào hết anh mới cất dụng cụ đi.
Dịch dinh dưỡng xanh mơn mởn chậm rãi hòa lẫn với dịch dinh dưỡng trong suốt rồi từ từ rót vào cơ thể của hai người.
Tiểu Mai không có cảm giác gì đối với chuyện này, thế nhưng Vinh Quý kế bên thì lại luôn nhìn chăm chú. Cậu thậm chí còn ghé sát vào mặt hai người nghe nghe một chút, sau khi chắc chắn hô hấp của hai người vẫn vững vàng khi tiếp nhận dịch dinh dưỡng màu xanh mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tốt rồi, chúng ta vẫn còn sống!” Sau khi chắc chắn sinh mệnh của hai cơ thể không vì thay đổi dịch dinh dưỡng mà có vấn đề gì, Vinh Quý mới đứng lên.
“?” Mới đầu trong đầu Tiểu Mai vốn xuất hiện một dấu chấm hỏi, chỉ là rất nhanh anh đã hiểu ý của cậu là gì.
Tiểu người máy rách rưới chủ động để lộ ra cổng kết nối, đợi cả buổi cũng không thấy Tiểu Mai có phản ứng gì cậu mới chủ động cắm đầu cắm vào, trong đầu Tiểu Mai ngay lập tức xuất hiện một đoạn trình tự chăm sóc cơ thể.
“Lại đây đi, mỗi ngày chúng ta phải thực hành những bước này một lần!” “Đinh” một tiếng ngắt kết nối, Vinh Quý cười ha ha nói tiếp: “Bước đầu tiên! Mang thân thể của chúng ta ra khỏi khoang đông lạnh.”
Tiểu Mai: “…”
Hai thân thể được hai người máy lần lượt mang ra khỏi khoang đông.
“A!” Lúc thân thể của mình được mang ra Vinh Quý đột nhiên hét to.
Lòng căng chặt, ngay lúc Tiểu Mai cho rằng cậu đã phát hiện ra gì đó thì đã nghe Vinh Quý nói:
“Tiểu Mai cậu có mặc quần lót!”
Người máy được gọi là Tiểu Mai: …
“Tớ thì không mặc gì, cậu thì lại được mặc quần lót, như vậy không công bằng tí nào đâu!” Vinh Quý lòng đầy căm phẫn nói, sau đó ở trước mặt chủ nhân cởi quần lót của người ta ra.
Tiểu Mai: …
Vinh Quý:  ̄▽ ̄
“Tớ lớn hơn cậu.” Cẩn thận quan sát một lát, Vinh Quý cười ha ha công bố.
“Cậu đương nhiên lớn hơn một chút, thân thể của tôi lúc này… mới mười bốn tuổi.” Không thể nhịn được nữa, Tiểu Mai suy nghĩ một hồi mới nói ra tuổi của mình.
“Tớ cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, tớ mới mười tám.”
“Lúc thân thể cậu được đưa vào khoang đông lạnh là 18 tuổi đúng không? Ở trong khoang đông lâu như vậy, tuổi của cậu đã lớn lắm rồi, từ góc độ sinh lý mà nói thì cậu kỳ thật là một ông cụ.”
“Tớ mặc kệ! Tớ nói mười tám thì là mười tám, tớ còn chưa qua sinh nhật mười chín tuổi đâu đó! Cậu cũng không thể lấy mất nhiều bánh sinh nhật của tớ như vậy!”
“Chờ đã! Sao cậu lại dùng quần lót của tôi lau cho tôi? Mặc dù tôi khá chú trọng tình trạng vệ sinh, thế nhưng thứ này vẫn là quần lót…”
“Này! cho dù không lau cho tôi, cậu cũng không thể lấy quần lót của tôi mà lau cơ thể của cậu được…”
“Tiểu Mai cậu phiền quá à!”
Bất tri bất giác, trong căn phòng nhỏ không chỉ có thanh âm của một người nữa.
Hai tiểu người máy bận rộn, tranh đi cãi lại đến bất diệc nhạc hồ.
Bất diệc nhạc hồ: vui đến quên trời đất.
Bình luận truyện