Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 35



CHƯƠNG 35

Cây kim lạnh lẽo đã chạm vào da thịt Nhan Nhã Tịnh. Ngay khi Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng cây kim sắp đâm vào da mình thì cửa phòng đột nhiên bị phá ra.

Cơ thể mập mạp cồng kềnh của sếp Bùi bị đá văng xuống đất. Khi ông ta ngã xuống đất thì tình cờ bị đè lên cây kim tiêm, cây kim sắc lạnh đâm vào cánh tay ông ta khiến ông ta đau đớn hét lên.

Lưu Thiên Hàn nhìn trên người Nhan Nhã Tịnh dính đầy máu tươi, gân xanh trên trán giật đùng đùng. Lần đầu tiên trong đời vì một người phụ nữ mà anh có ý muốn giết người đến vậy.

Nhận hết cú đau này đến cú đau khác, sếp Bùi tức giận mặt xanh lét, ông ta hung dữ gào lên: “Thằng ranh con kia, mày dám đánh tao, để xem tao có…”

Khi nhìn rõ mặt Lưu Thiên Hàn, tiếng sếp Bùi chợt im bặt.

Lưu Thiên Hàn.

Người đàn ông tự phụ và cũng tàn nhẫn nhất Vân Hải này.

Cơ thể sếp Bùi bất giác co rúm lại, ông ta đang đau đến mức người run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười: “Cậu… cậu Lưu, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi đáng chết, sau này tôi không dám nữa! Cậu Lưu, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi!”

“Ông thật sự đáng chết!”

Đôi chân dài thẳng tắp giơ lên, sếp Bùi thậm chí còn không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đã di chuyển như thế nào, nhưng ông ta có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương lồng ngực mình vỡ vụn, cảm giác sống không bằng chết.

Lưu Thiên Hàn vốn dĩ muốn dạy cho sếp Bùi một bài học nhớ đời. Thế nhưng, khi nhìn thấy cơ thể đầy máu và khuôn mặt sưng tấy khủng khiếp của Nhan Nhã Tịnh thì anh lại sợ nếu cô tiếp tục chậm trễ thì cô sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng bế cô lên, đứng dậy lao ra khỏi phòng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy Cao Bắc Vinh tập tễnh bước tới, giọng nói Lưu Thiên Hàn lạnh như dao đâm: “Đừng để ông ta chết dễ dàng như vậy!”

“Mấy cái thứ giày vò kia là trò tôi thích nhất mà! Lưu Cửu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho ông ta cực kỳ “vui vẻ”!” Cao Bắc Vinh xoa nắm đấm, đá mạnh vào mặt sếp Bùi khiến ông ta “vui sướng” hét lên thảm thiết…

“Anh Lưu, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi…” Nhan Nhã Tịnh khàn giọng nói với Lưu Thiên Hàn, hơi thở rất mỏng manh.

Một giây trước, Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng cô đã định sẵn sẽ rơi vào địa ngục, nhưng không ngờ cô vẫn có thể được cứu rỗi.

Nép mình trong vòng tay Lưu Thiên Hàn, mọi hoang mang trong lòng cô đều bị quét sạch, thay vào đó là sự an tâm khó tả.

Thật sự luyến tiếc sự ấm áp của vòng tay ôm ấp này!

Lưu Thiên Hàn không nói gì. Đột nhiên, anh cúi mặt xuống bịt chặt môi Nhan Nhã Tịnh lại.

Đầu Nhan Nhã Tịnh nổ đùng một tiếng, anh Lưu lại hôn cô sao?

Anh Lưu là ông cậu của An Bảo và An Mỹ, họ như thế này có tính là loạn luân không?

Nhan Nhã Tịnh biết cô nên đẩy Lưu Thiên Hàn ra, nhưng cô không thể khống chế nổi mà chìm đắm vào.

Trên người anh thoang thoảng mùi hương cỏ, được anh hôn như thế này giống như tắm mình trong ánh mặt trời, gió nhẹ phả vào mặt khiến người ta cảm thấy tinh thần thư thái, vui vẻ.

Lưu Thiên Hàn cũng bị sửng sốt trước hành động của mình. Điều anh tự hào nhất chính là sự tự chủ của bản thân, nhưng trước mặt Nhan Nhã Tịnh thì lần nào anh cũng như bị trúng thuốc, hoàn toàn không thể khống chế nổi mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện