Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 82: 82: Tình Yêu Của Cô Cẩn Thận Dè Dặt




Nhìn thấy bóng dáng của Nhan Nhã Tịnh dần biến mất trong tầm mắt của anh và Lưu Thiên Hàn, Cao Bắc Vinh không khỏi có chút sốt ruột: “Lưu Thiên Hàn, chị dâu chạy rồi, cậu còn không đuổi theo đi!”
“Không cần.”
Cao Bắc Vinh muốn mắng Lưu Thiên Hàn mấy câu không biết cách lòng phụ nữ vân vân mây mây, lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói một cách vô cùng chắc chắn: “Cô ấy không chạy được đâu!”
Được rồi, Cao Bắc Vinh thừa nhận, câu nói này của Lưu Thiên Hàn rất có đạo lý, bây giờ, chị dâu vẫn là vợ trên pháp luật của Lưu Thiên Hàn, chỉ cần Lưu Thiên Hàn không buông tay, chị dâu quả thật mọc cánh cũng khó mà bay được.

Nghĩ đến những điều này, Cao Bắc Vinh vội vàng nói: “Lưu Thiên Hàn, sao cậu không nói cho chị dâu biết chuyện cậu với cô ấy vẫn chưa li hôn? Chỉ cần cậu nói với cô ấy hai người vẫn chưa li hôn, không phải cô ấy sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh cậu sao?”
“Tôi sợ cô ấy thẹn quá hóa giận.” Lưu Thiên Hàn không nhanh không chậm nói.

Thẹn quá hóa giận….
Cao Bắc Vinh suy nghĩ kỹ câu nói này, dựa vào tính cách của chị dâu, nếu như cô biết được, đơn ly hôn đã được ký nhưng vẫn chưa ly hôn, cô chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.

“Lưu Thiên Hàn, vậy cậu định làm như thế nào? Bây giờ Hách Trung Văn đang theo đuổi chị dâu rất nhiệt tình, lẽ nào cậu thật sự trơ mắt nhìn chị dâu trở thành bạn gái của Hách Trung Văn à? Người của tôi trở lại đã báo cáo với tôi, Hách Trung Văn đã chuẩn bị nhẫn kim cương rồi, lần này anh ta từ Phi Châu trở về, chính là để cầu hôn chị dâu!”
Lưu Thiên Hàn nhìn Cao Bắc Vinh giống như nhìn một thằng ngốc: “Cô ấy dám trùng hôn?”.


Đọc‎ thê????‎ các‎ chươ????g‎ ????ới‎ tại‎ ﹎‎ T????????????T????u????‎ ệ????.v????‎ ﹎
Những lời nói phía sau của Cao Bắc Vinh đột nhiên nghẹn lại, đúng vậy, chị dâu chắc chắn không thể nào trùng hôn, cho dù Hách Trung Văn hào hứng cầu hôn chị dâu, chị dâu cũng vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của Lưu Thiên Hàn.
Cao Bắc Vinh không thể không nói, người đàn ông có con át chủ bài, khí thế sẽ càng mạnh!
Mặc dù cảm thấy con đường theo đuổi vợ của Lưu Thiên Hàn không chút sơ hở nào, nhưng Cao Bắc Vinh vẫn có chút hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp: “Lưu Thiên Hàn, tiếp theo cậu định làm như thế nào? Hình như chị dâu không có một chút hứng thú nào với cậu.”
“Cứ từ từ, chậm rãi.” Lưu Thiên Hàn không hoảng không vội nói: “Cô ấy sẽ yêu tôi.”
Cao Bắc Vinh lại bị nghẹn lời, được rồi, anh ta thừa nhận, Lưu Thiên Hàn quả thật rất có sức hấp dẫn, nam nữ đều thích, già trẻ đều hợp.

Chỉ là, Cao Bắc Vinh là người có tính cách nóng vội, cái kiểu từ từ, chậm rãi này, chờ đợi thật sự có chút dài đằng đẵng, nếu như kế hoạch của Lưu Thiên Hàn phải mấy năm mới có thể theo đuổi được chị dâu, vậy không phải anh ta sẽ cô đơn hơn nửa đời người sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Bắc Vinh vẫn quyết định làm một người thầy trong tình yêu ở trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, tôi cảm thấy cậu nên theo đuổi được chị dâu nhanh một chút, hay là cậu sử dụng mỹ nam kế với chị dâu đi! Với dáng người, khuôn mặt này của cậu, chỉ cần cậu khỏa thân nằm bên cạnh chị dâu, chị dâu chắc chắn sẽ nộp vũ khí đầu hàng!”
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn giật giật, nếu như anh thật sự khỏa thân xuất hiện trước mặt Nhan Nhã Tịnh, chỉ sợ sẽ dọa chết người phụ nữ kia!
Anh không muốn làm người đàn ông góa vợ.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Cao Bắc Vinh cứ nghĩ anh đã nghe theo ý kiến của anh ta, anh ta lại đưa ra ý tưởng cho Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, đến lúc đó cậu làm ra một tư thế quyến rũ, phong tình vạn chủng một chút, tôi bảo đảm, chị dâu sẽ bị cậu mê hoặc đến mức chảy cả máu mũi!”
Cao Bắc Vinh làm kiểu ngón tay ngọc lan: “Ừ, đúng là như vậy, Lưu Thiên Hàn, tôi đảm bảo, chị dâu chắc chắn sẽ thích nhịp điệu này!”
“Cậu bảo tôi làm người đàn ông ẻo lả?” Lưu Thiên Hàn mặt đầy sự bất mãn: “Khẩu vị của tôi không nặng như vậy!”
“Cái gì mà người đàn ông ẻo lả! Đây là yêu kiều, xinh đẹp! Yêu kiều cậu có hiểu không hả?” Cao Bắc Vinh hét lên: “Bây giờ các cô gái nhỏ đều thích kiểu con trai tà mị, yêu kiều, ai thích cái loại đồ cổ như cậu chứ!”
“Ở với cái loại đồ cổ như cậu cả một ngày đúng là vô vị, đau khổ mà! Nữ thần nào đó hãy đến cứu tôi đây? Tôi cũng có thể rất yêu kiều!” Cao Bắc Vinh nghĩ đến mình vẫn còn độc thân, không khỏi oán giận, than vãn nói.

“Tối nay cậu sẽ không còn cảm thấy buồn chán nữa.” Lưu Thiên Hàn thờ ơ nói.

Cao Bắc Vinh vẫn chưa hiểu được câu nói này của Lưu Thiên Hàn có ý gì, anh ta lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn u ám nói: “Tôi sẽ bảo Nhạc Dũng tìm cho cậu mười mấy chị gái của Thiên Thượng Nhân Gian.”
“Lưu Thiên Hàn, cậu đúng là cái đồ coi mạng người như cỏ rác! Ai mà không biết, mấy chị gái của Thiên Thượng Nhân Gian nổi tiếng là xấu xí!” Cao Bắc Vinh bất lực than vãn: “Bỏ đi, tôi vẫn nên ở bên cái đồ cổ như câu vẫn hơn!”
Lưu Thiên Hàn không có tâm trạng nghe Cao Bắc Vinh la hét, tâm tư của anh, không tự chủ được mà đã bay xa rồi, lẽ nào, thật sự giống như Cao Bắc Vinh nói, anh là loại đồ cổ, ở cùng với anh rất buồn chán?
Nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy anh, Nhan Nhã Tịnh luôn cung kính gọi anh một tiếng cậu Lưu, lông mày Lưu Thiên Hàn nhíu chặt lại.


Hình như, biểu hiện của anh ở trước mặt cô quả thật có chút cứng ngắc, anh chỉ lớn hơn cô 4 tuổi, nhưng hai người bọn họ giống như người ở hai thế hệ vậy.

Sự khác biệt thế hệ giữa vợ và chồng lớn như vậy, đây không phải là điều tốt.

Có vẻ như anh nên để cái khoảng cách thế hệ này hoàn toàn biến mất giữa hai người bọn họ….
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ muốn ăn lẩu, Tô Thu Quỳnh đưa hai đứa đi siêu thị để mua nguyên liệu.

Sau khi mua xong nguyên liệu ở siêu thị, Tô Thu Quỳnh nghĩ đến đôi bông tai mà mình thích nhất đã bị hỏng rồi, định đi lên tầng, khu vực trang sức để mua một đôi.

Vừa đi lên tầng, Tô Thu Quỳnh đã nhìn thấy An Tình đi ra từ cửa hàng Mystery để nhận điện thoại, An Tình nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, không khỏi sững sờ, còn quên cả nhận điện thoại.

Cô ta không dám tin nhìn Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, là cô?”
“Đúng vậy, tôi trở về rồi.” Tô Thu Quỳnh nở một nụ cười rất hoàn mỹ trên khuôn mặt tinh tế như được tạo hóa ban tặng, nhưng nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt: “An Tình, đã lâu không gặp.”
Rất lâu rồi, cô đã, đây là kiếp sau rồi.


Khóe miệng Tô Thu Quỳnh vẫn duy trì độ cong kia, sự thù hận trong lòng, đã tràn ra từ lâu.

Tô Thu Quỳnh hận An Tình, cô chưa từng hận một người nào như vậy, nếu như không phải An Tình hãm hại cô, giết chết đứa con còn trong bụng của cô, cô cũng không phải trải qua quãng thời gian ngồi tù năm năm, đứa bé trong bụng cô cũng sẽ không bị giết chết một cách tàn nhẫn!
Có những lúc, Tô Thu Quỳnh nghĩ, từ giây phút cô và An Tình cùng yêu một người đàn ông, đã định trước bọn họ sẽ không đội trời chung.

Cô là vợ của người đàn ông kia, cô cẩn thận, dè dặt lấy lòng người đàn ông kia, nhưng tiếc là, trong lòng, trong mắt người đàn ông kia chỉ có An Tình, An Tình tự mình hại chết đứa con ở trong bụng của cô ta, nhưng người đàn ông kia lại cho rằng cô là hung thủ giết chết đứa con trong bụng An Tình, tự tay đưa cô vào tù, khiến cô gần như muôn đời, muôn kiếp không thể nào trở lại được.

Tô Thu Quỳnh cười tự giễu, cô đã từng hỏi chính mình, nếu như biết Chiến Mục Hàng sẽ đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, năm 12 tuổi, cô còn không màng mọi thứ để cứu anh ta từ trong đám lửa lớn ra không?
Đáp án chắc chắn là có, cho dù anh ta hại cô đến mức không ra hồn người, cô vẫn không thể trơ mắt nhìn anh ta chết.

Nhưng tiếc là, chuyện quá khứ đã bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian, cho dù cô vì anh ta mà moi tim móc phổi, anh ta vẫn đối xử không tim không phổi với cô.
An Tình nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh, cô ta hận chết cái khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp vô cùng này, chính khuôn mặt này đã câu mất hồn của người đàn ông!
Nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tình đột nhiên hiện lên sự đắc ý của người chiến thắng, cô ta cười rạng rỡ: “Tô Thu Quỳnh, tháng sau tôi và Mục Hàng sẽ kết hôn, hoan nghênh cô đến tham dự hôn lễ của chúng tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện