Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?
Chương 44
Kỳ nghỉ qua nhanh.
Qua mùng ba Tết, cửa hàng trong khu trung tâm thành phố đều bắt đầu buôn bán trở lại. Cửa hàng mà Hướng Vi làm thêm lại mở cửa tương đối muộn, đến tận mùng năm mới bắt đầu buôn bán.
Sáng sớm ngày mùng năm, Hướng Vi đến làm trong cửa hàng. Bà chủ phát cho mỗi người một bao lì xì năm mới, với ý muốn may mắn hạnh phúc cả năm.
Hướng Vi lại nhận được hai bao lì xì. Cô đến phòng nghỉ tìm Giang Thành, đưa bao lì xì cho cậu ấy, với tinh thần quyết tâm duy trì quan hệ bạn bè hữu nghị vĩ đại với anh ấy.
Giang Thành lần này không từ chối nữa, ngoài cười nhưng trong không cười mà âm thầm hừ một tiếng, nhận lại bao lì xì nhét vào trong túi áo, sau đó bắt đầu cởi áo khoác, cởi áo sơ mi, cởi…
“…” Hướng Vi cuống quýt xoay người, quay lưng về phía anh: “Làm sao mà… làm sao mà… anh không nói tiếng nào đã thay quần áo…”
Tay Giang Thành dừng ở trên khuy áo sơ mi, cười nhẹ: “Lại không phải chưa từng nhìn qua, em khẩn trương cái gì?”
Nhị Hắc: “Đúng thế. Lúc trước ở bờ biển nhìn chủ nhân nhà ta không mặc quần áo còn bình tĩnh hơn bây giờ.”
Hướng Vi: “…” Như thế nào gọi là không mặc quần áo? Làm sao có thể giống nhau chứ, khi trước trong lòng cô không có tạp niệm, cũng không nghĩ nhiều…
Bây giờ, cô còn chưa nhìn….thì đã suy nghĩ nhiều.
Nhị Hắc: “Nhiều ngày không nhìn thấy, dáng người của chủ nhân nhà ta lại càng thêm hoàn mỹ. Cô thực sự không quay đầu lại nhìn một cái sao? Bây giờ anh ta cởi chỉ còn mỗi quần thôi.”
Hướng Vi: “…” Không cần nhìn, trong đầu cô cũng đã tự động tưởng tượng ra hình ảnh Giang Thành không mặc áo.
Mặt nóng bừng, Hướng Vi lẩm bẩm: “Em, em đi trước, trước….”
Nói xong, cô liền chạy, phía sau là Nhị Hắc vô sỉ hét to:
“Ôi nhìn cơ ngực này, nhìn cánh tay rắn chắc này, ai da, nhìn cơ bụng này…. Không xem thật đáng tiếc nha~~~~~”
Hướng Vi: “……”
Cô không nhìn đâu.
Mặt Hướng Vi đỏ bừng từ trong phòng nghỉ chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải một người phục vụ khác tên Tiểu Linh đang cầm túi đi về phía phòng nghỉ. Khi đi qua nhau, cả hai khẽ gật đầu chào nhau, nửa giây sau thì Hướng Vi mới giật mình nhớ ra, quay người giữ chặt Tiểu Linh:
“Chuyện này… trong đó có người.”
“Ai vậy?” Tiểu Linh nghi hoặc quay đầu nhìn cô, sau đó ái muội cười: “Bạn trai cô ở bên trong?”
Hướng Vi: “Ừm….”
Tiểu Linh: “Vậy tại sao cô lại đi ra ngoài?”
“Hả?” Giữa hai chuyện này có gì liên quan sao?
Hướng Vi ngơ ngẩn đứng đó, không biết trả lời như thế nào thì lại nghe thấy tiếng Giang Thành nói:
“Cô ấy xấu hổ.”
Hướng Vi: “……………………” Tốc độ thay quần áo của người này quá nhanh rồi.
Xấu hổ ngẩng đầu, Hướng Vi cố gắng mỉm cười, nói với Tiểu Linh: “Cô mau đi thay quần áo đi, tôi đi trước đón khách đây.”
Tiểu Linh: “Ừ, tôi cũng nhanh ra thôi.”
“Ừ ừ.”
Hướng Vi nhìn theo bóng Tiểu Linh biến mất sau cánh cửa phòng nghỉ mới thở dài nhẹ nhõm, xoay người định đi thì lại bị Giang Thành kéo tay, cơ thể theo quán tính quay mặt lại đối diện với anh.
Hướng Vi:???
Giang Thành cúi đầu nhìn cô: “Vì sao không phủ nhận?”
“Phủ nhận cái gì?”
“Bạn trai.”
“A…” Hướng Vi ăn ngay nói thật: “Vì bớt việc.” Đối với người qua đường, không cần giải thích quá nhiều.
Trả lời xong, Hướng Vi lại chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Giang Thành kéo lại.
Mặt Hướng Vi lần nữa toàn dấu chấm hỏi.
Giang Thành sâu sắc nhìn cô, sau đó mới nói: “Tại sao không trả lời tin nhắn wechat?”
Wechat? Wechat cái gì cơ? Hướng Vi chớp chớp mắt: “Anh gửi wechat cho em sao?” Nói xong, cô mở điện thoại nhìn, cũng không có tin nhắn mới. Tin nhắn gần đây nhất là tin nhắn chúc mừng năm mới trong đêm giao thừa.
Suy nghĩ một lúc, Hướng Vi giơ điện thoại, ngơ ngác hỏi: “Ý anh là… cái lời chúc mừng hàng loạt này à?”
Giang Thành nhướn mày: “Hàng loạt?”
Hướng Vi: “Nguyên Dã cũng gửi cho em tin nhắn y hệt như thế này.”
Giang Thành: “……”
“Buổi tối hôm ấy nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng quá, nên em không trả lời riêng nữa, trực tiếp đăng chúc mừng mọi người trong nhóm bạn bè luôn.” Hướng Vi ngẩng đầu nhìn, trong mắt là dịu dàng: “Anh đã nhìn đến tin nhắn trong nhóm bạn bè của em chưa?”
“……” Giang Thành nào đó không muốn thành một người trong “mọi người”: “Chưa nhìn.”
Hướng Vi: “Bảo sao anh không bày tỏ cảm xúc với trạng thái ấy.”
Giang Thành: “…”
Anh tự nhiên làm chuyện điên rồ này, cô lại còn muốn anh nhấn Like?
Buông tay, Giang Thành nhàn nhạt nói: “Em nghĩ sai rồi, kia không phải tin nhắn hàng loạt.”
“Hả?”
Không phải tin nhắn chúc mừng hàng loạt? Nhưng mà nội dung rõ ràng là…
Hướng Vi đột nhiên nhận ra, cô cười ngọt ngào, nghiêng đầu hỏi lại: “Anh chỉ gửi cho một mình em sao?”
Giang Thành không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Nhận được tin nhắn của người khác thì phải trả lời, đây là phép lịch sự.”
“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng. Để em trả lời lại.” Hướng Vi vừa cười vừa mở wechat, lời vừa nói xong, điện thoại Giang Thành liền báo có tin nhắn.
Giang Thành mở điện thoại ra.
(Tiểu bảo bối: Năm mới vui vẻ.)
“……”
Giang đại soái ca đối với câu trả lời cho mưu kế mà anh vắt óc suy nghĩ không vừa lòng chút nào.
“Qúa ít chữ.”
“À.” Hướng Vi vội vàng đổi một tin nhắn khác.
Giang Thành cúi đầu nhìn…
(Tiểu bảo bối: Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.)
“……”
Một chút đều không như ý.
Ha ha.
Giang Thành: “Thiếu xưng hô.”
“….” Hướng Vi: “Nhưng mà tin nhắn anh gửi cho em cũng làm gì có xưng hô chứ?”
“Không có à?” Giang Thành: “Em nhìn kỹ xem.”
Có sao? Hướng Vi cúi đầu đọc lại tin nhắn, trong đó thực sự có một xưng hô…
Bạn tốt.
Vì thế cô cố gắng bình tĩnh lại, một lần nữa soạn tin: Bạn tốt,…
Giang Thành: “Xưng hô này anh đã dùng rồi.”
Ý là, em phải đổi xưng hô khác đi.
Hướng Vi: “……” Đây là cố ý chọc cô có phải không?
Hướng Vi không vui, bỏ điện thoại lại trong túi: “Chờ em nghĩ kỹ rồi trả lời anh sau.”
Sau đó liền rời đi.
Giang Thành: “……”
Ngày đầu tiên mở cửa, khách trong tiệm cũng không nhiều, hơn 10 giờ thì đã không còn khách nữa.
Hướng Vi ngồi ở chỗ cũ làm đề thi của năm trước.
Nhị Hắc nằm trong hộp bút, hai tay gối sau đầu, vui vẻ thoải mái nói:
“Cô có từng nghe đến “nụ hôn của tình yêu đích thực” chưa?”
Hướng Vi đang làm một đề hóa học, đầu cũng không ngẩng lên: Nghe nói qua rồi. Làm sao vậy?
Nhị Hắc: “Ở trong yêu tinh giới chúng ta có một truyền thuyết… không có yêu thuật gì mà nụ hôn của tình yêu đích thực không thể giải trừ, một cái không được thì hai cái… Cô hôn chủ nhân nhà ta vài lần, nói không chừng đường tình cảm lạc lối của anh ta lại quay lại.”
“…” Xàm xí. Hướng Vi: Đây là nhân gian, không có truyền thuyết nào như thế cả.
Nhị Hắc: “Tin hay không tùy cô.”
Hướng Vi không để ý đến lời Nhị Hắc nói, đang định tiếp tục giải đề thì thấy Tần Khả Viện và Nguyên Dã đi vào.
“Vi Vi.” Tần Khả Viện đi đến trước mặt cô ngồi xuống, lại liếc nhìn Giang đại soái ca đang đứng trước quầy thu ngân, bày ra vẻ mặt mê trai: “Thời gian tốt mà cậu không đi nói chuyện yêu đương, làm bài thi cái gì chứ?”
Hướng Vi buông bút, nhìn về phía Giang Thành, đúng lúc thấy anh quay đầu nói chuyện với Nguyên Dã, cô thu hồi tầm mắt, nói: “Không nói chuyện yêu đương nữa.”
“Là sao?” Tần Khả Viện mở to mắt: “Đừng nói với mình là các cậu lại chia tay đấy?”
Hướng Vi gật đầu: “Có thể coi là vậy.”
Tần Khả Viện: “….” Okie, mấy người lớn lên xinh đẹp, mấy người có quyền chơi đùa như thế.
Trước quầy thu ngân, Nguyên Dã bị ánh mắt nóng rực của Giang Thành làm toàn thân bủn rủn: “Sao tự dưng cậu lại dùng thứ ánh mắt này đi nhìn mình? Mình là trai thẳng, trai thẳng đó.”
“Không nhìn cậu.” Giang Thành cụp mắt xuống, bình bình tĩnh tĩnh nói: “Là vừa lúc cậu ở bên cạnh mình thôi.”
????
Đây là thứ logic quỷ quái gì? Nguyên Dã không thèm để ý đến Giang Thành nữa, cậu móc từ trong túi ra một tờ tiền, hào sảng đặt lên trên quầy thu ngân: “Hai ly trà sữa, à, đúng rồi, đội sổ thích uống cái gì, mình gọi cho cô ấy một ly luôn.”
Giang Thành vừa nhập hóa đơn vừa đáp: “Nước chanh muối.”
Nguyên Dã: “……”
Bầu không khí này có cái gì đó không đúng lắm.
Bình thường tên này thì nửa câu đều có “Bạn gái của mình”, “Bạn gái mình thích uống nước chanh muối.” —- Đây mới là đáp án chính xác.
Sao tự nhiên hôm nay lại thế này?
Nguyên Dã xoay người, nhìn Hướng Vi rồi lại nhìn Giang Thành, nhìn qua nhìn lại vài vòng mới rụt rè hỏi: “Cậu…. với đội sổ cãi nhau à?”
“Không có.” Giang Thành đưa hóa đơn và tiền thối lại cho Nguyên Dã.
Nguyên Dã cúi đầu nhìn, trên hóa đơn chỉ có hai ly trà sữa, không có nước chanh muối.
Nguyên Dã: “Vậy còn đội sổ….”
Nguyên Dã đưa hai ly trà sữa đến trước mặt Nguyên Dã: “Bạn của mình thì để mình mời.”
Bạn? Không phải bạn gái sao? Nguyên Dã nghi ngờ: “Hiện tại, hai người chỉ là bạn thôi à?”
“ Ừ.” Giang Thành đáp, trong giọng nói tràn đầy oán niệm, giống như người chồng bị vứt bỏ.
Dĩ nhiên là anh đã quên là trước đó ai đã nói “tạm thời không muốn yêu đương.”
Nguyên Dã: “……” Não của cậu không theo kịp tốc độ chia tay của hai người này.
Nguyên Dã: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Giang Thành: “Hôm lễ tình nhân.”
Cái gì? Lễ tình nhân lại làm loạn đòi chia tay? Nguyên Dã nhíu mày: “Hay là cậu không tặng quà cho cô ấy?”
Giang Thành: “Có tặng.”
Nguyên Dã: “Tặng cái gì?”
Giang Thành: “Tổng hợp đề thi đại học năm năm gần đây.”
Nguyên Dã: “……” Chia tay là đúng.
Nguyên Dã nhìn cô gái xinh đẹp như hoa lại đang độc thân Hướng Vi, sau đó lại nghiêm túc hỏi bạn tốt: “Vậy sau này làm sao bây giờ?”
Giang Thành nhíu mày: “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Đội sổ ấy.” Nguyên Dã hất hất cằm về phía Hướng Vi: “Cậu nhìn cô ấy xem, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hiền lành dịu dàng, nhân duyên tốt, người theo đuổi xếp đến cổng trường cũng không hết. Chờ đến khi khai giảng, ai da, rồi cậu chờ bị người khác đoạt mất đi.”
Nguyên Dã nói cường điệu, làm Giang đại soái ca nào đó cảm thấy khó chịu trong lòng.
Im lặng hồi lâu, anh mới nói: “Người theo đuổi mình cũng rất nhiều.”
“……” Nguyên Dã: “Những người theo đuổi đó, so bằng một Hướng Vi sao?”
Khóe miệng Giang Thành cong lên: “Vậy những người theo đuổi cô ấy, so được với mình sao?”
“Nói cũng đúng.” Nguyên Dã híp mắt cười: “Rốt cuộc thì cũng có mỗi cậu ở trong ngày lễ tình nhân tặng cho cô ấy tuyển tập đề thi.”
Giang Thành: “……”
Chuyện này nhắc đến cũng kỳ lạ, từ trước đến nay anh cũng chưa từng nghĩ qua tại sao lúc trước mình lại tặng cho Hướng Vi tuyển tập đề thi trong lễ tình nhân. Giang Thành nhìn về phía Hướng Vi, sau đó đưa một chén chè Dương Chi Cam Lộ cho Nguyên Dã: “Đưa cho cô ấy.”
Nguyên Dã: “Sao cậu không tự đi mà đưa?”
Đợi một lúc, không thấy ai trả lời, Nguyên Dã biết mình lại bị làm lơ rồi. Cậu cạn lời, tức trợn mắt, sau đó mang đồ ăn đến ngồi cạnh Tần Khả Viện, để chén Dương Chi Cam Lộ trước mặt Hướng Vi, nói:
“Bạn trai cũ của cậu bảo mình đưa cho cậu.”
Bạn trai cũ……
Hướng Vi không thích xưng hô đau thương như thế này, cô ngẩng đầu nhìn về phía quầy thu ngân, chỉ thấy Giang Thành đang cúi đầu nhìn điện thoại, mày kiếm mắt sáng, khí chất xuất trần, thực sự là 360 độ không một góc chết, tùy tiện nhìn cũng khiến cho trái tim thiếu nữ đập liên hồi.
Nhìn bạn trai cũ một lúc, Hướng Vi lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của anh.
Cùng lúc đó, màn hình di động trong tay Giang Thành sáng lên, nhận được một tin nhắn.
(Tiểu bảo bối: Thành ca ca, năm mới vui vẻ ^_^)
Thành. Ca. Ca.
Dường như anh có thể nghe được giọng nói ngọt ngào của cô ấy.
Khóe miệng lặng lẽ cong lên, trong đáy mắt ý cười nồng đậm, Giang đại soái ca nào đó đang bất mãn trong kỳ nghỉ tết Âm lịch, cuối cùng cũng vui vẻ.
Qua mùng ba Tết, cửa hàng trong khu trung tâm thành phố đều bắt đầu buôn bán trở lại. Cửa hàng mà Hướng Vi làm thêm lại mở cửa tương đối muộn, đến tận mùng năm mới bắt đầu buôn bán.
Sáng sớm ngày mùng năm, Hướng Vi đến làm trong cửa hàng. Bà chủ phát cho mỗi người một bao lì xì năm mới, với ý muốn may mắn hạnh phúc cả năm.
Hướng Vi lại nhận được hai bao lì xì. Cô đến phòng nghỉ tìm Giang Thành, đưa bao lì xì cho cậu ấy, với tinh thần quyết tâm duy trì quan hệ bạn bè hữu nghị vĩ đại với anh ấy.
Giang Thành lần này không từ chối nữa, ngoài cười nhưng trong không cười mà âm thầm hừ một tiếng, nhận lại bao lì xì nhét vào trong túi áo, sau đó bắt đầu cởi áo khoác, cởi áo sơ mi, cởi…
“…” Hướng Vi cuống quýt xoay người, quay lưng về phía anh: “Làm sao mà… làm sao mà… anh không nói tiếng nào đã thay quần áo…”
Tay Giang Thành dừng ở trên khuy áo sơ mi, cười nhẹ: “Lại không phải chưa từng nhìn qua, em khẩn trương cái gì?”
Nhị Hắc: “Đúng thế. Lúc trước ở bờ biển nhìn chủ nhân nhà ta không mặc quần áo còn bình tĩnh hơn bây giờ.”
Hướng Vi: “…” Như thế nào gọi là không mặc quần áo? Làm sao có thể giống nhau chứ, khi trước trong lòng cô không có tạp niệm, cũng không nghĩ nhiều…
Bây giờ, cô còn chưa nhìn….thì đã suy nghĩ nhiều.
Nhị Hắc: “Nhiều ngày không nhìn thấy, dáng người của chủ nhân nhà ta lại càng thêm hoàn mỹ. Cô thực sự không quay đầu lại nhìn một cái sao? Bây giờ anh ta cởi chỉ còn mỗi quần thôi.”
Hướng Vi: “…” Không cần nhìn, trong đầu cô cũng đã tự động tưởng tượng ra hình ảnh Giang Thành không mặc áo.
Mặt nóng bừng, Hướng Vi lẩm bẩm: “Em, em đi trước, trước….”
Nói xong, cô liền chạy, phía sau là Nhị Hắc vô sỉ hét to:
“Ôi nhìn cơ ngực này, nhìn cánh tay rắn chắc này, ai da, nhìn cơ bụng này…. Không xem thật đáng tiếc nha~~~~~”
Hướng Vi: “……”
Cô không nhìn đâu.
Mặt Hướng Vi đỏ bừng từ trong phòng nghỉ chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải một người phục vụ khác tên Tiểu Linh đang cầm túi đi về phía phòng nghỉ. Khi đi qua nhau, cả hai khẽ gật đầu chào nhau, nửa giây sau thì Hướng Vi mới giật mình nhớ ra, quay người giữ chặt Tiểu Linh:
“Chuyện này… trong đó có người.”
“Ai vậy?” Tiểu Linh nghi hoặc quay đầu nhìn cô, sau đó ái muội cười: “Bạn trai cô ở bên trong?”
Hướng Vi: “Ừm….”
Tiểu Linh: “Vậy tại sao cô lại đi ra ngoài?”
“Hả?” Giữa hai chuyện này có gì liên quan sao?
Hướng Vi ngơ ngẩn đứng đó, không biết trả lời như thế nào thì lại nghe thấy tiếng Giang Thành nói:
“Cô ấy xấu hổ.”
Hướng Vi: “……………………” Tốc độ thay quần áo của người này quá nhanh rồi.
Xấu hổ ngẩng đầu, Hướng Vi cố gắng mỉm cười, nói với Tiểu Linh: “Cô mau đi thay quần áo đi, tôi đi trước đón khách đây.”
Tiểu Linh: “Ừ, tôi cũng nhanh ra thôi.”
“Ừ ừ.”
Hướng Vi nhìn theo bóng Tiểu Linh biến mất sau cánh cửa phòng nghỉ mới thở dài nhẹ nhõm, xoay người định đi thì lại bị Giang Thành kéo tay, cơ thể theo quán tính quay mặt lại đối diện với anh.
Hướng Vi:???
Giang Thành cúi đầu nhìn cô: “Vì sao không phủ nhận?”
“Phủ nhận cái gì?”
“Bạn trai.”
“A…” Hướng Vi ăn ngay nói thật: “Vì bớt việc.” Đối với người qua đường, không cần giải thích quá nhiều.
Trả lời xong, Hướng Vi lại chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Giang Thành kéo lại.
Mặt Hướng Vi lần nữa toàn dấu chấm hỏi.
Giang Thành sâu sắc nhìn cô, sau đó mới nói: “Tại sao không trả lời tin nhắn wechat?”
Wechat? Wechat cái gì cơ? Hướng Vi chớp chớp mắt: “Anh gửi wechat cho em sao?” Nói xong, cô mở điện thoại nhìn, cũng không có tin nhắn mới. Tin nhắn gần đây nhất là tin nhắn chúc mừng năm mới trong đêm giao thừa.
Suy nghĩ một lúc, Hướng Vi giơ điện thoại, ngơ ngác hỏi: “Ý anh là… cái lời chúc mừng hàng loạt này à?”
Giang Thành nhướn mày: “Hàng loạt?”
Hướng Vi: “Nguyên Dã cũng gửi cho em tin nhắn y hệt như thế này.”
Giang Thành: “……”
“Buổi tối hôm ấy nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng quá, nên em không trả lời riêng nữa, trực tiếp đăng chúc mừng mọi người trong nhóm bạn bè luôn.” Hướng Vi ngẩng đầu nhìn, trong mắt là dịu dàng: “Anh đã nhìn đến tin nhắn trong nhóm bạn bè của em chưa?”
“……” Giang Thành nào đó không muốn thành một người trong “mọi người”: “Chưa nhìn.”
Hướng Vi: “Bảo sao anh không bày tỏ cảm xúc với trạng thái ấy.”
Giang Thành: “…”
Anh tự nhiên làm chuyện điên rồ này, cô lại còn muốn anh nhấn Like?
Buông tay, Giang Thành nhàn nhạt nói: “Em nghĩ sai rồi, kia không phải tin nhắn hàng loạt.”
“Hả?”
Không phải tin nhắn chúc mừng hàng loạt? Nhưng mà nội dung rõ ràng là…
Hướng Vi đột nhiên nhận ra, cô cười ngọt ngào, nghiêng đầu hỏi lại: “Anh chỉ gửi cho một mình em sao?”
Giang Thành không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Nhận được tin nhắn của người khác thì phải trả lời, đây là phép lịch sự.”
“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng. Để em trả lời lại.” Hướng Vi vừa cười vừa mở wechat, lời vừa nói xong, điện thoại Giang Thành liền báo có tin nhắn.
Giang Thành mở điện thoại ra.
(Tiểu bảo bối: Năm mới vui vẻ.)
“……”
Giang đại soái ca đối với câu trả lời cho mưu kế mà anh vắt óc suy nghĩ không vừa lòng chút nào.
“Qúa ít chữ.”
“À.” Hướng Vi vội vàng đổi một tin nhắn khác.
Giang Thành cúi đầu nhìn…
(Tiểu bảo bối: Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.)
“……”
Một chút đều không như ý.
Ha ha.
Giang Thành: “Thiếu xưng hô.”
“….” Hướng Vi: “Nhưng mà tin nhắn anh gửi cho em cũng làm gì có xưng hô chứ?”
“Không có à?” Giang Thành: “Em nhìn kỹ xem.”
Có sao? Hướng Vi cúi đầu đọc lại tin nhắn, trong đó thực sự có một xưng hô…
Bạn tốt.
Vì thế cô cố gắng bình tĩnh lại, một lần nữa soạn tin: Bạn tốt,…
Giang Thành: “Xưng hô này anh đã dùng rồi.”
Ý là, em phải đổi xưng hô khác đi.
Hướng Vi: “……” Đây là cố ý chọc cô có phải không?
Hướng Vi không vui, bỏ điện thoại lại trong túi: “Chờ em nghĩ kỹ rồi trả lời anh sau.”
Sau đó liền rời đi.
Giang Thành: “……”
Ngày đầu tiên mở cửa, khách trong tiệm cũng không nhiều, hơn 10 giờ thì đã không còn khách nữa.
Hướng Vi ngồi ở chỗ cũ làm đề thi của năm trước.
Nhị Hắc nằm trong hộp bút, hai tay gối sau đầu, vui vẻ thoải mái nói:
“Cô có từng nghe đến “nụ hôn của tình yêu đích thực” chưa?”
Hướng Vi đang làm một đề hóa học, đầu cũng không ngẩng lên: Nghe nói qua rồi. Làm sao vậy?
Nhị Hắc: “Ở trong yêu tinh giới chúng ta có một truyền thuyết… không có yêu thuật gì mà nụ hôn của tình yêu đích thực không thể giải trừ, một cái không được thì hai cái… Cô hôn chủ nhân nhà ta vài lần, nói không chừng đường tình cảm lạc lối của anh ta lại quay lại.”
“…” Xàm xí. Hướng Vi: Đây là nhân gian, không có truyền thuyết nào như thế cả.
Nhị Hắc: “Tin hay không tùy cô.”
Hướng Vi không để ý đến lời Nhị Hắc nói, đang định tiếp tục giải đề thì thấy Tần Khả Viện và Nguyên Dã đi vào.
“Vi Vi.” Tần Khả Viện đi đến trước mặt cô ngồi xuống, lại liếc nhìn Giang đại soái ca đang đứng trước quầy thu ngân, bày ra vẻ mặt mê trai: “Thời gian tốt mà cậu không đi nói chuyện yêu đương, làm bài thi cái gì chứ?”
Hướng Vi buông bút, nhìn về phía Giang Thành, đúng lúc thấy anh quay đầu nói chuyện với Nguyên Dã, cô thu hồi tầm mắt, nói: “Không nói chuyện yêu đương nữa.”
“Là sao?” Tần Khả Viện mở to mắt: “Đừng nói với mình là các cậu lại chia tay đấy?”
Hướng Vi gật đầu: “Có thể coi là vậy.”
Tần Khả Viện: “….” Okie, mấy người lớn lên xinh đẹp, mấy người có quyền chơi đùa như thế.
Trước quầy thu ngân, Nguyên Dã bị ánh mắt nóng rực của Giang Thành làm toàn thân bủn rủn: “Sao tự dưng cậu lại dùng thứ ánh mắt này đi nhìn mình? Mình là trai thẳng, trai thẳng đó.”
“Không nhìn cậu.” Giang Thành cụp mắt xuống, bình bình tĩnh tĩnh nói: “Là vừa lúc cậu ở bên cạnh mình thôi.”
????
Đây là thứ logic quỷ quái gì? Nguyên Dã không thèm để ý đến Giang Thành nữa, cậu móc từ trong túi ra một tờ tiền, hào sảng đặt lên trên quầy thu ngân: “Hai ly trà sữa, à, đúng rồi, đội sổ thích uống cái gì, mình gọi cho cô ấy một ly luôn.”
Giang Thành vừa nhập hóa đơn vừa đáp: “Nước chanh muối.”
Nguyên Dã: “……”
Bầu không khí này có cái gì đó không đúng lắm.
Bình thường tên này thì nửa câu đều có “Bạn gái của mình”, “Bạn gái mình thích uống nước chanh muối.” —- Đây mới là đáp án chính xác.
Sao tự nhiên hôm nay lại thế này?
Nguyên Dã xoay người, nhìn Hướng Vi rồi lại nhìn Giang Thành, nhìn qua nhìn lại vài vòng mới rụt rè hỏi: “Cậu…. với đội sổ cãi nhau à?”
“Không có.” Giang Thành đưa hóa đơn và tiền thối lại cho Nguyên Dã.
Nguyên Dã cúi đầu nhìn, trên hóa đơn chỉ có hai ly trà sữa, không có nước chanh muối.
Nguyên Dã: “Vậy còn đội sổ….”
Nguyên Dã đưa hai ly trà sữa đến trước mặt Nguyên Dã: “Bạn của mình thì để mình mời.”
Bạn? Không phải bạn gái sao? Nguyên Dã nghi ngờ: “Hiện tại, hai người chỉ là bạn thôi à?”
“ Ừ.” Giang Thành đáp, trong giọng nói tràn đầy oán niệm, giống như người chồng bị vứt bỏ.
Dĩ nhiên là anh đã quên là trước đó ai đã nói “tạm thời không muốn yêu đương.”
Nguyên Dã: “……” Não của cậu không theo kịp tốc độ chia tay của hai người này.
Nguyên Dã: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Giang Thành: “Hôm lễ tình nhân.”
Cái gì? Lễ tình nhân lại làm loạn đòi chia tay? Nguyên Dã nhíu mày: “Hay là cậu không tặng quà cho cô ấy?”
Giang Thành: “Có tặng.”
Nguyên Dã: “Tặng cái gì?”
Giang Thành: “Tổng hợp đề thi đại học năm năm gần đây.”
Nguyên Dã: “……” Chia tay là đúng.
Nguyên Dã nhìn cô gái xinh đẹp như hoa lại đang độc thân Hướng Vi, sau đó lại nghiêm túc hỏi bạn tốt: “Vậy sau này làm sao bây giờ?”
Giang Thành nhíu mày: “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Đội sổ ấy.” Nguyên Dã hất hất cằm về phía Hướng Vi: “Cậu nhìn cô ấy xem, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hiền lành dịu dàng, nhân duyên tốt, người theo đuổi xếp đến cổng trường cũng không hết. Chờ đến khi khai giảng, ai da, rồi cậu chờ bị người khác đoạt mất đi.”
Nguyên Dã nói cường điệu, làm Giang đại soái ca nào đó cảm thấy khó chịu trong lòng.
Im lặng hồi lâu, anh mới nói: “Người theo đuổi mình cũng rất nhiều.”
“……” Nguyên Dã: “Những người theo đuổi đó, so bằng một Hướng Vi sao?”
Khóe miệng Giang Thành cong lên: “Vậy những người theo đuổi cô ấy, so được với mình sao?”
“Nói cũng đúng.” Nguyên Dã híp mắt cười: “Rốt cuộc thì cũng có mỗi cậu ở trong ngày lễ tình nhân tặng cho cô ấy tuyển tập đề thi.”
Giang Thành: “……”
Chuyện này nhắc đến cũng kỳ lạ, từ trước đến nay anh cũng chưa từng nghĩ qua tại sao lúc trước mình lại tặng cho Hướng Vi tuyển tập đề thi trong lễ tình nhân. Giang Thành nhìn về phía Hướng Vi, sau đó đưa một chén chè Dương Chi Cam Lộ cho Nguyên Dã: “Đưa cho cô ấy.”
Nguyên Dã: “Sao cậu không tự đi mà đưa?”
Đợi một lúc, không thấy ai trả lời, Nguyên Dã biết mình lại bị làm lơ rồi. Cậu cạn lời, tức trợn mắt, sau đó mang đồ ăn đến ngồi cạnh Tần Khả Viện, để chén Dương Chi Cam Lộ trước mặt Hướng Vi, nói:
“Bạn trai cũ của cậu bảo mình đưa cho cậu.”
Bạn trai cũ……
Hướng Vi không thích xưng hô đau thương như thế này, cô ngẩng đầu nhìn về phía quầy thu ngân, chỉ thấy Giang Thành đang cúi đầu nhìn điện thoại, mày kiếm mắt sáng, khí chất xuất trần, thực sự là 360 độ không một góc chết, tùy tiện nhìn cũng khiến cho trái tim thiếu nữ đập liên hồi.
Nhìn bạn trai cũ một lúc, Hướng Vi lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của anh.
Cùng lúc đó, màn hình di động trong tay Giang Thành sáng lên, nhận được một tin nhắn.
(Tiểu bảo bối: Thành ca ca, năm mới vui vẻ ^_^)
Thành. Ca. Ca.
Dường như anh có thể nghe được giọng nói ngọt ngào của cô ấy.
Khóe miệng lặng lẽ cong lên, trong đáy mắt ý cười nồng đậm, Giang đại soái ca nào đó đang bất mãn trong kỳ nghỉ tết Âm lịch, cuối cùng cũng vui vẻ.
Bình luận truyện