Chương 37: 37: Trách Nhiệm
“Cô đi đâu vậy?”“Chúng tôi không phải là hẹn trước đâu.
”Hai người cùng đồng thanh nói.
Cuối cùng Đổng Miêu Miêu cười, “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến đi dạo một chút, không biết anh ấy cũng ở đây, anh ấy không nên nhìn thấy tôi.
”Cô lắc lắc đầu, cho dù họ hẹn trước cô cũng không định để ý, tất cả nguyên nhân hậu quả cô đều biết, đối với hai người họ cô không có oán hận, chỉ có đồng tình, với lại đi đến phần cuối của cuộc hôn nhân, cô đều không oán trách họ.
Mỗi người đều ở trong câu chuyện của mình làm đến mức tốt nhất theo khả năng của bản thân, bất kể là cô, hay là anh, hoặc là Đổng Miêu Miêu, kết quả cuối cùng như thế nào đều sẽ không hối tiếc, suy cho cùng, loại chuyện “yêu” này không phải một người cố gắng là được, cũng không có liên quan gì tới việc một người có tính cách ưu tú hay không xuất sắc hay không, yêu chính là một chuyện không sao nói rõ được như vậy.
“Cô đi đâu vậy?” Cô không thân quen với Đổng Miêu Miêu, nhưng cô rất tự nhiên khi hỏi ra câu này, người con gái ở trên sân vận động ôm lấy anh vừa khóc vừa nói chúng ta đi đến một nơi không còn ai quen dù là biết chân trời góc biển, khiến cô đau lòng.
Đổng Miêu Miêu vẫn giữ nụ cười đó, “Cô gái ngốc, có phải cô rất ngốc không? Cô nên mong chờ tôi biến mất, mãi mãi không xuất hiện mới đúng! Còn hỏi thăm tung tích của tôi làm gì?”Không biết vì sao, Đổng Miêu Miêu càng giữ nụ cười đó cô lại càng cảm thấy khó chịu, trong dáng vẻ tươi cười này ẩn chứa bao nhiêu tổn thương sâu sắc?Cô đột nhiên kích động, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, bước lên trước ôm lấy Đổng Miêu Miêu, nghẹn ngào, “Cô nhất định phải sống thật tốt.
” Đổng Miêu Miêu nhất định không biết, cô thích cô ấy rất lâu rồi…Cơ thể Đổng Miêu Miêu cứng đờ, để mặc cô ôm, rất lâu sau mới thở dài, “Cô gái ngốc, tôi rất tốt, thật đấy.
”Cô cảm thấy mình thất lễ, lặng lẽ lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt, buông Đổng Miêu Miêu ra, mỉm cười ngượng ngùng, “Thật ngại quá, tôi….
.
” cô muốn giải thích gì đó cho hành vi kích động của mình, nhưng mà lại không biết nên nói như thế nào.
Đổng Miêu Miêu lại giơ ngón tay lên, lau đi giọt nước mắt bên quai hàm của cô, “Lưu Tranh, cái tên nghe rất hay, vừa nghe cái tên này đã biết cô có một trái tim vô cùng tinh tế , lấy được cô, là phúc phần của anh ấy.
”Cô cúi đầu xuống, rất ngại ngùng, dường như không nên là Đổng Miêu Miêu lau nước mắt cho cô, lệ của Đổng Miêu Miêu có lẽ đều đã chảy hết….
“Cô gái ngốc, tôi đi đây, cô mang anh ấy về nhà đi, cô yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt, anh ấy cũng vậy, bởi vì sống tốt là trách nhiệm của chúng tôi.
” Đổng Miêu Miêu nhẹ nhàng ôm cô, rời đi.
Cô đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Đổng Miêu Miêu, nước mắt lại chảy đầy mặt.
Thời khắc đó, cô mới thực sự hiểu được hai người này.
Trong tình yêu dĩ nhiên sẽ hy vọng được sống cùng nhau, nhưng ở mức độ cao nhất lại không phải.
Đối với những người như anh và Đổng Miêu Miêu mà nói, vì yêu không quan tâm tất cả là một chuyện hết sức dễ dàng, cho dù là tự tử vì yêu cũng có thể làm, tuy nhiên, trên thế giới này việc khó nhất không phải là chết, mà là sống.
Có thể vì nhau mà chết, nhưng lại không thể chỉ vì việc này mà sống.
Mỗi người đều có trách nhiệm cho cuộc sống của mình, ngoài gia đình, ngoài bố mẹ ra thì còn có đối phương.
Anh nhất định phải vì Đổng Miêu Miêu mà sống tốt, như vậy Đổng Miêu Miêu sẽ mới có một cuộc sống tốt đẹp, trên thế giới nhất định vẫn có một người đàn ông khác yêu Đổng Miêu Miêu giống như anh, mang đến cho Đổng Miêu Miêu cuộc sống hạnh phúc bình thường, và Đổng Miêu Miêu cũng vậy.
Chí ít, suy nghĩ của họ lúc đó là như vậy.
.
Bình luận truyện